Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1573: Em là tiểu tình ca của anh (141)

Kết quả quý cô Dương Trân Trân chẳng chừa lại chút mặt mũi nào cho cô: “Thật không? Sao bác nhớ hai đứa lúc còn trung học, là Niệm Niệm ngày đêm nhớ nhung con, ngày nào cũng phải đuổi đến tận trường mà?”

“Phụt.”

Thời Niệm Ca bị sặc cà phê.

Tần Tư Đình yêu chiều nhìn cô, Thời Niệm Ca trừng mắt mới anh một cái, sau đó lại nhìn mẹ mình ai oán: “Mẹ, mẹ còn khủng khϊế͙p͙ hơn việc ba bán con gái nữa, con không phải con ruột mẹ à?”

Dương Trân Trân cười cười: “Mẹ nói sai sao? Mẹ đang khen con có mắt nhìn người, đồng thời nhắc nhở Tiểu Tần, con đã nỗ lực nhiều như thế, nhất định phải đối xử tốt với con đấy thôi?”

Thời Niệm Ca vô cùng biết ơn mẹ mình, nhưng cô tuyệt đối không cần tấm chân tình này đâu!

Mất mặt quá đi!

“Bác yên tâm ạ, em ấy là người trong lòng con, cả đời này con sẽ không phụ em ấy.” Tần Tư Đình nói không lớn, nhưng từng chữ từng chữ mạch lạc rơi vào lòng Thời Niệm Ca.

Quý cô Dương Trân Trân vô cùng hài lòng, nhận lấy ly cà phê của phục vụ, giơ ly cà phê lên với anh: “Đứa trẻ ngoan, bác tin con.”

Không biết hôm nay mẹ cô bị gì nữa, nói tới nói lui đột nhiên nói đến chuyện lúc nhỏ của cô, thậm chí không hề xem Tần Tư Đình là người ngoài, luôn miệng nói lúc nhỏ Thời Niệm Ca thiếu vắng sự yêu thương của ba mẹ, mặc dù trong mắt những đứa trẻ khác, Thời Niệm Ca vô cùng tự do, nhưng con bé không được ở bên cạnh bố mẹ, bản thân cứ thế tự lớn lên, bà vô cùng mừng vì từ nhỏ đến giờ những người bên cạnh Thời Niệm Ca đều là người tốt, không ai dạy hư cô.

Thời Niệm Ca nhớ rõ mẹ mình không phải một người thích bộc lộ cảm xúc, bình thường rất ít khi nhắc đến chuyện này, không biết hôm nay bà bị gì, đột nhiên phát hiện con gái có bạn trai, nhất thời không kiềm lòng được, nói nhiều thêm vài câu ư?

Hôm nay là cuối tuần nên buổi sáng bên trường học chỉ có giờ thí nghiệm buổi sáng, buổi chiều không còn chuyện gì, không cần quay lại trường, có thể về thẳng nhà.

Tần Tư Đình vừa vặn nhận điện thoại, bên nhà họ Tần có việc cần anh về nhà một chuyến, anh tiễn Thời Niệm Ca và mẹ lên xe, sau đó nhìn bóng xe đi xa hẳn, anh mới rời khỏi đó.

Sau khi Thời Niệm Ca và mẹ về đến nhà, mới biết được tại sao vừa rồi mẹ xúc động như vậy, hóa ra con gái của bạn thân bà vừa mới lập gia đình, còn gả đến một nơi rất xa, bình thường chẳng có mấy dịp để gặp nhau, cho nên mẹ cô nghĩ đến bạn mình, sau đó lại nghĩ đến chuyện con gái kết hôn, bắt đầu hối hận khi xưa không ở bên con gái nhiều hơn?

Thời Niệm Ca thật sự không có quá nhiều luyến tiếc lẫn trách móc về chuyện này, chỉ nghĩ mẹ cô sắp vào tuổi mãn kinh nên tâm trạng mỏng manh dễ bị kϊƈɦ động.

Đến chiều, ba cô trở về từ công ty, nhìn thấy cô ở nhà, sắc mặt ông vẫn không tốt hơn là bao, còn nghe nói trưa nay hai mẹ con cùng gặp Tần Tư Đình, lại càng giận hơn, trừng mắt nhìn vợ mình một cái, quý cô Dương Trân Trân chẳng thèm để tâm đến ông.

Nhưng về đến nhà, sau hai ly trà dường như ba Thời cũng nguôi cơn giận, nói ngày mốt sẽ về Mỹ, gần đây thị trường tài chính bên Mỹ biến động, ảnh hưởng đến nhiều tập đoàn đối tác, gián tiếp ảnh hưởng đến lợi nhuận của tập đoàn Thời Đạt tại Mỹ, và cũng phải mau chóng quay lại Mỹ vì chuyện sắp lên sàn của tập đoàn, có rất nhiều việc phải sắp xếp, Thời Niệm Ca không hiểu lắm, nhưng nghe ba mẹ ngồi nói chuyện với nhau, cũng hình thành tâm lý chuẩn bị, có lẽ rất lâu nữa họ mới quay về.

Bởi vì ba mẹ sắp đi, buổi chiều ông ngoại tranh thủ chút thời gian đến biệt thự Lệ Thủy, gia đình quây quần, còn náo nhiệt hơn cả dịp tết.

Cô nghĩ ba mẹ sẽ nhắc đến chuyện Tần Tư Đình, dù sao bây giờ Tần Tư Đình cũng là học trò cưng của ông ngoại cô, nhưng Thời Niệm Ca vẫn nhắc nhở một câu rằng ông ngoại chưa biết chuyện giữa Tần Tư Đình và cô, sợ ông ngoại sẽ làm khó và nghiêm khắc hơn với Tần Tư Đình, quý cô Dương Trân Trân cứ đợi sau này Thời Niệm Ca nói cũng không muộn, nên bà không nhiều lời, nhưng thỉnh thoảng vẫn gõ bàn khi nghe thấy chuyện về Tần Tư Đình, nghe thấy giáo sư Dương suốt ngày chỉ biết bới móc mà nhắc đến Tần Tư Đình toàn khen là khen, càng thêm yên lòng, thỉnh thoảng bà nhìn Thời Niệm Ca một cái, đứa nhỏ này thật là có mắt quan sát.

Thời Niệm Ca vui vẻ ngồi yên một bên, vừa nghe ông ngoại và ba mẹ nói chuyện phiếm, vừa cúi đầu lén nhắn tin.

Trêи màn hình hiện tại là tin nhắn trả lời của Tần Tư Đình: [Vẫn ở nhà họ Tần, tối nay về biệt thự Lệ Thủy.]

Cô lại gửi tiếp: [Sao tự nhiên phải về nhà họ Tần thế? Người bên Nhật Bản kia lại đến kiếm chuyện à?]

Tần Tư Đình trả lời: [Không, không liên quan đến họ, ông nội tìm anh, yên tâm nhé.]

Xem ra chuyện của Yamamoto và bà chủ Tần ở Nhật Bản đã không còn ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của nhà họ Tần nữa rồi.

Bà chủ Tần đối với con trai, có lẽ cũng buông tay rồi, dù bà không chịu từ bỏ, Tần Tư Đình cũng không thể cùng bà đến Nhật Bản.

Cô ngồi nghe ông ngoại và ba mẹ nói chuyện thêm một lúc, đến khi trời sẩm tối ông ngoại mới rời đi, sau đó quý cô Dương Trân Trân và ba Thời lại tỉ tê nói tiếp, ví dụ như công ty đang thiếu nhân sự mảng nào, nói Thời Niệm Ca học y chẳng giúp gì cho gia đình được, nhưng hết cách rồi, thật sự cô không quan tâm sau này họ lớn tuổi, không có người thừa kế, nỗ lực cả đời kết quả rơi vào tay người khác, mẹ cô lại rất thoáng, không hề nhắc đến việc này, chỉ là ba cô chiều nay uống hơi nhiều, nên cứ càm ràm mãi không thôi, cuối cùng quý cô Dương Trân Trân phải đưa ông về phòng ngủ.

Buổi tối, Thời Niệm Ca nằm trêи giường, vì tối nay mẹ không ngủ cùng phòng với cô nữa, cô lặng lẽ kéo rèm cửa nhìn về phía đối diện.

Biệt thự đối diện chưa sáng đèn, có nghĩa là Tần Tư Đình chưa về.

Trước khi ba mẹ trở về, cô và Tần Tư Đình đã hứa với nhau không khép rèm lại, cô kéo rèm ra, sau đó ngồi bên cửa sổ nhắn tin cho anh: [Vẫn chưa về à?]

Vài phút sau Tần Tư Đình vẫn chưa trả lời.

Thời Niệm Ca không biết anh đang bận chuyện gì ở nhà họ Tần, cô thở dài mất mát, không biết hỏi gì mới ổn, nhưng lại muốn anh biết anh không về nhà cô vô cùng vô cùng không vui, nghĩ qua nghĩ lại, cô gửi một tin nhắn.

Lần này, Tần Tư Đình trả lời rất nhanh: [Mở cửa.]

Thời Niệm Ca ngẩn ra, nhìn di động vài giây, lập tức chạy vọt ra ngoài, ba mẹ cô về phòng ngủ đã lâu, xuống dưới lầu không có ai, khẽ chạy xuống lầu, mở cửa lập tức trông thấy Tần Tư Đình đứng trước cổng biệt thự của cô, vừa nhìn đã biết anh mới về đến, nhìn thấy cô mở cửa, ánh mắt đen thăm thẳm của anh nhìn cô, nở nụ cười: “Nhớ anh à?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương