Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 230: Ngoại truyện 9: BlueDrem
Thời gian nhanh chóng qua, cuộc sống của Triển Dĩ Mặc và Dịch nhi không có tiếp tục xảy ra thêm chuyện gì nữa, cũng không có dây ra chuyện gì khó chịu, Triển Dĩ Mặc xử lý mọi chuyện rất tốt, có thể người tính không bằng trời tính, khi số mạng dẫn dắt hai người thì ai cũng không tránh khỏi..
Năm ngày sau, tại nhà hàng Tây BlueDrem đứng đầu thành phố K, trong tiếng violon nhẹ nhàng, nghênh đón một vị khách nam đẹp trai và một khách nữ xinh đẹp.
Chỉ là, hai người này cũng không phải đến đây dùng bữa với nhau, bọn họ tới bàn có bạn bè của mình. Cô gái xinh đẹp dùng bữa với một chàng trai tuy rằng không đủ trững trạc, có thể nói cử chỉ cũng không quá khó coi, cho tạm thời không đề cập tới cặp đôi này, hấp dẫn ánh mắt mọi người là một đôi nam nữ không hài hòa khác.
Đối diện với người đàn ông đẹp trai là một cô gái nhỏ, cô chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, diện mạo cũng coi là thanh tú, quần áo từ đầu đến chân cũng chỉ là giá rẻ, hết sức đối lập trong một nhà hàng Tây sang trọng.
Thỉnh thoảng cô cười lên như ánh nắng mặt trời, nhưng bây giờ nét mặt cô cứng ngắc, đứng ngồi không yên, khí chất trên người hèn nhát và nóng nảy, rất không hợp với nhà hàng sang trọng.
Cô giống như đang ngồi trên đống lửa, nhỏ giọng hỏi người đàn ông đối diện : "Triển. . . . . . Triển tổng, thật sự phải ăn ở chỗ này sao!"
“Lâm Lâm, hôm nay tôi mời khách, đương nhiên sẽ dẫn cô đến nhà hàng tốt nhất rồi!” Triển Dĩ Mặc khẽ gật đầu, nở nụ cười hoàn mỹ phóng điện loạn xạ về phía cô gái nhỏ đối diện, “Đều đã tới, nếm thử mùi vị thức ăn ở đây chút đi.”
“Nhưng…” Lâm Lâm nhìn xung quanh, cắn môi nói, “Nhưng ở đây rất đắt, Triển tổng, tôi cũng chỉ giúp anh việc nhỏ thôi mà, không nhất thiết phải tới nơi này ăn cơm.”
“Đối với cô là chuyện nhỏ, nhưng với tôi thì lại khác! Cô trả lại đồ vật mà tôi bị mất nguyên vẹn, tôi có cám ơn thế này cũng không quá đáng!” Triển Dĩ Mặc vẫn giữ nguyên nụ cười, anh đưa thực đơn cho cô, “ Hôm nay là ần đầu gặp mặt, vội vàng quyết định đưa cô tới đây, cho nên cũng chưa kịp đặt phòng. Nên tôi cũng không chọn món ăn giúp cô được rồi, cô tự xem xem mình thích ăn gì, đừng khách khí! Cô có thể dùng bữa vui vẻ, thì tôi mới yên tâm!”
“Vậy tôi cũng không khách khí! Anh đừng có mà chê cười, sức ăn của tôi rất lớn, buổi trưa không có ăn no, có thể sẽ ăn rất nhiều đấy!” Sau khi Lâm Lâm liên tục xác nhận với Triển Dĩ Mặc, mới lấy can đảm cầm thực đơn lên chuẩn bị gọi thức ăn, “Để tôi xem một chút, nơi này có thứ gì ngon!”
“A!” Nhưng ai biết được, cô vừa mở thực đơn ra, liền không nhịn được thốt ra tiếng, “Đây là hắc điếm sao! Hoặc là cầm nhầm thực đơn! Có phải viết sai giá cả rồi không !”
Sắc mặt vài vị khách ngồi bên cạnh bắt đầu khó coi, ánh mắt bọn họ không vui đánh giá cô gái phát ra tiếng này, khi thấy vẻ mặt Lâm Lâm hốt hoảng, mọi người không khỏi lộ vẻ mặt coi thường.
Tại thành phố K, người nào không biết nhà hàng BlueDrem là nơi phục vụ đắt đỏ, ai không biết người tới nơi này đều là tầng lớp thượng lưu của thành phố K. Nếu như đã được vào nơi này, coi như người nghèo cũng muốn giả bộ hào phóng tao nhã, mà vị tiểu thư này lại lớn tiếng ồn ào, giống như nhà giàu mới nổi đến nơi này hoang phí, lại bị giá tiền hù chêt!
Huống chi, lớn tiếng ồn ào ở nơi công cộng, nhiễu loạn mọi người dùng cơm, cái này chính là không đủ biểu hiện gia giáo, khó có thể đi tới nơi thanh nhã!
Ánh mắt mọi người không khỏi nhìn về phía người đàn ông đối diện với cô gái, bọn họ đã sớm chú ý tới vị khách tuấn mỹ này, đàn ông thì ghen tỵ khí chất tướng mạo của anh, còn phụ nữ lại dùng ánh mắt tán thưởng say mê, chẳng qua, bây giờ mọi người chỉ có thể cảm thán nhìn, rõ ràng ánh mắt của anh có vấn đề, mang theo một cô gái như vậy vào xã hội quý tộc, chỉ có làm trò cười cho mọi người!
"Lâm Lâm, nhỏ giọng một chút!" Trên trán Triển Dĩ Mặc rớt xuống mấy vạch đen, vội nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cô, "Cô kêu cái gì, không phải chúng ta định gọi món ăn ư, cô cứ việc gọi món cô thích, không cần lo giá tiền!"
"Làm sao có thể mặc kệ!" Lâm Lâm dứt khoát ném thực đơn cho anh, không thể tin được kêu lên, "Anh nhìn xem, bò bít-tết 3888, rau quả salad 666, đến trà sữa đều muốn 99! Cái này rõ ràng chính là hắc điếm, cho dù tôi ăn cơm tây ở chỗ khác, cũng không dùng hết 100, nhà hàng này kiếm tiền thâm hiểm như vậy!"
"Bình tĩnh một chút, cô hãy nghe tôi nói. . . . . ." Lần đầu tiên Triển Dĩ Mặc cảm thấy vô lực như vậy, anh nhẹ giọng trấn an Lâm Lâm đang kích động , "Đắt là có lý do để đắt, hoàn cảnh nơi này, nguyên liệu nấu ăn, phục vụ đều là tốt nhất, tất cả đều phải dùng tiền! Cô không phải lo lắng chuyện tiền, dù có gọi tất cả đồ ăn một lần, tôi vẫn trả tiền được….”
"Có tiền cũng không thể xài thế này . . . . . ." Lâm Lâm bĩu môi, "Tôi nhìn thấy nơi này đâu có đáng giá gấp mười gấp trăm lần như vậy! Chúng ta đổi nhà hàng khác không được sao, từ nhỏ đến lớn tôi đều ăn đồ ở cô nhi viện, cho nên dạ dày tôi không tiêu nổi những thứ nàu đâu. . . . ."
"Thôi, để tôi gọi món giúp cô, tôi nhất định phải ăn ở chỗ này, cô ăn cay à..."." Triển Dĩ Mặc cũng không cùng cô phân rõ phải trái nữa, anh thật sự không có biện pháp với người luôn luôn lấy ăn no làm hạnh phúc lớn nhất, đàm luận xã hội thượng lưu theo đuổi tinh thần hưởng thụ.
"Vì sao lại là chỗ này... Đắt quá! Trên mặt Lâm Lâm hiện sự đau lòng, nhăn nhó khó chịu một lúc lâu, cô nói. "Vậy lấy cho tôi thứ rẻ nhất ấy, một ly trà sữa là được rồi.
Vốn nên thích ý vui vẻ ăn bữa tối, Triễn Dĩ Mặc hầu như ăn mà toàn thân khó chịu, đối diện với Lâm Lâm, khiến cho anh trở thành tâm điểm của nhà hàng.
Anh là người may mắn duy nhất, cũng may hôm nay không có người quen, nếu không hôm nay sẽ trở thành trò đùa của cả giới thượng lưu thành phố K.
Trong lòng Triển Dĩ Mặc không khỏi có chút hối hận, hình như hôm nay anh không nên mời cô gái này cùng ăn cơm, vừa mới bắt đầu đã hấp dẫn sự chú ý của anh bằng sự thiện lương, nhưng bây giờ, anh muốn mang cô tới ăn đồ ăn ngon nhất, dẫn đến hai người lúng túng đến mức xấu hổ không thể nuốt trôi.
Có lẽ, cho dù muốn thử ở cùng với một cô gái bình thường khác, ít nhất anh phải lựa chọn người có tiếng nói chung.... . . . . .
”Tôi đi toilet, cô ăn trước đi.” Cuối cùng, Triển Dĩ Mặc buông dao nĩa xuống, cũng không nhìn được việc cô đang phấn đấu cầm dùng bít tết.
Khi anh ở trong toilet bình ổn lại cảm xúc, chuẩn bị trở về chỗ thì có người gọi.
"Hello, Tiểu Hắc!"
Năm ngày sau, tại nhà hàng Tây BlueDrem đứng đầu thành phố K, trong tiếng violon nhẹ nhàng, nghênh đón một vị khách nam đẹp trai và một khách nữ xinh đẹp.
Chỉ là, hai người này cũng không phải đến đây dùng bữa với nhau, bọn họ tới bàn có bạn bè của mình. Cô gái xinh đẹp dùng bữa với một chàng trai tuy rằng không đủ trững trạc, có thể nói cử chỉ cũng không quá khó coi, cho tạm thời không đề cập tới cặp đôi này, hấp dẫn ánh mắt mọi người là một đôi nam nữ không hài hòa khác.
Đối diện với người đàn ông đẹp trai là một cô gái nhỏ, cô chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, diện mạo cũng coi là thanh tú, quần áo từ đầu đến chân cũng chỉ là giá rẻ, hết sức đối lập trong một nhà hàng Tây sang trọng.
Thỉnh thoảng cô cười lên như ánh nắng mặt trời, nhưng bây giờ nét mặt cô cứng ngắc, đứng ngồi không yên, khí chất trên người hèn nhát và nóng nảy, rất không hợp với nhà hàng sang trọng.
Cô giống như đang ngồi trên đống lửa, nhỏ giọng hỏi người đàn ông đối diện : "Triển. . . . . . Triển tổng, thật sự phải ăn ở chỗ này sao!"
“Lâm Lâm, hôm nay tôi mời khách, đương nhiên sẽ dẫn cô đến nhà hàng tốt nhất rồi!” Triển Dĩ Mặc khẽ gật đầu, nở nụ cười hoàn mỹ phóng điện loạn xạ về phía cô gái nhỏ đối diện, “Đều đã tới, nếm thử mùi vị thức ăn ở đây chút đi.”
“Nhưng…” Lâm Lâm nhìn xung quanh, cắn môi nói, “Nhưng ở đây rất đắt, Triển tổng, tôi cũng chỉ giúp anh việc nhỏ thôi mà, không nhất thiết phải tới nơi này ăn cơm.”
“Đối với cô là chuyện nhỏ, nhưng với tôi thì lại khác! Cô trả lại đồ vật mà tôi bị mất nguyên vẹn, tôi có cám ơn thế này cũng không quá đáng!” Triển Dĩ Mặc vẫn giữ nguyên nụ cười, anh đưa thực đơn cho cô, “ Hôm nay là ần đầu gặp mặt, vội vàng quyết định đưa cô tới đây, cho nên cũng chưa kịp đặt phòng. Nên tôi cũng không chọn món ăn giúp cô được rồi, cô tự xem xem mình thích ăn gì, đừng khách khí! Cô có thể dùng bữa vui vẻ, thì tôi mới yên tâm!”
“Vậy tôi cũng không khách khí! Anh đừng có mà chê cười, sức ăn của tôi rất lớn, buổi trưa không có ăn no, có thể sẽ ăn rất nhiều đấy!” Sau khi Lâm Lâm liên tục xác nhận với Triển Dĩ Mặc, mới lấy can đảm cầm thực đơn lên chuẩn bị gọi thức ăn, “Để tôi xem một chút, nơi này có thứ gì ngon!”
“A!” Nhưng ai biết được, cô vừa mở thực đơn ra, liền không nhịn được thốt ra tiếng, “Đây là hắc điếm sao! Hoặc là cầm nhầm thực đơn! Có phải viết sai giá cả rồi không !”
Sắc mặt vài vị khách ngồi bên cạnh bắt đầu khó coi, ánh mắt bọn họ không vui đánh giá cô gái phát ra tiếng này, khi thấy vẻ mặt Lâm Lâm hốt hoảng, mọi người không khỏi lộ vẻ mặt coi thường.
Tại thành phố K, người nào không biết nhà hàng BlueDrem là nơi phục vụ đắt đỏ, ai không biết người tới nơi này đều là tầng lớp thượng lưu của thành phố K. Nếu như đã được vào nơi này, coi như người nghèo cũng muốn giả bộ hào phóng tao nhã, mà vị tiểu thư này lại lớn tiếng ồn ào, giống như nhà giàu mới nổi đến nơi này hoang phí, lại bị giá tiền hù chêt!
Huống chi, lớn tiếng ồn ào ở nơi công cộng, nhiễu loạn mọi người dùng cơm, cái này chính là không đủ biểu hiện gia giáo, khó có thể đi tới nơi thanh nhã!
Ánh mắt mọi người không khỏi nhìn về phía người đàn ông đối diện với cô gái, bọn họ đã sớm chú ý tới vị khách tuấn mỹ này, đàn ông thì ghen tỵ khí chất tướng mạo của anh, còn phụ nữ lại dùng ánh mắt tán thưởng say mê, chẳng qua, bây giờ mọi người chỉ có thể cảm thán nhìn, rõ ràng ánh mắt của anh có vấn đề, mang theo một cô gái như vậy vào xã hội quý tộc, chỉ có làm trò cười cho mọi người!
"Lâm Lâm, nhỏ giọng một chút!" Trên trán Triển Dĩ Mặc rớt xuống mấy vạch đen, vội nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cô, "Cô kêu cái gì, không phải chúng ta định gọi món ăn ư, cô cứ việc gọi món cô thích, không cần lo giá tiền!"
"Làm sao có thể mặc kệ!" Lâm Lâm dứt khoát ném thực đơn cho anh, không thể tin được kêu lên, "Anh nhìn xem, bò bít-tết 3888, rau quả salad 666, đến trà sữa đều muốn 99! Cái này rõ ràng chính là hắc điếm, cho dù tôi ăn cơm tây ở chỗ khác, cũng không dùng hết 100, nhà hàng này kiếm tiền thâm hiểm như vậy!"
"Bình tĩnh một chút, cô hãy nghe tôi nói. . . . . ." Lần đầu tiên Triển Dĩ Mặc cảm thấy vô lực như vậy, anh nhẹ giọng trấn an Lâm Lâm đang kích động , "Đắt là có lý do để đắt, hoàn cảnh nơi này, nguyên liệu nấu ăn, phục vụ đều là tốt nhất, tất cả đều phải dùng tiền! Cô không phải lo lắng chuyện tiền, dù có gọi tất cả đồ ăn một lần, tôi vẫn trả tiền được….”
"Có tiền cũng không thể xài thế này . . . . . ." Lâm Lâm bĩu môi, "Tôi nhìn thấy nơi này đâu có đáng giá gấp mười gấp trăm lần như vậy! Chúng ta đổi nhà hàng khác không được sao, từ nhỏ đến lớn tôi đều ăn đồ ở cô nhi viện, cho nên dạ dày tôi không tiêu nổi những thứ nàu đâu. . . . ."
"Thôi, để tôi gọi món giúp cô, tôi nhất định phải ăn ở chỗ này, cô ăn cay à..."." Triển Dĩ Mặc cũng không cùng cô phân rõ phải trái nữa, anh thật sự không có biện pháp với người luôn luôn lấy ăn no làm hạnh phúc lớn nhất, đàm luận xã hội thượng lưu theo đuổi tinh thần hưởng thụ.
"Vì sao lại là chỗ này... Đắt quá! Trên mặt Lâm Lâm hiện sự đau lòng, nhăn nhó khó chịu một lúc lâu, cô nói. "Vậy lấy cho tôi thứ rẻ nhất ấy, một ly trà sữa là được rồi.
Vốn nên thích ý vui vẻ ăn bữa tối, Triễn Dĩ Mặc hầu như ăn mà toàn thân khó chịu, đối diện với Lâm Lâm, khiến cho anh trở thành tâm điểm của nhà hàng.
Anh là người may mắn duy nhất, cũng may hôm nay không có người quen, nếu không hôm nay sẽ trở thành trò đùa của cả giới thượng lưu thành phố K.
Trong lòng Triển Dĩ Mặc không khỏi có chút hối hận, hình như hôm nay anh không nên mời cô gái này cùng ăn cơm, vừa mới bắt đầu đã hấp dẫn sự chú ý của anh bằng sự thiện lương, nhưng bây giờ, anh muốn mang cô tới ăn đồ ăn ngon nhất, dẫn đến hai người lúng túng đến mức xấu hổ không thể nuốt trôi.
Có lẽ, cho dù muốn thử ở cùng với một cô gái bình thường khác, ít nhất anh phải lựa chọn người có tiếng nói chung.... . . . . .
”Tôi đi toilet, cô ăn trước đi.” Cuối cùng, Triển Dĩ Mặc buông dao nĩa xuống, cũng không nhìn được việc cô đang phấn đấu cầm dùng bít tết.
Khi anh ở trong toilet bình ổn lại cảm xúc, chuẩn bị trở về chỗ thì có người gọi.
"Hello, Tiểu Hắc!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook