Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng
Chương 55-2: Chân tướng Tử Long lĩnh (2)

Edit: Tiểu Linh Đang.

Đáy mắt chúng hộ pháp đều thoáng qua thần sắc ngưng trọng, nhìn tình cảnh trước mắt, hoàn toàn không vui vẻ như tưởng tượng, mà vô cùng lo lắng cho dân chúng của triều Đông Lý.

Ánh mắt Lục hộ pháp phức tạp nhìn lều trại của chủ tướng, ra dấu tay với bọn họ, không chờ bọn họ đáp lại đã khinh thân nhảy lên tiến vào phía trong. Nơi đó có người quen cũ của hắn, cha hắn từng là huynh đệ kết nghĩa với Lý Quyền, nhưng năm đó, khi cả nhà bọn họ bị tịch thu tài sản và giết vì phạm tội thì vẫn không thấy hắn ta cầu xin lão hoàng đế chết tiệt Đông Lý Trì kia, giải thích qua, hoặc là xin hoãn thời gian lại.

Để cho hắn hận đến không cách nào tha thứ là, hắn thậm chí còn là giám trảm quan( quan giám thị việc chém đầu), hắn tận mắt nhìn thấy nghĩa huynh cùng người cả nhà đầu thân hai nơi, máu chảy thành sông.

Mỗi lần nghĩ tới những thứ này, hắn liền hận không thể lập tức xé hắn ta thành từng mảnh nhỏ. Nếu như không phải Giáo chủ vẫn không để cho bọn họ đeo huyết hải thâm thù trên lưng rồi đi báo thù, chắc hẳn phần lớn bọn họ cũng sẽ nhanh chóng tự tay đâm chết kẻ thù của mình.

Một tay Lục hộ pháp vén mành trướng lên, quang minh chính đại nhìn Lý Quyền đang nhếch nhác vì bị quấy nhiễu, cười nhạo một tiếng, ve mặt rét lạnh đi vào.

Mấy cận vệ bên cạnh hắn ta thấy hắn đi vào thì tiến lên, không nhịn được ngứa nháy tay chân lập tức rút kiếm ra hỗ trợ nhau, hai mắt trừng trừng, quát: "Người tới là ai? Lại dám xông vào doanh trướng của tướng quân lúc đêm khuya?"

"Ha ha. . ." Lục hộ pháp khinh miệt liếc nhìn bọn hắn, phẩy nhẹ ống tay áo, mấy tên cận vệ lập tức giống như tượng đá, hắn phủi phủi bụi trên tay, cười nói: " Từ trước đến giờ Hộ pháp của Ma giáo không có nơi không dám vào, ta không sợ tanh không sợ thối đi tới ổ của súc vật, chính là cho các ngươi đủ mặt mũi."

Sau khi Lý Quyền thấy hắn vẫn ngây người tại chỗ, giờ phút này nghe hắn tự xung là hộ pháp của Ma giáo, sắc mặt lập tức thay đổi mấy lần, giọng nói run rẩy, hỏi: "Phong hiền chất, tại sao cháu có thể bước chân vào Ma Giáo? Người của Ma giáo đều có trên giang hồ, người người trong triều đình đều muốn giết bọn chúng nhanh nhanh một chút, tại sao cháu có thể tiến vào một chỗ như vậy?"

Lục hộ pháp tung người một cái ngồi trên bàn viết của hắn ta, hai chân vắt chéo đung đưa, thuận tay cầm chiến thư về việc tấn công Tử Long lĩnh lên quét qua một lần, cười nói: “Chỉ cò vài ba bản lĩnh như này, cũng muốn tấn công Tử Long lĩnh? Lý lão đầu, có phải ngươi quá ngây thơ rồi hay không?"

Nói xong, hắn liền cầm tờ giấy kia nhẹ nhàng vỗ vào mặt của Lý Quyền: "Tử Long lĩnh há là nơi mà mấy người lòng dạ hiểm độc như các ngươi có thể đi lên? Mới vừa rồi ngươi hỏi ta vì sao phải vào Ma giáo? Ha ha, cách hỏi của ngươi thật sự rất thú vị, ta không vào Ma giáo chẳng lẽ còn chờ các ngươi tới bắt ta hay sao?"

"Ở trong mắt ta, Ma giáo còn tốt hơn nhiều so với triều Đông lý của các ngươi, người ở đó có thể còn dối trá hơn nhiều so với các ngươi. Có lợi ích thì xưng huynh gọi đệ, ích lợi bị ảnh hưởng thì chính tay đâm người thân bằng hữu. Hành vi không bằng heo chó như vậy, ở Ma giáo cũng sẽ không có. Dù gì thì Ma giáo, cũng sẽ không giống như các ngươi, lấy khi dễ dân chúng, nghiền ép dân chúng làm thú vui."

Toàn thân Lý Quyền không thể động đậy, chỉ đành phải đứng mặc cho hắn chế nhạo, mặc cho hắn trách mắng.

Nhớ tới chuyện mấy năm trước cả nhà họ Trình bị tịch thu tài sản và giết vì phạm tội, trong lòng hắn ta lại thấy hổ thẹn. Mặc dù chuyện này không phải do hắn ta gây ra, nhưng mà, không biết xuất phát từ suy nghĩ gì mà hoàng thượng lại có thể để cho hắn ta tự mình giám trảm một nhà nghĩa huynh mười mấy miệng ăn.

Ngẫm lại mình quỳ ba ngày ba đêm trước đại điện để đưa ra ý kiến, chẳng những không cầu được hoàng thượng hạ lệnh tra án lần nữa, ngược lại chọc giận hoàng thượng bắt hắn ta làm quan giám trảm, tự mình đưa một nhà nghĩa huynh lên đường.

Khi đó, trong lòng của hắn ta lại thấy may mắn nhiều hơn, con thứ Trình Phong của nghĩa huynh không có ở nhà, mà triều đình cũng nhiều lần truy nã mà không có kết quả. Thì ra là, hắn đang làm hộ pháp Ma giáo, không trách được triều đình truy nã hắn không được.

"Phong hiền chất, chuyện năm đó của nhà cháu ta không giúp một tay, thấy thẹn trong lòng. Nhưng mà, ta thật sự đã tận lực, hoàng thượng không nghe bất cứ lời giải thích nào cũng không muốn tra lại án. Ta cũng chỉ đang trong triều đình, làm chuyện trung quân."

Lý Quyền nhìn Trình Phong chậm rãi giải thích, đáy mắt chảy qua niềm đau thương khôn nguôi.

Những năm gần đây, máu chảy thành sông, mùi máu tươi nồng nặc vẫn quanh quẩn trong mộng của hắn ta, khong bao giờ hắn ta ngủ qua một đêm an ổn.

Trình Phong nghe lời giải thích cùng vẻ mặt của hắn ta, khóe miệng nhếch lên khẽ cười khinh bỉ, đưa tay vỗ tay thay hắn ta, cười nói: "Nói thật hay, thật cảm động đến trong lòng. Đẩy tất cả sai lầm lên người của lão già kia, mình vẫn có thể vắt chân lên nhìn lá cờ khởi nghĩa trung quân. Quả thật không hổ đại tướng quân của triều Đông Lý, thật là có phong vị của triều Đông Lý( phong cách+ hương vị), co được dãn được, có thể nói sẽ gặp lại nhau, nhưng đi xa một dặm thì sẽ không thế nữa*."

*Gần như câu nói một đằng làm một nẻo

"Mặc dù chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách ngươi, nhưng chân chính làm ta thất vọng đau khổ nhất là việc ngươi khoanh tay đứng nhìn, ta thật sự đã điều tra qua. Những binh khí năm đó nhà ta làm cho triều đình căn bản không có vấn đề, chỉ là trên đường vận chuyển về trại lính bị người ta động tay chân. Mà ngươi chính là Tướng quân tiếp nhận binh khí năm đó, ngươi và cha ta là huynh đệ kết nghĩa, nhưng ngươi lại qua loa trình kết quả cho con rùa già, thậm chí giám trảm người trong nhà của ta."

"Những việc làm của ngươi, không khỏi để cho ta hoài nghi, những binh khí kia căn bản là do ngươi nghĩ cách đổi." Trình Phong nói, nói, vẫn không nhịn được mà kích động, gắt gao cắn răng, hận không thể đưa tay bóp đứt cổ hắn ta.

Lý Quyền nhìn hận ý ở đáy mắt hắn, khẽ thở dài một hơi, nói: "Cháu có ý nghĩ như vậy, ta cũng không trách cháu. Lý Quyền ta chưa bao giờ từng làm chuyện có lỗi với lương tâm mình, hãm hại nghĩa huynh của mình, loại chuyện không bằng heo chó này, dù sao Lý Quyền ta cũng sẽ không làm. Cháu có thể vũ nhục ta, nhưng mà, cháu không thể ngay cả phụ thân mình cũng vũ nhục, huynh ấy cùng với ta tình đồng thủ túc ( tình như anh em), nếu như ta mà là loại người như cháu nói kia, vậy chẳng phải cháu phủ nhận ánh mắt của huynh ấy."

Hắn ta vẫn không tin nghĩa huynh lại có thể chế tạo binh khí như vậy cho triều đình, nhưng mà những năm gần đây, hắn ta không tra được bất kỳ chứng cớ có lợi nào, mà bởi vì quan hệ của hắn ta với Trình Tĩnh nên triều đình đã sớm thu lại binh quyền của hắn ta, hiện tại hắn ta chỉ là một đại tướng quân bù nhìn, chuyện lớn nhất cũng chính là tấn công Tử Long lĩnh đây.

Nhớ lại Tử Long lĩnh, hắn ta chuyển con mắt lo lắng trùng trùng nhìn Trình Phong, nói: "Mặc dù ta không biết tình huống Ma giáo thật sự như thế nào nhưng mà, chỉ cần Ma giáo còn tồn tại một ngày, triều đình cũng sẽ không bỏ qua. Cháu nên rời khỏi Ma giáo đi, nếu không, có một ngày, sợ rằng thúc điệt chúng ta phải cầm đao kiếm đối diện nhau, đây không phải là chuyện mà ta muốn thấy."

"Ngươi lão đầu này, cư nhiên giựt giây lão Lục phản cốt? Quá ghê tởm." Chúng hộ pháp bởi vì không yên lòng, cho nên tất cả đều chạy tới doanh trướng của chủ tướng, nhưng vừa tới cửa đã nghe thấy Lý Quyền kêu Lục hộ pháp rời Ma giáo, điều này làm cho bọn họ thật sự là không thể nhịn được nữa.

Ma giáo bọn họ nơi nào để cho hắn ta thấy ngứa mắt rồi sao? Hắn ta không chỉ mang binh lính đến nhiều lần tấn công Tử Long lĩnh, bây giờ còn giựt giây lão Lục rời khỏi Ma giáo.

Thật là thật là quá đáng.

Lục hộ pháp quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, cười cười, nói: "Hắc hắc, các vị huynh đệ yên tâm, ta chính là phản lại triều Đông Lý, cũng sẽ không phản lại Ma giáo chúng ta. Lại nói, triều Đông Lý của bọn chúng là bện đã hết thuốc chữa, triều đình vô năng, dân chúng bị vây trong nước sôi lửa bỏng."

Một bên hắn nói, vừa nhìn sắc mặt của Lý Quyền thay đổi mấy lần, rồi nói tiếp: "Ăn thuế má của dân chúng, lại chỉ nghe lệnh của tên hôn quân, mặc kệ kẻ thù bên ngoài, lại tâm tâm niệm niệm muốn diệt Ma giáo. Ha ha! Triều đình như vậy, ta thật đúng là không biết nó còn có thể trụ vững bao nhiêu thời gian."

"Câm miệng!" Lý Quyền nghe miệng hắn toàn phun ra những lời đại nghịch bất đạo, lập tức quát hắn bảo ngưng lại: "Làm sao ngươi có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, nếu để cho người khác nghe được, ngươi có thể có mấy cái mạng?"

"Ha ha! Ta chính là nói để cho người khác nghe, nhất là ngươi. Bây giờ ngươi đã biết ta đang ở Ma giáo rồi, lý do để ngươi muốn đối phó với Ma giáo bây giờ không phải càng đầy đủ hơn sao? Đại nghịch bất đạo? Ta không thấy gì hết, ta chỉ đang nói thật mà thôi."

"Hơn nữa, mạng của ta sớm đã không còn, ta cũng không phải là cái gì hiền chất của ngươi, ta cũng không gọi Trình Phong, ta chỉ là Lục hộ pháp của Ma giáo. Ta đã bị nhóm người các ngươi tịch thu gia sản cả nhà rồi giết rồi, ta còn có cái gì để sợ? Ha ha!"

Mặc dù Lục hộ pháp cười, nhưng trong tiếng cười của hắn lại tràn đầy thương cảm cùng khổ sở, hắn đã sớm là một người không có linh hồn, đâu còn cái gì để lo lắng? Trong đầu đột nhiên hiện ra mấy khuôn mặt thường gặp trong mộng, tiếng cười cũng theo đó càng thêm vang dội, thẳng lên trời xanh.

Chuyện đau lòng nhất trên đời, chính là ngươi trơ mắt nhìn người nhà đầu thân hai nơi, cũng không có sức để xoay chuyển. Năm đó ở pháp trường, nếu như không phải là mấy người  lão Ngũ điểm huyệt vị của hắn, nếu như hắn bị binh lính của Đông Lý bắt được, sẽ phải theo người nhà cùng đi hoàng tuyền, hắn cũng muốn liều một lần.

Hắn núp ở trong đám người, nhưng đuôi mắt cha hắn vẫn thấy được hắn, ánh mắt kia của cha hắn dặn dò, để cho hắn kiên cường mà tiếp tục sống.

Đúng vậy! Mặc dù tham sống sợ chết rất khổ sở, nhưng mà, cha hắn hi vọng hắn sống tiếp, cho nên, hắn nhất định phải phải sống tiếp.

Các hộ pháp tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Lục hộ pháp, không tiếng động cho hắn sức mạnh cùng an ủi. Bọn họ hầu như đều trải qua vết thương lòng, cũng giống như kinh nghiệm để cho bọn họ càng thêm đoàn kết, để cho bọn họ kết thành một sợi dây thừng thật bền chắc.

Nhị hộ pháp khinh miệt liếc mắt nhìn Lý Quyền, nhìn Lục hộ pháp hỏi: "Lão Lục, chúng ta cần phải trở về. Nếu không, chúng ta cũng mang lão đầu này tới trên núi?"

"Không được! Giáo chủ sẽ mất hứng đấy." Đại hộ pháp vội vàng phủ quyết đề nghị của hắn.

Ngũ hộ pháp: "Lão Lục, loại người vô tình vô nghĩa như hắn, nếu không chúng ta tiễn hắn lên đường đi?" Năm đó, nếu như không phải vì bảo vệ lão Lục, sau đó, nếu như không phải là Giáo chủ không cho bọn họ động thủ, hắn đã sớm thay lão Lục thu lão đầu này.

"Các ngươi đừng xúc động, chuyện này phải hỏi ý của Giáo chủ." Bát hộ pháp lý trí nói, hắn cảm thấy việc của nhà lão Lục còn chưa được điều tra rõ ràng, tốt nhất không nên động đến lão đầu này, có một số việc nghe được, thấy được, nhưng chưa chắc đã là chân tướng.

Hơn nữa, mặc dù Tử Long lĩnh bọn họ thủ không thể công, nhưng là, nếu như giết người thì triều đình sẽ lại tạo một cái lấy cớ, chỉ sợ cuối cùng sẽ là hai bên đều tổn hại.

Những thứ này đều không phải thứ mà hắn nguyện ý thấy.

Những năm gần đây, mỗi một việc Giáo chủ làm đều có ý nghĩa của nó, lên giọng cũng được, khiêm tốn cũng tốt, cường thế cũng được, cũng là vì bảo vệ dân chúng trên núi tốt hơn, bảo vệ dân chúng ở chân núi vô tội.

Mặc kệ là nội chiến hay là ngoại chiến, chịu khổ và vất vả nhiều nhất vĩnh viễn đều là dân chúng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương