Giờ Đang Nơi Đâu
-
Chương 140: Kết thúc (2)
Edit: Qin & Jeongnie
Giấc ngủ này rất sâu.
Tạ Trạch Ích như một đêm chưa được chợp mắt. Cô nằm trong lòng anh, dù đang ngủ say vẫn có cảm giác anh đang đeo lại tín vật đính ước vào tay cô, thỉnh thoảng lại hôn tóc mai cô, ngón tay vuốt ve bên má.
Cho đến khi sắc trời hửng sáng, có người nhấn chuông ghé thăm thì bên mép giường mới nhẹ đi, anh đứng dậy xuống giường. Ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện, anh dùng tiếng Quảng dặn dò dì giúp việc, nghe giọng thì có vẻ đến từ nhà họ Tạ, nếu không anh cũng sẽ chẳng cho phép người không phận sự tùy tiện đặt chân vào nhà tân hôn.
Sau đó cô được anh phủ thêm áo ngủ rộng lớn, ôm cô vào lòng. Dì giúp việc rón rén đi vào, nhẹ nhàng thay đi chăn nệm vương mùi của Tạ Trạch Ích rồi trải khăn trải giường mới tinh tươm, cuối cùng âm thầm rảo bước rời đi.
Cô được Tạ Trạch Ích đặt vào trong chăn mới sạch sẽ.
Lúc này chỉ còn lại mùi của Tạ Trạch Ích trên cơ thể cô mà thôi.
Dường như anh cũng phát hiện ra điều đấy, lại còn có vẻ rất vui, ngồi bên mép giường bật cười.
Cô cau mày chun mũi, ra chiều không vui.
Tạ Trạch Ích cúi người, ôm cả cô lẫn chăn vào lòng hôn.
Cô muốn mở mắt, muốn kéo anh vào chăn nằm ngủ với mình, nhưng thật sự đã mệt quá rồi, thế là lật người rồi lại thiếp đi.
Đến khi thức giấc, những tia nắng rực rỡ rọi vào phòng qua cửa sổ phía Đông, dưới lầu ồn ào giọng tiếng Quảng, thỉnh thoảng lại xen vào tiếng Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, tiếng Anh và tiếng Pháp.
Tạ Trạch Ích mặc áo sơ mi trắng và quần tây sẫm màu, chặn mọi người ở dưới lầu, thông thạo thay đổi ngôn ngữ, mỉm cười dịu dàng đối đáp, cũng vì thế mà không có ai dám vượt qua anh xông lên lầu.
Một cô gái dùng tiếng Bồ Đào Nha trách anh: “Buổi sáng ngày đầu mới cưới mà, các mẹ đây thì thôi, chứ cha cậu nóng tính, có nhiều thân thích ở quê như vậy, chắc chắn là bị cậu chọc giận đến nơi rồi.”
Tạ Trạch Ích chậm rãi hỏi: “Ồ? Nhưng lúc gọi điện trông ông ấy có vẻ vẫn ổn mà.”
Một cô gái khác nghe hiểu được, tức khắc nói xen vào bằng tiếng Tây Ban Nha: “Cậu nói gì, cậu dỗ cha vui vẻ, thậm chí còn hòa giải cho cậu?”
Tạ Trạch Ích cười, thong thả đáp: “Con nói gì không quan trọng, mà chưa chắc ngài Tưởng đã dễ dụ đâu.”
Người nói giọng Bồ Đào Nha lên tiếng: “Người ngoài nói nhà họ Tạ mộ phần thưa thớt, cô ấy có phúc lớn như vậy, kiểu gì cũng sinh được con trai, đương nhiên lão gia không mất hứng rồi. Di Nhã gả đến nhà họ Tượng thì không như thế đâu.”
Người nói tiếng Bồ Đào Nha và tiếng Tây Ban Nha lập tức cãi nhau chí chóe, tốc độ nói càng lúc càng nhanh, dần dà nghe không rõ bọn họ nói gì nữa rồi.
Tạ Trạch Ích không nói gì, có vẻ cảnh này xảy ra rất thường xuyên nên cũng chẳng can ngăn.
Cô gãi tai, ngửi thấy mùi Tạ Trạch Ích trên người mình. Mặt cô đỏ bừng, cau mày xuống giường, lúc đứng lên chân vẫn run lập cập, nhưng đã đỡ hơn so với mấy tiếng trước. Vịn mép giường đi vào phòng tắm tắm rửa, nước ấm dội lên người, cô xuất thần nghĩ: cô ba Lâm, cô Tạ, chị Tạ, bà Tạ…
Trong đầu hiện lên cảnh đêm qua, Tạ Trạch Ích ngồi dựa vào đầu tường, nhỏ nhẹ gọi tên cô: “Lâm Trí.”
Dưới lầu vẫn đang cãi nhau chí chóe, Tạ Trạch Ích đứng bên nói gì đó, rồi chợt một cô gái trẻ nói bằng giọng Oxford: “Xin lỗi cậu. Sáng nay có một đại tá đến nhà mình, khẩu âm nước Mỹ, chỉ nói là có chuyện quan trọng tìm cậu nên chị lái xe đến, không ngờ mấy mẹ sống chết đòi theo.”
Tạ Trạch Ích đáp, “Không sao. Ông ấy nói gì?”
“Ông ấy nói gửi thư hay gọi điện đều không ổn, nhất định phải truyền lời bằng miệng.”
“Sao chị không cho ông ấy biết địa chỉ nơi này?”
Cô gái dừng lại, cảm khái “Nay người nhà đông đúc, cậu lại chiều em ấy như vậy, dù gì cũng phải dẫn nó về nhà một lần, đỡ để người ta nói nó là đứa kiêu ngạo, cưỡi trên đầu nhà ta.”
Cô nghe Tạ Trạch Ích hỏi ngược lại: “Cưỡi trên đầu ai? Em? Ông Tạ?”
Cô gái cứng họng.
Tạ Trạch Ích còn nói: “Cả em với ông ấy đều rất sẵn lòng thấy cô ấy kiêu ngạo đây.”
Cô gái nổi nóng, không biết làm sao, đành nói dỗi: “Chị đã nói với người đại tá kia là tối nay cậu sẽ về, bảo ông ấy chờ cậu đến khi đó. Tùy cậu có về hay không!”
Tạ Trạch Ích còn chưa kịp lên tiếng, cô đã mặc váy đầm dài cao cổ kim tuyến ló người ra từ cửa sổ, “Hi.”
Hai người ngẩng đầu nhìn lên.
Cô gái kia đang tính rời đi, nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu nhìn. Cô ấy khoảng hai mươi lăm tuổi, mặc váy dài với áo khoác sẫm màu, vóc dáng thon thả, mái tóc dài màu hạt dẻ quăn tít phấp phới trong gió, đôi mắt màu xanh lục, gương mặt lai Trung Anh hình trái xoan cổ điển, ngũ quan sâu lắng – là khí chất và gương mặt của những cô gái Broadway được tôn vinh nhất ở thế kỷ 21.
Vừa thấy cô, cô gái kia lập tức quay sang quắc mắt nhìn Tạ Trạch Ích: “Không phải cậu bảo là đang ngủ hả?”
Cô mỉm cười: thật đúng là bà chị chồng tính khí nóng nảy thất thường.
Tạ Trạch Ích cười mỉm, hỏi Lâm Trí: “Nghỉ một lúc nữa rồi theo anh đến Trung tâm nhé?”
Lâm Trí đáp: “Anh lái xe đến đi, em theo anh về luôn.”
Chậm rãi đi xuống lầu, Tạ Trạch Ích nhanh hơn cô một bước, chờ dưới lầu ngẩng đầu hỏi cô: “Có sức không?”
Cô nói dối: “Có.”
Nói rồi đi lướt qua anh đi về phía cửa lớn, bắp đùi như nhũn ra, bắp chân run rẩy.
Tiếng cười của Tạ Trạch Ích vang lên từ phía sau, sải bước đi tới ôm lấy cô đến bên xe, đặt cô ngồi vào chỗ ghế phụ.
Vừa đóng cửa xe thì mấy người phụ nữ muôn màu muôn vẻ cũng tiến tới định lấy lòng cô, nhưng chưa gì đã bị cô gái Luân Đôn ngăn lại, không hề khách khí nói thẳng: “Hèn gì cha không cho phép các mẹ đến tiệc xã giao.”
Cô nhìn ra ngoài xe, mấy người kia tức khắc ủ rũ như quả bóng xì hơi, ấm ức đứng lui ra sau, không dám làm gì quá phận.
Cô gái Luân Đôn huýt sáo với anh, ra hiệu cho anh lái xe rời đi.
Tạ Trạch Ích hiểu ý, chậm rãi lái xe vào đại lộ.
Cô ngoái đầu nhìn lại, thấy Tạ Phí Di thong thả đưa các quý cô quý bà ngôn ngữ không thông lên mấy chiếc xe gần đó, chậm rãi đuổi theo sau.
Cô ngồi trong xe, bực mình nói, “Thì ra anh không định đưa em về nhà.”
Tạ Trạch Ích nói, “Trải nghiệm không vui vẻ đâu.”
“Anh chẳng giới thiệu gì cả, có phải đã quá thất lễ rồi không?”
“Phí Di ở Anh quanh năm, cũng không thường xuyên về Hương Cảng. Còn mấy người kia, em chỉ cần biết bọn họ đến từ nước nào là được.” Tạ Trạch Ích thuận miệng bổ sung, “Nghe giọng thì em cũng biết đấy.”
“Trông bọn họ không vui lắm.”
Tạ Trạch Ích nói, “Họ giỏi nhất là trò đó, bao nhiêu năm rồi vẫn chưa bao giờ làm anh thất vọng.”
Cô vui vẻ.
***
Trong lúc chợp mắt thì chiếc xe đã lái vào cảng, chạy lên núi, đến đỉnh Nicholson mới dừng xe lại.
Tạ Trạch Ích đang định lái xe vào bãi đỗ thì có một người đàn ông mặc âu phục thay anh đỗ xe.
Một cơn gió thổi qua, mang theo sự mát mẻ của gió biển. Vừa xuống xe, họ đã có thể nhìn thấy cảng Victoria.
Tạ Trạch Ích xoay người ôm lấy bả vai của cô, để cô nép vào lòng mình.
Đằng sau truyền đến một giọng nữ, châm chọc, “Nicholson mountain dịch thành núi Nhiếp Ca Tín, khó nghe muốn chết.”
Hai người cùng nhìn về phía cảng ở dưới chân núi mà cười.
Một lát sau, Tạ Phí Di nói tiếp, “Sao không thấy Thượng Hải dịch đường Edan thành đường trứng ngỗng nhỉ? Ái Đường Ái Đường*, nghe hay biết bao nhiêu.”
(*Tiếng Trung thường dịch tên tiếng Anh theo phiên âm để dễ đọc chứ không có nghĩa, trứng ngỗng trong tiếng Trung có phát âm tương tự Edan, nhưng Ái Đường mới là dịch âm chính thức của tên tuyến đường.)
Cô xoay người, mỉm cười nói với Tạ Phí Di, “Rue paul beau cũng vẫn gọi là đường Tố Bạch Nhi Bộ mà, Rue breniermontmorand khó đọc nên gọi là đường Bạch Lai Ni Mông Mã Lãng. Chẳng qua, đại lộ Ái Đường hay đại lộ Hà Phi gặp trúng chuyên gia tiếng Trung mà thôi.”
Bà ba người Pháp kia lập tức khen ngợi, “Toulousse của cô hai tốt quá.”
Tạ Phí Di quay người lại nhìn cô ta với cặp mắt khác xưa.
Cô thầm nghĩ: Tuy vài năm trước cô từng ở cùng ông Saumur, khẩu âm đúng là rất trôi chảy. Nhưng thật sự không đến nỗi khoa trương như thế, bà ba chỉ tìm lý do để khen cô, chút tài lẻ đó cũng không đáng để khen.
Suy nghĩ sâu thêm thì: Bất kỳ việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi nào cũng đều muốn so với người khác, thì ngoại trừ nội trạch tập trung nhiều phụ nữ, có xung đột lợi ích ra thì chẳng còn chỗ nào nữa. Dù là nước ngoài hay trong nước, dù là lúc xưa hay bây giờ thì vẫn là như thế; từ cung đấu đến trạch đấu, nơi nào có phụ nữ là ở đó có tranh đấu, sẽ có kịch hay xảy ra, có thể quay một bộ phim dài hơn năm chục tập ngược tâm ngược thân.
Bảo sao Tạ Trạch Ích lại nói, “Bọn họ giỏi nhất là trò này” nhưng lại “chưa bao giờ làm anh thất vọng”. Hèn gì từ nhỏ Di Nhã đã tìm cơ hội xin bà Cát cất nhắc để có thể thoát khỏi căn nhà này.
Cô ngẩng đầu, thấy anh cũng đang cúi đầu nhìn mình, đuôi mày khóe mắt ngập tràn ý cười ngầm hiểu.
Anh ôm cô xoay người đi vào nhà họ Tạ.
Cửa vừa mở ra, mấy nữ hầu da đen Nam Dương lập tức từ trong vườn đi ra, hô to gọi nhỏ, “Ai về thế? Là cậu chủ hả?! Cậu chủ về rồi –”
Tạ Trạch Ích chau mày “suỵt” một tiếng.
Một đám người, bất kể lớn nhỏ, bất kể quốc tịch, bất kể màu da, tất cả đều được bện đuôi sam, mặc đồ thời Đường bằng vải dệt màu đen, trên cổ đeo một sợi dây chuyền to bằng vàng kiểu dáng bình thường, bọn họ đi guốc gỗ khắc hoa tinh xảo, đi đến đâu là lại nghe “lộc cộc” đến đó, vô cùng náo nhiệt.
Mang theo phong cách nóng bỏng của vùng nhiệt đới.
Phụ nữ trong phòng không biết có gom đủ năm châu, bốn bể, ba mươi quốc gia hay không, nhưng nói chung thì đây là phẩm vị yêu thích của ông Tạ, quả thật là rất có diễm phúc.
Cô khẽ than trong lòng.
Người làm đi tới đi lui, lúc họ đi ngang qua Lâm Trí đều liên tục chào cô, “cô hai!”, “chào cô hai!”
Cô mỉm cười. Nếu không phải được Tạ Trạch Ích ôm trong lòng, có lẽ cô đã khom lưng cúi chào bọn họ.
Tạ Trạch Ích tiện tay ngăn một người lại hỏi, “Người đi rồi phổng?”
Cô gái xinh đẹp với làn da đen bóng gật đầu.
Tạ Trạch Ích lại hỏi, “Lão gia ở bển hả?”
Cô ấy tròn mắt suy nghĩ, sau lại bập bẹ hai câu tiếng Quảng Đông, “Ở với chị Lâu Hủ…” Nghĩ một lúc rồi chỉ về phía bên cạnh hành lang đối diện, dùng hai tay hai chân múa may rặn ra một từ tiếng Anh vẫn còn khẩu âm Nam Dương, “… Mát xa.”
Hai người khom lưng đi về phía cuối hành lang, nhân lúc không có ai, cuối cùng cô cũng nhỏ giọng bật cười.
“Em cười gì thế?”
“Em đã biết tiếng Quảng Đông của cô ấy là do ai dạy rồi.” Cô đáp.
“Biết cũng nhiều ghê.” Tạ Trạch Ích chậm rãi cười, “Em còn biết gì nữa?”
Cô cúi đầu suy nghĩ, rồi đáp, “Nếu từ nhỏ em sống giữa cảnh ‘thùy mị dịu dàng’ thế này thì có chết em cũng không bước ra khỏi cửa một bước.”
Hai người đang nói chuyện thì ở hành lang cuối cùng đã có nữ hầu giúp mở cửa.
Trong cửa có một bình phong hình vỏ sò, cách lớp màn mờ mờ có thể nhìn thấy sáu cái ghế nằm khá lớn bằng gỗ lim đặt ở phía sau, có hai người nằm trên ghế, bên dưới đặt hai chậu gỗ đựng thuốc nghi ngút khói, trên ghế để chân có ba người Nam Dương tóc dài đang chăm chỉ làm việc, bên trong phòng truyền ra tiếng cười hòa lẫn với tiếng Quảng Đông của Di Nhã và huân tước Tạ.
Ồ, không phải là thùy mị dịu dàng mà là thiên đường mới đúng.
Cô dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn Tạ Trạch Ích.
Anh nhỏ giọng hỏi, “Sao thế?”
Cô hỏi anh, “Em có nên bưng trà vào không?”
Vừa dứt lời, một nữ hầu bưng mâm đựng tách trà bằng thủy tinh đi đến trước mặt hai người. Giọng của Tạ Phí Di vang lên cách đó không xa, nhìn khay gỗ rồi hất cằm, nói nhỏ, “Chắc Zoe chê Phổ Nhĩ và Long Tỉnh quá trịnh trọng, một tách trà lài, không nhiều không ít, lúc này là đủ rồi.”
Tạ Trạch Ích còn chưa trả lời, Tạ Phí Di đã làm một tràng, “Im miệng. Cậu không để cha được vui một tí bao giờ.” Sau đó lại phàn nàn với Sở Vọng, “Thằng nhóc này đúng là thằng bất hiếu!”
Cánh tay của cô bị anh nắm lấy nên không thể nhúc nhích, quay sang tì lên trán cô, thấp giọng hỏi, “Còn sức không?”
Cô ngẩng đầu lườm anh một cái rồi giãy ra khỏi người anh, bước tới nhận tách trà lài vẫn còn ấm trên tay của nữ hầu.
Tạ Phí Di nhìn cô đầy cảm kích.
Tạ Trạch Ích im lặng mỉm cười.
Cô khẽ gật đầu, nhấc làn váy bước vào trong phòng, vòng qua bình phong.
Từ trong phòng truyền đến tiếng hét của Di Nhã, “Đau! Nặng tay quá rồi!”
Thợ mát xa dùng tiếng Anh bập bẹ hỏi lại, “Be gentle? Gentle, not fort!”
Cô đang cố gắng khống chế cơ bắp ở hai chân để giữ vững bước đi ổn định, vừa nghe thấy câu này thì cả người cứng đờ.
Giọng nói tối qua của Tạ Trạch Ích tựa như đang vang vọng bên tai cô, âm thanh đê mê khắc chế tình dục, anh chầm chậm lên tiếng nhưng lại vô cùng ác liệt, “Nhẹ chút ư? Nhẹ chút thì sao thoải mái được?”
Di Nhã tinh mắt hơn Huân tước Tạ, thuận miệng reo lên, “Lin… à chị dâu đến rồi! Sao mặt chị đỏ thế?”
Mặt cô đỏ bừng bừng, khẽ quỳ trước ghế dài của Huân tước Tạ, dâng trà bằng hai tay, “Mời ba uống trà.”
Huân tước Tạ hừm một tiếng, vội vàng ngồi dậy nhận trà đặt sang một bên, đưa tay đỡ cô dậy.
Di Nhã bảo thợ mát xa Thái Lan lui xuống, cô ấy ngồi thẳng người dậy, vui vẻ hỏi, “Chị bệnh hả? Dạo này nhiều người bị cảm thật đấy.”
Tạ Phí Di nhìn không nổi nữa, “Di Nhã, bảo đầu bếp làm thêm vài món đi.”
Cô ấy lập tức mang dép lê vào rồi nhận lệnh đi ra, “Nhất định phải kêu A Khai làm món mắm tôm và canh xương hầm củ cải mà anh Zoe thích nhất…” Sau đó cô ấy còn nói, “A Khai sẽ làm món cá bơn chưng mà chị dâu thích ăn.”
Di Nhã còn chưa đi ra ngoài, Huân tước Tạ mạnh mẽ bổ sung thêm, “Nấu món canh hầm bồi bổ sở trường nữa.”
Vừa dứt lời, một quản gia trông có vẻ trẻ tuổi cầm một bao lì xì đi đến, huân tước Tạ mặt mày hớn hở đưa cho Sở Vọng.
Cô cám ơn huân tước Tạ xong, vẫn chưa kịp đứng dậy thì Tạ Trạch Ích đã tiến lên đỡ cô đứng dậy.
Lúc này, có một người đàn ông trung niên mặc âu phụ đi vào nói, “Sáng nay, đại tá Boulon lại đến thăm thiếu gia Zoe.”
Phí Di lập tức bước tới, “Zoe có khách, thế thì tôi dẫn em dâu đi thăm đó đây một chút.”
Tạ Trạch Ích nói, “Dẫn cô ấy đến phòng tôi nghỉ một lát đi.”
Nghe thấy thế, Huân tước Tạ hừ một tiếng, quay đầu nhìn Tạ Trạch Ích, hai quả đồ chơi hạch đào trong tay va vào nhau lạch cạch, vẻ mặt nở nụ cười hài lòng.
Lúc Phí Di dẫn Sở Vọng ra khỏi phòng, quay đầu lại lớn tiếng hỏi, “Zoe, cậu có quên giấu cái gì không?”
Sở Vọng còn chưa kịp để ý thì bên ngoài đã truyền đến tiếng cười như chuông bạc của mấy cô gái.
Bước ra khỏi bình phong, có vài cô gái khoảng chừng hai mươi đổ lại tụm năm tụm ba ở ngoài cửa, dáng người cao gầy, vẻ ngoài hay khí chất đều rất tốt. Họ tán dương bằng tiếng Anh, “Xinh quá!”, “Da đẹp ghê!”, “Trong veo như nước ấy!”. “Anh Zoe tu ở đâu mà có phúc ghê!”
Có một người nhỏ giọng thầm thì, “Giống ông Lâm ba phần thôi…”
Cô vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy cô con lai xinh đẹp với đôi mắt màu hổ phách, cô bỗng nhớ đến người chị “từng ngồi cùng tàu về Quảng Châu với Lâm Tử Đồng” mà Di Nhã từng nhắc đến.
Phí Di trừng mắt, dùng tiếng Anh nghiêm khắc răn dạy như một bà mẹ, “Mẹ mấy cô dạy mấy cô thế đấy hả?”
Đám người kia câm như hến, tan tác như chim vỡ tổ.
Rẽ vào hành lang, Phí Di lên tiếng xin lỗi, “Muốn học đòi người Tây phóng khoáng để cua sĩ quan người Trung, tiếc là đến tận mười hai tuổi mới học cách diễn đạt với mẹ nó.”
“Vừa xinh đẹp lại còn mạnh dạn, hoạt bát thì ai mà không thích? Đáng tiếc anh cả nhà em đã có hôn ước, hữu duyên vô phận.”
Phí Di thở dài, nhìn cô đầy hâm mộ, “Bọn con gái nhà chị không học được sự tao nhã của thục nữ Trung Quốc, nhưng cũng không học được tính mạnh mẽ của con gái phương Tây, Trung không tới mà Tây cũng không thành, tội nghiệp lắm. Chỉ hy vọng mẹ mình là khuê nữ trong nội trạch điển hình, có thể cho bọn chị một đôi mắt đen lay láy.”
Cô không biết phải nói gì, đành phải an ủi, “Đừng coi nhẹ mình chị ạ. Có lẽ rất nhiều năm về sau, coi lai sẽ hơn người khác một bậc, rất dễ chiếm được tình cảm của mọi người.”
Phí Di tự giễu, “Con lai ư? Chỉ là tạp chúng mà thôi.”
Sản phẩm phân biệt giai cấp rõ ràng trong thời thực dân, dù có đẹp thì cũng chỉ là một sai lầm.
Cô thở dài một hơi.
Một lát sau, Phí Di lại như thở phào nhẹ nhõm, “Từ nhỏ đến lớn Di Nhã chưa bao giờ thất lễ như ngày hôm nay. Nhưng nhờ vậy mà chị cũng thấy yên tâm… Chị cứ tưởng nó với ngài Tưởng sớm chiều có đôi, sớm đã… May là ngài ấy cũng coi rất lịch thiệp.”
Cô bị lời của Phí Di làm cho tỉnh táo, bấy giờ mới nhận ra rằng: ồ, hóa ra cô đã trở thành phụ nữ, đây đúng là một trải nghiệm hoàn toàn mới.
Hai người đi đến căn phòng ở góc khuất có hai mặt giáp với cảng biển, cửa sổ lại giáp với núi, có treo một cái võng được đan bằng lưới đánh cá; ngoài ra không còn gì có thể nhận ra sở thích của chủ nhân căn phòng. Căn phòng vừa sáng sủa lại sạch sẽ, tường trắng, giường cũng trắng nốt, một khoảng trời màu xanh thẫm từ ngoài cửa sổ hắt vào, sạch sẽ giống như chủ nhân căn phòng là một người nhạt nhẽo.
Cô đến ngồi xuống võng khẽ đung đưa, trên tường gần đó có treo hai tấm ảnh.
Tấm ảnh thứ nhất được chụp tại nhà thờ William II. Vị phu nhân cao gầy mặc chiếc sườn xám dài không tay, mái tóc dài được vấn ra sau đầu bằng một mảnh khăn lụa, trông bà cực kỳ có thần thái, nụ cười dịu dàng lại đầy tự tin, bà ôm một cậu nhóc cao đến eo mình, cậu bé mặc một chiếc áo sơ mi trông rất có phong thái, chân mang một đôi ủng.
Vừa nhìn thấy đôi mắt ảm đạm của vị phu nhân kia, Sở Vọng lập tức biết đôi mắt Tạ Trạch Ích giống ai.
Cô không khỏi mỉm cười: tấm hình này thực sự rất quý giá, bất kể là từ phương diện nào.
Phí Di nói, “Đẹp lắm đúng không? Hiếm khi gặp được một mỹ nhân phương Đông nào lại có nụ cười tự tin và phóng khoáng đến thế. Nghe nói lúc trẻ cha đã từng theo đuổi phu nhân, từng sai người đi khắp nơi mua những loại vải mà phu nhân đã từng mua, phu nhân mua vải nào thì cha chị cũng mua một màu giống hệt, may thành mấy cái cà vạt lòe loẹt đủ sắc. Cuối cùng cũng có một ngày gặp được phu nhân, cà vạt của ông “trùng hợp” cùng màu với màu sườn xám của phu nhân, thế là ông lập tức tiến tới bắt chuyện… Đến bây giờ ông vẫn giữ rất nhiều cà vạt lòe loẹt, lúc nào cũng đeo mấy cái đó, không sợ ai cười mình… và đương nhiên, cũng không ai dám cười ông.”
Tấm thứ hai không biết do ai chụp, chàng trai khoảng mười lăm tuổi mặc áo sơ mi ngắn tay, cúc áo cởi phăng ra; cậu mặc quần đùi hoa hòe, mang dép lê đứng trên bãi cát không biết là ở đâu, tay cậu cầm chai Coca cola, mái tóc bị gió thổi rối tung cả lên. Hình như có người gọi cậu, cậu quay đầu lại, miệng ngậm ống hút nhìn thẳng vào ống kính, dáng vẻ lười nhác nở nụ cười.
Nụ cười của chàng thiếu niên vô cùng có sức hút, tựa như có thể xuyên qua tấm ảnh.
Sở Vọng không nhịn được mỉm cười.
Phí Di ở bên cạnh giải thích: “Lúc đó Zoe mới từ Anh trở về, tính tình nóng nảy. Nhà chị mời thợ chụp ảnh đến chụp ảnh gia đình, chỉ thiếu mặt nó, mọi người chở theo máy chụp ảnh to đùng ra bờ biển chỉ để chụp ảnh cho nó. Hồi đó trong phòng chỉ treo có tấm ảnh bên trái thôi, sau này cha thấy tấm ảnh này đẹp, nên mới kêu người treo tấm này lên cho nó — nhưng đó là chuyện sau khi nó đi Mỹ, có lẽ đến giờ nó vẫn chưa phát hiện.”
Sở Vọng nghiêng đầu, nhớ lại lần đầu tiên cô gặp anh ở bên ngoài cửa sổ của biệt thự họ Kiều — lúc ấy có lẽ anh đã biết làm thế nào để che giấu sự sắc sảo bên người, với một đôi mắt nhìn thấu sự đời.
Cô quay đầu lại, thấy Phí Di vẫn còn ở trong phòng, cô khẽ ồ lên một tiếng.
Phí Di lập tức cười nói: “Zoe không thích người khác vào phòng mình, cũng không cho người ta đụng vào đồ của mình — đây cũng là quy định do cha đặt ra, không biết có phải do nó đề nghị hay không, cũng giống như nó không thích người ta gọi nhũ danh của mình.”
Cô thử thăm dò, “… A Chính ư?”
Phí Di gật đầu, mỉm cười nói tiếp, “Lúc Zoe sáu tuổi thì phu nhân qua đời, nó đã từng làm một bài thơ bằng tiếng Anh chống đối cha mình, đồng thời không cho bất kỳ ai gọi mình là A Chính.”
Sở Vọng thích thú ra mặt, “Thơ gì thế ạ?”
Phí Di nghĩ nghĩ, “Chị cũng không nhớ nữa. Hình như có mấy câu như là: “Sau này khi có vợ, nhất định sẽ không để người phụ nữ khác xuất hiện khiến cô ấy giận; cùng cô ấy đi khắp đó đây, chứ không phải là “sang năm anh đến Luân Đôn đón em”; lúc ấy tôi đã cao lớn, có thể để cô ấy ngồi lên vai mình lén xem hàng xóm cãi nhau, giúp cô ấy hái hoa tường vi trên bờ tường cao nhất; lúc nói chuyện với cô ấy sẽ cúi đầu khom lưng, dù có chuyện gì cũng sẽ dịu dàng kiên nhẫn… Đêm tân hôn tôi sẽ hỏi cô ấy có thích hôn mình không, chỉ cho một mình cô ấy gọi tôi là “A Chính”…”
Sở Vọng ồ một tiếng, cô không ngờ Tạ Trạch Ích còn có thời kỳ ngây thơ như thế, không khỏi bật cười thành tiếng.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Tạ Trạch Ích chống tay lên khung cửa, hỏi, “Làm gì mà vui thế em?”
Cô nhẹ giọng hỏi lại anh, “Sắp đi hả anh?”
Anh ừ một tiếng, “Vẫn như thường lệ, sáng thứ ba tuần sau.”
Phí Di nói, “Chị xuống phòng bếp xem chừng nào đồ ăn nấu xong.”
Tạ Phí Di lách mình đi ra khỏi phòng, Tạ Trạch Ích bước vào, khép cửa phòng lại.
Cô đang đưa võng, bỗng nhiên nhỏ giọng gọi anh, “A Chính.”
Tạ Trạch Ích dừng bước, “Sao thế.”
Cô không nhịn được lại gọi anh một tiếng, “A Chính.”
Tạ Trạch Ích nhìn cô, “Ơi.”
“Đến đây để em ôm anh một cái nào.”
Tạ Trạch Ích cười, đi tới ôm cô vào lòng.
Cô vùi vào lòng anh, “A Chính.”
Cô thấy Tạ Trạch Ích thở dài một hơi, “Cô Tạ à, em thế này…”
“Hả?”
“… Sẽ khiến người ta không nhịn được mà muốn phạm tội đấy.”
Tạ Trạch Ích một tay nâng eo cô lên, bế bổng cô lên khỏi chiếc võng, khẽ ngậm môi cô rồi dịu dàng hôn.
Mũi chân của cô không chạm xuống đất, không còn chỗ nào để chống đỡ, được anh hôn khẽ rên thành tiếng.
Tạ Trạch Ích đỡ phía sau gáy cô rồi cúi đầu, bờ môi anh lướt dọc theo cổ cô.
Cô bối rối, kêu tên anh, “Tạ, Tạ Trạch Ích!”
Tạ Trạch Ích hồn nhiên đáp lại, “Hửm?”
“Anh thế này khiến em cảm thấy kỳ lạ…”
Giọng nói khàn khàn từ phía dưới cổ của cô truyền đến, “Em không thích à?”
Cô lập tức im lặng.
Nữ hầu đúng lúc gõ cửa, “Mời cậu và cô xuống dùng cơm.”
Tạ Trạch Ích ừm một tiếng, quay đầu đáp lại, “Xuống ngay.”
Cô nhân cơ hội này trốn khỏi lòng anh.
Tạ Trạch Ích mỉm cười đuổi theo sau.
Hai người vừa đến cầu thang đã nghe thấy tiếng huân tước Tạ dạy bảo hai bà vợ đang cãi nhau từ xa, “Hôm nay Ana và Felicia lại cãi nhau à?”
Hai bà mỗi người tranh nhau nói phần mình.
Di Nhã và một người em gái nói giúp mẹ mình, “Hai người vẫn hòa thuận mà, chỉ là cãi vặt thôi!”
“Vậy à, đều là người một nhà cả nên quan trọng là phải vui vẻ.”
Sở Vọng lại cười.
Huân tước Tạ hừ hừ vài tiếng, “Zoe và Linzy ở trển hả?”
Phí Di cười nói, “Họ xuống rồi kia kìa.”
Tạ Trạch Ích từ phía sau đi lên nắm tay cô một cách tự nhiên, để cô ngồi xuống ghế.
Trong bữa tiệc, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người cô, mỗi người một vẻ mặt. Di Nhã nhiệt tình lấy lòng, sai nữ hầu, “Lấy cho cô chủ hai miếng cá chưng đi.”
Phí Di dùng ánh mắt ngăn nữ hầu lại, im lặng để nữ hầu bưng hai chén canh móng heo hầm chung đường lê phù dung để trước mặt hai người, dịu dàng nói, “Hai người dùng canh trước đi.”
Huân tước Tạ bỗng hỏi, “Mấy ngày nữa là đi rồi phỏng?”
Tạ Trạch Ích húp canh, tùy ý đáp lại.
Một bà vợ vội lên tiếng xum xoe, “Vậy thì phải làm nhiều món cậu thích ăn vào. Sau này hiếm mà được ăn cơm nhà lắm!”
Mấy người xung quanh vội vàng phụ họa.
Sở Vọng cố gắng nghe từ tiếng Quảng Đông rồi chuyển sang tiếng Đức mà cố nén không được cười, cô thầm nghĩ, từ nhỏ đã sống trong môi trường ngôn ngữ khác nhau thế này thì khó mà không trở thành thiên tài tinh thông mười ngôn ngữ.
Cô thử món rau xào và canh củ cải của đầu bếp A Khai, sau đó ngẩng đầu hỏi, “Con có thể xin công thức nấu hai món này của đầu bếp A Khai không ạ?”
Mọi người trên bàn ăn đều sững người, Phí Di vội cười nói, “Dĩ nhiên là được rồi!” Sau đó cô ta gọi nữ hầu đến, “Đi vào mời đầu bếp A Khai ra.”
Sở Vọng ngẩng đầu nhìn Tạ Trạch Ích, phát hiện ra anh đang cầm chén và muỗng múc canh lẳng lặng nhìn cô, khóe môi còn mang theo ý cười.
Nhìn nụ cười này của anh, cô mới chậm chạp nhận ra rằng mình chưa bao giờ thử tìm hiểu khẩu vị của bất kỳ người nào.
Đây là lần đầu tiên như được mở mang.
Lòng người đều làm bằng thịt, không ai không khao khát rằng tình cảm mà mình cho đi sẽ được đáp lại bằng sự dịu dàng.
Huân tước Tạ nhìn cặp vợ chồng son liếc mắt đưa tình với nhau, ông cảm thấy vui vẻ hẳn lên.
Lúc trước ông cứ nghĩ rằng nhà họ Tạ nợ cô một ơn cứu mạng nên luôn coi cô là ân nhân.
Đến bây giờ ông mới biết, đây không phải là ân tình mà hai đứa nó là đôi bên tình nguyện.
Giấc ngủ này rất sâu.
Tạ Trạch Ích như một đêm chưa được chợp mắt. Cô nằm trong lòng anh, dù đang ngủ say vẫn có cảm giác anh đang đeo lại tín vật đính ước vào tay cô, thỉnh thoảng lại hôn tóc mai cô, ngón tay vuốt ve bên má.
Cho đến khi sắc trời hửng sáng, có người nhấn chuông ghé thăm thì bên mép giường mới nhẹ đi, anh đứng dậy xuống giường. Ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện, anh dùng tiếng Quảng dặn dò dì giúp việc, nghe giọng thì có vẻ đến từ nhà họ Tạ, nếu không anh cũng sẽ chẳng cho phép người không phận sự tùy tiện đặt chân vào nhà tân hôn.
Sau đó cô được anh phủ thêm áo ngủ rộng lớn, ôm cô vào lòng. Dì giúp việc rón rén đi vào, nhẹ nhàng thay đi chăn nệm vương mùi của Tạ Trạch Ích rồi trải khăn trải giường mới tinh tươm, cuối cùng âm thầm rảo bước rời đi.
Cô được Tạ Trạch Ích đặt vào trong chăn mới sạch sẽ.
Lúc này chỉ còn lại mùi của Tạ Trạch Ích trên cơ thể cô mà thôi.
Dường như anh cũng phát hiện ra điều đấy, lại còn có vẻ rất vui, ngồi bên mép giường bật cười.
Cô cau mày chun mũi, ra chiều không vui.
Tạ Trạch Ích cúi người, ôm cả cô lẫn chăn vào lòng hôn.
Cô muốn mở mắt, muốn kéo anh vào chăn nằm ngủ với mình, nhưng thật sự đã mệt quá rồi, thế là lật người rồi lại thiếp đi.
Đến khi thức giấc, những tia nắng rực rỡ rọi vào phòng qua cửa sổ phía Đông, dưới lầu ồn ào giọng tiếng Quảng, thỉnh thoảng lại xen vào tiếng Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, tiếng Anh và tiếng Pháp.
Tạ Trạch Ích mặc áo sơ mi trắng và quần tây sẫm màu, chặn mọi người ở dưới lầu, thông thạo thay đổi ngôn ngữ, mỉm cười dịu dàng đối đáp, cũng vì thế mà không có ai dám vượt qua anh xông lên lầu.
Một cô gái dùng tiếng Bồ Đào Nha trách anh: “Buổi sáng ngày đầu mới cưới mà, các mẹ đây thì thôi, chứ cha cậu nóng tính, có nhiều thân thích ở quê như vậy, chắc chắn là bị cậu chọc giận đến nơi rồi.”
Tạ Trạch Ích chậm rãi hỏi: “Ồ? Nhưng lúc gọi điện trông ông ấy có vẻ vẫn ổn mà.”
Một cô gái khác nghe hiểu được, tức khắc nói xen vào bằng tiếng Tây Ban Nha: “Cậu nói gì, cậu dỗ cha vui vẻ, thậm chí còn hòa giải cho cậu?”
Tạ Trạch Ích cười, thong thả đáp: “Con nói gì không quan trọng, mà chưa chắc ngài Tưởng đã dễ dụ đâu.”
Người nói giọng Bồ Đào Nha lên tiếng: “Người ngoài nói nhà họ Tạ mộ phần thưa thớt, cô ấy có phúc lớn như vậy, kiểu gì cũng sinh được con trai, đương nhiên lão gia không mất hứng rồi. Di Nhã gả đến nhà họ Tượng thì không như thế đâu.”
Người nói tiếng Bồ Đào Nha và tiếng Tây Ban Nha lập tức cãi nhau chí chóe, tốc độ nói càng lúc càng nhanh, dần dà nghe không rõ bọn họ nói gì nữa rồi.
Tạ Trạch Ích không nói gì, có vẻ cảnh này xảy ra rất thường xuyên nên cũng chẳng can ngăn.
Cô gãi tai, ngửi thấy mùi Tạ Trạch Ích trên người mình. Mặt cô đỏ bừng, cau mày xuống giường, lúc đứng lên chân vẫn run lập cập, nhưng đã đỡ hơn so với mấy tiếng trước. Vịn mép giường đi vào phòng tắm tắm rửa, nước ấm dội lên người, cô xuất thần nghĩ: cô ba Lâm, cô Tạ, chị Tạ, bà Tạ…
Trong đầu hiện lên cảnh đêm qua, Tạ Trạch Ích ngồi dựa vào đầu tường, nhỏ nhẹ gọi tên cô: “Lâm Trí.”
Dưới lầu vẫn đang cãi nhau chí chóe, Tạ Trạch Ích đứng bên nói gì đó, rồi chợt một cô gái trẻ nói bằng giọng Oxford: “Xin lỗi cậu. Sáng nay có một đại tá đến nhà mình, khẩu âm nước Mỹ, chỉ nói là có chuyện quan trọng tìm cậu nên chị lái xe đến, không ngờ mấy mẹ sống chết đòi theo.”
Tạ Trạch Ích đáp, “Không sao. Ông ấy nói gì?”
“Ông ấy nói gửi thư hay gọi điện đều không ổn, nhất định phải truyền lời bằng miệng.”
“Sao chị không cho ông ấy biết địa chỉ nơi này?”
Cô gái dừng lại, cảm khái “Nay người nhà đông đúc, cậu lại chiều em ấy như vậy, dù gì cũng phải dẫn nó về nhà một lần, đỡ để người ta nói nó là đứa kiêu ngạo, cưỡi trên đầu nhà ta.”
Cô nghe Tạ Trạch Ích hỏi ngược lại: “Cưỡi trên đầu ai? Em? Ông Tạ?”
Cô gái cứng họng.
Tạ Trạch Ích còn nói: “Cả em với ông ấy đều rất sẵn lòng thấy cô ấy kiêu ngạo đây.”
Cô gái nổi nóng, không biết làm sao, đành nói dỗi: “Chị đã nói với người đại tá kia là tối nay cậu sẽ về, bảo ông ấy chờ cậu đến khi đó. Tùy cậu có về hay không!”
Tạ Trạch Ích còn chưa kịp lên tiếng, cô đã mặc váy đầm dài cao cổ kim tuyến ló người ra từ cửa sổ, “Hi.”
Hai người ngẩng đầu nhìn lên.
Cô gái kia đang tính rời đi, nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu nhìn. Cô ấy khoảng hai mươi lăm tuổi, mặc váy dài với áo khoác sẫm màu, vóc dáng thon thả, mái tóc dài màu hạt dẻ quăn tít phấp phới trong gió, đôi mắt màu xanh lục, gương mặt lai Trung Anh hình trái xoan cổ điển, ngũ quan sâu lắng – là khí chất và gương mặt của những cô gái Broadway được tôn vinh nhất ở thế kỷ 21.
Vừa thấy cô, cô gái kia lập tức quay sang quắc mắt nhìn Tạ Trạch Ích: “Không phải cậu bảo là đang ngủ hả?”
Cô mỉm cười: thật đúng là bà chị chồng tính khí nóng nảy thất thường.
Tạ Trạch Ích cười mỉm, hỏi Lâm Trí: “Nghỉ một lúc nữa rồi theo anh đến Trung tâm nhé?”
Lâm Trí đáp: “Anh lái xe đến đi, em theo anh về luôn.”
Chậm rãi đi xuống lầu, Tạ Trạch Ích nhanh hơn cô một bước, chờ dưới lầu ngẩng đầu hỏi cô: “Có sức không?”
Cô nói dối: “Có.”
Nói rồi đi lướt qua anh đi về phía cửa lớn, bắp đùi như nhũn ra, bắp chân run rẩy.
Tiếng cười của Tạ Trạch Ích vang lên từ phía sau, sải bước đi tới ôm lấy cô đến bên xe, đặt cô ngồi vào chỗ ghế phụ.
Vừa đóng cửa xe thì mấy người phụ nữ muôn màu muôn vẻ cũng tiến tới định lấy lòng cô, nhưng chưa gì đã bị cô gái Luân Đôn ngăn lại, không hề khách khí nói thẳng: “Hèn gì cha không cho phép các mẹ đến tiệc xã giao.”
Cô nhìn ra ngoài xe, mấy người kia tức khắc ủ rũ như quả bóng xì hơi, ấm ức đứng lui ra sau, không dám làm gì quá phận.
Cô gái Luân Đôn huýt sáo với anh, ra hiệu cho anh lái xe rời đi.
Tạ Trạch Ích hiểu ý, chậm rãi lái xe vào đại lộ.
Cô ngoái đầu nhìn lại, thấy Tạ Phí Di thong thả đưa các quý cô quý bà ngôn ngữ không thông lên mấy chiếc xe gần đó, chậm rãi đuổi theo sau.
Cô ngồi trong xe, bực mình nói, “Thì ra anh không định đưa em về nhà.”
Tạ Trạch Ích nói, “Trải nghiệm không vui vẻ đâu.”
“Anh chẳng giới thiệu gì cả, có phải đã quá thất lễ rồi không?”
“Phí Di ở Anh quanh năm, cũng không thường xuyên về Hương Cảng. Còn mấy người kia, em chỉ cần biết bọn họ đến từ nước nào là được.” Tạ Trạch Ích thuận miệng bổ sung, “Nghe giọng thì em cũng biết đấy.”
“Trông bọn họ không vui lắm.”
Tạ Trạch Ích nói, “Họ giỏi nhất là trò đó, bao nhiêu năm rồi vẫn chưa bao giờ làm anh thất vọng.”
Cô vui vẻ.
***
Trong lúc chợp mắt thì chiếc xe đã lái vào cảng, chạy lên núi, đến đỉnh Nicholson mới dừng xe lại.
Tạ Trạch Ích đang định lái xe vào bãi đỗ thì có một người đàn ông mặc âu phục thay anh đỗ xe.
Một cơn gió thổi qua, mang theo sự mát mẻ của gió biển. Vừa xuống xe, họ đã có thể nhìn thấy cảng Victoria.
Tạ Trạch Ích xoay người ôm lấy bả vai của cô, để cô nép vào lòng mình.
Đằng sau truyền đến một giọng nữ, châm chọc, “Nicholson mountain dịch thành núi Nhiếp Ca Tín, khó nghe muốn chết.”
Hai người cùng nhìn về phía cảng ở dưới chân núi mà cười.
Một lát sau, Tạ Phí Di nói tiếp, “Sao không thấy Thượng Hải dịch đường Edan thành đường trứng ngỗng nhỉ? Ái Đường Ái Đường*, nghe hay biết bao nhiêu.”
(*Tiếng Trung thường dịch tên tiếng Anh theo phiên âm để dễ đọc chứ không có nghĩa, trứng ngỗng trong tiếng Trung có phát âm tương tự Edan, nhưng Ái Đường mới là dịch âm chính thức của tên tuyến đường.)
Cô xoay người, mỉm cười nói với Tạ Phí Di, “Rue paul beau cũng vẫn gọi là đường Tố Bạch Nhi Bộ mà, Rue breniermontmorand khó đọc nên gọi là đường Bạch Lai Ni Mông Mã Lãng. Chẳng qua, đại lộ Ái Đường hay đại lộ Hà Phi gặp trúng chuyên gia tiếng Trung mà thôi.”
Bà ba người Pháp kia lập tức khen ngợi, “Toulousse của cô hai tốt quá.”
Tạ Phí Di quay người lại nhìn cô ta với cặp mắt khác xưa.
Cô thầm nghĩ: Tuy vài năm trước cô từng ở cùng ông Saumur, khẩu âm đúng là rất trôi chảy. Nhưng thật sự không đến nỗi khoa trương như thế, bà ba chỉ tìm lý do để khen cô, chút tài lẻ đó cũng không đáng để khen.
Suy nghĩ sâu thêm thì: Bất kỳ việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi nào cũng đều muốn so với người khác, thì ngoại trừ nội trạch tập trung nhiều phụ nữ, có xung đột lợi ích ra thì chẳng còn chỗ nào nữa. Dù là nước ngoài hay trong nước, dù là lúc xưa hay bây giờ thì vẫn là như thế; từ cung đấu đến trạch đấu, nơi nào có phụ nữ là ở đó có tranh đấu, sẽ có kịch hay xảy ra, có thể quay một bộ phim dài hơn năm chục tập ngược tâm ngược thân.
Bảo sao Tạ Trạch Ích lại nói, “Bọn họ giỏi nhất là trò này” nhưng lại “chưa bao giờ làm anh thất vọng”. Hèn gì từ nhỏ Di Nhã đã tìm cơ hội xin bà Cát cất nhắc để có thể thoát khỏi căn nhà này.
Cô ngẩng đầu, thấy anh cũng đang cúi đầu nhìn mình, đuôi mày khóe mắt ngập tràn ý cười ngầm hiểu.
Anh ôm cô xoay người đi vào nhà họ Tạ.
Cửa vừa mở ra, mấy nữ hầu da đen Nam Dương lập tức từ trong vườn đi ra, hô to gọi nhỏ, “Ai về thế? Là cậu chủ hả?! Cậu chủ về rồi –”
Tạ Trạch Ích chau mày “suỵt” một tiếng.
Một đám người, bất kể lớn nhỏ, bất kể quốc tịch, bất kể màu da, tất cả đều được bện đuôi sam, mặc đồ thời Đường bằng vải dệt màu đen, trên cổ đeo một sợi dây chuyền to bằng vàng kiểu dáng bình thường, bọn họ đi guốc gỗ khắc hoa tinh xảo, đi đến đâu là lại nghe “lộc cộc” đến đó, vô cùng náo nhiệt.
Mang theo phong cách nóng bỏng của vùng nhiệt đới.
Phụ nữ trong phòng không biết có gom đủ năm châu, bốn bể, ba mươi quốc gia hay không, nhưng nói chung thì đây là phẩm vị yêu thích của ông Tạ, quả thật là rất có diễm phúc.
Cô khẽ than trong lòng.
Người làm đi tới đi lui, lúc họ đi ngang qua Lâm Trí đều liên tục chào cô, “cô hai!”, “chào cô hai!”
Cô mỉm cười. Nếu không phải được Tạ Trạch Ích ôm trong lòng, có lẽ cô đã khom lưng cúi chào bọn họ.
Tạ Trạch Ích tiện tay ngăn một người lại hỏi, “Người đi rồi phổng?”
Cô gái xinh đẹp với làn da đen bóng gật đầu.
Tạ Trạch Ích lại hỏi, “Lão gia ở bển hả?”
Cô ấy tròn mắt suy nghĩ, sau lại bập bẹ hai câu tiếng Quảng Đông, “Ở với chị Lâu Hủ…” Nghĩ một lúc rồi chỉ về phía bên cạnh hành lang đối diện, dùng hai tay hai chân múa may rặn ra một từ tiếng Anh vẫn còn khẩu âm Nam Dương, “… Mát xa.”
Hai người khom lưng đi về phía cuối hành lang, nhân lúc không có ai, cuối cùng cô cũng nhỏ giọng bật cười.
“Em cười gì thế?”
“Em đã biết tiếng Quảng Đông của cô ấy là do ai dạy rồi.” Cô đáp.
“Biết cũng nhiều ghê.” Tạ Trạch Ích chậm rãi cười, “Em còn biết gì nữa?”
Cô cúi đầu suy nghĩ, rồi đáp, “Nếu từ nhỏ em sống giữa cảnh ‘thùy mị dịu dàng’ thế này thì có chết em cũng không bước ra khỏi cửa một bước.”
Hai người đang nói chuyện thì ở hành lang cuối cùng đã có nữ hầu giúp mở cửa.
Trong cửa có một bình phong hình vỏ sò, cách lớp màn mờ mờ có thể nhìn thấy sáu cái ghế nằm khá lớn bằng gỗ lim đặt ở phía sau, có hai người nằm trên ghế, bên dưới đặt hai chậu gỗ đựng thuốc nghi ngút khói, trên ghế để chân có ba người Nam Dương tóc dài đang chăm chỉ làm việc, bên trong phòng truyền ra tiếng cười hòa lẫn với tiếng Quảng Đông của Di Nhã và huân tước Tạ.
Ồ, không phải là thùy mị dịu dàng mà là thiên đường mới đúng.
Cô dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn Tạ Trạch Ích.
Anh nhỏ giọng hỏi, “Sao thế?”
Cô hỏi anh, “Em có nên bưng trà vào không?”
Vừa dứt lời, một nữ hầu bưng mâm đựng tách trà bằng thủy tinh đi đến trước mặt hai người. Giọng của Tạ Phí Di vang lên cách đó không xa, nhìn khay gỗ rồi hất cằm, nói nhỏ, “Chắc Zoe chê Phổ Nhĩ và Long Tỉnh quá trịnh trọng, một tách trà lài, không nhiều không ít, lúc này là đủ rồi.”
Tạ Trạch Ích còn chưa trả lời, Tạ Phí Di đã làm một tràng, “Im miệng. Cậu không để cha được vui một tí bao giờ.” Sau đó lại phàn nàn với Sở Vọng, “Thằng nhóc này đúng là thằng bất hiếu!”
Cánh tay của cô bị anh nắm lấy nên không thể nhúc nhích, quay sang tì lên trán cô, thấp giọng hỏi, “Còn sức không?”
Cô ngẩng đầu lườm anh một cái rồi giãy ra khỏi người anh, bước tới nhận tách trà lài vẫn còn ấm trên tay của nữ hầu.
Tạ Phí Di nhìn cô đầy cảm kích.
Tạ Trạch Ích im lặng mỉm cười.
Cô khẽ gật đầu, nhấc làn váy bước vào trong phòng, vòng qua bình phong.
Từ trong phòng truyền đến tiếng hét của Di Nhã, “Đau! Nặng tay quá rồi!”
Thợ mát xa dùng tiếng Anh bập bẹ hỏi lại, “Be gentle? Gentle, not fort!”
Cô đang cố gắng khống chế cơ bắp ở hai chân để giữ vững bước đi ổn định, vừa nghe thấy câu này thì cả người cứng đờ.
Giọng nói tối qua của Tạ Trạch Ích tựa như đang vang vọng bên tai cô, âm thanh đê mê khắc chế tình dục, anh chầm chậm lên tiếng nhưng lại vô cùng ác liệt, “Nhẹ chút ư? Nhẹ chút thì sao thoải mái được?”
Di Nhã tinh mắt hơn Huân tước Tạ, thuận miệng reo lên, “Lin… à chị dâu đến rồi! Sao mặt chị đỏ thế?”
Mặt cô đỏ bừng bừng, khẽ quỳ trước ghế dài của Huân tước Tạ, dâng trà bằng hai tay, “Mời ba uống trà.”
Huân tước Tạ hừm một tiếng, vội vàng ngồi dậy nhận trà đặt sang một bên, đưa tay đỡ cô dậy.
Di Nhã bảo thợ mát xa Thái Lan lui xuống, cô ấy ngồi thẳng người dậy, vui vẻ hỏi, “Chị bệnh hả? Dạo này nhiều người bị cảm thật đấy.”
Tạ Phí Di nhìn không nổi nữa, “Di Nhã, bảo đầu bếp làm thêm vài món đi.”
Cô ấy lập tức mang dép lê vào rồi nhận lệnh đi ra, “Nhất định phải kêu A Khai làm món mắm tôm và canh xương hầm củ cải mà anh Zoe thích nhất…” Sau đó cô ấy còn nói, “A Khai sẽ làm món cá bơn chưng mà chị dâu thích ăn.”
Di Nhã còn chưa đi ra ngoài, Huân tước Tạ mạnh mẽ bổ sung thêm, “Nấu món canh hầm bồi bổ sở trường nữa.”
Vừa dứt lời, một quản gia trông có vẻ trẻ tuổi cầm một bao lì xì đi đến, huân tước Tạ mặt mày hớn hở đưa cho Sở Vọng.
Cô cám ơn huân tước Tạ xong, vẫn chưa kịp đứng dậy thì Tạ Trạch Ích đã tiến lên đỡ cô đứng dậy.
Lúc này, có một người đàn ông trung niên mặc âu phụ đi vào nói, “Sáng nay, đại tá Boulon lại đến thăm thiếu gia Zoe.”
Phí Di lập tức bước tới, “Zoe có khách, thế thì tôi dẫn em dâu đi thăm đó đây một chút.”
Tạ Trạch Ích nói, “Dẫn cô ấy đến phòng tôi nghỉ một lát đi.”
Nghe thấy thế, Huân tước Tạ hừ một tiếng, quay đầu nhìn Tạ Trạch Ích, hai quả đồ chơi hạch đào trong tay va vào nhau lạch cạch, vẻ mặt nở nụ cười hài lòng.
Lúc Phí Di dẫn Sở Vọng ra khỏi phòng, quay đầu lại lớn tiếng hỏi, “Zoe, cậu có quên giấu cái gì không?”
Sở Vọng còn chưa kịp để ý thì bên ngoài đã truyền đến tiếng cười như chuông bạc của mấy cô gái.
Bước ra khỏi bình phong, có vài cô gái khoảng chừng hai mươi đổ lại tụm năm tụm ba ở ngoài cửa, dáng người cao gầy, vẻ ngoài hay khí chất đều rất tốt. Họ tán dương bằng tiếng Anh, “Xinh quá!”, “Da đẹp ghê!”, “Trong veo như nước ấy!”. “Anh Zoe tu ở đâu mà có phúc ghê!”
Có một người nhỏ giọng thầm thì, “Giống ông Lâm ba phần thôi…”
Cô vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy cô con lai xinh đẹp với đôi mắt màu hổ phách, cô bỗng nhớ đến người chị “từng ngồi cùng tàu về Quảng Châu với Lâm Tử Đồng” mà Di Nhã từng nhắc đến.
Phí Di trừng mắt, dùng tiếng Anh nghiêm khắc răn dạy như một bà mẹ, “Mẹ mấy cô dạy mấy cô thế đấy hả?”
Đám người kia câm như hến, tan tác như chim vỡ tổ.
Rẽ vào hành lang, Phí Di lên tiếng xin lỗi, “Muốn học đòi người Tây phóng khoáng để cua sĩ quan người Trung, tiếc là đến tận mười hai tuổi mới học cách diễn đạt với mẹ nó.”
“Vừa xinh đẹp lại còn mạnh dạn, hoạt bát thì ai mà không thích? Đáng tiếc anh cả nhà em đã có hôn ước, hữu duyên vô phận.”
Phí Di thở dài, nhìn cô đầy hâm mộ, “Bọn con gái nhà chị không học được sự tao nhã của thục nữ Trung Quốc, nhưng cũng không học được tính mạnh mẽ của con gái phương Tây, Trung không tới mà Tây cũng không thành, tội nghiệp lắm. Chỉ hy vọng mẹ mình là khuê nữ trong nội trạch điển hình, có thể cho bọn chị một đôi mắt đen lay láy.”
Cô không biết phải nói gì, đành phải an ủi, “Đừng coi nhẹ mình chị ạ. Có lẽ rất nhiều năm về sau, coi lai sẽ hơn người khác một bậc, rất dễ chiếm được tình cảm của mọi người.”
Phí Di tự giễu, “Con lai ư? Chỉ là tạp chúng mà thôi.”
Sản phẩm phân biệt giai cấp rõ ràng trong thời thực dân, dù có đẹp thì cũng chỉ là một sai lầm.
Cô thở dài một hơi.
Một lát sau, Phí Di lại như thở phào nhẹ nhõm, “Từ nhỏ đến lớn Di Nhã chưa bao giờ thất lễ như ngày hôm nay. Nhưng nhờ vậy mà chị cũng thấy yên tâm… Chị cứ tưởng nó với ngài Tưởng sớm chiều có đôi, sớm đã… May là ngài ấy cũng coi rất lịch thiệp.”
Cô bị lời của Phí Di làm cho tỉnh táo, bấy giờ mới nhận ra rằng: ồ, hóa ra cô đã trở thành phụ nữ, đây đúng là một trải nghiệm hoàn toàn mới.
Hai người đi đến căn phòng ở góc khuất có hai mặt giáp với cảng biển, cửa sổ lại giáp với núi, có treo một cái võng được đan bằng lưới đánh cá; ngoài ra không còn gì có thể nhận ra sở thích của chủ nhân căn phòng. Căn phòng vừa sáng sủa lại sạch sẽ, tường trắng, giường cũng trắng nốt, một khoảng trời màu xanh thẫm từ ngoài cửa sổ hắt vào, sạch sẽ giống như chủ nhân căn phòng là một người nhạt nhẽo.
Cô đến ngồi xuống võng khẽ đung đưa, trên tường gần đó có treo hai tấm ảnh.
Tấm ảnh thứ nhất được chụp tại nhà thờ William II. Vị phu nhân cao gầy mặc chiếc sườn xám dài không tay, mái tóc dài được vấn ra sau đầu bằng một mảnh khăn lụa, trông bà cực kỳ có thần thái, nụ cười dịu dàng lại đầy tự tin, bà ôm một cậu nhóc cao đến eo mình, cậu bé mặc một chiếc áo sơ mi trông rất có phong thái, chân mang một đôi ủng.
Vừa nhìn thấy đôi mắt ảm đạm của vị phu nhân kia, Sở Vọng lập tức biết đôi mắt Tạ Trạch Ích giống ai.
Cô không khỏi mỉm cười: tấm hình này thực sự rất quý giá, bất kể là từ phương diện nào.
Phí Di nói, “Đẹp lắm đúng không? Hiếm khi gặp được một mỹ nhân phương Đông nào lại có nụ cười tự tin và phóng khoáng đến thế. Nghe nói lúc trẻ cha đã từng theo đuổi phu nhân, từng sai người đi khắp nơi mua những loại vải mà phu nhân đã từng mua, phu nhân mua vải nào thì cha chị cũng mua một màu giống hệt, may thành mấy cái cà vạt lòe loẹt đủ sắc. Cuối cùng cũng có một ngày gặp được phu nhân, cà vạt của ông “trùng hợp” cùng màu với màu sườn xám của phu nhân, thế là ông lập tức tiến tới bắt chuyện… Đến bây giờ ông vẫn giữ rất nhiều cà vạt lòe loẹt, lúc nào cũng đeo mấy cái đó, không sợ ai cười mình… và đương nhiên, cũng không ai dám cười ông.”
Tấm thứ hai không biết do ai chụp, chàng trai khoảng mười lăm tuổi mặc áo sơ mi ngắn tay, cúc áo cởi phăng ra; cậu mặc quần đùi hoa hòe, mang dép lê đứng trên bãi cát không biết là ở đâu, tay cậu cầm chai Coca cola, mái tóc bị gió thổi rối tung cả lên. Hình như có người gọi cậu, cậu quay đầu lại, miệng ngậm ống hút nhìn thẳng vào ống kính, dáng vẻ lười nhác nở nụ cười.
Nụ cười của chàng thiếu niên vô cùng có sức hút, tựa như có thể xuyên qua tấm ảnh.
Sở Vọng không nhịn được mỉm cười.
Phí Di ở bên cạnh giải thích: “Lúc đó Zoe mới từ Anh trở về, tính tình nóng nảy. Nhà chị mời thợ chụp ảnh đến chụp ảnh gia đình, chỉ thiếu mặt nó, mọi người chở theo máy chụp ảnh to đùng ra bờ biển chỉ để chụp ảnh cho nó. Hồi đó trong phòng chỉ treo có tấm ảnh bên trái thôi, sau này cha thấy tấm ảnh này đẹp, nên mới kêu người treo tấm này lên cho nó — nhưng đó là chuyện sau khi nó đi Mỹ, có lẽ đến giờ nó vẫn chưa phát hiện.”
Sở Vọng nghiêng đầu, nhớ lại lần đầu tiên cô gặp anh ở bên ngoài cửa sổ của biệt thự họ Kiều — lúc ấy có lẽ anh đã biết làm thế nào để che giấu sự sắc sảo bên người, với một đôi mắt nhìn thấu sự đời.
Cô quay đầu lại, thấy Phí Di vẫn còn ở trong phòng, cô khẽ ồ lên một tiếng.
Phí Di lập tức cười nói: “Zoe không thích người khác vào phòng mình, cũng không cho người ta đụng vào đồ của mình — đây cũng là quy định do cha đặt ra, không biết có phải do nó đề nghị hay không, cũng giống như nó không thích người ta gọi nhũ danh của mình.”
Cô thử thăm dò, “… A Chính ư?”
Phí Di gật đầu, mỉm cười nói tiếp, “Lúc Zoe sáu tuổi thì phu nhân qua đời, nó đã từng làm một bài thơ bằng tiếng Anh chống đối cha mình, đồng thời không cho bất kỳ ai gọi mình là A Chính.”
Sở Vọng thích thú ra mặt, “Thơ gì thế ạ?”
Phí Di nghĩ nghĩ, “Chị cũng không nhớ nữa. Hình như có mấy câu như là: “Sau này khi có vợ, nhất định sẽ không để người phụ nữ khác xuất hiện khiến cô ấy giận; cùng cô ấy đi khắp đó đây, chứ không phải là “sang năm anh đến Luân Đôn đón em”; lúc ấy tôi đã cao lớn, có thể để cô ấy ngồi lên vai mình lén xem hàng xóm cãi nhau, giúp cô ấy hái hoa tường vi trên bờ tường cao nhất; lúc nói chuyện với cô ấy sẽ cúi đầu khom lưng, dù có chuyện gì cũng sẽ dịu dàng kiên nhẫn… Đêm tân hôn tôi sẽ hỏi cô ấy có thích hôn mình không, chỉ cho một mình cô ấy gọi tôi là “A Chính”…”
Sở Vọng ồ một tiếng, cô không ngờ Tạ Trạch Ích còn có thời kỳ ngây thơ như thế, không khỏi bật cười thành tiếng.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Tạ Trạch Ích chống tay lên khung cửa, hỏi, “Làm gì mà vui thế em?”
Cô nhẹ giọng hỏi lại anh, “Sắp đi hả anh?”
Anh ừ một tiếng, “Vẫn như thường lệ, sáng thứ ba tuần sau.”
Phí Di nói, “Chị xuống phòng bếp xem chừng nào đồ ăn nấu xong.”
Tạ Phí Di lách mình đi ra khỏi phòng, Tạ Trạch Ích bước vào, khép cửa phòng lại.
Cô đang đưa võng, bỗng nhiên nhỏ giọng gọi anh, “A Chính.”
Tạ Trạch Ích dừng bước, “Sao thế.”
Cô không nhịn được lại gọi anh một tiếng, “A Chính.”
Tạ Trạch Ích nhìn cô, “Ơi.”
“Đến đây để em ôm anh một cái nào.”
Tạ Trạch Ích cười, đi tới ôm cô vào lòng.
Cô vùi vào lòng anh, “A Chính.”
Cô thấy Tạ Trạch Ích thở dài một hơi, “Cô Tạ à, em thế này…”
“Hả?”
“… Sẽ khiến người ta không nhịn được mà muốn phạm tội đấy.”
Tạ Trạch Ích một tay nâng eo cô lên, bế bổng cô lên khỏi chiếc võng, khẽ ngậm môi cô rồi dịu dàng hôn.
Mũi chân của cô không chạm xuống đất, không còn chỗ nào để chống đỡ, được anh hôn khẽ rên thành tiếng.
Tạ Trạch Ích đỡ phía sau gáy cô rồi cúi đầu, bờ môi anh lướt dọc theo cổ cô.
Cô bối rối, kêu tên anh, “Tạ, Tạ Trạch Ích!”
Tạ Trạch Ích hồn nhiên đáp lại, “Hửm?”
“Anh thế này khiến em cảm thấy kỳ lạ…”
Giọng nói khàn khàn từ phía dưới cổ của cô truyền đến, “Em không thích à?”
Cô lập tức im lặng.
Nữ hầu đúng lúc gõ cửa, “Mời cậu và cô xuống dùng cơm.”
Tạ Trạch Ích ừm một tiếng, quay đầu đáp lại, “Xuống ngay.”
Cô nhân cơ hội này trốn khỏi lòng anh.
Tạ Trạch Ích mỉm cười đuổi theo sau.
Hai người vừa đến cầu thang đã nghe thấy tiếng huân tước Tạ dạy bảo hai bà vợ đang cãi nhau từ xa, “Hôm nay Ana và Felicia lại cãi nhau à?”
Hai bà mỗi người tranh nhau nói phần mình.
Di Nhã và một người em gái nói giúp mẹ mình, “Hai người vẫn hòa thuận mà, chỉ là cãi vặt thôi!”
“Vậy à, đều là người một nhà cả nên quan trọng là phải vui vẻ.”
Sở Vọng lại cười.
Huân tước Tạ hừ hừ vài tiếng, “Zoe và Linzy ở trển hả?”
Phí Di cười nói, “Họ xuống rồi kia kìa.”
Tạ Trạch Ích từ phía sau đi lên nắm tay cô một cách tự nhiên, để cô ngồi xuống ghế.
Trong bữa tiệc, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người cô, mỗi người một vẻ mặt. Di Nhã nhiệt tình lấy lòng, sai nữ hầu, “Lấy cho cô chủ hai miếng cá chưng đi.”
Phí Di dùng ánh mắt ngăn nữ hầu lại, im lặng để nữ hầu bưng hai chén canh móng heo hầm chung đường lê phù dung để trước mặt hai người, dịu dàng nói, “Hai người dùng canh trước đi.”
Huân tước Tạ bỗng hỏi, “Mấy ngày nữa là đi rồi phỏng?”
Tạ Trạch Ích húp canh, tùy ý đáp lại.
Một bà vợ vội lên tiếng xum xoe, “Vậy thì phải làm nhiều món cậu thích ăn vào. Sau này hiếm mà được ăn cơm nhà lắm!”
Mấy người xung quanh vội vàng phụ họa.
Sở Vọng cố gắng nghe từ tiếng Quảng Đông rồi chuyển sang tiếng Đức mà cố nén không được cười, cô thầm nghĩ, từ nhỏ đã sống trong môi trường ngôn ngữ khác nhau thế này thì khó mà không trở thành thiên tài tinh thông mười ngôn ngữ.
Cô thử món rau xào và canh củ cải của đầu bếp A Khai, sau đó ngẩng đầu hỏi, “Con có thể xin công thức nấu hai món này của đầu bếp A Khai không ạ?”
Mọi người trên bàn ăn đều sững người, Phí Di vội cười nói, “Dĩ nhiên là được rồi!” Sau đó cô ta gọi nữ hầu đến, “Đi vào mời đầu bếp A Khai ra.”
Sở Vọng ngẩng đầu nhìn Tạ Trạch Ích, phát hiện ra anh đang cầm chén và muỗng múc canh lẳng lặng nhìn cô, khóe môi còn mang theo ý cười.
Nhìn nụ cười này của anh, cô mới chậm chạp nhận ra rằng mình chưa bao giờ thử tìm hiểu khẩu vị của bất kỳ người nào.
Đây là lần đầu tiên như được mở mang.
Lòng người đều làm bằng thịt, không ai không khao khát rằng tình cảm mà mình cho đi sẽ được đáp lại bằng sự dịu dàng.
Huân tước Tạ nhìn cặp vợ chồng son liếc mắt đưa tình với nhau, ông cảm thấy vui vẻ hẳn lên.
Lúc trước ông cứ nghĩ rằng nhà họ Tạ nợ cô một ơn cứu mạng nên luôn coi cô là ân nhân.
Đến bây giờ ông mới biết, đây không phải là ân tình mà hai đứa nó là đôi bên tình nguyện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook