An Nhiên phóng xuống giường, lấy đồ đi tắm ngay, ăn uống miễn phí thì cô luôn dẫn đầu. Buổi tối, An Nhiên mò ra siêu thị mua thêm đồ ăn vặt, mặc dù cách 2 hôm trước cô dõng dạc đứng trước mặt mọi người tuyên bố sẽ giảm cân. Bỏ thôi, cô chính là loại người thích nói gì thì nói đó, còn làm theo hay không thì phải xem xét mức độ nghiêm trọng của nó. Vào đến quầy thức ăn nhanh, cô thuận tay quơ hết những thứ cô thấy cho vào giỏ ngay, đang say mê quơ tay bốc hốt thì kèm sau đó là một giọng nam vang lên sau lưng cô, đúng là giọng nói quyến rũ làm lay động lòng người, An Nhiên cho là vậy, còn nội dung lời nói thì chưa chắc :

-Cô gái, trông cô béo thế rồi mà vẫn ăn khuya nhiều vậy sao ?

“Béo…” – Cái từ mà bất kì cô gái nào cũng ghét cay ghét đắng, cả cô cũng vậy thôi. An Nhiên thiết nghĩ “cái thể loại đàn ông này, có cần phải nhận xét nhau đau như vậy không, đúng là ti tiện của ti tiện mà, để bà xem rốt cuộc là tên khốn nào mở lời ?” Cô quay đầu lại, đập vào mặt cô là nguyên 1 cây màu đen, hắn che hết ánh sáng đèn điện, cô nhìn không rõ mặt hắn cho lắm, hắn lại nói :

-Lấy ít thôi, tôi cũng cần vài phần.

Sau đó, hắn tự nhiên, phải gọi là vô cùng vô duyên kèm tự nhiên, đưa tay lấy 1 phần thức ăn trong giỏ của cô rồi đi thẳng, trong lòng An Nhiên phát lửa “thằng mất nết, nhìn mặt là biết đần thối, bà không chấp mi”. Cô đành đi lấy vài món khác,khi ra tính tiền, thế quái nào cô lại đứng sau lưng hắn, cô thầm nghĩ “quân tử thì mười năm trả thù chưa muộn, nhưng cô không phải quân tử và cô muốn trả thù ngay bây giờ, đúng là trời cao có mắt, cuối cùng thục nữ như cô cũng có cơ hội vùng dậy”. Cô nhanh chân giả vờ đau bụng, xin chen qua quầy bên cạnh tính tiền trước, trước khi bước sang, cô nhìn xem hắn đang đứng như thế nào, tốt lắm đúng là địa hình tốt, thiên thời địa lời thật mà. An Nhiên bước sang quầy kia, nhưng sau đó cô lại xoay 1 vòng 360 độ, ánh mắt ngắm thật chuẩn, cô vung chiếc giỏ bay thẳng vào “nơi không cần chạm” của hắn ta, An Nhiên chớp chớp mắt, giả vờ lúng túng và lên tiếng hỏi thăm :

-Anh gì ơi, tôi xin lỗi, rất xin lỗi, anh có còn làm đàn ông được không ạ ???

Cả siêu thị im ắng, xót thương cho 1 nam thanh niên bị nỗi đau ngàn kim đâm xuyên, mọi người xì xầm và cả nhưng tiếng cười khục khựa như muỗi kêu văng vẵng, thông cảm có, bi hài có, nhưng … Hắn im lặng, mặt tái dần rồi chuyển sang màu xanh, đứng yên bất động, An Nhiên cười hả hê trong bụng, tính tiền rồi chuồn về ngay, kẻo hắn ta trả thù.

Sáng hôm sau, An Nhiên hiên ngang đi chung với 3 kẻ lắm lời trong phòng, mặt cô hằm hằm, vì sao ư, đối với cô, muốn cô thức dậy mà cả 3 người kia lôi đầu vực lên, còn khó hơn cả việc bắt cô từ bỏ thức ăn mà cô không thích. Từ xa xa, một chàng trai đi tới, mĩm cười ngọt ngào, túm lấy áo cô và buông lời nồng nặc mùi thuốc súng trước mặt An Nhiên :

-LẠC AN NHIÊNNNNNNN … Ơn đức của cậu, dám lợi dụng tớ để nhờ việc tên lực lưỡng khoa thể dục hả ?

An Nhiên vỗ vai cậu bạn, thở dài thườn thượt :

-Biết sao giờ, tớ là rất lười, cậu biết mà, tớ sao khiêng nổi chồng tập bàn đồ xuống lầu 1 cơ chứ !

-Hết người rồi sao mà cậu lại nhờ hắn ta, giờ hắn theo mình sát nút kia kìa. – Thiện Tôn mắt nổi lửa

An Nhiên nhìn theo phía tay Thiện Tôn chỉ, là gã lực lưỡng khoa thể dục đang nhìn bọn họ :

-Tớ thấy có hỉ sự nha nha nha…

Hiểu Hi can 2 người họ ra và nói :

-Vào lớp đi, định gây sự tới khi nào nữa hả ?

Thiện Tôn nói đúng ra thì thẳng chẳng thẳng mà cong thì có 99% lận, An Nhiên xem cậu như một gái yêu của cô vậy. Trân Trân ngồi cùng Hiểu Hi, Thiện Tôn dính lấy An Nhiên, Bội Kì đứng trướclớp và nói to :

-Giáo sư Mục là người dạy lớp mình môn “Chi phối tâm lí” cho buổi ngoại khóa, ai rớt môn này thì tới năm thứ 4 mới trả được nữa nhé, mà năm 4 thì lớp mình bận làm luận án hết nên không có thời gian học lại đâu, các bạn tự học và siêng năng nhé.

Bội Kì đi về chỗ của cô, kế bên là bạn trai của cô - Diên Tông, thằng cha trưởng nhóm bóng chuyền khóa trên, thế quái nào lại đến đây học cùng lớp tâm lí, Thiện Tôn nói nhỏ với An Nhiên :

-Anh ấy vì thương lớp trưởng quá nên mới bám theo tới lớp ngoại khóa nha nha nha

An Nhiên gật gật đầu, tỏ vẻ hâm mộ, bỗng cả lớp nháo nhào, hô to “thầy đến, thầy Mục đến, cha mẹ ơi …” … “Thầy Mục đẹp trai quá… má ơi… A A A A” … Đại loại là khen lão Giáo sư mới đến dạy thay môn này, An Nhiên cũng tò mn muốn chiêm ngưỡng dung nhan quý hiếm của vị Giáo sư này, xem đến mức chim sa cá lặn không. Việc đầu tiên khi thấy mặt vị Giáo sư này là chữ “Béo…”, An Nhiên kinh hãi, gào thét trong đầu “Má ơi, thiên địa ơi, thằng cha hôm bữa bị mình phá trong siêu thị đây mà…” An Nhiên ngồi cụp đuôi xuống ngay, cô khóc thầm trong tim, xem ra học kì này cô chết thảm thật rồi, đắc tội với giáo sư thì tội cũng ngang ngữa “hãm hiếp bất thành”. Giáo sư Mục gõ nhẹ thướt lên bảng, cầm lấy phấn và viết tên “Mục Nhu William”, sau đó quay xuống lớp và giải thích :

-Mẹ tôi là người Pháp, nên tên tôi biến hóa vậy đấy. Em nào thắc mắc gì thì xin mời ?

Một nữ sinh đứng dậy,mặt đỏ bừng, cho tay ra sau lưng rồi hỏi ngay :

-Giáo sư, thầy bao nhiêu tuổi ạ ? Có gia đình chưa ạ ? Bạn gái thì sao thầy ?

William đi xuống bục giảng, nhàn nhã trả lời :

-Vấn đề này chắc đối với các bạn rất tò mò phải không, tôi cũng nói thẳng : tôi thì 32 tuổi, vẫn độc thân, bạn gái thì hiện tại tôi chưa lọt vào mắt xanh của ai.

Trước khi nói xong thì William gõ tay vào bàn của An Nhiên đang gục mặt, nhìn cô rồi cười nói :

- Môn này không khó cho 1 số bạn, nhưng tôi sẽ tặng vài con 0 cho những bạn vắng mặt các buổi trước và nếu muốn xóa bỏ điểm 0 này thì các bạn phải làm 1 bài luận văn cho tôi. Đơn giản thôi, đề là do tôi ra, tâm lí chung thì các bạn cứ yên tâm, tôi sẽ tổng kết điểm danh 2 tuần trước.

An Nhiên trong lòng dậy sóng dữ dội, nhất định mùa hè này cô không thể bắt xe về nhà rồi, thầy Mục kéo bảng điểm danh ra, nhìn sơ lược 1 chút rồi nói :

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương