Mịch Nhi nghiêng đầu, nghĩ đến câu nói của anh Tiểu Bạch, đôi mắt màu tím rõ ràng nhìn thấy cái bóng trong ánh mắt anh.

Cô bé cho rằng ba anh em trong nhà họ Triển đều được di truyền từ chú Triển, vì khi đôi long phượng thai Tiểu Hắc và em gái ba tuổi đều đáng yêu vô cùng, anh Tiểu Bạch tám tuổi càng làm mê đảo ngàn vạn em gái không nương tay, nhưng bây giờ, cô bé lại mơ hồ nhìn trên người anh có gì không giống.

Tuy rằng trên gương mặt trắng nõn của anh có rất nhiều dấu răng, nhưng anh lại cố ý học theo chú Triển, bày ra cái bộ dạng nghiêm túc có chút kỳ quái, nhưng ánh mắt của anh thật sự rất mê người, cho dù bây giờ còn nhỏ tuổi, nhưng anh lại tỏa ra khí thế nghiêm túc, thế nhưng không có buồn cười chút nào.

Nhưng Mịch Nhi sờ lên mái tóc dài của mình, mắt vẫn còn nghi hoặc, ai có thể nói cho cô bé biết, cái gì gọi là cuộc sống sau này sẽ do anh quản không, cái gì gọi là từ nay về sau cô bé chính là người của anh không?

Mịch Nhi nghiêng đầu đầy vẻ nghi vấn, không hiểu tất cả, dù sao cô bé cũng là tiểu thiên tài hiếm thấy, mặc dù mới được bốn tuổi, nhưng kiến thức học tập còn kinh ngạc hơn. Toàn bộ chữ hán cũng đã hiểu được hết ý nghĩa, nhưng những câu mà anh Tiểu Bạch nói, cô bé thật sự không thể nghe hiểu. . . . .

“Không được, dì sẽ không giao Mịch Nhi cho con!”

“Liên Tĩnh Bạch, ta không cho phép cháu nhúng chàm con gái của ta!”

Ngay khi Tiểu Bạch vừa nói ra những lời đáng kinh ngạc, thì tại chỗ ba người lớn có hai người thay đổi sắc mặt, cực kỳ tức giận gào lên với Tiểu Bạch.

Mịch Nhi chợt bị tiếng kêu của họ làm sợ hết hồn, cô bé quay đầu lại, mẹ của cô bé vội vã xông lên phía trước, vẻ mặt khẩn trương kéo tay Tiểu Bạch ra, hoảng sợ lớn tiếng chối từ, giống như cô bé thật sự sẽ bị người khác cướp đi mất.

Nhưng một người khác lên tiếng thì lại là người chú đi vào cùng dì Liên Hoa và mẹ, cái người vẫn bị cô bé bỏ qua, cái chú đó vừa đẹp trai nho nhã mà không tới ba mươi tuổi.

Mịch Nhi càng thấy không hiểu nổi, người chú này là ai, rõ ràng cô bé cũng không nhận ra, nhưng nghe anh Tiểu Bạch nói những lời kỳ quái đó, thì chú lại giống như mẹ, đều trở nên khẩn trương như vậy?

“Ách, chú, chú là ai vậy?” Mịch Nhi rúc vào bên cạnh Tố Tâm, đôi mắt to ngập nước tò mò hỏi, “Con gái của chú là ai, có quan hệ với cháu sao?”

“Tố Tâm, em còn chờ cái gì, còn không mau nói cho Mịch Nhi xem anh là ai!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương