Lư Nhã Giang nhớ rõ, năm đó khi còn là một thiếu niên, mỗi tối lúc luyện kiếm xong y sẽ lén nấp ngoài cửa phòng Doãn Ngôn nghe Doãn Ngôn đánh đàn. Doãn Ngôn cơ hồ mỗi ngày đều đàn khúc [Ngư Tiều] này, Lư Nhã Giang nhoài người dưới cửa sổ, lén nhìn vào trong qua khe cửa. Thường thường sẽ có một thiếu niên theo bên người Doãn Ngôn, thiếu niên này cứ cách một khoảng thời gian sẽ đổi một người, lúc thì “Khoát Đao”, lúc thì “Cửu Tiết Tiên” (roi chín đốt) … Có khi hai ba tháng đã đổi, có khi nửa năm mới đổi. Lư Nhã Giang cứ thế lén nghe hai ba năm. Y từ nhỏ đã rất sùng bái Doãn Ngôn, Doãn Ngôn bộ dáng xinh đẹp, đàn hay, võ công lại giỏi, y nghĩ, đến lúc nào Doãn Ngôn sẽ gọi y vào, để y như các thiếu niên khác nằm sấp trên đùi hắn, để hắn xoa đầu mình, để hắn ôm mình vào ngực dạy mình đàn.

Rốt cuộc có một ngày, Lư Nhã Giang lại lén đến nghe đàn, lần này bên người Doãn Ngôn không có ai. Doãn Ngôn khẩy hai âm, đột nhiên nói: “Vào đi.” Lư Nhã Giang ngẩn người một lúc mới ý thức được hắn đang nói với mình, nhất thời mặt nóng bừng, ngượng ngùng đẩy cửa vào.

Doãn Ngôn khó có được một lần hòa ái hỏi y: “Thủ khúc này ngươi đã nghe hai ba năm, hay không?”

Lư Nhã Giang vội nói: “Cực hay!”

Doãn Ngôn ra hiệu bảo y ngồi cạnh, chậm rãi đàn [Ngư Tiều] một lần nữa. Lư Nhã Giang lúc đó cùng lắm chỉ mới mười tuổi, mỗi ngày nhìn thiếu niên khác thân thiết với Doãn Ngoan, lòng rất hâm mộ, thế là thử tới gần, khẽ dựa vào lồng ngực hắn. Không nghĩ tới Doãn Ngôn phất tay đẩy y ra.

Lư Nhã Giang lúc ấy rất tủi, dè dặt lui sang một bên, vốn tưởng Doãn Ngôn sẽ mắng y, nào ngờ Doãn Ngôn chỉ im lặng nhìn y, sau một lúc lâu mới thở dài, nói liền một câu khó hiểu: “Thủ khúc này, vốn ta tự nghĩ ra, đến giờ cũng chỉ mình ta biết. Ta vốn nên dạy ngươi mới đúng.”

Lư Nhã Giang cho rằng hắn muốn dạy mình đàn, nhưng Doãn Ngôn chỉ lắc đầu rồi bảo y ra ngoài…

Giáo chủ đại nhân thoáng chốc đổ mồ hôi lạnh. Khúc [Ngư Tiều] này là thủ khúc đầu tiên Doãn Ngôn dạy hắn, lúc nhỏ hắn nghe Doãn Ngôn đàn, tần suất đàn khúc này cực cao, hắn còn tưởng chỉ là một thủ khúc bình thường, chưa từng nghe nói đây là thủ khúc Doãn Ngôn tự nghĩ ra!

Trong đầu Giáo chủ đại nhân nháy mắt lóe lên rất nhiều cách ứng phó.

Chiêu thứ nhất đã bị Hàn Sính dùng qua, dùng ánh mắt ai oán nhìn Lư Nhã Giang hỏi: Ngươi không nhớ ta ư? Năm đó trên Xuất Tụ Sơn, ta đánh đàn, ngươi luyện kiếm…

Chiêu thứ hai, kinh ngạc, giả ngu.

Chiêu thứ ba, bỏ chạy…

Lư Nhã Giang tựa như phát hiện ý đồ của hắn, kiếm dí tới gần thêm, cổ Dương Nhân Hòa đau rát, đã chảy máu. Hắn biết rõ Mai Văn Nữu Ti Kiếm sắc bén thế nào, lúc này cũng không kịp chạy nữa, vội nói: “Khoan đã!”

Lư Nhã Giang dừng tay, lạnh giọng: “Nói mau!”

Dương Nhân Hòa nói: “Ta, ta không biết ngươi nói Bạch Y Quỷ là ai, thủ khúc này, mấy năm trước có một nam nhân dạy ta. Hắn nói khúc này tên [Ngư Tiều], còn để lại một câu, môn cách lưu thủy thập niên vô kiều.”

Lư Nhã Giang run rẩy. Đây là lần thứ hai y nghe thấy tám chứ “Môn cách lưu thủy thập niên vô kiều” này. Ngoài cửa có dòng sông, mười năm không bắc cầu, mười năm ngăn cách với thế gian, người này không thấy chán thật sao? Mà tám chữ này, vì sao luôn dính líu với Doãn Ngôn.

Lư Nhã Giang im lặng dò xét Dương Nhân Hòa, thấy nét mặt hắn kinh hoảng luống cuống, nghĩ đến hắn không biết võ công, lại thấy trên cổ hắn đã chảy máu, thế là buông kiếm, cảnh giác nhìn hắn chằm chằm: “Nói, ai dạy ngươi!”

Dương Nhân Hòa lén lau mồ hôi lạnh, nói: “Mấy năm trước…”

Lư Nhã Giang cắt ngang: “Chính xác là mấy năm?”

Dương Nhân Hòa vội nói: “Ba, ba bốn năm trước, có một nam nhân đi ngang qua đây, y… thân trọng thương, ngất ngoài cửa nhà ta, ta trị thương cho y, y dưỡng thương lành rồi thì dạy ta thủ khúc này.”

Lư Nhã Giang nói: “Y tên gì?”

“Không biết…”

Xoạt một tiếng, kiếm của Lư Nhã Giang lại rời vỏ, Dương Nhân Hòa vội khoát tay: “Ta thật sự không biết, y không nói với ta.”

Lư Nhã Giang nói: “Y trông thế nào? Ăn mặc ra sao?”

Dương Nhân Hòa nói: “Ờ… Mắt hoa đào, sống mũi cao, môi mỏng, mặt…” Khoa tay múa chân một trận, “Đại khái chừng ba mươi.”

“Chừng ba mươi?” Lư Nhã Giang đầy hoang mang, “Không lẽ… là Hàn Giang?” Theo tin tức từ miệng bọn Lưu Viễn Thông, Trương Hạo Hãn và Hàn Sính, y xâu chuỗi lại, ước chừng đã đoán được chuyện hai mươi năm trước. Y không tin Doãn Ngôn sẽ định lời thề ẩn cư môn cách lưu thủy thập niên vô kiều với một nam nhân, nhưng hôm nay hồi tưởng lại, Doãn Ngôn viết thủ khúc này, biểu tình khi hắn đàn thủ khúc này… rõ ràng có gì đó!

“Nhưng Hàn Giang không phải đã chết sao? Không lẽ y chưa chết?” Lư Nhã Giang đầy hoang mang, không tìm được manh mối.

Lát sau, y hỏi Dương Nhân Hòa: “Lời ngươi nói, thật chứ?”

Dương Nhân Hòa gật đầu liên tục: “Ta là đệ tự Khổng Môn, sẽ không nói dối.”

Lư Nhã Giang nghĩ trái nghĩ phải, nghĩ mãi không ra, y hận không thể lập tức trở về Xuất Tụ Sơn hỏi Doãn Ngôn cho rõ ràng, thế nhưng cố tình khói lệnh đã mất. Lại hỏi Dương Nhân Hòa còn biết gì không, Dương Nhân Hòa chỉ lắc đầu không rõ.

Lát sau, Dương Nhân Hòa ra ngoài nấu nước, Lư Nhã Giang nằm trên giường, vẫn suy nghĩ. Nếu người dạy Dương Nhân Hòa đàn [Ngư Tiều] là Hàn Giang, Hàn Giang không chết, vậy Hàn Sính con y có lẽ cũng chưa chắc đã… Y không hề nhìn thấy thi thể của Hàn Sính!!

Nghĩ tới đây, Lư Nhã Giang bật khỏi giường, nhất thời đau sốc hông, ôm ngực đau cuộn người. Trên mặt y chốc lát là vui, chốc lát là buồn, cuối cùng chảy nước mắt bật cười: “Ta chưa từng thấy thi thể của hắn, sao có thể trở về báo cáo kết quả với Giáo chủ? Đúng, ta phải tìm cho ra hắn, chặt đầu hắn, mới có thể về gặp Giáo chủ!”

Dương Nhân Hòa bưng nước ấm vào phòng thì thấy biểu tình quỷ dị của Lư Nhã Giang, sợ tới mức thiếu chút hất thau nước trong tay.

Lư Nhã Giang nói, “Mau lên, ngươi đi sắc thuốc cho ta, vào thành mua ít thức ăn, ta phải dưỡng thương, dưỡng lành rồi, ta muốn vào thành!”

Dương Nhân Hòa giật mình: “Vào thành làm gì?”

Lư Nhã Giang mỉm cười: “Ta muốn tìm một người. Già La Đao, Trương Hạo Hãn.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương