Trầm Nhạn Thạch mở mắt tỉnh dậy, vừa trông thấy cặp mắt hung tợn trước mặt là lòng lạnh buốt ngay. Tuy hắn đã tháo mặt nạ không giống với trước đây, nhưng nhìn một cái đã nhận ra: Chính là Đoàn Phi Ưng! Sao hắn có mặt ở đây?

Trầm Nhạn Thạch nhanh chóng rà xét trí nhớ đã phát hiện sự tình đều từ một mối, buột miệng hỏi: “Thiệu Vân Dương đâu? Ngươi đã làm gì hắn rồi?”

Đoàn Phi Ưng lạnh lùng ném một tiếng: “Ngươi lo thân mình trước đi!” Hắn bước tới nâng khuôn mặt Trầm Nhạn Thạch lên soi xét tỉ mỉ, vừa thấy y khinh khỉnh quay mặt đi đã dằn tay chế trụ khuôn hàm. “Diện mạo như vầy nhìn cỡ nào cũng tầm thường quá thể, không hiểu Thiệu Vân Dương coi trọng ngươi ở điểm nào?”

Trầm Nhạn Thạch nhàn nhạt đáp trả: “Chúng ta chỉ là bằng hữu.”

“Bằng hữu à?” Đoàn Phi Ưng cười đầy trớ trêu đau đớn, “Chỉ là bằng hữu mà hắn dám vì ngươi cam tâm mạo hiểm thế này, thậm chí không tiếc phản bội cả ta?”

Hắn nhìn chòng chọc vào Trầm Nhạn Thạch, chỉ hận không thể đem con người này nghiền thành trăm mảnh: “Ngươi biết không hả? Từ nhỏ Vân Dương đã theo sát bên cạnh ta, nhất nhất trung thành chưa hề một lòng hai dạ, nhưng từ khi từ Trầm gia trang trở về hắn đã có gì đó khác thường. Hôm đó, bề ngoài hắn đánh ngươi một chưởng nhưng thật ra muốn giúp ngươi đào tẩu chứ gì? Khi đó trong lòng hắn vẫn còn biết kiêng nể, không dám lộ liễu ra ngoài nên ta cũng nhắm mắt làm ngơ. Vậy mà mười mấy ngày nay không biết ngươi đã mê hoặc hắn thế nào, cho hắn trúng bùa mê thuốc lú gì lại ngang nhiên phản bội lại ta! Trầm Nhạn Thạch, ngươi thực rất có bản lĩnh!”

Từng câu từng chữ hắn tuôn ra đều mang đậm oán hận, Trầm Nhạn Thạch biết người này thật sự căm hận mình tận xương tủy nhưng cũng không buồn giải thích: “Ngươi muốn như thế nào?”

“Thế nào sao?” Đoàn Phi Ưng xảo quyệt nhếch miệng cười, bàn tay ám muội mân mê gương mặt y, động tác ve vãn hết sức suồng sã. Trầm Nhạn Thạch cứng người, vừa gạt bàn tay hắn ra tay đã bị bẻ ngoặt ra sau, liền sau bàn tay kia của hắn lần tới vạt áo trước.

Xoạc một tiếng, làn da trắng mịn như tuyết chưa thấy qua ánh mặt trời đã phô bày trước mặt!

Đoàn Phi Ưng dán mắt vào y cay độc: “Để ta cũng hưởng thụ tiêu hồn mị thuật của ngươi coi sao!” Hắn liền phong bế huyệt đạo của y.

Trầm Nhạn Thạch ngã nhào xuống giường không cách nào cử động được, trông thấy khuôn mặt ác ý của Đoàn Phi Ưng áp sát mình, y thừa biết hắn đang toan tính gì, lòng chỉ thầm than vắn: Hôm nay là ngày chết của ta thật sao?

Đoàn Phi Ưng vừa chạm vào làn da trơn mịn kia đã cảm giác như đang tay mân mê tơ lụa, trong lòng thoáng rung động bất giác khen: “Đúng là đại thiếu gia sống trong nhung lụa xa hoa, tướng mạo tuy không có gì đáng nói nhưng da dẻ lại mịn màng trắng trẻo thật.”

Hắn rướn người phủ mình lên Trầm Nhạn Thạch, kề môi sát tai y thì thào: “Hay là ngươi đã dùng thứ này làm Thiệu Vân Dương mê đắm tới mụ mị đầu óc cũng không chừng?”

Còn chưa nói dứt câu mặt hắn đã biến sắc: “Ngươi dám!” Thẳng tay tát Trầm Nhạn Thạch một cái đoạn tách quai hàm y ra, xuống tay đanh gọn không chút lưu tình.

Một dòng máu tươi chảy từ miệng của Trầm Nhạn Thạch, sắc đỏ thê diễm đến buốt mắt.

“Muốn chết à?” Đoàn Phi Ưng cười khẩy, “Ngươi tưởng mạng của ngươi còn thuộc về mình sao? Trước khi ta trút hết cơn giận ngươi đừng hòng chết được!”

Đừng hòng chết được? Sau cùng ánh mắt Trầm Nhạn Thạch cũng lộ ra nỗi tuyệt vọng. Đến lúc này mới biết, thì ra con người có muốn chết cũng không được phép chọn là khi nào.

Đoàn Phi Ưng nhìn y một hồi thì nhoẻn cười như nhớ ra điều gì: “Có điều phản ứng của ngươi thú vị lắm, giống hệt tên Trầm Phượng Cử lúc đó.”

Cái gì? Trầm Nhạn Thạch giật mình ngẩng đầu lên.

“Ban đầu tên tiểu tử đó còn cáu bẳn kháng cự rất kịch liệt, gào thét chửi rủa om sòm cả lên, còn muốn chết nữa chứ, thật là có khí phách lắm. Nhưng khi ngã vào lòng ta rồi lại ngoan ngoãn như con cừu non vậy, muốn hắn khóc là hắn khóc, muốn hắn la là hắn la, thật sự khả ái vô cùng.” Trong lòng cũng có chút tiếc nuối, hiếm khi tìm được con mồi hợp ý mà chưa thuần phục xong đã bỏ chạy mất rồi.

Trầm Nhạn Thạch cuối cùng đã hiểu vì sao một Phượng Cử cao ngạo không chịu khuất phục bất kỳ ai lại trở thành yếu đuối như thế. Thứ ngược đãi này cho dù là người kiên cường cách mấy cũng phải sụp đổ. Tội cho Phượng Cử đã chịu nhiều khổ sở. Nếu phụ thân và Tiên di dưới cửu tuyền biết được nhất định sẽ oán trách mình phải không?

Nhìn đôi mắt tên nam tử trước mặt tịnh không chút dục vọng, chắc bản thân mặt mày tầm thường đến độ không thể khơi dục niệm của hắn chăng? Thực chất mục đích của hắn chỉ là muốn vũ nhục y để tiết hết phẫn nộ trong lòng. Vẻ mặt hắn hiện rõ khoái ý tàn bạo, dù bản thân có chống cự cũng không có ý nghĩa gì, không chừng còn tăng thêm khoái cảm bạo ngược của hắn nữa. Tên này muốn y khóc lóc van xin, thậm chí rên rỉ thỏa mãn dưới thân hắn à?

Để cho hắn được toại nguyện sao? Trầm Nhạn Thạch, ngươi đã không còn thứ gì rồi, chút tôn nghiêm cuối cùng này bất luận thế nào cũng không được phép mất đi.

Ngẫm cũng nực cười, với bộ dạng hiện tại mà còn nói là có tôn nghiêm hay sao?

Nhưng tuyệt đối không thể để cho hắn đạt như sở nguyện.

Một cơn đau buốt tâm can xuyên thấu toàn thân, ngũ tạng lục phủ như bị chày dập nát bấy. Thật sự đau quá!

Đây chính là trừng phạt sao? Bản thân đã không chiếu cố tốt đến Phượng Cử nên phải chịu sự hành hạ giống như vậy. Y nghĩ như vậy lại khiến lòng dễ chịu đôi chút.

Không có khoái cảm mà chỉ thấy từng cơn đau buốt không thể nào chịu nổi, động tác hắn là để trút hận nên không có chút ôn nhu dịu dàng nào.

Quai hàm trật khớp đã bình thường trở lại, nhưng Trầm Nhạn Thạch biết không phải vì lương tâm của đối phương trỗi dậy, mà là nếu để thế thì bản thân sẽ không kêu la được, đương nhiên cũng khiến hứng thú dã man này giảm đi. Đoàn Phi Ưng chắc chắn đã mưu tính sẵn tất cả.

Trầm Nhạn Thạch nghiến chặt răng quyết không rên rỉ một tiếng, mặc cho môi mình bị cắn đến ràn rụa máu. Cố gắng tách biệt ý thức và thân thể, cũng không muốn nhìn mặt tên nam nhân đang hành hạ mình, y bình thản ngước mắt lên trần nhà.

Cơ thể Trầm Nhạn Thạch dần dần chết lặng, mồ hôi nhạt nhòa lẫn lộn vào mắt, chỉ thấy những đường vân trên trần dần biến thành khuôn mặt mỉm cười dịu dàng của Nhạc Tử Thanh.

Huynh đang cười với ai vậy? Là với Phượng Cử sao?

Tại sao huynh không đến cứu ta? Huynh có biết ta vẫn luôn ngóng trông huynh, chờ đợi huynh không?

Huynh đối với ta rốt cuộc là có ý hay vô tình? Nếu là vô tình thì sao trước đây lại cho ta nhen nhóm một tia hy vọng, để ta trầm mê trong mộng tưởng không tự mình thoát ra được? Nhược bằng có ý thì cớ sao khi ta cần huynh nhất, huynh lại biệt tăm biệt tích thế này?

Lúc huynh và Phượng Cử đang ở bên nhau, liệu còn nhớ đến một người tên là Trầm Nhạn Thạch vẫn đang mòn mỏi đợi chờ huynh hay không?

Tử Thanh… Tử Thanh!

Bao ngày bao đêm trôi qua, cái tên này tựa như búa tạ ngàn cân giáng vào tâm can, mỗi lần nhớ mong là mỗi lần đau nát xé lòng.

Trong vô thức, cơn đau đớn thân thể đã không cảm nhận từ nãy giờ trở thành nỗi thương tâm khốn cùng.

Sau cùng, một giọt lệ từ khóe mắt cũng rơi xuống—

Vô thanh… vô tức…

Trầm Nhạn Thạch bừng tỉnh trong hốt hoảng, không đêm nào ở Thiên Sơn lại không nằm mơ thấy ác mộng.

Y kinh hoàng thức dậy, vừa muốn cử động thì cơn nhức nhối đã ngăn trở.

Mơ hồ quan sát xung quanh, thấy chỗ mình đang nằm là một gian phòng cực kỳ hoa lệ, có điều nét bài trí lại rất quen mắt, nhất là trần nhà kia quen thuộc đến không tả nổi.

Đôi mắt đột nhiên sực tỉnh, cảnh tượng đêm qua phơi bày rành rành trước mặt như giở từng trang sách—-

Cơn khuất nhục thống khổ, nỗi thương tâm tuyệt vọng…

Toàn thân co rúm không ngăn được, dạ dày quặn thắt muốn nôn tháo, lại không có gì nôn ra.

Y mới hiểu ác mộng tịnh không đáng sợ như đã nghĩ, đáng sợ nhất là khi người tỉnh giấc mà mộng vẫn tiếp diễn.

Cảm giác đều quay về khiến thân thể cảm nhận cơn rét lạnh xâm nhập vào da. Bỗng nhiên Trầm Nhạn Thạch phát hiện trên người chỉ có duy nhất tấm chăn mỏng phủ bên hông, toàn thân đều lõa lồ không mảnh vải che thân.

Bộ dáng thảm hại này sớm muộn gì cũng chuốc lấy tiếng nhạo báng.

Chật vật ngồi dậy rồi lấy tấm chăn che phủ toàn thân, chỉ là hai động tác đơn giản mà mấy tầng mồ hôi đã túa ra nườm nượp.

Áo quần bị quăng nhàu nát dưới giường nên y đành cúi xuống nhặt lên rồi mặc vào. Tuy áo đã bị xé nát nhưng buộc lại chắc vẫn còn mặc được.

Suốt từ đầu đến cuối y không dám nhìn thân thể của mình. Đau đớn thế này chắc chắn vết thương không ít chút nào, hơn nữa mấy vết roi hôm đó vẫn còn lưu lại, chỉ sợ là “rực rỡ muôn màu” thảm thương đến không dám nhìn đấy chứ?

Chua chát bật cười thành tiếng, nào ngờ lại động đến vết thương trên khóe môi. Gò má cũng sưng tấy cả lên, lực cái tát đêm qua có đến mười phần, chắc đã dùng đến nội lực rồi.

Tiếng bước chân từ xa vang lại, tiếp theo có ba người bước vào. Dẫn đầu là người nam tử mặc áo xanh lam kia, phía sau còn dẫn theo hai nam tử thị hầu khoảng tuổi thanh niên.

Có lẽ chưa từng thấy cảnh tượng thê thảm như vậy nên người áo lam vừa vào cửa đã giật bắn mình, hắn thoáng chau mày rồi quay sang bảo hai người phía sau: “Dẫn hắn đi.”

Hai người thị hầu lập tức tiến đến giường xốc Trầm Nhạn Thạch đứng dậy.

“Các ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”

Lam y nhân nhìn y một cái, trong mắt lộ ra ý châm biếm không che đậy, lạnh lùng lên tiếng: “Đương nhiên đem ngươi ra khỏi chỗ này, không lẽ còn để ngươi bám dính trong tẩm cung của chủ nhân sao?”

Thì ra đây là tẩm cung của Đoàn Phi Ưng, chẳng trách bày biện lại khác thường như thế. Mà cũng tốt, ở đâu cũng không sao, chỉ cần rời khỏi nơi đầy ký ức khủng khiếp này thì dù bị quăng ra tuyết cũng không đáng kể gì.

Hai người hầu đỡ Trầm Nhạn Thạch dậy, nửa dìu nửa kéo y ra khỏi phòng, nào ngờ lại đụng ngay Đoàn Phi Ưng ngoài cửa. Tất cả đều thảng thốt kinh ngạc:

“Chủ nhân!”

Đoàn Phi Ưng quét mắt qua một lượt mới hỏi thẳng lam y nhân: “Chuyện gì vậy?”

Người nam tử áo lam cung kính đáp lại: “Bẩm chủ nhân, thuộc hạ đang muốn áp giải hắn về thạch lao.”

Đoàn Phi Ưng nhìn Trầm Nhạn Thạch một thoáng, khóe miệng thoắt nở ý cười tà mị. Hắn cân nhắc một chốc rồi nói:

“Không cần, ta muốn lưu hắn lại đây.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương