Anh ôm Lê Man Thanh đứng trong đại sảnh, một đôi bích nhân cùng nhau uống Champagne, căn bản chưa từng chú ý đến cô.

Thì ra, anh vừa ra ngoài để đón Lê Man Thanh, rõ ràng anh đã có bạn gái đi cùng vì sao lại muốn dẫn cô đi theo.

Lương Yên không hiểu, rốt cuộc Triển Mộ Nham muốn làm gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chua xót.

“Cô thích anh ta?” Liên Thiếu nhìn theo tầm mắt của cô, nhìn thấy Mộ Trọng Nhiên, hững hờ hỏi.

Câu hỏi của anh ta khiến Lương Yên giật mình, thu hồi ánh mắt, phản bác: “Anh đừng nói linh tinh.”

Rõ ràng cô muốn nói một cách thuyết phục, nhưng lời nói ra lại không có sức lực.

Triển Khoa cười, cũng không tiếp tục dây dưa đề tài này.

“Tôi thích dáng người và khuôn mặt của cô, đêm nay, nhất định cô là của tôi!” trong mắt anh ta mang theo sự kiêu ngạo, giống như thợ săn nhìn thấy con mồi, anh ta tiếp tục nói: “Qua đêm nay, nhất định tôi sẽ làm cho cô quên sự tồn tại của anh ta.”

Đây rốt cuộc là có ý gì?

Lương Yên nhíu mày, hất tay của anh ta ra, vẻ mặt của cô có chút không vui: “Cái gì gọi là tôi là của anh? Liên Thiếu, anh giống như có chút hiểu lầm, hiện tại, tôi muốn rời khỏi đây, mời anh buông tay.”

Bạn gái chân chính của Triển Mộ Nham đã lên sàn, như vậy cô có ở lại đây cũng chỉ là dư thừa.

Lương Yên đẩy anh ta ra, quay người muốn đi, nhưng từ trước đến giờ Liên Thiếu chưa từng bị phụ nữ từ chối, sao có thể thả cô đi?”

Giữ lấy cổ tay cô, cũng không để ý đến sự giãy dụa của cô, trước mặt nhiều người, đem cả người cô lên trên đàn dương cầm, đàn dương cầm ở phía dưới cô không ngừng phát ra âm thanh, nhất thời hấp dẫn chú ý của toàn trường.

Triển Mộ Nham đứng đó, lạnh nhạt nhìn cảnh đang diễn ra, sắc mặt cũng không có gì thay đổi, chỉ là ánh mắt của anh âm u, sâu không thấy đáy.

Lương Yên bị hành động của Liên Thiếu làm cho hoảng sợ, trợn mắt nhìn chằm chằm anh ta: “Anh muốn làm gì? Đây là nơi công cộng, anh không được phép làm loạn!”

“Vậy phải làm sao bây giờ, hiện tại tôi chỉ muốn cùng cô làm loạn.” Liên Thiếu cười không đứng đắn, giống như một yêu tinh khiến Lương Yên choáng váng.

Cô không thể tránh thoát, chỉ có thể nghiêng đầu, ánh mắt cầu cứu nhìn về người kia, hy vọng anh có thể cứu cô.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Triển Mộ Nham, cô lại cảm thấy rùng mình.

Cô đã nhìn ra!

Anh căn bản không có ý cứu cô, ngược lại, trong mắt anh tất cả đều là sự xem thường, chán ghét và vứt bỏ.

Có phải anh nhìn thấy bộ dạng chật vật của cô, trong lòng anh càng dễ chịu không?

Chóp mũi Lương Yên chua xót, nước mắt giống như sắp trào ra, trong lúc cô đang thất thần, bên môi lại cảm thấy mát lạnh.

Hai đôi môi chạm vào nhau.

Gương mặt tuấn tú của Liên Thiếu không ngừng phóng đại trước mặt cô, anh ta ngậm chặt đôi môi phấn nộn của cô.

Lúc này, Lương Yên vừa cảm thấy sợ hãi vừ cảm thấy tức giận.

Cô cảm giác được anh ta đang dùng lưỡi để miêu tả đôi môi cô, mắt thấy anh ta muốn cạy hàm răng của cô ta.

Tất cả những ủy khuất, khó chịu và nhục nhã cùng nhau ào đến, cô nhịn không được, cắn mạnh vào môi Liên Thiếu.

“A…đau quá…” anh ta đau đớn kêu lên, lùi về sau một bước, buông lỏng Lương Yên ra, đôi mắt xinh đẹp nhìn cô, tức giận nói: “Ngu ngốc! Cô có biết hôn môi hay không!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương