Gió Bắt Đầu Từ Phía Nam
-
Chương 5: Yến sơ thu tân bạch, nhàn tọa mộ sơn thanh: Em nghĩ thế nào
Chính xác là nằm thẳng, hơn nữa còn không nhúc nhích, dường như cô đã hiểu rằng có một tư thế ngủ không hề lịch sự chút nào, chính là nằm thẳng như vậy, và cái tư thế ngủ của cô hiện giờ không kém là bao.
Anh tắt đèn, bóng tối bao trùm, không gian có vẻ hẹp lại. Bên người cô giống như đang đặt một đống lửa nóng rực, nó khiến cho hô hấp của cô trở nên dồn dập, cả người đã đổ mồ hôi, đặc biệt là trong bầu không khí xa lạ này tràn ngập hơi thở của đàn ông. Hô hấp của cô trở nên khó khăn hơn!
Sự giày vò này dường như kéo dài cả thế kỉ, cô vẫn không thể nào ngủ được, thân thể cô đã chết lặng! Cô muốn hạ thấp nhiệt độ của điều hòa xuống một chút! Nếu không cô sẽ chết vì nóng mất!
Dựa vào chút ánh sáng mờ ảo, cô âm thầm đánh giá người đàn ông đang nằm bên cạnh mình, hô hấp đều đặn, mắt nhắm nghiền, thật giống như là đã ngủ say.
Cô lén lút bò qua người anh để đi xuống giường, nhưng cô lại ngã trên người anh, cô đã bắt đầu tin tưởng vào sự tiên đoán phụ nữ của các cánh mày râu. Hôn nhân của cô có phải là một tai họa hay không? Cô không ngừng gây ra những chuyện mất mặt trong đêm tân hôn đầu tiên này.
Cằm đau, miệng đau, Tại sao người anh lại cứng như vậy. Mới ngã có một cái thôi mà đã làm dập môi cô rồi.
Tại sao váy ngủ của cô lại dài như vậy. Tại sao cô lại dẫm chân lên đai lưng của váy ngủ? Tại sao giường của anh lại đặt gần tường như vây? Ngày này không đẹp một chút nào. Tại sao vị đại sư kia lại chọn ngày này? Không phải ông nói hôm nay là ngày hoàng đạo hay sao?
Cô cảm thấy oán giận bức tường kia, thời điểm tiếng nói của anh vang lên trên đỉnh đầu cô: "Em đang làm gì vậy?"
"Em....Em..." Cô có thể khóc được không? Thực sự rất đau: "Em thấy nóng..."
Rõ ràng, cô cảm giác được thân thể anh đã căng cứng.
"Này... Em đang nghĩ...." Trong giọng nói của anh có mang theo một chút dò hỏi.
Cô điên thật rồi. Cô đang nói cái gì vậy? Váy ngủ của cô đã mở ra phân nửa, đêm hôm khuya khoắt lại nằm trên người anh, hai chân gác qua eo của anh, cô lại nói với anh rằng mình "nóng"
Tình huống này không phải rất giống với những hình ảnh trong video kia sao?
"A... Không đúng.... Không đúng....Không phải như anh đang nghĩ đâu!" Cô nhanh chóng ngồi xuống giải thích.
Trong bóng tối, ánh mắt anh lóe sáng: "Anh đang nghĩ đến chuyện gì, em biết sao?"
"Biết ạ..." Cô cúi thấp đầu thừa nhận, cô có chút đau khổ: "Em biết.... hôm nay là ngày chúng ta kết hôn.. Đúng..... Chúng ta nên...nên...... làm.... chuyện đó... em..... em.... làm được..... nhưng anh lại muốn.... ngủ.... vậy thì anh ngủ đi.... em không ngủ được.... có lẽ là vì....nóng!"
"Vì lý do này mà em...." Ánh mắt của anh dừng lại trên người cô, nhìn chằm chằm vào vạt áo....
"Không phải.."Cô liền ngắt lời anh, sau đó kéo vạt áo lại: "Không phải như vậy đâu!" Trời ơi, cô đang nói hươu nói vượn gì thế này, tại sao càng nói càng không rõ ràng gì hết vậy! Không phải cô đang câu dẫn anh đâu.
"Nam Nam..." Anh gọi tên cô, giọng điệu rất ôn nhu: "Rốt cuộc thì em có biết anh đang nghĩ đến chuyện gì hay không?"
"Biết ạ!" Cô cúi đầu, quên đi, không cần giải thích. Dù sao thì cô cũng muốn qua cửa ải này. Cô nằm xuống giường, nhắm mắt lại: "Mùng một giết lợn thì cũng là giết! 15 giết lợn cũng là giết! Sớm muộn gì cũng cần một đao!" Cô cảm giác tại thời khắc này, mình giống như một con heo được ba mẹ cho ăn vỗ béo để chờ đến ngày xuất chuồng.
Không biết là đang thở dài hay là làm gì nữa, giọng nói ôn hòa của anh một lần nữa lại vang lên: "Anh chỉ muốn hỏi em, có phải em muốn điều chỉnh nhiệt độ của điều hòa xuống thấp một chút hay không?"
Ạch......
Hết chương 5
Anh tắt đèn, bóng tối bao trùm, không gian có vẻ hẹp lại. Bên người cô giống như đang đặt một đống lửa nóng rực, nó khiến cho hô hấp của cô trở nên dồn dập, cả người đã đổ mồ hôi, đặc biệt là trong bầu không khí xa lạ này tràn ngập hơi thở của đàn ông. Hô hấp của cô trở nên khó khăn hơn!
Sự giày vò này dường như kéo dài cả thế kỉ, cô vẫn không thể nào ngủ được, thân thể cô đã chết lặng! Cô muốn hạ thấp nhiệt độ của điều hòa xuống một chút! Nếu không cô sẽ chết vì nóng mất!
Dựa vào chút ánh sáng mờ ảo, cô âm thầm đánh giá người đàn ông đang nằm bên cạnh mình, hô hấp đều đặn, mắt nhắm nghiền, thật giống như là đã ngủ say.
Cô lén lút bò qua người anh để đi xuống giường, nhưng cô lại ngã trên người anh, cô đã bắt đầu tin tưởng vào sự tiên đoán phụ nữ của các cánh mày râu. Hôn nhân của cô có phải là một tai họa hay không? Cô không ngừng gây ra những chuyện mất mặt trong đêm tân hôn đầu tiên này.
Cằm đau, miệng đau, Tại sao người anh lại cứng như vậy. Mới ngã có một cái thôi mà đã làm dập môi cô rồi.
Tại sao váy ngủ của cô lại dài như vậy. Tại sao cô lại dẫm chân lên đai lưng của váy ngủ? Tại sao giường của anh lại đặt gần tường như vây? Ngày này không đẹp một chút nào. Tại sao vị đại sư kia lại chọn ngày này? Không phải ông nói hôm nay là ngày hoàng đạo hay sao?
Cô cảm thấy oán giận bức tường kia, thời điểm tiếng nói của anh vang lên trên đỉnh đầu cô: "Em đang làm gì vậy?"
"Em....Em..." Cô có thể khóc được không? Thực sự rất đau: "Em thấy nóng..."
Rõ ràng, cô cảm giác được thân thể anh đã căng cứng.
"Này... Em đang nghĩ...." Trong giọng nói của anh có mang theo một chút dò hỏi.
Cô điên thật rồi. Cô đang nói cái gì vậy? Váy ngủ của cô đã mở ra phân nửa, đêm hôm khuya khoắt lại nằm trên người anh, hai chân gác qua eo của anh, cô lại nói với anh rằng mình "nóng"
Tình huống này không phải rất giống với những hình ảnh trong video kia sao?
"A... Không đúng.... Không đúng....Không phải như anh đang nghĩ đâu!" Cô nhanh chóng ngồi xuống giải thích.
Trong bóng tối, ánh mắt anh lóe sáng: "Anh đang nghĩ đến chuyện gì, em biết sao?"
"Biết ạ..." Cô cúi thấp đầu thừa nhận, cô có chút đau khổ: "Em biết.... hôm nay là ngày chúng ta kết hôn.. Đúng..... Chúng ta nên...nên...... làm.... chuyện đó... em..... em.... làm được..... nhưng anh lại muốn.... ngủ.... vậy thì anh ngủ đi.... em không ngủ được.... có lẽ là vì....nóng!"
"Vì lý do này mà em...." Ánh mắt của anh dừng lại trên người cô, nhìn chằm chằm vào vạt áo....
"Không phải.."Cô liền ngắt lời anh, sau đó kéo vạt áo lại: "Không phải như vậy đâu!" Trời ơi, cô đang nói hươu nói vượn gì thế này, tại sao càng nói càng không rõ ràng gì hết vậy! Không phải cô đang câu dẫn anh đâu.
"Nam Nam..." Anh gọi tên cô, giọng điệu rất ôn nhu: "Rốt cuộc thì em có biết anh đang nghĩ đến chuyện gì hay không?"
"Biết ạ!" Cô cúi đầu, quên đi, không cần giải thích. Dù sao thì cô cũng muốn qua cửa ải này. Cô nằm xuống giường, nhắm mắt lại: "Mùng một giết lợn thì cũng là giết! 15 giết lợn cũng là giết! Sớm muộn gì cũng cần một đao!" Cô cảm giác tại thời khắc này, mình giống như một con heo được ba mẹ cho ăn vỗ béo để chờ đến ngày xuất chuồng.
Không biết là đang thở dài hay là làm gì nữa, giọng nói ôn hòa của anh một lần nữa lại vang lên: "Anh chỉ muốn hỏi em, có phải em muốn điều chỉnh nhiệt độ của điều hòa xuống thấp một chút hay không?"
Ạch......
Hết chương 5
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook