Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn
-
Chương 11: Lấy Thân Báo Đáp Được Không?
“Em tới nơi này làm gì?”
Từ Du Mạn bị người đàn ông trước mặt này làm giật mình. Cố Uyên chạy tới trước mặt cô khi nào mà cô cũng không biết nữa? Hơn nữa ánh mắt Cố Uyên trông thật u ám. Từ Du Mạn tâm căng thẳng, ho khan hai tiếng, trả lời nói:
“Cố giáo sư thật trùng hợp, thầy cũng đến xem mặt à?”
Cố Uyên nghe thấy Từ Du Mạn nói vậy, ánh mắt càng thêm u ám rồi. Từ Du Mạn hoàn toàn không biết đến cuối cùng là Cố Uyên muốn như thế nào?
“Em cũng tới xem mặt?” Từ Du Mạn cảm giác lời nói Cố Uyên giống như đang tra khảo cô.
“Không phải, chỉ là theo bạn tới xem mặt ạ.” Từ Du Mạn không rõ rốt cuộc mình bị gì mà tự nhiên giải thích cùng Cố Uyên nhiều như vậy. Cũng may nghe thấy Từ Du Mạn giải thích, Cố Uyên rốt cục khôi phục vẻ bình thản.
“Ừm.”
Cố Uyên hình như rất kỳ quái. Đã không thích mình thì thôi đi.Thật sự là hành động của Cố Uyên rất kỳ quái, để Từ Du Mạn buộc lòng phải suy nghĩ phương diện này. Tuyệt đối không phải là Từ Du Mạn tự kỷ.
“Thầy ơi, thầy cũng tới xem mặt sao?”
Người đàn ông ưu tú như vậy mà cũng tới nơi xem mặt này? Từ Du Mạn không thể không cảm thán thế giới này, đến cùng đã nổi phồng bao nhiêu rồi.
“Không phải. Theo bạn đến.”
Lúc này, Từ Du Mạn cùng Cố Uyên mới phát hiện, Thẩm Mặc Dư cùng bạn Cố Uyên ở bên cạnh trò chuyện rôm rả. Xem ra, hai người bọn họ thật hợp nhỉ?
“Xin chào! Tôi gọi là Trương Chương Việt.” Bạn Cố Uyên lúc này đi tới, nở một nụ cười càng làm hắn rất tuấn tú, trên thực tế cũng rất tuấn tú.
“Tôi gọi Từ Du Mạn.”
“Em gái mỹ nữ, không biết tôi có thể có vinh dự mời hai em cùng đi ăn tối không?”
Trương Chương Việt bộ dạng cũng không tệ, Từ Du Mạn cảm thấy có thể tác hợp Thẩm Mặc Dư cùng hắn, hắn mời ăn cơm, đương nhiên phải đáp ứng rồi. Trước lạ sau quen mà. Dù sao là bạn Cố Uyên chắc là không có vấn đề gì. Quyết định xong, Từ Du Mạn liền cười gật đầu đáp ứng. Từ Du Mạn không thấy được thời điểm cô đáp ứng sắc mặt Cố Uyên có chút khó coi. Nhưng Cố Uyên vẫn không nói gì thêm. Anh cuối cùng vẫn không thể hủy mặt mũi của bạn bè được. Thương lượng thật lâu, cuối cùng vẫn là quyết định đi ăn lẩu.Từ Du Mạn không thích cái gọi là cơm Tây mà xã hội thượng lưu thường hay ăn gì đó linh tinh. Bất quá thời điểm quan trọng cũng sẽ không làm xấu mặt là được.Thời tiết này không lạnh cũng không nóng nên ăn lẩu rất hợp lí. Từ Du Mạn đề nghị một quán lẩu mà cô thích. Trương Chương Việt lái xe, Thẩm Mặc Dư ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, Từ Du Mạn cùng Cố Uyên cùng nhau ngồi ở ghế sau. Cùng Cố Uyên ngồi cùng một chổ, cho dù trong lòng Từ Du Mạn không biểu hiện gì lớn nhưng vẫn là có chút mất tự nhiên. Ngồi bên cạnh, dù nói thế nào cũng là thầy của cô. Cố Uyên không cảm thấy mất tự nhiên, luôn luôn bình thản ung dung. Có đôi khi còn nhìn nhìn bộ dáng Từ Du Mạn băn khoăn bất an, tâm tình cũng sẽ trở nên tốt lắm.
“Thầy. . . . . .” Từ Du Mạn muốn tìm chút gì đó nói, nhưng vẫn là không tìm được đề tài gì để nói. Nghe thấy ghế trước hai người Thẩm Mặc Dư cùng Trương Chương Việt càng nói càng hăng say, cười ha ha, Từ Du Mạn rốt cục tìm được đề tài.
“Thầy này, bạn thầy thoạt nhìn không giống như không tìm được bạn gái nha, làm sao lại có thể đến nơi này xem mặt?”
“Không phải mà là do gia đình hối thúc kết hôn.” Cố Uyên đem mọi chuyện nói rõ ràng.
“Ồ. . .” Lại hết lời để nói rồi. Từ Du Mạn bỗng nhiên nghĩ đến các nữ sinh bát quái trong lớp, có lẽ cô có thể biết được đáp án mà các nữ sinh muốn không chừng.
“Thầy ơi, thầy muốn kết hôn không?”
Nghe thấy câu hỏi Từ Du Mạn dè dặt cẩn trọng, tâm Cố Uyên bị kiềm hãm, lại thấy khuôn mặt bát quái tươi cười của Từ Du Mạn, tự giễu cười cười.
“Không có. Còn chưa có người nào nguyện ý nhảy vào hố lửa này của tôi.”
“Phốc. . . . . . Không ngờ thầy cũng sẽ nói giỡn vậy nha.”
Cố Uyên không có trả lời.Trải qua cuộc nói chuyện như vậy, Từ Du Mạn cảm thấy sống chung một chỗ cùng Cố Uyên không khó mà chịu đựng. Không không thể chịu được, thời gian liền qua rất nhanh. Trong lúc lơ đãng, cũng đã đến quán lẩu rồi. Quán lẩu tên là Lẩu Vương Mụ. Quán lẩu không gian không lớn, bên trong trái phải cũng chỉ có mười bàn. Nhưng trang trí bên trong không tệ, có hương vị gia đình. Thấy có khách đến, người phụ nữ trung niên vóc dáng mập mạc liền đi ra.
“Vương Mụ.” Từ Du Mạn thân thiết gọi người phụ nữ trung niên.
“Oh, là Từ Từ. Từ Từ, lâu lắm rồi không tới chỗ dì nha, có phải đã quên Vương Mụ rồi phải không?”
Vương Mụ oán trách nói.Từ Du Mạn đã quen bị Vương Mụ nói như vậy nên cười nói:
“Con làm sao dám đem Vương Mụ của chúng con quên được chứ! Tại dạo này con bận mà. Dì xem, con rảnh liền tìm đến dì không phải sao?”
“Tiểu Dư, cháu cũng tới rồi.”
“Dạ, Vương Mụ.” Vương Mụ cùng Thẩm Mặc Dư biết nhau cũng là do Từ Du Mạn.
“Đây là. . . . . .” Vương Mụ nhìn Cố Uyên cùng Trương Chương Việt hỏi nói. Hai người trẻ tuổi này là lần đầu tiên bà gặp.
“Nhìn coi, cháu lại quên giới thiệu rồi. Đây là chủ quán Vương Mụ, còn đây là thầy giáo chủ nhiệm lớp còn, Cố Uyên cùng bạn thầy ấy, Trương Chương Việt.” Từ Du Mạn giới thiệu mọi người với nhau.
“Thầy giáo chủ nhiệm của con hả? Trẻ tuổi như vậy sao? Là bạn trai thì đúng hơn bằng không làm sao cùng nhau đến chỗdì?” Vương Mụ bát quái nói, còn đối với Từ Du Mạn nháy mắt khiến cho Từ Du Mạn dở khóc dở cười.
“Vương Mụ, thầy ấy thật là thầy giáo của con mà. Chúng con gặp nhau trên đường.”
“Không phải muốn ăn lẩu sao? Còn không đi vào?” Cố Uyên không lắm cao hứng nói.
“Nhìn dì coi, thấy Từ Từ liền hưng phấn mọi thứ đều quên rồi. Các con, mời vào.”
Vương Mụ biết Từ Du Mạn thích ăn lẩu cá nấu cải chua, cho nên cũng không có hỏi cần gì liền vội vàng đi chuẩn bị. Quán này có lẩu cá nấu cải chua ngon lắm hơn nữa cũng thật tiện nghi. Trước kia Từ Du Mạn thường xuyên tới chổ này ăn lẩu cá, đến nhiều, tự nhiên thành quen thuộc. Sau này, Vương Mụ biết tình trạng trong nhà Từ Du Mạn, cũng trợ giúp Từ Du Mạn. Có thể giúp đỡ cái gì liền giúp đỡ. Tận đáy lòng Từ Du Mạn cũng thích Vương Mụ, đối đãi với Vương Mụ giống như người thân. Lẩu cá nấu cải chua rất nhanh liền được mang lên, Từ Du Mạn cũng không khách khí, trước hết đem đầu cá gắp vào trong chén sau bỏ miếng cá thơm lừng vào trong miệng. Thẩm Mặc Dư sớm đã quen với việcTừ Du Mạn ăn lẩu cá nấu cải chua đầu tiên nhất định phải ăn đầu cá, bản thân bắt chước gắp một khối cá ăn. Cô cũng cảm thấy cá nơi này ngon lắm. Cố Uyên ăn lẩu không giống Từ Du Mạn cùng Thẩm Mặc Dư mà từng ngụm từng ngụm ăn, cay đến muốn thổi không khí nhưng vẫn làm như không cay vậy. Nước mắt đều vì ăn cay mà chảy ra. Tuy rằng tướng ăn nhìn không đẹp lắm, nhưng không làm người khác cảm thấy không có lễ nghi, không lịch sự. Ngược lại làm cho người chung quanh cảm thấy người ta ăn như vậy mới thật thoải mái. Cố Uyên ăn cá không nhanh cũng không chậm. Anh không giống Từ Du Mạn cho vào miệng rồi nhằn xương ra, mỗi lần ăn anh đều đem xương ca lấy ra hết rồi mới bỏ cá vào trong miệng nhai kĩ nuốt chậm. Trương Chương Việt lúc đầu định không ăn, nhìn thấy tất cả mọi người ăn hăng say, hắn mới bắt đầu ăn. Ăn một miếng sau, liền cùng Từ Du Mạn Thẩm Mặc Dư giống nhau từng ngụm từng ngụm ăn. Có người ăn rất lịch sự, hơn nữa còn là nam, Từ Du Mạn đương nhiên khi ăn không có thư thái như vậy, Từ Du Mạn ngồi ở bên phải Cố Uyên, cho nên Từ Du Mạn dùng đũa của mình gắp một miếng thịt cá trực tiếp nhét vào trong miệng Cố Uyên. Thấy ánh mắt Cố Uyên nhìn cô, Từ Du Mạn mới ý thức đến bản thân đang làm cái gì:
“Thanh toán xong rồi nha.”
Cố Uyên biết ý tứ Từ Du Mạn. Cô dùng qua ly của anh, lần này anh dùng đũa của cô, thanh toán xong. Quay đầu lại thấy Thẩm Mặc Dư cùng Trương Chương Việt miệng mở to nhìn cô, Từ Du Mạn ho khan hai tiếng, vùi đầu vào ăn, không biết là hai người bọn họ nhìn mình bằng ánh mắt ái muội. Nhưng thật lạ, vì sao cô không nhìn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt bọn họ đang nhìn mình???
“Hai người không ăn sao?”
Cố Uyên kịp thời giải vây. Rốt cục ánh mắt như vậy cũng dừng lại trên đỉnh đầu của cô rồi. Từ Du Mạn ngẩng đầu, đối với Cố Uyên lộ ra ánh mắt cám ơn.
Lông mi Cố Uyên khẽ chớp, như là đang nói: “Dùng cái gì cảm ơn đây?”
Sau đó Từ Du Mạn lại dùng ánh mắt nói: “Lấy thân báo đáp được không?”
Từ Du Mạn bị người đàn ông trước mặt này làm giật mình. Cố Uyên chạy tới trước mặt cô khi nào mà cô cũng không biết nữa? Hơn nữa ánh mắt Cố Uyên trông thật u ám. Từ Du Mạn tâm căng thẳng, ho khan hai tiếng, trả lời nói:
“Cố giáo sư thật trùng hợp, thầy cũng đến xem mặt à?”
Cố Uyên nghe thấy Từ Du Mạn nói vậy, ánh mắt càng thêm u ám rồi. Từ Du Mạn hoàn toàn không biết đến cuối cùng là Cố Uyên muốn như thế nào?
“Em cũng tới xem mặt?” Từ Du Mạn cảm giác lời nói Cố Uyên giống như đang tra khảo cô.
“Không phải, chỉ là theo bạn tới xem mặt ạ.” Từ Du Mạn không rõ rốt cuộc mình bị gì mà tự nhiên giải thích cùng Cố Uyên nhiều như vậy. Cũng may nghe thấy Từ Du Mạn giải thích, Cố Uyên rốt cục khôi phục vẻ bình thản.
“Ừm.”
Cố Uyên hình như rất kỳ quái. Đã không thích mình thì thôi đi.Thật sự là hành động của Cố Uyên rất kỳ quái, để Từ Du Mạn buộc lòng phải suy nghĩ phương diện này. Tuyệt đối không phải là Từ Du Mạn tự kỷ.
“Thầy ơi, thầy cũng tới xem mặt sao?”
Người đàn ông ưu tú như vậy mà cũng tới nơi xem mặt này? Từ Du Mạn không thể không cảm thán thế giới này, đến cùng đã nổi phồng bao nhiêu rồi.
“Không phải. Theo bạn đến.”
Lúc này, Từ Du Mạn cùng Cố Uyên mới phát hiện, Thẩm Mặc Dư cùng bạn Cố Uyên ở bên cạnh trò chuyện rôm rả. Xem ra, hai người bọn họ thật hợp nhỉ?
“Xin chào! Tôi gọi là Trương Chương Việt.” Bạn Cố Uyên lúc này đi tới, nở một nụ cười càng làm hắn rất tuấn tú, trên thực tế cũng rất tuấn tú.
“Tôi gọi Từ Du Mạn.”
“Em gái mỹ nữ, không biết tôi có thể có vinh dự mời hai em cùng đi ăn tối không?”
Trương Chương Việt bộ dạng cũng không tệ, Từ Du Mạn cảm thấy có thể tác hợp Thẩm Mặc Dư cùng hắn, hắn mời ăn cơm, đương nhiên phải đáp ứng rồi. Trước lạ sau quen mà. Dù sao là bạn Cố Uyên chắc là không có vấn đề gì. Quyết định xong, Từ Du Mạn liền cười gật đầu đáp ứng. Từ Du Mạn không thấy được thời điểm cô đáp ứng sắc mặt Cố Uyên có chút khó coi. Nhưng Cố Uyên vẫn không nói gì thêm. Anh cuối cùng vẫn không thể hủy mặt mũi của bạn bè được. Thương lượng thật lâu, cuối cùng vẫn là quyết định đi ăn lẩu.Từ Du Mạn không thích cái gọi là cơm Tây mà xã hội thượng lưu thường hay ăn gì đó linh tinh. Bất quá thời điểm quan trọng cũng sẽ không làm xấu mặt là được.Thời tiết này không lạnh cũng không nóng nên ăn lẩu rất hợp lí. Từ Du Mạn đề nghị một quán lẩu mà cô thích. Trương Chương Việt lái xe, Thẩm Mặc Dư ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, Từ Du Mạn cùng Cố Uyên cùng nhau ngồi ở ghế sau. Cùng Cố Uyên ngồi cùng một chổ, cho dù trong lòng Từ Du Mạn không biểu hiện gì lớn nhưng vẫn là có chút mất tự nhiên. Ngồi bên cạnh, dù nói thế nào cũng là thầy của cô. Cố Uyên không cảm thấy mất tự nhiên, luôn luôn bình thản ung dung. Có đôi khi còn nhìn nhìn bộ dáng Từ Du Mạn băn khoăn bất an, tâm tình cũng sẽ trở nên tốt lắm.
“Thầy. . . . . .” Từ Du Mạn muốn tìm chút gì đó nói, nhưng vẫn là không tìm được đề tài gì để nói. Nghe thấy ghế trước hai người Thẩm Mặc Dư cùng Trương Chương Việt càng nói càng hăng say, cười ha ha, Từ Du Mạn rốt cục tìm được đề tài.
“Thầy này, bạn thầy thoạt nhìn không giống như không tìm được bạn gái nha, làm sao lại có thể đến nơi này xem mặt?”
“Không phải mà là do gia đình hối thúc kết hôn.” Cố Uyên đem mọi chuyện nói rõ ràng.
“Ồ. . .” Lại hết lời để nói rồi. Từ Du Mạn bỗng nhiên nghĩ đến các nữ sinh bát quái trong lớp, có lẽ cô có thể biết được đáp án mà các nữ sinh muốn không chừng.
“Thầy ơi, thầy muốn kết hôn không?”
Nghe thấy câu hỏi Từ Du Mạn dè dặt cẩn trọng, tâm Cố Uyên bị kiềm hãm, lại thấy khuôn mặt bát quái tươi cười của Từ Du Mạn, tự giễu cười cười.
“Không có. Còn chưa có người nào nguyện ý nhảy vào hố lửa này của tôi.”
“Phốc. . . . . . Không ngờ thầy cũng sẽ nói giỡn vậy nha.”
Cố Uyên không có trả lời.Trải qua cuộc nói chuyện như vậy, Từ Du Mạn cảm thấy sống chung một chỗ cùng Cố Uyên không khó mà chịu đựng. Không không thể chịu được, thời gian liền qua rất nhanh. Trong lúc lơ đãng, cũng đã đến quán lẩu rồi. Quán lẩu tên là Lẩu Vương Mụ. Quán lẩu không gian không lớn, bên trong trái phải cũng chỉ có mười bàn. Nhưng trang trí bên trong không tệ, có hương vị gia đình. Thấy có khách đến, người phụ nữ trung niên vóc dáng mập mạc liền đi ra.
“Vương Mụ.” Từ Du Mạn thân thiết gọi người phụ nữ trung niên.
“Oh, là Từ Từ. Từ Từ, lâu lắm rồi không tới chỗ dì nha, có phải đã quên Vương Mụ rồi phải không?”
Vương Mụ oán trách nói.Từ Du Mạn đã quen bị Vương Mụ nói như vậy nên cười nói:
“Con làm sao dám đem Vương Mụ của chúng con quên được chứ! Tại dạo này con bận mà. Dì xem, con rảnh liền tìm đến dì không phải sao?”
“Tiểu Dư, cháu cũng tới rồi.”
“Dạ, Vương Mụ.” Vương Mụ cùng Thẩm Mặc Dư biết nhau cũng là do Từ Du Mạn.
“Đây là. . . . . .” Vương Mụ nhìn Cố Uyên cùng Trương Chương Việt hỏi nói. Hai người trẻ tuổi này là lần đầu tiên bà gặp.
“Nhìn coi, cháu lại quên giới thiệu rồi. Đây là chủ quán Vương Mụ, còn đây là thầy giáo chủ nhiệm lớp còn, Cố Uyên cùng bạn thầy ấy, Trương Chương Việt.” Từ Du Mạn giới thiệu mọi người với nhau.
“Thầy giáo chủ nhiệm của con hả? Trẻ tuổi như vậy sao? Là bạn trai thì đúng hơn bằng không làm sao cùng nhau đến chỗdì?” Vương Mụ bát quái nói, còn đối với Từ Du Mạn nháy mắt khiến cho Từ Du Mạn dở khóc dở cười.
“Vương Mụ, thầy ấy thật là thầy giáo của con mà. Chúng con gặp nhau trên đường.”
“Không phải muốn ăn lẩu sao? Còn không đi vào?” Cố Uyên không lắm cao hứng nói.
“Nhìn dì coi, thấy Từ Từ liền hưng phấn mọi thứ đều quên rồi. Các con, mời vào.”
Vương Mụ biết Từ Du Mạn thích ăn lẩu cá nấu cải chua, cho nên cũng không có hỏi cần gì liền vội vàng đi chuẩn bị. Quán này có lẩu cá nấu cải chua ngon lắm hơn nữa cũng thật tiện nghi. Trước kia Từ Du Mạn thường xuyên tới chổ này ăn lẩu cá, đến nhiều, tự nhiên thành quen thuộc. Sau này, Vương Mụ biết tình trạng trong nhà Từ Du Mạn, cũng trợ giúp Từ Du Mạn. Có thể giúp đỡ cái gì liền giúp đỡ. Tận đáy lòng Từ Du Mạn cũng thích Vương Mụ, đối đãi với Vương Mụ giống như người thân. Lẩu cá nấu cải chua rất nhanh liền được mang lên, Từ Du Mạn cũng không khách khí, trước hết đem đầu cá gắp vào trong chén sau bỏ miếng cá thơm lừng vào trong miệng. Thẩm Mặc Dư sớm đã quen với việcTừ Du Mạn ăn lẩu cá nấu cải chua đầu tiên nhất định phải ăn đầu cá, bản thân bắt chước gắp một khối cá ăn. Cô cũng cảm thấy cá nơi này ngon lắm. Cố Uyên ăn lẩu không giống Từ Du Mạn cùng Thẩm Mặc Dư mà từng ngụm từng ngụm ăn, cay đến muốn thổi không khí nhưng vẫn làm như không cay vậy. Nước mắt đều vì ăn cay mà chảy ra. Tuy rằng tướng ăn nhìn không đẹp lắm, nhưng không làm người khác cảm thấy không có lễ nghi, không lịch sự. Ngược lại làm cho người chung quanh cảm thấy người ta ăn như vậy mới thật thoải mái. Cố Uyên ăn cá không nhanh cũng không chậm. Anh không giống Từ Du Mạn cho vào miệng rồi nhằn xương ra, mỗi lần ăn anh đều đem xương ca lấy ra hết rồi mới bỏ cá vào trong miệng nhai kĩ nuốt chậm. Trương Chương Việt lúc đầu định không ăn, nhìn thấy tất cả mọi người ăn hăng say, hắn mới bắt đầu ăn. Ăn một miếng sau, liền cùng Từ Du Mạn Thẩm Mặc Dư giống nhau từng ngụm từng ngụm ăn. Có người ăn rất lịch sự, hơn nữa còn là nam, Từ Du Mạn đương nhiên khi ăn không có thư thái như vậy, Từ Du Mạn ngồi ở bên phải Cố Uyên, cho nên Từ Du Mạn dùng đũa của mình gắp một miếng thịt cá trực tiếp nhét vào trong miệng Cố Uyên. Thấy ánh mắt Cố Uyên nhìn cô, Từ Du Mạn mới ý thức đến bản thân đang làm cái gì:
“Thanh toán xong rồi nha.”
Cố Uyên biết ý tứ Từ Du Mạn. Cô dùng qua ly của anh, lần này anh dùng đũa của cô, thanh toán xong. Quay đầu lại thấy Thẩm Mặc Dư cùng Trương Chương Việt miệng mở to nhìn cô, Từ Du Mạn ho khan hai tiếng, vùi đầu vào ăn, không biết là hai người bọn họ nhìn mình bằng ánh mắt ái muội. Nhưng thật lạ, vì sao cô không nhìn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt bọn họ đang nhìn mình???
“Hai người không ăn sao?”
Cố Uyên kịp thời giải vây. Rốt cục ánh mắt như vậy cũng dừng lại trên đỉnh đầu của cô rồi. Từ Du Mạn ngẩng đầu, đối với Cố Uyên lộ ra ánh mắt cám ơn.
Lông mi Cố Uyên khẽ chớp, như là đang nói: “Dùng cái gì cảm ơn đây?”
Sau đó Từ Du Mạn lại dùng ánh mắt nói: “Lấy thân báo đáp được không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook