Tối, chờ Lư Nhã Giang ngủ, Dương Nhân Hòa điểm huyệt ngủ của y, bò dậy thay đồ, vén chăn cho Lư Nhã Giang rồi cầm lấy Mai Văn Nữu Ti Kiếm không một tiếng động ra ngoài.

Để che giấu nội lực hắn đã tự phong bế năm đại huyệt của mình. Hắn lấy ra một cây ngân châm, đâm lên mấy đại huyệt, cảm nhận nội lực ngưng trệ bắt đầu chảy xuôi, yên lặng chờ một lát, thấy cơ thể nóng lên liền dùng khinh công chạy đến rừng cây ngoài Cốc Thủy Trấn.

Trời đêm nổi gió, bốn phía tối mịt.

Dương Nhân Hòa chạy một đường đến nhà cũ của Hàn Giang, lấy một mảnh vải đen che mặt, chỉ để lộ hai mắt. Hắn rút Mai Văn Nữu Ti Kiếm, hai ngón tay miết theo thân kiếm vẽ một đường từ chuôi kiếm đến mũi kiếm, giật mạnh một cái, thân nhuyễn kiếm rung động như rắn vặn vẹo kịch liệt, rung rung phát ra tiếng “xè xè” lớn, vang thủng tai! Cây cối bốn phía bị kinh sợ trước sát khí, xào xạc run rẩy, động vật ẩn nấp trong rừng phát ra tiếng rú thê thảm.

Cửa nhà gỗ bị mở ra, Trương Hạo Hãn chưa thấy người đã nghe tiếng: “Các hạ là người phương nào?”

Dương Nhân Hòa cười lạnh một tiếng, từ tốn nói: “Thiên Ninh Giáo, Bạch Y Quỷ, Doãn Ngôn.”

Trương Hạo Hãn từ trong nhà xông ra, chỉ thấy dưới ánh trăng lờ mờ, một người áo xanh đứng chắp tay, dáng người cao ngất, thân hình thon dài, tựa như thiên nhân!

Trương Hạo Hãn chấn động, sợ hãi khí thế phát ra trên người hắn, nửa ngày mới nói: “Ngươi… sao có thể là Bạch Y Quỷ…”

Dương Nhân Hòa thong thả bổ sung: “Đồ đệ của hắn.”

Trương Hạo Hãn câm nín.

Lát sau, Trương Hạo Hãn lại hỏi: “Ngươi tới đây định làm gì?”

Dương Nhân Hòa cười lạnh, rút Mai Văn Nưu Ti Kiếm đang cầm ngược sau lưng, tay khẽ động, thân nhuyễn kiếm lại phát ra âm vang đinh tai nhức óc!

Trương Hạo Hãn biến sắc: “Mai Văn Nữu Ti Kiếm… Ngươi! Ngươi rốt cuộc là ai!”

Dương Nhân Hòa nói: “Ta là Thiên Ninh Giáo Xích Luyện Ma Sứ.”

Trương Hạo Hãn hít sâu một hơi: “Không thể nào, ngươi là Xích Luyện Ma Sứ, vậy y là ai?”

Dương Nhân Hòa thong thả bổ sung như trước: “Nam nhân của y!”

Trương Hạo Hãn câm nín.

Dương Nhân Hòa đột nhiên phóng người lên, lao thẳng vào trong rừng cây, Trương Hạo Hãn kinh ngạc, khi thấy rõ phương hướng của hắn lập tức hiểu ra, vội vàng đuổi theo: “Chờ đã!”

Dương Nhân Hòa dừng trước bia mộ Kim Thiền Kiếm Lưu Viễn Thông, Trương Hạo Hãn đuổi theo, không dám tới gần, khẩn trương dò hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Dương Nhân Hòa dùng mũi kiếm miêu tả ký tự trên bia mộ, đọc từng chữ: “Mộ của Kim Thiền Kiếm Lưu Viễn Thông, bạn của ta. Ha!”

Trương Hạo Hãn khẩn trương đến mức chảy mồ hôi lạnh: “Người đã chết…”

Dương Nhân Hòa cao giọng ngắt lời: “Ngươi có biết vì sao ta chừa cho ngươi một con đường sống không? Năm đó ngươi thông đồng với Lưu Viễn Thông, mưu hại Hàn Giang cha ta, bức y ăn thuốc độc, tiêu tán công lực toàn thân, ngươi chết trăm lần vạn lần cũng không đủ! Thế nhưng niệm tình ngươi tỉnh ngộ kịp thời, thả cha ta đi, giữ được một cái mạng, ta lại niệm tình ngươi dù sao cũng là bạn thâm giao từ nhỏ của cha ta, y chưa chắc đã muốn thấy người đầu mình một ngã, mới phá lệ một lần. Nhưng ta chừa mạng cho ngươi, không phải để ngươi làm bẩn nhà cũ của cha ta, đem tên tội nhân này chôn trước cửa nhà cha ta!” Dứt lời, kiếm trong tay chém tới, công lực phát tán, Trương Hạo Hãn muốn tiến lên ngăn cản nhưng không kịp, chỉ nghe oanh một tiếng, bia mộ chế từ đá cẩm thạch vỡ từng mảnh rơi đầy đất.

Trương Hạo Hạn nhìn chằm chằm những mảnh vỡ, không thể hiểu nổi nói: “Ngươi… ngươi rốt cuộc là… Ngươi nói Hàn Giang chưa chết?”

Dương Nhân Hòa nghiến răng nghiến lợi: “Cũng chẳng khác gì chết là mấy.”

Trương Hạo Hạn lại nói: “Ngươi luôn miệng xưng Hàn Giang là cha ngươi, ngươi rốt cuộc…” Ông thật không rõ, Hàn Giang đã chết hai mươi năm vẫn im hơi lặng tiếng, đột nhiên chạy đến một đống thanh niên đều tự nhận mình là con trai của Hàn Giang. Hàn Giang rốt cuộc có bao nhiêu con trai? Một tá? Một rổ?

Dương Nhân Hòa cười khẽ, giọng nói nhu hòa hơn trước một ít: “Y là nhạc phụ của ta.”

Trương Hạo Hãn câm hẳn. Ông nghĩ nát óc không ra, Hàn Giang ngoài một đống con trai, tại sao lại thêm một đứa con gái nữa rồi.

Dương Nhân Hòa nâng mắt, Trương Hạo Hãn đối diện cặp mắt dài nhỏ của hắn trong đêm tối, cuối cùng toàn thân rét lạnh. Ông không thể đoán được nội công thiếu niên này thâm hậu đến mức nào, một chiêu hắn vừa ra khi nãy, bản thân ông chưa kịp nhìn thì bia mộ đã vỡ nát.

Dương Nhân Hòa lạnh lùng nói: “Chết rồi vẫn muốn làm người ta ghét, xem ra ta để ông ta chết quá thoải mái rồi. Còn ngươi nữa, ngươi không nhân cơ hội cút được bao xa thì cút, lại còn mang ông ta tới làm ngứa mắt người khác, đây là tự ngươi muốn chết, đừng trách ai.” Dứt lời nhún chân, kiếm trong tay đâm thẳng tới Trương Hạo Hãn.

Trương Hạo Hãn trở tay, Già La Đao rời vỏ, nghênh tiếp kiếm phong của hắn, nói: “Ta mặc kệ ngươi là ai, thiếu niên, ngươi đừng kiêu ngạo quá mức!”

Dương Nhân Hòa nói: “Lão thối, dám nói ta kiêu ngạo, ta thấy ngươi mới kiêu ngạo quá mức!”

Keng một tiếng, kiếm phong hai người chạm nhau, ma sát ra hoa lửa kịch liệt. Trương Hạo Hãn thầm giật mình! Vũ khí trong tay Dương Nhân Hòa là nhuyễn kiếm, theo lý sao có thể đối chiến trực diện với Già La Đao của ông? Thế mà mới một chiêu đã khiến ông lui nửa bước, có thể thấy được nội lực đối phương cao và trên ông xa! Đây cùng lắm chỉ là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, không thể ngờ rằng lại đem tu vi ông dốc lòng năm mươi năm đặt dưới chân!

Dương Nhân Hoa tuy cũng học qua cách dùng nhuyễn kiếm như Lư Nhã Giang, nhưng nhuyễn kiếm không phải vũ khí thường dùng của hắn, không quen tay, tuy rằng võ công hắn cao hơn Trương Hạo Hãn nhiều nhưng chỉ tạm thời đánh ngang. Mà hắn sở dĩ dùng vũ khí của Lư Nhã Giang là vì Lư Nhã Giang hiện tại không thể tự mình ra tay, hắn có ý muốn báo thù thay Lư Nhã Giang.

Trương Hạo Hãn đánh với hắn năm hồi liền biết đối phương không phải người lương thiện gì, trán rịn mồ hôi, nói: “Thiếu niên ngươi thật không biết nói lý, Viễn Thông tuy thân mang tội nghiệt, nhưng hắn đã lấy mạng chuộc tội, đời này hắn cảm mến Hàn Giang, ta chôn hắn nơi đây chỉ vì tâm nguyện kiếp trước của hắn.”

Dương Nhân Hóa nói: “Chó má! Hai tên các ngươi thật làm người khác chán ghét, ta hận không thể nghiền xương các ngươi thành tro, ngươi không cút cho xa còn sáp tới tiếp tục làm ta khó chịu, hôm nay ta muốn lóc thịt ngươi, quất xác ông ta!”

Một bộ đao pháp Tu La của Trương Hạo Hãn, ánh đáo tới tấp, cơ hồ có thể nói là không kẽ hở. Dương Nhân Hòa mắt nhìn theo đao phong, nhạy cảm bắt được một khe hở, đánh xà lựa gậy (tùy cơ ứng biến), kề theo đao phong đâm tới gan bàn tay ông ta. Tay Trương Hạo Hãn buông lỏng, Già La Đao rơi xuống đất. Dương Nhân Hòa lật cổ tay, nhuyễn kiếm kê lên cổ ông.

Trương Hạo Hãn khiếp sợ, từ từ nhắm mắt lại, nói: “Ngươi đến báo thù cho Hàn Giang, ta không thể nói gì hơn. Chỉ là Viễn Thông đã chết, ngươi cũng đã chém vỡ bia mộ hắn, vậy hãy để hắn an nghỉ, cầu xin ngươi đừng bật nắp quan tài hắn.”

Dương Nhân Hòa lấy ra một bình thuốc từ lồng ngực nhét vào tay Trương Hạo Hãn, lạnh lùng nói: “Nuốt hết.”

Trương Hạo Hãn sửng sốt, chần chừ phút chốc, cuối cùng vẫn làm theo. Lát sau, ông đau đớn vặn vẹo cơ mặt, mồ hôi hột lăn xuôi theo Thái Dương, cơ thể từ từ gập xuống, cuộn tròn trên mặt đất.

Dương Nhân Hòa thu kiếm, lạnh lùng nói: “Đây là Tiêu Dao Tán Công Đan năm đó các ngươi cho Hàn Giang ăn, ta cho ngươi nếm thử mùi vị công lực tiêu tán, nội tạng thối rửa. Mạng ngươi còn được hai tháng, hôm nay ta không bật nắp quan tài ông ta, tự ngươi đào người ra, tìm một chỗ mà chôn chung với ngươi, đừng làm ô nhiễm mảnh đất này. Một tháng sau ta sẽ phái người tới đây, còn bất cứ vật gì của ngươi hay ông ta, ta sẽ nghiền xương ông ta thành tro.”

Dứt lời tra kiếm vào vỏ, hờ hững rời đi.

=====================

Bị tình cảm của giáo chủ làm cho cảm động rồi (/ToT)/~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương