Giao Ước!
-
Chương 6: Gặp rắc rối
Hướng Dương bị một ai đó kéo vào xô mạnh vào tường ngã phịch xuống nền, khiến cô vô cùng đau dữ dội, cái lưng của cô đau không có lời nào để diễn tả.
Mika nhẹ bước đi tới bóp lấy cầm Hướng Dương kèm theo một cười khả ố.
"Xin chào vợ mới cưới của Huy Nam."
Hướng Dương ngoảnh mặt lại nhìn một cách thê thảm, cô chợt giật phắt cả mình mà hét toáng lên thật to: "Oh mẹ ơi!"
Trước mặt cô, một cô gái tóc đen dài, mắt thì một con không thấy đâu chỉ thấy máu từ lỗ đen đó chảy dọc xuống bờ má đầy rẫy vết sướt trong rất ghê tởm, khóe môi máu chảy xuống. Cô ta chơ cái bộ dạng như vậy chỉ là để đe dọa Hướng Dương thôi, vì cô ta biết cô là người dương nhưng đứng trên ranh giới của cái chết, rồi cô ta nhanh chóng trở về hình như bình thường.
Tim cô đập thình thịch như muốn rơi ra ngoài vậy, thật sự khiếp vía!
Hướng Dương chống tay đứng dậy chạy về phía cửa, nắm lấy vặn của mở ra nhưng không tài nào mở được vì nó đã bị khóa chặt, mặc dù không có khóa trong. Cô đập cửa mà rống lên:
"Có ai ngoài đó không, cứu tôi với... Cứu tôi với..."
"Haha, cứ kêu đi, không ai tới cứu mày đâu!"
Mika cười phá lên một cách khoan khoái, ánh mắt khinh bỉ nhìn Hướng Dương.
"Các người là ai? Sao lại bắt tôi chứ?"
Hướng Dương gằn giọng nói, tay chân run lẩy bẩy tưởng chừng đứng không nổi, khi thấy đám ma nữ trước trước mặt trong vô cùng kinh dị.
"Là người ghét mày, vì mày dám lấn lướt cướp lấy Huy Nam của bọn tao."
Một con trong số đám đó cất giọng vênh váo, tay chỉ thẳng vào mặt Hướng Dương.
"Các cô muốn gì hả?
Hướng Dương bực mình nói ta. Thì ra cũng chỉ toàn là mấy người ghen ăn tức ở thôi, rãnh rỗi sinh nông nổi đây mà, nhưng dù sao cô cũng nên đề phòng thì hơn, bởi cô chỉ có một mình trong khi trước mặt có cả một bầy, mà toàn ma nữ không, cô không có củ tỏi hay bùa gì bên người gì cả.
"Trông chờ tia hy vọng là Huy Nam lên cứu nhưng chắc không được rồi, còn cái tên Gia Anh kia chắc chắn đã thấy nhưng anh ta có đời nào quan tâm tới đâu." Hướng Dương thầm nghĩ trong đầu với ánh mắt hoang mang. Chỉ biết thầm cầu nguyện Chúa trời, Amen.
Mika tiến lại gần Hướng Dương với dáng đi ghê tởm nuốt chửng lấy bóng đêm. Cô ta kề sát cái khuôn mặt khiếp đảm của mình vào mặt cô cười nhạo:
"Mày to gan lắm! Bọn tao ở đây muốn mày phải từ bỏ một thứ, bọn tao sẽ không đụng đến một cộng tóc của mày."
"Các cô muốn tôi bỏ thứ gì chứ? Mà tôi có thứ gì đâu mà bỏ! mắc cười mấy cô thật chứ."
Hướng Dương gằn giọng đáp lại, nhìn cô ta với ánh mắt không thể nào chán ghét hơn.
"Bỏ anh Huy Nam, Ok! Sẵn tiện trả dù anh Gia Anh, vì mày dám chọc giận anh ấy."
"Chậc!" Cô tặc lưỡi cảm thấy nực cười khi nghe cô ta nói. Cô nghĩ cả đám này đều mê trai đến mù quáng rồi. Nghĩ sao người ta đã là vợ chồng chỉ vì bị uy hiếp mà bỏ nhau dễ dàng như vậy sao, cô ta nói bỏ như một trò đùa vậy.
Hướng Dương thản nhiên đáp không một chút lo sợ: "Các người nên xem lại mình đi. Rãnh rỗi sinh nông nổi hả?"
"Xông lên xử nó cho tao, dám láo cá với tao!"
Mika lên tiếng ra lệnh cho bọn tay chân xông lên đánh Hướng Dương khi cô dám ăn nói hàm hồ như vậy với cô ta. Cô nằm dưới sàn co quắp như con tôm không thể nào chống cự được thế lực âm tàn sát khí của bọn này. Bọn nó thi nhau cấu xé, dẫm đạp bằng những đôi gót nhọn vào bụng và lưng cô, túm tóc cô... trời ơi đau thấu tận mây xanh, chỉ mong chờ Chúa cứu rỗi.
"Là do mày ngu, nên tự chút lấy!"
MiKa nói giọng đầy kênh kiệu, hai tay vòng trước mặt hả hê nhìn Hướng Dương bị đánh cho tơi bời hoa lá, sao bay khắp đầu.
"Các người làm bẩn chỗ tôi ngủ rồi đấy!"
Một giọng nói trầm bổng cất lên.
Bọn chúng dừng tay lại ngoảnh mặt nhìn về phía khung cửa sổ. Hướng Dương bất thần ngẩng mặt lên nhìn về hướng đó. Một dáng người bị nuốt chửng bởi bóng đêm, nhưng dưới ánh trăng rằm sáng rọi xuống khuôn mặt sắc lạnh thanh tú kia, cùng ánh mắt sắc lẻm.
Mika ngạc nhiên thốt lên: "Gia Anh!"
"Đánh nhau thì tìm khác mà đánh, đừng phá cả chỗ ngủ của tôi!"
Gia Anh nói giọng trầm đục, nghiêng đầu sang nhìn cả đám đang ngẩn ngơ trơ mặt ra nhìn mình với ánh mắt lạnh lẽo vô cảm xúc, khẽ liếc nhìn cô gái bị đánh te tua bầm dập kia. Anh thầm nói: "Cô ta thật biết gây rắc rối mà! Còn cái tên Huy Nam kia không biết làm cái quỷ gì để mấy con ma nữ trời ơi đất hỡi này làm càn nữa. Phá hoại chỗ hay ngủ của mình."
Mika có chút sợ sợ, gượng cười lắp ba lắp nói: "Gia Anh, bọn em... bọn em... chỉ là xử giúp con nhỏ dám chọc tức anh lúc sáng thôi mà..."
"Còn không mau đi khỏi đây!"
"Dạ vâng!" Mika vội gật đầu đáp, rồi quay sang nhìn bọn tay chân của mình bảo: "Mau đi thôi, lôi con nhỏ này đi luôn, kiếm chỗ khác xử nó, chứ ở có Gia Anh đấy. Tao sợ không khéo bị ảnh xử đẹp cho giờ."
Bọn tay chân gật đầu dạ dạ vâng vâng, định lôi Hướng Dương đi thì giọng nói lạnh âm vực của Gia Anh vang lên:
"Để cô gái đó ở lại! Rồi biến đi."
"Nhưng..."
"Còn không mau biến đi!"
Mika nhanh chóng cùng đồng bọn của mình lủi đi khi bắt gặp ánh mắt đáng sợ của Gia Anh. Nét mặt anh không gì ngoài sự lạnh lùng như cục đá tảng Bắc Cực cả.
Hướng Dương khó nhằn đứng dậy trong bộ dạng không thể nào còn lành lặn hơn, bộ váy bị xé rách miếng này miếng kia, đã vậy một bên áo bị rách tẹt một đường hở cả mạn sườn và vòng eo con kiến của cô, lộ chút thịt trắng ngần.
Vẻ mặt cô khó coi, đầu tóc rối bù, nhìn về phía Gia Anh với ánh mắt biết ơn vì anh ta đã cứu cô thoát khỏi cái đám ghen tuông kia. Cô nhẹ giọng chân thành đáp:
"Cám ơn đã cứu tôi!"
Gia Anh bước xuống khỏi bậu cửa sổ, cho tay vào túi quần rồi trầm giọng đáp:
"Tôi không cứu cô, chỉ là chỗ của ngủ thường ngày của tôi vì cô mà bị vấy bẩn thôi!"
Nghe Gia Anh nói vậy, nét mặt Hướng Dương chợt tối sầm lại, hình tượng soái ca của anh ta tức thời trong mắt cô chớp nhoáng chưa đầy một phút tan biến. Cô hậm hực đáp:
"Này, bộ tôi bẩn lắm sao mà làm bẩn chỗ ngủ của anh hả? Anh xem lại mình đi rồi hãy nói người khác. Tính tình gì đâu mà khó ưa không thể tả. Hèn gì không ai ưa anh là đúng rồi. Chẳng hiểu sao mấy đứa con gái kia lại thích anh nữa? Thích Huy Nam nghe còn được, vì anh ta có vẻ dễ gần hơn anh."
"Vì đẹp!"
Gia Anh đáp một câu ngắn gọn rồi đi lướt qua mặt Hướng Dương với dáng vẻ ung dung.
"Mắc ói quá! Sao lại có người tự cao đến thế nhỉ? Tự khen mình đẹp luôn chứ lị."
Hướng Dương đáp lại, ánh mắt gườm gườm nhìn dáng đi khoan thai của Gia Anh. Mà cô cũng phải công nhận anh ta đẹp trai thật, ánh mắt sắc lạnh, thần thái ngút trời đến cả Huy Nam còn không sánh bằng. Nhưng cái tính lại khó gần, lúc lạnh lùng kiêu ngạo, lúc vô tình máu lạnh.
Cô chợt nhận ra chỉ còn một mình đứng trong căn phòng tối mù mịt này, sợ lại có mấy bóng ma như vừa rồi châm chọc nên vội vàng chạy theo phía sau Gia Anh.
"Đi chỗ khác, đừng làm phiền tôi!"
Gia Anh cất giọng đáp với vẻ mặt lạnh lùng.
"Ai thèm làm phiền anh! Chỉ là cùng đường thôi mà!"
Hướng Dương đáp nhanh, ánh mắt liếc xéo Gia Anh một cái. Chợt nhìn lại mình, bộ váy rách bươm, cô không thể nào để bộ dạng như thế này mà bước xuống bữa tiệc kia được.
Nhìn sang cái khoác da trên người Gia Anh, không cần suy nghĩ gì nhiều. Ngay lập tức cô nắm lấy áo của Gia Anh kéo ra khiến anh như đứng hình nhìn hành động của cô.
"Sorry, babe. Cho tôi mượn áo anh đi, váy tôi bị rách hở hang tùm lùm à. Có gì tôi trả lại anh sau nha."
Nói rồi, Hướng Dương quay chạy nhanh đi một mạch. Vì cô biết nếu đứng lại nói dài dòng kiểu gì cũng bị Gia Anh xử cho một trận không thấy mặt trời ngày mai luôn.
"Con nhỏ này!"
Gia Anh gằn giọng nói, khi lần đầu tiên có một cô gái lại lấn lướt trước mặt anh như vậy. Trước giờ mấy đứa con gái hay kể cả con trai cũng vậy, chưa một lần dám động vào người anh. Lần này anh nhất quyết phải dạy cho cô ta một bài học.
Anh biến mất trong chớp nhoáng không thấy bóng dáng đâu.
Hướng Dương cấm đầu cấm cổ chạy không biết trời trăng mây gió là gì, việc lấy áo của Gia Anh đã là ăn gan hùm rồi nên thoát thân như vậy là tốt nhất, tại bộ dạng của cô như vậy nên cô mới làm thế thôi. Kiểu gì anh ta cũng tức điên lắm trong đó.
Dừng lại, tay vịn lên tường, cô thở hồng hộc, cả người mệt nhoài. Nhận ra tay chân mình lắm vết trầy sướt do bị đánh vừa rồi, giờ cô mới thấy cái lưng của mình có cảm giác đau nhức.
"Ôi thần linh ơi!"
Bất thình lình Gia Anh xuất hiện đứng ngay trước mặt cô, với gương mặt không thể nào đáng sợ hơn, một bên mặt bị tóc da rướm máu, gân máu nổi đầy mặt.
"A... a..."
Cô không được giữ được thăng bằng, tay quờ quang trong không khí, mà ngã người ra phía sau, lăn xuống cả cầu thang chính giữa sảnh bữa tiệc đang diễn ra.
Mọi người đều đứng sững lại nhìn khung cảnh trước mặt. Nguyên cả những ly rượu được xếp thành tầng đều đổ rầm xuống ngay chúng một cặp đôi. Mà xuôi cho cô khi rước họa vào thân, khi mà gặp ngay cái tên chị đại với đại ca hung dữ nhất cái trường này.
"Chát"
Nguyên cái tác mạnh dội vào khuôn mặt xinh đẹp của Hướng Dương đến nổi ứa máu miệng, cô ôm lấy bờ má bỏng rát in hằn bàn tay mà ngước mặt lên nhìn hai người họ.
Mika nhẹ bước đi tới bóp lấy cầm Hướng Dương kèm theo một cười khả ố.
"Xin chào vợ mới cưới của Huy Nam."
Hướng Dương ngoảnh mặt lại nhìn một cách thê thảm, cô chợt giật phắt cả mình mà hét toáng lên thật to: "Oh mẹ ơi!"
Trước mặt cô, một cô gái tóc đen dài, mắt thì một con không thấy đâu chỉ thấy máu từ lỗ đen đó chảy dọc xuống bờ má đầy rẫy vết sướt trong rất ghê tởm, khóe môi máu chảy xuống. Cô ta chơ cái bộ dạng như vậy chỉ là để đe dọa Hướng Dương thôi, vì cô ta biết cô là người dương nhưng đứng trên ranh giới của cái chết, rồi cô ta nhanh chóng trở về hình như bình thường.
Tim cô đập thình thịch như muốn rơi ra ngoài vậy, thật sự khiếp vía!
Hướng Dương chống tay đứng dậy chạy về phía cửa, nắm lấy vặn của mở ra nhưng không tài nào mở được vì nó đã bị khóa chặt, mặc dù không có khóa trong. Cô đập cửa mà rống lên:
"Có ai ngoài đó không, cứu tôi với... Cứu tôi với..."
"Haha, cứ kêu đi, không ai tới cứu mày đâu!"
Mika cười phá lên một cách khoan khoái, ánh mắt khinh bỉ nhìn Hướng Dương.
"Các người là ai? Sao lại bắt tôi chứ?"
Hướng Dương gằn giọng nói, tay chân run lẩy bẩy tưởng chừng đứng không nổi, khi thấy đám ma nữ trước trước mặt trong vô cùng kinh dị.
"Là người ghét mày, vì mày dám lấn lướt cướp lấy Huy Nam của bọn tao."
Một con trong số đám đó cất giọng vênh váo, tay chỉ thẳng vào mặt Hướng Dương.
"Các cô muốn gì hả?
Hướng Dương bực mình nói ta. Thì ra cũng chỉ toàn là mấy người ghen ăn tức ở thôi, rãnh rỗi sinh nông nổi đây mà, nhưng dù sao cô cũng nên đề phòng thì hơn, bởi cô chỉ có một mình trong khi trước mặt có cả một bầy, mà toàn ma nữ không, cô không có củ tỏi hay bùa gì bên người gì cả.
"Trông chờ tia hy vọng là Huy Nam lên cứu nhưng chắc không được rồi, còn cái tên Gia Anh kia chắc chắn đã thấy nhưng anh ta có đời nào quan tâm tới đâu." Hướng Dương thầm nghĩ trong đầu với ánh mắt hoang mang. Chỉ biết thầm cầu nguyện Chúa trời, Amen.
Mika tiến lại gần Hướng Dương với dáng đi ghê tởm nuốt chửng lấy bóng đêm. Cô ta kề sát cái khuôn mặt khiếp đảm của mình vào mặt cô cười nhạo:
"Mày to gan lắm! Bọn tao ở đây muốn mày phải từ bỏ một thứ, bọn tao sẽ không đụng đến một cộng tóc của mày."
"Các cô muốn tôi bỏ thứ gì chứ? Mà tôi có thứ gì đâu mà bỏ! mắc cười mấy cô thật chứ."
Hướng Dương gằn giọng đáp lại, nhìn cô ta với ánh mắt không thể nào chán ghét hơn.
"Bỏ anh Huy Nam, Ok! Sẵn tiện trả dù anh Gia Anh, vì mày dám chọc giận anh ấy."
"Chậc!" Cô tặc lưỡi cảm thấy nực cười khi nghe cô ta nói. Cô nghĩ cả đám này đều mê trai đến mù quáng rồi. Nghĩ sao người ta đã là vợ chồng chỉ vì bị uy hiếp mà bỏ nhau dễ dàng như vậy sao, cô ta nói bỏ như một trò đùa vậy.
Hướng Dương thản nhiên đáp không một chút lo sợ: "Các người nên xem lại mình đi. Rãnh rỗi sinh nông nổi hả?"
"Xông lên xử nó cho tao, dám láo cá với tao!"
Mika lên tiếng ra lệnh cho bọn tay chân xông lên đánh Hướng Dương khi cô dám ăn nói hàm hồ như vậy với cô ta. Cô nằm dưới sàn co quắp như con tôm không thể nào chống cự được thế lực âm tàn sát khí của bọn này. Bọn nó thi nhau cấu xé, dẫm đạp bằng những đôi gót nhọn vào bụng và lưng cô, túm tóc cô... trời ơi đau thấu tận mây xanh, chỉ mong chờ Chúa cứu rỗi.
"Là do mày ngu, nên tự chút lấy!"
MiKa nói giọng đầy kênh kiệu, hai tay vòng trước mặt hả hê nhìn Hướng Dương bị đánh cho tơi bời hoa lá, sao bay khắp đầu.
"Các người làm bẩn chỗ tôi ngủ rồi đấy!"
Một giọng nói trầm bổng cất lên.
Bọn chúng dừng tay lại ngoảnh mặt nhìn về phía khung cửa sổ. Hướng Dương bất thần ngẩng mặt lên nhìn về hướng đó. Một dáng người bị nuốt chửng bởi bóng đêm, nhưng dưới ánh trăng rằm sáng rọi xuống khuôn mặt sắc lạnh thanh tú kia, cùng ánh mắt sắc lẻm.
Mika ngạc nhiên thốt lên: "Gia Anh!"
"Đánh nhau thì tìm khác mà đánh, đừng phá cả chỗ ngủ của tôi!"
Gia Anh nói giọng trầm đục, nghiêng đầu sang nhìn cả đám đang ngẩn ngơ trơ mặt ra nhìn mình với ánh mắt lạnh lẽo vô cảm xúc, khẽ liếc nhìn cô gái bị đánh te tua bầm dập kia. Anh thầm nói: "Cô ta thật biết gây rắc rối mà! Còn cái tên Huy Nam kia không biết làm cái quỷ gì để mấy con ma nữ trời ơi đất hỡi này làm càn nữa. Phá hoại chỗ hay ngủ của mình."
Mika có chút sợ sợ, gượng cười lắp ba lắp nói: "Gia Anh, bọn em... bọn em... chỉ là xử giúp con nhỏ dám chọc tức anh lúc sáng thôi mà..."
"Còn không mau đi khỏi đây!"
"Dạ vâng!" Mika vội gật đầu đáp, rồi quay sang nhìn bọn tay chân của mình bảo: "Mau đi thôi, lôi con nhỏ này đi luôn, kiếm chỗ khác xử nó, chứ ở có Gia Anh đấy. Tao sợ không khéo bị ảnh xử đẹp cho giờ."
Bọn tay chân gật đầu dạ dạ vâng vâng, định lôi Hướng Dương đi thì giọng nói lạnh âm vực của Gia Anh vang lên:
"Để cô gái đó ở lại! Rồi biến đi."
"Nhưng..."
"Còn không mau biến đi!"
Mika nhanh chóng cùng đồng bọn của mình lủi đi khi bắt gặp ánh mắt đáng sợ của Gia Anh. Nét mặt anh không gì ngoài sự lạnh lùng như cục đá tảng Bắc Cực cả.
Hướng Dương khó nhằn đứng dậy trong bộ dạng không thể nào còn lành lặn hơn, bộ váy bị xé rách miếng này miếng kia, đã vậy một bên áo bị rách tẹt một đường hở cả mạn sườn và vòng eo con kiến của cô, lộ chút thịt trắng ngần.
Vẻ mặt cô khó coi, đầu tóc rối bù, nhìn về phía Gia Anh với ánh mắt biết ơn vì anh ta đã cứu cô thoát khỏi cái đám ghen tuông kia. Cô nhẹ giọng chân thành đáp:
"Cám ơn đã cứu tôi!"
Gia Anh bước xuống khỏi bậu cửa sổ, cho tay vào túi quần rồi trầm giọng đáp:
"Tôi không cứu cô, chỉ là chỗ của ngủ thường ngày của tôi vì cô mà bị vấy bẩn thôi!"
Nghe Gia Anh nói vậy, nét mặt Hướng Dương chợt tối sầm lại, hình tượng soái ca của anh ta tức thời trong mắt cô chớp nhoáng chưa đầy một phút tan biến. Cô hậm hực đáp:
"Này, bộ tôi bẩn lắm sao mà làm bẩn chỗ ngủ của anh hả? Anh xem lại mình đi rồi hãy nói người khác. Tính tình gì đâu mà khó ưa không thể tả. Hèn gì không ai ưa anh là đúng rồi. Chẳng hiểu sao mấy đứa con gái kia lại thích anh nữa? Thích Huy Nam nghe còn được, vì anh ta có vẻ dễ gần hơn anh."
"Vì đẹp!"
Gia Anh đáp một câu ngắn gọn rồi đi lướt qua mặt Hướng Dương với dáng vẻ ung dung.
"Mắc ói quá! Sao lại có người tự cao đến thế nhỉ? Tự khen mình đẹp luôn chứ lị."
Hướng Dương đáp lại, ánh mắt gườm gườm nhìn dáng đi khoan thai của Gia Anh. Mà cô cũng phải công nhận anh ta đẹp trai thật, ánh mắt sắc lạnh, thần thái ngút trời đến cả Huy Nam còn không sánh bằng. Nhưng cái tính lại khó gần, lúc lạnh lùng kiêu ngạo, lúc vô tình máu lạnh.
Cô chợt nhận ra chỉ còn một mình đứng trong căn phòng tối mù mịt này, sợ lại có mấy bóng ma như vừa rồi châm chọc nên vội vàng chạy theo phía sau Gia Anh.
"Đi chỗ khác, đừng làm phiền tôi!"
Gia Anh cất giọng đáp với vẻ mặt lạnh lùng.
"Ai thèm làm phiền anh! Chỉ là cùng đường thôi mà!"
Hướng Dương đáp nhanh, ánh mắt liếc xéo Gia Anh một cái. Chợt nhìn lại mình, bộ váy rách bươm, cô không thể nào để bộ dạng như thế này mà bước xuống bữa tiệc kia được.
Nhìn sang cái khoác da trên người Gia Anh, không cần suy nghĩ gì nhiều. Ngay lập tức cô nắm lấy áo của Gia Anh kéo ra khiến anh như đứng hình nhìn hành động của cô.
"Sorry, babe. Cho tôi mượn áo anh đi, váy tôi bị rách hở hang tùm lùm à. Có gì tôi trả lại anh sau nha."
Nói rồi, Hướng Dương quay chạy nhanh đi một mạch. Vì cô biết nếu đứng lại nói dài dòng kiểu gì cũng bị Gia Anh xử cho một trận không thấy mặt trời ngày mai luôn.
"Con nhỏ này!"
Gia Anh gằn giọng nói, khi lần đầu tiên có một cô gái lại lấn lướt trước mặt anh như vậy. Trước giờ mấy đứa con gái hay kể cả con trai cũng vậy, chưa một lần dám động vào người anh. Lần này anh nhất quyết phải dạy cho cô ta một bài học.
Anh biến mất trong chớp nhoáng không thấy bóng dáng đâu.
Hướng Dương cấm đầu cấm cổ chạy không biết trời trăng mây gió là gì, việc lấy áo của Gia Anh đã là ăn gan hùm rồi nên thoát thân như vậy là tốt nhất, tại bộ dạng của cô như vậy nên cô mới làm thế thôi. Kiểu gì anh ta cũng tức điên lắm trong đó.
Dừng lại, tay vịn lên tường, cô thở hồng hộc, cả người mệt nhoài. Nhận ra tay chân mình lắm vết trầy sướt do bị đánh vừa rồi, giờ cô mới thấy cái lưng của mình có cảm giác đau nhức.
"Ôi thần linh ơi!"
Bất thình lình Gia Anh xuất hiện đứng ngay trước mặt cô, với gương mặt không thể nào đáng sợ hơn, một bên mặt bị tóc da rướm máu, gân máu nổi đầy mặt.
"A... a..."
Cô không được giữ được thăng bằng, tay quờ quang trong không khí, mà ngã người ra phía sau, lăn xuống cả cầu thang chính giữa sảnh bữa tiệc đang diễn ra.
Mọi người đều đứng sững lại nhìn khung cảnh trước mặt. Nguyên cả những ly rượu được xếp thành tầng đều đổ rầm xuống ngay chúng một cặp đôi. Mà xuôi cho cô khi rước họa vào thân, khi mà gặp ngay cái tên chị đại với đại ca hung dữ nhất cái trường này.
"Chát"
Nguyên cái tác mạnh dội vào khuôn mặt xinh đẹp của Hướng Dương đến nổi ứa máu miệng, cô ôm lấy bờ má bỏng rát in hằn bàn tay mà ngước mặt lên nhìn hai người họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook