Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
-
Chương 1571: Em là tiểu tình ca của anh (139)
Sao sau khi uống rượu anh lại biết chọc ghẹo thế này?
Thời Niệm ca sắp không kiềm được phá lên cười, nhưng di động vẫn rung lên, cô vội vàng nhận máy.
Điện thoại được nối, giọng nói ai oán của quý cô Dương Trân Trân vang lên trong di động: “Mẹ nghe nói con đang yêu à? Buổi trưa còn dẫn bạn trai đến gặp ba con?”
Thời Niệm Ca giật mình, quay sang nhìn thấy Tần Tư Đình đang nhân dịp thò tay day trán, cô vội vàng ném thuốc sang cho anh, sau đó quay người đến trước cửa sổ.
Cô vừa nghe mẹ nói, vừa nhìn về phía biệt thự đối diện đã sáng đèn, nói: “Dạ, con ra ngoài một chút, lát nữa con về nhà giải thích sau.”
“Mẹ hiếu kỳ nhất là, đó là con nhà ai thế? Dám không nể mặt nhà họ Đường, thậm chí chọc giận cha con nhà họ Đường xong lây sang ba con, sau khi ba con về bắt đầu đập đồ trong biệt thự, mẹ phải hỏi cả buổi mới lòi ra, trời tối rồi con còn chưa về, rốt cuộc là chuyện gì? Con bé này không định qua đêm bên ngoài đó chứ?”
“Không có, mẹ, con sắp về đến nhà rồi.” Cô vờ như mình đang ngồi trêи xe: “Có lẽ năm phút nữa là đến.”
Quý cô Dương Trân Trân hừ một tiếng: “Mẹ còn tưởng con yêu rồi quên luôn ba mẹ chứ, biết về nhà là tốt.”
Lời này cứ như cô định ở ngoài cùng người khác vậy…
Cô vừa nghĩ đến vẻ mặt của ba cô trưa nay, thật sự không muốn về nhà chút nào, nhưng sớm muộn cũng phải đối mặt.
Hơn nữa hôm nay Tần Tư Đình uống rượu, cô nghĩ vẫn nên để anh nghỉ ngơi sớm, không thể ở đây ảnh hưởng đến anh.
Sau khi cúp điện thoại, cô quay lại sô pha, nhìn thấy anh vẫn chưa uống thuốc, cô sát lại gần nói: “Nếu anh tỉnh rồi, không muốn uống thuốc giải rượu, vậy uống thuốc giải độc gan nhé, uống rượu sẽ tổn thương gan.”
Vừa nói cô vừa lấy ra một viên.
Nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của cô, ánh mắt Tần Tư Đình hơi chuyển động, rất nể mặt cô uống viên thuốc này, không biết là cố ý hay vô tình, môi còn chạm vào tay cô, tim Thời Niệm Ca hơi run lên, khuôn mặt còn nóng hơn ly nước cô đưa cho anh.
“Em về nhà trước nhé, em vừa nói với mẹ, năm phút nữa đến nhà.”
“Ừm, cần anh đến thì gọi.” Anh giơ tay lên, làm động tác gọi điện thoại.
Hóa ra Tần Tư Đình cũng biết làm động tác đáng yêu như thế.
Thời Niệm Ca vui vẻ: “Ừm, được.”
Nói xong vô vội vàng chuồn ra khỏi nhà anh, sau khi quan sát không có ai, cô mới đi ra khỏi đó, nhanh chóng chạy vào nhà mình.
Quả nhiên, vừa bước vào cửa, mẹ cô đã đứng sẵn, vẻ mặt như đợi cô về để tính sổ.
Thời Niệm Ca bước vào, nhìn xung quanh một lượt, trông thấy ba cũng ngồi ở sô pha, rõ ràng là đang chờ cô.
“Á à, còn biết về nhà cơ đấy?” Quý cô Dương Trân Trân cau mày nhìn ra sau lưng cô: “Mẹ còn tưởng thằng nhóc kia tối nay về nhà với con cơ.”
Thời Niệm Ca cười cười: “Nếu mẹ cần, lúc nào anh ấy cũng có thể đến chào hỏi ba mẹ, nhưng mà con cảm thấy bây giờ, con một mình về nhà khai báo là được rồi.”
“Bây giờ biết điều thế? Sao buổi trưa không để ý đến mặt mũi ba con?” Ba Thời mặt mũi nhăn tít nhìn cô.
Thời Niệm Ca đứng ở cửa, cô nhìn về phía ông, thản nhiên trả lời: “Ba, ba biết con không thích Đường Thiệu thì cũng đừng ép con đi ăn với cha con họ chứ, hon nữa con có bạn trai rồi, đổi lại người khác là bạn trai con, cũng chẳng để yên đâu, huống chi là Tần Tư Đình, hơn nữa còn là khách sạn nhà người ta… nhà họ Tần…”
Nhắc tới chuyện này ba Thời lại nổi giận, cha con nhà họ Đường chọn đâu không chọn, lại chọn ngay khách sạn nhà họ Tần, hoàn toàn biến Tần Tư Đình thành chủ nhà, cảnh tượng lúc đó, nếu Tần Tư Đình không nể mặt ông là ba của Thời Niệm Ca, lễ phép và khách khí với ông, không chừng không biết bị biến thành dạng gì.
“Tần Tư Đình?” Quý cô Dương Trân Trân chưa nghe đến tên này, nheo mắt nhìn Thời Niệm Ca.
Ánh mắt của mẹ cô đương nhiên là không phải bất mãn, mà là tràn ngập hiếu kỳ, con gái cưng của bà rốt cuộc quen ai?
Trông thấy Thời Niệm Ca chỉ lo đối phó với ba, quý cô Dương Trân Trân bước lại gần: “Có phải người ba con gặp… là cậu bạn ‘bị’ con theo đuổi hồi xưa không?”
Thời Niệm Ca khóe miệng cong cong, giận dỗi nhìn mẹ một cái: “Mẹ, bọn con thích nhau, tự do yêu đương, cái gì mà bị theo đuổi vậy?”
Quý cô Dương Trân Trân bật cười: “Theo đuổi được rồi à?”
Ý của mẹ là, Thời Niệm Ca chính là con sói đuổi bắt Tần Tư Đình, nếu mẹ nhìn thấy Tần Tư Đình ở khách sạn hôm nay, chắc chắn mẹ sẽ nghĩ lại lời mình vừa nói, xem ai mới chân chính là sói.
Chỉ là không cần phải giải thích, Thời Niệm Ca cười cười, dù sao cô cũng tương đối hiểu mẹ mình, biết bà rất tò mò, chỉ cần bản thân không làm chuyện bậy bạ, dẫu sao thì cô cũng lớn rồi, không phải đứa nhóc mười bốn mười lăm tuổi nữa.
“Hai đứa nhóc này, cuối cùng đã phát triển đến đâu rồi?” Ba Thời cứng họng một lúc, cuối cùng bật ra một câu hỏi.
Thời Niệm Ca nhìn về phía ông, cất giọng nhàn nhạt: “Tình cảm phát triển bình thường thôi.”
Nghe thấy câu trả lời không rõ ràng, ba Thời càng giận hơn, đứng phắt dậy: “Con…”
“Ba, ba hợp tác với nhà họ Đường là chuyện quan trọng, nhưng cũng đừng đẩy con gái của mình ra chứ, cần gì phải khiến con ở giữa khó xử, nếu như con chưa có bạn trai thì không sao, con miễn cưỡng một lúc cũng được, cùng lắm cười với người ta một cái, nhưng con có bạn trai rồi, chuyện như vậy, nếu như đổi con thành mẹ khi đó đi, ba cảm thấy mẹ sẽ chọn thế nào? Con nhớ lúc trước, khi mẹ con quen ba đã vô cùng nghiêm túc, không hề nghe gia đình sắp xếp, ba mẹ hạnh phúc như vậy, chính là nhờ bắt đầu từ tình yêu, ba mẹ hy vọng con gái của mình có thể hạnh phúc, hay hy vọng con vì mấy đồng tiền kia phải đi theo nhìn sắc mặt người khác?”
Mặt mũi ba Thời méo xệch, nghẹn ứ cả ngày chẳng nói được câu nào.
Mẹ cô bây giờ quay sang, nhìn chồng mình cười cười, sau đó lại nói với ông: “Miệng lưỡi của Niệm Niệm giống em, anh đấu không lại nó đâu, em đã nói với anh từ đầu rồi đừng có sắp xếp cho nó với nhà họ Đường, với tính cách của nó sẽ ngoan ngoãn nghe theo ư? Nói đi cũng phải nói lại, tập đoàn Thời Đạt của chúng ta bây giờ thế nào, không cần thiết phải bán con gái.”
Ba Thời nghe hai mẹ con liên tục đối đáp, giận đến không nói nổi nữa, xoay người bỏ lên lầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook