Tại quá bar Bóng Đêm

"Cho nên người phụ nữ kia đã vào nhà cậu?" Lý Tường Vĩ mở to hai mắt, nhìn Lê Hiên, dáng vẻ giống như là đang xem kịch vui.

Lê Hiên mím môi, uống một ngụm rượu, có chút kinh thường mà hừ nhẹ một tiếng: "Xem ra mình đã xem nhẹ người phụ nữ này rồi. dღđ☆L☆qღđ Không biết là rốt cuộc cô ta đã dùng thủ đoạn gì mà lại có thể làm cho ông nội và ba mẹ của mình đều tin tưởng cô ta."

"Đêm nay cậu thực sự sẽ không về nhà sao?" Lý Tường Vĩ nhìn xung quanh, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu.

Lê Hiên nhẹ giọng cười: "Tên Liêu Giai Kỳ kia tạm thời bỏ chạy, chẳng lẻ cậu cũng giống như anh em của mình. Muốn đi kiếm gái thì đi đi?"

"Làm sao có thể!" Lý Tường Vĩ nghiêng ly rượu trong tay, đụng vào cái ly của Lê Hiên: "Tới tới tới! Hôm nay chúng ta không say không về!"

Lê Hiên cong khóe môi, uống cạn ly rượu màu tím nhạt đầy mê người trong tay, cười càng rộng: "Có muốn gặp mặt người phụ nữ kia không?"

Lý Tường Vĩ 'A...' một tiếng, nữa nhướng mày lên nhìn dáng vẻ đầy gian trá của Lê Hiên. Cười không đàng hoàng, càng cảm thấy thú vị, "Cậu có ý tưởng thú vị gì đây?"

Lê Hiên liếm liếm khóe môi, giơ tay lên với nhân viên phục vụ bảo anh muốn thêm rượu. Sau đó đưa tay vỗ vỗ vào vai của Lý Tường Vĩ, cười to nói: "Như thế này đi, bây giờ mình đã say phiền cậu giúp mình gọi điện thoại về nhà."

Tuy đêm đã khuya, nhưng mà vì hôm nay Lê Tử Hâm vào ở trong nhà họ Lê nên bây giờ đèn nhà họ Lê vẫn sáng trưng.

"Dì Tạ, bác Trương, chú Lê. Mọi người không cần vội vàng, những thứ khác tự con có thể làm được." Lê Tử Hâm ở một bên đang thu dọn gì đó trong túi, một bên ngẩng đầu nói với ba người đang ở đối diện.

"Lão gia, phu nhân cũng nên đi nghỉ ngơi đi. Tôi phụ tiểu thư Tử Hâm dọn dẹp là được rồi!" Bác Trương cũng xoay người lại nói với vợ chồng Lê Diệu Hoa.

"Không cần đâu bác Trương. Bác cũng nên đi nghỉ ngơi đi, không có chuyện gì quan trọng, chỉ dọn dẹp đồ đạc mà thôi, tự con làm được mà." Lê Tử Hâm gật đầu với ba người, ý bảo chính mình có thể tự làm được.

Lê Diệu Hoa ngẫm lại, sau đó mở miệng nói: "Vậy cũng được. Tử Hâm, nơi này từ đây về sau là nhà của con, có biết không? Cho nên con cũng đừng có khách sáo với chúng ta, con muốn gì thì cứ làm."

"Vâng, con đã biết."

'Nhà' đó là một khái niệm như thế nào? Trên môi Lê Tử Hâm hiện lên một nụ cười nhạt, cô đã từng cảm thấy chỉ cần nơi nào có ông nội, thì nơi đó là nhà của cô. Bây giờ ông nội đã mất, làm sao có thể coi đây là nhà? dღđ☆L☆qღđ Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh căn phòng đầy hoa lệ, so với nơi cô từng ở thì nơi đây đẹp hơn nhiều, nhưng mà nơi này lại không có ông nội, đối với cô mà nói nơi này có thể gọi là nhà sao?

Đã từng cho là có Lê Hiên, có ông nội, thì đó chính là ngôi nhà tốt đẹp nhất... Nhưng mà bây giờ ông nội đã mất, Lê Hiên cũng không giống như Lê Hiên của ngày xưa, hứa sẽ bảo vệ cho cô.

"Reng... reng... reng..." Đột nhiên tiếng chuông vang lên, cả bốn người trong phòng đều bị chiếc điện thoại làm cho chú ý. Tạ Tú Quyên đứng gần nhất nên đi nghe điện thoại.

"Alo? Ừ... vâng..., vâng Tường Vĩ à. Cái gì? Tiểu Hiên uống rượu say cần người đón sao?" Tạ Tú Quyên một bên trả lời, một bên thì ánh mắt lại nhìn Lê Tử Hâm, "Nhưng mà... Tử Hâm chỉ là một cô gái, đã trễ vậy rồi.... e là rất bất tiện."

Lê Diệu Hoa đứng ở bên cạnh nghe vợ mình trả lời, dừng như hiểu rõ được tình huống. Sắc mặt có chút không tốt, "Bảo nó tự trở về, không phải đã nói là không trở về hay sao? Đang muốn tính toán gì, tiểu tử thúi. Mặc dù khó khăn lắm nó mới trở về nước nhưng cũng không thể để cho nó làm xằng làm bậy?"

Nhìn thấy Lê Diệu Hoa có chút tức giận, Lê Tử Hâm vội vàng đứng dậy, cười nói với Tạ Tú Quyên: "Dì Tạ, là ai gọi vậy? Con có thể nghe không?

Tạ Tú Quyên cũng sợ khi nhìn thấy chồng mình buồn bực, nếu Lê Tử Hâm đã lên tiếng hòa giải thì bà cũng biết thời thế mà đưa điện thoại cho Lê Tử Hâm.

"Alo?" Lê Tử Hâm tiếp nhận điện thoại, nghe thấy đầu bên kia truyền tới giọng nói của đàn ông.

"Xin chào. Cô là Lê Tử Hâm sao?"

"Đúng vậy, xin chào, xin hỏi anh là ai?" Lê Tử Hâm có chút bực, giọng nam này cô chưa từng nghe qua, tại sao lại biết tên của cô.

"Tôi là bạn của Lê Hiên, tên tôi là Lý Tường Vĩ. Lê Hiên uống nhiều rượu, bây giờ cô có thể đến đoán cậu ấy về nhà không?"  dღđ☆L☆qღđ Lý Tường Vĩ nói xong câu này, thì dừng lại một lát. "Thật xin lỗi, tôi biết cô là con gái, trễ như vậy mà ra ngoài thì có chút bất tiện, nhưng mà... cô không biết thôi, không biết cậu ấy lại nổi điên gì nữa, cứ không chịu về nhà, đòi nhất định phải nhìn thấy cô mới được."

"A?" Lê Tử Hâm nghe Lý Tường Vĩ nói có chút sửng sốt, không dám tin, cố gắng ôm lấy ống nghe điện thoại nói với anh ta: "Anh ấy... Sao có thể muốn gặp tôi..."

"Đó là sự thật. Cô có thể tới hay không? A... Lê Hiên, đừng uống nữa!" Lý Tường Vĩ nói xong, âm thanh có chút lo lắng, để ống nghe ra xa một chút. Nói tiếp: "Haizzz... thật sự là không được mà..."

"Được rồi. Tôi sẽ tới, địa chỉ ở đâu vậy? Quán bar Bóng Đêm? Được, phiền anh chăm sóc cho Lê Hiên thật tốt?" Lê Tử Hâm vội vàng cúp điện thoại, bỏ đóng đồ đang dọn dẹp ở trong tay xuống.

"Vậy... Chú Lê, con đi một lát rồi trở về. Bác Trương, phiền bác mang hành lý này về phòng của con. Cám ơn." Lê Tử Hâm xoay người muốn đi, thì bị Lê Diệu Hoa gọi lại.

"Tử Hâm, con không cần đi. Cái tên tiểu hổn tử kia để cho nó say chết ở đó luôn đi! Rõ ràng đã nói là không trở lại, vậy mà bây giờ lại liên lụy tới con!" Lê Diện Hoa nổi trận lôi đình.

"Chú Lê đừng nóng giận. Lê Hiên vẫn còn là một đứa trẻ, ham chơi uống rượu là chuyện bình thường. Con đi xem anh ấy một chút, nơi này không hẻo lánh, ra ngoài con có thể quá giang xe, tới nơi thì có bạn của Lê Hiên. dღđ☆L☆qღđ Chú không cần lo lắng cho con."

"Nếu vậy thì chú gọi điện thoại bảo tài xế chở con đi!"

"Không cần phiền phức vậy đâu. Bây giờ đã tối rồi, nên để cho mọi người nghỉ ngơi, chắc sẽ không có chuyện gì đâu. Con sẽ chú ý!" Lê Tử Hâm cười cười với Lê Diệu Hoa, thuận tay cầm lấy túi xách ở ghế sô-pha, sau đó đi về phía cửa lớn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương