Lần đầu tiên xoa bóp toàn thân, Lư Nhã Giang tức nghiến răng nghiến lợi, hai ba lần về sau, y đã bình tĩnh hơn, dù sao để người ta sờ một lần cũng là sờ, sờ hai lần cũng là sờ, quen rồi thì thôi.

Đêm, Dương Nhân Hòa mang đến một thùng tắm lớn, đồ đầy nước, thử độ ấm rồi bế Lư Nhã Giang vào thùng. Hắn hỏi Lư Nhã Giang: “Nước có nóng quá không?”

Lư Nhã Giang căng mặt nói: “Không cảm nhận được.”

Vì thế Dương Nhân Hòa bắt đầu làm xoa bóp buổi tối theo lệ cho y, đầu tiên là bóp đầu, ấn xuống bả vai rồi cánh tay. Sau đó Dương Nhân Hòa khó xử nói: “Không ấn đến phía dưới.”

Lư Nhã Giang trợn mắt: “Ngươi không biết leo vào?”

Dương Nhân Hòa chỉ đợi lời này của y, nhưng vẫn nhăn nhó một hồi, gì mà Mạnh phu tử bảo nam tử không nên tắm cùng nhau, Mạnh phu tử bảo không phải vợ chồng không được tiếp xúc thân thể, đến khi Lư Nhã Giang gằn từng chữ “Để cho ta nghe ba chữ Mạnh phu tử nữa ta cắt đầu lưỡi ngươi” mới mặt nhăn mày nhíu cởi áo ngoài và giày, chừa lại áo trong bước vào thùng tắm.

Dương Nhân Hòa để Lư Nhã Giang úp sấp lên cạnh thùng, ấn dọc theo sống lưng y. Lúc tới xương cụt, ngứa ngáy tay chân, ngón tay từ từ trượt vào khe mông, đảo quanh cửa động. Hắn nhấn một hồi thì bị Lư Nhã Giang phát hiện, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ngươi làm gì đấy!”

Dương Nhân Hòa xấu hổ nói: “Nơi này cũng phải xoa bóp chứ? Nếu không ấn lỡ về sau khó dùng thì sao?”

Lư Nhã Giang máu lên não, gằn từng chữ: “Ngươi dám chạm vào ta chặt tay ngươi.”

Dương Nhân Hòa nghĩ thầm không được chạm bằng tay vậy dùng thứ khác được không? Sợ Lư Nhã Giang nổi bão nên thôi, ra vẻ uất ức nói: “Hàn huynh, không phải là vì ta muốn tốt cho ngươi sao. Hầy, ta sợ Hàn huynh để lại di chứng, ngươi tưởng ta muốn lắm sao!”

Ấn xong phía sau, Dương Nhân Hòa xoay Lư Nhã Giang lại, gác một chân của y lên vai mình, từ bắp đùi từ từ xoa bóp lên. Tư thế này khiến hai chân Lư Nhã Giang banh rộng, nơi nên bại lộ hay không nên bại lộ đều bày ra trước mắt Dương Nhân Hòa. Nếu là đang nằm, y có thể nhắm mắt làm ngơ, đáng giận y đang tựa ở cạnh thùng, chính mình cũng thấy rõ.

Chốc lát sau, Dương Nhân Hòa nói: “Á, Hàn huynh, mặt ngươi sao đỏ thế, có phải nước nóng quá không? Ngươi không thoải mái à?”

Lư Nhã Giang rít qua kẽ răng: “Bớt, nói, nhảm.”

Dương Nhân Hòa ấn toàn thân y xong, chuẩn bị xoa bóp nơi đó. Hắn nói một câu “Đắc tội”, sau đó làm bộ ghét bỏ nắm thứ đó của Lư Nhã Giang vuốt mạnh, Lư Nhã Giang tức muốn hộc máu: “Bản mặt đó của ngươi là gì! Ngươi uất ức lắm hả!”

Dương Nhân Hòa bĩu môi: “Uất ức thật mà, Hàn huynh, ta lớn như vậy còn chưa từng chạm qua chỗ này của người khác đâu, chính của ta ta cũng chưa chạm nữa là.”

Lư Nhã Giang nổi điên nói: “Câm miệng! Còn bày cho ta xem bộ mặt này nữa ta giết ngươi!”

Dương Nhân Hòa khóc không ra nước mắt: “Hàn huynh ngươi thật không thể nói đạo lý, nếu không phải vì ngươi, sao ta có thể làm ra loại chuyện không tuân theo lời giáo huấn của thánh nhân này.” Tay lại nghịch đến vui sướng, vân vê quả cầu nhỏ trơn mềm, nhào nhào, chọt chọt, kéo kéo.

Không bao lâu sau, thứ đó của Lư Nhã Giang dần cứng lên, tuy không cương đứng như bình thường nhưng biến hóa vẫn có thể nhận ra rõ ràng.

Lư Nhã Giang nhắm mắt vờ ngủ, cố tình tên thư sinh kia không biết còn la to: “Hàn huynh, của ngươi sao tự nhiên to lên nè!”

Nếu không phải tay không cử động được, Lư Nhã Giang thật sự muốn bóp chết hắn.

Dương Nhân Hòa thấy vẻ mặt vừa xấu hổ vừa giận dữ của y, cười xấu xa, đột nhiên sáp tới, kê cổ lên vai Lư Nhã Giang, làm thành tư thế ôm, tay phải vẫn nắm thứ kia. Lư Nhã Giang giả bộ không nổi nữa, lạnh lùng nói: “Làm gì đây?”

Dương Nhân Hòa ngây thơ nói: “Ta, ta không dám nhìn.”

Hắn không nhìn cũng tốt, Lư Nhã Giang cũng cảm thấy thoải mái hơn, vì thế không nói gì nữa.

Ngâm mình xong, Dương Nhân Hòa bế Lư Nhã Giang ra, lau khô toàn thân cho y, thay quần áo sạch sẽ rồi nhét vào ổ chăn. Xoa bóp một ngày cộng thêm ngâm nước nóng, Lư Nhã Giang thư thái hơn rất nhiều, đầu gối và khuỷu tay đã có thể gập lại đôi chút nhưng vẫn không thể cử động linh hoạt.

Tối Dương Nhân Hòa ngủ trong đầu toàn là hình ảnh vừa rồi Lư Nhã Giang ngồi trong thùng vừa ẩn nhẫn vừa động tình, không nhịn được khí huyết dâng trào, tịch mịch khó nhịn ôm chăn lăn lộn trên giường. Lăn qua lộn lại, hắn hổn hển bật dậy, đưa tay điểm huyệt ngủ của Lư Nhã Giang, lầm bầm: “Bổn giáo chủ hầu hạ ngươi như thế, dựa vào gì còn phải nhịn? Không nhịn nữa!” Dứt lời xoay người nhào tới, một đêm xuân ý.

Hôm sau Lư Nhã Giang tỉnh lại, cảm giác phía sau hơi khó chịu. Song thứ nhất y trúng độc mất cảm giác, thứ hai tối qua Dương Nhân Hòa rất cẩn thận, cho nên y chỉ cho rằng cơ thể mình chưa khỏe, không nghĩ nhiều.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương