Gió Lớn Có Chốn Về
Chương 124: Trở về Giang Nam

Đoàn người phong trần mệt mỏi trở lại thành Trú Quân, trước ngực Liễu Nam Nguyện ôm một hộp đựng đồ ăn, nhảy xuống xe ngựa lập tức hỏi: “Nhị ca ta đâu rồi?”

“Nhị công tử đang ở hậu viện.” Gia đinh chỉ tay, “Hình như đang chơi cờ với Vương gia, chúng ta không dám tiến vào quấy rầy.”

Liễu Nam Nguyện nghe xong rất kinh ngạc, chủ yếu kinh ngạc vì Kiêu Vương điện hạ thoạt nhìn không quá giống người có thể ngồi yên chơi cờ, vì thế hiếm lạ chạy qua xem thử.

Đã nhiều ngày trời thả mưa thu triền miên, vất vả lắm mới có một hôm nắng đẹp thời tiết không tồi, sáng nay Liễu Huyền An đỡ Lương Thú ra sân hít thở không khí, y cố ý sai A Ninh kê chiếc ghế nằm lớn nhất thoải mái nhất ra đặt giữa vườn hoa, lại mang theo một tấm chăn mỏng quấn kỹ người lại, mình thì dựa vào bên cạnh bắt đầu quen thói ngẩn người đi vào cõi tiên.

Ban đầu Lương Thú còn cảm thấy không khí này khá tốt, hắn gác đầu lên một cánh tay, tay kia nhẹ nhàng cọ cọ lên má người bên cạnh như đang đùa với một con mèo xinh đẹp. Đùa một lúc lại thấy không thỏa mãn, hắn giật nhẹ tóc y, hỏi: “Vì sao vẫn không nói gì?”

Liễu Huyền An đáp: “Không rảnh, ta đang chơi cờ.”

“Chơi với mấy lão già râu bạc à?”

“Ừ.”

Thế là Kiêu Vương điện hạ bắt đầu yêu sách đề đạt, không được, không cho chơi cờ.

Liễu Huyền An nói: “Nhưng lâu lắm rồi ta không chơi cờ, Vương gia lại không muốn chơi với ta.”

Lương Thú lập tức ngồi dậy sai người đi tìm một bộ bàn cờ, bình thường hắn không thích chơi, lười chơi, nhưng không phải là không biết chơi, chơi cờ thì có gì khó đâu? Một tay hắn chống thái dương, thân thể hơi nghiêng về một hướng, tư thế đánh cờ cực kỳ mê người, thoạt nhìn còn giống như một vị ẩn sĩ cao quý mặc áo đen đang tập trung giải đáp mê cục thiên cổ gì đó. Nhưng trên thực tế kỳ nghệ của Kiêu Vương điện hạ không được tốt cho lắm, thua một hơi ba ván, tốc độ có thể so với Khổ thống lĩnh ăn cơm.

“…”

Liễu Huyền An an ủi hắn: “Không sao, lát nữa để ta giúp ngươi một tay.”

Vì thế lúc Liễu Nam Nguyện dẫn theo các đệ tử Bạch Hạc Sơn Trang chạy vào hậu viện đã thấy nhị ca nhà mình lúc thì ở bên trái cầm quân trắng, lát sau lại qua bên phải cầm quân đen, chạy tới chạy lui, gió thổi tung áo khoác của y tựa như một con bướm khổng lồ không ngừng đập cánh. Kiêu Vương điện hạ thì ngồi yên trên ghế không thèm nâng một ngón tay, tầm mắt cũng không đặt trên bàn cờ, thi thoảng còn vô lại kéo người ôm vào lòng, đặt cằm lên vai đối phương: “Chỗ này sao lại hạ như thế, ta thấy không ổn lắm, phải nghiên cứu thêm.”

Chúng đệ tử Bạch Hạc Sơn Trang đêm ngày hành y tế thế, ai ai cũng thanh tâm quả dục không nhiễm bụi trần, đầu óc cực kỳ trong sáng, đã bao giờ gặp qua mấy tình huống yêu đương tình tự thế này. Các đệ tử nhỏ tuổi mặt đỏ tai hồng, đến đầu cũng không dám ngẩng lên đã rón ra rón rén nín thở quay đầu bỏ chạy.

Liễu Huyền An nghe được động tĩnh, ngẩng đầu lên thấy muội muội đứng trước cửa viện, lập tức vui vẻ: “Muội về từ bao giờ, đại ca đâu?”

“Vừa mới về, đại ca tám phần là bận rộn ở dược phòng rồi.” Liễu Nam Nguyện bước vào trong viện, làm như không có chuyện gì mà chìa cái hộp trên tay ra, “Cho huynh này, đây là quả mọng ta hái dọc đường, vị ngọt lắm.”

Lương Thú đứng lên nhường không gian cho hai huynh muội tiếp tục tán gẫu. Liễu Huyền An rửa tay lau khô, cầm trái cây lên hỏi: “Thường thiếu tiêu đầu đâu rồi?”

Liễu Nam Nguyện đáp: “Lát nữa phải đi quân doanh, chuyến này hắn giúp đỡ chúng ta nhiều việc lắm.”

Người là do Cao Lâm mạnh mẽ nhét vào đội ngũ của Bạch Hạc Sơn Trang, một là tạo cơ hội cho thiếu niên, hai là, Cao phó tướng vỗ vỗ bả vai Tiểu Thường, nói lời thấm thía: “Sau này ngươi dấn thân vào quân doanh rồi sẽ hiểu, quân nhân phải thời khắc chuẩn bị hy sinh vì đại nghĩa. Cho nên chuyến vào rừng này nếu thật sự không theo đuổi được Liễu cô nương, tộc Loan Đao Ngân Nguyệt lại ngoan cố lôi kéo Liễu đại công tử thành thân, chi bằng ngươi cứ cắn răng hy sinh bản thân đi, ta thấy dù sao cô nương của bộ tộc kia hẳn cũng là người tốt, xem như ngươi gặp hời rồi.”

Thường Tiểu Thu nghe nửa đoạn đầu còn nhiệt huyết dâng trào, đến nửa sau lập tức trợn mắt há mồm, cuối cùng mọc hẳn ra tám cái chân bỏ chạy. Cậu ta không tính toán thành thân sớm, càng đừng nói là một cô nương không quen không biết. Về phần Liễu Nam Nguyện, ngưỡng mộ đúng là có ngưỡng mộ, nhưng những ngày ở chung trong rừng rậm cậu ta không biết nên xuống tay thế nào, ngược lại còn sinh ra một cảm giác bằng hữu giang hồ quang minh lỗi lạc, tóm lại là càng chạy càng xa với lộ tuyến tốt đẹp ban đầu do Cao phó tướng vẽ ra.

Trình Tố Nguyệt không thể hiểu nổi, hỏi huynh trưởng: “Sao huynh lại thích mai mối cho người ta thế nhỉ?”

“Có lẽ là sở thích của ta.” Cao Lâm vừa lo lắng vừa sầu khổ, “Muội không thấy trong đại doanh Tây Bắc, cả đại doanh Tây Nam này có bao nhiêu tên thô hán ế vợ hả, đúng là thượng…” Hắn quen miệng muốn nói thượng bất chính hạ tắc loạn, nhưng nghĩ lại thấy không đúng lắm, bởi vì nóc nhà là Vương gia bây giờ thật sự rất đoan chính, hết sức tập trung nói chuyện yêu đương, nhân duyên càng ngày càng vượng.

“Huynh vẫn nên quan tâm chính mình thì hơn.” Trình Tố Nguyệt vỗ vỗ ngực hắn, “Sau khi trở về Vương thành, nhất định Hoàng thượng sẽ triệu kiến huynh trước, bây giờ nên suy nghĩ phải bẩm báo nội dung gì là vừa.”

Cao Lâm khó hiểu, Hoàng thượng triệu kiến một mình ta làm gì, Vương gia thì sao?

Trình Tố Nguyệt đáp, Vương gia không về vương thành đâu, ngài ấy phải theo Liễu nhị công tử về Bạch Hạc Sơn Trang ở Giang Nam rồi.

Cao Lâm hít một hơi khí lạnh, chuyện này quá không thích hợp!

Nhưng trước nay Kiêu Vương điện hạ làm việc chưa từng có quy củ, cố tình còn gặp gỡ Liễu nhị công tử cũng là một người mặc kệ quy tắc, có thể xem là thiên hạ đệ nhất tùy ý, đương nhiên càng không muốn quản.

Người duy nhất dám lên tiếng khuyên ngăn lại tương đối rảnh rỗi là Liễu Nam Nguyện cũng đặt vấn đề với nhị ca, nếu như Hoàng thượng biết được lại trách tội thì sao? Thân là tướng quân thắng trận, hình như vẫn nên về vương thành báo cáo một chuyến mới phải chứ.

Liễu Huyền An khoát tay: “Hết cách rồi, Vương gia nói đã gửi một phong mật báo gấp tám trăm dặm về vương thành.”

Về phần nội dung mật báo cụ thể viết cái gì, lần này thật ra khá dày, văn chương lai láng có thể so với bài thi của Trạng Nguyên.

Đầu tiên là hiến trước vật quý, lần này chinh chiến thần đệ không tiêu pha bao nhiêu quân phí mà còn thu về được một lượng tài sản khổng lồ để hoàng huynh lấp đầy quốc khố. Ngay sau đó, chuyển bút một cái lập tức tố khổ đánh Tây Nam gian nan thế nào, tà giáo giảo hoạt ra sao, trong lúc thần đệ giao chiến bản thân bị trọng thương, nằm trên giường suốt hai tháng vẫn không khá lên, trong lòng cực kỳ thương nhớ hoàng huynh ngày đêm mong sớm gặp lại, đêm nằm cũng trằn trọc không yên giấc. Nhưng Tây Nam cách vương thành Mộng Đô đâu chỉ có ngàn dặm, thân thể bệnh tật rách nát này khó lòng chịu đựng nổi quãng đường dài, nghĩ trước nghĩ sau, chỉ có thể xuất phát đi Bạch Hạc Sơn Trang, nơi đó có Liễu trang chủ y thuật thiên hạ vô địch, có lẽ sẽ mau chóng chữa khỏi một thân thương bệnh cho thần đệ.

Lại viết, nếu ta đi Bạch Hạc Sơn Trang, ở trong nhà người ta vừa ăn vừa uống vừa trọ lại, còn phải xem chẩn chắc sẽ tốn một khoản kha khá, thế nên phần sính lễ lần trước hoàng huynh chuẩn bị cho ta, bây giờ có thể khiêng qua đó luôn.

Tái bút, trời sắp vào đông giá rét rồi, không có xiêm y mặc.

Vốn còn muốn thuận tiện xin thêm hai vò rượu, kết quả Liễu Huyền An nói: “Mọi người đều biết cha ta không uống rượu, cũng không cho đệ tử uống rượu.”

“Vậy không cần nữa, tương lai đi vương thành ta sẽ uống với ngươi sau.” Lương Thú dán kỹ tín hàm ném cho hạ nhân, hất cằm, “Dùng khoái mã chạy nhanh nhất, ngày đêm không nghỉ, càng nhanh càng tốt, chạy hết tốc lực cho bổn vương.”

Người hầu cao giọng lĩnh mệnh, vẻ mặt nghiêm túc nghĩ trong mật hàm hẳn phải có quân vụ quan trọng ghê gớm lắm, ngay cả dừng lại trạm dịch đổi ngựa cũng hành động ào ào như điên.

Thường Tiểu Thu không theo Trình Tố Nguyệt lên đại doanh Tây Bắc, xa nhà lâu ngày, cậu ta phải về tiêu cục thăm hỏi tình hình lão cha không hay ho của mình trước, lại sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong nhà rồi mới có thể tiếp tục đi.

Liễu Huyền Triệt giao một rương sách thuốc cho Lưu Hằng Sướng, nói: “Sau khi đến Tây Bắc, nếu ngươi muốn vào đại doanh làm quân y thì cứ vào đại doanh, nếu trong quân không còn chiến sự thì có thể về thành Xuân Phong dựng một tòa Bạch Hạc y quán, còn thiếu thứ gì cứ viết thư về cho ta.”

Lưu Hằng Sướng hành lễ: “Vâng, đa tạ đại công tử, hôm qua nhị công tử đã cho ta rất nhiều ngân phiếu đủ để dựng một tòa y quán rồi, tạm thời không thiếu gì cả.”

Liễu Huyền Triệt khó hiểu: “Nhị công tử, đệ ấy lấy tiền ở đâu ra?”

Gọi A Ninh lại hỏi thăm, hóa ra vẫn là Kiêu Vương điện hạ chi tiền.

Lúc ấy Liễu Huyền An đang cẩn thận tính toán số tiền tiêu vặt của mình nên có trong vòng mười mấy năm, Lương Thú đi ngang qua bắt gặp, cảm thấy bộ dạng tham tiền của y quá đáng yêu liền bước vào hỏi: “Muốn mua cái gì à?”

“Không mua gì hết, muốn xin chút tiền đưa cho A Sướng để hắn đi Tây Bắc dựng một tòa Bạch Hạc y quán. Ngày trước cha ta từng đề nghị chuyện này rồi, đúng lúc có cơ hội.” Liễu Huyền An nói, “Tiếc là tiền của ta không đủ.”

Lương Thú nhìn lướt qua, buồn cười nói: “Chút tiền này của ngươi đâu chỉ không đủ, cùng lắm mua được dăm bộ bàn ghế còn phải mặc cả với chủ tiệm nửa ngày. Thôi, để phòng thu chi tính toán xem thiếu bao nhiêu, phần còn lại có ta tiếp viện.”

Liễu Huyền An gật đầu: “Cũng được.”

Đáp ứng cực kỳ sảng khoái.

Mà Kiêu Vương điện chi tiền cũng cực kỳ hào sảng, người phụ trách quản lý sổ sách cho hắn lại cẩn thận tham mưu, tu kiến y quán tạo phúc cho bá tánh, khoản tiền này hình như có thể xin lại từ chỗ triều đình, nhà chúng ta không nhất thiết phải chi hết.

“Trương thúc, ông cứ nghiến răng thanh toán đi.” Cao Lâm khoác vai ông ta, tận tình khuyên nhủ, “Thanh toán khoản tiền này xong, về sau Vương nha nhà chúng ta có thể đúng lý hợp tình để Bạch Hạc Sơn Trang bao nuôi, ngài ấy đánh bàn tính hết rồi.”

Phòng thu chi: “Ôi, còn ra thể thống gì, còn thể thống gì nữa.”

Liễu Huyền Triệt cũng hiểu khoản tiền này đáng lý phải do Bạch Hạc Sơn Trang chi ra, bèn tự mình đi tìm đệ đệ một chuyến. Kết quả Liễu Huyền An trong cơn buồn ngủ kéo chăn kín đầu, miệng ừ ừ à à lấy lệ không biết là ứng phó chuyện gì, nửa ngày không nói được một câu đầy đủ.

Nếu Kiêu Vương điện hạ không trở về đúng lúc, tám phần là sâu lười lại ăn mấy cây thước rồi.

“Khoản tiền kia cứ để bổn vương chịu đi.” Lương Thú mỉm cười lặng lẽ tiến thêm hai bước, kéo người giấu ra sau lưng mình, “Tu kiến y quán là chuyện vụn vặt, Tiểu An cũng không có kinh nghiệm gì, sau này sợ là cần Liễu đại công tử chỉ bảo A Sướng nhiều hơn. Hay là bây giờ để ta gọi hắn đến thư phòng luôn?”

“A Sướng ra sau núi rồi.” Liễu Huyền Triệt nói, “Hoá vàng mã.”

Thi thể Phượng Tiểu Kim, Ô Mông Vân Du và Ô Mông Vân Nhạc đều mang đi hỏa táng, trên lưng ba người đeo vô số sinh mạng bá tánh Đại Diễm, bất kể bản thân có ẩn tình gì, sát nghiệt đã phạm, nếu triều đình còn đồng ý hạ táng cho bọn họ thì khó lòng an ủi mấy vạn vong linh ở lưu vực Bạch Hà và Tây Nam. Lưu Hằng Sướng dùng danh nghĩa cá nhân lặng lẽ hỏa táng cho Phượng Tiểu Kim và Ô Mông Vân Du, sau đó rải tro cốt cho bay theo gió.

Hy vọng kiếp sau bọn họ sẽ được tự do.

Thi thể Mộc Triệt bị quân đội treo trên cổng thành thị chúng, Viên Úc cũng bị chém đầu. Không còn tà giáo hoành hành, tiếng hoan hô vui cười như một dòng suối mát cọ rửa qua hàng ngàn hàng vạn thôn xóm rực rỡ.

Cuối cùng mọi người cũng phải rời khỏi nơi này.

Trình Tố Nguyệt và Lưu Hằng Sướng cùng nhau lên Tây Bắc, Thường Tiểu Thu tạm trở về Vạn Lý tiêu cục, Tống Trường Sinh ở lại tộc Loan Đao Ngân Nguyệt giúp bọn họ sửa kiếm, sau khi sửa xong cũng sẽ xuất phát lên Tây Bắc.

Về phần Kiêu Vương điện hạ tiếp tục đóng vai đại mỹ nhân suy yếu, dưới bao nhiêu con mắt chằm chằm của Ngự tiền thị vệ, được người ta long trọng nâng lên xe ngựa đi Bạch Hạc Sơn Trang.

Liễu Huyền Triệt: “…”

Cao Lâm bám chặt thùng xe, chưa từ bỏ ý định: “Ta thật sự không thể cùng đi Giang Nam sao, hoặc là quay về Tây Bắc cũng được mà.”

Lương Thú nhướn mày: “Còn ra thể thống gì nữa!”

Nước mắt Cao Lâm sắp rơi xuống đến nơi, nhưng ta chưa từng đi vương thành một mình, huống hồ là đi gặp Hoàng thượng, ta sợ lắm.

“Ngươi sợ cái gì, hoàng huynh sẽ không ăn thịt ngươi. Hơn nữa chúng ta đánh thắng trận, có thể có tiền đồ hơn một chút được không, thể hiện phong phạm cầm quân đi.” Lương Thú dùng sức kéo lại ống tay áo, “Đi xuống đi xuống, đừng ăn vạ trên xe nữa, chậm trễ giờ lành lên đường.”

Cao Lâm không tin, chuyện này thì cần gì giờ lành.

“Thật sự có đấy.” Phụ trách phòng thu chi ngồi một bên giải thích, “Hôm trước Vương gia tốn năm lượng bạc cố ý tìm người xem cho, nói là phải tuân theo lễ nghĩa cầu thân.”

Cao Lâm: “…”

Ta xem đủ rồi, thật đấy.

Khổ Hựu cũng vội tới tiễn mọi người lên đường, hôm nay hắn cởi bỏ chiến giáp mặc một thân cẩm y mềm mại, tóc bạc càng tôn lên màu da trắng như tuyết, đứng yên một chỗ mày cao mắt sâu, khí chất toàn thân vừa tà vừa quý.

Quản lý phòng thu chi nhỏ giọng hỏi: “Cao phó tướng, ngài xem Khổ thống lĩnh đã trắng đến phát sáng rồi, không phải nói Liễu tam tiểu thư thích người trắng à, sao không thấy ngài đi tác hợp cho bọn họ?”

“Không ổn, trắng thì có trắng, nhưng thân thể cường tráng quá.” Cao Lâm nói, “Có tật mắt thì còn tạm tính vào được, bây giờ mắt hắn khỏi bệnh rồi, lại không có nửa xu quan hệ với hai chữ gầy yếu. Lần trước Liễu tam tiểu thư đang ăn cơm thì gặp Tiểu Khổ, ông đoán xem nào, cả buổi hắn không nói được ba câu, trên bàn đặt mười cái bánh bao lớn thì mình hắn một hơi ăn hết tám cái.”

Liễu Nam Nguyện làm việc luôn tay nên lượng cơm ăn không hề ít, nhưng chỉ ăn được một bát rưỡi là đã không tiêu hóa nổi, cho nên lúc ấy nàng nhìn thấy lượn cơm kinh người của Khổ Hựu thì cực kỳ chấn động, cuối cùng không nhịn được phải lên tiếng hỏi: “Khổ thống lĩnh, ta muốn lên núi hái ít thảo dược, ngài ăn xong chưa, hay là ngài đưa ta đi đi.” Thuận tiện đi lại tiêu thực một chút.

Quản lý phòng thu chi vui vẻ, như thế không phải tốt rồi à?

“Tốt gì mà tốt.” Cao Lâm than thở, “Tiểu Khổ không đáp ứng, nói buổi chiều phải đi luyện binh.”

Phòng thu chi: “…”

Quên đi, coi như ta chưa nói gì, đây là ế bằng thực lực rồi.

Cao Lâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Lương Thú cũng dở khóc dở cười, Khổ Hựu bị hai người thay nhau giáo dục, không biết có phải nghiêm túc cân nhắc suy tư về tình huống thật không, nhưng lần này hắn cố ý đi tìm Liễu Nam Nguyện chìa hai cánh tay ra, bên trên là một con thỏ con có đôi tai dài cụp xuống.

“Ồ?” Quả nhiên Liễu Nam Nguyện mở to hai mắt nhìn.

Khổ Hựu nói: “Sáng nay ta đi luyện binh thì nhặt được, chắc là bị người ta bẫy bị thương chân.”

“Thật này.” Liễu Nam Nguyện nhận con thỏ vào tay, nhẹ nhàng vuốt vuốt, “Vậy để ta mang theo nó quay về Giang Nam.”

Khổ Hựu gật đầu: “Được, đa tạ Liễu cô nương.”

Nghẹn thêm nửa ngày mới bổ sung được một câu nữa: “Tương lai nếu cô lại đến Tây Nam, nhớ phải sai người đi thông báo cho ta biết.”

Nhược điểm của hắn là da dẻ quá trắng, gió thổi cỏ lay một chút đã đỏ rực lên không giấu giếm nổi, vì thế vội vàng nói từ biệt rồi xoay người bỏ chạy.

Sợ đi chậm sẽ bị cô nương nhà người ta thấy.

Cao Lâm cảm khái, có tiền đồ đấy, nhưng không nhiều lắm.

Đoàn người cứ như vậy chia ra khởi hành theo từng hướng.

Từ Tây Nam đến Giang Nam có thể đi vài đoạn đường sông, năm nay sông lớn miễn cưỡng xem như yên tĩnh, nhưng yên tĩnh không đồng nghĩa với không đề phòng. Lương Thú ghé lên mép thuyền nhìn ruộng vườn hai bên bờ, lẩm bẩm: “Đại công trình.”

“Nếu công trình không lớn thì đã chẳng kéo dài tới hiện tại.” Liễu Huyền An nói, “Tính toán sơ lược cũng phải đến trăm năm, cứ khởi đầu từ thời chúng ta đi.”

Lương Thú cười cười, vươn tay ôm y vào lòng: “Ừ, khởi đầu từ thời chúng ta.”

Nhưng mà trước hết phải về Bạch Hạc Sơn Trang trót lọt đã.

Phong mật hàm hỏa tốc tám trăm dặm kia đã sớm được trình lên trước mặt thiên tử cùng với tin thắng trận. Lúc ấy Lương Dục đang lâm triều, văn võ bá quan có mặt đầy đủ, nghĩ sơ cũng biết quân báo này nhấc lên trận gió lớn thế nào trên triều đường. Ai nấy đều vui mừng ra mặt, đồng loạt quỳ xuống chúc mừng Hoàng thượng, lại tâng bốc Kiêu Vương điện hạ lên tận mây xanh, ngay cả mấy lão già râu bạc cổ hủ thường ngày lải nhải không ngừng hôm nay cũng không can trời gián đất nữa, ngược lại rất thông suốt nói mấy câu cát tường, nét mặt già nua vui vẻ không kiềm được.

Lương Dục cũng long nhan đại duyệt, lúc này truyền lệnh cho toàn bộ vương thành giăng đèn kết hoa chuẩn bị nghênh đón Kiêu Vương thắng trận trở về, sau đó ở trước mặt mọi người, nhanh chóng mở thư nhà.

“…”

Tạm thời không cần giăng đèn nữa.

Có thần tử nhanh nhạy nhìn ra sắc mặt Hoàng đế, hỏi: “Hoàng Thượng, Vương gia thế nào ạ?”

“Tham chiến bị thương, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.” Lương Dục nhìn thẳng, “Cho nên phải đi Bạch Hạc Sơn Trang chữa bệnh một chuyến.”

Cả sảnh đường ồ lên, sự tồn tại của Kiêu Vương điện hạ đối với Đại Diễm mà nói hoàn toàn không khác gì một cây Định Hải Thần Châm, nếu hắn mà cũng ngàn cân treo sợi tóc, như thế liệu có ổn không?

“Bãi triều!” Sắc mặt Lương Dục không chút thay đổi, phất tay áo đứng lên.

Sau đó bước vào Ngự thư phòng vung bút rồng bay phượng múa, tràn ngập tình cảm viết, dưỡng thương xong phải lập tức trở về, nếu không ta đánh gãy chân chó nhà ngươi.

Đêm đó, bức thư nhà tràn ngập quan tâm ấm áp từ thiên tử cùng với năm xe vàng bạc châu báu và dược liệu quý hiếm được đưa về thành Bạch Hạc. Lại qua năm ngày nữa, y phục mùa đông do các tú nương trong cung hoàn thành cũng được chất lên xe chở đi.

Bánh xe quay ào ào bán sống bán chết.

Cuối cùng cũng không chậm trễ, thật ra còn đến nơi sớm hơn đoàn người của Lương Thú.

Không còn Cao Lâm và Trình Tố Nguyệt, bên cạnh Lương Thú chỉ còn lão Trương phụ trách phòng thu chi trung thành tận tâm, lão Trương nhìn lên xuống đánh giá Vương gia nhà mình một vòng, bình luận: “Quả là rất đẹp đẽ khí phái, nhưng ta nghe nói trước nay Liễu trang chủ luôn cần kiệm mộc mạc, như Vương gia đây có thể xem là hơi xa hoa quá không nhỉ.”

“Lần đầu đăng môn bái phỏng mà ăn mặc rách rưới thì còn ra thể thống gì nữa.” Lương Thú vô cùng hài lòng với cách ăn mặc của mình, hỏi, “Đã tặng đồ đi hết chưa?”

“Thưa rồi.” Lão Trương nói, “Cố ý chọn thời điểm giữa trưa trên đường nhiều người qua lại nhất, còn đi vòng quanh thành ba vòng.”

Cuối cùng mới chậm rãi tiến vào cửa Bạch Hạc Sơn Trang, hai vị thái giám cầm danh sách quà tặng lần lượt đọc to, số lượng lễ vật quá nhiều, suýt nữa thì đọc cháy cả cổ họng.

Cũng khiến cho Liễu trang chủ nghe xong mà choáng đầu hoa mắt.

“Mẹ!” Liễu Nam Nguyện ôm thỏ con nhào vào lòng Liễu phu nhân, hào hứng reo lên, “Con về rồi đây!”

“Trở về là tốt, về là tốt rồi, cũng không ốm đi.” Liễu phu nhân vỗ về con gái, vui vẻ nửa ngày lại hỏi, “Đại ca nhị ca con đâu rồi?”

“Đại ca cũng về, đang ở phía trước tiếp đón người trong cung tới.” Liễu Nam Nguyện nói, “Nhị ca và Kiêu Vương điện hạ ở trong khách điếm.”

Sắc mặt Liễu phu nhân trắng bệch: “Nó không định về nhà sao?”

“Về chứ, giờ cơm chiều sẽ về.” Liễu Nam Nguyện giải thích, “Huynh ấy và Vương gia có chút chuyện phải làm, bây giờ không thể phân thân.”

Liễu phu nhân không chịu nổi những lời này, vừa nghe đã tức ngực.

Liễu Nam Nguyện thả con thỏ xuống đất để nó chạy đi ăn cỏ, mình thì khoác tay Liễu phu nhân nói: “Suốt chuyến đi này Vương gia chăm sóc cho nhị ca tốt lắm, chỉ thiếu nước chiều lên tận trời, muốn sao sẽ không hái trăng, mẫu thân và phụ thân không việc gì phải lo lắng. Tương lai dù nhị ca có đi vương thành hay lên Tây Bắc thì vẫn có thể giống như khi ở nhà, hễ nhàn rỗi là được nằm một chỗ.”

Hoặc nằm cả năm luôn cũng được.

“Nhưng nghe đồn tính tình Kiêu Vương điện hạ rất đáng sợ.”

“Người ta đồn nhị ca sơ hở một chút là muốn nhảy hồ, mẹ cũng tin à?”

“Đâu chỉ tin, ta còn tận mắt nhìn thấy nó nhảy xuống.”

“… Để con lấy ví dụ khác, nghe đồn nhị ca thất học thất nghiệp vô năng vô dụng, nhưng thực tế thì sao, y thuật của huynh ấy vượt xa con, thậm chí có thể sánh ngang với đại ca, biết đâu cũng không kém cha mấy phần. Trong thư nhà đại ca đã nhắc tới chuyện đó chưa?”

“Nói rồi, sau khi nhận được thư đại ca con, cha con vui mừng ra mặt, chưa xem xong thư đã chắp tay sau lưng đi một vòng lớn quanh sơn trang, nhìn lão nhân nhà người ta chơi cờ cũng phải duỗi cổ xem nửa ngày, chờ người ta hỏi thăm tin tức nhị ca con.” Nhắc đến chuyện đó, cuối cùng trên mặt Liễu phu nhân mới hiện ra nụ cười, “Buổi tối đi ngủ còn lầm bầm trong miệng làm ta giật mình tỉnh mấy lần.”

Chủ yếu là lầm bầm trách móc A Ninh vì sao lại không bẩm báo chuyện về nhà sớm hơn, lại để mặc cho công tử nhà mình tự viết thư, mấy bức thư gửi về nhà trước kia có thể tính là thư nhà sao? Chuyện đứng đắn thì không đề nửa chữ, chưa gì đã khen ngợi tâng bốc Kiêu Vương điện hạ đến mấy trang giấy, sau đó vòng đầu bút một cái lại lưu loát tự sắp xếp ngày tháng sau này cho mình luôn rồi.

Cha mẹ nhà ai có thể chịu đựng nổi?

Liễu trang chủ xem xong trước mắt tối sầm hẳn ba ngày liền, còn bị ù tai.

Liễu Nam Nguyện nói: “Đại ca đã gần như chấp thuận Kiêu Vương điện hạ rồi, chính con cũng thấy ngài ấy chăm sóc nhị ca rất khá, huynh ấy có cưới cô nương nhà nào thì cũng là làm khổ con gái người ta, lời này không phải chính miệng mẹ nói đấy à? Như bây giờ là tốt rồi, hoàn toàn không cần cô nương nào nữa.”

Liễu phu nhân nâng tay vỗ nàng một cái.

Liễu Nam Nguyện bật cười né tránh: “Đi thôi, chúng ta cũng ra đằng trước xem thử trong cung đưa tới thứ tốt gì, hưởng không khí náo nhiệt.”

“Con thì sao, toàn nhắc đến nhị ca thôi, lần này ra ngoài có gặp được người trẻ tuổi nào vừa ý không?” Liễu phu nhân nắm tay con gái, “Nếu không có, mẹ cảm thấy nhị công tử Lý gia ở thành Ly Dương… Này, chạy cái gì, đứng lại cho mẹ!”

Liễu Nam Nguyện vừa chạy vừa nói: “Mẫu thân nên lo lắng cho đại ca trước đi thôi, lần này huynh ấy đi Tây Nam suýt nữa đã bị người ta bắt đi ở rể, khó khăn lắm mới thoát được đấy.”

Sắc mặt Liễu phu nhân lại trắng bệch: “Hả?”

Ba đứa con không có đứa nào là bớt lo, Liễu phu nhân cũng thật sự mệt mỏi, muốn trở về ngủ nhưng lại không thể ngủ, bởi vì tối nay Kiêu Vương điện hạ sẽ đến nhà ăn cơm. Bà chỉ đành phải cố gắng lấy lại tinh thần rửa mặt chải đầu thay y phục, đích thân đi giám sát công việc chuẩn bị yến hội, để thêm phần long trọng còn cố ý mời đầu bếp Tây Bắc trong thành đến nướng một cái đùi dê.

Mà cùng lúc đó, bản thân Kiêu Vương điện hạ đang dang rộng hai tay hỏi: “Mặc bộ này được không?”

Liễu Huyền An gật đầu: “Cũng được.”

Lương Thú phàn nàn: “Hình như ta thấy ngươi không hề để ý một chút nào.”

Liễu Huyền An ngáp liền mấy cái, mí mắt dán chặt vào nhau: “Bởi vì Vương gia đã thay đồ từ trưa đến giờ rồi.”

Hoa cả mắt, còn không cho phép ta phân tâm, thật sự không thể không mệt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương