Ban đêm, Hàn Sính bảo Lư Nhã Giang vận công phối hợp hắn, hai người ngồi đối diện nhau, nội lực giao hội. Hồi lâu sau, Lư Nhã Giang thu công, chỉ thấy cơ thể vô cùng thoải mái dễ chịu, một dòng nước ấm chảy xuôi trong người, cảm giác rét lạnh nhiều ngày quấy nhiễu y đã hoàn toàn biến mất. Ngay lúc y kinh hỉ thì thấy Hàn Sính đối diện sắc mặt tái nhợt, nôn ra một búng máu đen.

Lư Nhã Giang hoảng sợ, lập tức tiến tới bắt tay Hàn Sính thăm dò mạch tượng, nghi ngờ nói: “Ngươi… ngươi dẫn tất cả độc trong người ta vào cơ thể mình?”

Hàn Sính cười yếu ớt: “Đúng vậy, thể chất ngươi quá hàn, ta sợ ngươi chịu không nổi, vậy nên dẫn qua, ta luyện nội công thiên dương, bức độc cũng có thể nhanh hơn chút.”

Lư Nhã Giang im lặng một lúc, nói: “Đừng tưởng rằng như vậy ta sẽ đưa ngươi thuốc giải!”

Hàn Sính nhắm mắt cười ha ha: “Rồi rồi, ta không cần thuốc giải của ngươi.”

“Tối cũng đừng xáp lại, ta sẽ không sưởi ấm cho ngươi!”

“Rồi, ta tự sưởi ấm.”

“…” Lư Nhã Giang đột nhiên đứng lên, giẫm Hàn Sính, trừng hắn: “Ngươi là ngụy quân tử!”

Hàn Sính uất ức ôm chỗ đau bị đá, nhíu mày: “Ngươi đá thì đá, cần gì dùng sức vậy, đau chết.”

Lư Nhã Giang lại bồi thêm một cú, tiếp tục trừng: “Ta đá phế luôn ngươi đấy rồi sao!”

Hàn Sính cười khổ: “Chẳng ra gì…” Nhỏ giọng thì thầm, “Thật không hiểu tại sao ta thích ngươi. Trừ ta ra, còn ai thích ngươi được nữa!”

Lư Nhã Giang đương nhiên nghe được, nhưng bất ngờ không rút kiếm đòi chém hắn, mặt hiện lên chút bối rối, cuối cùng đi qua một bên.

Một lát sau, Hàn Sính theo tới chỗ y ngồi xuống, “Này, ngươi có người mình thích không?”

Lư Nhã Giang quay đầu liếc hắn: “Thích?”

“Đừng nói ngươi không hiểu cái gì gọi là thích nha?”

“Liên quan gì tới ngươi!”

Hàn Sính vội nhấc tay đầu hàng: “Chuyện không liên quan đến ta, ta hỏi vớ vẩn thôi, ngươi không muốn nói thì đừng trả lời.”

Lại một lát sau, Lư Nhã Giang đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Vì sao ngươi nguyện ý đưa bí tịch cho ta?”

Hàn Sính lười biếng cười nói: “Ta trúng độc của ngươi, ta không đưa ngươi bí tịch, ngươi sẽ đưa ta thuốc giải sao?”

Lư Nhã Giang hoài nghi nhìn chằm chằm hắn: “Bí tịch Ngũ Luân, hẳn là một vật rất quan trọng, trên giang hồ chắc không có ít người mơ ước, cũng chắc chắn không chỉ mình ta tới giành. Ngươi là truyền nhân duy nhất của Ngũ Luân Giáo, từ đầu đến giờ, ngươi đều đáp ứng quá dễ dàng, ngươi thật sự không giở trò gì?”

Hàn Sính nói: “Đúng rồi, ta là truyền nhân duy nhất của Ngũ Luân Giáo, Ngũ Luân Giáo chúng ta trước giờ chỉ truyền cho một người, hơn nữa phải truyền cho con trưởng. Vậy nên ta phải tìm được một cô nương sinh cho ta một đứa con, sau đó chọn một đứa thích hợp luyện võ nhất, dạy võ công cho nó… Nhưng hiện tại ta chưa tìm được vợ, bí tịch thì sẽ bị ngươi lấy.”

Lư Nhã Giang im lặng nhìn hắn.

Hàn Sính cười: “Bí tịch cho ngươi thì cho thôi, dù sao đều ở trong đầu ta, đến lúc đó ta truyền miệng cũng vậy.”

Hai người đều không nói lời nào, không khí nặng nề bao trùm. Hàn Sính lấy can đảm nhích tới gần Lư Nhã Giang, Lư Nhã Giang nghi ngờ nhìn hắn một cái, không né tránh, cũng không có dấu hiệu muốn phát tác. Hàn Sính nói: “Ta luôn luôn… tìm một cô ngươi nguyện ý sinh con cho ta, vì Ngũ Luân Giáo có người kế tục… Nhưng ta gặp ngươi, tim ta liền rối loạn, tuy ngươi đá ta đánh ta, ta thấy ngươi vui vẻ, lòng ta cũng vui vẻ… Ta nói vậy ngươi đại khái sẽ không tin, dù ngươi không hạ độc ta, ta cũng sẽ cam nguyện đưa bí tịch cho ngươi… Không cần tìm cô nương nữa, chỉ cần ngươi… Cao công tử, ta thích ngươi…”

Ngoài dự kiến của Hàn Sính, Lư Nhã Giang nghe xong không phát tác, trầm mặc một hồi mới nói: “Ngươi không sinh con, Ngũ Luân Giáo chẳng phải mất trong tay ngươi?”

Hàn Sính ngẩn người, lẩm bẩm: “Ta… thật ra còn có một đứa em ruột, chỉ là thất lạc nhiều năm. Lần này đến đại hội võ lâm, chính vì muốn tìm em của ta, nếu tìm được nó, nếu nó đã có vợ có con, ta sẽ đưa ngọc bội cho cháu trai…”

“Ngươi có em trai?” Lư Nhã Giang nhíu mày hỏi.

Hàn Sính nói: “Em trai ta nhỏ hơn ta hai tuổi, năm ấy khi ta thất lạc nó, ta ba tuổi, nó mới một. Ta chỉ biết trên lưng nó có ba nốt ruồi đen liên tục, năm đó cha ta lạc mất nó ở vùng Phong Cốc Hà, không biết ai nhặt nó đi, cũng không biết nó còn sống hay không. Ta tìm nó, cũng như mò kim đấy biển mà thôi.”

Lư Nhã Giang nghĩ một chút, ờ một tiếng, lại không nói gì.

Hàn Sính vốn bị y tra tấn sắp mất hết kiên nhẫn, cố tình dẫn độc đi, nói thích y. Vốn định nếu y khó dễ lần nữa thì lập tức bỏ y lại chạy, mấy ngày sau đổi thân phận mới, nhất định phải đòi lại mấy ngày ăn khổ vừa rồi từ tay y. Nhưng không nghĩ tới, Lư Nhã Giang lại phản ứng như vậy.

Hàn Sính rơi vào thế khó xử, lại gần thêm chút, tay nhẹ nhàng bắc lên vai Lư Nhã Giang: “Cao công tử, thật ra… ta vừa gặp đã yêu ngươi.”

Lư Nha Giang lạnh nhạt nói: “Ồ.” Đột nhiên chuyển giọng, “Ngươi thật sự bị bệnh sợ máu? Võ công của ngươi cao như vậy, tại sao lại sợ máu.”

Hàn Sính ngẩn người: “A? Họ Hàn chúng ta đều bị bệnh sợ máu, ta cũng…”

Lư Nhã Giang đột nhiên kéo tay hắn ta, rút nhuyễn kiếm cứa mũi kiếm lên ngón tay hắn, đẩy lại hỏi: “Chóng mặt không?”

Hàn Sính choáng váng toàn thân, không biết hiện tại nên nhũn người hay bất tỉnh luôn.

Lư Nhã Giang rất nghiêm túc nói: “Xem ra ngươi không chóng mặt. Ngươi nghĩ nhiều rồi, tổ tiên ngươi bị, không có nghĩa ngươi cũng bị.” Dừng một chút, lại nói: “Tổ tiên ngươi muốn truyền cho con trưởng…” Lại dừng, nghĩ nghĩ, không nói tiếp.

Hàn Sính thu tay về, cười khan.

Lư Nhã Giang đứng dậy muốn đi, Hàn Sính vội kéo tay y lại: “Cao công tử, ta…”

Lư Nhã Giang lạnh nhạt rút tay ra, nói: “Ta không hiểu cái gì là thích. Ngươi nếu lằng nhằng nữa, ta sẽ cắt lưỡi ngươi.” Dứt lời xoay người bước đi, bỏ lại Hàn Sính một mình dưới đất đần mặt. Hắn nghĩ lại nghĩ, nghĩ lại nghĩ, cuối cùng thở dài, vòng lại cạnh đống lửa ngủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương