Giết Chết Thần Tượng
-
Chương 17
Phần 17
“Chị sống ở nơi này á?” Mina nhìn quanh thang máy dán tràn ngập những mẩu quảng cáo nhỏ kém chất lượng, giọng điệu không giống giễu cợt mà nhiều hơn là khó hiểu.
Trương Dương không trả lời, nhưng sắc mặt rất xấu. Mina thông minh hơn cô nghĩ nhiều, nghe tin cô bán nhà thì lập tức nghi ngờ luôn, rồi phát hiện từ công ty ra là cô đã mua Kha Nghiêu, nói nhất định phải tới xem thử.
Kể từ khi Trương Dương giúp Mina cầu xin tha thứ và giải quyết vụ phốt trên mạng thì Mina vẫn luôn biết ơn Trương Dương, mà Trương Dương cũng vì chuyện của Kha Vũ mà luôn cảm thấy nợ Mina một cái gì đó, vì thế mà dù có không tình nguyện đi nữa thì cũng không có cách nào từ chối cô nàng.
Hơn nữa, một người đang bị đè ép quá nhiều đau khổ trong lòng thì sẽ khao khát một con đường để phát tiết ra, cho dù chỉ là than thở, mà Mina lại trở thành đối tượng duy nhất mà cô có thể nói chuyện được vào lúc này.
Đôi lông mày cong lên của Mina mãi đến lúc thấy Kha Nghiêu mới giãn ra, ánh mắt cô nàng rực cháy, cảm xúc phức tạp.
Trương Dương cố ý bảo Kha Nghiêu thay quần áo, mặc dù bây giờ tình trạng Kha Nghiêu không còn được tốt như trước, nhưng chiều cao cùng khuôn mặt hắn thì vẫn như vậy, vẫn rất có thể dọa người.
“Em đã nhìn thấy anh ấy một lần ở công ty, không ngờ chị sẽ…”
Trương Dương không biết nên biểu cảm ra sao, cô rất khó chịu, như thể bí mật đáng xấu hổ nhất của mình đã bị bại lộ trước mặt công chúng. Phải, cô cũng nghĩ mình thật hoang đường, điên rồ, đầu óc thần kinh, nhưng mà cô cũng đã làm rồi.
“Cô là ai?” Kha Nghiêu tò mò và có phần thích thú nhìn Mina, Mina là người duy nhất mà hắn có thể không cần che mặt mà gặp.
“Em tên là Mina.” Mina hôm nay trang điểm rất đẹp, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào pha chút hờn dỗi, “Anh gọi em là Nana đi.”
“Nana.” Kha Nghiêu cười nói, “Chào em.”
“OMG, giống y như thật vậy.” Mina ngạc nhiên thốt lên “Lần đầu tiên khi nhìn thấy anh, em đã bị sợ đến ngu người luôn.”
“Chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?”
“Đã gặp, chỉ là anh không nhớ rõ mà thôi.” Mina vòng quanh Kha Nghiêu một vòng, nói với Trương Dương, “Tóc của anh ấy lâu không được chăm sóc đúng không, cũng không dưỡng da sao ạ?”
Trương Dương nhàn nhạt nói: “Không có tiền.”
Mina lắc đầu, đột nhiên nhận ra trong bếp có gì đó bất thường: “Má ơi, bếp của chị bị sao vậy ạ?”
Trương Dương mặt không thay đổi nói: “Anh ta làm cháy trong lúc nấu cơm.”
Kha Nghiêu nghe thấy vậy thì cúi đầu xuống.
Mina có vẻ bình tĩnh lại: “Chị Phi Dương, chúng ta nói riêng vài câu với nhau nhé.”
“Anh vào phòng ngủ đi.” Trương Dương nói với Kha Nghiêu.
Mina nhìn một nửa căn bếp bị cháy đen, thở dài: “Em thực sự không biết phải nói gì về chị nữa, chị đã làm một chuyện sai lầm khủng khiếp rồi đó, chị có biết không?”
Trương Dương mím môi: “Không sao, chúng tôi hiện tại sống rất tốt.”
“Cái này gọi là sống rất tốt?” Mina xòe hai tay ra, trên mặt không còn che giấu vẻ ghét bỏ nữa.
“Ngôi nhà trước đây của tôi còn cũ hơn ngôi nhà này.”
“Chị còn mạnh miệng với em làm gì nữa, nóng lạnh chị tự biết.”
Trương Dương xấu hổ nói: “Không liên quan gì đến em.”
“Tại sao lại không liên quan gì đến em?” Mina cũng nâng âm lượng lên, “Tuy rằng chị đã làm việc ngu xuẩn, nhưng nếu ban đầu em không cho chị mượn Kha Vũ, không nói cho chị nghe những thứ kia thì chị cũng không đến nỗi rơi vào bước đường này.”
Đầu Trương Dương không chịu nổi gánh nặng nữa mà cúi thấp xuống, trong lòng co rút khó chịu.
Mina bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ chị không biết rằng sản phẩm tùy chỉnh 100% sẽ không bao giờ được cho người ngoài nhìn thấy trước khi ký hợp đồng sao?”
“Biết.”
“Cho nên anh ta là gánh nặng mà không phải người bình thường nào cũng gánh được đâu. Hơn nữa khi ở cùng một người như vậy lâu thật sự có thể khiến mình giận điên lên đấy, vì thế mà em mới nói là tốt nhất chỉ nên thuê chứ không nên mua.”
“Tôi tưởng …” Trương Dương thì thào nói, “Tôi tưởng rằng hắn sẽ giống Kha Vũ.”
“Em có trình độ dạy dỗ Kha Vũ, đó là kinh nghiệm lấy được từ hai lần trước, hoàn toàn lấy mục đích là yêu thương phụ nữ mà dạy anh ấy, đến lúc đưa đến tay chị thì anh ấy đã là một bán thành phẩm rồi, tất nhiên là chị sẽ thấy anh ấy giỏi rồi.” Mina bực bội nói, “Có thể dỗ người, biết nấu ăn, tán tỉnh và kỹ năng giường chiếu giỏi, tất cả con mẹ nó đều là do tôi dạy chứ ai, lúc mới đến anh ấy thậm chí còn không mở được cửa sổ, y như một thằng đần, y như một người đàn ông trưởng thành nhưng bên trong chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, ai có thể chịu nổi? Hiện tại chị đã cảm nhận được chưa hả?”
Trương Dương nghe xong cảm thấy đầu óc mình căng chặt.
“Ngay cả khi đã được dạy bảo qua thì vẫn chỉ có thể giao tiếp ở mức cơ bản nhất, giống như một con chó chỉ biết nghe theo chỉ thị và phản ứng lại, chỉ cần sống chung với nhau một thời gian thì vấn đề của bọn họ sẽ càng ngày càng lộ rõ ra, người bình thường sẽ không có cách nào có thể nói về tình cảm với bọn họ được cả. Chị sẽ thích Kha Vũ chỉ vì chị còn chưa có thời gian để phát hiện được ra.” Mina liếc nhìn cửa phòng ngủ và nói một cách mỉa mai,” Bây giờ chị đã phát hiện ra chưa?”
Trương Dương á khẩu không nói nên lời, cô trợn mắt nhìn chằm chằm Mina một lúc lâu rồi mới nói: “Bây giờ nói những chuyện này thì có ích lợi gì, còn nữa, tôi đối với Kha Vũ không nông cạn như em nghĩ, tôi thật sự thích anh ấy, nếu như bọn họ không tuân theo thỏa thuận mà bán Kha Vũ đi thì tôi cũng sẽ không nhất thời xúc động mà…” Cô nghĩ rằng cô đã thích Kha Vũ thì cũng sẽ thích Kha Nghiêu – người càng giống Thịnh Thế hơn, chỉ có Kha Nghiêu mới có thể bù đắp cho nội tâm trống rỗng của cô, nhưng bây giờ mới phát hiện ra, có thể cô đã sai rồi.
Mina tự tin nói: “Chị thực sự không thích hợp để nuôi những sản phẩm tùy chỉnh, không phải là vấn đề tiền bạc mà là tâm lý của chị đã sai lầm, nếu chị coi là thú cưng thì không sao, nhưng nếu chị thực sự thích thì sẽ xảy ra vấn đề. Ngoài những điều mà em đã nói phía trên thì dần dần bọn họ sẽ bắt đầu sinh ra ý thức của chính mình, giống như con nít vậy, sẽ bắt đầu bí mật chống lại chị, sẽ có nhiều cảm xúc khác nhau hơn và càng ngày sẽ trở nên khó khống chế, lúc đó chị sẽ cần phải Trọng Trí, nhưng sẽ Trọng Trí bọn họ lại thành thiểu năng và quên đi chị, tất cả mọi thứ đều quay lại lúc ban đầu, những thứ này chị đã từng nghĩ đến chưa?”
Sắc mặt Trương Dương còn trắng bệch hơn sơn tường: “Được rồi, đừng nói lung tung, dù sao cũng là chuyện riêng của tôi.” Giọng điệu của cô trở nên lạnh hơn, “Tôi thật sự không cần em phải nhọc lòng.”
Mina hừ lạnh một tiếng: “Đúng, tất cả đều như thế này rồi, muốn quay lại cũng không được, em chỉ nhắc nhở chị là sau này còn rất nhiều khó khăn mà chị sẽ gặp phải. Chị… quên đi, chị thành ra thế này em cũng có phần trách nhiệm nhất định, nếu giúp được gì thì em sẽ giúp chị.”
Trương Dương ngập ngừng nói: “Cảm ơn.”
“Em giúp chị dạy dỗ anh ta, thế nào?” Mina khoanh tay ngồi xuống một đầu sofa, liếc nhìn cửa phòng ngủ một cách thích thú.
Trương Dương kinh ngạc ngẩng đầu lên, lập tức hiểu được ý của Mina, cô thẳng thừng từ chối: “Không được.”
Mina cau mày: “Chị sẽ không keo kiệt như vậy chứ, hơn nữa hiệu quả mà em dạy sản phẩm tùy chỉnh cao hơn của chị nhiều.”
“Xin lỗi, thực sự không được.”
“Em cũng cho chị mượn Kha Vũ rồi mà.” Mina không vui nói.
“Tôi biết, nhưng là …” Trương Dương cắn môi, “Mina, em coi bọn họ như đồ chơi, còn tôi thì không, Kha Nghiêu là… bạn trai của tôi, tôi không thể cho em mượn bạn trai của mình được.”
Mina trợn tròn mắt khinh thường, “Chị đúng là hết thuốc chữa rồi.”
Mặt Trương Dương nóng bừng, giọng điệu trở nên hèn mọn vì chột dạ: “Xin lỗi.”
Mina không cam lòng nói: “Em sẽ trả tiền cho chị, chị bây giờ rất thiếu tiền đúng không?”
Trương Dương sửng sốt, tức giận nói: “Không phải vấn đề tiền bạc!” Cô không muốn thừa nhận, nhưng vào giây phút đó, cô quả thực đã động lòng. Không sai, cô đang thiếu tiền, rất thiếu tiền, nếu có tiền, có lẽ có thể giải quyết được 80% những việc không vừa ý hiện tại của cô và mọi thứ có thể sẽ trở nên tốt hơn.
Nhưng làm sao cô có thể bán Kha Nghiêu như một thằng trai bao để lấy tiền như vậy chứ?
Mina bĩu môi: “Lần đầu tiên gặp anh ta ở công ty, em đã rất muốn đưa anh ta về nhà rồi, nên em có thể hiểu được sự bốc đồng của chị lúc đó, nhưng em vẫn còn lý trí, hơn nữa theo quy định thì 100% cũng không thể đem ra mua bán được, trường hợp của chị là trường hợp đặc biệt. Chị Phi Dương, em có thể giúp chị dạy dỗ anh ta, còn có thể cho chị tiền, coi như chị hoàn thành một tâm nguyện của em được không, em thật sự rất muốn ngủ với một người đàn ông giống Ca Ca 100%.”
Trương Dương hai mắt đỏ lên: “Đủ rồi, Mina, tôi đã nói anh ta đối với tôi không phải đồ chơi hay thú cưng gì cả, tôi mua anh ta thật sự là định sống chung cả đời.”
Mina hơi nhướng mày: “Được rồi.”
Trương Dương vừa mới thở phào nhẹ nhõm, Mina lại cười nói: “Vậy nếu như đổi lại, em dẫn chị đi gặp Kha Vũ thì sao?”
———
Trương Dương nhìn mình trong gương, trong lòng dâng trào cảm xúc mãnh liệt.
Cô mặc chiếc váy Dior của Mina, trang điểm sạch sẽ tinh xảo, kiểu tóc thanh lịch, khí chất hoàn toàn như được lột xác, như thể có một bàn tay tuyệt vời đã kéo cô từ khu ổ chuột đến ngay giới thượng lưu. Cởi bộ váy này ra thì cô chính là một nhân viên văn phòng phải chen chúc trên tàu điện ngầm mỗi ngày, còn khi mặc bộ váy này vào, cô có thể đóng giả thành một quý cô giàu có mà lấy giả đổi thật.
Đến tận bây giờ cô cũng chưa từng biết mình cũng có thể trông xinh đẹp được như vậy.
Mina sẽ đưa cô đến một bữa tiệc, một bữa tiệc mà cô có thể gặp được Kha Vũ.
Đúng vậy, cô đã thỏa hiệp. Sau nhiều lần đấu tranh và tự chối bỏ bản thân, cô vẫn không thể cưỡng lại khát vọng được gặp lại Kha Vũ, cô đã biển thủ công quỹ để gặp lại Kha Vũ, cũng vì để đưa Kha Vũ về mà bán cả nhà, bây giờ lại vì Kha Vũ mà bán luôn cả Kha Nghiêu, dường như điều này cũng chả có gì lạ so với đống việc xấu mà cô đã từng làm.
Tuy nhiên ngọn lửa phấn khích đang nhảy lên trong lòng cô đã bị Mina dội một gáo nước lạnh xuống dập tắt, Mina lặp đi lặp lại nhấn mạnh là cho dù bất cứ tình huống gì thì cô cũng phải chấp nhận, cô hỏi rõ chi tiết nhưng Mina nhất quyết không nói, bảo để chính mắt cô tự nhìn.
Lái xe một hồi lâu mới lái lên núi, xa xa hiện ra một trang viên như ẩn hiện trong núi.
Con đường núi quanh co với những bóng cây sâu thẳm, thấp thoáng ngôi biệt thự Pháp ẩn mình trong rừng, cánh cổng sắt lớn chạm khắc, quảng trường nhỏ trung tâm là đài phun nước thiên thần, cùng với những chiếc siêu xe sang trọng đậu trước trang viên. Hình ảnh được gắn mác “Xã hội thượng lưu” này Trương Dương mới chỉ nhìn thấy ở trong TV.
“Đây là một câu lạc bộ tư nhân, định kỳ sẽ tổ chức party để chiêu đãi một số quan chức cấp cao cùng người có quyền thế.” Mina đưa cho Trương Dương một chiếc mặt nạ che nửa mặt “Phải luôn đeo mặt nạ khi đứng trước mặt mọi người và bớt nói chuyện lại.”
Hô hấp Trương Dương dồn dập, nhịp tim đập mạnh khó kìm nén, không chỉ bởi vì cô sắp được bước vào một môi trường khiến cô cảm thấy xấu hổ, mà còn bởi vì trong lòng cô đang xuất hiện một dự cảm không tốt.
Sau khi ra khỏi xe, một người phục vụ mặc lễ phục đeo mặt nạ và đeo găng tay trắng đã đợi sẵn, Mina đưa thư mời rồi hai người được dẫn vào biệt thự.
Vừa bước vào sảnh chính, một mùi hương sảng khoái, cao cấp lập tức tràn vào. Tiếng nhạc phát ra ở hiện trường làm màng nhĩ của mọi người thoải mái, xung quanh đều là những thứ hay thấy ở những bữa tiệc xa hoa, trước mắt Trương Dương dường như lóe lên ánh sáng vàng chói, chắc hẳn là ánh sáng của đồng tiền.
Cô cố gắng ưỡn ngực, không để cho mình lộ ra cái dốt, nhưng vẫn là cảm thấy mờ mịt luống cuống.
Các vị khách và nhân viên phục vụ đều đeo mặt nạ, còn không đeo thì cũng đều là tuấn nam mỹ nữ, mặc dù Trương Dương đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng cô vẫn bị sốc khi nhìn thấy quá nhiều gương mặt quen thuộc trong làng giải trí, có cả các minh tinh trong nước, còn có cả các ngôi sao nước ngoài!
Trương Dương mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
Ngay sau đó, các mảnh ghép trong toàn bộ bức tranh lớn cực kỳ lộng lẫy đã xác nhận phỏng đoán của cô.
Cô nhìn thấy một nữ nghệ sĩ nổi tiếng với bộ ngực khủng, mặc chiếc váy xẻ cao hở hang đang ngồi trên đùi một người đàn ông vừa uống vừa nói cười, bàn tay của người đàn ông không hề kiêng kỵ vuốt ve bắp đùi trắng nõn của nữ nghệ sĩ kia.
Cô nhìn thấy một diễn viên nam Hollywood rất nổi tiếng với mái tóc vàng đang một tay ôm một người phụ nữ thân mật mà thì thầm.
Những khách quý đeo mặt nạ đó hầu như đều có người đẹp làm bạn, mặt nạ trên mặt đã trở thành tấm màn văn minh, bọn họ ở ngay trước mặt moi người mà sờ soạng vuốt ve khiêu khích nhau, nếu bên cạnh không có ai thì e rằng sẽ đi thẳng vào vấn đề.
Trương Dương sợ xanh cả mặt, hai tay không tự chủ được nắm chặt thành nắm đấm, cảnh tượng xa hoa đồi trụy khiến người ta muốn với tới bỗng trở nên thô thiển không chịu nổi.
Mina liếc mắt nhìn Trương Dương, nhàn nhạt nói: “Đúng, chính là chiêu đãi như vậy đấy.”
Chiêu đãi… nói như vậy có nghĩa là Kha Vũ cũng…
“Nana?” Một giọng nữ yêu kiều vang lên sau lưng cô, giọng điệu cố tình thân mật kia nghe quả thực có vẻ giả tạo.
Mina quay lại và nở một nụ cười giả tạo y hệt: “Chị Bối, trời ạ, sợi dây chuyền này là chị đã lấy ạ, mọi người ở đây đều đang đoán xem ai đã ra tay tàn nhẫn như vậy đấy ạ.”
Chị Bối vuốt ve sợi dây chuyền kim cương rực rỡ trên cổ, nhếch môi đỏ mọng cười: “Ai nha, có tiền cũng khó mua được vui vẻ mà. Em mới là vậy nha, càng ngày càng xinh đẹp giống mẹ em.”
“Vâng ạ, còn may là không giống ba em.”
“Ba mẹ em gần đây thế nào?”
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, chị Bối thật giống như mới phát hiện ra Trương Dương: “Vị này là?”
“Bạn thân của em đó ạ, chị cứ gọi cô ấy là Phi Dương là được. Phi Dương, đây là chủ câu lạc bộ, chị Bối.”
“Em chào chị.” Vẻ mặt Trương Dương vô cùng cứng ngắc, may mà có mặt nạ che.
“Các em gái nhỏ trẻ tuổi thật là khiến cho người ta hâm mộ, em lần này tới đây còn muốn tìm Kha Vũ không?”
Mina gật đầu.
“Cậu ấy đang bận, khi nào xong việc chị sẽ đưa qua cho em được không?”
“Vâng ạ, cảm ơn chị Bối.”
“Vậy các em…”
Trương Dương đột nhiên biến sắc mặt, hít ngược lại một hơi.
Phản ứng của cô lớn đến mức mặt nạ cũng không che được, chị Bối nhìn theo ánh mắt của cô, không hiểu nói: “Có chuyện gì vậy?”
Trương Dương không thể tin được mình đã nhìn thấy ai?
Nhạc Thần Quang?!
Không, bình tĩnh nhìn kỹ lại, người này không giống lắm với Nhạc Thần Quang, Trương Dương đã sớm biết nơi này đều là sản phẩm tùy chỉnh, hơn nữa đều là sản phẩm tùy chỉnh có độ tương tự cao, nhưng trong lúc nhất thời vẫn bị hù dọa, người trước mặt thật sự rất giống Nhạc Thần Quang.
“Anh chàng đẹp trai này tên là Văn Khanh, có độ tương tự 85% với Nhạc Thần Quang, rất đẹp trai đúng không?” Chị Bối ra hiệu cho Nhạc Thần Quang, không, Văn Khanh đi tới.
Văn Khanh ngoan ngoãn đi tới.
Chị Bối bóp bóp má Văn Khanh: “Cậu ấy rất được yêu thích ở đây, nam nữ đều thích cậu ấy.”
Trái tim Trương Dương thắt lại, môi cũng run lên.
Chị Bối hỏi Mina: “Bạn em có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ em ấy không biết chuyện gì xảy ra ở đây sao?” Giọng điệu có chút không đúng.
Mina vội vàng giải thích: “Cô ấy biết. Thật ra thì hai bọn em đều là fan của Thịnh Thế, mà Nhạc Thần Quang lại là đối thủ của Thịnh Thế nhà chúng em, ha ha, đây là ân oán cá nhân của những kẻ theo đuổi ngôi sao thôi chị ơi.”
Chị Bối thở phào nhẹ nhõm: “Chị nào có biết mấy thứ này của mấy cô đâu, vậy là các em rất ghét Nhạc Thần Quang sao?”
Trương Dương nhìn Văn Khanh trước mặt, lại không thể nói ra từ “Ghét”. Ở trên mạng kêu đánh kêu giết kêu hận không thể giết chết hắn, nhưng thật sự gặp mặt thì lại cảm thấy những thứ hận trên mạng kia thật là hư vô mờ mịt, không thể vượt qua bức tường đạo đức của người dân hiền lành. Hơn nữa, trước kia bởi vì chán ghét mà cô luôn cảm thấy Nhạc Thần Quang rất xấu xí, nhưng Văn Khanh lại rõ ràng đẹp trai chói mắt như vậy, mà đây mới chỉ là độ tương tự 85%.
Lùi lại ngàn bước nói, cô có ghét Nhạc Thần Quang thì cũng không liên quan gì đến Văn Khanh.
Chị Bối lại đột nhiên nói: “Quỳ xuống.”
Văn Khanh thực sự quỳ xuống mà không chút do dự.
Trương Dương sợ hết hồn, Mina tuy rằng có vẻ rất bình tĩnh, nhưng vẫn hơi mím môi, khách khứa xung quanh đều nhìn sang, thích thú quan sát.
“Vậy thì hôm nay chị sẽ trút giận cho hai chị em.” Chị Bối nở nụ cười, nhưng lại không nói lời nào giáng cho Văn Khanh hai cái tát vang dội.
Trương Dương cuống cuồng nói: “Không, không cần, em, chúng em chỉ nói một chút mà thôi.”
Chị Bối cười nói: “Đừng căng thẳng, đều là chơi thôi.” Ả vừa nói vừa nâng chân đi đôi giày cao gót 10 phân lên rồi giẫm vào đũng quần của Văn Khanh, mài xuống một cách ác ý.
Trên mặt Văn Khanh hiện lên vẻ đau đớn, nhưng không nói tiếng nào.
Trương Dương không chịu được nữa: “Thật, thật sự không cần.”
Khách khứa cười chế giễu: “Nó bị sao vậy?”
Chị Bối cười nói: “Mấy em gái nhỏ này đều là fan của Thịnh Thế, sau đó nói Nhạc Thần Quang là kẻ thù một mất một còn của các em, vừa lúc cho các em xả hận một chút.”
“Ha ha, gọi Kha Vũ đến đi, Kha Vũ ở trong kia chắc đang chơi đến rất vui đấy.”
Trương Dương giống như rơi vào động băng, run rẩy phát run, quần áo xa hoa xung quanh biến mất, những đôi mắt tham lam kia phát sáng màu xanh lục giống như dã thú, tiếng cười thì thay phiên nhau trở thành tiếng hú của dã thú, giống như có thể vồ tới xé bọn họ thành từng mảnh bất cứ lúc nào. Cô chỉ cảm thấy chính mình hoàn toàn không còn ở trên nhân gian nữa, những người này đang làm gì ở đây vậy? Những người này đang nói về cái gì? Những người này đang cười cái gì vậy?
Mina bình thản cười: “Được rồi chị Bối ơi, gì mà đối thủ một mất một còn, bọn em chỉ nói cho vui thôi.”
“Chúng ta cũng là đang chơi vui vẻ chút thôi mà, đừng căng thẳng.” Chị Bối dịu dàng nói với Văn Khanh, “Mày xem khuôn mặt xinh đẹp của mình đi, khiến hai em gái này không thích thì cút đi.”
Văn Khanh vâng vâng dạ dạ dùng sức gật đầu, chuẩn bị đứng dậy.
Chị Bối vẫn còn giẵm lên đũng quần của cậu, cười duyên nói: “Ơ kìa, ai cho mày đứng dậy vậy.”
Thân thể Văn Khanh cứng đờ, khuôn mặt không thay đổi cúi đầu xuống, bò sang mộ bên bằng hai tay hai chân như một con chó.
Trương Dương hít ngược lại một hơi, cơ thể lảo đảo muốn ngã, tất cả những thứ này đều vượt quá sức chịu đựng của cô.
Bọn họ cũng đối xử với Kha Vũ như vậy sao?
Kha Vũ cũng giống như một con chó mặc người dâm nhục như vậy khi ở đây sao?
“Chị sống ở nơi này á?” Mina nhìn quanh thang máy dán tràn ngập những mẩu quảng cáo nhỏ kém chất lượng, giọng điệu không giống giễu cợt mà nhiều hơn là khó hiểu.
Trương Dương không trả lời, nhưng sắc mặt rất xấu. Mina thông minh hơn cô nghĩ nhiều, nghe tin cô bán nhà thì lập tức nghi ngờ luôn, rồi phát hiện từ công ty ra là cô đã mua Kha Nghiêu, nói nhất định phải tới xem thử.
Kể từ khi Trương Dương giúp Mina cầu xin tha thứ và giải quyết vụ phốt trên mạng thì Mina vẫn luôn biết ơn Trương Dương, mà Trương Dương cũng vì chuyện của Kha Vũ mà luôn cảm thấy nợ Mina một cái gì đó, vì thế mà dù có không tình nguyện đi nữa thì cũng không có cách nào từ chối cô nàng.
Hơn nữa, một người đang bị đè ép quá nhiều đau khổ trong lòng thì sẽ khao khát một con đường để phát tiết ra, cho dù chỉ là than thở, mà Mina lại trở thành đối tượng duy nhất mà cô có thể nói chuyện được vào lúc này.
Đôi lông mày cong lên của Mina mãi đến lúc thấy Kha Nghiêu mới giãn ra, ánh mắt cô nàng rực cháy, cảm xúc phức tạp.
Trương Dương cố ý bảo Kha Nghiêu thay quần áo, mặc dù bây giờ tình trạng Kha Nghiêu không còn được tốt như trước, nhưng chiều cao cùng khuôn mặt hắn thì vẫn như vậy, vẫn rất có thể dọa người.
“Em đã nhìn thấy anh ấy một lần ở công ty, không ngờ chị sẽ…”
Trương Dương không biết nên biểu cảm ra sao, cô rất khó chịu, như thể bí mật đáng xấu hổ nhất của mình đã bị bại lộ trước mặt công chúng. Phải, cô cũng nghĩ mình thật hoang đường, điên rồ, đầu óc thần kinh, nhưng mà cô cũng đã làm rồi.
“Cô là ai?” Kha Nghiêu tò mò và có phần thích thú nhìn Mina, Mina là người duy nhất mà hắn có thể không cần che mặt mà gặp.
“Em tên là Mina.” Mina hôm nay trang điểm rất đẹp, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào pha chút hờn dỗi, “Anh gọi em là Nana đi.”
“Nana.” Kha Nghiêu cười nói, “Chào em.”
“OMG, giống y như thật vậy.” Mina ngạc nhiên thốt lên “Lần đầu tiên khi nhìn thấy anh, em đã bị sợ đến ngu người luôn.”
“Chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?”
“Đã gặp, chỉ là anh không nhớ rõ mà thôi.” Mina vòng quanh Kha Nghiêu một vòng, nói với Trương Dương, “Tóc của anh ấy lâu không được chăm sóc đúng không, cũng không dưỡng da sao ạ?”
Trương Dương nhàn nhạt nói: “Không có tiền.”
Mina lắc đầu, đột nhiên nhận ra trong bếp có gì đó bất thường: “Má ơi, bếp của chị bị sao vậy ạ?”
Trương Dương mặt không thay đổi nói: “Anh ta làm cháy trong lúc nấu cơm.”
Kha Nghiêu nghe thấy vậy thì cúi đầu xuống.
Mina có vẻ bình tĩnh lại: “Chị Phi Dương, chúng ta nói riêng vài câu với nhau nhé.”
“Anh vào phòng ngủ đi.” Trương Dương nói với Kha Nghiêu.
Mina nhìn một nửa căn bếp bị cháy đen, thở dài: “Em thực sự không biết phải nói gì về chị nữa, chị đã làm một chuyện sai lầm khủng khiếp rồi đó, chị có biết không?”
Trương Dương mím môi: “Không sao, chúng tôi hiện tại sống rất tốt.”
“Cái này gọi là sống rất tốt?” Mina xòe hai tay ra, trên mặt không còn che giấu vẻ ghét bỏ nữa.
“Ngôi nhà trước đây của tôi còn cũ hơn ngôi nhà này.”
“Chị còn mạnh miệng với em làm gì nữa, nóng lạnh chị tự biết.”
Trương Dương xấu hổ nói: “Không liên quan gì đến em.”
“Tại sao lại không liên quan gì đến em?” Mina cũng nâng âm lượng lên, “Tuy rằng chị đã làm việc ngu xuẩn, nhưng nếu ban đầu em không cho chị mượn Kha Vũ, không nói cho chị nghe những thứ kia thì chị cũng không đến nỗi rơi vào bước đường này.”
Đầu Trương Dương không chịu nổi gánh nặng nữa mà cúi thấp xuống, trong lòng co rút khó chịu.
Mina bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ chị không biết rằng sản phẩm tùy chỉnh 100% sẽ không bao giờ được cho người ngoài nhìn thấy trước khi ký hợp đồng sao?”
“Biết.”
“Cho nên anh ta là gánh nặng mà không phải người bình thường nào cũng gánh được đâu. Hơn nữa khi ở cùng một người như vậy lâu thật sự có thể khiến mình giận điên lên đấy, vì thế mà em mới nói là tốt nhất chỉ nên thuê chứ không nên mua.”
“Tôi tưởng …” Trương Dương thì thào nói, “Tôi tưởng rằng hắn sẽ giống Kha Vũ.”
“Em có trình độ dạy dỗ Kha Vũ, đó là kinh nghiệm lấy được từ hai lần trước, hoàn toàn lấy mục đích là yêu thương phụ nữ mà dạy anh ấy, đến lúc đưa đến tay chị thì anh ấy đã là một bán thành phẩm rồi, tất nhiên là chị sẽ thấy anh ấy giỏi rồi.” Mina bực bội nói, “Có thể dỗ người, biết nấu ăn, tán tỉnh và kỹ năng giường chiếu giỏi, tất cả con mẹ nó đều là do tôi dạy chứ ai, lúc mới đến anh ấy thậm chí còn không mở được cửa sổ, y như một thằng đần, y như một người đàn ông trưởng thành nhưng bên trong chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, ai có thể chịu nổi? Hiện tại chị đã cảm nhận được chưa hả?”
Trương Dương nghe xong cảm thấy đầu óc mình căng chặt.
“Ngay cả khi đã được dạy bảo qua thì vẫn chỉ có thể giao tiếp ở mức cơ bản nhất, giống như một con chó chỉ biết nghe theo chỉ thị và phản ứng lại, chỉ cần sống chung với nhau một thời gian thì vấn đề của bọn họ sẽ càng ngày càng lộ rõ ra, người bình thường sẽ không có cách nào có thể nói về tình cảm với bọn họ được cả. Chị sẽ thích Kha Vũ chỉ vì chị còn chưa có thời gian để phát hiện được ra.” Mina liếc nhìn cửa phòng ngủ và nói một cách mỉa mai,” Bây giờ chị đã phát hiện ra chưa?”
Trương Dương á khẩu không nói nên lời, cô trợn mắt nhìn chằm chằm Mina một lúc lâu rồi mới nói: “Bây giờ nói những chuyện này thì có ích lợi gì, còn nữa, tôi đối với Kha Vũ không nông cạn như em nghĩ, tôi thật sự thích anh ấy, nếu như bọn họ không tuân theo thỏa thuận mà bán Kha Vũ đi thì tôi cũng sẽ không nhất thời xúc động mà…” Cô nghĩ rằng cô đã thích Kha Vũ thì cũng sẽ thích Kha Nghiêu – người càng giống Thịnh Thế hơn, chỉ có Kha Nghiêu mới có thể bù đắp cho nội tâm trống rỗng của cô, nhưng bây giờ mới phát hiện ra, có thể cô đã sai rồi.
Mina tự tin nói: “Chị thực sự không thích hợp để nuôi những sản phẩm tùy chỉnh, không phải là vấn đề tiền bạc mà là tâm lý của chị đã sai lầm, nếu chị coi là thú cưng thì không sao, nhưng nếu chị thực sự thích thì sẽ xảy ra vấn đề. Ngoài những điều mà em đã nói phía trên thì dần dần bọn họ sẽ bắt đầu sinh ra ý thức của chính mình, giống như con nít vậy, sẽ bắt đầu bí mật chống lại chị, sẽ có nhiều cảm xúc khác nhau hơn và càng ngày sẽ trở nên khó khống chế, lúc đó chị sẽ cần phải Trọng Trí, nhưng sẽ Trọng Trí bọn họ lại thành thiểu năng và quên đi chị, tất cả mọi thứ đều quay lại lúc ban đầu, những thứ này chị đã từng nghĩ đến chưa?”
Sắc mặt Trương Dương còn trắng bệch hơn sơn tường: “Được rồi, đừng nói lung tung, dù sao cũng là chuyện riêng của tôi.” Giọng điệu của cô trở nên lạnh hơn, “Tôi thật sự không cần em phải nhọc lòng.”
Mina hừ lạnh một tiếng: “Đúng, tất cả đều như thế này rồi, muốn quay lại cũng không được, em chỉ nhắc nhở chị là sau này còn rất nhiều khó khăn mà chị sẽ gặp phải. Chị… quên đi, chị thành ra thế này em cũng có phần trách nhiệm nhất định, nếu giúp được gì thì em sẽ giúp chị.”
Trương Dương ngập ngừng nói: “Cảm ơn.”
“Em giúp chị dạy dỗ anh ta, thế nào?” Mina khoanh tay ngồi xuống một đầu sofa, liếc nhìn cửa phòng ngủ một cách thích thú.
Trương Dương kinh ngạc ngẩng đầu lên, lập tức hiểu được ý của Mina, cô thẳng thừng từ chối: “Không được.”
Mina cau mày: “Chị sẽ không keo kiệt như vậy chứ, hơn nữa hiệu quả mà em dạy sản phẩm tùy chỉnh cao hơn của chị nhiều.”
“Xin lỗi, thực sự không được.”
“Em cũng cho chị mượn Kha Vũ rồi mà.” Mina không vui nói.
“Tôi biết, nhưng là …” Trương Dương cắn môi, “Mina, em coi bọn họ như đồ chơi, còn tôi thì không, Kha Nghiêu là… bạn trai của tôi, tôi không thể cho em mượn bạn trai của mình được.”
Mina trợn tròn mắt khinh thường, “Chị đúng là hết thuốc chữa rồi.”
Mặt Trương Dương nóng bừng, giọng điệu trở nên hèn mọn vì chột dạ: “Xin lỗi.”
Mina không cam lòng nói: “Em sẽ trả tiền cho chị, chị bây giờ rất thiếu tiền đúng không?”
Trương Dương sửng sốt, tức giận nói: “Không phải vấn đề tiền bạc!” Cô không muốn thừa nhận, nhưng vào giây phút đó, cô quả thực đã động lòng. Không sai, cô đang thiếu tiền, rất thiếu tiền, nếu có tiền, có lẽ có thể giải quyết được 80% những việc không vừa ý hiện tại của cô và mọi thứ có thể sẽ trở nên tốt hơn.
Nhưng làm sao cô có thể bán Kha Nghiêu như một thằng trai bao để lấy tiền như vậy chứ?
Mina bĩu môi: “Lần đầu tiên gặp anh ta ở công ty, em đã rất muốn đưa anh ta về nhà rồi, nên em có thể hiểu được sự bốc đồng của chị lúc đó, nhưng em vẫn còn lý trí, hơn nữa theo quy định thì 100% cũng không thể đem ra mua bán được, trường hợp của chị là trường hợp đặc biệt. Chị Phi Dương, em có thể giúp chị dạy dỗ anh ta, còn có thể cho chị tiền, coi như chị hoàn thành một tâm nguyện của em được không, em thật sự rất muốn ngủ với một người đàn ông giống Ca Ca 100%.”
Trương Dương hai mắt đỏ lên: “Đủ rồi, Mina, tôi đã nói anh ta đối với tôi không phải đồ chơi hay thú cưng gì cả, tôi mua anh ta thật sự là định sống chung cả đời.”
Mina hơi nhướng mày: “Được rồi.”
Trương Dương vừa mới thở phào nhẹ nhõm, Mina lại cười nói: “Vậy nếu như đổi lại, em dẫn chị đi gặp Kha Vũ thì sao?”
———
Trương Dương nhìn mình trong gương, trong lòng dâng trào cảm xúc mãnh liệt.
Cô mặc chiếc váy Dior của Mina, trang điểm sạch sẽ tinh xảo, kiểu tóc thanh lịch, khí chất hoàn toàn như được lột xác, như thể có một bàn tay tuyệt vời đã kéo cô từ khu ổ chuột đến ngay giới thượng lưu. Cởi bộ váy này ra thì cô chính là một nhân viên văn phòng phải chen chúc trên tàu điện ngầm mỗi ngày, còn khi mặc bộ váy này vào, cô có thể đóng giả thành một quý cô giàu có mà lấy giả đổi thật.
Đến tận bây giờ cô cũng chưa từng biết mình cũng có thể trông xinh đẹp được như vậy.
Mina sẽ đưa cô đến một bữa tiệc, một bữa tiệc mà cô có thể gặp được Kha Vũ.
Đúng vậy, cô đã thỏa hiệp. Sau nhiều lần đấu tranh và tự chối bỏ bản thân, cô vẫn không thể cưỡng lại khát vọng được gặp lại Kha Vũ, cô đã biển thủ công quỹ để gặp lại Kha Vũ, cũng vì để đưa Kha Vũ về mà bán cả nhà, bây giờ lại vì Kha Vũ mà bán luôn cả Kha Nghiêu, dường như điều này cũng chả có gì lạ so với đống việc xấu mà cô đã từng làm.
Tuy nhiên ngọn lửa phấn khích đang nhảy lên trong lòng cô đã bị Mina dội một gáo nước lạnh xuống dập tắt, Mina lặp đi lặp lại nhấn mạnh là cho dù bất cứ tình huống gì thì cô cũng phải chấp nhận, cô hỏi rõ chi tiết nhưng Mina nhất quyết không nói, bảo để chính mắt cô tự nhìn.
Lái xe một hồi lâu mới lái lên núi, xa xa hiện ra một trang viên như ẩn hiện trong núi.
Con đường núi quanh co với những bóng cây sâu thẳm, thấp thoáng ngôi biệt thự Pháp ẩn mình trong rừng, cánh cổng sắt lớn chạm khắc, quảng trường nhỏ trung tâm là đài phun nước thiên thần, cùng với những chiếc siêu xe sang trọng đậu trước trang viên. Hình ảnh được gắn mác “Xã hội thượng lưu” này Trương Dương mới chỉ nhìn thấy ở trong TV.
“Đây là một câu lạc bộ tư nhân, định kỳ sẽ tổ chức party để chiêu đãi một số quan chức cấp cao cùng người có quyền thế.” Mina đưa cho Trương Dương một chiếc mặt nạ che nửa mặt “Phải luôn đeo mặt nạ khi đứng trước mặt mọi người và bớt nói chuyện lại.”
Hô hấp Trương Dương dồn dập, nhịp tim đập mạnh khó kìm nén, không chỉ bởi vì cô sắp được bước vào một môi trường khiến cô cảm thấy xấu hổ, mà còn bởi vì trong lòng cô đang xuất hiện một dự cảm không tốt.
Sau khi ra khỏi xe, một người phục vụ mặc lễ phục đeo mặt nạ và đeo găng tay trắng đã đợi sẵn, Mina đưa thư mời rồi hai người được dẫn vào biệt thự.
Vừa bước vào sảnh chính, một mùi hương sảng khoái, cao cấp lập tức tràn vào. Tiếng nhạc phát ra ở hiện trường làm màng nhĩ của mọi người thoải mái, xung quanh đều là những thứ hay thấy ở những bữa tiệc xa hoa, trước mắt Trương Dương dường như lóe lên ánh sáng vàng chói, chắc hẳn là ánh sáng của đồng tiền.
Cô cố gắng ưỡn ngực, không để cho mình lộ ra cái dốt, nhưng vẫn là cảm thấy mờ mịt luống cuống.
Các vị khách và nhân viên phục vụ đều đeo mặt nạ, còn không đeo thì cũng đều là tuấn nam mỹ nữ, mặc dù Trương Dương đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng cô vẫn bị sốc khi nhìn thấy quá nhiều gương mặt quen thuộc trong làng giải trí, có cả các minh tinh trong nước, còn có cả các ngôi sao nước ngoài!
Trương Dương mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
Ngay sau đó, các mảnh ghép trong toàn bộ bức tranh lớn cực kỳ lộng lẫy đã xác nhận phỏng đoán của cô.
Cô nhìn thấy một nữ nghệ sĩ nổi tiếng với bộ ngực khủng, mặc chiếc váy xẻ cao hở hang đang ngồi trên đùi một người đàn ông vừa uống vừa nói cười, bàn tay của người đàn ông không hề kiêng kỵ vuốt ve bắp đùi trắng nõn của nữ nghệ sĩ kia.
Cô nhìn thấy một diễn viên nam Hollywood rất nổi tiếng với mái tóc vàng đang một tay ôm một người phụ nữ thân mật mà thì thầm.
Những khách quý đeo mặt nạ đó hầu như đều có người đẹp làm bạn, mặt nạ trên mặt đã trở thành tấm màn văn minh, bọn họ ở ngay trước mặt moi người mà sờ soạng vuốt ve khiêu khích nhau, nếu bên cạnh không có ai thì e rằng sẽ đi thẳng vào vấn đề.
Trương Dương sợ xanh cả mặt, hai tay không tự chủ được nắm chặt thành nắm đấm, cảnh tượng xa hoa đồi trụy khiến người ta muốn với tới bỗng trở nên thô thiển không chịu nổi.
Mina liếc mắt nhìn Trương Dương, nhàn nhạt nói: “Đúng, chính là chiêu đãi như vậy đấy.”
Chiêu đãi… nói như vậy có nghĩa là Kha Vũ cũng…
“Nana?” Một giọng nữ yêu kiều vang lên sau lưng cô, giọng điệu cố tình thân mật kia nghe quả thực có vẻ giả tạo.
Mina quay lại và nở một nụ cười giả tạo y hệt: “Chị Bối, trời ạ, sợi dây chuyền này là chị đã lấy ạ, mọi người ở đây đều đang đoán xem ai đã ra tay tàn nhẫn như vậy đấy ạ.”
Chị Bối vuốt ve sợi dây chuyền kim cương rực rỡ trên cổ, nhếch môi đỏ mọng cười: “Ai nha, có tiền cũng khó mua được vui vẻ mà. Em mới là vậy nha, càng ngày càng xinh đẹp giống mẹ em.”
“Vâng ạ, còn may là không giống ba em.”
“Ba mẹ em gần đây thế nào?”
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, chị Bối thật giống như mới phát hiện ra Trương Dương: “Vị này là?”
“Bạn thân của em đó ạ, chị cứ gọi cô ấy là Phi Dương là được. Phi Dương, đây là chủ câu lạc bộ, chị Bối.”
“Em chào chị.” Vẻ mặt Trương Dương vô cùng cứng ngắc, may mà có mặt nạ che.
“Các em gái nhỏ trẻ tuổi thật là khiến cho người ta hâm mộ, em lần này tới đây còn muốn tìm Kha Vũ không?”
Mina gật đầu.
“Cậu ấy đang bận, khi nào xong việc chị sẽ đưa qua cho em được không?”
“Vâng ạ, cảm ơn chị Bối.”
“Vậy các em…”
Trương Dương đột nhiên biến sắc mặt, hít ngược lại một hơi.
Phản ứng của cô lớn đến mức mặt nạ cũng không che được, chị Bối nhìn theo ánh mắt của cô, không hiểu nói: “Có chuyện gì vậy?”
Trương Dương không thể tin được mình đã nhìn thấy ai?
Nhạc Thần Quang?!
Không, bình tĩnh nhìn kỹ lại, người này không giống lắm với Nhạc Thần Quang, Trương Dương đã sớm biết nơi này đều là sản phẩm tùy chỉnh, hơn nữa đều là sản phẩm tùy chỉnh có độ tương tự cao, nhưng trong lúc nhất thời vẫn bị hù dọa, người trước mặt thật sự rất giống Nhạc Thần Quang.
“Anh chàng đẹp trai này tên là Văn Khanh, có độ tương tự 85% với Nhạc Thần Quang, rất đẹp trai đúng không?” Chị Bối ra hiệu cho Nhạc Thần Quang, không, Văn Khanh đi tới.
Văn Khanh ngoan ngoãn đi tới.
Chị Bối bóp bóp má Văn Khanh: “Cậu ấy rất được yêu thích ở đây, nam nữ đều thích cậu ấy.”
Trái tim Trương Dương thắt lại, môi cũng run lên.
Chị Bối hỏi Mina: “Bạn em có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ em ấy không biết chuyện gì xảy ra ở đây sao?” Giọng điệu có chút không đúng.
Mina vội vàng giải thích: “Cô ấy biết. Thật ra thì hai bọn em đều là fan của Thịnh Thế, mà Nhạc Thần Quang lại là đối thủ của Thịnh Thế nhà chúng em, ha ha, đây là ân oán cá nhân của những kẻ theo đuổi ngôi sao thôi chị ơi.”
Chị Bối thở phào nhẹ nhõm: “Chị nào có biết mấy thứ này của mấy cô đâu, vậy là các em rất ghét Nhạc Thần Quang sao?”
Trương Dương nhìn Văn Khanh trước mặt, lại không thể nói ra từ “Ghét”. Ở trên mạng kêu đánh kêu giết kêu hận không thể giết chết hắn, nhưng thật sự gặp mặt thì lại cảm thấy những thứ hận trên mạng kia thật là hư vô mờ mịt, không thể vượt qua bức tường đạo đức của người dân hiền lành. Hơn nữa, trước kia bởi vì chán ghét mà cô luôn cảm thấy Nhạc Thần Quang rất xấu xí, nhưng Văn Khanh lại rõ ràng đẹp trai chói mắt như vậy, mà đây mới chỉ là độ tương tự 85%.
Lùi lại ngàn bước nói, cô có ghét Nhạc Thần Quang thì cũng không liên quan gì đến Văn Khanh.
Chị Bối lại đột nhiên nói: “Quỳ xuống.”
Văn Khanh thực sự quỳ xuống mà không chút do dự.
Trương Dương sợ hết hồn, Mina tuy rằng có vẻ rất bình tĩnh, nhưng vẫn hơi mím môi, khách khứa xung quanh đều nhìn sang, thích thú quan sát.
“Vậy thì hôm nay chị sẽ trút giận cho hai chị em.” Chị Bối nở nụ cười, nhưng lại không nói lời nào giáng cho Văn Khanh hai cái tát vang dội.
Trương Dương cuống cuồng nói: “Không, không cần, em, chúng em chỉ nói một chút mà thôi.”
Chị Bối cười nói: “Đừng căng thẳng, đều là chơi thôi.” Ả vừa nói vừa nâng chân đi đôi giày cao gót 10 phân lên rồi giẫm vào đũng quần của Văn Khanh, mài xuống một cách ác ý.
Trên mặt Văn Khanh hiện lên vẻ đau đớn, nhưng không nói tiếng nào.
Trương Dương không chịu được nữa: “Thật, thật sự không cần.”
Khách khứa cười chế giễu: “Nó bị sao vậy?”
Chị Bối cười nói: “Mấy em gái nhỏ này đều là fan của Thịnh Thế, sau đó nói Nhạc Thần Quang là kẻ thù một mất một còn của các em, vừa lúc cho các em xả hận một chút.”
“Ha ha, gọi Kha Vũ đến đi, Kha Vũ ở trong kia chắc đang chơi đến rất vui đấy.”
Trương Dương giống như rơi vào động băng, run rẩy phát run, quần áo xa hoa xung quanh biến mất, những đôi mắt tham lam kia phát sáng màu xanh lục giống như dã thú, tiếng cười thì thay phiên nhau trở thành tiếng hú của dã thú, giống như có thể vồ tới xé bọn họ thành từng mảnh bất cứ lúc nào. Cô chỉ cảm thấy chính mình hoàn toàn không còn ở trên nhân gian nữa, những người này đang làm gì ở đây vậy? Những người này đang nói về cái gì? Những người này đang cười cái gì vậy?
Mina bình thản cười: “Được rồi chị Bối ơi, gì mà đối thủ một mất một còn, bọn em chỉ nói cho vui thôi.”
“Chúng ta cũng là đang chơi vui vẻ chút thôi mà, đừng căng thẳng.” Chị Bối dịu dàng nói với Văn Khanh, “Mày xem khuôn mặt xinh đẹp của mình đi, khiến hai em gái này không thích thì cút đi.”
Văn Khanh vâng vâng dạ dạ dùng sức gật đầu, chuẩn bị đứng dậy.
Chị Bối vẫn còn giẵm lên đũng quần của cậu, cười duyên nói: “Ơ kìa, ai cho mày đứng dậy vậy.”
Thân thể Văn Khanh cứng đờ, khuôn mặt không thay đổi cúi đầu xuống, bò sang mộ bên bằng hai tay hai chân như một con chó.
Trương Dương hít ngược lại một hơi, cơ thể lảo đảo muốn ngã, tất cả những thứ này đều vượt quá sức chịu đựng của cô.
Bọn họ cũng đối xử với Kha Vũ như vậy sao?
Kha Vũ cũng giống như một con chó mặc người dâm nhục như vậy khi ở đây sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook