Chuyện về con gấu hung dữ kia sau này ta mới biết được, mắt của nó là do kẻ điên lúc trước làm mù, một người một gấu đánh nhau nhiều năm, vì giành địa bàn, vì thức ăn, cuối cùng thuần túy là vì gây chuyện báo thù. Con gấu tập kích ta chắc là cảm giác ta là người của kẻ điên, giết ta có thể làm cho kẻ điên thương tâm rất lớn.

Đầu năm nay, ngay cả gấu cũng giảo hoạt như vậy.

Con gấu kia dù sao cũng coi như là “Thú quý”, kẻ điên lưu lại da nó ngay từ đầu ta tưởng hắn làm chiến lợi phẩm treo ở trong động, sau này mới biết được là chuẩn bị cho ta.

“Cho ta?”

Da này hắn thuộc rất lâu, không có công cụ để làm nên hắn thuộc đặc biệt chậm, có đôi khi ta ngủ hắn còn ngồi ở bên cạnh đống lửa thuộc da.

Kẻ điên xoa xoa đầu của ta nói: “Mùa đông lạnh, lót, ấm.”

Nguyên lai là cho ta dùng vào mùa đông.

“…… Cảm tạ.” Ta sờ lớp da gấu mềm nhẵn nhưng dày, tuy rằng vẫn còn mùi tanh nhưng ở đây nơi thâm cốc không một bóng người, có thể xem như là hàng cao cấp cho mùa đông.

Đáng tiếc ta không dùng được nhưng kẻ điên có thể sử dụng, cũng không tính lãng phí.

Nơi này thâm sơn cùng cốc ngăn cách với thế giới bên ngoài, ta chỉ ở đây mấy tháng cũng đã không thể chịu đựng được, thật không biết kẻ điên trải qua như thế nào. Có thể cũng chỉ có người điên mới chịu đựng một nơi tịch liêu và cô độc này.

Nghĩ đến kẻ điên một người bọc da gấu đơn sơ chờ đợi trong động, ngoài động là tuyết rơi trắng xoá, hắn vẫn một người ngồi ở chỗ kia, đói bụng thì ra ngoài kiếm ăn, tìm một vài quả dại, hoặc vài con vật. Vận khí tốt thì ăn no nê, vận khí không tốt thì cái gì cũng tìm không thấy, tiếp tục đói bụng trở về hang động. Thiên địa lớn như vậy lại chỉ có hắn một người, nếu không phải ta rơi xuống đây chắc trên đời cũng không có người biết hắn còn sống……

Sách, Hàn Thanh Ngôn ngươi làm gì? Ngươi đây đang làm gì?

Ngươi là một giáo chủ Ma Giáo ngươi cho rằng ngươi đang phổ độ chúng sinh, cứu khổ cứu nạn Bồ Tát sống sao? Nếu hắn ở đây hơn một năm thì có thể ở được lâu hơn, hắn là người điên biết cái gì là cô độc? Cái gì là tịch mịch? Ngươi nên tìm đường rời khỏi nơi này, trở về giáo còn có nhiều việc trọng yếu hơn phải làm, chẳng lẽ muốn mang theo người điên đi cùng để liều mạng với nhân sĩ chính đạo sao? Hắn ở trong này ít nhất không cần lo lắng đến tính mạng, đi với ngươi sẽ luôn lo lắng đề phòng, có mệnh sống hay không cũng không biết……

“Niếp Niếp?” Bàn tay ấm áp đột nhiên xoa lên mặt của ta, ta hoảng sợ ngẩng đầu nhìn, thấy ánh mắt kẻ điên có chút lo lắng.

Ta nhếch khóe miệng, nở một nụ cười, đầu óc không biết chạm vào chỗ nào, thốt ra: “Nếu không có hài tử, ngươi còn đối tốt với ta như vậy không?”

Trong động rất yên tĩnh, ta thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của mình, cả người khẩn trương đến mức mạc danh kỳ diệu. Thực ra ta cũng không biết muốn nghe hắn trả lời thế nào nhưng nếu hắn trả lời sẽ không, ta cũng có thể đi thoải mái hơn một chút.

Lần đầu tiên ta cảm thấy mình rất là dối trá, cùng với vài nhân sĩ chính đạo kia rất là tương xứng.

Hắn nhìn chằm chằm ta rất lâu, cuối cùng nói một làm tâm của ta lập tức chấn động.

“Niếp Niếp, trọng yếu nhất.”

Trong chốc lát ta nói không ra trong lòng là cảm thụ gì, cảm giác có chút trướng có chút chua xót còn có chút đau, buồn cười…… Lại vớ vẩn.

Tạm thời bỏ qua những vấn đề khác, câu này tốt xấu gì cũng coi như là một câu tương đối xuôi tai.

Nhưng vừa nghĩ đến những chuyện ngoài cốc, nghĩ đến nhiều giáo chúng còn chờ ta trở về chủ trì đại cục, chút phiền muộn ấy cũng nhanh chóng lướt qua.

Ta cùng hắn chung quy bất đồng, nếu không có nơi đáy cốc này gặp gỡ thì nên là người lạ.

Hôm nay cho dù có da thịt chi thân, cũng không thể dây dưa một đời.

Kiều về kiều, lộ quy lộ, ta là giáo chủ của ta, hắn là kẻ điên của hắn đây chính là kết cục tốt nhất.

Chỉ là trước khi đi …… Ta vẫn có một chuyện muốn làm.

Ta một phen ôm chặt cổ hắn, treo ở trên người hắn nói: “Kẻ điên, muốn không?” Lời nói ám chỉ ý vị nồng hậu, ta còn dùng đầu gối nhẹ nhàng đụng chạm vào bụng hắn.

Hắn nắm lấy chân của ta, thanh âm cố gắng duy trì vẻ chững chạc đàng hoàng: “Không được, sẽ tổn thương đến hài tử.”

Ta híp mắt nghĩ ngươi đem ta thao cả ngày hài tử cũng không bị gì được, vẻ mặt vẫn như cũ dụ dỗ hắn.

“Này…… Tháng đủ rồi không gây thương tổn, đêm nay làm đi” Ta kéo cổ hắn xuống đồng thời hôn lên vành tai hắn, vươn đầu lưỡi liếm một cái: “Được không hả?”

Ta rất ít đối với kẻ điên chịu thua, càng đừng nói là chủ động cầu hoan, hắn bình thường nếu không thao ta cũng muốn mỗi đêm cọ xát ta phát tiết, sao lại chịu được dụ hoặc như vậy, hắn thở gấp liền đem ta đè trên da gấu.

Dưới thân là da lông rất dày, so với cỏ khô thì cái đệm này thoải mái hơn nhiều. Ta bị hắn đè nặng giống như nữ tử thừa hoan theo lý không nên cảm thấy cao hứng, nhưng trong nháy mắt ta lại thở phào một cái.

Cuối cùng cũng đã từng làm “Phu thê”, xem như dùng thời gian này trả ân tình cho hắn.

Hắn hôn mắt cá chân của ta, theo một đường hôn đến mặt trong đùi, hiện giờ thương thế ta đã hết dùng tư thế gì cũng không thành vấn đề gì, cũng thuận theo hắn ép buộc.

Động tác của kẻ điên vội vàng lại không thô lỗ, khắp nơi che chở bụng của ta, thoạt nhìn hắn vẫn rất để ý “Tiểu hài tử”.

Khi hắn tiến vào cơ thể của ta, hậu huyệt đã lâu không làm có một chút đau đớn nhưng không rõ ràng. Hắn đợi một lát, thấy ta buông lỏng mày ra mới nhẹ nhàng đưa đẩy.

Đại khái vẫn là sợ ta bị thương động tác của hắn không lạnh không nóng, có lực nhưng rất theo khuôn phép làm ta có chút khó chịu. Ta đã quen tiết tấu hắn như mưa rào, loại cảm giác này như treo người ở giữa không trung, mũi chân ta bắt đầu cong lên.

“Ngươi…… Nhanh lên…… A……” Ta cuộn tròn ngón chân, hậu huyệt tự động co rút phun ra nuốt vào.

Kẻ điên tiếp tục của giữ eo của ta không để ta lộn xộn. Ta rên rỉ xoay chuyển thân thể muốn thoát khỏi khoái cảm sắp tới.

Kẻ điên cũng giống như là đã lâu chưa khai trai nhịn không được ngoạm lấy một bên đầu v* của ta mà liếm mút, hạ thân bắt đầu lại ổn lại trọng đưa đẩy lên.

“Cáp a…… A a……” Động tác đó giống như trực tiếp kích thích nguồn cội khoái cảm làm ta không thể tự giữ, năm ngón tay siết chặt vào da lông, hai chân gắt gao kẹp chặt eo kẻ điên, một lát sau liền run rẩy tiết ra.

Ta mềm mềm ngã vào trong đệm, đùi hơi hơi co rút, thời gian rất lâu không có phát ra âm thanh.

Đêm đó kẻ điên khắc chế làm hai lần, sau đó đơn giản thay ta lau rửa rồi ôm lấy ta ngủ.

Sáng sớm hôm sau trời chưa sáng hẳn kẻ điên đã đi ra ngoài tìm kiếm đồ ăn, ta biết hắn trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về, cầm trường mâu hắn làm cho ta cùng mấy chùm quả dại, chuẩn bị đi.

Trước khi đi ta đi đến trước rào chắn của nai mẹ.

“Ta có nói trước khi đi sẽ thả ngươi, thế nhưng hiện tại thịt càng ngày càng không dễ tìm thả ngươi có chút đáng tiếc.” Nai mẹ chớp đôi mắt to vô tri vô giác nhìn chằm chằm ta: “Bằng không ngươi cứ lưu lại đi, nhìn ngươi mập như vậy đi ra ngoài cũng bị mãnh thú khác ăn, không bằng để cho kẻ điên ăn.”

Ta thấy nó không có phản đối, hài lòng thưởng nó mấy quả dại, vỗ vỗ mông đứng dậy, đi ra cũng không quay đầu lại.

Đi đến cửa động, ta nhìn chăm chú theo hướng kẻ điên ly khai một lát, sau đó đi về phía ngược lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương