Giếng Cạn
-
Chương 12
[34]
Bởi vì đáy lòng đã có nhận định như vậy, thời điểm hương vị bữa sáng bay ra từ phòng bếp, tôi day day đôi mắt nhập nhèm nhìn về phía bóng lưng cao gầy kia, cảm thấy có chút khó tin.
Lương Dã đã dọn đồ ăn, đang bỏ hai quả cam đã bóc vỏ vào máy ép, nhận thấy được tầm mắt phía sau lưng liền xoay người, nhìn tôi cười nói:
“Dậy rồi? Mau đi đánh răng tới dùng cơm a.”
Sau khi nhìn cậu ba giây, tôi gật gật đầu, đứng dậy tròng cái áo ba lỗ vào. Cảm thấy chỗ trên lưng bị cậu cào tối hôm qua có hơi đau, mà bên xương quai xanh tinh xảo lộ ra ngoài của cậu cũng hiện đầy dấu vết ái muội, lúc này mới rốt cuộc xác nhận vị thần tượng trẻ tuổi trước mắt đã trở thành sự thật tôi vô pháp trốn tránh.
Bữa sáng là bánh mì kẹp thịt xông khói phô mai chiên đến vàng rượm xốp giòn, rau trộn thoạt nhìn rất ngon miệng, thức ăn Tây giàu calo kinh điển*. Tôi cầm dao nĩa, nhìn thoáng qua bạn học cũ rõ ràng đang phe phẩy đuôi chờ tôi khích lệ, do dự nói:
(* 经典美式高热量.)
“Ừm, Lương Dã…”
Cậu rót cho tôi ly nước cam ép, nghe vậy liền nhìn tôi bằng đôi mắt u oán:
“Như thế nào xa lạ như vậy? Rõ ràng tối hôm qua vẫn còn ở trên giường gọi người ta bảo bối cục cưng, ăn sạch sẽ xong rồi lại thành người quen bình thường với tớ.”
Tôi cắn một miếng bánh kẹp trước mặt, lặng yên đè xuống da gà nổi lên trên tay. Thân là người bị hại bị dụ dỗ gian dâm, tôi còn chưa kịp lên án cái gì, giọng điệu làm nũng mang theo một chút thê lương này của cậu giống như là đang oán trách tôi là bá vương ngạnh thượng cung* không chịu chịu trách nhiệm vậy.
(*霸王硬上弓Bá vương dùng sức kéo cung; cưỡng ép; cậy mạnh bức hiếp.)
Nghĩ một chút vẫn là nuốt mấy lời này vào lại, thử thăm dò: ” Vậy… Tiểu Bách Hợp?”
Lương Dã nghe vậy cứng lại, ngay sau đó bị sặc nước cam vừa uống vào miệng đến ho khan.
Tôi vội đi qua thuận khí cho cậu, lại đưa cho cậu một cái khăn giấy, ngượng ngùng nói: “Thấy người hâm mộ của cậu đều gọi như vậy, còn tưởng rằng cậu sẽ thích.”
Lương Dã yếu ớt xua xua tay với tôi: “Nhóm fans hâm mộ thích gọi, tớ không có quyền cự tuyệt a…”
Tôi lộ ra biểu tình ngầm hiểu*, nhìn cậu khôi phục lại từ phiền muộn ngắn ngủi, nghĩ một chút lại nói: “Cho nên cậu cảm thấy tớ nên xưng hô cậu thế nào mới được? Đừng nói là muốn giống như khi còn bé, gọi là Tinh Tinh đi?”
(*心领神会 tâm lĩnh thần hội: hiểu ngầm trong lòng, thấm nhuần mọi ý.)
Vừa dứt lời, tôi thiếu chút nữa căn phải lưỡi mình.
Nếu như nói tên gọi yêu của Tiểu Bách Hợp sẽ khiến cho một người đàn ông cảm thấy không được tự nhiên mà nói, hai chữ Tinh Tinh này dường như còn nữ tính hơn một chút…
Chờ một lúc lâu cũng không thấy Lương Dã đáp lại, tôi ngẩng đầu lên, thấy cậu đang liếc mắt đưa tình nhìn tôi, dường như không có điều dị nghị đối với xưng hô buồn nôn này, chớp chớp đôi mắt trong suốt nói: “Được, vậy Tinh Tinh đi.”
Nói xong tiến lại gần, ái muội lại thân thiết phun một hơi vào tai tôi: “Phái biết rằng chỉ có cậu mới có thể gọi tớ như vậy, Giang Sâm bảo bối.”
[35]
Sau khi ăn xong hai người cùng nhau đứng bên bồn rửa bát trong phòng bếp, Lương Dã đeo bao tay cao su, vô cùng nhàn nhã tựa vào người tôi, thấy bong bóng của nước rửa chén bay bay dính vào chóp mũi tôi, liền ngừng tay giúp tôi lau, cử chỉ đương nhiên giống như là vợ vừa mới cưới của tôi vậy.
Tình cảnh này lại khiến cho tâm tư vừa rồi ngo ngoe rục rịch, muốn mở miệng hỏi cậu, lại vẫn là cảm thấy có chút thẹn thùng.
Thấy tôi nhìn sườn mặt cậu không biết đang rối rắm cái gì đó, Lương Dã nhìn tôi cười hỏi:
“Làm sao vậy?”
“…”
Tôi do dự hồi lâu, gãi gãi đầu nói:
“Tinh Tinh a, hai chúng ta như bây giờ, có tính là đang quen nhau không…”
[36]
Lương Dã đột nhiên run lên, bát đĩa trong tay rơi thẳng vào bồn, lập tức vỡ tan.
Tôi thấy vậy vội vàng hỏi: “Không có việc gì không có việc gì, tớ biết loại suy nghĩ này có chút mạo phạm, coi như vừa rồi tớ ăn nói bậy bạ, không cần để trong lòng.”
“…”
Nói thì nói vậy, thấy bạn học cũ đã lên giường với mình hai lần dường như cũng không có ý định trở thành người yêu với tôi, trong lòng khó tránh khỏi vẫn sẽ có chút mất mát. Đang cúi người xuống định dọn đống bừa bộn trong bồn, cổ tay tôi bỗng nhiên bị năm ngón tay lạnh buốt nắm chặt, thời điểm ngẩng đầu, miệng cũng bị bịt kín.
Lương Dã nhào về phía trước hôn tôi, cánh môi hơi lạnh hôn lung tung xuống mặt cùng cằm lún phún râu của tôi, kích động cùng nhiệt tình tăng cao dị thường khiến cho tôi vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ có chút choáng váng, cũng đành phải ôm thân thể mềm mại này, mặc cậu muốn làm gì thì làm.
“Quá giảo hoạt rồi, Giang Sâm bảo bối.” Sau khi hôn đến mỹ mãn cậu liền vùi đầu vào vai tôi, có mấy phần ngượng ngùng. “Tớ còn chưa kịp tỏ tình, tâm lý còn chưa chuẩn bị xong, tại sao lại bị cậu đoạt trước… sẽ không phải là đang nằm mơ chứ…”
[37]
“Tớ thích cậu.” Cậu nói.
[38]
Tôi gật đầu, lại gật gật đầu.
Mặc dù rất muốn hỏi một câu vì cái gì, nhưng tôi biết không khí hiện tại rõ ràng không quá phù hợp.
“Cậu thích tớ không?” Cậu vẫn dán chặt lấy thân thể tôi, tràn đầy chờ mong mà nhìn thẳng vào mắt tôi, trong lời nói rõ ràng có chút khẩn trương.
Tôi vòng tay ôm lấy eo cậu, sau khi nghiêm túc suy nghĩ một lát, nhỏ giọng đáp: “Nói thật, tớ cũng không rõ lắm… thời gian chúng ta tiếp xúc dù sao quá ngắn, luôn cảm thấy có chút đột ngột, tớ không rõ suy nghĩ của bản thân hiện tại, nhưng cũng không bài xích cùng cậu phát triển thêm một bước… ừm, nói như thế nào đây…”
Tôi méo miệng, chỉ cảm thấy giờ phút này ăn nói vô cùng vụng về, đành phải dùng ánh mắt đầy chân thành nhìn về phía Lương Dã, hy vọng cậu có thể hiểu suy nghĩ của tôi.
Lương Dã dựa vào bên gáy tôi trầm mặc một hồi, như có điều suy nghĩ nói: “Ý là nói, tuy rằng cậu không biết bản thân hiện tại có thích tớ hay không, nhưng lại nguyện ý làm quen với tớ đúng không?”
Tôi gật đầu, cậu cười cười, lại hôn lên.
Bởi vì đáy lòng đã có nhận định như vậy, thời điểm hương vị bữa sáng bay ra từ phòng bếp, tôi day day đôi mắt nhập nhèm nhìn về phía bóng lưng cao gầy kia, cảm thấy có chút khó tin.
Lương Dã đã dọn đồ ăn, đang bỏ hai quả cam đã bóc vỏ vào máy ép, nhận thấy được tầm mắt phía sau lưng liền xoay người, nhìn tôi cười nói:
“Dậy rồi? Mau đi đánh răng tới dùng cơm a.”
Sau khi nhìn cậu ba giây, tôi gật gật đầu, đứng dậy tròng cái áo ba lỗ vào. Cảm thấy chỗ trên lưng bị cậu cào tối hôm qua có hơi đau, mà bên xương quai xanh tinh xảo lộ ra ngoài của cậu cũng hiện đầy dấu vết ái muội, lúc này mới rốt cuộc xác nhận vị thần tượng trẻ tuổi trước mắt đã trở thành sự thật tôi vô pháp trốn tránh.
Bữa sáng là bánh mì kẹp thịt xông khói phô mai chiên đến vàng rượm xốp giòn, rau trộn thoạt nhìn rất ngon miệng, thức ăn Tây giàu calo kinh điển*. Tôi cầm dao nĩa, nhìn thoáng qua bạn học cũ rõ ràng đang phe phẩy đuôi chờ tôi khích lệ, do dự nói:
(* 经典美式高热量.)
“Ừm, Lương Dã…”
Cậu rót cho tôi ly nước cam ép, nghe vậy liền nhìn tôi bằng đôi mắt u oán:
“Như thế nào xa lạ như vậy? Rõ ràng tối hôm qua vẫn còn ở trên giường gọi người ta bảo bối cục cưng, ăn sạch sẽ xong rồi lại thành người quen bình thường với tớ.”
Tôi cắn một miếng bánh kẹp trước mặt, lặng yên đè xuống da gà nổi lên trên tay. Thân là người bị hại bị dụ dỗ gian dâm, tôi còn chưa kịp lên án cái gì, giọng điệu làm nũng mang theo một chút thê lương này của cậu giống như là đang oán trách tôi là bá vương ngạnh thượng cung* không chịu chịu trách nhiệm vậy.
(*霸王硬上弓Bá vương dùng sức kéo cung; cưỡng ép; cậy mạnh bức hiếp.)
Nghĩ một chút vẫn là nuốt mấy lời này vào lại, thử thăm dò: ” Vậy… Tiểu Bách Hợp?”
Lương Dã nghe vậy cứng lại, ngay sau đó bị sặc nước cam vừa uống vào miệng đến ho khan.
Tôi vội đi qua thuận khí cho cậu, lại đưa cho cậu một cái khăn giấy, ngượng ngùng nói: “Thấy người hâm mộ của cậu đều gọi như vậy, còn tưởng rằng cậu sẽ thích.”
Lương Dã yếu ớt xua xua tay với tôi: “Nhóm fans hâm mộ thích gọi, tớ không có quyền cự tuyệt a…”
Tôi lộ ra biểu tình ngầm hiểu*, nhìn cậu khôi phục lại từ phiền muộn ngắn ngủi, nghĩ một chút lại nói: “Cho nên cậu cảm thấy tớ nên xưng hô cậu thế nào mới được? Đừng nói là muốn giống như khi còn bé, gọi là Tinh Tinh đi?”
(*心领神会 tâm lĩnh thần hội: hiểu ngầm trong lòng, thấm nhuần mọi ý.)
Vừa dứt lời, tôi thiếu chút nữa căn phải lưỡi mình.
Nếu như nói tên gọi yêu của Tiểu Bách Hợp sẽ khiến cho một người đàn ông cảm thấy không được tự nhiên mà nói, hai chữ Tinh Tinh này dường như còn nữ tính hơn một chút…
Chờ một lúc lâu cũng không thấy Lương Dã đáp lại, tôi ngẩng đầu lên, thấy cậu đang liếc mắt đưa tình nhìn tôi, dường như không có điều dị nghị đối với xưng hô buồn nôn này, chớp chớp đôi mắt trong suốt nói: “Được, vậy Tinh Tinh đi.”
Nói xong tiến lại gần, ái muội lại thân thiết phun một hơi vào tai tôi: “Phái biết rằng chỉ có cậu mới có thể gọi tớ như vậy, Giang Sâm bảo bối.”
[35]
Sau khi ăn xong hai người cùng nhau đứng bên bồn rửa bát trong phòng bếp, Lương Dã đeo bao tay cao su, vô cùng nhàn nhã tựa vào người tôi, thấy bong bóng của nước rửa chén bay bay dính vào chóp mũi tôi, liền ngừng tay giúp tôi lau, cử chỉ đương nhiên giống như là vợ vừa mới cưới của tôi vậy.
Tình cảnh này lại khiến cho tâm tư vừa rồi ngo ngoe rục rịch, muốn mở miệng hỏi cậu, lại vẫn là cảm thấy có chút thẹn thùng.
Thấy tôi nhìn sườn mặt cậu không biết đang rối rắm cái gì đó, Lương Dã nhìn tôi cười hỏi:
“Làm sao vậy?”
“…”
Tôi do dự hồi lâu, gãi gãi đầu nói:
“Tinh Tinh a, hai chúng ta như bây giờ, có tính là đang quen nhau không…”
[36]
Lương Dã đột nhiên run lên, bát đĩa trong tay rơi thẳng vào bồn, lập tức vỡ tan.
Tôi thấy vậy vội vàng hỏi: “Không có việc gì không có việc gì, tớ biết loại suy nghĩ này có chút mạo phạm, coi như vừa rồi tớ ăn nói bậy bạ, không cần để trong lòng.”
“…”
Nói thì nói vậy, thấy bạn học cũ đã lên giường với mình hai lần dường như cũng không có ý định trở thành người yêu với tôi, trong lòng khó tránh khỏi vẫn sẽ có chút mất mát. Đang cúi người xuống định dọn đống bừa bộn trong bồn, cổ tay tôi bỗng nhiên bị năm ngón tay lạnh buốt nắm chặt, thời điểm ngẩng đầu, miệng cũng bị bịt kín.
Lương Dã nhào về phía trước hôn tôi, cánh môi hơi lạnh hôn lung tung xuống mặt cùng cằm lún phún râu của tôi, kích động cùng nhiệt tình tăng cao dị thường khiến cho tôi vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ có chút choáng váng, cũng đành phải ôm thân thể mềm mại này, mặc cậu muốn làm gì thì làm.
“Quá giảo hoạt rồi, Giang Sâm bảo bối.” Sau khi hôn đến mỹ mãn cậu liền vùi đầu vào vai tôi, có mấy phần ngượng ngùng. “Tớ còn chưa kịp tỏ tình, tâm lý còn chưa chuẩn bị xong, tại sao lại bị cậu đoạt trước… sẽ không phải là đang nằm mơ chứ…”
[37]
“Tớ thích cậu.” Cậu nói.
[38]
Tôi gật đầu, lại gật gật đầu.
Mặc dù rất muốn hỏi một câu vì cái gì, nhưng tôi biết không khí hiện tại rõ ràng không quá phù hợp.
“Cậu thích tớ không?” Cậu vẫn dán chặt lấy thân thể tôi, tràn đầy chờ mong mà nhìn thẳng vào mắt tôi, trong lời nói rõ ràng có chút khẩn trương.
Tôi vòng tay ôm lấy eo cậu, sau khi nghiêm túc suy nghĩ một lát, nhỏ giọng đáp: “Nói thật, tớ cũng không rõ lắm… thời gian chúng ta tiếp xúc dù sao quá ngắn, luôn cảm thấy có chút đột ngột, tớ không rõ suy nghĩ của bản thân hiện tại, nhưng cũng không bài xích cùng cậu phát triển thêm một bước… ừm, nói như thế nào đây…”
Tôi méo miệng, chỉ cảm thấy giờ phút này ăn nói vô cùng vụng về, đành phải dùng ánh mắt đầy chân thành nhìn về phía Lương Dã, hy vọng cậu có thể hiểu suy nghĩ của tôi.
Lương Dã dựa vào bên gáy tôi trầm mặc một hồi, như có điều suy nghĩ nói: “Ý là nói, tuy rằng cậu không biết bản thân hiện tại có thích tớ hay không, nhưng lại nguyện ý làm quen với tớ đúng không?”
Tôi gật đầu, cậu cười cười, lại hôn lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook