Giao Dịch Đêm Đầu Tiên
-
Chương 26: Chương 9.2
Editor: SunniePham
"Không sao, anh đã sớm nới với họ, nếu không dẫn được em trở về thì anh cũng sẽ không về." Lê Hiên lấy tay xoa chop mũi hơi đỏ của mình rồi tiếp tục nói: "Huống chi cho dù anh có chết rét thì cũng có thể đợi được em ra ngoài, đồng thời được em quan tâm như vậy cũng rất xứng đáng rồi."
"Anh đang nói lung tung cái gì đó! Nhất định phải tức chết tôi anh mới chịu sao?" ánh mắt và hai gò má của Lê Tử Hâm có chút hơi ửng đổ, đưa ra đôi tay ra dùng sức đẩy anh: "Anh mau trở về đi!"
Lê Hiên vươn tay ra kéo lấy cánh tay của Lê Tử Hâm: "Tử Hâm, em không cần lo lắng cho anh. Trước tiên em hãy tha thứ cho anh đi, anh sẽ không để cho em chết rét đâu."
"Anh!" Lê Tử Hâm bị anh nói như vậy, cô không thể nói gì được nữa chỉ đành im lặng. Một cơn gió lạnh thổi qua, làm cho cô không chịu nổi mà co rúm người lại.
"Trời rất lạnh, em mau vào trong đi!" Lê Hiên thấy vậy đôi lông màu tuấn tú không khỏi nhíu lại.
"Anh cũng biết lạnh sao!" Lê Tử Hâm suy nghĩ một chút, đưa tay của mình kéo lấy cổ tay của Lê Hiên đi vào trong nhà. Đầu tiên là Lê Hiên có chút kinh ngạc, sau đó thì mỉm cười đi theo phía sau Lê Tử Hâm .
Vào lúc này cô không muốn làm ồn đến cô hàng xóm Daisy, cho nên Lê Tử Hâm chỉ hơi do dự một chút rồi sau đó thì kéo Lê Hiên vào trong phòng của mình. Khi vào trong phòng Lê Hiên cởi áo khoác của mình xuống, đặt ở một bên.
Lê Tử Hâm chỉ im lặng, ngồi ở bên giường, giương mắt lên nhìn Lê Hiên, đồng thời cô phát hiện trên mặt anh đều tràn đầy nụ cười như đã thực hiện được kế hoạch, mình không khỏi có cảm giác dường như đang đưa dê vào miệng cọp.
"Bên ngoài lạnh như vậy anh cần gì phải cự khổ thế chứ? Bây giờ đã là nữa đêm, anh có ở bên ngoài hay không ai mà biết được?" Lê Tử Hâm xoay mặt đi rồi nói.
Lê Hiên vẫn duy trì dáng vẻ mỉm cười như cũ, Lê Tử Hâm có chút nghi ngờ chẳng lẻ anh bị khí lạnh bên ngoài làm cho cả gương mặt đông cứng luôn rồi chứ.
"Ai nói không ai biết, chẳng phải em đã biết sao? Nếu như mà anh không tiếp tục đứng chờ thì sao em lại chạy ra." Lê Hiên tiến lên một bước, đi tới đứng trước mặt Lê Tử Hâm.
Gương mặt Lê Tử Hâm vẫn đỏ ửng như cũ, hôm nay Lê Hiên đã bắt đầu làm phiền cô, còn kiên trì như vậy, nói tí xíu cũng không dao động được, cho dù đó có là giả, nhưng rất rõ Lê Tử Hâm vẫn giữ vững lặp trường của cô như cũ.
"Tử Hâm, em có thể tha thứ cho anh được không?" Lê Hiên thử thăm dò, anh vươn tay ra vuốt ve đầu của Lê Tử Hâm. Lê Tử Hâm có thể cảm thấy đầu ngón tay của anh làm cả người cô trở nên lạnh toán đi, nhưng suy nghĩ một chút cô vẫn không có né tránh.
"Lê Hiên, giữa chúng ta không có cái gì tha thứ hay không tha thứ. Từ lúc tôi gửi lá thư đó cho anh, thì cũng đã không hận anh nữa rồi. Dĩ nhiên. . . . . . Cũng sẽ không ôm bất kỳ hy vọng chờ đợi nào đối với anh."
Tay Lê Hiên đang vuốt ve đầu của cô dừng lại một chút, nhưng chỉ là nhất thời.
"Được. Toàn bộ hiểu lầm lúc trước, em hiểu, anh cũng hiểu." Lê Hiên gật đầu một cái, không cho Lê Tử Hâm bất kỳ cơ hội để nói tiếp, ngay sau đó anh lại nói: "Tử Hâm, em cũng biết lần này anh tới tìm em là có mục đích gì, phải không?"
Lê Tử Hâm nghe Lê Hiên nói như vậy thân thể lặp tức trở nên chấn động, cuối cùng cô nhích người ra, còn trốn tránh tay Lê Hiên.
"Hiểu lầm đã được gỡ bỏ, không phải là đủ rồi sao?" Cô vẫn lạnh nhạt đối với anh. . . . . . Lê Hiên không khỏi có chút nhục chí, nhưng mà nhục chí cũng không đại biểu cho việc sẽ từ bỏ. Anh lấn người tiến lên, hai tay chống ở bên người Lê Tử Hâm, khống chế cả người cô vào trong ngực của mình, không để cho cô trốn thoát.
Lê Tử Hâm kinh ngạc một chút, bắt đầu từ chối anh, một đôi mắt to xinh đẹp nhìn anh chằm chằm, không có một chút sợ hãi nào: "Anh muốn làm gì?"
Lê Hiên mỉm cười, ngón tay quấn sợi tóc đen mềm mại của cô: "Anh muốn làm rất nhiều chuyện. . . . . . Nhưng mà anh sẽ không ép buộc em."
Đôi môi đỏ mọng của Lê Tử Hâm khẽ mở, vừa định mở miệng nói chuyện thì lại không cẩn thận bị đôi môi của người đối diện đè lên, đôi môi màu hồng đỏ mộng phát ra tiếng kháng nghị, đôi tay của Lê Tử Hâm càng không ngừng né tránh nhưng lại bị Lê Hiên nắm trọng trong lòng bàn tay, làm cho cô có chút tức giận chăng phải anh nói sẽ không ép cô sao?
Đầu lưỡi ướt át ấm áp nhân cơ hội chui ở bên trong tùy ý mà đảo loạn, khéo léo nâng đầu lưỡi xinh đẹp của cô lên, nhẹ nhàng chuyển động qua lại, trìu mến nhưng lại mang theo sự bá đạo không cho phép phản kháng. Làm cho tư vị của Lê Tử Hâm lại một lần nữa nổi lên, không khỏi có một loại cảm giác nóng ran chán ghét dường như muốn làm cho cô ngất xỉu. Lê Tử Hâm không ngừng giãy giụa cơ thể mình, sau đó thì từ từ mất đi năng lực phản kháng.
Lê Hiên hài lòng phản ứng của người trong ngực, có lẽ đã động tình đã khó đè nén rồi, anh vòng hai cánh tay qua, ôm sát lấy Lê Tử Hâm, cặp mắt khẽ nheo lại, giống như đang đánh giá mỹ vị cũng đồng thời không ngừng khêu lấy điểm mẫn cảm trong miệng của cô, hấp thu trong nước bọt ngọt trong miệng, cứ như thế mà trằn trọc triền miên một lát sau đó Lê Hiên mới lưu luyến kết thúc nụ hôn dài này.
Lê Tử Hâm bị buông ra lặp tức thở hổn hển.
Lê Hiên đưa tay khẽ vuốt qua gương mặt của cô đang nóng lên, thì lại bị cô dùng sức hất tay ra.
"Buông tôi ra!" Âm thanh của Lê Tử Hâm rất thấp, cắn răng nói từng câu từng chữ, nói năng rất có khí phách.
Dĩ nhiên Lê Hiên là không biết sao mà dễ dàng buông tay tới vạay, anh khẽ mỉm cười, rồi lại cúi đầu đôi môi ấm áp phớt qua lông mi của cô ấy, tiếp theo thuận thế hôn xuống phía dưới, cực kỳ dịu dàng mà hôn lên. Còn cô là bởi vì không cam lòng và tức giận nên đôi môi né tránh anh.
"Anh không muốn dễ dàng buôn tay như thế." Lê Hiên vừa nói, đầu ngón tay không biết lúc nào đã thăm dò bên trong quần áo của cô, cô hận không muốn giơ tay đánh lên nụ cười trên mặt của anh. Gương mặt của anh một lần nữa lại đưa lại gần sát cô và lại một lần bất đắc dĩ bị anh hôn.
Đôi môi của Lê Hiên thật in thật chặt vào môi của cô, lúc này tay của anh cũng dịu chà xát hai bên ngực, một cái tay khác cố định thân thể của cô một cách vững vàng không cho cô có cơ hội trốn tránh
"Không sao, anh đã sớm nới với họ, nếu không dẫn được em trở về thì anh cũng sẽ không về." Lê Hiên lấy tay xoa chop mũi hơi đỏ của mình rồi tiếp tục nói: "Huống chi cho dù anh có chết rét thì cũng có thể đợi được em ra ngoài, đồng thời được em quan tâm như vậy cũng rất xứng đáng rồi."
"Anh đang nói lung tung cái gì đó! Nhất định phải tức chết tôi anh mới chịu sao?" ánh mắt và hai gò má của Lê Tử Hâm có chút hơi ửng đổ, đưa ra đôi tay ra dùng sức đẩy anh: "Anh mau trở về đi!"
Lê Hiên vươn tay ra kéo lấy cánh tay của Lê Tử Hâm: "Tử Hâm, em không cần lo lắng cho anh. Trước tiên em hãy tha thứ cho anh đi, anh sẽ không để cho em chết rét đâu."
"Anh!" Lê Tử Hâm bị anh nói như vậy, cô không thể nói gì được nữa chỉ đành im lặng. Một cơn gió lạnh thổi qua, làm cho cô không chịu nổi mà co rúm người lại.
"Trời rất lạnh, em mau vào trong đi!" Lê Hiên thấy vậy đôi lông màu tuấn tú không khỏi nhíu lại.
"Anh cũng biết lạnh sao!" Lê Tử Hâm suy nghĩ một chút, đưa tay của mình kéo lấy cổ tay của Lê Hiên đi vào trong nhà. Đầu tiên là Lê Hiên có chút kinh ngạc, sau đó thì mỉm cười đi theo phía sau Lê Tử Hâm .
Vào lúc này cô không muốn làm ồn đến cô hàng xóm Daisy, cho nên Lê Tử Hâm chỉ hơi do dự một chút rồi sau đó thì kéo Lê Hiên vào trong phòng của mình. Khi vào trong phòng Lê Hiên cởi áo khoác của mình xuống, đặt ở một bên.
Lê Tử Hâm chỉ im lặng, ngồi ở bên giường, giương mắt lên nhìn Lê Hiên, đồng thời cô phát hiện trên mặt anh đều tràn đầy nụ cười như đã thực hiện được kế hoạch, mình không khỏi có cảm giác dường như đang đưa dê vào miệng cọp.
"Bên ngoài lạnh như vậy anh cần gì phải cự khổ thế chứ? Bây giờ đã là nữa đêm, anh có ở bên ngoài hay không ai mà biết được?" Lê Tử Hâm xoay mặt đi rồi nói.
Lê Hiên vẫn duy trì dáng vẻ mỉm cười như cũ, Lê Tử Hâm có chút nghi ngờ chẳng lẻ anh bị khí lạnh bên ngoài làm cho cả gương mặt đông cứng luôn rồi chứ.
"Ai nói không ai biết, chẳng phải em đã biết sao? Nếu như mà anh không tiếp tục đứng chờ thì sao em lại chạy ra." Lê Hiên tiến lên một bước, đi tới đứng trước mặt Lê Tử Hâm.
Gương mặt Lê Tử Hâm vẫn đỏ ửng như cũ, hôm nay Lê Hiên đã bắt đầu làm phiền cô, còn kiên trì như vậy, nói tí xíu cũng không dao động được, cho dù đó có là giả, nhưng rất rõ Lê Tử Hâm vẫn giữ vững lặp trường của cô như cũ.
"Tử Hâm, em có thể tha thứ cho anh được không?" Lê Hiên thử thăm dò, anh vươn tay ra vuốt ve đầu của Lê Tử Hâm. Lê Tử Hâm có thể cảm thấy đầu ngón tay của anh làm cả người cô trở nên lạnh toán đi, nhưng suy nghĩ một chút cô vẫn không có né tránh.
"Lê Hiên, giữa chúng ta không có cái gì tha thứ hay không tha thứ. Từ lúc tôi gửi lá thư đó cho anh, thì cũng đã không hận anh nữa rồi. Dĩ nhiên. . . . . . Cũng sẽ không ôm bất kỳ hy vọng chờ đợi nào đối với anh."
Tay Lê Hiên đang vuốt ve đầu của cô dừng lại một chút, nhưng chỉ là nhất thời.
"Được. Toàn bộ hiểu lầm lúc trước, em hiểu, anh cũng hiểu." Lê Hiên gật đầu một cái, không cho Lê Tử Hâm bất kỳ cơ hội để nói tiếp, ngay sau đó anh lại nói: "Tử Hâm, em cũng biết lần này anh tới tìm em là có mục đích gì, phải không?"
Lê Tử Hâm nghe Lê Hiên nói như vậy thân thể lặp tức trở nên chấn động, cuối cùng cô nhích người ra, còn trốn tránh tay Lê Hiên.
"Hiểu lầm đã được gỡ bỏ, không phải là đủ rồi sao?" Cô vẫn lạnh nhạt đối với anh. . . . . . Lê Hiên không khỏi có chút nhục chí, nhưng mà nhục chí cũng không đại biểu cho việc sẽ từ bỏ. Anh lấn người tiến lên, hai tay chống ở bên người Lê Tử Hâm, khống chế cả người cô vào trong ngực của mình, không để cho cô trốn thoát.
Lê Tử Hâm kinh ngạc một chút, bắt đầu từ chối anh, một đôi mắt to xinh đẹp nhìn anh chằm chằm, không có một chút sợ hãi nào: "Anh muốn làm gì?"
Lê Hiên mỉm cười, ngón tay quấn sợi tóc đen mềm mại của cô: "Anh muốn làm rất nhiều chuyện. . . . . . Nhưng mà anh sẽ không ép buộc em."
Đôi môi đỏ mọng của Lê Tử Hâm khẽ mở, vừa định mở miệng nói chuyện thì lại không cẩn thận bị đôi môi của người đối diện đè lên, đôi môi màu hồng đỏ mộng phát ra tiếng kháng nghị, đôi tay của Lê Tử Hâm càng không ngừng né tránh nhưng lại bị Lê Hiên nắm trọng trong lòng bàn tay, làm cho cô có chút tức giận chăng phải anh nói sẽ không ép cô sao?
Đầu lưỡi ướt át ấm áp nhân cơ hội chui ở bên trong tùy ý mà đảo loạn, khéo léo nâng đầu lưỡi xinh đẹp của cô lên, nhẹ nhàng chuyển động qua lại, trìu mến nhưng lại mang theo sự bá đạo không cho phép phản kháng. Làm cho tư vị của Lê Tử Hâm lại một lần nữa nổi lên, không khỏi có một loại cảm giác nóng ran chán ghét dường như muốn làm cho cô ngất xỉu. Lê Tử Hâm không ngừng giãy giụa cơ thể mình, sau đó thì từ từ mất đi năng lực phản kháng.
Lê Hiên hài lòng phản ứng của người trong ngực, có lẽ đã động tình đã khó đè nén rồi, anh vòng hai cánh tay qua, ôm sát lấy Lê Tử Hâm, cặp mắt khẽ nheo lại, giống như đang đánh giá mỹ vị cũng đồng thời không ngừng khêu lấy điểm mẫn cảm trong miệng của cô, hấp thu trong nước bọt ngọt trong miệng, cứ như thế mà trằn trọc triền miên một lát sau đó Lê Hiên mới lưu luyến kết thúc nụ hôn dài này.
Lê Tử Hâm bị buông ra lặp tức thở hổn hển.
Lê Hiên đưa tay khẽ vuốt qua gương mặt của cô đang nóng lên, thì lại bị cô dùng sức hất tay ra.
"Buông tôi ra!" Âm thanh của Lê Tử Hâm rất thấp, cắn răng nói từng câu từng chữ, nói năng rất có khí phách.
Dĩ nhiên Lê Hiên là không biết sao mà dễ dàng buông tay tới vạay, anh khẽ mỉm cười, rồi lại cúi đầu đôi môi ấm áp phớt qua lông mi của cô ấy, tiếp theo thuận thế hôn xuống phía dưới, cực kỳ dịu dàng mà hôn lên. Còn cô là bởi vì không cam lòng và tức giận nên đôi môi né tránh anh.
"Anh không muốn dễ dàng buôn tay như thế." Lê Hiên vừa nói, đầu ngón tay không biết lúc nào đã thăm dò bên trong quần áo của cô, cô hận không muốn giơ tay đánh lên nụ cười trên mặt của anh. Gương mặt của anh một lần nữa lại đưa lại gần sát cô và lại một lần bất đắc dĩ bị anh hôn.
Đôi môi của Lê Hiên thật in thật chặt vào môi của cô, lúc này tay của anh cũng dịu chà xát hai bên ngực, một cái tay khác cố định thân thể của cô một cách vững vàng không cho cô có cơ hội trốn tránh
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook