Gió Lớn Có Chốn Về
Chương 126: Liễu Huyền An nghĩ thầm, như thế… cũng được

Suối nước nóng từ trong mơ biến thành hiện thực. Liễu Huyền An hoàn toàn mờ mịt, thật sự không nhớ nổi tối nay mình đã trở về phòng bằng cách nào, vì sao phút trước còn đang ngồi ăn cơm, phút sau đã ở đây. Ánh đèn trong phòng tranh tối tranh sáng, bên ngoài phòng cũng đã tối mịt, gió bấc thổi qua thảm lá héo vàng kêu sàn sạt, Liễu Huyền An bất giác nghĩ thầm, guồng nước nhỏ trong viện tám phần là sắp quay rồi.

Quả nhiên, ngay sau đó từ ngoài cửa truyền vào từng tiếng kẽo kẹt quen thuộc.

Trong lòng y đột nhiên thư thái, toàn thân thả lỏng như một sợi lông chim trôi phiêu đãng trên mây, hóa ra cảm giác được trở về nhà là như thế này.

Lương Thú hỏi: “Lại cười chuyện gì thế?”

“Không biết giải thích thế nào, ừm, vô sự tự thông.” Liễu Huyền An kéo giãn gân cốt, lại vươn hai tay ra lau sơ gương mặt ướt sũng cho Kiêu Vương điện hạ. Y rất khẩn cấp muốn quay về chiếc giường êm ái quen thuộc, bèn nói với Lương Thú: “Ngươi quay qua bên kia một chút đi.”

Lương Thú lắc đầu: “Không quay.”

Liễu Huyền An nhắm thử khoảng cách từ bồn tắm đến giường, cảm thấy ít nhiều gì vẫn nên quay mặt đi thì hơn.

Lương Thú bật cười ghé sát vào: “Cởi đồ là ta tự tay cởi, sao đến giờ mới biết ngượng? Ta không quay đi đâu hết.”

Liễu Huyền An chống chế: “Nhưng lúc cởi đồ ta lại không biết.”

Lương Thú đề nghị, bây giờ ngươi cũng có thể tiếp tục nhắm mắt giả bộ không biết.

Liễu Huyền An miễn cưỡng đáp ứng, thế cũng được, dù sao sau khi nhắm mắt lại thì người đứng bên bồn tắm có thể là Vương gia, mà cũng có thể là một mảnh hư vô hỗn độn. Mà ở giữa hư vô chắc chắn không có nhiều quy củ, cho nên mặc quần áo hay không mặc quần áo đều như nhau.

Lương Thú quấn một tấm khăn mềm rồi dẫn y vẫn trầ.n trụi quay về giường, lại lấy khăn vải cẩn thận lau tóc. Chưa kịp lau khô Liễu Huyền An đã tiếp tục ngủ, ngủ đến cực kỳ nhập tâm, hoàn toàn thả lỏng, sau khi bị nhét vào ổ chăn thì lập tức nghiêng người quấn thành một cục, hoàn toàn là dáng vẻ tùy tiện nhập mộng không muốn quay về.

Lương Thú bật cười, cúi đầu hôn nhẹ lên vành tai y. A Ninh đứng chờ ngoài cửa, tính toán thời gian thích hợp rồi mới nhẹ nhàng gõ cửa tiến vào ôm bồn tắm bỏ chạy. Các hạ nhân ai nấy cúi đầu tay chân lanh lẹ làm việc, A Ninh cũng cẩn thận hỏi thử: “Đêm nay Vương gia…”

“Ngủ ở đây.” Lương Thú nói.

A Ninh đáp một tiếng, lại vội vàng gọi người bưng nước ấm mới vào. Dù sao lần trước Vương gia đến Bạch Hạc Sơn Trang làm khách cũng ở lại nhà thủy tạ, cho nên lần này mình cứ đóng kỹ cửa một chút, người ngoài sẽ cho rằng Vương gia vẫn ở trong phòng cho khách, không gọi là thất lễ, không thất lễ.

Kiêu Vương điện hạ ngâm trong ao nước nóng mở to mắt, lười biếng hỏi: “Thế nào lại ——”

Một câu chưa nói xong, Liễu Huyền An đã vùi trong lòng hắn tìm tư thế thoải mái, trên trời giăng đầy mây màu hồng phấn, bên bờ hoa rơi rực rỡ, khung cảnh này rất thích hợp để ngủ, vì thế y rì rầm một câu: “Ngươi đừng nói chuyện.”

Lương Thú ghé sát tai lại gần hơn: “Cái gì?”

Liễu Huyền An không lên tiếng nữa, y vùi vào giường nghiêng mặt, chỉ lộ ra một chút vành tai trơn bóng. Lương Thú dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa niết lại bất giác nhớ tới giấc mộng lần đầu mình ngủ lại nhà thủy tạ, vừa ướt át vừa ửng hồng.

Cứ như vậy, Liễu nhị công tử đang ngủ say sưa bị đánh tan tác hết cả thế giới đầy mây đầy hoa trong mộng, đành tỉnh lại giữa cảnh trời đất quay cuồng, mà hiện thực bên ngoài còn quay cuồng hơn nữa. Lương Thú nắm tay y, răng nanh di chuyển qua lại trên hầu kết rồi trượt dọc xuống dưới. Liễu Huyền An hơi nhíu mày, gân cốt vốn đã bị nước nóng và chăn ấm ủ cho mềm nhũn, lúc này lại như hoàn toàn bị rút hết sức lực, y thật sự chịu không nổi muốn nhấc chân đá một cái, ngược lại còn bị giữ chặt mắt cá chân.

Lương Thú chậm rãi giúp y buộc lại sợi tơ hồng trên cổ chân, lúc nâng mắt lên lại như thấy mình quay về giấc mộng xuân hoang đường tiêu hồn thực cốt kia. Hắn cúi người xuống nhìn đôi mắt xinh đẹp giống như đúc trong mơ, ngắm một lúc lâu mới mang theo vài phần áp lực thành kính hôn xuống.

Liễu Huyền An nghĩ thầm, thế… cũng được.

Nhưng lần “cũng được” này hơi khó đối phó, hóa ra một câu “Xuân chí nhân gian hoa lộng sắc” đơn giản trong kịch, mang đặt giữa màn giường lại kéo dài vô tận như thế. Liễu Huyền An cảm thấy bản thân sắp bị trận mưa rền gió dữ này đánh cho không còn chỗ trốn, vất vả lắm mới ngã vào ba ngàn thế giới, thế nhưng vẫn không được yên ổn lấy một giây phút nào.

Thân hình Kiêu Vương điện hạ cường tráng đẹp đẽ nắm chặt vòng eo gầy mảnh trong tay chuyển động không nhanh không chậm, còn như cười như không hỏi: “Đang nói gì thế?”

Liễu Huyền An nằm trên thảm hoa dày bên suối nước nóng, mệt mỏi mà hoảng hốt nhận ra, dường như thế giới này không còn do bản thân mình tự quyết được nữa. Y nhất thời suy sụp, nhưng cũng không suy sụp được bao lâu, bởi vì một đoạn thời gian rất dài sau đó y luôn bị bức bách chạy qua chạy lại giữa hiện thực và cảnh mơ, đối mặt với hai nam nhân giống mà lại không giống nhau, thẳng đến khi hoàn toàn mệt mỏi ngất xỉu.

Lần này nhất định ta phải ngủ suốt một trăm năm.

Y tự nhủ thầm.

Hoặc hai trăm năm cũng được.

Kết quả còn không ngủ được năm canh giờ, đối với một con sâu lười vừa đi xa trở về mà nói, xem như là thời gian siêu ngắn. Thời điểm y tỉnh dậy, sắc trời bên ngoài chỉ hơi tờ mờ sáng, gió bấc vẫn thổi qua guồng nước nhỏ kêu cọt kẹt ngược lại càng khiến bốn phía thêm yên tĩnh. Liễu Huyền An nghiêng người vươn tay ôm Lương Thú, vùi mặt vào lồng ngực đối phương thoải mái nằm thêm một lát.

Lương Thú mỉm cười, vẫn không mở mắt, chỉ càng kéo y vào lòng ôm chặt hơn.

Hai người không hẹn mà cùng nghĩ, cứ giữ nguyên thế này trải qua cả ngày, trải qua một đời cũng được.

……

Ngôi thành nhỏ ở Giang Nam dường như vì nghênh đón Kiêu Vương điện hạ mà cố ý hạ một trận tuyết nhỏ, tuy ở giữa có lẫn vào mấy giọt mưa góp cho đủ số nhưng vẫn đủ phủ kín ngọn núi thành một màu thuần trắng, xem như là cảnh tượng hiếm có, cho nên bá tánh toàn thành đều rồng rắn kéo nhau lên núi ngắm tuyết.

Lương Thú hỏi: “Có muốn đi xem không?”

Liễu Huyền An không muốn đi, ôm lò sưởi nhỏ trong tay kiên quyết lắc đầu, tuyết rơi thì có gì hiếm lạ, hơn nữa bây giờ bá tánh cả thành đều chạy đi xem, lúc trở về nhất định sẽ bị cảm lạnh, lại sắp bận rộn rồi, chúng ta vẫn đừng nên đi hóng trận náo nhiệt này thì hơn.

“Được rồi.” Lương Thú nói, “Vậy cứ để cho A Ninh theo bọn A Nguyện đi chơi đi, chúng ta ra đường dạo một chút.”

Liễu Huyền An cũng không muốn đi dạo, cuối cùng vẫn bị Lương Thú mạnh mẽ tóm ra cửa. Trong thành rất yên tĩnh, hai người che chung dưới một tán dù đi chầm chậm trên con ngõ nhỏ ướt sũng.

Đi được một lúc, Liễu Huyền An nhắc: “Ngươi kéo tán dù qua bên kia một chút đi.”

Lương Thú không chịu: “Kéo qua ngươi sẽ bị ướt.”

“Nhưng bả vai của ngươi đã ướt cả rồi kìa.”

“Hết cách rồi.”

“… Về già sẽ nhiễm bệnh đấy.”

“Trong nhà có đại phu.”

Liễu Huyền An không có cách phản bác, đành kéo tay hắn tùy tiện đi vào một gian hàng nhỏ tránh mưa tuyết. Ông chủ tiệm là người nơi khác, thời trẻ dẫn theo thê tử bị bệnh đến thành Bạch Hạc chữa trị, hết bệnh rồi cũng ở lại lập nghiệp luôn. Bọn họ đều đã lớn tuổi, không có sức leo lên núi mà cũng không muốn ngắm tuyết, tiếp tục ở trong bếp bận rộn phần mình, một người làm bánh ngọt, người kia nấu canh cá viên.

Liễu Huyền An rút một chiếc khăn sạch ra, để Lương Thú ngồi xuống rồi giúp hắn lau bả vai ướt nhẹp, sau đó gọi hai chén canh nóng hổi. Hai người chen nhau ngồi trên một băng ghế, Liễu Huyền An cắn cá viên, nói: “Ngày hôm qua ta đã nói chuyện với phụ thân, nhờ ông ấy xem bệnh cũ cho ngươi, chờ điều dưỡng kha khá rồi chúng ta lại về vương thành. Hoàng thượng có thúc giục không?”

“Không đâu, chúng ta cứ ở Giang Nam thôi.” Lương Thú nói, “Bây giờ trời đang lạnh như thế, không nên chạy đi chạy lại, ai ai cũng nói mùa xuân ở Giang Nam rất đẹp, nhật xuất giang hoa. Chúng ta đợi cho xuân về hoa nở lại đi, phía hoàng huynh không cần nóng vội.”

Vì thế Liễu Huyền An thật sự tin rằng Hoàng thượng không hề nôn nóng.

Người không nôn nóng chủ yếu là vì Lương Thú luôn viết thư gửi đi, hôm nay đau ngực, ngày mai đau dạ dày, ngày mốt lại cảm thấy tầm nhìn suy yếu, mà mỗi một phong thư đều được Lương Dục mở ra trước mặt triều thần. Vì thế văn võ bá quan toàn triều đều tha thiết tỏ vẻ, vẫn nên tĩnh dưỡng nhiều hơn. Có điều ở Bạch Hạc Sơn Trang thần y xuất hiện lớp lớp, Vương gia cát nhân có thiên tướng, Hoàng thượng không cần quá lo lắng.

Cao Lâm đứng giữa một bầy quan lại mồm năm miệng mười lý luận, đầu kêu ong ong.

Hắn đã được ngự ban một tòa nhà lớn, nghe nói là nhà cũ của một vị lão thần bị bỏ hoang nhiều năm, cỏ dại trong viện mọc cao hơn cả đầu người, có lẽ là ngang tầm với cỏ dại bên Kiêu Vương phủ ở cách vách.

“…”

Lương Dục hòa ái phân phó: “Ái khanh rảnh rỗi thì đi quản lý công tượng, nhân tiện sửa chữa lại hai tòa đại trạch một lần đi. Nếu để bá tánh nhìn thấy dáng vẻ hoang vu rách nát mãi thì còn ra thể thống gì nữa.”

Cao Lâm lĩnh chỉ tạ ơn, chưa được nhìn ngắm phồn hoa cẩm tú ở Mộng Đô ngày nào đã bị nhét cho việc trông coi xây dựng, trong lòng sầu khổ, muốn quay về Tây Bắc quá.

Còn vị thống soái nhà hắn thảnh thơi chìm trong ôn hương nhuyễn ngọc ở lại Giang Nam đón năm mới, ngắm cảnh hết xuân rồi vẫn không có ý định quay về Mộng Đô. Liễu Huyền An cũng không thúc giục, y ghé lên bàn mở từng tấm bản đồ Bạch Hà, trong khi Lương Thú ở bên cạnh cẩn thận thêm vào từng dòng ghi chú, chất đủ một xe hỏa tốc tám trăm dặm chở về vương thành.

Lương Dục muốn mắng không được mà không mắng cũng không xong, ba hôm năm dạo lại phải tự bỏ tiền túi ra gửi cho tên đệ đệ hư đốn nhà mình, miễn cho hắn ăn không uống không chẳng làm gì còn sinh sự, bị nhà người ta ghét.

Kỳ thật các đệ tử ở Bạch Hạc Sơn Trang lại khá thích Kiêu Vương điện hạ, dần dần đã không còn sợ hắn nữa, mà Liễu phu nhân hình như cũng không có ý định thu tiền ăn tiền ở, còn thường xuyên đích thân hầm canh đưa tới nhà thủy tạ. Lúc bước vào Lương Thú đang loay hoay với cái guồng nước nhỏ, bởi vì tiếng kẽo kẹt của thứ cũ kỹ kia càng ngày càng lớn, nghe lâu còn như tiếng ma kêu quỷ khóc, thật sự rất phiền.

“Ta không nghe thấy.”

“Nhưng ta nghe thấy.”

“… Vậy ngươi tự sửa đi.”

Liễu Huyền An khoanh tay ngồi bên lan can nhìn hắn tu sửa. Nhưng từ nhỏ Kiêu Vương điện hạ chí không nằm ở nghề mộc nên không quá thành thạo, rất có xu thế càng sửa càng hư, vất vả lắm mới miễn cưỡng ghép tất cả vào một chỗ, chưa kịp gắn lại vào hòn giả sơn, tấm gỗ đã rơi ầm ầm xuống dưới.

Liễu Huyền An nghẹn cười.

Liễu phu nhân cũng muốn cười.

Cuối cùng vẫn là Liễu Huyền An đích thân ra tay sửa, y nhón chân gắn lại guồng nước về chỗ cũ, lại lấy tay búng một cái, bọt nước bắn tung lấp lánh như ánh bạc.

Lương Thú đỡ vai y, nói: “Hoàng huynh lại viết thư thúc giục chúng ta quay về vương thành.”

“Được, vậy chúng ta đi vương thành.” Liễu Huyền An lau khô tay, “Vừa lúc vết thương của ngươi đã sắp bình phục hoàn toàn rồi, bây giờ đi vương thành vẫn chưa qua hết mùa hạ. Hôm qua cha ta còn dặn ta đi kiểm kê một số dược liệu giao cho Thái Y Viện trong cung.”

Lương Thú hỏi: “Đồ cưới à?”

Liễu Huyền An nói: “Chuyên trị hư hụt khí huyết.”

Lương Thú đổi ý, hư hụt à, thế thì không thể làm đồ cưới, nghe xui xẻo lắm.

Liễu Huyền An buồn bực, làm gì có bệnh nào là may mắn.

“Khó nói lắm, ví dụ như dương khí quá thịnh, cần phải hạ hỏa.” Lương Thú dùng ngón tay chọc chọc vào cằm y, không biết lấy phần đắc ý này ra từ chỗ nào, “Loại bệnh này miễn cưỡng nghe cũng được đấy.”

Liễu Huyền An: “…”

Quên đi, không muốn nói chuyện với đồ mù y lý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương