Giáo Hoàng Phản Nghịch
-
Chương 63
Trên bữa tiệc ngươi một câu ta một câu, Trác Cẩn Khác và Hiên Viên Kiệt mặt ngoài thì bình tĩnh, trong ngầm lại gió nổi mây phun đến tận khi kết thúc đối thoại, trước khi rời ghế, Trác Cẩn Khác ưu nhã lau khóe miệng, tuyên bố với Hiên Viên Kiệt nói, “Đêm nay hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ bắt đầu huấn luyện ngươi.” Vì bi ai cho ngày mai sắp đến, hảo hảo hưởng thụ một đêm cuối cùng này đi.
Hiên Viên Kiệt chỉ cảm thấy một cổ hàn khí đang lan tràn ở sau lưng, trong lòng có dự cảm không tốt đối với huấn luyện của Trác Cẩn Khác, nhưng là ai sợ ai chứ, “Phóng ngựa tới đây.” Có chiêu gì, ta đều tiếp, vì trở nên mạnh mẽ, đây là nhẫn nhịn nhất thời, chờ sau khi ta mạnh rồi, những điều này ta sẽ hồi báo từng cái một. Tâm trả thù, Hiên Viên Kiệt cũng rất mạnh. ( Vô Thố: Không biết vì cái gì, đột nhiên mở não động một chút, nghĩ tới hành động trả thù không hài hòa của Hiên Viên Kiệt. ( ﹃))
Trác Cẩn Khác đã đứng lên, lấy độ cao chiếm ưu thế, nhìn xuống Hiên Viên Kiệt, Hiên Viên Kiệt bất mãn với tầm mắt cao cao như vậy của Trác Cẩn Khác, đứng lên, lấy ưu thế chiều cao vi diệu, tạo thành tầm mắt nhìn xuống mang tính ưu việt. Trong lòng Hiên Viên Kiệt hiện lên cảm giác sung sướng quỷ dị cùng cảm giác thắng lợi, luận chiều cao, hắn thắng. Đối mặt với Trác Cẩn Khác, cho dù chỉ là một chút ưu thế, Hiên Viên Kiệt cũng đều rất có cảm giác thắng lợi.
“Ấu trĩ.” Trác Cẩn Khác cười nhạo một tiếng, cảm giác sung sướng khi thắng lợi thiếu đòn kia của Hiên Viên Kiệt đều hiện hết lên trên mặt hắn, trên đời này người có chiều cao cao hơn bọn họ còn nhiều lắm, chút việc nhỏ như vậy thì có cái gì mà đáng đắc ý chứ. Trác Cẩn Khác trên thực tế thì tuổi siêu lớn, căn bản là không có bởi vì một chút việc nhỏ như chiều cao mà sinh ra ý tưởng gì ở trong lòng cả. Lưu lại một câu bình luận, Trác Cẩn Khác xoay người rời đi.
Cằm Hiên Viên Kiệt cứ mãi giương cao cao, khóe miệng ngoắc lên trên có làm cách nào cũng không kéo xuống nổi, cái loại cảm giác thắng lợi hòa nhau một vố này, thật là mỹ diệu hơn bất cứ thứ gì, cảm giác lâng lâng, làm hắn khó có thể khắc chế được, muốn lặp lại không ngừng, giống như là thuốc phiện, khó có thể từ bỏ.
Phần tâm tình tốt đẹp này, duy trì cả đêm, ngủ cũng phá lệ thơm ngọt. Còn những người khác làm khách ở trong thánh đường, cũng nghỉ ngơi rất tốt, ban đêm nhiệt độ ôn hòa như thế, trong không khí là hương vị thoải mái thanh tân tự nhiên, giương mắt ngước lên trên, còn có ngân hà cuồn cuộn, thật là khiến người nhớ nhung, chỉ muốn ở lại chỗ này mãi mãi, không cần phải đối mặt với địa ngục bên ngoài. Thánh đường sứ quán, từ nay về sau cũng trở thành địa phương mà người đứng đầu các nơi hướng tới nhất, tới nơi này rồi, ăn ngon uống sướng, ngủ yên, sinh hoạt cũng phi thường tốt, nhân loại đều luôn hướng tới hoàn cảnh thoải mái, mà không phải là vòng sinh hoạt tàn khốc.
Ở trong cảnh mơ, làm giấc mộng đẹp quyền đánh, chân đá, khiến Trác Cẩn Khác quỳ xuống dập đầu xin tha, Hiên Viên Kiệt rất có xu thế ngủ quên, chỉ là thời điểm hắn đang mơ đến say sưa, giấc mộng đã bị đánh gãy, dù Hiên Viên Kiệt không có áp suất thấp khi rời giường, cũng khó nén được tức giận khi mộng đẹp bị quấy rầy, áp khí nặng nề mà nhìn người đánh thức hắn, sứ đồ xinh đẹp đến cho người ta cảm giác không giống người.
“Hiên Viên Kiệt các hạ, sáng an, xin đứng lên để tiến hành chạy buổi sáng.” Sứ đồ nhìn Hiên Viên Kiệt có vẻ mặt khí lạnh, lễ phép mời nói. Hắn phụ trách công tác chạy buổi sáng của Hiên Viên Kiệt, còn Giáo Hoàng vĩ đại, đương nhiên là đang hảo hảo nghỉ ngơi rồi. Giáo Hoàng vĩ đại của bọn họ, mỗi ngày đều thực vất vả (có sao?), có thể ngủ nhiều thêm một hồi, đều là chuyện tốt đáng để chúc mừng.
Hiên Viên Kiệt lạnh lùng nhìn sứ đồ, sứ đồ cụp mi rũ mắt, làm người ta chọn không ra sai lầm. Hừ, đây là thủ đoạn của Trác Cẩn Khác nhỉ, nhìn xem đồng hồ của mình, còn không phải là dậy sớm chạy bộ thôi à? Cũng không phải là chưa từng có. Dậy thì dậy. Hiên Viên Kiệt đứng dậy, đơn giản rửa mặt chải đầu một phen, ngày hôm qua phát hiện trong tủ quần áo còn có đồ vận động cùng giày, chuẩn bị phi thường đầy đủ.
Đi ra cửa vừa thấy, những ngôi sao kia vẫn còn ở trên trời, chẳng có chút ánh sáng nhạt nắng ban mai nào dù chỉ một tia, thật đúng là đủ sớm. Sứ đồ cũng không có làm khó dễ Hiên Viên Kiệt, an bài lượng vận động sáng sớm phi thường hợp lý cho Hiên Viên Kiệt. Ngoại trừ dậy đặc biệt sớm ra, những loại vận động khác đều không có làm cho Hiên Viên Kiệt cảm thấy khó chịu, hoặc là có xu thế bị gây khó dễ. Nhưng, càng là như vậy, lại càng khiến cho Hiên Viên Kiệt cảm thấy đây là yên lặng trước cơn bão táp, không dám có chút thả lỏng nào.
Thời điểm nắng sớm hơi ló, Hiên Viên Kiệt ăn bữa sáng thanh đạm, sứ đồ phụ trách hắn, không có để Hiên Viên Kiệt vận động nữa, mà là bảo hắn nghỉ ngơi nguyên vẹn, “Hiên Viên Kiệt các hạ, ta sẽ dạy ngươi tĩnh tọa, làm thế nào để khiến bản thân tĩnh tư lắng đọng lại.” Những điều này là cơ sở, sứ đồ phụ trách một bộ phận này, mà không phải hết thảy tất cả đều giao cho Trác Cẩn Khác tự dạy.
“Giáo Hoàng của các người đâu? Lại do ngươi tới dạy ta?” Hiên Viên Kiệt nhíu mày hỏi, Trác Cẩn Khác đây là đang tỏ vẻ khinh thường nhìn lại cùng coi khinh với hắn sao.
“Ta chỉ phụ trách cơ sở, Giáo Hoàng miện hạ sẽ dạy ngươi cái khác.” Sứ đồ lễ phép nói, cũng không giải thích nhiều lắm. Đối với vị sủng nhi Hiên Viên Kiệt này, các sứ đồ cũng chẳng có bao nhiêu kính ý đối với y, chẳng qua chỉ là sủng nhi được chiếu cố mà thôi, làm sao có thể so sánh được với Giáo Hoàng của bọn họ chứ, Giáo Hoàng tự mình chỉ điểm, đã là vinh hạnh đặc thù rồi, nếu ngay cả cơ sở cũng phải do Giáo Hoàng điện hạ tự mình ra mặt dạy, vậy chính là bọn họ vô năng.
Hiên Viên Kiệt gật gật đầu, hắn cũng không muốn phải thời khắc đều đối mặt với tên Trác Cẩn Khác kia.
Khi mặt trời lên cao, Trác Cẩn Khác một đêm ngủ ngon tỉnh dậy, y không có nằm mơ, lấy thực lực của y, nhất định là đang dự triệu ra cái gì đó mới có thể nằm mơ được. Bức màn chắn đi phong cảnh trong ngoài, lại không có hoàn toàn pha loãng ánh sáng, một tầng ánh sáng hơi mỏng, khiến trong căn phòng sẽ không tối tăm đến nỗi chẳng nhìn thấy được năm ngón tay. Loại độ sáng này là tốt nhất, không quá mãnh liệt lại không tối tăm, khiến người thoải mái mà lại an tâm.
Lười biếng một hồi, Trác Cẩn Khác mới đứng lên, đánh răng rửa mặt mặc quần áo xong, ngoài cửa tiểu cô nương Marty đã chờ đợi được một thời gian, đẩy bữa sáng tiến vào, thân ảnh nho nhỏ bắt đầu phục vụ cho Trác Cẩn Khác.
Marty bận rộn xong, lại đứng ở một bên, nhìn quần áo đã mặc tốt trên người Trác Cẩn Khác, trên mặt lộ ra buồn bã cùng ai oán, cô bé tuy được cho phép đụng chạm vào Giáo Hoàng, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội được thay quần áo cho Giáo Hoàng, thân là thị nữ thủ tịch, thật sự là quá thất trách. Trác Cẩn Khác mỉm cười hưởng thụ bữa sáng, nhìn biểu tình sinh động trên khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Marty, nghĩ đến một hồi sẽ hảo hảo dạy dỗ Hiên Viên Kiệt, sinh hoạt quá sức mỹ diệu.
Chính sự đều giao cả cho Fein phụ trách, Trác Cẩn Khác không có một chút áy náy nào, không hề nghĩ tới việc nên chia sẻ một chút với mấy người Fein, tự do tự tại làm việc của mình, đến đình viện ngắm đóa hoa còn dính sương sớm, không quên bảo người gọi Hiên Viên Kiệt tới.
Ánh mặt trời ấm áp tưới xuống chỉ vàng, các loài hoa đủ màu nở rộ mang theo sương sớm, phản chiếu ánh sáng, vầng sáng hơi mỏng, bao phủ đình viện, cũng phủ thêm lên người tầng quang mang thần thánh. Đây là cảnh sắc mà Hiên Viên Kiệt nhìn thấy khi đến nơi, Hiên Viên Kiệt tuyệt đối không thừa nhận, ở trong nháy mắt kia, bị cử chỉ tắm gội trong ánh mặt trời nhẹ ngửi nụ hoa an tường của Trác Cẩn Khác làm cho có chút kinh diễm, tim đập lạc nửa nhịp.
Răng rắc, Trác Cẩn Khác dùng kéo cắt đứt một đoạn cành hoa, cũng khiến Hiên Viên Kiệt bừng tỉnh, người trước mắt là tàn khốc cùng đáng giận cỡ nào. Bởi vì nhất thời bị mỹ sắc mê hoặc, hơn nữa còn là Trác Cẩn Khác, Hiên Viên Kiệt kêu tỉnh bản thân. Cũng nhớ tới, từ sau khi tiến vào mạt thế, hắn vẫn luôn rập theo khuôn phép cũ, không phải là không muốn, chỉ là bởi vì tài nguyên khan hiếm, rất nhiều người đều không có sạch sẽ như thời đại hòa bình nữa, tuy rằng Hiên Viên Kiệt không còn thói ở sạch, nhưng cũng thực sự không muốn chạm vào.
Bản thân còn trẻ, lại còn đã thanh tâm quả dục lâu như vậy, Trác Cẩn Khác da mặt đẹp, cả người sạch sẽ thoải mái thanh tân, lại thêm bối cảnh làm nền, hắn nhất thời mê mắt cũng là chuyện bình thường. Hiên Viên Kiệt thuyết phục bản thân thực thành công. Còn tâm tư tốt đẹp gì với Trác Cẩn Khác, hừ, làm sao có thể, hắn một chút cũng không muốn chạm vào Trác Cẩn Khác, nhìn thôi cũng đã chán ghét rồi.
“Tối hôm qua nghỉ ngơi như thế nào?” Trác Cẩn Khác đặt đóa hoa bị cắt đứt ở trong lẳng hoa mà Marty mang theo, bên trong đã có không ít, còn kiều diễm ướt át. Đặt kéo ở trong rổ của một sứ đồ khác, trống rỗng đột nhiên xuất hiện nước rửa sạch tay, một cái khăn vải sạch sẽ đã được dâng lên, Trác Cẩn Khác tùy ý lau khô tay. Sau đó phất tay, cho người lui ra, toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, mười phần bộ tịch, so với quý công tử thế gia như Hiên Viên Kiệt đây thì còn hơn gấp nhiều lần.
Chẳng qua trong suy nghĩ của vị Hiên Viên Kiệt trong lòng không hoa của chúng ta, một phen hành vi của Trác Cẩn Khác, lại chính là khoe khoang, một đứa con riêng hèn mọn, còn cao quý lãnh diễm cái gì chứ. ( Vô Thố: Uy uy, hiện tại loại tâm tính này của anh thật sự tốt à? Về sau lúc anh mê đắm Giáo Hoàng miện hạ, quan niệm đừng có chuyển biến quá nhanh đó.)
“Cũng được.” Hiên Viên Kiệt mạnh miệng không thừa nhận, ngủ rất tốt, mơ lại càng đẹp hơn.
“Ngươi có thể bình tĩnh đối mặt với ta như vậy, thật đúng là hiếm có.” Trác Cẩn Khác nói.
“Hừ, ta không muốn lãng phí thời gian trên miệng lưỡi với ngươi, chỉ muốn sớm ngày mạnh mẽ, sớm ngày đánh bại ngươi, miễn cho ngươi luôn dây dưa với ta.” Lời Hiên Viên Kiệt nói ra thật đúng là không xuôi tai.
Dây dưa. Cái từ hình dung này cũng không sai đâu, Trác Cẩn Khác không có phản bác. “Ngồi.” Ngồi xuống ở đình đá trong vườn hoa, mời Hiên Viên Kiệt ngồi xuống, chờ Hiên Viên Kiệt ngồi xuống xong, Trác Cẩn Khác bưng hồng trà của mình lên uống, còn Hiên Viên Kiệt, chẳng ai chuẩn bị cho hắn cả, Trác Cẩn Khác cũng không muốn chiêu đãi hắn.
“Đầu tiên, ta phải sửa đúng quan niệm của ngươi một chút, để ngươi nhận rõ lực lượng của bản thân rốt cuộc là cái gì, bớt đi chút chặng đường phiền phức.” Bởi vì không có ai chỉ dẫn, y phải đi vòng cả chặng đường cũ, tiêu tốn thật nhiều thời gian, mới có thể trèo lên trên hàng ngũ cường giả.
Hiên Viên Kiệt không có hành động theo cảm tình mà làm trò ngắt lời các kiểu, tiến vào trạng thái siêu tần, ghi nhớ mỗi lời một câu của Trác Cẩn Khác, “Lực lượng của ta và ngươi là giống nhau, bất luận là tinh lọc của ta hay là hắc viêm của ngươi, chẳng qua cũng chỉ là biểu hiện năng lực đầu tiên, là lực lượng mà lúc đó chúng ta yêu cầu nhất theo hình thức hiện thực hóa, kỳ thật tinh lọc và hắc viêm đều không phải năng lực của chúng ta. Năng lực của chúng ta là,” Trác Cẩn Khác chỉ chỉ đầu mình, “Khai phá khu vực não, lấy lượng tri thức của ngươi, không cần ta phải giải thích nhiều nhỉ.”
Hiên Viên Kiệt gật gật đầu, tuy rằng hắn không đi thi bằng cấp tiến sĩ, nhưng mấy thứ này, hắn đều hiểu cả. Khó trách năng lực của Trác Cẩn Khác lại đa dạng như vậy, khai phá khu vực não đến một trình độ nhất định, là có thể ảnh hưởng đến thế giới hiện thực. Nếu như năng lực của hắn cũng giống vậy, thế nghĩa là hắn cũng có thể sử dụng nhiều loại năng lực.
“Nói xong bản chất, giờ tới nói biểu hiện năng lực đầu tiên, tinh lọc của ta đã dùng đến cực hạn, nhưng hắc viêm của ngươi khai phá vẫn còn quá đơn điệu. Bản chất của ngọn lửa là cái gì, cần phải tự ngươi đi lý giải, nhưng phối hợp với bản chất lực lượng của khai phá khu vực não, hiệu quả của hắc viêm chắc chắn sẽ không ngừng lại ở thiêu đốt cùng phá hoại. Ngọn lửa có thể là chữa trị của dục hỏa niết bàn, có thể là dung nham mãnh liệt trút ra, cũng có thể là giống như ta, bài trừ tinh lọc hết thảy không khiết.”
Hum nay quên mất vạn năng bảo bảo có tên Phone ở trên chỗ làm, hy vọng bé nó sẽ không giận tui( ಠ‿ಠ)
Hiên Viên Kiệt chỉ cảm thấy một cổ hàn khí đang lan tràn ở sau lưng, trong lòng có dự cảm không tốt đối với huấn luyện của Trác Cẩn Khác, nhưng là ai sợ ai chứ, “Phóng ngựa tới đây.” Có chiêu gì, ta đều tiếp, vì trở nên mạnh mẽ, đây là nhẫn nhịn nhất thời, chờ sau khi ta mạnh rồi, những điều này ta sẽ hồi báo từng cái một. Tâm trả thù, Hiên Viên Kiệt cũng rất mạnh. ( Vô Thố: Không biết vì cái gì, đột nhiên mở não động một chút, nghĩ tới hành động trả thù không hài hòa của Hiên Viên Kiệt. ( ﹃))
Trác Cẩn Khác đã đứng lên, lấy độ cao chiếm ưu thế, nhìn xuống Hiên Viên Kiệt, Hiên Viên Kiệt bất mãn với tầm mắt cao cao như vậy của Trác Cẩn Khác, đứng lên, lấy ưu thế chiều cao vi diệu, tạo thành tầm mắt nhìn xuống mang tính ưu việt. Trong lòng Hiên Viên Kiệt hiện lên cảm giác sung sướng quỷ dị cùng cảm giác thắng lợi, luận chiều cao, hắn thắng. Đối mặt với Trác Cẩn Khác, cho dù chỉ là một chút ưu thế, Hiên Viên Kiệt cũng đều rất có cảm giác thắng lợi.
“Ấu trĩ.” Trác Cẩn Khác cười nhạo một tiếng, cảm giác sung sướng khi thắng lợi thiếu đòn kia của Hiên Viên Kiệt đều hiện hết lên trên mặt hắn, trên đời này người có chiều cao cao hơn bọn họ còn nhiều lắm, chút việc nhỏ như vậy thì có cái gì mà đáng đắc ý chứ. Trác Cẩn Khác trên thực tế thì tuổi siêu lớn, căn bản là không có bởi vì một chút việc nhỏ như chiều cao mà sinh ra ý tưởng gì ở trong lòng cả. Lưu lại một câu bình luận, Trác Cẩn Khác xoay người rời đi.
Cằm Hiên Viên Kiệt cứ mãi giương cao cao, khóe miệng ngoắc lên trên có làm cách nào cũng không kéo xuống nổi, cái loại cảm giác thắng lợi hòa nhau một vố này, thật là mỹ diệu hơn bất cứ thứ gì, cảm giác lâng lâng, làm hắn khó có thể khắc chế được, muốn lặp lại không ngừng, giống như là thuốc phiện, khó có thể từ bỏ.
Phần tâm tình tốt đẹp này, duy trì cả đêm, ngủ cũng phá lệ thơm ngọt. Còn những người khác làm khách ở trong thánh đường, cũng nghỉ ngơi rất tốt, ban đêm nhiệt độ ôn hòa như thế, trong không khí là hương vị thoải mái thanh tân tự nhiên, giương mắt ngước lên trên, còn có ngân hà cuồn cuộn, thật là khiến người nhớ nhung, chỉ muốn ở lại chỗ này mãi mãi, không cần phải đối mặt với địa ngục bên ngoài. Thánh đường sứ quán, từ nay về sau cũng trở thành địa phương mà người đứng đầu các nơi hướng tới nhất, tới nơi này rồi, ăn ngon uống sướng, ngủ yên, sinh hoạt cũng phi thường tốt, nhân loại đều luôn hướng tới hoàn cảnh thoải mái, mà không phải là vòng sinh hoạt tàn khốc.
Ở trong cảnh mơ, làm giấc mộng đẹp quyền đánh, chân đá, khiến Trác Cẩn Khác quỳ xuống dập đầu xin tha, Hiên Viên Kiệt rất có xu thế ngủ quên, chỉ là thời điểm hắn đang mơ đến say sưa, giấc mộng đã bị đánh gãy, dù Hiên Viên Kiệt không có áp suất thấp khi rời giường, cũng khó nén được tức giận khi mộng đẹp bị quấy rầy, áp khí nặng nề mà nhìn người đánh thức hắn, sứ đồ xinh đẹp đến cho người ta cảm giác không giống người.
“Hiên Viên Kiệt các hạ, sáng an, xin đứng lên để tiến hành chạy buổi sáng.” Sứ đồ nhìn Hiên Viên Kiệt có vẻ mặt khí lạnh, lễ phép mời nói. Hắn phụ trách công tác chạy buổi sáng của Hiên Viên Kiệt, còn Giáo Hoàng vĩ đại, đương nhiên là đang hảo hảo nghỉ ngơi rồi. Giáo Hoàng vĩ đại của bọn họ, mỗi ngày đều thực vất vả (có sao?), có thể ngủ nhiều thêm một hồi, đều là chuyện tốt đáng để chúc mừng.
Hiên Viên Kiệt lạnh lùng nhìn sứ đồ, sứ đồ cụp mi rũ mắt, làm người ta chọn không ra sai lầm. Hừ, đây là thủ đoạn của Trác Cẩn Khác nhỉ, nhìn xem đồng hồ của mình, còn không phải là dậy sớm chạy bộ thôi à? Cũng không phải là chưa từng có. Dậy thì dậy. Hiên Viên Kiệt đứng dậy, đơn giản rửa mặt chải đầu một phen, ngày hôm qua phát hiện trong tủ quần áo còn có đồ vận động cùng giày, chuẩn bị phi thường đầy đủ.
Đi ra cửa vừa thấy, những ngôi sao kia vẫn còn ở trên trời, chẳng có chút ánh sáng nhạt nắng ban mai nào dù chỉ một tia, thật đúng là đủ sớm. Sứ đồ cũng không có làm khó dễ Hiên Viên Kiệt, an bài lượng vận động sáng sớm phi thường hợp lý cho Hiên Viên Kiệt. Ngoại trừ dậy đặc biệt sớm ra, những loại vận động khác đều không có làm cho Hiên Viên Kiệt cảm thấy khó chịu, hoặc là có xu thế bị gây khó dễ. Nhưng, càng là như vậy, lại càng khiến cho Hiên Viên Kiệt cảm thấy đây là yên lặng trước cơn bão táp, không dám có chút thả lỏng nào.
Thời điểm nắng sớm hơi ló, Hiên Viên Kiệt ăn bữa sáng thanh đạm, sứ đồ phụ trách hắn, không có để Hiên Viên Kiệt vận động nữa, mà là bảo hắn nghỉ ngơi nguyên vẹn, “Hiên Viên Kiệt các hạ, ta sẽ dạy ngươi tĩnh tọa, làm thế nào để khiến bản thân tĩnh tư lắng đọng lại.” Những điều này là cơ sở, sứ đồ phụ trách một bộ phận này, mà không phải hết thảy tất cả đều giao cho Trác Cẩn Khác tự dạy.
“Giáo Hoàng của các người đâu? Lại do ngươi tới dạy ta?” Hiên Viên Kiệt nhíu mày hỏi, Trác Cẩn Khác đây là đang tỏ vẻ khinh thường nhìn lại cùng coi khinh với hắn sao.
“Ta chỉ phụ trách cơ sở, Giáo Hoàng miện hạ sẽ dạy ngươi cái khác.” Sứ đồ lễ phép nói, cũng không giải thích nhiều lắm. Đối với vị sủng nhi Hiên Viên Kiệt này, các sứ đồ cũng chẳng có bao nhiêu kính ý đối với y, chẳng qua chỉ là sủng nhi được chiếu cố mà thôi, làm sao có thể so sánh được với Giáo Hoàng của bọn họ chứ, Giáo Hoàng tự mình chỉ điểm, đã là vinh hạnh đặc thù rồi, nếu ngay cả cơ sở cũng phải do Giáo Hoàng điện hạ tự mình ra mặt dạy, vậy chính là bọn họ vô năng.
Hiên Viên Kiệt gật gật đầu, hắn cũng không muốn phải thời khắc đều đối mặt với tên Trác Cẩn Khác kia.
Khi mặt trời lên cao, Trác Cẩn Khác một đêm ngủ ngon tỉnh dậy, y không có nằm mơ, lấy thực lực của y, nhất định là đang dự triệu ra cái gì đó mới có thể nằm mơ được. Bức màn chắn đi phong cảnh trong ngoài, lại không có hoàn toàn pha loãng ánh sáng, một tầng ánh sáng hơi mỏng, khiến trong căn phòng sẽ không tối tăm đến nỗi chẳng nhìn thấy được năm ngón tay. Loại độ sáng này là tốt nhất, không quá mãnh liệt lại không tối tăm, khiến người thoải mái mà lại an tâm.
Lười biếng một hồi, Trác Cẩn Khác mới đứng lên, đánh răng rửa mặt mặc quần áo xong, ngoài cửa tiểu cô nương Marty đã chờ đợi được một thời gian, đẩy bữa sáng tiến vào, thân ảnh nho nhỏ bắt đầu phục vụ cho Trác Cẩn Khác.
Marty bận rộn xong, lại đứng ở một bên, nhìn quần áo đã mặc tốt trên người Trác Cẩn Khác, trên mặt lộ ra buồn bã cùng ai oán, cô bé tuy được cho phép đụng chạm vào Giáo Hoàng, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội được thay quần áo cho Giáo Hoàng, thân là thị nữ thủ tịch, thật sự là quá thất trách. Trác Cẩn Khác mỉm cười hưởng thụ bữa sáng, nhìn biểu tình sinh động trên khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Marty, nghĩ đến một hồi sẽ hảo hảo dạy dỗ Hiên Viên Kiệt, sinh hoạt quá sức mỹ diệu.
Chính sự đều giao cả cho Fein phụ trách, Trác Cẩn Khác không có một chút áy náy nào, không hề nghĩ tới việc nên chia sẻ một chút với mấy người Fein, tự do tự tại làm việc của mình, đến đình viện ngắm đóa hoa còn dính sương sớm, không quên bảo người gọi Hiên Viên Kiệt tới.
Ánh mặt trời ấm áp tưới xuống chỉ vàng, các loài hoa đủ màu nở rộ mang theo sương sớm, phản chiếu ánh sáng, vầng sáng hơi mỏng, bao phủ đình viện, cũng phủ thêm lên người tầng quang mang thần thánh. Đây là cảnh sắc mà Hiên Viên Kiệt nhìn thấy khi đến nơi, Hiên Viên Kiệt tuyệt đối không thừa nhận, ở trong nháy mắt kia, bị cử chỉ tắm gội trong ánh mặt trời nhẹ ngửi nụ hoa an tường của Trác Cẩn Khác làm cho có chút kinh diễm, tim đập lạc nửa nhịp.
Răng rắc, Trác Cẩn Khác dùng kéo cắt đứt một đoạn cành hoa, cũng khiến Hiên Viên Kiệt bừng tỉnh, người trước mắt là tàn khốc cùng đáng giận cỡ nào. Bởi vì nhất thời bị mỹ sắc mê hoặc, hơn nữa còn là Trác Cẩn Khác, Hiên Viên Kiệt kêu tỉnh bản thân. Cũng nhớ tới, từ sau khi tiến vào mạt thế, hắn vẫn luôn rập theo khuôn phép cũ, không phải là không muốn, chỉ là bởi vì tài nguyên khan hiếm, rất nhiều người đều không có sạch sẽ như thời đại hòa bình nữa, tuy rằng Hiên Viên Kiệt không còn thói ở sạch, nhưng cũng thực sự không muốn chạm vào.
Bản thân còn trẻ, lại còn đã thanh tâm quả dục lâu như vậy, Trác Cẩn Khác da mặt đẹp, cả người sạch sẽ thoải mái thanh tân, lại thêm bối cảnh làm nền, hắn nhất thời mê mắt cũng là chuyện bình thường. Hiên Viên Kiệt thuyết phục bản thân thực thành công. Còn tâm tư tốt đẹp gì với Trác Cẩn Khác, hừ, làm sao có thể, hắn một chút cũng không muốn chạm vào Trác Cẩn Khác, nhìn thôi cũng đã chán ghét rồi.
“Tối hôm qua nghỉ ngơi như thế nào?” Trác Cẩn Khác đặt đóa hoa bị cắt đứt ở trong lẳng hoa mà Marty mang theo, bên trong đã có không ít, còn kiều diễm ướt át. Đặt kéo ở trong rổ của một sứ đồ khác, trống rỗng đột nhiên xuất hiện nước rửa sạch tay, một cái khăn vải sạch sẽ đã được dâng lên, Trác Cẩn Khác tùy ý lau khô tay. Sau đó phất tay, cho người lui ra, toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, mười phần bộ tịch, so với quý công tử thế gia như Hiên Viên Kiệt đây thì còn hơn gấp nhiều lần.
Chẳng qua trong suy nghĩ của vị Hiên Viên Kiệt trong lòng không hoa của chúng ta, một phen hành vi của Trác Cẩn Khác, lại chính là khoe khoang, một đứa con riêng hèn mọn, còn cao quý lãnh diễm cái gì chứ. ( Vô Thố: Uy uy, hiện tại loại tâm tính này của anh thật sự tốt à? Về sau lúc anh mê đắm Giáo Hoàng miện hạ, quan niệm đừng có chuyển biến quá nhanh đó.)
“Cũng được.” Hiên Viên Kiệt mạnh miệng không thừa nhận, ngủ rất tốt, mơ lại càng đẹp hơn.
“Ngươi có thể bình tĩnh đối mặt với ta như vậy, thật đúng là hiếm có.” Trác Cẩn Khác nói.
“Hừ, ta không muốn lãng phí thời gian trên miệng lưỡi với ngươi, chỉ muốn sớm ngày mạnh mẽ, sớm ngày đánh bại ngươi, miễn cho ngươi luôn dây dưa với ta.” Lời Hiên Viên Kiệt nói ra thật đúng là không xuôi tai.
Dây dưa. Cái từ hình dung này cũng không sai đâu, Trác Cẩn Khác không có phản bác. “Ngồi.” Ngồi xuống ở đình đá trong vườn hoa, mời Hiên Viên Kiệt ngồi xuống, chờ Hiên Viên Kiệt ngồi xuống xong, Trác Cẩn Khác bưng hồng trà của mình lên uống, còn Hiên Viên Kiệt, chẳng ai chuẩn bị cho hắn cả, Trác Cẩn Khác cũng không muốn chiêu đãi hắn.
“Đầu tiên, ta phải sửa đúng quan niệm của ngươi một chút, để ngươi nhận rõ lực lượng của bản thân rốt cuộc là cái gì, bớt đi chút chặng đường phiền phức.” Bởi vì không có ai chỉ dẫn, y phải đi vòng cả chặng đường cũ, tiêu tốn thật nhiều thời gian, mới có thể trèo lên trên hàng ngũ cường giả.
Hiên Viên Kiệt không có hành động theo cảm tình mà làm trò ngắt lời các kiểu, tiến vào trạng thái siêu tần, ghi nhớ mỗi lời một câu của Trác Cẩn Khác, “Lực lượng của ta và ngươi là giống nhau, bất luận là tinh lọc của ta hay là hắc viêm của ngươi, chẳng qua cũng chỉ là biểu hiện năng lực đầu tiên, là lực lượng mà lúc đó chúng ta yêu cầu nhất theo hình thức hiện thực hóa, kỳ thật tinh lọc và hắc viêm đều không phải năng lực của chúng ta. Năng lực của chúng ta là,” Trác Cẩn Khác chỉ chỉ đầu mình, “Khai phá khu vực não, lấy lượng tri thức của ngươi, không cần ta phải giải thích nhiều nhỉ.”
Hiên Viên Kiệt gật gật đầu, tuy rằng hắn không đi thi bằng cấp tiến sĩ, nhưng mấy thứ này, hắn đều hiểu cả. Khó trách năng lực của Trác Cẩn Khác lại đa dạng như vậy, khai phá khu vực não đến một trình độ nhất định, là có thể ảnh hưởng đến thế giới hiện thực. Nếu như năng lực của hắn cũng giống vậy, thế nghĩa là hắn cũng có thể sử dụng nhiều loại năng lực.
“Nói xong bản chất, giờ tới nói biểu hiện năng lực đầu tiên, tinh lọc của ta đã dùng đến cực hạn, nhưng hắc viêm của ngươi khai phá vẫn còn quá đơn điệu. Bản chất của ngọn lửa là cái gì, cần phải tự ngươi đi lý giải, nhưng phối hợp với bản chất lực lượng của khai phá khu vực não, hiệu quả của hắc viêm chắc chắn sẽ không ngừng lại ở thiêu đốt cùng phá hoại. Ngọn lửa có thể là chữa trị của dục hỏa niết bàn, có thể là dung nham mãnh liệt trút ra, cũng có thể là giống như ta, bài trừ tinh lọc hết thảy không khiết.”
Hum nay quên mất vạn năng bảo bảo có tên Phone ở trên chỗ làm, hy vọng bé nó sẽ không giận tui( ಠ‿ಠ)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook