Giáo Hoàng Phản Nghịch
-
Chương 75
“Ngươi thật hiểu rõ ta.” Đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm mang theo ý cười của Trác Cẩn Khác, không sai, y chính là đang rất nhàm chán, cho nên mới tới tìm Hiên Viên Kiệt chơi đấy.
“Lần này ngươi định làm gì?” Hiên Viên Kiệt đáp lại bằng ngữ khí rất không tốt, “Đi trêu đùa động vật nhỏ trong thú triều, đến bầu trời trên ba vạn thước Anh nghịch đám mây, hay là đi bơi lội hai vạn dặm đáy biển?” Nghe mấy nội dung này đó, là thú vị cỡ nào, cơ mà làm một thành viên cùng tham dự vào trong đó, mấy nội dung thú vị kia lại đều là lịch sử huyết lệ của hắn.
Coi Sinh Vật Biến Dị trong thú triều như động vật nhỏ mà trêu đùa chơi, cũng chỉ có Trác Cẩn Khác mới có thực lực như vậy, mà hắn đi cùng, chỉ có thể bị mấy con Sinh Vật Biến Dị kia chơi mệt lử, chật vật né tránh dưới chân đám Sinh Vật Biến Dị thật lớn, bị đánh tới đánh lui, y hệt như bóng cao su. Trả giá đại giới chính là tứ chi đứt gãy, nội tạng tan nát thảm thiết. Hắn có thể tồn tại, ngay cả chính hắn cũng sinh ra cảm giác khó có thể tin nổi nữa mà. Vẫn còn nhớ rõ, tiếng cười chơi thực vui vẻ lúc ấy của Trác Cẩn Khác, mà đối với hắn, lại chẳng vui vẻ một chút nào.
Đùa nghịch mây ở trên bầu trời ba vạn thước Anh, hắn căn bản là không thể bay đến địa phương cao như vậy được, đương nhiên là do Trác Cẩn Khác dẫn hắn đi lên, ngay cả Trưởng Tôn Kỳ dị năng phong hệ cũng không thể bay đến chỗ cao như vậy nổi. Từ trên người Trưởng Tôn Kỳ học được dị năng phong hệ, muốn du chơi giữa các tầng mây thì hắn vẫn có thể làm được, chỉ là chẳng biết Trác Cẩn Khác phát điên cái gì, vậy mà lại đột nhiên giam cầm lực lượng của hắn, hắn lập tức từ trên không trung ba vạn thước Anh rớt xuống mặt đất, cuối cùng thời điểm lúc chỉ còn cách mặt đất một cemtimet nữa, mới ngừng lại. Trác Cẩn Khác mỹ kỳ danh rằng đây là đang chơi nhảy Bungee. Tuy hắn đúng là rất thích mạo hiểm kích thích, chỉ là một chút cũng không thích loại cách chơi này, có bản lĩnh thì đừng có mà giam cầm lực lượng của hắn nha. Từ trên không trung, nhìn xuống mặt đất dần dần tiếp cận, rất dễ mắc chứng bệnh sợ độ cao có được không.
Hai vạn dặm dưới đáy biển, phong cảnh nơi biển sâu phi thường kỳ diệu, chỉ là đó không phải là nơi mà nhân loại có thể tùy ý đi chơi đùa, chẳng có bất cứ một thiết bị lặn nào hết, cứ như vậy mà đi xuống biển sâu, chỉ bằng áp suất nước là đã có thể khiến hắn chết được rồi, huống chi còn có vấn đề mấu chốt là hô hấp. Hiên Viên Kiệt tự nhận năng lực còn chưa có lợi hại đến mức đó, ở phía dưới kia đương nhiên sẽ chỉ trong một giây liền thăng thiên rồi, còn thường thường bị Trác Cẩn Khác tung ra khỏi vòng phòng ngự, hắn một chút cũng không thấy chơi vui chỗ nào, ký ức ở dưới đáy biển, toàn bộ đều là thống khổ chết chìm cùng chết đuối.
Bản thân ngu xuẩn, sau vài lần trải qua như thế, vậy mà lại còn hỏi Trác Cẩn Khác, “Giữa ta và ngươi có phải có thù oán gì hay không, ngươi lại chỉnh ta như vậy.” Một vấn đề thật ngu xuẩn.
“Giữa chúng ta không có thù sao?” Trác Cẩn Khác cười khanh khách nghiền ngẫm hỏi lại, hỏi tỉnh chính hắn. Giữa hắn và Trác Cẩn Khác đương nhiên là có thù rồi. Năm đó hắn khinh thường Trác Cẩn Khác, hắn coi Trác Cẩn Khác như tiểu đệ mà sai bảo, đủ loại chuyện tích lũy lại, đều là thù. Tên Trác Cẩn Khác lòng dạ hẹp hòi này, còn không phải chỉ là một ít thù thôi sao, nhất định phải chỉnh chết hắn như vậy.
“Cũng không phải.” Đầu kia điện thoại Trác Cẩn Khác chưa từng có một tia áy náy nào đối với những việc mình đã làm với Hiên Viên Kiệt, ngữ khí vẫn nhẹ nhàng như cũ nói, “Vừa lúc sắp có mưa sao băng, cùng đi xem đi.” Không phải dò hỏi, mà là y đã quyết định rồi.
“Ta làm gì phải đi theo ngươi chứ. ” Hiên Viên Kiệt không muốn nghe theo Trác Cẩn Khác.
Trác Cẩn Khác trực tiếp cho Hiên Viên Kiệt một cái địa chỉ, “Có tới hay không thì tùy ngươi.” Sau khi ném xuống những lời này, Trác Cẩn Khác liền tắt điện thoại.
Nghe tiếng đô đô trong điện thoại, sắc mặt Hiên Viên Kiệt có thể nói là cực đen, ném điện thoại qua một bên, nhìn mỹ nữ trên giường, kiểu gì cũng tốt hơn lời mời của Trác Cẩn Khác gấp mấy lần, hắn mới không đi đâu. Tiếp tục chuyện mới vừa rồi thôi. Chỉ là mới vừa rồi còn có chút hứng thú ý động, hiện tại lại đã hoàn toàn biến mất sạch trơn, mỹ nữ vốn dĩ nhìn cũng không tệ lắm, lúc này đột nhiên lại trở nên không vừa mắt.
Hiên Viên Kiệt cau mày, bỏ qua mỹ nữ, vào trong phòng tắm tắm rửa một cái, thay đổi một bộ quần áo, rời khỏi phòng. Thời điểm rời đi, gặp phải Nam Cung Việt và Trưởng Tôn Kỳ.
“A Kiệt, nhanh như vậy à?” Không thể nào, mới có bao lâu, sao Hiên Viên Kiệt đã kết thúc rồi.
“Có việc.” Hiên Viên Kiệt nói đơn giản một câu.
“Chuyện gì mà quan trọng như vậy?” Nam Cung Việt thầm hỏi một câu.
“Tên kia tìm tớ.” Không muốn bị Trác Cẩn Khác biết được tình huống trước mắt của mình, Hiên Viên Kiệt không nói ra cái tên. Nam Cung Việt biểu tình thực nghẹn khuất mà nhìn Hiên Viên Kiệt rời đi.
“A Kỳ, cậu nói xem A Kiệt có phải có vấn đề gì không vậy, quăng mỹ nữ xuống, lại đi tìm tên kia chịu ngược đãi.” Sau khi Hiên Viên Kiệt rời khỏi, Nam Cung Việt nói với Trưởng Tôn Kỳ, từ lúc Trác Cẩn Khác mời Hiên Viên Kiệt đi chơi về, sắc mặt cùng thảm trạng kia, bọn họ đã gặp qua không biết mấy lần rồi, chỉ từ vài lời qua loa của Hiên Viên Kiệt cũng đã có thể biết được hắn trải qua có bao nhiêu khủng bố. Chỉ là vì cái gì, cố tình Hiên Viên Kiệt lại không hề cự tuyệt. Được rồi, đối mặt với uy thế khủng bố của tên kia, lời cự tuyệt của Hiên Viên Kiệt căn bản là không có phân lượng nào. Hà tất phải làm ra vẻ, ngoan ngoãn đi thôi.
“Cậu cũng không phải không biết, A Kiệt đuổi theo tên kia rất liều mạng, ít nhất mỗi lần sau khi đi chơi với tên kia về, A Kiệt đều tiến bộ rất lớn.” Trưởng Tôn Kỳ tìm một cái lý do cho Hiên Viên Kiệt, nếu như để y lựa chọn, y tình nguyện chậm rãi tiến bộ, chứ không muốn phải trải qua như Hiên Viên Kiệt đâu. Nhìn thực lực của bạn tốt càng ngày càng vượt xa bọn họ, y và Nam Cung Việt lại chưa từng ghen ghét qua, bởi vì bọn họ đều biết Hiên Viên Kiệt bởi vì trở nên cường đại mà đã phải trả giá những gì.
Hiên Viên Kiệt bay ở trên bầu trời đêm, có kinh nghiệm rơi xuống từ trên không trung ba vạn thước Anh, trong lúc bay Hiên Viên Kiệt phi thường tập trung, còn Sinh Vật Biến Dị loại phi hành nguy hiểm, vào buổi tối chúng nó rất hiếm đi bay, mấy năm nay, thăm dò được quy luật này, rất nhiều người đều lựa chọn tiến hành hành trình vào buổi tối, giảm bớt tỷ lệ nguy hiểm trí mạng.
Xem mưa sao băng, nhất định là phải ở địa phương có diện tích rộng lớn, địa phương gần sao trời nhất nhất định là đỉnh núi, ngọn núi mà Trác Cẩn Khác lựa chọn, có một ao nước trong, chung quanh có những cây tùng già cứng cáp đĩnh bạt, tuyết trắng bao trùm đỉnh núi, trên núi có trăng bạc chiếu rọi, ánh trăng màu bạc khiến nước ao cuộn sóng lên tia sáng màu bạc, ánh trăng sáng tỏ, bị tuyết phản xạ lại, phi thường lung linh. Lúc Hiên Viên Kiệt tới gần, đầu tiên là nghe được tiếng ca.
Tiếng hát linh hoạt kỳ ảo thần thánh dễ nghe, trước khi tai biến hắn đã từng thưởng thức qua vô số bài hát, lại chưa bao giờ khiến cho người ta vào khoảnh khắc nghe thấy liền có cảm giác lay động lòng người giống như hiện tại này, không phải bởi vì lời ca cùng âm điệu, chỉ đơn thuần là bởi vì thanh âm mà sinh ra chấn động thôi. Nghe không hiểu đó là lời ca như thế nào, cũng chưa bao giờ nghe qua giai điệu như vậy, chỉ bởi vì tiếng ca mà liền cảm giác được vô tận tốt đẹp.
Hiên Viên Kiệt đứng ở trên cây tùng già, nhìn xuống cảnh trí dưới ánh trăng màu bạc, mặt hồ phiếm lên ngân quang, người ca xướng dưới ánh trăng, tiếng ca êm tai, phảng phất như hải yêu trong truyền thuyết, mê hoặc nhân tâm, khiến người bị hấp dẫn thật sâu.
Tiếng ca đang ca ngợi, ánh trăng màu bạc đang lắng nghe, tùng già tuyết trắng cũng đồng dạng lắng nghe, vào giờ phút này cả thế giới chỉ có duy nhất một tiếng ca đang ngâm xướng, còn lại đều vắng lặng vô thần, cảnh trí vốn dĩ đã tuyệt mỹ, nay lại bởi vì tiếng ca, mà càng có vẻ linh hoạt kỳ ảo thần thánh, giống như thiên đường.
Tiếng ca dừng lại, người ca hát nghiêng đầu, nhìn Hiên Viên Kiệt đứng trên cây tùng già, “Ngươi đã đến rồi.” Một câu đánh vỡ cảnh mỹ lệ trong mơ, làm Hiên Viên Kiệt bị hấp dẫn cực sâu lập tức tỉnh lại, sắc mặt trầm xuống, sao hắn có thể bị tiếng ca của Trác Cẩn Khác mê hoặc được chứ.
“Không nghĩ tới ngươi cũng biết ca hát.” Hiên Viên Kiệt nhảy xuống từ trên cây tùng già. Một đống lửa giận vì bị phá mất chuyện tốt, cũng không biết có phải đã bị tiếng ca xoa dịu hay không, hiện tại Hiên Viên Kiệt đã chẳng còn chút xíu tức giận nào nữa.
“Ngoại trừ người câm, ai mà không biết ca hát chứ.” Trác Cẩn Khác trả về một câu, mặc kệ giọng nói có như thế nào, thì ai cũng đều biết gào một hai câu cả. Một lần nữa quay đầu, từ trong không gian ném ra một lon bia, sau đó vứt cho Hiên Viên Kiệt. “Cho.”
Hiên Viên Kiệt tiếp nhận lon bia bay tới, Trác Cẩn Khác đã mở ra một đống, hào sảng uống một ngụm, thông cổ đỡ khát. Hiên Viên Kiệt học Trác Cẩn Khác, ngồi xuống cái thảm phủ lên mặt đất, mới phát hiện trên thảm đã vứt linh ta linh tinh không biết bao nhiêu là đồ ăn vặt.
“Mưa sao băng đâu?” Hiên Viên Kiệt nhìn không trung, có ánh trăng, có ngôi sao, chỉ là không thấy được mưa sao băng.
“Còn chưa tới thời gian.” Trác Cẩn Khác nói, chờ đợi cũng là một loại lạc thú. Cầm lấy đồ ăn vặt, roẹt roẹt mở một gói, sau đó ăn, ăn được một chút, lại thuận tay đưa cho Hiên Viên Kiệt. “Chúng ta có thể vừa ăn ăn uống uống, vừa tâm sự.”
“Có cái gì mà tâm sự chứ?” Hiên Viên Kiệt không chút khách khí mà tiếp nhận lấy, bàn tay vói qua, cầm lấy đồ ăn vặt, ăn vào.
“Tùy tiện nói cái gì cũng được hết.” Trác Cẩn Khác đang tìm kiếm thứ mới mẻ trong đống đồ ăn vặt.
“Chuyện của ta trên cơ bản ngươi đều đã biết rồi, không có gì để nói hết, nhưng chúng ta có thể tâm sự về ngươi được đấy.” Hiên Viên Kiệt buông đồ ăn vặt xuống, cầm lấy bia.
“Ta?” Trác Cẩn Khác ngẩng đầu lên mắt nhìn Hiên Viên Kiệt, “Nếu ngươi đã tò mò như vậy, muốn biết cái gì thì cứ hỏi đi, ta biết được cái gì thì sẽ nói hết, chẳng có gì mà không thể nói với người khác cả.”
Hiên Viên Kiệt uống một ngụm bia, ánh mắt nhìn thẳng Trác Cẩn Khác, “Ta vẫn luôn rất tò mò, ngươi nói trước khi tai biến ngươi đã thức tỉnh lực lượng rồi, nhưng rất hiển nhiên, ngươi cường đại cũng vẫn như cũ không hợp lý chút nào.” Bởi vì càng ngày càng tiến bộ, mới có thể biết được nếu như đúng là Trác Cẩn Khác đã có được lực lượng từ trước khi mạt thế, thì tốc độ trưởng thành kia thật sự là quá mức không hợp lý. “Ngươi là trọng sinh, hay là bị đoạt xá, hay là bị xuyên qua?”
Đang uống bia Trác Cẩn Khác lập tức bị ngụm bia mới vừa vào cổ họng làm cho ho sặc sụa, khụ khụ vài cái, Hiên Viên Kiệt từ trên thảm rút ra một cái khăn giấy đưa cho Trác Cẩn Khác, Trác Cẩn Khác tiếp nhận, liền xoa xoa miệng, bình phục một chút, mới mở miệng nói, “Đây là suy đoán của Nam Cung Việt.” Kết luận thực khẳng định, bởi vì cũng chỉ có Nam Cung Việt mới có thể có sức tưởng tượng phong phú như vậy được.
Hiên Viên Kiệt gật gật đầu, xác thật là Nam Cung Việt đưa ra suy đoán đầu tiên, “Ta cũng hoài nghi.” Mạt thế có, dị năng có, tôn giáo ra đời, như vậy một vài chuyện đáng ra chỉ có trong tiểu thuyết mà xuất hiện, cũng không phải là không có khả năng. Từ chỗ tư liệu về Trác Cẩn Khác có thể thu thập được mà xem, không khó để nhận ra biến hóa mâu thuẫn của Trác Cẩn Khác trước và sau mạt thế. Như vậy trong đó nhất định là có một bộ phận không thể bị người biết đến.
“Không có trọng sinh, không có bị đoạt xá, cũng không có bị xuyên qua.” Ánh mắt Trác Cẩn Khác dừng ở trên trăng bạc, ánh mắt xa xăm xuyên thấu qua thời không cùng khoảng cách, “Thật ra cũng có xuyên qua một hồi, nhiều thêm một đoạn trải qua ở dị thế.” Tựa như y đã nói với Hiên Viên Kiệt, không có cái gì mà y không thể nói với người khác hết, cho dù có là đoạn quá khứ xuyên qua kia, “Có hứng thú nghe một câu chuyện xưa không, một câu chuyện cũ về một nhân sĩ xuyên qua quật khởi ở dị giới.”
“Lần này ngươi định làm gì?” Hiên Viên Kiệt đáp lại bằng ngữ khí rất không tốt, “Đi trêu đùa động vật nhỏ trong thú triều, đến bầu trời trên ba vạn thước Anh nghịch đám mây, hay là đi bơi lội hai vạn dặm đáy biển?” Nghe mấy nội dung này đó, là thú vị cỡ nào, cơ mà làm một thành viên cùng tham dự vào trong đó, mấy nội dung thú vị kia lại đều là lịch sử huyết lệ của hắn.
Coi Sinh Vật Biến Dị trong thú triều như động vật nhỏ mà trêu đùa chơi, cũng chỉ có Trác Cẩn Khác mới có thực lực như vậy, mà hắn đi cùng, chỉ có thể bị mấy con Sinh Vật Biến Dị kia chơi mệt lử, chật vật né tránh dưới chân đám Sinh Vật Biến Dị thật lớn, bị đánh tới đánh lui, y hệt như bóng cao su. Trả giá đại giới chính là tứ chi đứt gãy, nội tạng tan nát thảm thiết. Hắn có thể tồn tại, ngay cả chính hắn cũng sinh ra cảm giác khó có thể tin nổi nữa mà. Vẫn còn nhớ rõ, tiếng cười chơi thực vui vẻ lúc ấy của Trác Cẩn Khác, mà đối với hắn, lại chẳng vui vẻ một chút nào.
Đùa nghịch mây ở trên bầu trời ba vạn thước Anh, hắn căn bản là không thể bay đến địa phương cao như vậy được, đương nhiên là do Trác Cẩn Khác dẫn hắn đi lên, ngay cả Trưởng Tôn Kỳ dị năng phong hệ cũng không thể bay đến chỗ cao như vậy nổi. Từ trên người Trưởng Tôn Kỳ học được dị năng phong hệ, muốn du chơi giữa các tầng mây thì hắn vẫn có thể làm được, chỉ là chẳng biết Trác Cẩn Khác phát điên cái gì, vậy mà lại đột nhiên giam cầm lực lượng của hắn, hắn lập tức từ trên không trung ba vạn thước Anh rớt xuống mặt đất, cuối cùng thời điểm lúc chỉ còn cách mặt đất một cemtimet nữa, mới ngừng lại. Trác Cẩn Khác mỹ kỳ danh rằng đây là đang chơi nhảy Bungee. Tuy hắn đúng là rất thích mạo hiểm kích thích, chỉ là một chút cũng không thích loại cách chơi này, có bản lĩnh thì đừng có mà giam cầm lực lượng của hắn nha. Từ trên không trung, nhìn xuống mặt đất dần dần tiếp cận, rất dễ mắc chứng bệnh sợ độ cao có được không.
Hai vạn dặm dưới đáy biển, phong cảnh nơi biển sâu phi thường kỳ diệu, chỉ là đó không phải là nơi mà nhân loại có thể tùy ý đi chơi đùa, chẳng có bất cứ một thiết bị lặn nào hết, cứ như vậy mà đi xuống biển sâu, chỉ bằng áp suất nước là đã có thể khiến hắn chết được rồi, huống chi còn có vấn đề mấu chốt là hô hấp. Hiên Viên Kiệt tự nhận năng lực còn chưa có lợi hại đến mức đó, ở phía dưới kia đương nhiên sẽ chỉ trong một giây liền thăng thiên rồi, còn thường thường bị Trác Cẩn Khác tung ra khỏi vòng phòng ngự, hắn một chút cũng không thấy chơi vui chỗ nào, ký ức ở dưới đáy biển, toàn bộ đều là thống khổ chết chìm cùng chết đuối.
Bản thân ngu xuẩn, sau vài lần trải qua như thế, vậy mà lại còn hỏi Trác Cẩn Khác, “Giữa ta và ngươi có phải có thù oán gì hay không, ngươi lại chỉnh ta như vậy.” Một vấn đề thật ngu xuẩn.
“Giữa chúng ta không có thù sao?” Trác Cẩn Khác cười khanh khách nghiền ngẫm hỏi lại, hỏi tỉnh chính hắn. Giữa hắn và Trác Cẩn Khác đương nhiên là có thù rồi. Năm đó hắn khinh thường Trác Cẩn Khác, hắn coi Trác Cẩn Khác như tiểu đệ mà sai bảo, đủ loại chuyện tích lũy lại, đều là thù. Tên Trác Cẩn Khác lòng dạ hẹp hòi này, còn không phải chỉ là một ít thù thôi sao, nhất định phải chỉnh chết hắn như vậy.
“Cũng không phải.” Đầu kia điện thoại Trác Cẩn Khác chưa từng có một tia áy náy nào đối với những việc mình đã làm với Hiên Viên Kiệt, ngữ khí vẫn nhẹ nhàng như cũ nói, “Vừa lúc sắp có mưa sao băng, cùng đi xem đi.” Không phải dò hỏi, mà là y đã quyết định rồi.
“Ta làm gì phải đi theo ngươi chứ. ” Hiên Viên Kiệt không muốn nghe theo Trác Cẩn Khác.
Trác Cẩn Khác trực tiếp cho Hiên Viên Kiệt một cái địa chỉ, “Có tới hay không thì tùy ngươi.” Sau khi ném xuống những lời này, Trác Cẩn Khác liền tắt điện thoại.
Nghe tiếng đô đô trong điện thoại, sắc mặt Hiên Viên Kiệt có thể nói là cực đen, ném điện thoại qua một bên, nhìn mỹ nữ trên giường, kiểu gì cũng tốt hơn lời mời của Trác Cẩn Khác gấp mấy lần, hắn mới không đi đâu. Tiếp tục chuyện mới vừa rồi thôi. Chỉ là mới vừa rồi còn có chút hứng thú ý động, hiện tại lại đã hoàn toàn biến mất sạch trơn, mỹ nữ vốn dĩ nhìn cũng không tệ lắm, lúc này đột nhiên lại trở nên không vừa mắt.
Hiên Viên Kiệt cau mày, bỏ qua mỹ nữ, vào trong phòng tắm tắm rửa một cái, thay đổi một bộ quần áo, rời khỏi phòng. Thời điểm rời đi, gặp phải Nam Cung Việt và Trưởng Tôn Kỳ.
“A Kiệt, nhanh như vậy à?” Không thể nào, mới có bao lâu, sao Hiên Viên Kiệt đã kết thúc rồi.
“Có việc.” Hiên Viên Kiệt nói đơn giản một câu.
“Chuyện gì mà quan trọng như vậy?” Nam Cung Việt thầm hỏi một câu.
“Tên kia tìm tớ.” Không muốn bị Trác Cẩn Khác biết được tình huống trước mắt của mình, Hiên Viên Kiệt không nói ra cái tên. Nam Cung Việt biểu tình thực nghẹn khuất mà nhìn Hiên Viên Kiệt rời đi.
“A Kỳ, cậu nói xem A Kiệt có phải có vấn đề gì không vậy, quăng mỹ nữ xuống, lại đi tìm tên kia chịu ngược đãi.” Sau khi Hiên Viên Kiệt rời khỏi, Nam Cung Việt nói với Trưởng Tôn Kỳ, từ lúc Trác Cẩn Khác mời Hiên Viên Kiệt đi chơi về, sắc mặt cùng thảm trạng kia, bọn họ đã gặp qua không biết mấy lần rồi, chỉ từ vài lời qua loa của Hiên Viên Kiệt cũng đã có thể biết được hắn trải qua có bao nhiêu khủng bố. Chỉ là vì cái gì, cố tình Hiên Viên Kiệt lại không hề cự tuyệt. Được rồi, đối mặt với uy thế khủng bố của tên kia, lời cự tuyệt của Hiên Viên Kiệt căn bản là không có phân lượng nào. Hà tất phải làm ra vẻ, ngoan ngoãn đi thôi.
“Cậu cũng không phải không biết, A Kiệt đuổi theo tên kia rất liều mạng, ít nhất mỗi lần sau khi đi chơi với tên kia về, A Kiệt đều tiến bộ rất lớn.” Trưởng Tôn Kỳ tìm một cái lý do cho Hiên Viên Kiệt, nếu như để y lựa chọn, y tình nguyện chậm rãi tiến bộ, chứ không muốn phải trải qua như Hiên Viên Kiệt đâu. Nhìn thực lực của bạn tốt càng ngày càng vượt xa bọn họ, y và Nam Cung Việt lại chưa từng ghen ghét qua, bởi vì bọn họ đều biết Hiên Viên Kiệt bởi vì trở nên cường đại mà đã phải trả giá những gì.
Hiên Viên Kiệt bay ở trên bầu trời đêm, có kinh nghiệm rơi xuống từ trên không trung ba vạn thước Anh, trong lúc bay Hiên Viên Kiệt phi thường tập trung, còn Sinh Vật Biến Dị loại phi hành nguy hiểm, vào buổi tối chúng nó rất hiếm đi bay, mấy năm nay, thăm dò được quy luật này, rất nhiều người đều lựa chọn tiến hành hành trình vào buổi tối, giảm bớt tỷ lệ nguy hiểm trí mạng.
Xem mưa sao băng, nhất định là phải ở địa phương có diện tích rộng lớn, địa phương gần sao trời nhất nhất định là đỉnh núi, ngọn núi mà Trác Cẩn Khác lựa chọn, có một ao nước trong, chung quanh có những cây tùng già cứng cáp đĩnh bạt, tuyết trắng bao trùm đỉnh núi, trên núi có trăng bạc chiếu rọi, ánh trăng màu bạc khiến nước ao cuộn sóng lên tia sáng màu bạc, ánh trăng sáng tỏ, bị tuyết phản xạ lại, phi thường lung linh. Lúc Hiên Viên Kiệt tới gần, đầu tiên là nghe được tiếng ca.
Tiếng hát linh hoạt kỳ ảo thần thánh dễ nghe, trước khi tai biến hắn đã từng thưởng thức qua vô số bài hát, lại chưa bao giờ khiến cho người ta vào khoảnh khắc nghe thấy liền có cảm giác lay động lòng người giống như hiện tại này, không phải bởi vì lời ca cùng âm điệu, chỉ đơn thuần là bởi vì thanh âm mà sinh ra chấn động thôi. Nghe không hiểu đó là lời ca như thế nào, cũng chưa bao giờ nghe qua giai điệu như vậy, chỉ bởi vì tiếng ca mà liền cảm giác được vô tận tốt đẹp.
Hiên Viên Kiệt đứng ở trên cây tùng già, nhìn xuống cảnh trí dưới ánh trăng màu bạc, mặt hồ phiếm lên ngân quang, người ca xướng dưới ánh trăng, tiếng ca êm tai, phảng phất như hải yêu trong truyền thuyết, mê hoặc nhân tâm, khiến người bị hấp dẫn thật sâu.
Tiếng ca đang ca ngợi, ánh trăng màu bạc đang lắng nghe, tùng già tuyết trắng cũng đồng dạng lắng nghe, vào giờ phút này cả thế giới chỉ có duy nhất một tiếng ca đang ngâm xướng, còn lại đều vắng lặng vô thần, cảnh trí vốn dĩ đã tuyệt mỹ, nay lại bởi vì tiếng ca, mà càng có vẻ linh hoạt kỳ ảo thần thánh, giống như thiên đường.
Tiếng ca dừng lại, người ca hát nghiêng đầu, nhìn Hiên Viên Kiệt đứng trên cây tùng già, “Ngươi đã đến rồi.” Một câu đánh vỡ cảnh mỹ lệ trong mơ, làm Hiên Viên Kiệt bị hấp dẫn cực sâu lập tức tỉnh lại, sắc mặt trầm xuống, sao hắn có thể bị tiếng ca của Trác Cẩn Khác mê hoặc được chứ.
“Không nghĩ tới ngươi cũng biết ca hát.” Hiên Viên Kiệt nhảy xuống từ trên cây tùng già. Một đống lửa giận vì bị phá mất chuyện tốt, cũng không biết có phải đã bị tiếng ca xoa dịu hay không, hiện tại Hiên Viên Kiệt đã chẳng còn chút xíu tức giận nào nữa.
“Ngoại trừ người câm, ai mà không biết ca hát chứ.” Trác Cẩn Khác trả về một câu, mặc kệ giọng nói có như thế nào, thì ai cũng đều biết gào một hai câu cả. Một lần nữa quay đầu, từ trong không gian ném ra một lon bia, sau đó vứt cho Hiên Viên Kiệt. “Cho.”
Hiên Viên Kiệt tiếp nhận lon bia bay tới, Trác Cẩn Khác đã mở ra một đống, hào sảng uống một ngụm, thông cổ đỡ khát. Hiên Viên Kiệt học Trác Cẩn Khác, ngồi xuống cái thảm phủ lên mặt đất, mới phát hiện trên thảm đã vứt linh ta linh tinh không biết bao nhiêu là đồ ăn vặt.
“Mưa sao băng đâu?” Hiên Viên Kiệt nhìn không trung, có ánh trăng, có ngôi sao, chỉ là không thấy được mưa sao băng.
“Còn chưa tới thời gian.” Trác Cẩn Khác nói, chờ đợi cũng là một loại lạc thú. Cầm lấy đồ ăn vặt, roẹt roẹt mở một gói, sau đó ăn, ăn được một chút, lại thuận tay đưa cho Hiên Viên Kiệt. “Chúng ta có thể vừa ăn ăn uống uống, vừa tâm sự.”
“Có cái gì mà tâm sự chứ?” Hiên Viên Kiệt không chút khách khí mà tiếp nhận lấy, bàn tay vói qua, cầm lấy đồ ăn vặt, ăn vào.
“Tùy tiện nói cái gì cũng được hết.” Trác Cẩn Khác đang tìm kiếm thứ mới mẻ trong đống đồ ăn vặt.
“Chuyện của ta trên cơ bản ngươi đều đã biết rồi, không có gì để nói hết, nhưng chúng ta có thể tâm sự về ngươi được đấy.” Hiên Viên Kiệt buông đồ ăn vặt xuống, cầm lấy bia.
“Ta?” Trác Cẩn Khác ngẩng đầu lên mắt nhìn Hiên Viên Kiệt, “Nếu ngươi đã tò mò như vậy, muốn biết cái gì thì cứ hỏi đi, ta biết được cái gì thì sẽ nói hết, chẳng có gì mà không thể nói với người khác cả.”
Hiên Viên Kiệt uống một ngụm bia, ánh mắt nhìn thẳng Trác Cẩn Khác, “Ta vẫn luôn rất tò mò, ngươi nói trước khi tai biến ngươi đã thức tỉnh lực lượng rồi, nhưng rất hiển nhiên, ngươi cường đại cũng vẫn như cũ không hợp lý chút nào.” Bởi vì càng ngày càng tiến bộ, mới có thể biết được nếu như đúng là Trác Cẩn Khác đã có được lực lượng từ trước khi mạt thế, thì tốc độ trưởng thành kia thật sự là quá mức không hợp lý. “Ngươi là trọng sinh, hay là bị đoạt xá, hay là bị xuyên qua?”
Đang uống bia Trác Cẩn Khác lập tức bị ngụm bia mới vừa vào cổ họng làm cho ho sặc sụa, khụ khụ vài cái, Hiên Viên Kiệt từ trên thảm rút ra một cái khăn giấy đưa cho Trác Cẩn Khác, Trác Cẩn Khác tiếp nhận, liền xoa xoa miệng, bình phục một chút, mới mở miệng nói, “Đây là suy đoán của Nam Cung Việt.” Kết luận thực khẳng định, bởi vì cũng chỉ có Nam Cung Việt mới có thể có sức tưởng tượng phong phú như vậy được.
Hiên Viên Kiệt gật gật đầu, xác thật là Nam Cung Việt đưa ra suy đoán đầu tiên, “Ta cũng hoài nghi.” Mạt thế có, dị năng có, tôn giáo ra đời, như vậy một vài chuyện đáng ra chỉ có trong tiểu thuyết mà xuất hiện, cũng không phải là không có khả năng. Từ chỗ tư liệu về Trác Cẩn Khác có thể thu thập được mà xem, không khó để nhận ra biến hóa mâu thuẫn của Trác Cẩn Khác trước và sau mạt thế. Như vậy trong đó nhất định là có một bộ phận không thể bị người biết đến.
“Không có trọng sinh, không có bị đoạt xá, cũng không có bị xuyên qua.” Ánh mắt Trác Cẩn Khác dừng ở trên trăng bạc, ánh mắt xa xăm xuyên thấu qua thời không cùng khoảng cách, “Thật ra cũng có xuyên qua một hồi, nhiều thêm một đoạn trải qua ở dị thế.” Tựa như y đã nói với Hiên Viên Kiệt, không có cái gì mà y không thể nói với người khác hết, cho dù có là đoạn quá khứ xuyên qua kia, “Có hứng thú nghe một câu chuyện xưa không, một câu chuyện cũ về một nhân sĩ xuyên qua quật khởi ở dị giới.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook