Hôn lễ trong nháy mắt biến thành trò hề. Ở đây cũng đều là những nhân viên quan trọng trong bộ máy chính phủ, tất cả đều nhìn thấy trò khôi hài đang diễn ra lúc này. Sắc mặt của vị thị trưởng Chung đen như đít nồi, so với bị người khác tát vào bạt tay vào mặt còn nghiêm trọng hơn.

Thị trưởng Chung tiến lên kéo tay con trai không có tiền đồ, gầm nhẹ: “Chung Kình, mày đừng có phá rối nữa!”

Chung Kình như đã rất quyết tâm, nói: “Cha đừng có ép con cưới người phụ nữ chanh chua kia nữa. Con đã nói rồi, người con yêu là Kiều Na!”

Cô dâu bên kia bị chỉ trích là người phụ nữ chanh chua lập tức giận đến muốn ngất đi, sắc mặt mỗi người nhà gái đều rất khó coi, nhất là cái vị vua bất động sản – cậu của cô dâu kia.

Thị trưởng Chung nhìn tình huống trước mắt, liếc mắt một cái quét lên người Kiều Na, âm thanh lạnh lùng: “Người đâu, mời cô gái này rời khỏi đây cho tôi, nơi này không chào đón cô!” Ông ta biết con trai mình si mê người phụ nữ này từ lâu, không ngờ hôm nay lại diễn ra sự tình như vậy. Ông ta ngay lập tức liền nghĩ do Kiều Na cố ý tới quấy rối, muốn Chung gia của ông ta mất mặt.

Dứt lời, hai người vệ sĩ có thân hình lực lưỡng tiến đến, kéo cánh tay Kiều Na muốn lôi ra ngoài.

Thị trưởng Chung nổi giận thật sự, hơn nữa ấn tượng trước kia vẫn không tốt với Kiều Na liền hạ quyết tâm một chút thể diện cũng không cho cô. Kiều Na nhìn thấy mình bị vây bởi hai người đàn ông cao to, lòng bàn tay âm thầm nắm chặt.

Mọi người đều chờ nhìn cảnh mất mặt của Kiều Na, không nghĩ tới Phương Thiệu Hoa lách mình một cái che trước mặt cô, đôi mắt lạnh lùng nhìn những người trước mặt, nói: “Thị trưởng Chung, cô ấy là bạn gái của tôi. Ông có phải nên cho tôi chút mặt mũi hay không?”

Kiều Na không ngờ Phương Thiệu Hoa sẽ ra mặt giúp cô trước nhiều người như vậy. Cô cảm thấy điều này không mấy sáng suốt, nhưng mà… nhìn thấy tấm lưng to của Phương Thiệu Hoa chắn trước mặt mình, cõi lòng Kiều Na đột nhiên gợn sóng.

Thị trưởng Chung sững sờ, không nghĩ tới Phương thiếu sẽ ra mặt giùm một người phụ nữ không ra gì như vậy. Tuy rằng thân phận của Phương Thiệu Hoa chỉ là doanh nghiệp, nhưng bối cảnh gia đình của hắn ở thành phố S này không dễ đối phó.

Phương Thiệu Hoa đứng ra, thị trưởng Chung sắc mặt càng khó coi. Trong lòng phẫn hận nhưng cũng chỉ có thể hạ mình, cười nói: “Là lão Chung tôi quá phận rồi, thì ra cô đây là bạn gái của Phương thiếu, một chút nữa là đã phạm sai lầm rồi. Tuy nhiên tình huống hiện nay cũng không mấy tốt đẹp, thế Phương thiếu có thể mời cô đây rời khỏi đây giúp lão Chung tôi được không?”

Chung Kình vẫn còn chưa từ bỏ ý định, quát lớn: “Kiều Na, em đừng đi theo hắn ta! Anh không kết hôn, anh thề anh tuyệt đối không kết hôn. Xin em hãy cho anh thêm một cơ hội, Kiều Na, anh yêu em!”

Hắn ta càng nói, sắc mặt thị trưởng Chung lại càng đen. Một cái tát bay đến trên mặt Chung Kình, ông lập tức sai người trói hắn ta lại. Buổi hôn lễ này, muốn hay không muốn cũng phải hoàn thành.

Kiều Na liếc mắt một cái đến Chung Kình đang giãy dụa, nghiêng người theo Phương Thiệu Hoa rời khỏi.

Khoảnh khắc bước ra lễ đường, Phương Thiệu Hoa cười lạnh, nói: “Phương thiếu tôi phải nói một câu, cô ấy là bạn gái của tôi. Còn về phần vài người không liên quan vẫn là đừng đến quấy rầy cô ấy thì hơn, nếu không thì chính là không chừa mặt mũi cho Phương thiếu này!”

Trong phút chốc, cả lễ đường đang ồn áo lập tức im lặng không một chút âm thanh. Chỉ nhìn thấy Phương Thiệu Hoa cẩn thận đỡ eo Kiều Na đi ra ngoài.

Lên xe, Kiều Na vùi mặt vào lòng bàn tay. Cô thật hối hận, hôm nay đúng ra không nên tham gia buổi hôn lễ này, mọi chuyện thành ra như bây giờ, xem ra đã đắc tội vối rất nhiều người.

Cô ngẩng đầu, nhìn tới ôn thần đang ngồi bên cạnh. Lời nói vừa rồi của hắn, rốt cuộc là có ý gì? Đơn thuần là giải vây giúp cô, hay là…

Phương Thiệu Hoa kéo cà vạt trên cổ ra ném về hàng ghế phía sau, nhìn thấy ánh mắt của cô, đuôi lông mày của hắn khẽ nhếch lên. Hắn kéo người cô ôm lấy, đùa cợt: “Sao vậy? Tổng thanh tra Kiều đột nhiên nhận ra đã yêu tôi rồi à?”

Kiều Na nói: “Phương thiếu cảm thấy tôi sẽ tự mình chui đầu vào chỗ chết sao?”

Phương Thiệu Hoa nhíu mày: “Có ý gì?”

Kiều Na chống cằm, trừng mắt nhìn hắn, bờ môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, nói: “Bởi vì anh, thật độc”

Loại đàn ông như hắn ngàn vạn lần không nên đụng vào. Hắn giống như một cây nấm độc, đã ăn vào thì chỉ có con đường chết.

Phương Thiệu Hoa đối với lời giải thích này từ chối cho ý kiến. Hắn chỉ nhíu mày, giữ chặt tay lái giẫm ga, chiếc Hummer phát ra một tiếng rít gào rồi chạy đi.

Hậu quả của buổi hôn lễ kia dần dần hiện ra. Gần đây không ngừng có kiểm soát viên của các ngành liên quan đến công ty tiến hành điều tra, nào là kiểm tra trốn thuế, làm lậu thuế, cùng với các khoản chỉ tiêu. Từng đợt từng đợt, rõ ràng không bình thường.

Kiều Na biết, đây là thị trưởng Chung cố ý chỉnh cô, nhưng cô cũng không có cách nào. Cho dù cô có mạnh mẽ bao nhiêu cũng khó mà đánh lại chính phủ. Cứ Tiếp tục như vậy khẳng định nhân viên trong công ty sẽ không chịu nổi. Kiều Na rất là đau đầu.

Sau khi mang thai, Kiều Na lần đầu tiên tăng ca.

Sổ sách kê khai phát hiện vấn đề, nhưng cô cũng không nói được gì. Lúc Phương Thiệu Hoa gọi điện thoại tới, Kiều Na đang kiểm tra sổ sách ở bộ tài vụ.

Vừa bắt điện thoại liền nghe tiếng rống của Phương Thiệu Hoa “Kiều Na, cô lại đi tìm đàn ông nữa à? Đừng quên bây giờ cô là phụ nữ đã có thai đó!”

Kiều Na xoa nhẹ mi tâm. Cô đang rất mệt mỏi, lại gặp hắn “Phương thiếu, tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo toàn bộ cuộc sống của mình cho anh, xin anh đừng có quấy rầy tôi nữa. Tôi nhớ hình như trên hợp đồng giao dịch có một điều khoản là không quấy rầy cuộc sống của đối phương thì phải”

Phương Thiệu Hoa vừa nghe đến hai chữ “giao dịch” liền cười lạnh: “Kiều Na, cô đừng quên, cô là do tôi bỏ ra năm trăm ngàn mua về. Nếu bây giờ tôi rút toàn bộ tiền lại, cô nghĩ rằng cô còn có thể sống tiếp không?”

Kiều Na không nói một câu liền cúp điện thoại.

Trở về với những con số, thư ký bưng một ly trà tới, Kiều Na nhìn lướt qua rồi nói: “Đổi cà phê đi”

Thư ký lặng đi một chút, vẫn phải đi đổi cho cô.

Một đêm này, Kiều Na phải cho đến rạng sáng mới có thể chỉnh sửa được số liệu thu chi. Những người tăng ca đều được về nhà, hơn nữa còn cho họ đi làm trễ hơn một tiếng đồng hồ.

Cả văn phòng dần sáng lên trong ánh nắng mặt trời. Kiều Na khoác áo khoác nằm trên ghế sa lon, cánh tay đặt lên trán, đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi.

Mệt ở đây là mệt về tinh thần.

Phương Thiệu Hoa nổi giận đùng đùng đẩy cửa tiến vào, đập vào mắt chính là ly cà phê trên bàn làm việc, mắt hắn liền âm trầm: Người phụ nữ này rốt cuộc có nhớ lời nói của hắn hay không, phụ nữ có thai không thể uống cà phê!

Khi nhìn thấy Kiều Na nằm trên ghế sa lon ngủ say, trên người chỉ có một chiếc áo khoác mỏng. Sắc mặt hắn thêm một tầng âm trầm: Người phụ nữ này muốn sốt một lần nữa mới chịu hay sao?

Chết tiệt!

Hắn cắn răng, ôm lấy Kiều Na đi ra ngoài. Ôm cô, lần đầu tiên cảm thấy cô lại nhẹ như vậy, tuy mang thai nhưng vẫn rất gầy.

Kiều Na cực kỳ mệt mỏi, cho đến khi hắn ôm cô lên xe vẫn không tỉnh lại. Hắn nhìn thấy Kiều Na gối đầu lên đùi mình, trông giống như một con mèo nhỏ.

Đôi mắt Phương Thiệu Hoa loe lóe, chỉnh điều hòa trong xe lên mười độ, sau đó lấy một chiếc chăn lông đắp lên người cô. Hắn cũng nhắm mắt lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương