Giáo Chủ Thật Khó Theo Đuổi
Quyển 5 - Chương 9: Giấc mộng thứ năm (9)

**

Một đêm này, Tễ Nguyệt cung từ trước đến giờ luôn sớm tắt đèn, giờ lại đèn đuốc sáng trưng.

"Quá... Thật quá đáng! Rõ ràng nương nương không sai, nhưng họ lại bôi nhọ nương nương..."

Thúy nhi tiễn cung nhân mang ý chỉ của Hoàng Hậu tới, vừa mới bước chân vào Tễ Nguyệt cung, tươi cười trên mặt liền biến mất, mặt mày ủ ê, ngữ khí tức giận bất bình.

"Thúy Nhi, chớ có nhiều lời." Nguyễn Mặc thực ra thập phần bình tĩnh, dường như đã đoán trước được Hoàng Hậu sẽ ra lệnh trừng phạt, thân mình hơi tựa lên đầu giường, ý bảo nàng tới châm trà.

Việc trên băng yến, quả thật ngoài dự đoán, nàng nghĩ chỉ cần mình không gây chuyện là có thể bình an, không ngờ vẫn gặp chuyện. Không nói tới Tĩnh Tiệp dư vì sao có thai ba tháng mà không phát giác ra, nếu nàng biết thân mình không khỏe, trên tiệc lại dùng rất nhiều hàn thiện*, dù đã dặn dò nhưng không nghe theo, có thể thấy việc này hai người họ đã sớm mưu tính.

*Hàn thiện: đồ lạnh.

Cái gọi là có thai... Có lẽ là khó có thể giữ được, mới thiết kế ra cái bẫy này, đem nước bẩn hắt lên nàng.

Lại thêm người ngồi cạnh nàng lúc ấy là Lệ Tu nghi sớm đã ghi hận với nàng, Hoàng Hậu hỏi tới, mặc dù Lệ Tu nghi biết nàng chưa từng "lừa dối" Tĩnh Tiệp dư, cũng nhất định không nói thật, chỉ đáp lời sao cho nàng gặp bất lợi.

May mắn duy nhất là, mọi người không hề biết Tĩnh Tiệp dư mang thai, nàng cũng không biết, cho nên "lừa dối" cũng chỉ là một hành động vô ý. Hoàng Hậu không có cách khiến nàng gặp họa lớn, nhưng lại muốn nhân cơ hội làm khó nàng, mới vơ bừa một cái lí do trách tội.

Phạt cấm túc ba tháng cùng miễn trừ cung thưởng, cũng thập phần dễ hiểu.

Trong quy củ hậu cung, trong lúc phi tần bị cấm túc, Hoàng Thượng sẽ không tới gặp, cung nhân trong điện cũng không được tùy ý rời đi, tương đương với việc ngăn cách phi tần với bên ngoài, chi phí ăn mặc chỉ có thể nhận từ người đưa tới.

Những người này, phần nhiều là do Hoàng Hậu sắp xếp, nói vậy nghĩa là sẽ cố tình cắt xén, vui vẻ bỏ đá xuống giếng, xem nàng chịu đựng lại không dám đắc tội, chỉ đành nén giận. Nếu nghĩ kĩ chút, nếu có tiền bạc sẽ tốt hơn chút, có thể làm cho họ nguyện ý lỏng tay với nàng.

Mà nàng... Đã cấm túc rồi còn không có bạc, xem ra, thời gian tới sẽ không quá tốt.

"Nương nương thật là..." Thúy Nhi bĩu môi, lật ngược li trà đang úp, chậm rãi châm trà, "Tới giờ người vẫn còn tâm tư uống trà."

Nàng nâng chung trà lên thổi nhẹ, uống một ngụm nhỏ, mới bất đắc dĩ cười nhạt: "Nếu không thì sao? Ta dù có được Hoàng Thượng để ý, cũng không trái lại được quyền lực của Hoàng Hậu nương nương. Nếu nàng muốn xử lí ta, ta chịu là được, nếu thiếu suy nghĩ phản lại, nàng ta sẽ càng thêm lí dó để trách phạt."

"Nhưng..." Thúy Nhi chau mày, thấy ủy khuất thay nương nương nhà mình, do dự trong chốc lát, nhịn không được nói, "Nương nương hay là... Tìm Hoàng Thượng nói lý? Ngày thường Hoàng Thượng sủng ái nương nương như vậy, tất sẽ che chở người."

Nguyễn Mặc lại lắc đầu: "Hoàng Thượng là người phương nào, sợ là chuyện vừa xảy ra, y đã biết được tin tức. Nếu thực sự muốn che chở ta, sẽ bác bỏ ý chỉ của Hoàng Hậy nương nương... Nhưng hiện tại, chưa có chuyện gì, đùng không?"

Trước khi xảy ra chuyện, Đan Dật Trần cũng có mấy ngày không xuất hiện ở Tễ Nguyệt cung, nhưng ngày ngày cũng phái Tần công công đến ban thưởng đôi chút, nàng tự nhận vẫn chưa chọc giận hắn, vẫn không tính là thật sủng.

Đến việc của Tĩnh Tiệp sư, nếu hắn tin nàng, sẽ tự tới tìm nàng hỏi sự thực, nếu không tin nàng, nàng lại chủ động tìm hắn, trong mắt hắn sẽ thành giảo biện cùng che giấu, không có ý nghĩa gì.

Bây giờ, việc nàng cần làm nhất, là an tĩnh chờ tại đây.

Thúy Nhi ngẩn người, trong lòng chợt lạnh: "Ý nương nương là..."

Nàng vẫn chưa giải thích nhiều, lại uống một ngụm trà, đứng dậy nói: "Trời tối rồi, ta có chút mệt, Thúy Nhi tới giúp ta thay quần áo đi."

Nương nương nhà mình trên mặt không hiện nửa phần sầu lo, Thúy nhi đành phải đáp lời, tạm thời yên lòng, đi theo nàng hướng vào tẩm điện.

******

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Mặc từ từ tỉnh dậy, hai mắt vẫn còn chưa mở ra được, liền nghe cách đó không xa có một vài thanh âm thấp giọng nghị luận, trong đó có từ "Thúy Nhi", lúc này mới nỗ lực xốc mí mắt lên, xoay người ngồi dậy.

Hỉ nhi, Hoan Nhi phát hiện ra nàng, lập tức bước tới, hành lễ nói: "Nương nương đã tỉnh? Để nô tỳ hầu hạ người rửa mặt thay xiêm y."

"Ừm." Nàng nhận lấy chén nước trà súc miệng, sau khi nhổ vào chậu gỗ, Hoan Nhi dùng khăn lau vệt nước cho nàng, "Thúy Nhi đâu?"

"Thúy Nhi tỷ tỷ sợ nương nương bị đói, sớm đã đến cửa điện chờ người truyền thiện tới, phân phó bọn no tỳ hầu hạ nương nương."

Lấy đồ ăn sáng?

Nguyễn Mặc thấy có chút kì quái, tới khi Hỉ Nhi búi tóc xong cho nàng, vừa ra ngoại điện liền thấy Thúy nhi đang chuẩn bị đồ ăn trên bàn, nhìn chén đĩa trên bàn không hề thiếu so với ngày xưa, thầm nghĩ Hoàng Hậu nương nương có lẽ không làm khó nàng, nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng sau khi ngồi xuống, nàng mới phát hiện mình thở ra quá sớm, chén đĩa tuy không ít, nhưng mỗi đĩa lại rõ ràng thiếu, bánh bao thì biến thành màn thầu, mấy đĩa đồ xào cũng không còn mới mẻ.

"Nương nương, thực xin lỗi..."

Nguyễn Mặc ngước mắt, nhìn về phía đôi tay bị giấu đi của Thúy Nhi, rũ đầu, mặt đầy áy náy, không khỏi nhẹ giọng hỏi nàng: "Làm sao vậy? Thúy Nhi?"

"Nô tỳ bất lực, vốn định liều mạng dù bị phạt cũng phải tới Ngự Thiện Phòng một chuyến, thế nhưng lại khiến nương nương chỉ có thể ăn thế này..."

"Được, ta chưa từng trách em, nói vậy để làm gì." Nàng mở miệng đanh gãy lời của Thúy nhi, cầm lấy đũa gắp một cái màn thầu, bình tĩnh nói, "Hoàng Hậu trách tội ta, các ngươi chưa từng phạm sai lầm, lại vì Tễ Nguyệt cung mà chịu liên lụy, đến cửa điện cũng không được ra, ta sao có thể nguyện ý để em vì ta mà mạo hiểm ra ngoài? Để Hoàng Hậu bắt được, cũng sẽ không nể mặt ta mà thủ hạ lưu tình. Xử trí một cung nữa, đối với nàng mà nói là chuyện còn nhỏ hơn hạt mè, em đừng nghĩ tới ý định này nữa, biết không?"

Thúy nhi do dự chốc lát, mới nhẹ nhàng gật đầu.

Nguyễn Mặc khẽ thở dài, cắn một miếng nhỏ màn thầu, tinh tế nhâm nuốt.

Nhạt nhẽo khó ăn chút cũng không sao, ít nhất có thể lấp đầy bụng, liền đủ rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương