Giáo Thảo Cùng Phòng Chỉ Biết Nói Ừm
-
4: Khẩn Trương
Nhìn vào trạng thái đáng lo ngại hiện giờ của Chử Nhiên, mấy tên thẳng nam không có lấy một tế bào lãng mạn nào len lén thảo luận với nhau.
"Bên cạnh cậu ta chắc chắn là bạn cùng phòng mới.
Lẽ nào trước mặt bạn học mới, cậu ta muốn đóng giả thành hình tượng hướng nội dễ ngượng ngùng nhưng lại thật thà ít nói à?"
Mọi người cùng nhau trầm mặc.
"Đáng sợ quá đi.
Mày đừng nói nữa, da gà của tao rớt hết xuống đất mày có nhặt giúp tao không?"
"Dựa vào quy luật của giới giải trí, dám dựng lên một cái hình tượng hoàn toàn tương phản với bản tính của mình, sớm muộn gì cũng sập phòng cho xem, tao muốn hóng hớt quá bọn mày ơi!"
"Không đúng! Nó tự nhiên dựng hình tượng thế làm gì? Bọn mày có bao giờ thấy nó để ý hình tượng của mình chưa? Lúc trước mỗi lần Tiểu Nhạn Nhi vì muốn hấp dẫn nữ thần của nó, mỗi ngày đều dậy sớm dùng nước vuốt tóc, mà Chử Nhiên có bao giờ làm dăm ba cái trò này đâu?"
Nhạn Đạt Phi đang yên lành đột nhiên bị cue, không khách khí mà đấm người vừa nói một cú.
Nhưng nghe xong lời này, hắn quay ra nhìn Chử Nhiên, liền cảm thấy có gì đó không ổn.
Hắn mở camera điện thoại lên, phóng to màn hình, khiến ống kính gần như dính chặt vào đầu Chử Nhiên.
"Ê bọn mày đến xem thử kiểu tóc của Chử Nhiên này, có phải là cố ý chải chuốt rồi không?" Nhạn Đạt Phi nói, "Trông thì có vẻ lộn xộn một cách tự nhiên đấy, nhưng nhìn kiểu gì thấy góc độ rối này có chút tinh tế, phong cách quá mức rồi đấy."
Những người khác: "..."
Chu mi nga!!!
Cùng bạn cùng phòng đi dạo phố mua ít đồ mà còn phải cố ý trang điểm chải chuốt, Chử Nhiên bọn họ quen không phải như thế này đâu!
Cách đó không xa, Chử Nhiên vẫn đang chầm chậm đẩy xe hàng đi về phía trước, nam sinh bên cạnh muốn đẩy giúp mà hắn còn không cho, hết sức nghiêm túc mà lắc đầu từ chối, nhìn qua thì đây còn không phải là bạn cùng phòng tốt nhất Trung Hoa trong truyền thuyết đây sao?
Một lúc thật lâu, thật lâu sau, mới có người phun ra một câu: "Hay là nó bị trúng tà rồi?"
Mọi người: "..."
Trước ngày hôm nay, đám người bọn họ đối với mấy chuyện mê tín dị đoan đều khịt mũi coi thường.
Nhưng hiện tại, trái tim của chủ nghĩa duy vật đang dần dần bị dao động.
Nhạn Đạt Phi hít sâu một hơi, dùng ngữ khí của một tử sĩ sắp lên đoạn đầu đài, nói: "Đi! Đi qua xem nó có còn quen biết bọn mình nữa không!"
*
Thủy Trừng đang đi trên đường, thì thấy phía đối diện có ba người đang đi tới.
Biểu cảm của ba người kia rất kỳ quái, nhìn qua có một sự bi thương không giải thích được, cái kiểu giống như đang dũng sĩ đang chuẩn bị hy sinh ấy.
Nhưng mà khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần, biểu tình của bọn họ bắt đầu thay đổi, dần dần biến thành kinh ngạc, cuối cùng biến thành hưng phấn.
"Ờ kìa! Ai dà, hóa ra là cậu!"
"Bạn cùng phòng của nó thế mà lại là cậu, hahaha! Lúc nãy đứng xa không nhìn rõ mặt mà."
Mấy anh chàng to lớn đột nhiên tới gần, còn hồ hởi như thế, thấy thế nào cũng có chút dọa người, Thủy Trừng tức khắc cứng còng cả người.
Mấy anh chàng thấy thế vội vã xua tay: "Đừng sợ, đừng sợ.
Mấy anh em đây không phải người xấu, bọn tôi là người tốt!"
"Bọn tôi là bạn của Chử Nhiên, bọn mình còn học chung trường cấp 3 đó!"
Thủy Trừng quay đầu nhìn thoáng qua Chử Nhiên, thấy sắc mặt hắn hình như hơi đen lại một chút, bắt gặp ánh mắt của cậu thì gật đầu một cái.
Thủy Trừng thở phào nhẹ nhõm, sau đó có chút vui vẻ.
Xem ra hồi học cấp ba, Chử Nhiên cũng vẫn có thể kết bạn bình thường, quá tốt rồi.
Ba nam sinh tự giới thiệu hết sức nhiệt tình, Thủy Trừng biết được người đeo kính tròn gọng đen tên là Nhạn Đạt Phi, người trông có vẻ phóng khoáng, vui vẻ tên Tạ Bân, còn người tương đối hào hoa phong nhã tên Liêu Chu.
Nhắc đến ba cái tên này, Thủy Trừng vẫn có chút ấn tượng – hồi đi học thường xuyên gặp tên bọn họ ở top đầu của bảng xếp hạng thành tích.
Nhóm người bọn họ đứng yên tại chỗ có chút cản trở giao thông, vì thế họ tiếp tục đi về phía trước.
Thủy Trừng thấy Chử Nhiên bị hai người bạn khác kéo lại phía sau, có lẽ là lâu rồi không gặp nên muốn ôn chuyện một lát, vì thế quay sang nói chuyện với Tạ Bân đang đi bên cạnh: "Các cậu trước đây biết tôi hả?"
"Biết chứ, sao lại không biết được? Cậu rõ ràng là nhân vật phong vân ở trường cấp ba bọn mình mà!" Tạ Bân say sưa tám chuyện: "Cậu với Chử Nhiên chính là song bích của Nhất Trung đó nha! Có biết bao nhiêu người muốn chụp một bức ảnh hai người chung một khung hình, nhưng lại không có cơ hội nào hết.
Bọn họ đều nói là hai người vương bất kiến vương, hai đối thủ cùng đứng ở đỉnh cao nhan trị sao có thể dễ dàng gặp nhau như thế?"
Thủy Trừng: "..."
Cái cốt truyện chechow gì thế này, sao cậu còn chưa nghe qua lần nào thế? Hồi cấp ba, cậu và Chử Nhiên không học cùng lớp, bởi vậy cũng không có nhiều cơ hôi để nhìn thấy nhau.
Thủy Trừng hiện tại ngẫm lại, liệu bản thân mình có quá ít hiểu biết về những chuyện diễn ra bên ngoài khung cửa sổ hay không, nhưng lại cảm thấy như vậy quá khoa trương, quá trẻ trâu.
Có lẽ bạn học Tạ này cũng là một thanh niên nhiệt tình yêu thương với mấy chuyện bát quái, nghe mấy cái lời đồn nhảm nhiều quá, nên cuối cùng mới hình thành nhận thức sai lầm như thế.
Tạ Bân giơ ngón cái lên, làm một cái like: "Hôm nay vừa gặp, thiếu hiệp đây quả là danh bất hư truyền!"
"...!Cảm ơn lời khen của cậu." Thủy Trừng nói.
*
Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad @kid1304 và wordpress Minh Thiên.
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
*
Chử Nhiên bị kéo lại phía sau, đang đối diện với sự quan tâm đặc biệt quả đám bạn thân.
Nhạn Đạt Phi giơ một ngón tay lên: "Đây là số mấy?"
Chử Nhiên lạnh lùng nói: "Là chỉ số thông minh của mày."
Nhạn Đạt Phi: "..."
Liêu Chu tiếp nhận đề tài: "Chử Nhiên này, gần đây mày có gặp chuyện gì kỳ lạ không? Gặp chuyện gì nhất định phải nói cho bọn tao biết, biết đâu bọn tao giúp được gì thì sao?"
Chử Nhiên liếc Liêu Chu một cái, nhàn nhạt nói: "Có.
Thời gian trước có lần tao mơ thấy mình có được sức mạnh, chỉ cần tao nhìn ai một cái thì người đó sẽ bị một bàn tay vô hình bóp chặt cổ, đáng sợ lắm."
Liêu Chu: "??!"
Chử Nhiên nói xong vội sải bước đuổi theo bóng người trước mặt, để lại một Liêu Chu tan vỡ trong gió thu.
Liêu Chu cũng không quan tâm đến Chử Nhiên nữa, cậu ta bắt lấy Nhạn Đạt Phi, hoảng loạn nói: "Có vấn đề, thực sự có vấn đề.
Nói ra khéo mày không tin...!Tao thật sự cảm thấy hơi bị khó thở, giống như bị ai bóp cổ ấy!"
"Cái gì?!" Nhạn Đạt Phi chấn động, toàn bộ trái tim thuộc về chủ nghĩa duy vật đều đang run rẩy, lập tức đi kiểm tra cổ Liêu Chu có xuất hiện vết tay bóp cổ không.
Sau khi xem xong, Nhạn Đạt Phi: "..."
"Nãy không để ý, mày mặc ngược áo, cổ áo tụt xuống phía sau rồi."
Liêu Chu: "...Không sao."
"Chử Nhiên chắc không phải trúng tà đâu." Liêu Chu chậm rãi nói: "Dù sao thì một con quỷ làm sao sống chó như nó được."
Nhạn Đạt Phi hết sức tán đồng quan điểm này, nhưng tại sao Chử Nhiên ra ngoài mua đồ mà còn phải làm tóc cơ chứ? Mà nhìn lại bạn cùng phòng của Chử Nhiên là ai, lại cảm thấy mọi thứ dễ hiểu rồi.
Rốt cuộc thì Thủy Trừng trông không khác gì mặt trời nhỏ phổ chiếu nhân gian thế kia, ăn mặc xuề xòa mà đứng bên cạnh cậu ấy nhất định sẽ cảm thấy áp lực dữ dội lắm.
Chử Nhiên chắc là không muốn bị so sánh nên mới chải chuốt một tí.
*
Thủy Trừng tiếp tục trò chuyện với Tạ Bân.
"Đúng rồi, trường mình có nhiều người thi đỗ ở đây lắm." Tạ Bân móc điện thoại ra, "Tôi thêm wechat của cậu được không? Sau này cũng dễ dàng liên lạc hẹn nhau đi chơi hơn."
"À, được." Thủy Trừng cũng lấy điện thoại ra, cúi đầu mở mã QR để người bên cạnh quét.
"Tích" một tiếng, một yêu cầu kết bạn nhảy ra.
Bên trên viết hai chữ: "Chử Nhiên".
Thủy Trừng ngẩng đầu lên nhìn thấy, người bên cạnh mình vậy mà lại biến thành Chử Nhiên, còn Tạ Bân thì bị đẩy sang một bên.
Tạ Bân cố gắng chen lại: "Này, sao mày lại đẩy tao? Tao muốn quét mã, để tao quét cái coi."
Chử Nhiên vẫn không nhúc nhích, mắt điếc tai ngơ, nhìn về Thủy Trừng, hơi mím môi, dường như có chút khẩn trương.
"Đúng rồi, bọn mình còn chưa thêm bạn tốt đâu." Thủy Trừng ấn đồng ý, cười cười với Chử Nhiên, "Được rồi."
Khóe mắt đuôi mày của Chử Nhiên đều toát ra ý cười, sau đó hơi dừng một chút, mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng vẫn nhường một chút không gian, để Thủy Trừng thêm bạn với Tạ Bân.
Vòng xã giao của hắn, nếu Thủy Trừng muốn, cậu ấy đương nhiên có thể gia nhập.
*
Sau khi mua sắm xong, mọi người phát hiện ai cũng chưa ăn cơm, vì thế hết sức ăn ý, rủ nhau đến quán lẩu dùng bữa.
Trên đường đi, Thủy Trừng có ý đồ chuyển một nửa số tiền mua sắm qua wechat cho Chử Nhiên, nhưng một giây sau đã bị Chử Nhiên trả lại.
Thủy Trừng cứ gửi một lần là Chử Nhiên trả lại một lần, đến cuối cùng, Thủy Trừng cũng phải từ bỏ.
Dù sao cậu với Chử Nhiên cũng làm bạn cùng phòng bốn năm cơ mà, có rất nhiều cơ hội mời Chử Nhiên đi ăn, lần sau đến lượt cậu mời là okela.
Sau khi đến quán lẩu, cả nhóm ngồi xuống, bắt đầu gọi món.
Mọi người bảo Thủy Trừng gọi món trước, vì Chử Nhiên ngồi cạnh nên Thủy Trừng đặt thực đơn vào vị trí ở giữa cả hai, định gọi món cùng hắn.
"Cậu muốn gọi một ly nước cam không?" Thủy Trừng hỏi.
Nhạn Đạt Phi và những người khác trước nay chưa từng thấy Chử Nhiên uống nước cam bao giờ, vừa định lên tiếng thì nghe thấy Chử Nhiên nói: "Ừm."
Ba người ngồi đối diện: "?"
Thủy Trừng lại hỏi tiếp: "Cậu muốn ăn bông cải xanh không?"
Chử Nhiên căn bản không có nhìn thực đơn, người này một mực ngắm mặt Thủy Trừng: "Ừm."
Thủy Trừng: "Bắp bò thì sao?"
Chử Nhiên: "Ừm."
Người xem: "???"
Qúa, quá kỳ quái rồi đấy nhá! Bình thường Chử Nhiên không phải là nên mở miệng bảo Thủy Trừng tự gọi món cho mình đi, không cần lo cho hắn hả? Dù sao trước kia Chử Nhiên cũng nói với họ như thế đó.
Nhạn Đạt Phi và hai thằng bạn khác liếc nhau, uống một ngụm trà đè xuống sự kinh ngạc trong lòng, ngập ngừng dò hỏi: "Sao cậu không nói lời nào, sao lại chỉ có ừm không thế?"
Cũng đâu phải không thể nói chuyện đâu, lúc nãy trào phúng hù dọa bọn họ còn trôi chảy lắm mà, còn tưởng hắn bình thường rồi, bây giờ giả vờ ngượng ngùng cái gì thế?
Thủy Trừng cũng không nghĩ nhiều, giúp Chử Nhiên giải vây: "Tính cách cậu ấy có chút hướng nội, không có việc gì, như này cũng tốt mà."
Nhóm ba người: "..."
Tính cách hướng nội? Ai cơ? Chử Nhiên cùng lắm chỉ là có lúc lười không muốn nói chuyện, chứ hướng nội liên quan gì đến nó cơ?
Chử - hướng nội – Nhiên liếc mắt nhìn ba cái bóng đèn to tổ chảng một cái: "Ừm."
Nhóm ba người: "......"
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng bọn Nhạn Đạt Phi cảm thấy ánh mắt này của Chử Nhiên lạnh vèo vèo thế nào ấy.
Thủy Trừng tiếp tục nhìn thực đơn, mà Chử Nhiên lại cúi đầu gõ vài cái vào di động.
Điện thoại của bộ ba bóng đèn đồng thời rung lên, bọn họ vừa mở di động lên liền thấy có người vừa @ tất cả thành viên trong nhóm.
Cái người @all kia đang nhập tin nhắn.
[ Hiểu chuyện một chút.]
[ Không phải cố ý không nói lời nào.]
Màn đêm dần buông xuống, toàn bộ đèn ở tiệm lẩu cũng được bật lên.
Trong tiệm có rất nhiều người, ồn ào lại náo nhiệt.
Mà Chử Nhiên chỉ đơn thuần ngồi tại chỗ của mình, lại có thể hoàn toàn cách biệt với những người xung quanh.
Bề ngoài cao ngạo lại lãnh khốc, kiểu người như này, dường như có bí mật gì đều có thể đè nén ở trong lòng, thích gì cũng sẽ không nói cho người khác, nếu không thì không còn khốc nữa.
Dường như nói ra một chữ "thích" liền lùn đi một đầu, đặt đối phương ở vị trí cao hơn cả mình.
Đặc biệt là nếu cuối cùng bị từ chối, chỉ cần không đem phần tình cảm này nói cho những người khác, vậy hoàn toàn sẽ không mất mặt, có thể tiếp tục bảo trì hình tượng.
Trong nhóm lại nhảy ra một tin nhắn, đến từ chính Chử Nhiên.
Ba người Nhạn Đạt Phi vừa cúi đầu đọc tin nhắn, ngay lập tức trợn trừng cả mắt.
"Chỉ là ở trước mặt cậu ấy nên cảm thấy có chút khẩn trương."
*************
Lời tâm sự lúc nửa đêm:
Hổng hỉu sao một con bé flop ói ẻ, không có ai đọc như mị cũng bị bê đi re-up chứ ạ.
Vinh hạnh quá????
Các bác thương em thì đọc ở trang chính được không ạ? Em tra tên truyện chỉ ra trang re-up, còn chả có tên em.
Dịch vì vui vui thôi, nhưng cũng mong có bạn đọc càng vui hơn nữa.
Mà trang re-up còn nhiều lượt đọc hơn trang chính.
Khóc ẻ ????.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook