Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn
Chương 37: Còn không đi vào

Bạn cùng lớp trải qua tối nay, những khúc mắc đối với Từ Du Mạn đã biến mất hết. Nhìn thấy Tống Lâm Bạch đứng ở cửa, cả lớp đều nháy mắt ra hiệu với Từ Du Mạn, có nam sinh thậm chí còn huýt gió.Từ Du Mạn làm bộ tức giận rống to:

“Nên làm gì thì làm đi. Hẹn hò cùng đi về, còn không nhanh lên.”

Mọi người cười lớn rời khỏi phòng học. Trong chốc lát, bên trong phòng học cũng chỉ còn lại một mình Từ Du Mạn. Từ Du Mạn liếc Tống Lâm Bạch đang ngây ngô đứng ở cửa lớp nói: 

“Đứng ở cửa làm gì? Còn không đi vào?”

Tống Lâm Bạch lúc này mới bước vào phòng học của cô.

“Xin hỏi, có chuyện gì không?”

Tối nay là thế nào vậy? Tất cả mọi người mặt đều đỏ rần. Mặt của Tống Lâm Bạch kìm nén đến đỏ bừng, khẩn trương nhỏ giọng nói: 

“Học…Học tỷ, cùng ăn khuya được chứ?” 

Tống Lâm Bạch nghe nói người đàn ông lần trước tới đón Từ Du Mạn không phải bạn trai của cô, vui mừng trong lòng không cách nào nói ra lời. Dưới sự thôi thúc của bạn bè, cậu chạy đến tìm Từ Du Mạn. Muốn thổ lộ nhưng không biết nên nói như thế nào, nên mới mời cô đi ăn khuya. Từ Du Mạn nghe xong liền nói: 

“Thật xin lỗi, tôi muốn về nhà sớm.” 

Đây là cự tuyệt, Tống Lâm Bạch hẳn phải biết chứ. Tống Lâm Bạch sao lại không biết Từ Du Mạn đây là đang gián tiếp cự tuyệt. Cậu chán nản cúi đầu.

“Vậy… vậy tôi đi trước.” 

Từ Du Mạn nghe ra giọng của Tống Lâm Bạch mang theo một chút nghèn nghẹn, Tống Lâm Bạch lại sắp khóc. Từ Du Mạn không phải lần đầu tiên được người ta mời ăn cơm, không phải lần đầu tiên cự tuyệt người ta, nhưng tình huống như thế này cô thật sự là lần đầu tiên gặp phải, tay chân không khỏi có chút luống cuống.

“Đợi chút.” Từ Du Mạn suy nghĩ một chút, nói: “Tôi đi với cậu.”

Từ Du Mạn cũng có thể cảm giác Tống Lâm Bạch có tình cảm đối với mình, nên phải tìm cơ hội nói rõ ràng. Nếu như tối nay Tống Lâm Bạch nói gì với cô, cô cũng sẽ nhân cơ hội này mà khuyên bảo tiểu nam hài này. Nếu như Tống Lâm Bạch không nói gì, vậy coi như xong. Cô cũng không thể người ta còn chưa nói thích cô, cô đã cự tuyệt người ta, như vậy không phải có vẻ quá tự luyến hay sao.Quả nhiên vừa nghe Từ Du Mạn nói đồng ý, Tống Lâm Bạch liền cười rộ lên. Tống Lâm Bạch cười lên, thật đáng yêu. Trên thực tế, không cười cũng đáng yêu. Chính là cười lên đáng yêu hơn một chút. Giọng nói của Tống Lâm Bạch rất nhẹ nhàng, nghe ra được tâm tình của cậu rất tốt.

“Vậy học tỷ, chị thu dọn đồ đạc đi, tôi ở cửa ra vào chờ chị.”

Nói xong, Tống Lâm Bạch liền đi ra đứng ở cửa. Từ Du Mạn có chút buồn cười,  lắc đầu một cái, tiếp tục thu dọn cặp sách. Cô nghĩ nếu như có một em trai như vậy thì rất tốt. Từ Du Mạn sau khi thu dọn xong, tắt đèn trong phòng học đi, đóng cửa lại, sau đó đi tới trước mặt Tống Lâm Bạch:

“Đi thôi.”

Tống Lâm Bạch liền vội vàng gật đầu, “Ừ.”

“Đi đâu?”

“Vậy đi quán đồ nướng gần đây đi, đồ nướng ở đó mùi vị rất ngon.”

Tống Lâm Bạch đột nhiên nghĩ muốn đến quán đồ nướng. Bởi vì mời Từ Du Mạn ăn khuya cũng là đột nhiên nói ra. Từ Du Mạn biết quán đồ nướng mà Tống Lâm Bạch nói ở chỗ nào, cho nên cô đi phía trước. Quán đồ nướng chính là cung cấp cho học sinh, cho nên ở gần trường học, cũng không xa. Đi hai ba phút liền đến. Học sinh ăn khuya buổi tối hơi nhiều, cho nên lúc hai người Từ Du Mạn tới, quán đã đầy ắp người rồi. Không thể kiếm được chỗ ngồi, Từ Du Mạn nói ra suy nghĩ:

“Tôi cũng không đói, không thì chúng ta đi đi.”

“Ừ.” 

Tống Lâm Bạch cảm thấy hơi buồn bực. Rõ ràng đã nói mời ăn bữa ăn khuya rồi, sao lại nhiều người như vậy, không còn chỗ ngồi trống nữa. Ban đêm thật ra thì cũng cực kỳ xinh đẹp. Đèn đỏ tím vàng muôn màu muôn vẻ, đèn màu treo trên cây ven đường, còn có đèn đường sáng liên tục hàng đêm. Lúc này rất nhiều gia đình đã đi ngủ rồi, nhưng mà, với rất nhiều người sống về đêm thì giờ mới là bắt đầu. Từ Du Mạn cùng Tống Lâm Bạch một trước một sau đi bộ trên đường. Đèn đường mờ ảo ven đường, đem cái bóng của hai người kéo dài thật dài. Từ Du Mạn phá vỡ sự yên lặng:

“Cậu có lời muốn nói với tôi sao? Bây giờ có thể nói rồi.” 

Từ Du Mạn ở trong công viên tìm một băng ghế mây ngồi xuống, Tống Lâm Bạch cũng không biết đi đến công viên từ lúc nào, thấy Từ Du Mạn ngồi trên ghế dài, chính mình cũng ngơ ngác ngồi xuống. Tống Lâm Bạch cảm giác trái tim của mình đập càng lúc càng nhanh, dường như không chịu sự khống chế của cậu mà muốn nhảy ra ngoài.

“Học tỷ, tôi… tôi có thể gọi chị là Mạn Mạn không?”

Lúc này Tống Lâm Bạch lại cảm thấy bối rối giống như một tiểu cô nương. Đây là lần đầu tiên cậu thích một nữ sinh như vậy, dĩ nhiên cũng là lần đầu tiên thổ lộ với con gái. Từ Du Mạn làm sao lại không biết tâm tư của Tống Lâm Bạch. Cô biết rõ, loại chuyện như vậy vẫn nên sớm nói rõ ràng thì tốt hơn, cứ nói không rõ ràng, mập mờ không rõ, đối với người nào cũng không tốt. Cho nên, Từ Du Mạn nói: 

“Tôi lớn hơn cậu, cậu cứ gọi tôi chị Mạn là được rồi.”

Một câu nói, nói ra sự chênh lệch tuổi giữa bọn họ. Một câu nói, nói ra Từ Du Mạn cự tuyệt mập mờ. Một câu nói, chính là Từ Du Mạn đưa ra sự cự tuyệt. Tống Lâm Bạch mặc dù tuổi không lớn, cũng còn chưa từng yêu, nhưng cũng không biểu hiện rằng cậu không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Từ Du Mạn. Cậu đã sớm biết sẽ là kết quả này, không phải sao? Cho nên, lời kế tiếp căn bản cũng không cần nói nữa, không phải sao?

Tống Lâm Bạch cười có chút đau khổ, “Chị Mạn, tôi đưa chị về nhà.”

Từ Du Mạn biết Tống Lâm Bạch đã hiểu, khẽ gật đầu. Buổi tối đưa nữ sinh về nhà là thể hiện sự lịch sự của một người đàn ông. Cô cũng không thể không cho tiểu nam hài này một cơ hội lịch sự chứ? Hơn nữa, đã cự tuyệt quá nhiều rồi, cái yêu cầu nho nhỏ này sao còn có thể cự tuyệt nữa?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương