Sáng sớm hôm sau, Lư Nhã Giang tỉnh dậy, cảm thấy đầu đau ghê gớm. Y nằm trên giường, trợn mắt nhìn xà nhà, nhớ lại chuyện tối qua —— Y uống quá nhiều, y đè Dương Nhân Hòa đến trên giường, y rút kiếm định rạch mở Dương Nhân Hòa lớn ra chút… Sau đó thì, không nhớ nữa.
Lư Nhã Giang hoảng sợ hít sâu một hơi, lúc này mới phát hiện Dương Nhân Hòa không ở bên cạnh. Y vén chăn lên định nhìn thử xem tối qua mình rốt cuộc có làm chuyện hoang đường không, kết quả thật sự thấy được ít máu trên giường, nhưng không nhiều, hẳn là chưa thật sự dùng đến kiếm.
Lư Nhã Giang gục đầu, nhỏ giọng mắng: “Đáng chết.” Y chậm rề rề rời khỏi phòng, lại phát hiện có người ngồi trong sân. Không phải Dương Nhân Hòa, mà là một bóng lưng rất quen thuộc, cũng rất lạ lẫm, y đã hơn nửa năm không gặp người này —— Giáo chủ Thiên Ninh Giáo, Cao Thịnh Phong.
Cao Thịnh Phong xuất hiện quá mức đột ngột, đột ngột đến mức Lư Nhã Giang nắm cửa gỗ choáng váng nửa ngày mới hoàn hồn, lập tức quỳ xuống, run rẩy nói: “Giáo, giáo chủ.”
Cao Thịnh Phong đứng lên, chậm rãi xoay người, từ trên cao nhìn xuống Lư Nhã Giang. Hắn lạnh lùng nói: “Hóa ra người còn nhớ rõ giáo chủ ta đây. Ta cho người nửa năm chấp hành nhiệm vụ, hai tháng trước đã lấy được bí tịch, tại sao vẫn chậm chạp không về?”
Lư Nhã Giang chột dạ: “Giáo chủ, thuộc hạ…”
Cao Thịnh Phong nói: “Ta không thích nghe ngươi ngụy biện!”
Lư Nhã Giang chỉ đành phải nói: “Thuộc hạ biết sai.”
Cao Thịnh Phong nói: “Ngươi đường đường là Tả hộ pháp của Thiên Ninh Giáo ta, vứt bỏ nhiệm vụ, còn ra thể thống gì? Lúc này mười một môn phái chính đạo đã tập kết ở Lạc Dương, ít ngày nữa xuất phát tấn công lên Xuất Tụ Sơn ta, ngươi lại quyến luyến ở bên ngoài!” Hắn lên giọng, “Tả hộ pháp, ngươi chơi đủ chưa!”
Cơ thể Lư Nhã Giang cơ hồ muốn lún xuống đất, giọng run rẩy: “Thuộc hạ… biết sai.”
Giờ phút này Doãn Ngôn đang đứng trên nóc nhà nghe lời giáo huấn hùng hồn của giáo chủ đại nhân, bậc cười, lắc đầu, xoay người đi trước.
Cao Thịnh Phong nói: “Đứng dậy đi.”
Lư Nhã Giang từ từ đứng lên, vẫn cúi đầu không dám nhìn Cao Thịnh Phong, giọng Cao Thịnh Phong ẩn chứa tức giận: “Tả hộ pháp, ngươi gạt ta làm chuyện gì trái lương tâm, ngay cả liếc nhìn cũng không dám?”
Lư Nhã Giang cuống quyết ngẩng đầu, khi thấy rõ mặt Cao Thịnh Phong thì sững sờ. Trước kia tuy từng nói Cao Thịnh Phong tướng mạo bình thường, nhưng ít nhất mặt mũi cũng sáng sủa, mà hắn hiện tại, sắc mặt vàng như nến, da nhăn nheo như ngâm nước lâu ngày, quả thực như bị hủy dung. Lư Nhã Giang không nhịn được hoảng sợ hô lên: “Giáo chủ, mặt ngươi…”
Cao Thịnh Phong lạnh lùng: “Ta luyện thần công mới, bị tổn thương tướng mạo. Thế nào, Tả hộ pháp, mặt của ta làm ngứa mắt ngươi? Ta xấu đi thì không còn là giáo chủ của ngươi nữa?”
Đầu gối Lư Nhã Giang theo thói quen muốn quỳ xuống: “Thuộc hạ không dám!”
Cao Thịnh Phong chậm rãi nói: “Ta nghe nói, ngươi ở bên ngoài, dùng tên giả, tự xưng Cao Ma Sứ?”
Lư Nhã Giang tim thắt chặt, chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt Cao Thịnh Phong.
Cao Thịnh Phong nâng cằm y, bức y nhìn mình, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, châm chọc: “Tả hộ pháp, ngươi xứng sao?”
Không biết có phải do vết thương cũ tái phát, ngực Lư Nhã Giang như bị ngân châm đâm mạnh vào, đau không thở nổi.
Cao Thịnh Phong nhìn sắc mặt trong nháy mắt mất đi huyết sắc của y, lạnh lùng cười, nói: “Đi thôi, về Xuất Tụ Sơn. Ngươi vứt bỏ nhiệm vụ hộ pháp của mình, lại còn bắt bản giáo chủ tự mình đến tìm!”
Lư Nhã Giang lảo đảo theo sau hắn, lại quay đầu nhìn thoáng qua căn nhà tranh mình ở bấy lâu, nhịn không được hỏi: “Giáo chủ… Thư sinh kia…”
Cao Thịnh Phong cũng không quay đầu: “Bị ta giết rồi.”
Lư Nhã Giang lấy tay che ngực. Một nửa tim hắn bị Cao Thịnh Phong chiếm cứ, nửa còn lại Hàn Sính đã khoét đi rồi, không còn dư thừa bất cứ chỗ nào cho Dương Nhân Hòa. Cớ sao khi nghe thấy đáp án này, nơi đây lại nhói đau?
.
Lư Nhã Giang hoảng sợ hít sâu một hơi, lúc này mới phát hiện Dương Nhân Hòa không ở bên cạnh. Y vén chăn lên định nhìn thử xem tối qua mình rốt cuộc có làm chuyện hoang đường không, kết quả thật sự thấy được ít máu trên giường, nhưng không nhiều, hẳn là chưa thật sự dùng đến kiếm.
Lư Nhã Giang gục đầu, nhỏ giọng mắng: “Đáng chết.” Y chậm rề rề rời khỏi phòng, lại phát hiện có người ngồi trong sân. Không phải Dương Nhân Hòa, mà là một bóng lưng rất quen thuộc, cũng rất lạ lẫm, y đã hơn nửa năm không gặp người này —— Giáo chủ Thiên Ninh Giáo, Cao Thịnh Phong.
Cao Thịnh Phong xuất hiện quá mức đột ngột, đột ngột đến mức Lư Nhã Giang nắm cửa gỗ choáng váng nửa ngày mới hoàn hồn, lập tức quỳ xuống, run rẩy nói: “Giáo, giáo chủ.”
Cao Thịnh Phong đứng lên, chậm rãi xoay người, từ trên cao nhìn xuống Lư Nhã Giang. Hắn lạnh lùng nói: “Hóa ra người còn nhớ rõ giáo chủ ta đây. Ta cho người nửa năm chấp hành nhiệm vụ, hai tháng trước đã lấy được bí tịch, tại sao vẫn chậm chạp không về?”
Lư Nhã Giang chột dạ: “Giáo chủ, thuộc hạ…”
Cao Thịnh Phong nói: “Ta không thích nghe ngươi ngụy biện!”
Lư Nhã Giang chỉ đành phải nói: “Thuộc hạ biết sai.”
Cao Thịnh Phong nói: “Ngươi đường đường là Tả hộ pháp của Thiên Ninh Giáo ta, vứt bỏ nhiệm vụ, còn ra thể thống gì? Lúc này mười một môn phái chính đạo đã tập kết ở Lạc Dương, ít ngày nữa xuất phát tấn công lên Xuất Tụ Sơn ta, ngươi lại quyến luyến ở bên ngoài!” Hắn lên giọng, “Tả hộ pháp, ngươi chơi đủ chưa!”
Cơ thể Lư Nhã Giang cơ hồ muốn lún xuống đất, giọng run rẩy: “Thuộc hạ… biết sai.”
Giờ phút này Doãn Ngôn đang đứng trên nóc nhà nghe lời giáo huấn hùng hồn của giáo chủ đại nhân, bậc cười, lắc đầu, xoay người đi trước.
Cao Thịnh Phong nói: “Đứng dậy đi.”
Lư Nhã Giang từ từ đứng lên, vẫn cúi đầu không dám nhìn Cao Thịnh Phong, giọng Cao Thịnh Phong ẩn chứa tức giận: “Tả hộ pháp, ngươi gạt ta làm chuyện gì trái lương tâm, ngay cả liếc nhìn cũng không dám?”
Lư Nhã Giang cuống quyết ngẩng đầu, khi thấy rõ mặt Cao Thịnh Phong thì sững sờ. Trước kia tuy từng nói Cao Thịnh Phong tướng mạo bình thường, nhưng ít nhất mặt mũi cũng sáng sủa, mà hắn hiện tại, sắc mặt vàng như nến, da nhăn nheo như ngâm nước lâu ngày, quả thực như bị hủy dung. Lư Nhã Giang không nhịn được hoảng sợ hô lên: “Giáo chủ, mặt ngươi…”
Cao Thịnh Phong lạnh lùng: “Ta luyện thần công mới, bị tổn thương tướng mạo. Thế nào, Tả hộ pháp, mặt của ta làm ngứa mắt ngươi? Ta xấu đi thì không còn là giáo chủ của ngươi nữa?”
Đầu gối Lư Nhã Giang theo thói quen muốn quỳ xuống: “Thuộc hạ không dám!”
Cao Thịnh Phong chậm rãi nói: “Ta nghe nói, ngươi ở bên ngoài, dùng tên giả, tự xưng Cao Ma Sứ?”
Lư Nhã Giang tim thắt chặt, chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt Cao Thịnh Phong.
Cao Thịnh Phong nâng cằm y, bức y nhìn mình, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, châm chọc: “Tả hộ pháp, ngươi xứng sao?”
Không biết có phải do vết thương cũ tái phát, ngực Lư Nhã Giang như bị ngân châm đâm mạnh vào, đau không thở nổi.
Cao Thịnh Phong nhìn sắc mặt trong nháy mắt mất đi huyết sắc của y, lạnh lùng cười, nói: “Đi thôi, về Xuất Tụ Sơn. Ngươi vứt bỏ nhiệm vụ hộ pháp của mình, lại còn bắt bản giáo chủ tự mình đến tìm!”
Lư Nhã Giang lảo đảo theo sau hắn, lại quay đầu nhìn thoáng qua căn nhà tranh mình ở bấy lâu, nhịn không được hỏi: “Giáo chủ… Thư sinh kia…”
Cao Thịnh Phong cũng không quay đầu: “Bị ta giết rồi.”
Lư Nhã Giang lấy tay che ngực. Một nửa tim hắn bị Cao Thịnh Phong chiếm cứ, nửa còn lại Hàn Sính đã khoét đi rồi, không còn dư thừa bất cứ chỗ nào cho Dương Nhân Hòa. Cớ sao khi nghe thấy đáp án này, nơi đây lại nhói đau?
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook