Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng
-
Chương 28: Không thể nói, không thể nói
"Không có gì, chỉ là đàn một thủ khúc mà thôi, các ngươi có chuyện gì không?" Tô Nhược Mộng cười nhạt, nhìn ánh mắt quan tâm của bọn họ, trong lòng ấm áp.
Chúng hộ pháp không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng lắc đầu.
Bát hộ pháp có chút nghi hoặc nhìn nàng, hỏi: "Thủ khúc vừa nãy là phu nhân đàn sao?"
"Ừ."
Trên mặt chúng hộ pháp đều xẹt qua vẻ rung động, cùng kêu lên hỏi: "Phu nhân được kế tục từ ai? Có từng tập qua võ công không?"
"Không có bái sư, chưa bao giờ tập võ." Tô Nhược Mộng thẳng thắn trả lời.
Chúng hộ pháp ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đáy mắt lóe lên ngạc nhiên tột độ. Thủ khúc vừa nãy khí thế hào hùng, từng âm tượng đều như tên nhọn bắn thẳng đến màng nhĩ và tâm mạch của người nghe, làm cho người ta khí huyết đảo lưu, bọn họ là người tập võ mà còn phải tĩnh tọa điều tức mới có thể chịu đựng, nếu là người bình thường nghe được thì sẽ như thế nào?
"Thuộc hạ cáo lui." Chúng hộ pháp lo lắng liếc nhau một cái, ăn ý lui xuống.
Không được, bọn họ phải đi xem thử tình hình của thôn dân mới được, tốt nhất là đừng làm tổn thương đến người vô tội. Xem ra, phu nhân quả thật là chưa từng tập võ, nàng không hề biết thủ khúc mình đàn ra lại có thể gây tổn thương cho người khác.
Lông mày hơi cau, Tô Nhược Mộng đóng cửa lại, quay đầu nhìn chằm chằm Tô thị, chờ đợi nàng giải thích.
Hiện giờ, nàng thật không tin thủ khúc này không có huyền cơ, ngay cả Hộ pháp Ma giáo cũng dẫn tới rồi, còn cả vẻ mặt kinh ngạc trên mặt họ nữa, tuy không nói với nàng rằng thủ khúc vừa nãy có vấn đề, nhưng rõ ràng là nó có vấn đề thật to.
Tô thị chậm rãi đi tới trước bàn ngồi xuống, đưa tay chỉ vào ghế ngồi bên cạnh, nghiêm mặt nói: "Mộng Nhi, con ngồi xuống đi. Mẹ sẽ nói hết mọi chuyện cho con biết, nhưng mà, con không thể nói ra cho bất kỳ ai, dĩ nhiên là trừ Ngạo Thiên ra, biết chưa? Chuyện này không phải chuyện đùa, nếu để cho người có tâm biết, không chỉ gây họa cho Phượng tộc của chúng ta, còn có thể gây nguy hiểm đến sự an toàn của ngươi, và liên lụy đến cả Ma giáo nữa."
Khẽ vuốt cằm, Tô Nhược Mộng ngồi ngay ngắn bên cạnh Tô thị, im lặng lắng nghe đề tài nghiêm túc này.
Trực giác nói cho nàng biết chuyện này có quan hệ đến thân thế và số mạng của nàng.
Tô thị đưa tay đặt tay nàng vào lòng bàn tay mình, mắt nhìn xa xăm, môi đỏ mọng khẽ mở: "Ở thật xa phía đông nam của Đông Lý quốc, có một nơi gọi là Phượng tộc. Người của Phượng tộc không thể tự mình đi ra ngoài, năm đó, ta len lén chạy ra khỏi Phượng tộc, quen với một nam tử, sau đó thì có con. Nhưng người của Phượng tộc chẳng mấy chốc đã tìm ra ta, bọn họ muốn dẫn ta về, ta liều chết không nghe, cuối cùng, bọn họ chỉ đành dùng tộc quy trục xuất ta ra khỏi Phượng tộc."
Nói xong, nàng dừng lại một chút, trong con ngươi hiện vẻ thương cảm, lại nói: "Ai có thể nghĩ tới, ta bỏ qua con dân Phượng tộc, cuối cùng lại đổi lấy sự phản bội của người kia. Trong mắt hắn, hai mẹ con ta còn không bằng được công danh rực rỡ của hắn."
"Mẹ, mẹ đừng thương tâm nữa. Sau này Mộng Nhi sẽ hiếu thuận người thật tốt, mẹ hãy quên tên nam nhân bạc tình phụ nghĩa đó đi. Mẹ, mẹ có quan hệ thế nào với Phượng tộc?" Tô Nhược Mộng không thèm để ý đến chuyện cha mình có phải một "Trần Thế Mỹ" hay không, cũng không thèm để ý mình có phụ thân hay không, nhưng mà, nàng lại rất hứng thú với Phượng tộc này.
Những tên "Trần Thế Mỹ" cặn bã vứt bỏ thê tử của mình xưa nay không ít, chuyện như vậy nàng thấy nhiều, nghe cũng nhiều.
Tô thị ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn nàng, nàng không ngờ tới sau khi nghe được thân thế của mình, Tô Nhược Mộng không chỉ không chút đau lòng, ngược lại còn khuyên nàng nên quên nam nhân phụ bạc mình đi. Nữ nhi này càng ngày càng khiến nàng ngạc nhiên, nàng lại không hề đau lòng vì thân phận nữ nhi tư sinh của mình.
Chẳng lẽ nàng không muốn biết cha ruột của mình là ai hay sao?
"Ta là công chúa Phượng tộc, nhưng mà, bây giờ không phải nữa rồi." Tô thị cười khổ, nàng nhìn lầm mắt cá thành minh châu, còn vì hắn mà tử bỏ tộc nhân của mình. Nàng thật đáng buồn mà, quá buồn cười.
Công chúa? Đã sớm nhận ra trên người mẫu thân có một cỗ khí chất cao quý ưu nhã, không giận mà uy, vốn tưởng rằng mẫu thân là thiên kim tiểu thư, không ngờ lại đường đường là một công chúa.
"Mộng Nhi, con không muốn biết cha con là ai sao?"
"Không muốn! Hắn là ai không có quan hệ gì tới con cả, con chỉ cần mẫu thân là được rồi." Tô Nhược Mộng không chút nghĩ ngợi đã trực tiếp trả lời, bình sinh nàng ghét nhất là loại nam nhân này, nàng mới không muốn biết loại nam nhân ngựa đực vô tình này là ai?
Nàng nhìn đáy mắt ưu thương của Tô thị, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Mẹ, mười mấy năm qua không có hắn, không phải chúng ta vẫn sống rất tốt hay sao? Đừng nhớ hắn nữa, không đáng." Nàng biết lời an ủi như thế nghe có vẻ vô lực, nhưng mà, nàng thật không muốn nhìn Tô thị khổ sở, cũng không nguyện để Tô thị cứ mãi mong chờ như thế.
Nam nhân bỏ thê tử bỏ nữ nhi, căn bản không đáng để tha thứ, cũng không đáng để chờ đợi.
Nữ nhân bị tổn thương, thì chỉ có thể tự dựa vào chính mình để thoát ra.
"Mẹ mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. Con cũng về phòng nghỉ ngơi đi, nhớ xem xét cầm phổ thật kỹ, cả cầm phổ và Phượng cầm đều là tổ tiên lưu lại. Hơn ba trăm năm qua không có một ai có thể đàn được thủ khúc này, cho nên, ta cũng không biết được huyền cơ bên trong. Nếu con muốn hiểu rõ, chỉ có thể dựa vào chính con thôi."
Tô Nhược Mộng đỡ Tô thị đứng lên, đỡ nàng về giường, xong mới xoay người ôm Phượng cầm và cầm phổ đi về gian phòng cách vách.
Rốt cuộc nàng cũng biết được thân thế của mình, nhưng lại không mấy kích động, bởi vì, đó là phụ thân của nguyên chủ, nói thật ra thì, nàng cũng không xem người này là cha mình. Hiện giờ trong đầu nàng không hề nghĩ đến chuyện thân thế, mà chỉ nghĩ đến chuyện cầm phổ kỳ quái này, từng âm phổ đều như sôi trào trong đầu, từng nốt đều phát sáng như được phủ lân tinh.
Nằm trên giường lật tới lật lui, Tô Nhược Mộng không buồn ngủ chút nào. Đưa tay ôm gối đầu vào ngực, nàng hít hà mùi hương Lôi Ngạo Thiên lưu lại trên gối, trong đầu bỗng thoáng qua gương mặt với nụ cười vô lại kia .
Nam nhân này đang làm gì? Cũng không biết là đi đâu? Đi để làm gì? Lại để cho người ta phải chờ hắn, thiệt là.
Đáng giận, đáng giận, quá đáng giận.
Sao hắn có thể vừa chiếm đoạt tim người ta liền bỏ chạy? Hại người ta phải nhớ hắn như vậy.
Ách? Nhớ hắn? Tô Nhược Mộng bị ý nghĩ của mình làm cho sợ hết hồn, ngay sau đó lại thở dài một cái, lầu bầu: "Tô Nhược Mộng, dám làm dám chịu. Nhớ hắn thì cứ thừa nhận đi. Cũng không thiếu đi cân thịt nào?"
Không ngủ được. Nàng muốn thét to lên, nhưng lại sợ đánh thức Tô thị ở cách vách, nên đành thôi. Tô Nhược Mộng nổi giận ngồi dậy, lấy cầm phổ dưới gối ra, hết nhìn nghiêng rồi lại nhìn dọc, nhưng mãi vẫn không nhìn ra được trong quyển cầm phổ này có gì ảo diệu?
Sắc trời ngoài cửa dần sáng, Tô Nhược Mộng không ngủ được dứt khoát rời giường, chạy đến xích đu trong sân ngồi xuống, đung đưa qua lại.
"Chào phu nhân!" Bát hộ pháp từ lầu hai nhảy xuống trước mặt Tô Nhược Mộng.
"Chào buổi sáng!"
Bát hộ pháp nhìn vành mắt đen trên mặt Tô Nhược Mộng, nhẹ giọng hỏi: "Phu nhân không ngủ cả đêm sao?"
"Đúng vậy! Phiền thiệt mà, Lôi Ngạo Thiên đáng chết kia đi mà cũng không nói với ta một tiếng. Còn cả thủ khúc này nữa, ta nghĩ hoài cũng không ra." Giọng giọng nói của Tô Nhược Mộng mang theo phiền não thật lớn, còn cả oán trách nhàn nhạt.
Bát hộ pháp cười cười, thì ra là phu nhân đang nhớ Giáo chủ. Vì vậy, hắn không nhịn được muốn thay Giáo chủ giải thích: "Phu nhân, người có điều không biết rồi, Giáo chủ phải trở về tổng đàn luyện kiếm pháp. Kiếm pháp đó luyện ở đây không an toàn, còn có thể mang đến phiền toái cho thôn dân.
"Kiếm pháp gì? Thần bí vậy sao?"
"Long Hành Thiên Hạ."
Long Hành Thiên Hạ? Trên đời này còn có kiếm phổ lấy tên đó nữa sao? Nhưng mà, cái tên này đủ khích phách, xứng với Lôi Ngạo Thiên.
"Không biết." Tô Nhược Mộng lắc đầu một cái.
"Đây là kiếm phổ đã thất truyền hơn ba trăm năm, Giáo chủ cũng nhờ có duyên nên mới lấy được kiếm phổ và Long Khiếu kiếm. Nhưng mà, phu nhân ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết, chuyện này nếu truyền ra giang hồ, nhất định sẽ gây ra đại hoạ."
Chúng hộ pháp không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng lắc đầu.
Bát hộ pháp có chút nghi hoặc nhìn nàng, hỏi: "Thủ khúc vừa nãy là phu nhân đàn sao?"
"Ừ."
Trên mặt chúng hộ pháp đều xẹt qua vẻ rung động, cùng kêu lên hỏi: "Phu nhân được kế tục từ ai? Có từng tập qua võ công không?"
"Không có bái sư, chưa bao giờ tập võ." Tô Nhược Mộng thẳng thắn trả lời.
Chúng hộ pháp ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đáy mắt lóe lên ngạc nhiên tột độ. Thủ khúc vừa nãy khí thế hào hùng, từng âm tượng đều như tên nhọn bắn thẳng đến màng nhĩ và tâm mạch của người nghe, làm cho người ta khí huyết đảo lưu, bọn họ là người tập võ mà còn phải tĩnh tọa điều tức mới có thể chịu đựng, nếu là người bình thường nghe được thì sẽ như thế nào?
"Thuộc hạ cáo lui." Chúng hộ pháp lo lắng liếc nhau một cái, ăn ý lui xuống.
Không được, bọn họ phải đi xem thử tình hình của thôn dân mới được, tốt nhất là đừng làm tổn thương đến người vô tội. Xem ra, phu nhân quả thật là chưa từng tập võ, nàng không hề biết thủ khúc mình đàn ra lại có thể gây tổn thương cho người khác.
Lông mày hơi cau, Tô Nhược Mộng đóng cửa lại, quay đầu nhìn chằm chằm Tô thị, chờ đợi nàng giải thích.
Hiện giờ, nàng thật không tin thủ khúc này không có huyền cơ, ngay cả Hộ pháp Ma giáo cũng dẫn tới rồi, còn cả vẻ mặt kinh ngạc trên mặt họ nữa, tuy không nói với nàng rằng thủ khúc vừa nãy có vấn đề, nhưng rõ ràng là nó có vấn đề thật to.
Tô thị chậm rãi đi tới trước bàn ngồi xuống, đưa tay chỉ vào ghế ngồi bên cạnh, nghiêm mặt nói: "Mộng Nhi, con ngồi xuống đi. Mẹ sẽ nói hết mọi chuyện cho con biết, nhưng mà, con không thể nói ra cho bất kỳ ai, dĩ nhiên là trừ Ngạo Thiên ra, biết chưa? Chuyện này không phải chuyện đùa, nếu để cho người có tâm biết, không chỉ gây họa cho Phượng tộc của chúng ta, còn có thể gây nguy hiểm đến sự an toàn của ngươi, và liên lụy đến cả Ma giáo nữa."
Khẽ vuốt cằm, Tô Nhược Mộng ngồi ngay ngắn bên cạnh Tô thị, im lặng lắng nghe đề tài nghiêm túc này.
Trực giác nói cho nàng biết chuyện này có quan hệ đến thân thế và số mạng của nàng.
Tô thị đưa tay đặt tay nàng vào lòng bàn tay mình, mắt nhìn xa xăm, môi đỏ mọng khẽ mở: "Ở thật xa phía đông nam của Đông Lý quốc, có một nơi gọi là Phượng tộc. Người của Phượng tộc không thể tự mình đi ra ngoài, năm đó, ta len lén chạy ra khỏi Phượng tộc, quen với một nam tử, sau đó thì có con. Nhưng người của Phượng tộc chẳng mấy chốc đã tìm ra ta, bọn họ muốn dẫn ta về, ta liều chết không nghe, cuối cùng, bọn họ chỉ đành dùng tộc quy trục xuất ta ra khỏi Phượng tộc."
Nói xong, nàng dừng lại một chút, trong con ngươi hiện vẻ thương cảm, lại nói: "Ai có thể nghĩ tới, ta bỏ qua con dân Phượng tộc, cuối cùng lại đổi lấy sự phản bội của người kia. Trong mắt hắn, hai mẹ con ta còn không bằng được công danh rực rỡ của hắn."
"Mẹ, mẹ đừng thương tâm nữa. Sau này Mộng Nhi sẽ hiếu thuận người thật tốt, mẹ hãy quên tên nam nhân bạc tình phụ nghĩa đó đi. Mẹ, mẹ có quan hệ thế nào với Phượng tộc?" Tô Nhược Mộng không thèm để ý đến chuyện cha mình có phải một "Trần Thế Mỹ" hay không, cũng không thèm để ý mình có phụ thân hay không, nhưng mà, nàng lại rất hứng thú với Phượng tộc này.
Những tên "Trần Thế Mỹ" cặn bã vứt bỏ thê tử của mình xưa nay không ít, chuyện như vậy nàng thấy nhiều, nghe cũng nhiều.
Tô thị ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn nàng, nàng không ngờ tới sau khi nghe được thân thế của mình, Tô Nhược Mộng không chỉ không chút đau lòng, ngược lại còn khuyên nàng nên quên nam nhân phụ bạc mình đi. Nữ nhi này càng ngày càng khiến nàng ngạc nhiên, nàng lại không hề đau lòng vì thân phận nữ nhi tư sinh của mình.
Chẳng lẽ nàng không muốn biết cha ruột của mình là ai hay sao?
"Ta là công chúa Phượng tộc, nhưng mà, bây giờ không phải nữa rồi." Tô thị cười khổ, nàng nhìn lầm mắt cá thành minh châu, còn vì hắn mà tử bỏ tộc nhân của mình. Nàng thật đáng buồn mà, quá buồn cười.
Công chúa? Đã sớm nhận ra trên người mẫu thân có một cỗ khí chất cao quý ưu nhã, không giận mà uy, vốn tưởng rằng mẫu thân là thiên kim tiểu thư, không ngờ lại đường đường là một công chúa.
"Mộng Nhi, con không muốn biết cha con là ai sao?"
"Không muốn! Hắn là ai không có quan hệ gì tới con cả, con chỉ cần mẫu thân là được rồi." Tô Nhược Mộng không chút nghĩ ngợi đã trực tiếp trả lời, bình sinh nàng ghét nhất là loại nam nhân này, nàng mới không muốn biết loại nam nhân ngựa đực vô tình này là ai?
Nàng nhìn đáy mắt ưu thương của Tô thị, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Mẹ, mười mấy năm qua không có hắn, không phải chúng ta vẫn sống rất tốt hay sao? Đừng nhớ hắn nữa, không đáng." Nàng biết lời an ủi như thế nghe có vẻ vô lực, nhưng mà, nàng thật không muốn nhìn Tô thị khổ sở, cũng không nguyện để Tô thị cứ mãi mong chờ như thế.
Nam nhân bỏ thê tử bỏ nữ nhi, căn bản không đáng để tha thứ, cũng không đáng để chờ đợi.
Nữ nhân bị tổn thương, thì chỉ có thể tự dựa vào chính mình để thoát ra.
"Mẹ mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. Con cũng về phòng nghỉ ngơi đi, nhớ xem xét cầm phổ thật kỹ, cả cầm phổ và Phượng cầm đều là tổ tiên lưu lại. Hơn ba trăm năm qua không có một ai có thể đàn được thủ khúc này, cho nên, ta cũng không biết được huyền cơ bên trong. Nếu con muốn hiểu rõ, chỉ có thể dựa vào chính con thôi."
Tô Nhược Mộng đỡ Tô thị đứng lên, đỡ nàng về giường, xong mới xoay người ôm Phượng cầm và cầm phổ đi về gian phòng cách vách.
Rốt cuộc nàng cũng biết được thân thế của mình, nhưng lại không mấy kích động, bởi vì, đó là phụ thân của nguyên chủ, nói thật ra thì, nàng cũng không xem người này là cha mình. Hiện giờ trong đầu nàng không hề nghĩ đến chuyện thân thế, mà chỉ nghĩ đến chuyện cầm phổ kỳ quái này, từng âm phổ đều như sôi trào trong đầu, từng nốt đều phát sáng như được phủ lân tinh.
Nằm trên giường lật tới lật lui, Tô Nhược Mộng không buồn ngủ chút nào. Đưa tay ôm gối đầu vào ngực, nàng hít hà mùi hương Lôi Ngạo Thiên lưu lại trên gối, trong đầu bỗng thoáng qua gương mặt với nụ cười vô lại kia .
Nam nhân này đang làm gì? Cũng không biết là đi đâu? Đi để làm gì? Lại để cho người ta phải chờ hắn, thiệt là.
Đáng giận, đáng giận, quá đáng giận.
Sao hắn có thể vừa chiếm đoạt tim người ta liền bỏ chạy? Hại người ta phải nhớ hắn như vậy.
Ách? Nhớ hắn? Tô Nhược Mộng bị ý nghĩ của mình làm cho sợ hết hồn, ngay sau đó lại thở dài một cái, lầu bầu: "Tô Nhược Mộng, dám làm dám chịu. Nhớ hắn thì cứ thừa nhận đi. Cũng không thiếu đi cân thịt nào?"
Không ngủ được. Nàng muốn thét to lên, nhưng lại sợ đánh thức Tô thị ở cách vách, nên đành thôi. Tô Nhược Mộng nổi giận ngồi dậy, lấy cầm phổ dưới gối ra, hết nhìn nghiêng rồi lại nhìn dọc, nhưng mãi vẫn không nhìn ra được trong quyển cầm phổ này có gì ảo diệu?
Sắc trời ngoài cửa dần sáng, Tô Nhược Mộng không ngủ được dứt khoát rời giường, chạy đến xích đu trong sân ngồi xuống, đung đưa qua lại.
"Chào phu nhân!" Bát hộ pháp từ lầu hai nhảy xuống trước mặt Tô Nhược Mộng.
"Chào buổi sáng!"
Bát hộ pháp nhìn vành mắt đen trên mặt Tô Nhược Mộng, nhẹ giọng hỏi: "Phu nhân không ngủ cả đêm sao?"
"Đúng vậy! Phiền thiệt mà, Lôi Ngạo Thiên đáng chết kia đi mà cũng không nói với ta một tiếng. Còn cả thủ khúc này nữa, ta nghĩ hoài cũng không ra." Giọng giọng nói của Tô Nhược Mộng mang theo phiền não thật lớn, còn cả oán trách nhàn nhạt.
Bát hộ pháp cười cười, thì ra là phu nhân đang nhớ Giáo chủ. Vì vậy, hắn không nhịn được muốn thay Giáo chủ giải thích: "Phu nhân, người có điều không biết rồi, Giáo chủ phải trở về tổng đàn luyện kiếm pháp. Kiếm pháp đó luyện ở đây không an toàn, còn có thể mang đến phiền toái cho thôn dân.
"Kiếm pháp gì? Thần bí vậy sao?"
"Long Hành Thiên Hạ."
Long Hành Thiên Hạ? Trên đời này còn có kiếm phổ lấy tên đó nữa sao? Nhưng mà, cái tên này đủ khích phách, xứng với Lôi Ngạo Thiên.
"Không biết." Tô Nhược Mộng lắc đầu một cái.
"Đây là kiếm phổ đã thất truyền hơn ba trăm năm, Giáo chủ cũng nhờ có duyên nên mới lấy được kiếm phổ và Long Khiếu kiếm. Nhưng mà, phu nhân ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết, chuyện này nếu truyền ra giang hồ, nhất định sẽ gây ra đại hoạ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook