Gieo Gió Gặt Bão
Chương 4: Hoàn

12.

Phương Tuấn chớp chớp mắt, cho rằng mình nghe lầm: "Cái gì?”

Giọng của quản lý có vẻ đặc biệt nịnh nọt: "Dương tiên sinh, ngài là khách hàng VIP của ngân hàng chúng tôi, thành tâm mời ngài cùng với người nhà tuần sau tham gia hoạt động party trên du thuyền Tam Á do ngân hàng chúng tôi tổ chức. Tiền máy bay và rượu ngài không cần phải trả một đồng nào cả.”

Tôi giật lấy di động: "Cảm ơn, chúng tôi còn phải đi làm, không tham gia được.”

Tôi cúp điện thoại, người quản lý này không tệ, chỉ là quá nhiệt tình.

Chờ tôi ngẩng đầu lên, mới phát hiện không khí trong phòng thay đổi, tất cả mọi người đều có sắc mặt kì lạ nhìn tôi.

Lúc này Dương Lực đã trở lại, cũng cảm thấy không thích hợp: "Đây là...... Sao vậy?”

Tôi trả lại điện thoại di động cho anh, trừng mắt liếc anh một cái, trách anh ấy đi toilet sao không mang theo điện thoại di động.

“Khách hàng VIP của ngân hàng?”

“Tiệc du thuyền Tam Á, bao vé máy bay và rượu?”

“Còn không muốn đi?”

Phương Tuấn cùng em dâu khóe miệng giật giật nói.

"Các người lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?", mẹ tôi cũng giật mình.

“À, lúc trước đầu tư một hạng mục nhỏ, vận khí tốt nên kiếm được chút tiền.”

Tôi bình tĩnh nói, tôi một không trộm hai không cướp, không có gì phải ngượng ngùng.

"Làm gì có thể kiếm được mấy chục triệu chứ, đừng nói là làm chuyện gì phạm pháp nha?" - Em dâu cắn răng sắp vụn luôn rồi.

“Mẹ con không có đâu, tiền nhà con đều là tiền đứng đắn.” Dương Manh sốt ruột biện hộ cho tôi.

Phương Vũ San nhìn Dương Manh, trong mắt lóe lên tia lửa, cũng không để ý hình tượng nữa, tóc gần như rụng hết: "Không thể nào, nhà mày làm sao có thể giàu có như vậy được? Mẹ mày nhất định đã làm chuyện không sạch sẽ!"

Nghe được câu này, người bình thường dịu dàng ngoan ngoãn như Dương Manh vụt đứng lên, cầm lấy cái ly trong tay ném về phía Phương Vũ San: "Cô mới không sạch sẽ, cả nhà cô đều không sạch sẽ!”

Đáy ly thủy tinh đ ập vào trán của Phương Vũ San, giữa lông mày xuất hiện một vết đỏ hình lưỡi liềm, ly cũng vỡ hết, mảnh vỡ văng đầy mặt nó.

Phương Vũ San đứng lên muốn liều mạng với Dương Manh, em dâu cũng hét một tiếng muốn xông lên, Dương Manh cũng không sợ, cứ đứng như vậy.

Cuối cùng vẫn bị tôi cùng Dương Lực khuyên giải. Sắc mặt Phương Tuấn cũng khó coi, hỏi tôi: "Chị, chị có thể nói xem rốt cuộc chị đầu tư cái gì không?"

“Tôi......”

Đúng lúc này, Thích Quân gửi video tới cho tôi.

Tôi nhìn một chút người trong video, nhấn nút nghe, mặt Thích Quân xuất hiện trên điện thoại di động, người trong video đều là người nước ngoài.

“Chị Phương, em vừa mới lĩnh giải thưởng xong, 《 Dragon Boy 》đoạt giải vàng, thật hy vọng chị và anh rể cũng có thể tới.”

Giọng Thích Quân vừa ra, Phương Tuấn lập tức tò mò tiến lại gần, chỉ liếc mắt một cái đã cứng đờ tại chỗ.

Em dâu cùng Phương Vũ San cũng vọt tới: "Em nghe được cái gì, 《 Dragon Boy 》?"

“Chị Phương, thật sự cảm ơn chị và anh rể đã giúp đỡ, cảm ơn chị đã cống hiến cho trò chơi trong nước.”

Cậu ấy chân thành nói, ánh mắt sáng ngời.

Thích Quân là một người có chí lớn, cậu ấy làm trò chơi không chỉ vì mình, mà còn vì muốn trò chơi trong nước có thể chiếm một vị trí nhỏ nhoi trên thế giới.

Tôi chột dạ lắc đầu, tôi thật sự không nghĩ nhiều như vậy, lúc trước cũng chỉ muốn kiếm chút tiền mà thôi.

“Cậu ta thật sự là Thích Quân? Thật là cậu ta sao? "Ánh mắt em dâu trừng to như chuông đồng.

“Chờ một chút, tôi đi kiểm tra."

《 Dragon Boy 》quá hot, mang theo Thích Quân cũng liên tục lên hot search mấy ngày, hơn nữa bộ dạng cậu ấy đẹp trai, cũng sắp thành minh tinh rồi.

Em dâu nhanh chóng mở điện thoại di động ra, từ "Thích Quân đạt được giải thưởng lớn trò chơi nước ngoài" đã xông lên vị trí đầu bảng, weibo còn đăng kèm theo 18 tấm ảnh chụp hiện trường.

Dưới ánh đèn sân khấu, Thích Quân một thân âu phục vừa vặn, cầm cúp, hăng hái đứng ở trên đài.

Em dâu nhìn ảnh chụp, lại nhìn điện thoại di động của tôi, nhìn qua nhìn lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng gục xuống và ngã sang một bên.

Phương Vũ San đã bắt đầu mê trai, chạy tới trước điện thoại: "Đẹp trai quá! Cô, cô có thể giới thiệu con với anh ấy không?”

Nó không biết bộ dạng hiện tại của mình, Thích Quân chỉ nhìn thoáng qua, đã há miệng sững sờ tại chỗ.

Tôi sợ Thích Quân lại nghe được cái gì không tốt, vội vàng chúc mừng cậu ấy vài câu rồi cúp điện thoại.

“Thì ra, hạng mục chị đầu tư, chính là 《 Dragon Boy 》. Trò chơi kiếm tiền nhất năm..."

“Chị còn biết Thích Quân.”

Em dâu đỏ mắt nhìn tôi, đột nhiên đau khổ nắm tóc lên: "Vậy tiền tôi nạp, không phải đều cho chị hết rồi sao?"

Phương Tuấn bình tĩnh hơn nhiều, nó đáng thương nhìn tôi: "Chị...”

Tôi ngoáy lỗ tai, nói: "Dừng lại, đừng gọi tôi lag chị, cũng đừng đánh chủ ý lên tôi, Dương Manh nhà tôi lớn rồi, về sau chỗ cần dùng tiền nhiều lắm.”

Mẹ tôi nhíu mày: "Đứa lớn à, mẹ muốn nói con...”

Tôi nói: "Mẹ cũng dừng lại, tiền của con tiêu thế nào do con định đoạt, ai cũng không có quyền nói.”

Tính toán thời gian, hạng mục của Phương Tuấn sẽ bùng nổ sau ba tháng nữa. Tôi phải tránh thật xa.

12.

Tôi thuê một căn nhà, cả nhà lặng lẽ chuyển đi.

Dương Lực không hiểu, tôi nói: "Lộ chuyện rồi, người khác tìm chúng ta vay tiền thì làm sao bây giờ?"

Dương Lực cười nhạo tôi ngày càng hẹp hòi, tôi muốn nói anh ấy không biết tôi đã trải qua những gì.

Trong khoảng thời gian này Dương Manh toàn lực chạy nước rút cho kỳ thi đại học, lý tưởng của con bé là Thanh Bắc.

Tôi đã biết đề mục viết văn, nhưng Dương Manh nói nếu tôi nói cho con bé biết, vậy thì thành gian lận.

Con bé có lòng tin dựa vào năng lực của mình thi đậu Thanh Bắc. Con gái của tôi, rất đáng nể!

Theo Dương Manh nói, Phương Vũ San đã không còn đi học nữa, nó cảm thấy dù sao cũng phải ra nước ngoài, còn vất vả thi đại học làm gì?

Cuộc sống vẫn diễn ra như thường lệ, cái ngày khắc sâu trong ký ức tôi đang dần đến gần.

Hôm đó, mẹ tôi đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, khóc nói: "Trời sập rồi!”

Trong thâm tâm tôi biết rằng công việc kinh doanh do Phương Tuấn đầu tư đã hoàn toàn kết thúc.

5 triệu bồi thường không còn một xu, xe mới vừa mua cũng phải trả lại, còn phải trả lãi 50 vạn.

Chẳng qua kiếp trước có tôi, mẹ tôi bình tĩnh hơn nhiều.

“Mẹ, làm sao vậy?"

“Em trai con, tiền của em trai con mất hết rồi, quan tài của ta, 20 vạn, không còn gì nữa rồi!”

Hóa ra, sau đó Phương Tuấn lại thuyết phục mẹ tôi cho nó mượn tiền gửi ngân hàng của mình, hiện tại cũng mất sạch tất cả.

Thì ra mẹ tôi có tiền như vậy, nhưng kiếp trước, tôi tìm bà vay tiền, bà lại khoanh tay, nói cho nhà tôi biết bà không có tiền.

Lúc ấy Dương Manh bị chụp ảnh khỏa thân, tôi bị ép thiếu chút nữa nhảy lầu, nhưng bà ấy cũng không muốn giúp tôi, nghĩ lại là hận.

Tôi thản nhiên nói: "Mẹ, Phương Tuấn không phải còn có hai căn nhà sao? Cộng lại có lẽ đủ rồi, đừng lo lắng.”

Mẹ tôi không chịu buông tha: "Con gái à, không phải con vừa mới kiếm được không ít tiền..."

Tôi trực tiếp cúp điện thoại, chặn số bà ấy. Đừng hòng bắt tôi trả một xu.

Tiền Phương Tuấn mượn, người bảo lãnh mẹ tôi làm, có liên quan gì với tôi?

13.

Sau đó mấy người kia đổi số gọi điện thoại cho tôi, tôi dứt khoát đổi số điện thoại di động đã dùng mười năm.

Thái độ của tôi rất rõ ràng, không thể trả tiền. Giúp người là tình cảm, không phải nghĩa vụ, huống chi, hiện tại ngay cả tình cảm cũng không có.

Tôi xin nghỉ phép với đơn vị, chặn mọi tin tức bên ngoài, toàn lực ủng hộ Dương Manh thi đại học.

Mấy lần thi thử gần đây của con bé, thành tích đều vô cùng tốt, phát huy bình thường, đậu Thanh Bắc không có vấn đề gì.

Ngày thi tốt nghiệp trung học, tôi lại gặp được Phương Vũ San và em dâu ở cổng trường.

Khác với Dương Manh tràn đầy tự tin, Phương Vũ San cứng rắn bị em dâu kéo vào.

"Mặc kệ thi thế nào, con đều phải đi vào đó thi!"

“Con căn bản không học, mẹ bảo con thi thế nào? Không phải đã nói cho con xuất ngoại sao? Hu hu hu.”

Phương Vũ San khóc rất dữ dội. Em dâu cũng không nhịn được: "Tình hình hiện tại trong nhà như thế nào hả? Nhà bán,thiếu nợ khắp nơi, còn muốn xuất ngoại, lấy cái gì xuất ngoại hả?!"

LHôm nay con phải thi cho mẹ!"

Hai người xuất hiện trước cửa phòng thi đông đúc, tôi nhìn không nổi nên lặng lẽ trốn đi.

14.

Thì ra, kiếp này mẹ tôi làm người bảo lãnh, Phương Tuấn không chạy trốn như lần trước.

Thấy cách làm của tôi không khả thi, liền nói với em dâu muốn sang tên nhà cho Phương Vũ San để trả nợ.

Em dâu kiên quyết phản đối, hai người động thủ ngay tại chỗ, em dâu kích động cầm lấy dao phay trong bếp, chém trúng vai trái Phương Tuấn, máu chảy đầy đất.

Phương Vũ San về nhà thấy cha mẹ tương tàn, sợ tới mức ngất xỉu.

Phương Tuấn và em dâu chỉ có thể hợp lực đưa Phương Vũ San đến bệnh viện, em dâu cũng không kiên trì nữa, cuối cùng đồng ý bán nhà.

Phương Tuấn bán cả hai căn nhà mới miễn cưỡng trả được nợ, hai người một đêm trở lại trước ngày giải phóng.

Một nhát dao kia của em dâu đã chặt đứt dây chằng của Phương Tuấn, phẫu thuật cần tốn một khoản tiền.

Gia đình vốn nghèo cùng cực lại càng thêm tồi tệ.

Hiện tại cả nhà ngay cả chỗ ở cũng không có, bọn họ thuê nhà trệt 200 tệ một tháng ở thôn Thành Trung miễn cường sống qua ngày.

Dây chằng Phương Tuấn bị tổn thương, không làm được việc nặng, em dâu lại hết ăn rồi nằm, không chịu đi làm, mẹ tôi chỉ có thể ăn uống tiết kiệm, dùng tiền hưu trí của mình trợ cấp cho cả nhà bọn họ.

Phương Vũ San vừa tỉnh lại, cái gì cũng không có, em dâu còn ép nó thi tốt nghiệp trung học, nhưng năm cuối cấp nó không thèm đi học, mỗi ngày đều mơ mộng về hộp đêm Mỹ ở du thuyề, đắm chìm về những anh chàng soái ca da trắng, căn bản cái gì cũng không biết.

Đến trường thi, hai mắt nó trực tiếp tối sầm, sụp đổ, sau đó nó dứt khoát không đi thi nữa.

Sau khi thi tốt nghiệp trung học, nó tự hiểu mình thi không đậu bất cứ trường đại học nào, nên để lại một lá thư mắng chửi cha mẹ rồi bỏ nhà ra đi.

Phương Tuấn và em dâu làm ổ trong căn nhà trệt, cả ngày oán giận lẫn nhau, em dâu chịu không nổi cuộc sống như vậy nên đã hoàn toàn rời khỏi Phương Tuấn.

Rất nhanh, thành tích đã có, Dương Manh thi đậu chuyên ngành nhiếp ảnh của đại học Thanh Bắc với 705 điểm.

Ngày hôm sau, lại truyền đến tin tức tốt, tác phẩm lúc trước tôi thay Dương Manh đăng ký, đạt được giải vàng của nhóm sinh viên cuộc thi nhiếp ảnh quốc tế.

Đó là một giải thưởng có giá trị, một số cơ quan truyền thông đã hẹn trước phỏng vấn con bé.

Lúc Dương Manh nói tin tức này cho tôi biết, tôi kích động đến phát khóc.

Cô gái trước mặt này biểu cảm sống động, tràn ngập sức sống, tương lai tốt đẹp vô hạn, đã từng bởi vì tư tưởng sai lầm của tôi mà bị hủy diệt cả đời.

Tôi nghĩ lại mà sợ đến run cả người. Dương Lực giúp tôi lau nước mắt.

Đúng vậy, khóc cái gì, tôi có chồng yêu thương mình, có con gái khỏe mạnh lại ưu tú.

Như vậy là đủ rồi.

[HẾT]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương