Gió Đông Tiều Tụy
-
Chương 29
Ba người vừa ra khỏi Triệu phủ, Trầm Nhạn Thạch đã cầm lòng không được muốn quay lại nhìn nhưng bị Đoàn Phi Ưng nắm lại: “Còn nhìn gì nữa? In sâu vào mắt không dứt ra được thì làm sao?”
Trầm Nhạn Thạch chỉ đành cười một tiếng từ bỏ.
Bỗng nhiên ánh mắt *** anh của Đoàn Phi Ưng sáng lên: “Là kẻ nào lén lút thập thò? Ra đây mau!”
“Ai lén lút thập thò hả?” Một bóng dáng nhỏ xíu xuất hiện trước mặt bọn họ, trên vai còn quải theo một tay nải: “Thiếu gia, sao cậu bỏ rơi Trầm An như vậy? Không trở về Trầm gia trang cũng có gì quan trọng đâu, thiếu gia đi đâu em cũng theo cậu tới đó.”
“Chỗ chúng ta muốn đi là Thiên Sơn, ngươi dám đi sao?” Nói câu này chính là Chuy Kim sứ, tự dưng hắn cảm thấy tên tiểu hài tử này rất thú vị.
Thằng nhóc liếc háy hắn một cái: “Thiên Sơn đâu phải chỗ long đàm hổ huyệt gì mà không dám chứ?”
Trầm Nhạn Thạch mặc cho hai người bọn họ đấu khẩu, ánh mắt chuyển hướng sang bóng người đứng sau lưng Trầm An: “Triệu Mãn, chính là ngươi đã phóng hỏa hậu viên à?”
“Trầm thiếu gia hãy yên tâm, tiểu nhân chỉ tạo một ít khói ở mái phòng không có người ở, dựng cảnh hỏa hoạn để đánh lạc sự chú ý của bọn họ thôi.”
Trầm Nhạn Thạch thở dài: “Lần trước cũng nhờ ngươi giải huyệt đạo cho ta, giờ lại đến đây tương trợ, ta thật sự không biết nên báo đáp ngươi thế nào.”
Đột nhiên Triệu Mãn quỳ xuống: “Lúc trước Triệu Mãn đã làm chuyện sai quấy, nếu không nhờ Trầm thiếu gia có ý tốt che giấu thì không biết hôm nay Triệu Mãn đã lưu lạc đến xó xỉnh nào rồi. Mối ân tình này của Trầm thiếu gia, cho dù Triệu Mãn có phải tan xương nát thịt cũng không nghĩ đã báo đền cho hết.”
Trước đây Triệu Mãn đã lén ăn trộm viên dạ minh châu trên kim quan của Trầm Thành Phong. Trầm Nhạn Thạch truy hồi được viên minh châu nhưng lại không tuyên bố là do ai làm, nhờ vậy Triệu Mãn mới được bảo toàn. Việc này đối với Trầm Nhạn Thạch chẳng qua chỉ là ý nghĩ hướng tới cái nhân, nhưng đối với Triệu Mãn thì lại như ơn tái sinh. Khi Trầm Nhạn Thạch lưu lại Triệu phủ, hắn luôn mong tìm cơ hội báo đáp, hôm nay mới coi là được như sở nguyện.
Thân ảnh Triệu Mãn đã biến mất trong màn đêm, Trầm Nhạn Thạch nhìn theo bóng lưng khuất dần của hắn khẽ thở dài: “Lúc đó khi ta giúp hắn thật không nghĩ sẽ có ngày này.”
“Hử?”
“Ta chỉ muốn cho người lỡ làm sai thêm một cơ hội thôi.”
“Ta hiểu.” Hắn dịu dàng ôm Trầm Nhạn Thạch vào lòng. Đoàn Phi Ưng có thể thấu hiểu tâm tình của y: Điều mà Nhạn Thạch luôn thiếu chính là một cơ hội như vậy.
***
Lúc Nhạc Tử Thanh và những kẻ khác chạy tới hậu viện thì phát giác hừng hực đợi bọn họ dập tắt chính là lửa trên đầu của Triệu Trùng. — Là nộ hỏa thì đúng hơn.
“Triệu tam thúc, lửa ra sao rồi?”
“Làm gì có lửa, chỉ là trò mánh khóe gạt người!” Triệu Trùng tức khí giậm chân thình thịch, mảnh đá dưới chân cũng nứt thành mấy miếng: “Tên họ Đoàn đó đâu?”
“Hắn chạy thoát mất rồi.”
“Còn Nhạn Thạch?”
“Hắn còn ở đây cho người ta chửi rủa sao? Đã đi theo tên đó luôn rồi.” Trầm Phượng Cử nhớ đến vẫn còn oán hận không ngớt.
“Đứa hài tử Nhạn Thạch này thật không hiểu chuyện mà.” Triệu Trùng thở dài một tiếng, từ xưa ông đã không xem trọng Nhạn Thạch bằng Phượng Cử thông minh khả ái. Không ngờ người đã hơn hai mươi tuổi mà vẫn thị phi bất phân, thiện ác bất minh như vậy.
Nhạc Tử Thanh đột nhiên lên tiếng: “Nơi này đã không còn gì trở ngại, tiểu chất có chút không thoải mái, xin được cáo lui trước.”
“Tử Thanh!” Trầm Phượng Cử đi theo Nhạc Tử Thanh, đến chỗ bốn bề vắng lặng mới lên tiếng gọi hắn.
“Huynh còn giận đệ sao? Huynh trách đệ trước mặt biết bao nhiêu người nói đại ca, nói hắn… có phải không?”
Thấy Nhạc Tử Thanh không trả lời, Trầm Phượng Cử bước tới đối mặt với hắn: “Đệ biết trong chuyện này đệ có chút quá đáng, nhưng lúc đó quá tức giận nên đệ mới nói hớ thế thôi.”
“Đệ nói thật đơn giản, nhưng giờ Nhạn Thạch phải làm thế nào đây? Đệ khiến y sau này làm sao sống yên ổn trên giang hồ hả?”
Tự mãn tưởng rằng chỉ cần nói tiếng ân hận là Nhạc Tử Thanh sẽ tha thứ cho hắn như mọi lần, nhưng thay vì an ủi không ngờ hắn lại đi sửa lưng mà không tha thứ cho người ta, Trầm Phượng Cử có bao giờ chịu nhận lỗi tới mức này đâu? Cơn tức cũng trào lên: “Vậy thì đã sao? Cũng do hắn đã làm sai, quăng bỏ thân phận người của Trầm gia, chẳng lẽ người khác không được phép nói sao chứ?”
Đột nhiên Nhạc Tử Thanh ngẩng đầu lên, Trầm Phượng Cử chưa từng thấy sự lạnh lẽo đó trong mắt của hắn, giật mình không thốt được lời nào. Nhạc Tử Thanh dán mắt vào hắn nói từng chữ một: “Là y đã đánh mất thân phận người của Trầm gia, hay là chính đệ đã quăng bỏ thân phận người của Trầm gia đây?”
***
Triệu phủ vừa xảy ra trận giao chiến, giang hồ đã xôn xao một cơn sóng to gió lớn. Đặc biệt là hồi tự bạch của Trầm đại thiếu gia càng giống như tiếng sấm sét chấn động cả võ lâm. Trong phút chốc, từ trên đường lớn tới trong tửu lầu ra đến quán trà cũng đều xào xáo bàn luận, rất nhiều lời bịa đặt vô căn cứ đều cùng nhắm vào một người — Trầm Nhạn Thạch.
“Nghe nói đại công tử của Trầm gia trang ngang nhiên thừa nhận hắn yêu nam nhân sao?”
“Hây da, anh minh một đời của Trầm lão trang chủ đều bị đứa con không ra hồn này hủy hoại mất rồi.”
“Nói thật ra thì thói đời bây giờ chuộng nam phong cũng không phải chuyện ghê gớm gì lắm. Ngay cả hoàng thượng cũng có mấy người nam sủng bên cạnh đó thôi, chẳng qua hắn hiên ngang dám nói ra miệng thì…”
“Đúng đó, dám nói ra mấy lời vậy thì ắt là thứ *** loạn thành thói rồi, thiệt không biết nhục nhã là gì mà…”
Bàn tay to lớn siết chặt thành đấm, vừa giơ lên cao đã bị một bàn tay trắng trẻo mảnh khảnh kềm lại: “Bọn họ muốn nói thì cứ để họ nói cho thỏa, chỉ một đôi tay của ngươi há có thể bịt miệng người khắp trong thiên hạ sao?”
“Bịt miệng được thì cứ bịt, tới khi không còn kẻ nào dám nói thì thôi.”
“Việc gì phải vậy? Ngươi biết ta vốn không để trong lòng mà.” Y chỉ quan tâm đến những người bản thân mình xem trọng, còn đối với chuyện người khác nghĩ thế nào y vốn không bận lòng, nếu không thì cũng đã không có cái nhìn “Trầm đại thiếu gia không có gì đáng nói” rồi.
“Nhưng mà ta để!”
Thấy bộ dáng hắn hầm hầm một đống, ngược lại Trầm Nhạn Thạch chỉ cười: “Đây chỉ là những lời ngươi nghe được thôi, còn không biết bao nhiêu câu xầm xì sau lưng nữa. Ngươi có được bao nhiêu cơn giận không đâu để sinh tức chứ?”
“Can hệ gì mấy thứ chúng nói sau lưng, nhưng nhất định không được nói trước mặt ta!” Tay áo Đoàn Phi Ưng phất lên, một trận gió quất quét theo những tiếng la ó thảm thiết. Nhất thời căn khách *** lạnh tanh tức thì, chỉ còn một bàn bốn người của Trầm Nhạn Thạch và bàn của một gã thực khách, chưởng quầy và tiểu nhị đang run như cầy sấy co rút sau quầy.
Trầm An hiếu kỳ giật giật ống tay áo của Đoàn Phi Ưng: “Chiêu này là công phu gì vậy, dạy cho ta có được không? Sau này tên nào còn dám nói xấu thiếu gia nhà ta nữa ta đánh cho bọn chúng lộn cổ ra ngoài luôn.”
Lần đầu tiên Đoàn Phi Ưng gặp được người sùng bái mình, hắn phá lên cười ha hả: “Tốt lắm, hôm nào ta nhất định sẽ dạy cho ngươi.” Đoạn hắn quay sang Trầm Nhạn Thạch: “Tên tiểu tử này lý thú lắm, ta thích nó rồi.”
Trầm Nhạn Thạch mỉm cười không nói gì, lòng thầm nghĩ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã thôi.
Ngoài cửa râm ran mấy tiếng quát tháo nhưng không tên nào dám bước vào. Đột nhiên có tiếng chuông ngân dài kèm theo tiếng bước chân vang lên, một thiếu niên cỡ mười tám, mười chín tuổi tiến vào quán. Người này một thân nho sinh, trên tay cầm phướn gọi hồn có đề bốn chữ lớn “Thiết Khẩu Trực Đoán” rất nổi, hóa ra là một thầy tướng số.
Người thiếu niên bước vào cửa, đôi mắt to linh hoạt đảo khắp một lượt rồi đi thẳng đến trước bàn của nhóm người Trầm Nhạn Thạch: “Xin hỏi chư vị có muốn bốc một quẻ không?”
“Không cần.” Trầm An đứng lên trước nhất xua tay đuổi, từ trước đến nay thái độ của Trầm gia trang luôn là ‘tuy kính trọng quỷ thần nhưng nên lánh xa họ thì hơn.’
“Hãy khoan nào.” Vị thiếu niên nhìn Trầm An từ trên xuống dưới rồi làm ra vẻ thất sắc: “Vị tiểu huynh đệ này, ta thấy ấn đường của ngươi đen kịt, nội trong vài ngày nữa ắt có tai họa đổ máu — Có muốn ta bói cho ngươi một quẻ liền không?”
Trầm An ngây cả người ra, Chuy Kim sứ ngồi một bên tiếp lời: “Một quẻ bao nhiêu tiền?”
“Không mắc đâu, không mắc đâu, chỉ một đồng cân bạc thôi.”
“A, vậy thì không mắc thiệt nha, bất quá Trầm An à…” Hắn ra vẻ vỗ vỗ vai Trầm An, “Một quẻ này của ngươi đã khẳng định có tai họa đổ máu thì chỉ e vị đạo sĩ nửa mùa này muốn cải mệnh chuyển số cho ngươi nữa đó. Có điều cải mệnh chuyển số cũng không phải là chuyện nhỏ nhặt, người bình thường không dễ gì làm được. Không có trăm mấy lượng bạc coi bộ không được đâu, dĩ nhiên không thể thiếu tiền vất vả khổ cực với lại tiền mua nhang đèn hương khói các thứ nữa. Nói chung khi người ta bắt đầu mở miệng liến thoắng là nửa đời còn lại của ngươi phải đi làm không công rồi đó.”
Hắn nói dứt lời thì tất cả đều bật cười, ngẫm nghĩ thì mánh khóe của mấy tên giang hồ thuật sĩ cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi. Gương mặt người thiếu niên biến sắc, hắn lạnh lùng cười một tiếng: “Sao có thể đánh đồng ta với mấy thứ dốt đặc cán mai đó được?” Hắn không còn chú ý đến Trầm An nữa mà tới trước Trầm Nhạn Thạch đảo qua một vòng.
Trầm Nhạn Thạch mỉm cười nhìn lại hắn, Trầm An giơ tay chắn trước người y: “Ngươi tính làm gì nữa đây?”
Tên thiếu niên nhìn Trầm Nhạn Thạch không chớp mắt: “Vị công tử này cốt cách thanh nhã hiếm thấy, quả thật rất mực phi phàm. Chỉ đáng tiếc số mệnh gặp nhiều ngang trái, người mà công tử chọn chưa chắc có thể bầu bạn với công tử cả đời được… Có muốn ta bói ngay một quẻ cho công tử không?”
Lời vừa dứt, trái tim Trầm Nhạn Thạch co thít nghẹt thở, đưa mắt sang đã thấy gương mặt biến sắc của Đoàn Phi Ưng, y kín đáo nắm lấy tay hắn. Cũng là Chuy Kim sứ đi theo chủ nhân hắn nhiều năm, năng lực quan sát này dĩ nhiên phải có, vội cao giọng: “Không ai mượn ngươi nói sàm nói bậy ở đây, mau cút đi, bằng không đừng trách ta không khách khí.”
Người thiếu niên thở dài ngao ngán: “Đáng tiếc, đáng tiếc mà. Đáng tiếc thay một thân thanh tú này, cảnh xuân đẹp vô vàn, chỉ riêng người tiều tụy. Thời chăng? Mệnh chăng?” Rồi hắn đi tới một bàn khác.
Ngồi phía bàn bên kia là một hòa thượng mặt mũi phốp pháp. Không đơn giản chỉ là hòa thượng mà còn là một tên hòa thượng phá giới. Trên bàn hắn bày đủ các món thịt cá mỹ tửu, xương gà gặm thừa vương vãi ngổn ngang, vụn thịt vịt rơi rớt khắp bàn.
Hắn ăn say mê tới nỗi lúc Đoàn Phi Ưng dùng Thiết Tụ hất đám người kia văng ra ngoài cũng không dừng lại. Trầm An dán mắt nhìn chăm bẵm mà hắn cũng chưa phát hiện, chắc có lẽ phát giác rồi nhưng không rảnh để ý cũng nên.
“Vị đại hòa thượng này, ta thấy ấn đường của ngươi đen kịt, nội trong vài ngày nữa ắt có tai họa đổ máu — Có muốn ta bói cho ngươi một quẻ liền không?”
Cũng lại là câu này nữa! Trầm An phì cười khì khì, chợt ngó thấy Chuy Kim sứ nháy mắt nhìn về đây, cái tính trẻ con nổi lên liền hất mặt đi chỗ khác.
Tên hòa thượng cầm cái móng heo lên gặm sạch sẽ rồi quăng đi, tiện tay quẹt miệng một cái — Ai cũng tưởng hắn định mở miệng nói gì đó — Dè đâu hắn cầm một cái đùi gà nhai tiếp.
Tên thiếu niên thở dài một hơi: “Xin hỏi miếu của vị đại hòa thượng này ở đâu vậy? Ngươi phá giới như vậy bộ phương trượng của ngươi không quản giáo gì sao?”
“Ư ô hư… bớt lải nhải đi.” Tên hòa thượng mồm miệng lún phún tuôn mấy chữ không rành mạch, thuận tay chưởng một cái làm thiếu niên ngã nhào xuống đất, đoạn chộp lấy cái đùi gà khác tấn công tiếp.
Thiếu niên chống tay đứng lên, nhìn thấy dấu tay dính dầu mỡ trên thanh sam của mình thì lắc đầu thở dài, đột nhiên nói: “Đại hòa thượng, ta tặng ngươi một câu đối ha?” Hắn cũng không thèm để ý tên hòa thượng kia trả lời cái gì, mở miệng ngâm liền:
“Nhật lạc hương tàn, khứ điệu phàm tâm nhất điểm
日落香残, 去掉凡心一点
Hỏa tận lô hàn, lai bả ý mã lao thuyên.
火尽炉寒, 来把意馬牢拴. ”
[19: Mặt trời bóng xế hương lụi tàn, trần gian bỏ đi một điểmBếp lò đã tắt lửa lạnh tanh, đem ý ngựa cột vào tàu.]
“Khụ khụ.” Vừa nghe câu đối này, Trầm Nhạn Thạch đang nhấp chén trà đã sặc ngay, y lắc đầu bảo: “Dám mắng vị hòa thượng đó là con lừa trọc, người thiếu niên này cũng *** quái lắm.”
Trầm An nhướn to hai con mắt tròn xoe hỏi: “Thiếu gia, câu này nghĩa là sao?”
Đoàn Phi Ưng hừ một hơi: “Chỉ là thứ trò mánh lới. Gạt đi bộ nhật 日 trong chữ hương 香 rồi xóa nét phẩy trong chữ phàm 凡 thì không phải ra chữ ngốc 秃 sao? Lô 炉 không có lửa, bên cạnh thêm mã 马 vào còn không phải ra hai chữ ngốc lư 秃驴 là gì? Hắn mắng trả đũa tên hòa thượng kia là thứ lừa trọc đó.”
Lúc Trầm Nhạn Thạch nói, y hạ giọng chỉ đủ cho người bên cạnh nghe thấy. Còn Đoàn Phi Ưng tuy không có cao giọng nhưng cũng vừa đủ cho mỗi người trong đây nghe rõ mồn một thôi.
Ngay cả gã chưởng quầy nhát gan cũng bật cười theo.
“Cả gan dám mắng ta?” Tên hòa thượng rống lên một tiếng, chặn đầu đánh người thiếu niên kia một chưởng.
“Ây da không xong rồi, bớ người ta hòa thượng muốn giết người nè!” Thiếu niên hốt hoảng lăn một vòng né sang bên, lật đật tránh tiếp một cước đá tới. “Bớ người ta cứu mạng với, hồ lô lầm lì ơi! Ngươi còn không ra là ta chết chắc đó.”
Trầm Nhạn Thạch cả giận nhìn Đoàn Phi Ưng đầy quở trách: “Đánh nhau hay lắm sao hả? Bụng ngươi cũng nhỏ mọn y hệt vậy.” Vì hiểu rõ tính tình của Đoàn Phi Ưng nên y biết hắn ôm hận câu nói ‘người được chọn chưa chắc đã thuộc về’ kia của người thiếu niên nên trả thù hắn.
“Vậy chúng ta có giúp hắn hay không?” Nghe hắn la í ới thê thảm khiến Trầm An có chút mủi lòng.
“Không cần phải lo. Ngươi coi hắn chật vật tránh né chứ ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc thì luôn thoát được đòn tấn công của tên hòa thượng. Cái này không phải may mắn mà là võ công tên thiếu niên này tuyệt đối không yếu kém. Người tầm thường nhìn không ra là phải rồi.”
Trầm An liếc Chuy Kim sứ tròng trắng luôn: “Ta đâu có hỏi ngươi, ai khiến ngươi trả lời hả?”
Đoàn Phi Ưng vân vê hạt đậu phộng trên tay, ngón tay khẽ búng, hạt đậu bay véo đến trúng huyệt Hoàn Khiêu trên đùi tên thiếu niên.
“Ngươi làm gì vậy?” Trầm Nhạn Thạch hơi có chút hoảng hốt, tên này rất ưa làm chuyện càn quấy.
“Ngươi không nghe hắn luôn miệng kêu réo ‘hồ lô lầm lì’ gì đó sao? Rõ ràng có kẻ đang ẩn nấp gần đây nhưng chưa chịu lộ diện, ta phải gặp mặt tên này cho bằng được.”
Đúng là cái tên tùy tiện làm xằng! Trầm Nhạn Thạch cũng không muốn nổi cơn với hắn làm gì, đành âm thầm quan sát tình hình, dự định lúc quan trọng nhất sẽ ra tay cứu giúp.
Huyệt đạo một bên chân tên thiếu niên đã bị phong bế nên không còn nhảy nhót linh hoạt được. Thấy tên hòa thượng sắp đánh một chưởng nữa hắn liền hớt hải gào lên: “Hồ lô lầm lì, ngươi còn không ra mặt là ta mất mạng thiệt đó!”
Lập tức một bóng đen phi vào trong, người chưa thấy dáng mà ánh kiếm đã vũ bão túa đến khiến tên hòa thượng thối lui liên tục.
“Hảo tiểu tử!” Tên hòa thượng ôm bả vai, thì ra đã bị thương. Hắn quái gở trừng mắt thồ lộ, “Kiếm pháp của ngươi là thứ gì, sao giống yêu pháp vậy? Được, phật gia nhận thua!” Tên hòa thượng này cũng khá thẳng thắn, nói xong lánh vào đám đông đi thẳng một mạch.
Vị thiếu niên cười cợt nói với theo, “Ta đã nói ngươi có tai họa đổ máu ngươi lại một mực không chịu tin. ” Rồi hắn quay đầu lại, “Giờ các ngươi đã tin ta chưa?”
Có điều không ai nhìn lấy hắn một cái. Sau đi đánh lui tên hòa thượng, hắc y nhân hành lễ trước mặt Đoàn Phi Ưng: “Chủ nhân.”
Hắn chính là Huyền Thổ sứ.
Huyền Thổ sứ phụng mệnh Đoàn Phi Ưng đến Trầm gia trang đợi Trầm Nhạn Thạch. Sau hắn nghe được tin Trầm Nhạn Thạch đang ở trong phủ của Triệu Trùng bèn tức tốc lên đường. Về phần tên thiếu niên thuật sĩ này là hắn tình cờ quen biết trên đường. Có điều tên thiếu niên này theo hắn sát gót chẳng khác cục đường ngưu bì là bao, quăng không rớt mà dứt cũng không ra, thực sự làm hắn đau cả đầu. Từ sớm hắn đã thấy Đoàn Phi Ưng ở trong đây nhưng không ra gặp mặt cũng là nguyên do này.
“Ngươi theo tới đây rồi thì ta khỏi mất công tìm.”
Huyền Thổ sứ đưa mắt nhìn sang thấy Trầm Nhạn Thạch đứng cạnh Đoàn Phi Ưng, gương mặt y nở ý cười dịu dàng, ánh mắt hắn không khỏi rũ mắt tối sầm. Lúc ngẩng mặt lên đôi mắt lại trở về bình thản như trước.
Ban đầu tên thiếu niên còn há hốc kinh hãi, sau tò mò tiến tới gần bọn họ: “Thì ra ngươi chính là cái tên người ta đang xào xáo khắp nơi Đoàn Phi Ưng à? Vậy–” Hắn quay sang Trầm Nhạn Thạch, “Công tử này chính là người đã tuyên bố mình yêu nam nhân trước mặt mọi người, Trầm đại thiếu gia đây sao?”
Mới dứt câu đã có mấy luồng mắt sắc lẻm cứa da chĩa thẳng vào hắn. Người thiếu niên kia cũng tự biết mình lỡ lời nên lấy tay bịt miệng ngay.
Trầm Nhạn Thạch chỉ thản nhiên mỉm cười: “Chính là ta.”
“Đừng có nghe hắn nói sàm.” Đoàn Phi Ưng kéo Trầm Nhạn Thạch về phía hắn, đoạn quay sang Huyền Thổ sứ: “Ta không muốn nhìn thấy tên này, đuổi cổ hắn đi.”
“Ê, ngươi sao vậy hả? Dựa vào gì mà đuổi ta đi chứ?” Mắt thấy Đoàn Phi Ưng ôm Trầm Nhạn Thạch kéo lên lầu, Huyền Thổ sứ lại ngăn cản, hắn tức khí la với theo: “Ta thấy ấn đường của ngươi đen đủi như vậy, không bao lâu nữa sẽ có tai họa đổ máu đó. Nếu giữ ta lại thì ta còn bày cách hóa giải cho! Nè–!”
Chú thích:
Phần câu đối đố chữ chị Lưu Thủy Sàn Sàn đã dựa trên những câu chuyện dân gian lưu truyền về vị tiến sĩ tài danh Trịnh Bản Kiều 郑板桥 dưới thời vua Càn Long nhà Thanh.
Ông vốn tên là Trịnh Tiếp 郑燮, tự là Khắc Như 克柔, gọi là Bản Kiều, tự xưng danh là Trịnh Bản Kiều. Ông là người thuộc trấn Hưng Hóa tỉnh Giang Tô. Vị tài nhân Trịnh Bản Kiều được xưng tụng là một trong những họa sư nổi tiếng trong ‘Dương Châu bát quái,’ bao gồm: Kim Nông 金农, Uông Sĩ Thận 汪士慎, Hoàng Thận 黄慎, Lý Tiên 李鲜, Trịnh Tiếp 郑燮, Lý Phương Ưng 李方膺, Cao Tường 高翔, La Sính 罗聘.
Trịnh Bản Kiều được mệnh danh là Tam Tuyệt về họa, thi, văn, không chỉ là một họa sư danh tiếng vẽ tranh tuyệt đẹp mà bút pháp viết văn thơ của ông cũng cực kỳ *** tế. Ông là một vị quan thanh liêm yêu nước như con, từng giúp đỡ rất nhiều dân chúng bá tánh nên bị bọn tham quan hãm hại bị mất chức quan, ông phải đi bán tranh kiếm sống (minhhue.net). Trịnh Bản Kiều cũng là người đã sáng tạo ra thể chữ lục phân bán 六分半书
Những giai thoại về tài làm câu đối của Trịnh Bản Kiều thật sự rất lý thú, trong đó có câu chuyện về hai bộ câu đối *** diệu của Trịnh Bản Kiều dành cho tên hòa thượng nọ.
Chuyện kể rằng tại quê nhà của Trịnh Bản Kiều có một ngôi miếu tự, các hòa thượng trong đó toàn là lũ tham tiền lợi dụng lòng mê tín của dân chúng mà vơ vét. Nhang đèn hương khói trong chùa lại rất thịnh vượng, mấy tên hòa thượng cũng ăn no rửng mỡ béo phì mập mạp. Trịnh Bản Kiều không ưa thứ hành vi hãm hại lừa gạt người khác của mấy tên sư sãi này nên đã có ý muốn sửa trị bọn chúng. Một hôm, tên trụ trì hòa thượng đến nhà của Trịnh Bản Kiều đòi ông viết một câu đối cho hắn treo trong đại điện. Có lẽ hắn muốn học đòi văn chương ra vẻ học thức hay có thể muốn dựa vào tên tuổi của danh sĩ Trịnh Bản Kiều để tiền cúng vườn trong miếu càng sung túc thêm. Trịnh Bản Kiều thấy cơ hội đã tới rồi nên vui vẻ nhận lời ngay, ông cầm bút viết ra một câu:
Phượng lâm hòa hạ điểu phi khứ
凤临禾下鸟飞去
Phượng sà xuống lúa, chim bay đi
Mã đáo lô biên thảo bất sinh
马到芦边草不生
Ngựa tới bờ lau, cỏ không còn
Trụ trì hòa thượng mừng rỡ vô cùng liền quay về miếu cho người khắc câu đối lên hai bên đại điện. Hắn nghĩ thầm vừa có “phượng” lại vừa có “mã,” đúng là một bộ đối rất tốt. Nhưng câu đối khắc lên không bao lâu, phàm là người có chút học vấn đến hành hương nhìn thấy thì không khỏi cười thầm trong lòng. Thật ra là tại sao chứ?
Hóa ra Trịnh Bản Kiều đã ngụ ý viết đố chữ trong đây. Câu trả lời cho vế trên “phượng lâm hòa hạ điểu phi khứ 凤临禾下鸟飞去” là một chữ ngốc 秃 (trọc). Thời đó viết chữ phượng 凤 là phồn thể 鳯. Con chim 鳥 bên trong bay đi sẽ còn lại bộ kỷ 几, đem bộ kỷ 几 đặt dưới bộ hòa 禾 (lúa) thì sẽ ra chữ ngốc 秃 (trọc).
Còn đáp án của vế dưới “mã đáo lô biên thảo bất sinh 马到芦边草不生” là chữ lư 驴 (con lừa). Ngựa 马 đến bên cạnh lô 芦 (cỏ lau) sẽ làm mất đi bộ thảo 草 trên đầu nên sẽ thành chữ lư 驴 (con lừa).
Hợp hai vế lại đáp án sẽ là “ngốc lư 秃驴” tức con lừa trọc.
Từ sau khi câu đối này được khắc vào hai bên cột của đại điện, không ít người đến xem chỉ trỏ tủm tỉm cười nhưng lại không nói gì. Tên trụ trì còn tưởng rằng câu đối này thật sự rất hay ho làm cho khách hành hương thích thú, quả nhiên giúp hắn đạt mục đích thu hút thêm người. Hắn thầm nghĩ danh tiếng của Trịnh Bản Kiều quả thật rất có uy, trình độ viết câu đối thật sự cao minh nên muốn ông viết cho hắn thêm một bộ nữa. Không tới vài ngày hắn lại tới nhà Trịnh Bản Kiều yêu cầu ông viết cho hắn một câu đối treo ngoài cửa chùa. Trịnh Bản Kiều cũng không hề từ chối, lập tức cầm bút viết một câu đối khác:
Nhật lạc hương tàn, khứ điệu phàm tâm nhất điểm
日落香残, 去掉凡心一点
Mặt trời lặn hương tàn, bỏ đi một điểm cõi trần
Lô hỏa dĩ diệt, thả bả ý mã triêm biên.
炉火已灭, 且把意马沾边
Lò đã tắt lửa, lại tiếp xúc ý mã
Tên trụ trì càng thêm cao hứng, liền lập tức đi về cho người khắc câu đối này lên hai cột trước chùa. Hắn thấy trong câu đối có “khứ điệu phàm tâm” rồi vế đối là “ý mã triêm biên” thì tấm tắc nghĩ câu này còn tuyệt hảo hơn bộ trước nữa. Vì câu đối lần này có hương vị của phật gia tu hành, như rất siêu phàm thoát tục không hỏi đến chuyện hồng trần. Nhưng hắn làm sao nghĩ ra là Trịnh Bản Kiều nói móc hắn lần nữa. Vì đây cũng là một câu đối đố chữ, đáp án lại cũng là con “lừa trọc 秃驴”.
Vế trên “Nhật lạc hương tàn, khứ điệu phàm tâm nhất điểm 日落香残, 去掉凡心一点”: Kéo bộ nhật 日 trong chữ hương 香 xuống thì chỉ còn lại bộ hòa 禾 (cây mạ), xóa một điểm 一点 trong chữ phàm 凡 thì còn lại bộ kỷ 几, nên hợp lại sẽ ra chữ ngốc 秃 (trọc).
Vế dưới “Lô hỏa dĩ diệt, thả bả ý mã triêm biên 炉火已灭, 且把意马沾边”: Bộ hỏa 火 trong lô 炉 (bếp lò) tự xóa chỉ còn lại bộ hộ 户, đem bộ mã 马 đặt cạnh vào thì tự nhiên sẽ thành chữ lư 驴 (con lừa). Hắn bị chửi là con lừa trọc tới hai lần mà còn đối với Trịnh Bản Kiều cảm động tới rơi nước mắt.
Trầm Nhạn Thạch chỉ đành cười một tiếng từ bỏ.
Bỗng nhiên ánh mắt *** anh của Đoàn Phi Ưng sáng lên: “Là kẻ nào lén lút thập thò? Ra đây mau!”
“Ai lén lút thập thò hả?” Một bóng dáng nhỏ xíu xuất hiện trước mặt bọn họ, trên vai còn quải theo một tay nải: “Thiếu gia, sao cậu bỏ rơi Trầm An như vậy? Không trở về Trầm gia trang cũng có gì quan trọng đâu, thiếu gia đi đâu em cũng theo cậu tới đó.”
“Chỗ chúng ta muốn đi là Thiên Sơn, ngươi dám đi sao?” Nói câu này chính là Chuy Kim sứ, tự dưng hắn cảm thấy tên tiểu hài tử này rất thú vị.
Thằng nhóc liếc háy hắn một cái: “Thiên Sơn đâu phải chỗ long đàm hổ huyệt gì mà không dám chứ?”
Trầm Nhạn Thạch mặc cho hai người bọn họ đấu khẩu, ánh mắt chuyển hướng sang bóng người đứng sau lưng Trầm An: “Triệu Mãn, chính là ngươi đã phóng hỏa hậu viên à?”
“Trầm thiếu gia hãy yên tâm, tiểu nhân chỉ tạo một ít khói ở mái phòng không có người ở, dựng cảnh hỏa hoạn để đánh lạc sự chú ý của bọn họ thôi.”
Trầm Nhạn Thạch thở dài: “Lần trước cũng nhờ ngươi giải huyệt đạo cho ta, giờ lại đến đây tương trợ, ta thật sự không biết nên báo đáp ngươi thế nào.”
Đột nhiên Triệu Mãn quỳ xuống: “Lúc trước Triệu Mãn đã làm chuyện sai quấy, nếu không nhờ Trầm thiếu gia có ý tốt che giấu thì không biết hôm nay Triệu Mãn đã lưu lạc đến xó xỉnh nào rồi. Mối ân tình này của Trầm thiếu gia, cho dù Triệu Mãn có phải tan xương nát thịt cũng không nghĩ đã báo đền cho hết.”
Trước đây Triệu Mãn đã lén ăn trộm viên dạ minh châu trên kim quan của Trầm Thành Phong. Trầm Nhạn Thạch truy hồi được viên minh châu nhưng lại không tuyên bố là do ai làm, nhờ vậy Triệu Mãn mới được bảo toàn. Việc này đối với Trầm Nhạn Thạch chẳng qua chỉ là ý nghĩ hướng tới cái nhân, nhưng đối với Triệu Mãn thì lại như ơn tái sinh. Khi Trầm Nhạn Thạch lưu lại Triệu phủ, hắn luôn mong tìm cơ hội báo đáp, hôm nay mới coi là được như sở nguyện.
Thân ảnh Triệu Mãn đã biến mất trong màn đêm, Trầm Nhạn Thạch nhìn theo bóng lưng khuất dần của hắn khẽ thở dài: “Lúc đó khi ta giúp hắn thật không nghĩ sẽ có ngày này.”
“Hử?”
“Ta chỉ muốn cho người lỡ làm sai thêm một cơ hội thôi.”
“Ta hiểu.” Hắn dịu dàng ôm Trầm Nhạn Thạch vào lòng. Đoàn Phi Ưng có thể thấu hiểu tâm tình của y: Điều mà Nhạn Thạch luôn thiếu chính là một cơ hội như vậy.
***
Lúc Nhạc Tử Thanh và những kẻ khác chạy tới hậu viện thì phát giác hừng hực đợi bọn họ dập tắt chính là lửa trên đầu của Triệu Trùng. — Là nộ hỏa thì đúng hơn.
“Triệu tam thúc, lửa ra sao rồi?”
“Làm gì có lửa, chỉ là trò mánh khóe gạt người!” Triệu Trùng tức khí giậm chân thình thịch, mảnh đá dưới chân cũng nứt thành mấy miếng: “Tên họ Đoàn đó đâu?”
“Hắn chạy thoát mất rồi.”
“Còn Nhạn Thạch?”
“Hắn còn ở đây cho người ta chửi rủa sao? Đã đi theo tên đó luôn rồi.” Trầm Phượng Cử nhớ đến vẫn còn oán hận không ngớt.
“Đứa hài tử Nhạn Thạch này thật không hiểu chuyện mà.” Triệu Trùng thở dài một tiếng, từ xưa ông đã không xem trọng Nhạn Thạch bằng Phượng Cử thông minh khả ái. Không ngờ người đã hơn hai mươi tuổi mà vẫn thị phi bất phân, thiện ác bất minh như vậy.
Nhạc Tử Thanh đột nhiên lên tiếng: “Nơi này đã không còn gì trở ngại, tiểu chất có chút không thoải mái, xin được cáo lui trước.”
“Tử Thanh!” Trầm Phượng Cử đi theo Nhạc Tử Thanh, đến chỗ bốn bề vắng lặng mới lên tiếng gọi hắn.
“Huynh còn giận đệ sao? Huynh trách đệ trước mặt biết bao nhiêu người nói đại ca, nói hắn… có phải không?”
Thấy Nhạc Tử Thanh không trả lời, Trầm Phượng Cử bước tới đối mặt với hắn: “Đệ biết trong chuyện này đệ có chút quá đáng, nhưng lúc đó quá tức giận nên đệ mới nói hớ thế thôi.”
“Đệ nói thật đơn giản, nhưng giờ Nhạn Thạch phải làm thế nào đây? Đệ khiến y sau này làm sao sống yên ổn trên giang hồ hả?”
Tự mãn tưởng rằng chỉ cần nói tiếng ân hận là Nhạc Tử Thanh sẽ tha thứ cho hắn như mọi lần, nhưng thay vì an ủi không ngờ hắn lại đi sửa lưng mà không tha thứ cho người ta, Trầm Phượng Cử có bao giờ chịu nhận lỗi tới mức này đâu? Cơn tức cũng trào lên: “Vậy thì đã sao? Cũng do hắn đã làm sai, quăng bỏ thân phận người của Trầm gia, chẳng lẽ người khác không được phép nói sao chứ?”
Đột nhiên Nhạc Tử Thanh ngẩng đầu lên, Trầm Phượng Cử chưa từng thấy sự lạnh lẽo đó trong mắt của hắn, giật mình không thốt được lời nào. Nhạc Tử Thanh dán mắt vào hắn nói từng chữ một: “Là y đã đánh mất thân phận người của Trầm gia, hay là chính đệ đã quăng bỏ thân phận người của Trầm gia đây?”
***
Triệu phủ vừa xảy ra trận giao chiến, giang hồ đã xôn xao một cơn sóng to gió lớn. Đặc biệt là hồi tự bạch của Trầm đại thiếu gia càng giống như tiếng sấm sét chấn động cả võ lâm. Trong phút chốc, từ trên đường lớn tới trong tửu lầu ra đến quán trà cũng đều xào xáo bàn luận, rất nhiều lời bịa đặt vô căn cứ đều cùng nhắm vào một người — Trầm Nhạn Thạch.
“Nghe nói đại công tử của Trầm gia trang ngang nhiên thừa nhận hắn yêu nam nhân sao?”
“Hây da, anh minh một đời của Trầm lão trang chủ đều bị đứa con không ra hồn này hủy hoại mất rồi.”
“Nói thật ra thì thói đời bây giờ chuộng nam phong cũng không phải chuyện ghê gớm gì lắm. Ngay cả hoàng thượng cũng có mấy người nam sủng bên cạnh đó thôi, chẳng qua hắn hiên ngang dám nói ra miệng thì…”
“Đúng đó, dám nói ra mấy lời vậy thì ắt là thứ *** loạn thành thói rồi, thiệt không biết nhục nhã là gì mà…”
Bàn tay to lớn siết chặt thành đấm, vừa giơ lên cao đã bị một bàn tay trắng trẻo mảnh khảnh kềm lại: “Bọn họ muốn nói thì cứ để họ nói cho thỏa, chỉ một đôi tay của ngươi há có thể bịt miệng người khắp trong thiên hạ sao?”
“Bịt miệng được thì cứ bịt, tới khi không còn kẻ nào dám nói thì thôi.”
“Việc gì phải vậy? Ngươi biết ta vốn không để trong lòng mà.” Y chỉ quan tâm đến những người bản thân mình xem trọng, còn đối với chuyện người khác nghĩ thế nào y vốn không bận lòng, nếu không thì cũng đã không có cái nhìn “Trầm đại thiếu gia không có gì đáng nói” rồi.
“Nhưng mà ta để!”
Thấy bộ dáng hắn hầm hầm một đống, ngược lại Trầm Nhạn Thạch chỉ cười: “Đây chỉ là những lời ngươi nghe được thôi, còn không biết bao nhiêu câu xầm xì sau lưng nữa. Ngươi có được bao nhiêu cơn giận không đâu để sinh tức chứ?”
“Can hệ gì mấy thứ chúng nói sau lưng, nhưng nhất định không được nói trước mặt ta!” Tay áo Đoàn Phi Ưng phất lên, một trận gió quất quét theo những tiếng la ó thảm thiết. Nhất thời căn khách *** lạnh tanh tức thì, chỉ còn một bàn bốn người của Trầm Nhạn Thạch và bàn của một gã thực khách, chưởng quầy và tiểu nhị đang run như cầy sấy co rút sau quầy.
Trầm An hiếu kỳ giật giật ống tay áo của Đoàn Phi Ưng: “Chiêu này là công phu gì vậy, dạy cho ta có được không? Sau này tên nào còn dám nói xấu thiếu gia nhà ta nữa ta đánh cho bọn chúng lộn cổ ra ngoài luôn.”
Lần đầu tiên Đoàn Phi Ưng gặp được người sùng bái mình, hắn phá lên cười ha hả: “Tốt lắm, hôm nào ta nhất định sẽ dạy cho ngươi.” Đoạn hắn quay sang Trầm Nhạn Thạch: “Tên tiểu tử này lý thú lắm, ta thích nó rồi.”
Trầm Nhạn Thạch mỉm cười không nói gì, lòng thầm nghĩ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã thôi.
Ngoài cửa râm ran mấy tiếng quát tháo nhưng không tên nào dám bước vào. Đột nhiên có tiếng chuông ngân dài kèm theo tiếng bước chân vang lên, một thiếu niên cỡ mười tám, mười chín tuổi tiến vào quán. Người này một thân nho sinh, trên tay cầm phướn gọi hồn có đề bốn chữ lớn “Thiết Khẩu Trực Đoán” rất nổi, hóa ra là một thầy tướng số.
Người thiếu niên bước vào cửa, đôi mắt to linh hoạt đảo khắp một lượt rồi đi thẳng đến trước bàn của nhóm người Trầm Nhạn Thạch: “Xin hỏi chư vị có muốn bốc một quẻ không?”
“Không cần.” Trầm An đứng lên trước nhất xua tay đuổi, từ trước đến nay thái độ của Trầm gia trang luôn là ‘tuy kính trọng quỷ thần nhưng nên lánh xa họ thì hơn.’
“Hãy khoan nào.” Vị thiếu niên nhìn Trầm An từ trên xuống dưới rồi làm ra vẻ thất sắc: “Vị tiểu huynh đệ này, ta thấy ấn đường của ngươi đen kịt, nội trong vài ngày nữa ắt có tai họa đổ máu — Có muốn ta bói cho ngươi một quẻ liền không?”
Trầm An ngây cả người ra, Chuy Kim sứ ngồi một bên tiếp lời: “Một quẻ bao nhiêu tiền?”
“Không mắc đâu, không mắc đâu, chỉ một đồng cân bạc thôi.”
“A, vậy thì không mắc thiệt nha, bất quá Trầm An à…” Hắn ra vẻ vỗ vỗ vai Trầm An, “Một quẻ này của ngươi đã khẳng định có tai họa đổ máu thì chỉ e vị đạo sĩ nửa mùa này muốn cải mệnh chuyển số cho ngươi nữa đó. Có điều cải mệnh chuyển số cũng không phải là chuyện nhỏ nhặt, người bình thường không dễ gì làm được. Không có trăm mấy lượng bạc coi bộ không được đâu, dĩ nhiên không thể thiếu tiền vất vả khổ cực với lại tiền mua nhang đèn hương khói các thứ nữa. Nói chung khi người ta bắt đầu mở miệng liến thoắng là nửa đời còn lại của ngươi phải đi làm không công rồi đó.”
Hắn nói dứt lời thì tất cả đều bật cười, ngẫm nghĩ thì mánh khóe của mấy tên giang hồ thuật sĩ cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi. Gương mặt người thiếu niên biến sắc, hắn lạnh lùng cười một tiếng: “Sao có thể đánh đồng ta với mấy thứ dốt đặc cán mai đó được?” Hắn không còn chú ý đến Trầm An nữa mà tới trước Trầm Nhạn Thạch đảo qua một vòng.
Trầm Nhạn Thạch mỉm cười nhìn lại hắn, Trầm An giơ tay chắn trước người y: “Ngươi tính làm gì nữa đây?”
Tên thiếu niên nhìn Trầm Nhạn Thạch không chớp mắt: “Vị công tử này cốt cách thanh nhã hiếm thấy, quả thật rất mực phi phàm. Chỉ đáng tiếc số mệnh gặp nhiều ngang trái, người mà công tử chọn chưa chắc có thể bầu bạn với công tử cả đời được… Có muốn ta bói ngay một quẻ cho công tử không?”
Lời vừa dứt, trái tim Trầm Nhạn Thạch co thít nghẹt thở, đưa mắt sang đã thấy gương mặt biến sắc của Đoàn Phi Ưng, y kín đáo nắm lấy tay hắn. Cũng là Chuy Kim sứ đi theo chủ nhân hắn nhiều năm, năng lực quan sát này dĩ nhiên phải có, vội cao giọng: “Không ai mượn ngươi nói sàm nói bậy ở đây, mau cút đi, bằng không đừng trách ta không khách khí.”
Người thiếu niên thở dài ngao ngán: “Đáng tiếc, đáng tiếc mà. Đáng tiếc thay một thân thanh tú này, cảnh xuân đẹp vô vàn, chỉ riêng người tiều tụy. Thời chăng? Mệnh chăng?” Rồi hắn đi tới một bàn khác.
Ngồi phía bàn bên kia là một hòa thượng mặt mũi phốp pháp. Không đơn giản chỉ là hòa thượng mà còn là một tên hòa thượng phá giới. Trên bàn hắn bày đủ các món thịt cá mỹ tửu, xương gà gặm thừa vương vãi ngổn ngang, vụn thịt vịt rơi rớt khắp bàn.
Hắn ăn say mê tới nỗi lúc Đoàn Phi Ưng dùng Thiết Tụ hất đám người kia văng ra ngoài cũng không dừng lại. Trầm An dán mắt nhìn chăm bẵm mà hắn cũng chưa phát hiện, chắc có lẽ phát giác rồi nhưng không rảnh để ý cũng nên.
“Vị đại hòa thượng này, ta thấy ấn đường của ngươi đen kịt, nội trong vài ngày nữa ắt có tai họa đổ máu — Có muốn ta bói cho ngươi một quẻ liền không?”
Cũng lại là câu này nữa! Trầm An phì cười khì khì, chợt ngó thấy Chuy Kim sứ nháy mắt nhìn về đây, cái tính trẻ con nổi lên liền hất mặt đi chỗ khác.
Tên hòa thượng cầm cái móng heo lên gặm sạch sẽ rồi quăng đi, tiện tay quẹt miệng một cái — Ai cũng tưởng hắn định mở miệng nói gì đó — Dè đâu hắn cầm một cái đùi gà nhai tiếp.
Tên thiếu niên thở dài một hơi: “Xin hỏi miếu của vị đại hòa thượng này ở đâu vậy? Ngươi phá giới như vậy bộ phương trượng của ngươi không quản giáo gì sao?”
“Ư ô hư… bớt lải nhải đi.” Tên hòa thượng mồm miệng lún phún tuôn mấy chữ không rành mạch, thuận tay chưởng một cái làm thiếu niên ngã nhào xuống đất, đoạn chộp lấy cái đùi gà khác tấn công tiếp.
Thiếu niên chống tay đứng lên, nhìn thấy dấu tay dính dầu mỡ trên thanh sam của mình thì lắc đầu thở dài, đột nhiên nói: “Đại hòa thượng, ta tặng ngươi một câu đối ha?” Hắn cũng không thèm để ý tên hòa thượng kia trả lời cái gì, mở miệng ngâm liền:
“Nhật lạc hương tàn, khứ điệu phàm tâm nhất điểm
日落香残, 去掉凡心一点
Hỏa tận lô hàn, lai bả ý mã lao thuyên.
火尽炉寒, 来把意馬牢拴. ”
[19: Mặt trời bóng xế hương lụi tàn, trần gian bỏ đi một điểmBếp lò đã tắt lửa lạnh tanh, đem ý ngựa cột vào tàu.]
“Khụ khụ.” Vừa nghe câu đối này, Trầm Nhạn Thạch đang nhấp chén trà đã sặc ngay, y lắc đầu bảo: “Dám mắng vị hòa thượng đó là con lừa trọc, người thiếu niên này cũng *** quái lắm.”
Trầm An nhướn to hai con mắt tròn xoe hỏi: “Thiếu gia, câu này nghĩa là sao?”
Đoàn Phi Ưng hừ một hơi: “Chỉ là thứ trò mánh lới. Gạt đi bộ nhật 日 trong chữ hương 香 rồi xóa nét phẩy trong chữ phàm 凡 thì không phải ra chữ ngốc 秃 sao? Lô 炉 không có lửa, bên cạnh thêm mã 马 vào còn không phải ra hai chữ ngốc lư 秃驴 là gì? Hắn mắng trả đũa tên hòa thượng kia là thứ lừa trọc đó.”
Lúc Trầm Nhạn Thạch nói, y hạ giọng chỉ đủ cho người bên cạnh nghe thấy. Còn Đoàn Phi Ưng tuy không có cao giọng nhưng cũng vừa đủ cho mỗi người trong đây nghe rõ mồn một thôi.
Ngay cả gã chưởng quầy nhát gan cũng bật cười theo.
“Cả gan dám mắng ta?” Tên hòa thượng rống lên một tiếng, chặn đầu đánh người thiếu niên kia một chưởng.
“Ây da không xong rồi, bớ người ta hòa thượng muốn giết người nè!” Thiếu niên hốt hoảng lăn một vòng né sang bên, lật đật tránh tiếp một cước đá tới. “Bớ người ta cứu mạng với, hồ lô lầm lì ơi! Ngươi còn không ra là ta chết chắc đó.”
Trầm Nhạn Thạch cả giận nhìn Đoàn Phi Ưng đầy quở trách: “Đánh nhau hay lắm sao hả? Bụng ngươi cũng nhỏ mọn y hệt vậy.” Vì hiểu rõ tính tình của Đoàn Phi Ưng nên y biết hắn ôm hận câu nói ‘người được chọn chưa chắc đã thuộc về’ kia của người thiếu niên nên trả thù hắn.
“Vậy chúng ta có giúp hắn hay không?” Nghe hắn la í ới thê thảm khiến Trầm An có chút mủi lòng.
“Không cần phải lo. Ngươi coi hắn chật vật tránh né chứ ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc thì luôn thoát được đòn tấn công của tên hòa thượng. Cái này không phải may mắn mà là võ công tên thiếu niên này tuyệt đối không yếu kém. Người tầm thường nhìn không ra là phải rồi.”
Trầm An liếc Chuy Kim sứ tròng trắng luôn: “Ta đâu có hỏi ngươi, ai khiến ngươi trả lời hả?”
Đoàn Phi Ưng vân vê hạt đậu phộng trên tay, ngón tay khẽ búng, hạt đậu bay véo đến trúng huyệt Hoàn Khiêu trên đùi tên thiếu niên.
“Ngươi làm gì vậy?” Trầm Nhạn Thạch hơi có chút hoảng hốt, tên này rất ưa làm chuyện càn quấy.
“Ngươi không nghe hắn luôn miệng kêu réo ‘hồ lô lầm lì’ gì đó sao? Rõ ràng có kẻ đang ẩn nấp gần đây nhưng chưa chịu lộ diện, ta phải gặp mặt tên này cho bằng được.”
Đúng là cái tên tùy tiện làm xằng! Trầm Nhạn Thạch cũng không muốn nổi cơn với hắn làm gì, đành âm thầm quan sát tình hình, dự định lúc quan trọng nhất sẽ ra tay cứu giúp.
Huyệt đạo một bên chân tên thiếu niên đã bị phong bế nên không còn nhảy nhót linh hoạt được. Thấy tên hòa thượng sắp đánh một chưởng nữa hắn liền hớt hải gào lên: “Hồ lô lầm lì, ngươi còn không ra mặt là ta mất mạng thiệt đó!”
Lập tức một bóng đen phi vào trong, người chưa thấy dáng mà ánh kiếm đã vũ bão túa đến khiến tên hòa thượng thối lui liên tục.
“Hảo tiểu tử!” Tên hòa thượng ôm bả vai, thì ra đã bị thương. Hắn quái gở trừng mắt thồ lộ, “Kiếm pháp của ngươi là thứ gì, sao giống yêu pháp vậy? Được, phật gia nhận thua!” Tên hòa thượng này cũng khá thẳng thắn, nói xong lánh vào đám đông đi thẳng một mạch.
Vị thiếu niên cười cợt nói với theo, “Ta đã nói ngươi có tai họa đổ máu ngươi lại một mực không chịu tin. ” Rồi hắn quay đầu lại, “Giờ các ngươi đã tin ta chưa?”
Có điều không ai nhìn lấy hắn một cái. Sau đi đánh lui tên hòa thượng, hắc y nhân hành lễ trước mặt Đoàn Phi Ưng: “Chủ nhân.”
Hắn chính là Huyền Thổ sứ.
Huyền Thổ sứ phụng mệnh Đoàn Phi Ưng đến Trầm gia trang đợi Trầm Nhạn Thạch. Sau hắn nghe được tin Trầm Nhạn Thạch đang ở trong phủ của Triệu Trùng bèn tức tốc lên đường. Về phần tên thiếu niên thuật sĩ này là hắn tình cờ quen biết trên đường. Có điều tên thiếu niên này theo hắn sát gót chẳng khác cục đường ngưu bì là bao, quăng không rớt mà dứt cũng không ra, thực sự làm hắn đau cả đầu. Từ sớm hắn đã thấy Đoàn Phi Ưng ở trong đây nhưng không ra gặp mặt cũng là nguyên do này.
“Ngươi theo tới đây rồi thì ta khỏi mất công tìm.”
Huyền Thổ sứ đưa mắt nhìn sang thấy Trầm Nhạn Thạch đứng cạnh Đoàn Phi Ưng, gương mặt y nở ý cười dịu dàng, ánh mắt hắn không khỏi rũ mắt tối sầm. Lúc ngẩng mặt lên đôi mắt lại trở về bình thản như trước.
Ban đầu tên thiếu niên còn há hốc kinh hãi, sau tò mò tiến tới gần bọn họ: “Thì ra ngươi chính là cái tên người ta đang xào xáo khắp nơi Đoàn Phi Ưng à? Vậy–” Hắn quay sang Trầm Nhạn Thạch, “Công tử này chính là người đã tuyên bố mình yêu nam nhân trước mặt mọi người, Trầm đại thiếu gia đây sao?”
Mới dứt câu đã có mấy luồng mắt sắc lẻm cứa da chĩa thẳng vào hắn. Người thiếu niên kia cũng tự biết mình lỡ lời nên lấy tay bịt miệng ngay.
Trầm Nhạn Thạch chỉ thản nhiên mỉm cười: “Chính là ta.”
“Đừng có nghe hắn nói sàm.” Đoàn Phi Ưng kéo Trầm Nhạn Thạch về phía hắn, đoạn quay sang Huyền Thổ sứ: “Ta không muốn nhìn thấy tên này, đuổi cổ hắn đi.”
“Ê, ngươi sao vậy hả? Dựa vào gì mà đuổi ta đi chứ?” Mắt thấy Đoàn Phi Ưng ôm Trầm Nhạn Thạch kéo lên lầu, Huyền Thổ sứ lại ngăn cản, hắn tức khí la với theo: “Ta thấy ấn đường của ngươi đen đủi như vậy, không bao lâu nữa sẽ có tai họa đổ máu đó. Nếu giữ ta lại thì ta còn bày cách hóa giải cho! Nè–!”
Chú thích:
Phần câu đối đố chữ chị Lưu Thủy Sàn Sàn đã dựa trên những câu chuyện dân gian lưu truyền về vị tiến sĩ tài danh Trịnh Bản Kiều 郑板桥 dưới thời vua Càn Long nhà Thanh.
Ông vốn tên là Trịnh Tiếp 郑燮, tự là Khắc Như 克柔, gọi là Bản Kiều, tự xưng danh là Trịnh Bản Kiều. Ông là người thuộc trấn Hưng Hóa tỉnh Giang Tô. Vị tài nhân Trịnh Bản Kiều được xưng tụng là một trong những họa sư nổi tiếng trong ‘Dương Châu bát quái,’ bao gồm: Kim Nông 金农, Uông Sĩ Thận 汪士慎, Hoàng Thận 黄慎, Lý Tiên 李鲜, Trịnh Tiếp 郑燮, Lý Phương Ưng 李方膺, Cao Tường 高翔, La Sính 罗聘.
Trịnh Bản Kiều được mệnh danh là Tam Tuyệt về họa, thi, văn, không chỉ là một họa sư danh tiếng vẽ tranh tuyệt đẹp mà bút pháp viết văn thơ của ông cũng cực kỳ *** tế. Ông là một vị quan thanh liêm yêu nước như con, từng giúp đỡ rất nhiều dân chúng bá tánh nên bị bọn tham quan hãm hại bị mất chức quan, ông phải đi bán tranh kiếm sống (minhhue.net). Trịnh Bản Kiều cũng là người đã sáng tạo ra thể chữ lục phân bán 六分半书
Những giai thoại về tài làm câu đối của Trịnh Bản Kiều thật sự rất lý thú, trong đó có câu chuyện về hai bộ câu đối *** diệu của Trịnh Bản Kiều dành cho tên hòa thượng nọ.
Chuyện kể rằng tại quê nhà của Trịnh Bản Kiều có một ngôi miếu tự, các hòa thượng trong đó toàn là lũ tham tiền lợi dụng lòng mê tín của dân chúng mà vơ vét. Nhang đèn hương khói trong chùa lại rất thịnh vượng, mấy tên hòa thượng cũng ăn no rửng mỡ béo phì mập mạp. Trịnh Bản Kiều không ưa thứ hành vi hãm hại lừa gạt người khác của mấy tên sư sãi này nên đã có ý muốn sửa trị bọn chúng. Một hôm, tên trụ trì hòa thượng đến nhà của Trịnh Bản Kiều đòi ông viết một câu đối cho hắn treo trong đại điện. Có lẽ hắn muốn học đòi văn chương ra vẻ học thức hay có thể muốn dựa vào tên tuổi của danh sĩ Trịnh Bản Kiều để tiền cúng vườn trong miếu càng sung túc thêm. Trịnh Bản Kiều thấy cơ hội đã tới rồi nên vui vẻ nhận lời ngay, ông cầm bút viết ra một câu:
Phượng lâm hòa hạ điểu phi khứ
凤临禾下鸟飞去
Phượng sà xuống lúa, chim bay đi
Mã đáo lô biên thảo bất sinh
马到芦边草不生
Ngựa tới bờ lau, cỏ không còn
Trụ trì hòa thượng mừng rỡ vô cùng liền quay về miếu cho người khắc câu đối lên hai bên đại điện. Hắn nghĩ thầm vừa có “phượng” lại vừa có “mã,” đúng là một bộ đối rất tốt. Nhưng câu đối khắc lên không bao lâu, phàm là người có chút học vấn đến hành hương nhìn thấy thì không khỏi cười thầm trong lòng. Thật ra là tại sao chứ?
Hóa ra Trịnh Bản Kiều đã ngụ ý viết đố chữ trong đây. Câu trả lời cho vế trên “phượng lâm hòa hạ điểu phi khứ 凤临禾下鸟飞去” là một chữ ngốc 秃 (trọc). Thời đó viết chữ phượng 凤 là phồn thể 鳯. Con chim 鳥 bên trong bay đi sẽ còn lại bộ kỷ 几, đem bộ kỷ 几 đặt dưới bộ hòa 禾 (lúa) thì sẽ ra chữ ngốc 秃 (trọc).
Còn đáp án của vế dưới “mã đáo lô biên thảo bất sinh 马到芦边草不生” là chữ lư 驴 (con lừa). Ngựa 马 đến bên cạnh lô 芦 (cỏ lau) sẽ làm mất đi bộ thảo 草 trên đầu nên sẽ thành chữ lư 驴 (con lừa).
Hợp hai vế lại đáp án sẽ là “ngốc lư 秃驴” tức con lừa trọc.
Từ sau khi câu đối này được khắc vào hai bên cột của đại điện, không ít người đến xem chỉ trỏ tủm tỉm cười nhưng lại không nói gì. Tên trụ trì còn tưởng rằng câu đối này thật sự rất hay ho làm cho khách hành hương thích thú, quả nhiên giúp hắn đạt mục đích thu hút thêm người. Hắn thầm nghĩ danh tiếng của Trịnh Bản Kiều quả thật rất có uy, trình độ viết câu đối thật sự cao minh nên muốn ông viết cho hắn thêm một bộ nữa. Không tới vài ngày hắn lại tới nhà Trịnh Bản Kiều yêu cầu ông viết cho hắn một câu đối treo ngoài cửa chùa. Trịnh Bản Kiều cũng không hề từ chối, lập tức cầm bút viết một câu đối khác:
Nhật lạc hương tàn, khứ điệu phàm tâm nhất điểm
日落香残, 去掉凡心一点
Mặt trời lặn hương tàn, bỏ đi một điểm cõi trần
Lô hỏa dĩ diệt, thả bả ý mã triêm biên.
炉火已灭, 且把意马沾边
Lò đã tắt lửa, lại tiếp xúc ý mã
Tên trụ trì càng thêm cao hứng, liền lập tức đi về cho người khắc câu đối này lên hai cột trước chùa. Hắn thấy trong câu đối có “khứ điệu phàm tâm” rồi vế đối là “ý mã triêm biên” thì tấm tắc nghĩ câu này còn tuyệt hảo hơn bộ trước nữa. Vì câu đối lần này có hương vị của phật gia tu hành, như rất siêu phàm thoát tục không hỏi đến chuyện hồng trần. Nhưng hắn làm sao nghĩ ra là Trịnh Bản Kiều nói móc hắn lần nữa. Vì đây cũng là một câu đối đố chữ, đáp án lại cũng là con “lừa trọc 秃驴”.
Vế trên “Nhật lạc hương tàn, khứ điệu phàm tâm nhất điểm 日落香残, 去掉凡心一点”: Kéo bộ nhật 日 trong chữ hương 香 xuống thì chỉ còn lại bộ hòa 禾 (cây mạ), xóa một điểm 一点 trong chữ phàm 凡 thì còn lại bộ kỷ 几, nên hợp lại sẽ ra chữ ngốc 秃 (trọc).
Vế dưới “Lô hỏa dĩ diệt, thả bả ý mã triêm biên 炉火已灭, 且把意马沾边”: Bộ hỏa 火 trong lô 炉 (bếp lò) tự xóa chỉ còn lại bộ hộ 户, đem bộ mã 马 đặt cạnh vào thì tự nhiên sẽ thành chữ lư 驴 (con lừa). Hắn bị chửi là con lừa trọc tới hai lần mà còn đối với Trịnh Bản Kiều cảm động tới rơi nước mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook