Gió Mùa Đông
-
C4: Chương 4
Tần Thụ Dương ngồi chờ trên chiếc ghế dài ngoài hành lang, sau lưng là một hồ nước biếc. Anh nhìn một hồi lâu, trong hồ không có cá.
Cây cỏ bao quanh bức tường, có điều chúng mọc lên vừa cao vừa lộn xộn, chứng tỏ đã lâu không có người dọn dẹp.
Tần Thụ Dương nhìn về phía hành lang, dài quá. Nhưng mà sao đôi vợ chồng son kia lại muốn sống ở cái nơi hoang vu vắng vẻ này chứ? Vừa âm u vừa kì quái.
Lúc anh mải nghĩ ngợi thì Hà Tín Quân bỗng đi ngang qua, thấy Tần Thụ Dương đang ngồi ngây ra đó thì ngớ người: “Sửa xong rồi à?”
Tần Thụ Dương lập tức đứng lên: “Vâng ạ.”
“Nhanh thế.” Hà Tín Quân đút một tay vào túi quần, hơi nhếch môi: “Hiệu suất được đấy.”
“Nó chỉ bị chặn lại thôi, làm thông là được rồi ạ.”
Hà Tín Quân ngoắc tay, quay người đi: “Đi theo tôi.”
Tần Thụ Dương theo anh ta đi thẳng về phía trước. Anh không để ý mặt mũi tướng mạo của người đàn ông này lắm, chỉ thấy anh ta hẳn là một đại gia, một đại gia có gu và có văn hoá.
Hà Tín Quân đi trước dẫn đường, thản nhiên bắt chuyện: “Trông cậu cũng không lớn lắm, chắc tầm hai sáu hai bảy à?”
“Hai mươi ba ạ.”
Hà Tín Quân đột nhiên dừng bước, ngoái đầu liếc anh: “Còn trẻ hơn trong tưởng tượng của tôi nữa.”
Tần Thụ Dương nói: “Vậy chắc nhìn cháu hơi già chút.”
Hà Tín Quân cất bước đi tiếp: “Lớn hơn Tiểu Đông nhà chúng tôi ba tuổi.” Nhắc tới Lâm Đông, giọng điệu đượm vẻ vui mừng, nghe rất hứng khởi: “Nhìn Tiểu Đông như mới mười sáu, mười bảy.” Dứt lời, anh ta lại nói thêm: “Tuổi tâm lí của nó còn chưa đến mười sáu đâu.”. Đọc 𝘁ruyệ𝒏 chuẩ𝒏 khô𝒏g quả𝒏g cáo ⩶ 𝖳 𝘙u𝗠𝖳𝘙𝑈𝙔𝒆N.𝐕N ⩶
Tiểu Đông.
Cô ấy tên là Tiểu Đông.
“Dù sao cũng là người trẻ tuổi, cái nhìn sẽ khác nhiều.” Hà Tín Quân dẫn Tần Thụ Dương vào phòng tắm.
Phòng tắm to khủng khiếp, ước chừng bốn mươi mét vuông. Tuy diện tích lớn nhưng không có nhiều đồ, chỉ có một vòi hoa sen, một khay đựng đồ, một bồn cầu và một bồn rửa mặt.
“Không biết là bị hỏng ở đâu, cậu xem thử đi.”
“Vâng.”
Hà Tín Quân đi đến cửa thì dừng lại, nói: “Còn nữa, nếu có cần gì thì gọi tôi, tôi ở bên cạnh thôi.”
“Vâng.”
Hà Tín Quân vào phòng Lâm Đông, dựa người vào bàn, hỏi cô: “Tối nay ăn gì?”
“Gì cũng được ạ.”
“Chờ sửa xong rồi thì về lại thành phố chứ? Ở đây nấu ăn tắm rửa bất tiện quá.”
“Không về.”
“Không phải cháu thích ra ngoài chạy nhảy à?”
“Cháu không muốn ở chung với cậu, cậu nhạt nhẽo chết đi được.”
“…” Hà Tín Quân gấp quyển manga trong tay cô lại, trên bìa truyện nho nhỏ màu đỏ in ba chữ lớn màu đen “Ô Long Viện”.
“Lần thứ mấy rồi? Bà cô tổ.”
Lâm Đông trả lời rất chân thành: “Lần thứ ba.”
Hà Tín Quân cười bất đắc dĩ: “Cậu nhạt nhẽo, cậu nhạt nhẽo.”
Lâm Đông bình tĩnh lật đến trang lúc nãy đọc tiếp: “Cậu đừng quan tâm cháu nữa, đi đọc sách của cậu đi.”
Hà Tín Quân khoanh tay thở dài: “Lúc nào cũng đối xử với cậu như vậy, cháu không thấy áy náy chút nào sao? Tốt xấu gì…”
Cốc cốc cốc.
Lời nói bị chen ngang, Hà Tín Quân men theo âm thanh nhìn ra cửa thì thấy Tần Thụ Dương đang đứng đó: “Xin lỗi vì đã quấy rầy.”
Hà Tín Quân đứng thẳng người: “Sửa xong rồi à?”
“Vẫn chưa, ống dẫn nước bị vỡ nên rò rỉ nước, cháu thấy tường phía đông rất ẩm, phải đục tường tìm chỗ rỉ nước mới sửa được.”
Hà Tín Quân cụp mắt nhìn Lâm Đông: “Hay là không sửa nữa, dù sao cũng đâu ở được mấy ngày.”
“Sửa.”
“Nghe đã thấy phiền.”
“Sửa.” Giọng điệu cô rất kiên định.
Hà Tín Quân đi tới cửa, một tay đỡ vách cửa, nói với Tần Thụ Dương: “Vậy thì đục đi.”
“Vâng.”
“Mất khoảng bao lâu?”
“Cũng không lâu lắm, chủ yếu là trát lại chỗ tường bị đục sẽ hơi mất thời gian.” Tần Thụ Dương thấy anh ta không nói gì thì bổ sung: “Kỹ thuật trát tường của cháu khá tốt ạ.”
Hà Tín Quân bỗng bật cười, anh ta chỉ thấy thằng nhóc này khá đáng yêu chứ không hề có ý khinh miệt. Anh ta giơ tay lên xem giờ.
Cái đồng hồ này rất quý, Tần Thụ Dương nhận ra nó, mắt anh đảo qua đảo lại rồi nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông. Anh ta nói: “Hôm nay cũng muộn rồi, bằng không thì ngày mai cậu lại tới. Ở đây không có đèn đường, trời tối đi lại bất tiện lắm.”
“Vâng.”
Tần Thụ Dương lao nhanh về, dọc đường chỉ nghĩ một chuyện: sửa cái ống dẫn nước bị vỡ mà phải chạy đi chạy lại xa như thế, tiên sư còn đi tận hai lượt.
Chẳng đáng chút nào.
…
Về lại thành phố, không khí oi bức hệt cái nồi hơi, sắc trời càng lúc càng tối tăm u ám, khả năng cao là sắp mưa. Tần Thụ Dương cũng không muốn mua đồ về nấu cơm nên tấp vào một quán ăn ven đường nào đó ăn cơm chiên rồi về nhà.
Xe chạy vào Đông Nhàn, nơi đây là một làng đô thị cũ kĩ và đổ nát. Những nhà lầu mái bằng mọc san sát nhau, nhà nào cũng có một khoảng sân nhỏ, cổng nhà thuần màu gạch đỏ, làm bằng sắt, khi gõ sẽ phát ra tiếng leng keng. Có nhà sẽ trồng một đến hai cây trước cổng, giống nào cũng có.
Con đường xi măng trước cổng bị nứt, hai bên khe nứt phồng lên rất gồ ghề, trông cứ như chó gặm. Tần Thụ Dương dắt xe máy đi vào một cái sân nhỏ chất đầy những đồ linh tinh, rất lộn xộn. Ở góc sân có một cái chuồng chó xây bằng gạch, con chó vàng nằm cạnh thở hổn hển, thấy Tần Thụ Dương thì phấn khích nhảy dựng lên, dây xích sắt kêu xủng xoảng.
“Vượng Tài!” Anh hét lên theo thói quen.
Vượng Tài rên ba tiếng, ngẩng đầu lên trời tru như sói, mất kiểm soát lao về phía trước với sức lực như chỉ một giây sau nó sẽ giật đứt phăng sợi dây xích chó.
Tần Thụ Dương vừa mỉm cười nhìn nó vừa đẩy xe máy vào nhà. Ngoài sân đã chật chội, trong nhà còn chật chội hơn, đồ đạc linh tinh hầu như để chồng chất nơi vách tường, dắt thêm cái xe vào là không còn chỗ để đặt chân.
Căn nhà nhỏ này có mấy người thuê nhà. Tầng trên là một gia đình bốn người, chiếm trọn cả tầng, tầng dưới là anh và ba người đàn ông khác. Một người tên là Hồ Tử, lớn tuổi nhất, hay về nhà với vợ, thường không ở lại. Còn một người tên Cường Tử, một người là lão tứ, đều là những con nghiện game. Cả hai ở chung phòng, hở ra là tụ lại chơi thâu đêm suốt sáng.
Tầng dưới im ắng, đã muộn thế này, không biết đám người đó lại đang lêu lổng ở đâu.
Đèn trong phòng khách mờ ảo, vỏ dưa trên nền đất, bát đĩa bẩn chất chồng trên bàn, dẫn đến vài con ruồi bay xung quanh, trông như vừa bị lục soát. Tần Thụ Dương đá văng một cái hộp bưu kiện chắn đường, bước vào phòng của mình.
Phòng của anh nằm ở góc bên trái, là phòng nhỏ nhất. Bên trong tối om, có một bóng đèn nhỏ màu vàng treo lủng lẳng trên không ở giữa phòng. Căn phòng không có cửa sổ, chỉ có một cái giường đơn, một cái bàn, một cái ghế và một cái tủ quần áo nhỏ. Mặt tường loang lổ vết nứt, bạc màu, vừa bẩn vừa xấu, Tần Thụ Dương dán giấy trắng lên che đi. Nhìn kĩ thì trên một số tờ có những bản vẽ - bản vẽ kiến trúc, rất chuyên nghiệp, ngoài ra còn có các bản ký hoạ cầu đường.
Dù nghèo kiết xác nhưng rất ấm cúng.
Tần Thụ Dương đi đến bàn rót cốc nước, uống ừng ực mấy ngụm đã cạn đáy. Anh chịu hết nổi cái đống bừa bộn này, bèn đi ra sân lấy cây chổi quét sạch, rửa hết nồi niêu xoong chảo đã dùng, sắp xếp ngăn nắp rồi mới về phòng.
Anh bật đèn bàn, nằm xuống ghế, thả lỏng toàn thân, nghe tiếng rao hàng bánh quẩy, sữa đậu nành, bánh kẹo ngoài đường, tiếng quát cái thằng nghịch ngợm chói tai của một bà mẹ, tiếng cười ngây ngô của ông lão, bà lão, tiếng trẻ con cười đùa…
Càng về đêm, chợ trời ồn ào càng thêm náo nhiệt.
Tần Thụ Dương nhắm mắt lại, cảm nhận sự nhiệt tình và cô tịch mà màn đêm mang lại… Trong lòng vô cùng bình tĩnh.
Đột nhiên, trong đầu Tần Thụ Dương hiện lên hình ảnh mắt cá chân xinh đẹp. Anh mở mắt ra, nhớ tới cô gái mặc váy hai dây màu vàng, dáng đi của cô ấy thật sự rất đẹp.
Và người đàn ông đó. Đàn ông độ tuổi đó có vẻ trưởng thành mà đám trẻ tuổi như bọn họ không có, thu hút cả phụ nữ lẫn đàn ông.
Anh ngồi thẳng dậy, lấy sổ ký hoạ trong túi ra, còn chưa kịp mở thì đã nghe thấy tiếng ầm ĩ ở bên ngoài. Cửa phòng anh bị một lực mạnh đá văng, một chàng trai có diện mạo khôi ngô tuấn tú xông vào, ngồi ở đầu giường: “Anh! Đi ăn thịt xiên nướng đi!”
“Không đi, ăn rồi.”
“Ăn rồi thì ăn thêm, ai cũng đi hết, giới thiệu một em gái cho anh làm quen.” Khoé môi chàng trai này rất sâu, nhìn như đang cười, đôi mắt to, hai mí, rất có thần, cong cong như trăng lưỡi liềm, sung sướng nhìn Tần Thụ Dương. Cậu ấy là lão tứ, bạn thân nhất của Tần Thụ Dương ở đây.
“Không đi.”
“Anh!” Lão tứ dùng sức đẩy anh: “Anh mà không đi, coi chừng lát nữa Hồ Tử đến tóm anh đấy. Đi nhanh thôi, đã mời em gái kia đến rồi.”
“Không có hứng thú thật mà.”
“Anh muốn làm hoà thượng hả anh?”
“Em gái kia nhường cho chú, chú đi đi.” Tần Thụ Dương bẻ cổ, uể oải nói: “Anh mệt, không muốn động đậy.”
“Thôi được!” Lão tứ khoát tay, tỏ vẻ nản lòng: “Em không lôi anh đi được, em để Hồ Tử đến trị anh.”
Cậu ấy bỏ ra ngoài, một lát sau, Hồ Tử đi vào kháy khịa: “Lão nhị, cút ra đây cho anh! Thằng nhãi khốn kiếp đừng có mà giả vờ nữa.”
Tần Thụ Dương bóp ấn đường, anh nghe được tiếng bước chân nặng nề càng lúc càng gần, khí thế đó có thể vượt núi vượt biển.
Xem ra tối nay không thể thanh tịnh được rồi.
Hồ Tử đi phăm phăm tới sau lưng anh, người đàn ông cao 1m8, lưng hùm vai gấu, khoan hãy nói anh ấy khoẻ tới cỡ nào, anh ấy túm cánh tay Tần Thụ Dương nhấc anh lên, giọng ồm ồm, nặng nề: “Chú đã bao nhiêu tuổi rồi, còn không tìm đàn bà thì cùi vãi. Thay quần áo nhanh đi, anh ra ngoài chờ chú. Đừng có nói với anh là không có hứng thú chó má gì đó, suốt ngày ăn nói linh tinh, anh đi ra đây, chú nhanh tay nhanh chân lên.”
Tính tình Hồ Tử nóng nảy, cả Đông Nhàn đều biết, hàng xóm xung quanh không có ai dám trêu chọc anh ấy. Anh ấy vừa thả cánh tay Tần Thụ Dương ra để đi ra ngoài, Tần Thụ Dương ngồi phịch xuống ngay tức khắc.
Hồ Tử về phòng châm điếu thuốc rồi đi ra xem Tần Thụ Dương đã bắt đầu thay đồ chưa, kết quả anh vẫn ngồi im không nhúc nhích. Anh ấy nổi giận đùng đùng, cổ đỏ bừng, hùng hổ đi vào thì thấy Tần Thụ Dương đang xem tranh trong sổ ký hoạ.
Hồ Tử nhìn mà lực bất tòng tâm, anh ấy kéo quần áo trên người, vung tay loạn xì ngầu, bắt đầu chửi bới: “Chú nói xem, chú cứ vẽ vời khỉ gió suốt ngày có ích lợi gì không, thà chú đi yêu tiền còn hơn!”
Nói rồi anh ấy cầm quyển sổ ký hoạ muốn giật khỏi tay Tần Thụ Dương, anh vội ôm chặt, bảo vệ quyển sổ trong lòng: “Ầy, đừng động, đừng động vào cái này, em đi ngay đây.”
Hồ Tử buông tay: “Còn không đứng dậy thì anh xé chú thành từng mảnh đấy.”
Tần Thụ Dương cất kĩ quyển sổ ký hoạ, lấy điếu thuốc trong miệng Hồ Tử rít một hơi rồi cau mày ngay tức thì: “Thuốc dở thế này mà cũng hút được.” Anh nhét điếu thuốc vào trong miệng Hồ Tử: “Anh phắn ra ngoài, đừng có hun khói phòng em.”
Hồ Tử ngậm điếu thuốc, véo gáy anh: “Anh sẽ nhân lúc chú không ở nhà, đốt hết cả tường tranh của chú đi, chú tin không thì tuỳ.”
Hồ Tử phả khói thuốc vào mặt Tần Thụ Dương, anh nheo mắt: “Đi đi đi, đi thôi.”
Lúc này Hồ Tử mới hài lòng.
Lão Tứ vin vào khung cửa hóng hớt, cười bỉ ổi: “Há há, chỉ có Hồ Tử trị được anh.”
Tần Thụ Dương ngoắc anh ấy: “Chú tới đây cho anh.”
Giọng Hồ Tử vừa to vừa trầm, anh ấy mắng Lão Tứ: “Nhìn cứ như con khỉ, nằm sấp ở đó nhìn cái gì hả.”
Bị mắng bất thình lình, lão tứ run dữ dội: “Làm em sợ muốn chết.” Cậu ấy vừa cười khà khà vừa đi đến ngồi ở cuối giường: “Hồ Tử, anh cứ gầm lên thế thì em mắc bệnh đau tim mất.”
“Mày có cái khỉ mà đau tim.” Khói thuốc phả ra từ miệng từ mũi Hồ Tử, Lão Tứ bị sặc, ho mấy tiếng.
“Đi thôi.” Tần Thụ Dương tắt đèn bàn, trong phòng đột nhiên tối sầm.
Hồ Tử lấy điếu thuốc trong miệng ra, chặn vai anh lại: “Khoan đã, chú định cứ thế này đi ra ngoài à?”
“Sao thế?”
“Chú mặc thế này ra ngoài ăn xin hả? Dù sao cũng chuẩn bị đi gặp con gái.” Hồ Tử giơ tay muốn đập anh: “Xấu hổ bỏ mẹ!”
Tần Thụ Dương né được: “Em vốn là một thằng khố rách áo ốm mà, anh còn trông chờ em hoá thân thành cái gì?”
“Xéo, bớt nói nhảm đi, thay bộ khác sạch sẽ hơn mau.”
Tần Thụ Dương mở tủ quần áo lấy cái áo sơ mi trắng và cái quần soóc màu đen, lão tứ ngồi cạnh bên đánh giá anh, nói đầy ghét bỏ: “Anh, anh không thể mua vài ba bộ quần áo mới à, bộ này sắp rách tới nơi rồi.”
“Không có tiền.”
Hồ Tử ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân nghiền nát.
Tần Thụ Dương đạp anh ấy: “Đừng có vứt xuống đất, em lại phải quét.”
Hồ Tử cúi xuống nhặt mẩu thuốc lên: “Được được, coi như anh sợ chú.”
Tần Thụ Dương cởi quần, bên trong là quần lót tứ giác màu xanh đậm, ôm lấy bờ mông căng tròn. Hồ Tử nhìn hạ bộ của anh, nhếch môi cười: “Khá lắm, lớn hơn rồi.”
Lão tứ nhại lại: “Khá lắm, lớn hơn rồi.”
Tần Thụ Dương ném quần lên mặt Hồ Tử, anh ấy kêu la: “Đau, đau…”
Lão tứ thấy vậy thì trốn ra sau, cười không ngậm được miệng.
Tần Thụ Dương nhặt quần lên: “Hai người không thể yên tĩnh được hả, nhức đầu quá.”
Cả hai im lặng thật.
Anh ngồi trên giường mặc quần, thản nhiên hỏi: “Có đẹp không?”
Cây cỏ bao quanh bức tường, có điều chúng mọc lên vừa cao vừa lộn xộn, chứng tỏ đã lâu không có người dọn dẹp.
Tần Thụ Dương nhìn về phía hành lang, dài quá. Nhưng mà sao đôi vợ chồng son kia lại muốn sống ở cái nơi hoang vu vắng vẻ này chứ? Vừa âm u vừa kì quái.
Lúc anh mải nghĩ ngợi thì Hà Tín Quân bỗng đi ngang qua, thấy Tần Thụ Dương đang ngồi ngây ra đó thì ngớ người: “Sửa xong rồi à?”
Tần Thụ Dương lập tức đứng lên: “Vâng ạ.”
“Nhanh thế.” Hà Tín Quân đút một tay vào túi quần, hơi nhếch môi: “Hiệu suất được đấy.”
“Nó chỉ bị chặn lại thôi, làm thông là được rồi ạ.”
Hà Tín Quân ngoắc tay, quay người đi: “Đi theo tôi.”
Tần Thụ Dương theo anh ta đi thẳng về phía trước. Anh không để ý mặt mũi tướng mạo của người đàn ông này lắm, chỉ thấy anh ta hẳn là một đại gia, một đại gia có gu và có văn hoá.
Hà Tín Quân đi trước dẫn đường, thản nhiên bắt chuyện: “Trông cậu cũng không lớn lắm, chắc tầm hai sáu hai bảy à?”
“Hai mươi ba ạ.”
Hà Tín Quân đột nhiên dừng bước, ngoái đầu liếc anh: “Còn trẻ hơn trong tưởng tượng của tôi nữa.”
Tần Thụ Dương nói: “Vậy chắc nhìn cháu hơi già chút.”
Hà Tín Quân cất bước đi tiếp: “Lớn hơn Tiểu Đông nhà chúng tôi ba tuổi.” Nhắc tới Lâm Đông, giọng điệu đượm vẻ vui mừng, nghe rất hứng khởi: “Nhìn Tiểu Đông như mới mười sáu, mười bảy.” Dứt lời, anh ta lại nói thêm: “Tuổi tâm lí của nó còn chưa đến mười sáu đâu.”. Đọc 𝘁ruyệ𝒏 chuẩ𝒏 khô𝒏g quả𝒏g cáo ⩶ 𝖳 𝘙u𝗠𝖳𝘙𝑈𝙔𝒆N.𝐕N ⩶
Tiểu Đông.
Cô ấy tên là Tiểu Đông.
“Dù sao cũng là người trẻ tuổi, cái nhìn sẽ khác nhiều.” Hà Tín Quân dẫn Tần Thụ Dương vào phòng tắm.
Phòng tắm to khủng khiếp, ước chừng bốn mươi mét vuông. Tuy diện tích lớn nhưng không có nhiều đồ, chỉ có một vòi hoa sen, một khay đựng đồ, một bồn cầu và một bồn rửa mặt.
“Không biết là bị hỏng ở đâu, cậu xem thử đi.”
“Vâng.”
Hà Tín Quân đi đến cửa thì dừng lại, nói: “Còn nữa, nếu có cần gì thì gọi tôi, tôi ở bên cạnh thôi.”
“Vâng.”
Hà Tín Quân vào phòng Lâm Đông, dựa người vào bàn, hỏi cô: “Tối nay ăn gì?”
“Gì cũng được ạ.”
“Chờ sửa xong rồi thì về lại thành phố chứ? Ở đây nấu ăn tắm rửa bất tiện quá.”
“Không về.”
“Không phải cháu thích ra ngoài chạy nhảy à?”
“Cháu không muốn ở chung với cậu, cậu nhạt nhẽo chết đi được.”
“…” Hà Tín Quân gấp quyển manga trong tay cô lại, trên bìa truyện nho nhỏ màu đỏ in ba chữ lớn màu đen “Ô Long Viện”.
“Lần thứ mấy rồi? Bà cô tổ.”
Lâm Đông trả lời rất chân thành: “Lần thứ ba.”
Hà Tín Quân cười bất đắc dĩ: “Cậu nhạt nhẽo, cậu nhạt nhẽo.”
Lâm Đông bình tĩnh lật đến trang lúc nãy đọc tiếp: “Cậu đừng quan tâm cháu nữa, đi đọc sách của cậu đi.”
Hà Tín Quân khoanh tay thở dài: “Lúc nào cũng đối xử với cậu như vậy, cháu không thấy áy náy chút nào sao? Tốt xấu gì…”
Cốc cốc cốc.
Lời nói bị chen ngang, Hà Tín Quân men theo âm thanh nhìn ra cửa thì thấy Tần Thụ Dương đang đứng đó: “Xin lỗi vì đã quấy rầy.”
Hà Tín Quân đứng thẳng người: “Sửa xong rồi à?”
“Vẫn chưa, ống dẫn nước bị vỡ nên rò rỉ nước, cháu thấy tường phía đông rất ẩm, phải đục tường tìm chỗ rỉ nước mới sửa được.”
Hà Tín Quân cụp mắt nhìn Lâm Đông: “Hay là không sửa nữa, dù sao cũng đâu ở được mấy ngày.”
“Sửa.”
“Nghe đã thấy phiền.”
“Sửa.” Giọng điệu cô rất kiên định.
Hà Tín Quân đi tới cửa, một tay đỡ vách cửa, nói với Tần Thụ Dương: “Vậy thì đục đi.”
“Vâng.”
“Mất khoảng bao lâu?”
“Cũng không lâu lắm, chủ yếu là trát lại chỗ tường bị đục sẽ hơi mất thời gian.” Tần Thụ Dương thấy anh ta không nói gì thì bổ sung: “Kỹ thuật trát tường của cháu khá tốt ạ.”
Hà Tín Quân bỗng bật cười, anh ta chỉ thấy thằng nhóc này khá đáng yêu chứ không hề có ý khinh miệt. Anh ta giơ tay lên xem giờ.
Cái đồng hồ này rất quý, Tần Thụ Dương nhận ra nó, mắt anh đảo qua đảo lại rồi nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông. Anh ta nói: “Hôm nay cũng muộn rồi, bằng không thì ngày mai cậu lại tới. Ở đây không có đèn đường, trời tối đi lại bất tiện lắm.”
“Vâng.”
Tần Thụ Dương lao nhanh về, dọc đường chỉ nghĩ một chuyện: sửa cái ống dẫn nước bị vỡ mà phải chạy đi chạy lại xa như thế, tiên sư còn đi tận hai lượt.
Chẳng đáng chút nào.
…
Về lại thành phố, không khí oi bức hệt cái nồi hơi, sắc trời càng lúc càng tối tăm u ám, khả năng cao là sắp mưa. Tần Thụ Dương cũng không muốn mua đồ về nấu cơm nên tấp vào một quán ăn ven đường nào đó ăn cơm chiên rồi về nhà.
Xe chạy vào Đông Nhàn, nơi đây là một làng đô thị cũ kĩ và đổ nát. Những nhà lầu mái bằng mọc san sát nhau, nhà nào cũng có một khoảng sân nhỏ, cổng nhà thuần màu gạch đỏ, làm bằng sắt, khi gõ sẽ phát ra tiếng leng keng. Có nhà sẽ trồng một đến hai cây trước cổng, giống nào cũng có.
Con đường xi măng trước cổng bị nứt, hai bên khe nứt phồng lên rất gồ ghề, trông cứ như chó gặm. Tần Thụ Dương dắt xe máy đi vào một cái sân nhỏ chất đầy những đồ linh tinh, rất lộn xộn. Ở góc sân có một cái chuồng chó xây bằng gạch, con chó vàng nằm cạnh thở hổn hển, thấy Tần Thụ Dương thì phấn khích nhảy dựng lên, dây xích sắt kêu xủng xoảng.
“Vượng Tài!” Anh hét lên theo thói quen.
Vượng Tài rên ba tiếng, ngẩng đầu lên trời tru như sói, mất kiểm soát lao về phía trước với sức lực như chỉ một giây sau nó sẽ giật đứt phăng sợi dây xích chó.
Tần Thụ Dương vừa mỉm cười nhìn nó vừa đẩy xe máy vào nhà. Ngoài sân đã chật chội, trong nhà còn chật chội hơn, đồ đạc linh tinh hầu như để chồng chất nơi vách tường, dắt thêm cái xe vào là không còn chỗ để đặt chân.
Căn nhà nhỏ này có mấy người thuê nhà. Tầng trên là một gia đình bốn người, chiếm trọn cả tầng, tầng dưới là anh và ba người đàn ông khác. Một người tên là Hồ Tử, lớn tuổi nhất, hay về nhà với vợ, thường không ở lại. Còn một người tên Cường Tử, một người là lão tứ, đều là những con nghiện game. Cả hai ở chung phòng, hở ra là tụ lại chơi thâu đêm suốt sáng.
Tầng dưới im ắng, đã muộn thế này, không biết đám người đó lại đang lêu lổng ở đâu.
Đèn trong phòng khách mờ ảo, vỏ dưa trên nền đất, bát đĩa bẩn chất chồng trên bàn, dẫn đến vài con ruồi bay xung quanh, trông như vừa bị lục soát. Tần Thụ Dương đá văng một cái hộp bưu kiện chắn đường, bước vào phòng của mình.
Phòng của anh nằm ở góc bên trái, là phòng nhỏ nhất. Bên trong tối om, có một bóng đèn nhỏ màu vàng treo lủng lẳng trên không ở giữa phòng. Căn phòng không có cửa sổ, chỉ có một cái giường đơn, một cái bàn, một cái ghế và một cái tủ quần áo nhỏ. Mặt tường loang lổ vết nứt, bạc màu, vừa bẩn vừa xấu, Tần Thụ Dương dán giấy trắng lên che đi. Nhìn kĩ thì trên một số tờ có những bản vẽ - bản vẽ kiến trúc, rất chuyên nghiệp, ngoài ra còn có các bản ký hoạ cầu đường.
Dù nghèo kiết xác nhưng rất ấm cúng.
Tần Thụ Dương đi đến bàn rót cốc nước, uống ừng ực mấy ngụm đã cạn đáy. Anh chịu hết nổi cái đống bừa bộn này, bèn đi ra sân lấy cây chổi quét sạch, rửa hết nồi niêu xoong chảo đã dùng, sắp xếp ngăn nắp rồi mới về phòng.
Anh bật đèn bàn, nằm xuống ghế, thả lỏng toàn thân, nghe tiếng rao hàng bánh quẩy, sữa đậu nành, bánh kẹo ngoài đường, tiếng quát cái thằng nghịch ngợm chói tai của một bà mẹ, tiếng cười ngây ngô của ông lão, bà lão, tiếng trẻ con cười đùa…
Càng về đêm, chợ trời ồn ào càng thêm náo nhiệt.
Tần Thụ Dương nhắm mắt lại, cảm nhận sự nhiệt tình và cô tịch mà màn đêm mang lại… Trong lòng vô cùng bình tĩnh.
Đột nhiên, trong đầu Tần Thụ Dương hiện lên hình ảnh mắt cá chân xinh đẹp. Anh mở mắt ra, nhớ tới cô gái mặc váy hai dây màu vàng, dáng đi của cô ấy thật sự rất đẹp.
Và người đàn ông đó. Đàn ông độ tuổi đó có vẻ trưởng thành mà đám trẻ tuổi như bọn họ không có, thu hút cả phụ nữ lẫn đàn ông.
Anh ngồi thẳng dậy, lấy sổ ký hoạ trong túi ra, còn chưa kịp mở thì đã nghe thấy tiếng ầm ĩ ở bên ngoài. Cửa phòng anh bị một lực mạnh đá văng, một chàng trai có diện mạo khôi ngô tuấn tú xông vào, ngồi ở đầu giường: “Anh! Đi ăn thịt xiên nướng đi!”
“Không đi, ăn rồi.”
“Ăn rồi thì ăn thêm, ai cũng đi hết, giới thiệu một em gái cho anh làm quen.” Khoé môi chàng trai này rất sâu, nhìn như đang cười, đôi mắt to, hai mí, rất có thần, cong cong như trăng lưỡi liềm, sung sướng nhìn Tần Thụ Dương. Cậu ấy là lão tứ, bạn thân nhất của Tần Thụ Dương ở đây.
“Không đi.”
“Anh!” Lão tứ dùng sức đẩy anh: “Anh mà không đi, coi chừng lát nữa Hồ Tử đến tóm anh đấy. Đi nhanh thôi, đã mời em gái kia đến rồi.”
“Không có hứng thú thật mà.”
“Anh muốn làm hoà thượng hả anh?”
“Em gái kia nhường cho chú, chú đi đi.” Tần Thụ Dương bẻ cổ, uể oải nói: “Anh mệt, không muốn động đậy.”
“Thôi được!” Lão tứ khoát tay, tỏ vẻ nản lòng: “Em không lôi anh đi được, em để Hồ Tử đến trị anh.”
Cậu ấy bỏ ra ngoài, một lát sau, Hồ Tử đi vào kháy khịa: “Lão nhị, cút ra đây cho anh! Thằng nhãi khốn kiếp đừng có mà giả vờ nữa.”
Tần Thụ Dương bóp ấn đường, anh nghe được tiếng bước chân nặng nề càng lúc càng gần, khí thế đó có thể vượt núi vượt biển.
Xem ra tối nay không thể thanh tịnh được rồi.
Hồ Tử đi phăm phăm tới sau lưng anh, người đàn ông cao 1m8, lưng hùm vai gấu, khoan hãy nói anh ấy khoẻ tới cỡ nào, anh ấy túm cánh tay Tần Thụ Dương nhấc anh lên, giọng ồm ồm, nặng nề: “Chú đã bao nhiêu tuổi rồi, còn không tìm đàn bà thì cùi vãi. Thay quần áo nhanh đi, anh ra ngoài chờ chú. Đừng có nói với anh là không có hứng thú chó má gì đó, suốt ngày ăn nói linh tinh, anh đi ra đây, chú nhanh tay nhanh chân lên.”
Tính tình Hồ Tử nóng nảy, cả Đông Nhàn đều biết, hàng xóm xung quanh không có ai dám trêu chọc anh ấy. Anh ấy vừa thả cánh tay Tần Thụ Dương ra để đi ra ngoài, Tần Thụ Dương ngồi phịch xuống ngay tức khắc.
Hồ Tử về phòng châm điếu thuốc rồi đi ra xem Tần Thụ Dương đã bắt đầu thay đồ chưa, kết quả anh vẫn ngồi im không nhúc nhích. Anh ấy nổi giận đùng đùng, cổ đỏ bừng, hùng hổ đi vào thì thấy Tần Thụ Dương đang xem tranh trong sổ ký hoạ.
Hồ Tử nhìn mà lực bất tòng tâm, anh ấy kéo quần áo trên người, vung tay loạn xì ngầu, bắt đầu chửi bới: “Chú nói xem, chú cứ vẽ vời khỉ gió suốt ngày có ích lợi gì không, thà chú đi yêu tiền còn hơn!”
Nói rồi anh ấy cầm quyển sổ ký hoạ muốn giật khỏi tay Tần Thụ Dương, anh vội ôm chặt, bảo vệ quyển sổ trong lòng: “Ầy, đừng động, đừng động vào cái này, em đi ngay đây.”
Hồ Tử buông tay: “Còn không đứng dậy thì anh xé chú thành từng mảnh đấy.”
Tần Thụ Dương cất kĩ quyển sổ ký hoạ, lấy điếu thuốc trong miệng Hồ Tử rít một hơi rồi cau mày ngay tức thì: “Thuốc dở thế này mà cũng hút được.” Anh nhét điếu thuốc vào trong miệng Hồ Tử: “Anh phắn ra ngoài, đừng có hun khói phòng em.”
Hồ Tử ngậm điếu thuốc, véo gáy anh: “Anh sẽ nhân lúc chú không ở nhà, đốt hết cả tường tranh của chú đi, chú tin không thì tuỳ.”
Hồ Tử phả khói thuốc vào mặt Tần Thụ Dương, anh nheo mắt: “Đi đi đi, đi thôi.”
Lúc này Hồ Tử mới hài lòng.
Lão Tứ vin vào khung cửa hóng hớt, cười bỉ ổi: “Há há, chỉ có Hồ Tử trị được anh.”
Tần Thụ Dương ngoắc anh ấy: “Chú tới đây cho anh.”
Giọng Hồ Tử vừa to vừa trầm, anh ấy mắng Lão Tứ: “Nhìn cứ như con khỉ, nằm sấp ở đó nhìn cái gì hả.”
Bị mắng bất thình lình, lão tứ run dữ dội: “Làm em sợ muốn chết.” Cậu ấy vừa cười khà khà vừa đi đến ngồi ở cuối giường: “Hồ Tử, anh cứ gầm lên thế thì em mắc bệnh đau tim mất.”
“Mày có cái khỉ mà đau tim.” Khói thuốc phả ra từ miệng từ mũi Hồ Tử, Lão Tứ bị sặc, ho mấy tiếng.
“Đi thôi.” Tần Thụ Dương tắt đèn bàn, trong phòng đột nhiên tối sầm.
Hồ Tử lấy điếu thuốc trong miệng ra, chặn vai anh lại: “Khoan đã, chú định cứ thế này đi ra ngoài à?”
“Sao thế?”
“Chú mặc thế này ra ngoài ăn xin hả? Dù sao cũng chuẩn bị đi gặp con gái.” Hồ Tử giơ tay muốn đập anh: “Xấu hổ bỏ mẹ!”
Tần Thụ Dương né được: “Em vốn là một thằng khố rách áo ốm mà, anh còn trông chờ em hoá thân thành cái gì?”
“Xéo, bớt nói nhảm đi, thay bộ khác sạch sẽ hơn mau.”
Tần Thụ Dương mở tủ quần áo lấy cái áo sơ mi trắng và cái quần soóc màu đen, lão tứ ngồi cạnh bên đánh giá anh, nói đầy ghét bỏ: “Anh, anh không thể mua vài ba bộ quần áo mới à, bộ này sắp rách tới nơi rồi.”
“Không có tiền.”
Hồ Tử ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân nghiền nát.
Tần Thụ Dương đạp anh ấy: “Đừng có vứt xuống đất, em lại phải quét.”
Hồ Tử cúi xuống nhặt mẩu thuốc lên: “Được được, coi như anh sợ chú.”
Tần Thụ Dương cởi quần, bên trong là quần lót tứ giác màu xanh đậm, ôm lấy bờ mông căng tròn. Hồ Tử nhìn hạ bộ của anh, nhếch môi cười: “Khá lắm, lớn hơn rồi.”
Lão tứ nhại lại: “Khá lắm, lớn hơn rồi.”
Tần Thụ Dương ném quần lên mặt Hồ Tử, anh ấy kêu la: “Đau, đau…”
Lão tứ thấy vậy thì trốn ra sau, cười không ngậm được miệng.
Tần Thụ Dương nhặt quần lên: “Hai người không thể yên tĩnh được hả, nhức đầu quá.”
Cả hai im lặng thật.
Anh ngồi trên giường mặc quần, thản nhiên hỏi: “Có đẹp không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook