Giáng Tuyết Huyền Sương
Chương 19: Trần Huyền Sương đêm mưa nhớ tình

Phương Triệu Nam nhớ đến ông già gù đã chết, tại sao ông ta có võ công tuyệt thế mà lại không tự trị vết thương cho mình đến nỗi phải chịu nổi đau khổ dày vò trong mấy mươi năm? Tại sao trong người mang bệnh mà còn đến núi Cửu Cung tìm tung tích Huyết Trì đồ? Ông ta tựa như mang trong người mối huyết hải thâm thù, lại sợ có người phát hiện nơi ẩn thân, tại sao không chịu cho người thân duy nhất của ông biết gia thế, lại sắp xếp cho nàng rất nhiều chuyện kỳ dị. Đó là bảo nàng dùng một cây thoa gãy đến đầm Hắc Long để đòi lại cây long thiệp kiếm.

Cha mẹ Trần Huyền Sương ở đâu? Dù đã chết cũng phải cho nàng biết nơi chôn thân? ... Còn chiêu kiếm Xảo Đoạt Tạo Hóa mà chàng dùng đã bị Tiêu Dao Tử cho rằng là môn tuyệt học của ả yêu phụ năm xưa. Chiêu kiếm uy lực kinh người này tựa như đã khiến cho tính cách của Tiêu Dao Tử thay đổi, nếu ông ta nói không sai, chắc chắn ông già này có nỗi khổ không thể cho người ta biết. Chàng lại nhớ đến nàng Mai Giáng Tuyết xinh đẹp tuyệt trần nhưng mặt lạnh như băng, chàng cũng nhớ đến Tụ Thủ Tiều Ẩn vì hành động của Mai Giáng Tuyết mà đã hối hận về những lỗi lầm của mình. Còn thần y Ngôn Lăng Phủ đáng thương thì vẫn chìm trong cơn điên dại ... Tất cả những chuyện chàng gặp trong mấy tháng qua đều hiện rõ ràng lên trong đầu.

Trong lúc xuất thần, chợt nghe một tiếng A di đà Phật vang lên ở trước giường.

Định thần nhìn lại, chàng thấy một tiểu hòa thượng đang đứng chắp tay đứng đó hai thước. Chàng chỉ lo nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, không hề biết tiểu hòa thượng ấy đã đến bên cạnh từ lúc nào, thế rồi ngồi dậy nói:

“Tiểu sư phụ có chuyện gì?”.

Tiểu hòa thượng ấy cúi người đáp:

“Gia sư mời tiểu thí chủ đến phòng phương trượng gặp gỡ, có chuyện cần thỉnh giáo!” Phương Triệu Nam nói:

“Làm phiền tiểu sư phụ gọi Trần cô nương một tiếng ...” tiểu hòa thượng hạ giọng nói:

“Gia sư chỉ mời một mình tiểu thí chủ”.

Phương Triệu Nam ngạc nhiên:

“Chỉ một mình tại hạ ư?” tiểu hòa thượng cung kính đáp:

“Thí chủ yên tâm, tiểu tăng theo sư phụ đã lâu, chưa bao giờ nghe sai một câu”. Phương Triệu Nam cảm thấy nghi ngờ, nhủ rằng:

“Chả lẽ họ nghi ngờ mình, muốn tách mình và sư muội ra để giảm thực lực rồi chia nhau động thủ?” trong lòng tuy nghi ngờ, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh, mỉm cười rằng:

“Tiểu sư phụ năm nay bao nhiêu tuổi?” tiểu hòa thượng ấy rất lanh lẹ, tựa như đã thấy Phương Triệu Nam nghi ngờ, thế rồi mỉm cười nói:

“Tiểu tăng năm nay đã mười lăm tuổi, thí chủ hãy yên tâm, gia sư là người nhân từ, làm việc quang minh chính đại, tiểu thí chủ cứ việc đi, quyết chẳng có hành động gì bất lợi đối với tiểu thí chủ”. Phương Triệu Nam bị y nói trúng tim đen, thế là cảm thấy ái ngại, nhủ rằng:

“Phái Thiếu Lâm nổi danh trên giang hồ, ông ta là phương trượng chùa Thiếu Lâm chắc không đến nỗi dùng thủ đoạn hạ lưu đối phó với chúng ta, dù biết rõ có mai phục, mình cũng không nên tỏ ra yếu hèn”. Thế rồi cất bước ra ngoài.

Tiểu hòa thượng ấy vượt lên phía trước dắt đường cho Phương Triệu Nam, đi qua khoảnh sân, men theo con đường bằng đá trắng, đi thẳng về phía trước. Đi hai góc phòng thì đến một tòa lầu kinh. Tiểu hòa thượng ấy chắp tay, lui qua một bên nói:

“Gia sư đang chờ ở phía trong, tiểu tăng không được tự tiện vào bên trong, xin mời thí chủ!”.

Phương Triệu Nam thấy hai cánh cửa màu đen nửa đóng nửa mở, không thể nhìn được vào bên trong, hơi chần chừ, quay mặt sang nói với tiểu hòa thượng:

“Tại hạ tuy không phải là đệ tử của cửa Phật, nhưng không đến nỗi không thể biết thanh quy của chốn tự viện, nhưng không hiểu sao phòng phương trượng lại ở trong Tàng Kinh lâu như thế này?” tiểu hòa thượng ấy đỏ mặt nói:

“Tiểu tăng đã lỡ lời, thí chủ đừng để trong lòng, nơi này là phân viện của chùa Thiếu Lâm tại Đông Nhạc, không phải là bổn viện tại Tung Sơn, gia sư đang ở trong Tàng Kinh lâu”. Phương Triệu Nam thầm nhủ:

“Cũng đúng, nghe đồn rằng Tàng Kinh lâu là nơi cực kỳ quan trọng trong chốn chùa chiền, phương trượng của chùa Thiếu Lâm ở trong Tàng Kinh lâu cũng chẳng phải là chuyện lạ gì ...”.

Chàng đang suy nghĩ thì hai cánh cửa sơn màu đen đột nhiên mở to ra, hai nhà sư tuổi khoảng tam tuần, lưng cắm giới đao sánh vai bước ra, cùng chắp tay nói:

“Tệ phương trượng đợi ngài đã lâu”. Nói xong thì mỗi người thối lui một bước, cúi mình nhường khách. Phương Triệu Nam hơi gật đầu, bước thẳng vào trong phòng.

Đi được năm sáu bước, đến nơi chân cầu thang, chàng bất nhất chần chừ nhủ thầm:

“Tàng Kinh lâu là nơi quan trọng trong chùa, nếu mình tự tiện xông lên, đi nhầm thì chỉ e chẳng hay ho gì”. Trong lòng hơi do dự, chân thì ngừng bước.

Chợt nghe một tiếng Phật hiệu, bên tai vang lên tiếng cười của Đại Phương thiền sư:

“Tiểu thí chủ trẻ tuổi mà già dặn, thực khiến cho lão nạp kính phục”. Tiếng vừa dứt, cánh cửa bên cạnh cầu thang đã mở ra, phương trượng thiền sư chắp tay mỉm cười đứng ở đấy. Phương Triệu Nam thấy bên trong cánh cửa tối đen, lòng nhủ thầm:

“Chùa chiền là nơi trang nghiêm, không biết sao lại có một căn mật thất thế này?”.

thế rồi nghiêm mặt nói:

“Lão thiền sư cho gọi tại hạ, không biết có gì căn dặn?” Đại Phương thiền sư đã sớm hiểu Phương Triệu Nam nghi ngờ điều gì, vì thế ông ta mỉm cười nói:

“Tiểu thí chủ nhìn thấy Tàng Kinh lâu này của chúng tôi có nhiều cửa, chắc là trong lòng đã nghi ngờ, lát nửa lão phu sẽ từ từ nói rõ nguyên nhân, mời vào trong ngồi xuống, lão nạp còn có chuyện thỉnh giáo”. Nói xong lách người nhường ra một lối.

Phương Triệu Nam ưỡn ngực bước sải về phía trước, chàng tuy tinh mắt nhưng chẳng thấy gì cả, đi được sáu bảy ngã rẽ thì trước mắt sáng bừng lên. Chỉ thấy trong căn đại sảnh, Tiêu Dao Tử đang ngồi ở đấy, bên cạnh ông ta là Ngôn Lăng Phủ tay cầm gậy trúc. Bộ dạng giở điên giở dại của ông ta vẫn chưa hết, ông ta ngồi ngay ngắn trên ghế, bộ mặt ngẩn ngơ, Phương Triệu Nam bước vào trong sảnh, ông ta chẳng thèm quay đầu lại.

Ở một góc sảnh có một cái kim đỉnh, khói thơm từ trong kim đỉnh bốc ra, mùi u hương tràn ngập trong phòng. Đại Phương thiền sư bước tới trước rồi nói:

“Tiểu thí chủ ngày đêm đi đường đã mệt nhọc, lão nạp vốn không nên quấy nhiễu nữa nhưng có một vài chuyện thắc mắc, cho nên đành phải mời thí chủ đến đây”. Vừa nói thì vừa ngồi xuống chỗ.

Phương Triệu Nam trả lễ, ngồi xuống rồi nói:

“Không biết đại sư có gì dạy bảo, nếu tại hạ có thể nói được thì quyết không giấu giếm”. Đại Phương thiền sư nói:

“Lời của lão nạp có lẽ có vài chỗ thất thố, song đây không phải là chuyện một hai người chết mà là hào kiếp của võ lâm, mong tiểu thí chủ có thể nghĩ đến đại cuộc mà trả lời”. Phương Triệu Nam nói:

“Mời lão thiền sư cứ hỏi!” Đại Phương thiền sư thấy chàng rốt cuộc vẫn không chịu hứa trả lời những điều đã biết, chỉ thở dài nhẹ một tiếng rồi nói:

“Ông già tay cầm gậy trúc này có phải là Ngôn Lăng Phủ không?”.

Phương Triệu Nam nói:

“Đúng vậy, vãn bối đã từng đàm đạo với ông ta rất lâu, cho nên không thể nhìn lầm được”. Đại Phương thiền sư nói:

“Tiểu thí chủ có thể kể lại tình huống đã gặp Ngôn Lăng Phủ không?” Phương Triệu Nam hơi trầm tư rồi nói:

“Được thôi!” thế rồi kể hết những chuyện có liên quan đến Ngôn Lăng Phủ.

Đại Phương thiền sư mỉm cười:

“Thí chủ trả lời rất mau mắn, lão nạp rất cảm kích”. Phương Triệu Nam nói:

“Đâu dám, đâu dám, không biết đại sư có gì hỏi nữa chăng?” Tiêu Dao Tử đột nhiên chen vào nói:

“Ả thiếu nữ áo trắng có thực sự là người trong Minh Nhạc không?” Phương Triệu Nam nói:

“Theo vãn bối biết nàng quả thực là đệ tử của Nhạc chủ Minh Nhạc!” Đại Phương thiền sư hạ giọng niệm một tiếng A di đà Phật, nói:

“Lão nạp vốn không nên đem lòng tiểu nhân mà nghi ngờ người khác, nhưng vì sự việc quá lớn lao, đành phải hỏi mấy câu. Thiếu nữ áo trắng ấy không biết có quan hệ gì với tiểu thí chủ?”.

Phương Triệu Nam nhủ thầm:

“Hai chữ thiếp Tuyết nàng viết trên mảnh vải trắng, Đại Phương thiền sư đã thấy, nếu mình còn giấu giếm thì sẽ khiến cho họ càng nghi ngờ, chi bằng cứ nói thẳng ra cho xong”. Y nghĩ ấy lướt qua, thế rồi nói:

“Chắc là sau khi nhìn thấy tên của nàng, đại sư đã nghi ngờ, thật ra chuyện này rất buồn cười, khiến cho vãn bối khó mà kể lại được”. Đại Phương thiền sư nói:

“Lão nạp không có ý xen vào chuyện riêng của người ta, trong lòng cũng cảm thấy bất an ...”.

Phương Triệu Nam mỉm cười, nói tiếp:

“Điều đó cũng không cần, nàng chẳng qua chỉ là một lúc bốc đồng, tự quyết định chuyện hôn nhân, thật ra người trong Minh Nhạc đã quen thói dâm loạn, vãn bối sao có thể cùng một giuộc với nàng?” Đại Phương thiền sư nhắm hai mắt, nghiêm mặt nói:

“Hai chữ trinh tiết đức hạnh đối với nữ nhi còn quan trọng hơn cả tính mệnh, sao có thể dễ dàng khinh miệt? Theo lão nạp thấy, thiếu nữ áo trắng ấy dung mạo đoan chính, người vẫn chưa lấm bùn nhơ thí chủ đừng nên nói thế!” Phương Triệu Nam mỉm cười:

“Chẳng có tam mai lục trưng, chỉ mấy câu nói bằng miệng thì làm sao có thể cho là thật?”.

Chàng thấy Tiêu Dao Tử nói với vẻ rất thành thực:

“Lệnh cha mẹ, lời mai mối chỉ là chuyện thế tục, võ lâm chúng ta một lời hứa nặng như ngàn vàng, mãi mãi không thay đổi, đương nhiên là khác!”.

Phương Triệu Nam hơi ngạc nhiên, nhủ thầm:

“Kỳ lạ thật? Sao hai vị cao nhân đức cao vọng trọng, danh lừng võ lâm lại nói đến chuyện nam nữ, mà lời nói thì rất nghiêm túc, chân thành ...”.

Đại Phương thiền sư chợt chắp tay mỉm cười:

“Lão nạp từ năm tuổi đã vào chùa, chín tuổi đã thí phát, mười một tuổi đã may mắn được chọn làm đệ tử của chưởng môn đời trước, chẳng hề biết chuyện yêu đương của nam nữ, vốn không nên nhiều lời, nhưng vì chuyện này liên quan đến võ lâm chúng ta, vì thế lão nạp đành phải hỏi thêm một câu, bởi vì tình nàng thật hay giả có liên hệ rất lớn đối với võ lâm chúng ta”. Phương Triệu Nam nhíu mày:

“Xin thứ cho vãn bối ngu muội, không hiểu hàm ý của lão thiền sư”.

Đại Phương thiền sư lấy ra tấm khăn, trải ở trên bàn nói:

“Tấm khăn này là bản đồ của vị cô nương đó để lại, bên trong tấm khăn có mảnh giấy kể lại những chuyện tàn khốc trong Minh Nhạc, thí chủ hãy đọc qua rồi tính tiếp”.

Phương Triệu Nam cúi đầu, chỉ thấy trong một sơn cốc có trồng đầy cây cối, nhưng hình dạng của đóa hoa thì chưa bao giờ thấy, ở giữa có một bãi cỏ đề tám chữ nhỏ:

“Trong cốc Tuyệt mệnh, có tiệc Chiêu Hồn, hễ đến dự hội, có đi không về”.

Xung quanh là vách núi nhô cao chứ chẳng có gì cả. Phương Triệu Nam nhìn một hồi lâu, chẳng thấy điều gì nguy hiểm, nén không được hỏi:

“Lão thiền sư học rộng hiểu nhiều, không biết đã nhìn ra chỗ nào đáng nghi trong tấm bản đồ này?” Đại Phương thiền sư lắc đầu chép miệng:

“Lúc ban đầu lão nạp còn tưởng có điều gì kỳ lạ cho nên mời Tiêu lão tiền bối đến cùng nghiên cứu. Nào ngờ một lúc lâu vẫn không tìm ra điểm đáng nghi, nhưng hình dạng của đóa hoa khiến cho lão nạp nghi ngờ, lão nạp từ nhỏ đã sống trong chùa Thiếu Lâm, gia sư lại rất thích trồng hoa và cây cỏ, trong chùa Thiếu Lâm tuy không dám nói có đầy các loại kỳ hoa dị thảo trong thiên hạ, nhưng lão nạp đều đã nhìn thấy các loại hoa, dù không nhìn thấy cũng đã nghe người ta nói đến. Nhưng hình dạng của hoa ở đây không giống như thường tình, chắc trên đóa hoa có điều gì khác lạ, nếu là các loại ám khí như độc thủy, độc tiễn thì chẳng có điều gì đáng lo! ”.

Tiêu Dao Tử nói:

“Lão hủ ẩn cư trong chốn thâm sơn, biết rất nhiều các loại kỳ hoa dị thảo, nhưng chưa bao giờ thấy loại hoa này, nay đã xác định Nhạc chủ của Minh Nhạc chính là mụ yêu phụ đã sử dụng Thất Xảo Thoa năm xưa, nếu quả thật là mụ ta, chắc chắn trên những cành hoa hoặc cây cối ở đây chẳng có vấn đề gì ...” ông ta hơi trầm ngâm rồi nói:

“Song trong Tuyệt Mệnh cốc ngoại trừ trồng hoa và cây cối, chẳng thấy có sắp đặt gì khác, điều này khiến cho người ta rất thắc mắc”.

Đại Phương thiền sư nhẹ nhàng tách tấm vải ra, rút ra một phong thư đã được đóng kín, đưa cho Phương Triệu Nam rồi nói:

“Trên phong thư này có đề mấy chữ phải đưa cho thí chủ tận tay mở, lão nạp không dám tự tiện”. Phương Triệu Nam nhận lấy bức thư, trên bức thư có đề:

“Phương lang đích thân mở ra”. Thế rồi chàng giật mình, ngẩn ra một hồi rồi mới tiếp tục nhìn xuống, phía dưới có đề rằng:

“Vọng môn hàn thiếp Mai Giáng Tuyết kính gửi”. Kiểu xưng hô cung kính này, từng chữ như đao đâm vào trong tim Phương Triệu Nam, chàng thầm nhủ:

“Xem ra nàng đã coi chuyện kết thề dưới trăng ở đầm Hàn Thủy là thật”. Thế rồi chàng mở bức thư, bên trong có một tờ giấy màu trắng, trên giấy đề rằng:

“Thiếp từ nhỏ tuy sống ở chốn lang sói, tai nghe mắt thấy toàn những điều tàn khốc, nhưng một chút thiên lương vẫn chưa hết, lời mẹ dặn vẫn còn đậm trong tim thiếp, chuyện trinh tiết tam tòng của nữ nhi vẫn còn vang bên tai, từ đêm kết thề dưới trăng ở đầm Hàn Thủy, cuộc đời này thiếp đã là người của họ Phương, tiếc vì thân thiếp vẫn còn nhiều chuyện, e rằng không thể hầu hạ bên chàng, nhưng vô hậu là một trong ba điều bất hiếu, thiếp đã vì chàng nghĩ đến chuyện nạp thiếp, đàn ông trên thế gian này đâu thiếu người tam thê tứ thiếp, chàng không nên vì thiếp mà chần chừ ...” Phương Triệu Nam nhìn song thì lắc đầu thở dài:

“Toàn là những lời hoang đường, tựa như phải nhưng lại sai, khiến cho người ta khó hiểu ...” Tiêu Dao Tử nhíu mày, nói tiếp:

“Bức thư nói gì?”.

Phương Triệu Nam trong nhất thời không đáp được, chỉ đành lắc đầu thở dài.

Đại Phương thiền sư nói:

“Thí chủ xem xong, nếu có gì đáng nghi, chúng ta sẽ bàn bạc với nhau”.

Phương Triệu Nam tiếp tục xem:

“Cạm bẫy trong Tuyệt Mệnh cốc, không ai có thể tưởng tượng nổi, cả thiếp cũng không biết, đường xa mệt nhọc, đã biết không thể làm gì được, cớ gì phải lấy trứng chọi đá, nếu đi cùng với người thì cơ hội sống còn sẽ rất ít, nay vì tình riêng thiếp mong chàng đừng đi theo người, lòng này thiếp nguyện chúc phúc cho chàng ...” Phương Triệu Nam nhủ thầm:

“Nàng đối với mình tình thâm ý trọng như thế, mình lại không hề biết gì”. Tiếp tục xem, lời lẽ trong bức thư chợt thay đổi:

“Chứng điên cuồng của Ngôn Lăng Phủ tuy khó trị, nhưng cũng không đến nỗi không còn hy vọng, nếu có thể chữa trị cho ông ta, tìm ra tung tích của Huyết Trì đồ, cứ theo bản đồ mà tìm di vật của La Huyền, thì có thể cứu được võ lâm. Nhưng thời gian ngắn ngủi, tết Đoan Ngọ đã sắp đến, thiếp đã nghĩ giùm cho chàng, chi bằng hãy chia nhau lẩn trốn, tìm cách trị hết chứng điên cuồng cho Ngôn Lăng Phủ rồi đi tim di vật của La Huyền. Nhưng chuyện này phải bí mật, một khi để lộ ra thì chẳng còn sinh cơ, nếu chứng điên cuồng của Ngôn Lăng Phủ không hết, vậy hãy sớm trừ khử người này để gia sư khỏi tìm được manh mối của Huyết Trì đồ. Theo thiếp biết, trước khi gia sư tìm được Huyết Trì đồ vẫn còn mấy phần e ngại, một khi đã giành được thì bà ta chẳng sợ gì trên thế gian này, người trong võ lâm chắc chắn sẽ rơi vào tay bà ta”. Đến đây lời chợt hết, không biết cớ gì nàng không tiếp tục viết nữa.

Phương Triệu Nam suy nghĩ hồi lâu, đưa bức thư cho Đại Phương thiền sư:

“Không ngờ Mai cô nương lại thành thật như thế. Song giang hồ hiểm ác, lòng người khó lường, là thật hay giả cũng rất khó đoán, đại sư hiểu biết rõ ràng, nên xử lý thế nào thì cứ toàn quyền quyết định, vãn bối ngu si thật khó phân biệt thật giả”.

Đại Phương thiền sư nhận lấy bức thư, xem kỹ một hồi, nhíu mày rồi nói:

“Theo thư này tựa như là thật, nhưng chuyện này quan hệ trọng đại, trong một lúc lão nạp cũng khó phân biệt. Tiêu lão tiền bối võ công và trí mưu đều hơn lão nạp, có lẽ sẽ nhận ra được thật giả”.

Phương Triệu Nam thông minh hơn người, làm sao không hiểu ý Đại Phương thiền sư, thế rồi mới mỉm cười nói:

“Tất cả đều do đại sư làm chủ”.

Đại Phương thiền sư trao bức thư cho Tiêu Dao Tử, nói:

“Tiêu huynh hãy xem qua, lão nạp chờ đợi ý kiến”. Tiêu Dao Tử xem rất kỹ càng, một hồi lầu rồi mới trao cho bức thư lại cho Đại Phương thiền sư nói:

“Trước mắt vẫn còn hai tháng nữa mới đến tết Đoan Ngọ, nếu trong vòng một tháng có thể tìm ra Huyết Trì đồ, chúng ta hãy chia nhau tìm di vật của La Huyền. Nhưng tia hy vọng này rất mong manh, chuyện quan trọng trước mắt là phải trị bệnh cho Ngôn Lăng Phủ”. Ông ta quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Ngôn Lăng Phủ ngồi yên ở đấy, tựa như chẳng nghe họ nói gì cả.

Đại Phương thiền sư trao bức thư cho Phương Triệu Nam nói:

“Ngôn Lăng Phủ vì mất bản đồ mà điên, chỉ e chẳng có thuốc nào trị được”. Tiêu Dao Tử nói:

“Đại sư nói không sai, trước tiên chúng ta hãy đả thông kinh mạch và huyệt đạo quan trọng trên người ông ta xem thừ rồi mới quyết định sau”. Đại Phương thiền sư trầm ngâm một lúc rồi nói:

“Trước khi bỏ đi thiếu nữ áo trắng đã từng dặn lão nạp, nếu không nắm chắc phần thắng thì tốt nhất phải đến trước kỳ hẹn”. Tiêu Dao Tử nói:

“Chuyện đến Minh Nhạc rất khó quyết định, lão hủ sẽ đả thông kinh mạch huyệt đạo của Ngôn Lăng Phủ”. Đại Phương thiền sư chắp tay nói với Phương Triệu Nam:

“Làm phiền thí chủ lão nạp cũng rất ái ngại, chuyện cứu chữa Ngôn Lăng Phủ không dám phiền nữa, mời thí chủ hãy quay về nghỉ ngơi! Nếu có gì cần, lão nạp sẽ sai người đến mời”.

Phương Triệu Nam đứng dậy nói:

“Làm phiên hai lão tiền bối”. Rồi xoay người bước ra ngoài.

Đại Phương thiền sư đứng dậy, sánh vai bước ra cùng với Phương Triệu Nam:

“Nơi giữ kinh của bất cứ chùa chiền nào cũng đều phải xây dựng kiên cố và bí mật, phòng này lúc mới đầu ở nơi hoang vắng, vì muốn đề phòng người và mãnh thú cho nên mới làm nhiều lớp cửa như thế này”. Phương Triệu Nam nói:

“Đại sư đã quá tỷ mỉ, phái Thiếu Lâm danh dự thanh cao, vãn bối nào dám đa nghi”. Chàng đang nói thì hai người đã bước ra khỏi tàng kinh lầu, Đại Phương thiền sư dừng bước, chắp tay nói:

“Ngoài Tàng Kinh lâu sẽ có người dẫn đường cho thí chủ, lão nạp không tiễn nữa!”.

Phương Triệu Nam vái dài tạm biệt, lui ra khỏi cửa, lập tức có một tiểu hòa thượng bước tới dẫn đường, đưa chàng về phòng rồi mới chắp tay cáo lui. Chàng nhìn qua chỉ thấy một thiếu nữ toàn thân mặc đồ đen đứng dựa vào gốc tùng, gió đêm thổi tà áo của nàng bay phất phơ. Nàng đang suy nghĩ chuyện gì đấy. Tiểu hòa thượng dắt Phương Triệu Nam bước vào mà nàng không hề bước. Phương Triệu Nam vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy thì đã biết là ai, chậm rãi bước tới thì thầm:

“Sương muội muội, muội đang nghĩ gì?” thiếu nữ áo đen ấy chính là Trần Huyền Sương, nàng chậm rãi quay mặt ra, buồn bã nói:

“Sư huynh đi đâu đấy, muội phải tìm huynh đến khổ”. Phương Triệu Nam cười ái ngại:

“Đại Phương thiền sư sai người tìm huynh, bàn bạc một chuyện quan trọng khiến cho sư muội phải chờ lâu, sao muội không nghỉ ngơi?” Trần Huyền Sương nói:

“Muội vốn sắp ngủ nhưng chợt nhớ lại một chuyện vì thế chạy đến hỏi huynh, nhưng lại không gặp”. Phương Triệu Nam nói:

“Chuyện gì quan trọng?” Trần Huyền Sương nói:

“Muội chợt nhớ đến chuyện Huyết Trì đồ!”.

Phương Triệu Nam thất kinh nói:

“Huyết Trì đồ thế nào?” chàng chỉ nghĩ chuyện mình giấu Huyết Trì đồ trong người đã bị Trần Huyền Sương biết cho nên trong lòng không yên. Trần Huyền Sương thấy chàng không đáp thế rồi lại nói:

“Huynh đã thấy Huyết Trì đồ chưa?”.

Phương Triệu Nam nhủ thầm:

“Bức Huyết Trì đồ hiện nay đang ở trên người mình, nếu nói thực với nàng, chỉ e nàng sẽ vô tình để lộ ra, nhưng không thể giấu nàng được”. Suy nghĩ rất lâu, tựa như không biết đáp thế nào. Trần Huyền Sương đột nhiên giơ tay lên đưa trước mặt Phương Triệu Nam, nói:

“Nam ca ca, huynh có thấy ngón tay của muội không?”.

Phương Triệu Nam mỉm cười nói:

“Sư muội đừng lo lắng cho huynh, hãy mau nghỉ ngơi thôi!” Trần Huyền Sương mỉm cười:

“Muội còn tưởng huynh không nói chuyện nữa, muội chẳng mệt tý nào cả, lại thêm có tâm sự nên khó ngủ”. Phương Triệu Nam nói:

“Chuyện này đã làm muội khó ngủ?” Trần Huyền Sương giơ tay, vuốt lại mái tóc rối:

“Lúc nãy trong điện nghe người ta nhắc đến Huyết Trì đồ, muội chợt nhớ khi còn nhỏ, đã từng nghe gia gia kể lại chuyện này. Người vốn không chịu cho muội biết những chuyện này, nhưng không biết cớ gì lại kể ra, đáng tiếc muội không còn nhớ kỹ nữa!” Phương Triệu Nam vốn muốn về phòng sớm để suy nghĩ xem nên xử lý Huyết Trì đồ thế nào, huống chi bản đồ này đã thuộc về Mai Giáng Tuyết, nếu không trả lại cho nàng thì cũng thấy ái ngại, nhưng chuyện này quan hệ rất lớn, không phải là trò đùa, cho nên thà bội ước chứ không thể dễ dàng trả lại cho nàng. Lúc này nghe Trần Huyền Sương nhắc, nén không được mới hỏi:

“Trần lão tiền bối nói gì, sư muội có thể cho huynh biết không?”.

Trần Huyền Sương cười nói:

“Sao huynh hỏi ngốc thế? Muội không nói cho huynh biết thì tìm huynh làm gì?” Phương Triệu Nam đưa mắt nhìn xung quanh, nhủ thầm:

“Đây không phải là nơi nói chuyện, nhưng quy tắc trong chùa rất nghiêm, không thể kêu nàng vào phòng được, chỉ đành ngồi xuống đây”. Phương Triệu Nam cười nói:

“Vậy chúng ta hãy nói ở đây!” Trần Huyền Sương mỉm cười, ngồi dựa xuống gốc tùng rồi nói:

“Nam ca ca, chúng ta có cần theo họ đến Tuyệt Mệnh cốc không?” Phương Triệu Nam nói:

“Chuyện này vẫn chưa quyết định được, cứ tùy cơ mà ứng biến”. Trần Huyền Sương chậm rãi dựa người lên vai Phương Triệu Nam:

“Khi gia gia kể chuyện Huyết Trì đồ, muội chỉ mới mười hai tuổi, lúc đó nội thương của người đã rất nghiêm trọng, người bảo rằng không còn sống được bao lâu nữa, ngoại trừ tìm Huyết Trì đồ, lúc ấy muội rất ngạc nhiên, tưởng rằng Huyết Trì đồ là một loại thuốc nào đó, thế là cứ hỏi cho ra lẽ ...” Phương Triệu Nam nói:

“Không biết Trần lão tiền bối nói gì?” Trần Huyền Sương nói:

“Gia gia nghe muội hỏi thì hình như không muốn cho muội biết, người trầm tư một lúc lâu mới kể lại chuyện Huyết Trì đồ”. Nàng quay mặt sang nhìn Phương Triệu Nam rồi nói:

“Gia gia nói người vẽ nên bức Huyết Trì đồ này là một vị cao nhân tiền bối, đáng tiếc muội không nhớ tên ông ta”. Phương Triệu Nam nói:

“Trần lão tiền bối có gặp vị kỳ nhân này chưa?”.

Trần Huyền Sương gật đầu:

“Đã gặp, gia gia tuy không bảo với muội đã từng gặp người này, nhưng mỗi lần nhắc đến vẻ mặt của gia gia rất trang trọng, cùng kính, nếu chưa gặp qua thì làm sao tôn kính ông ta như thế”. Phương Triệu Nam mỉm cười:

“Mấy tháng nay, muội đã hiểu biết nhiều hơn ...” Trần Huyền Sương nghe chàng khen ngợi, ở trong lòng rất vui sướng, nhẹ lắc đầu nói:

“Chuyện muội không biết rất nhiều! Nhưng muội sẽ để ý học ...” rồi đôi má nàng đỏ ửng, nhìn Phương Triệu Nam với đôi mắt đầy tình cảm. Phương Triệu Nam nhủ thầm:

“Nàng đã xem mình là người thân duy nhất trên đời, nếu mình không đối xử tốt với nàng, chỉ e sẽ khiến nàng đau lòng ...” Nghĩ đến đây, chàng bất giác đưa tay lên ôm nhẹ vai nàng, cúi đầu nói:

“Muội là người thông minh, chỉ cần học thì sẽ được”.

Trần Huyền Sương nợ nụ cười vui sướng, nói:

“Gia gia bảo vị ky nhân kia không những võ công tuyệt thế, mà y thuật cũng rất cao minh. Ông ta có nhiều loại thuốc quý để trị bệnh cho người khác, chưa bao giờ được trị bệnh thì không biết đã chịu ơn ông ta, ông ta chỉ ầm thầm tặng thuốc cho người ta, sau này ông ta đã đột nhiên quy ẩn”. Phương Triệu Nam nói:

“Vậy vị kỳ nhân ấy có còn sống trên đời không?” Trần Huyền Sương lắc đầu:

“Điều đó muội không biết, vị tiền bối này không vì cớ gì mà đã tuyệt tích, người đời đều không biết ông ta đi đâu. Sau đó trên giang hồ có lời đồn về Huyết Trì đồ, lúc đó gia gia không hề tin, sau này người đã tận mắt thấy Huyết Trì đồ cho nên mới biết lời đồn không ngoa ...” nàng nhẹ thở dài một tiếng rồi nói:

“Đây đều là chuyện mấy mươi năm trước, lúc đó trên đời này vẫn chưa có muội!” Phương Triệu Nam nghe nàng nói thẳng thắn như thế, không hề có ý kiêng dè, thế rồi thì thầm hỏi:

“Gia gia có lấy Huyết Trì đồ không?” Trần Huyền Sương nói:

“Không nhớ!

Nhưng muội nghĩ người không lấy được, nếu đã lấy được tại sao không trị thương cho mình?”.

Phương Triệu Nam nhủ thầm:

“Nói thế cũng đúng, nhưng chắc là ông ta đã thực sự nhìn thấy Huyết Trì đồ, nhưng đã không giành được Huyết Trì đồ cho mình, xem ra bức bản đồ này đã trải qua rất nhiều kiếp nạn ...” đột nhiên chàng nhớ lại cả nhà sư phụ của mình, nếu ông ta không lấy được bức bản đồ cũng không đến nỗi rơi vào tình cảnh thê thảm như thế này ... chỉ nghe Trần Huyền Sương thở dài nhẹ một tiếng rồi nói:

“Nam ca ca, muội không nhớ được, chúng ta đừng nói chuyện này nữa!” Phương Triệu Nam chậm rãi đứng dậy:

“Muội hãy từ từ nhớ, nhớ lại rồi kể cho huynh biết”.

Trần Huyền Sương đứng dậy theo chàng, nói:

“Muội đã có một chuyện không hiểu, không biết có thể nói cho huynh nghe không?” Phương Triệu Nam nghe thế thì giật mình, nói:

“Chuyện gì cứ nói! Nói sai cũng không sao”. Trần Huyền Sương từ từ cúi đầu, buồn bã nói:

“Không biết cớ gì khi muội gặp huynh và thiếu nữ áo trắng ấy đứng với nhau, trong lòng cảm thấy không yên”.

Phương Triệu Nam ngạc nhiên, nói:

“Chúng ta đi lại trên giang hồ, phải ứng phó với rất nhiều người, sau này muội sẽ từ từ hiểu!” Trần Huyền Sương chép miệng:

“Chao ơi! Muội cũng biết điều đó là không nên nhưng khi thấy huynh đi cùng với thiếu nữ áo trắng, trong lòng lại thấy rất khó chịu, cứ muốn giết phăng nàng cho xong!” Phương Triệu Nam ngạc nhiên nói:

“Cái gì?” Trần Huyền Sương chợt chớp mắt, hai dòng nước mắt rơi xuống, buồn bã nói:

“Nam ca ca, nếu muội giết nàng ta, huynh có hận muội không?” Phương Triệu Nam thở dài:

“Nàng ta là người tốt, muội giết nàng ta là người không nên”.

Trần Huyền Sương cười buồn bã:

“Nếu người khác giết muội, huynh có buồn không?” Phương Triệu Nam trầm ngâm một hồi:

“Đương nhiên rất buồn”. Trần Huyền Sương chợt nhướng mày, nghiêm mặt nói:

“Nếu có người giết huynh, huynh đoán thử muội có buồn không?” Phương Triệu Nam cười nói:

“Huynh đoán không ra!” Trần Huyền Sương nói như chém đinh chặt sắt:

“Muội không buồn, muội phải bắt kẻ đã giết huynh, từ từ giết chết y, sau đó đem xác của huynh đến một sơn động không có người, muội sẽ canh giữ xác huynh ...” rồi trên mặt nàng đầy vẻ chân tình, nói từng chữ:

“Chết cùng với huynh” câu nói ấy cứ như búa tạ giáng vào ngực Phương Triệu Nam, Phương Triệu Nam chưa biết trả lời Trần Huyền Sương thế nào, nàng đã quay người chậm rãi bước về phía trước.

Lòng yêu ghét của thiếu nữ này mạnh mẽ vô cùng, lời nói rất kiên quyết, tuy là chuyện nghĩ trong lòng nhưng khiến cho người ta tin rằng nàng chắc chắn sẽ làm thế.

Phương Triệu Nam nhìn theo bóng dáng của nàng, nghĩ bụng muốn trêu nàng nhưng lời ra đến miệng thì đột nhiên nén lại. Chàng thầm nhủ:

“Nếu mình gọi nàng quay lại nói vài câu an ủi, chỉ e sẽ khiến cho nàng hiểu nhầm, chi bằng sau này hãy tìm cách khuyên giải thì tốt hơn”.

Chỉ thấy bóng dáng yểu điệu của Trần Huyền Sương dần khuất xa, Phương Triệu Nam nhẹ thở dài, trở về phòng của mình. Chàng nằm lặng trên giường, nhớ lại cảnh ngộ của mấy tháng qua cứ như cơn mơ, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà chàng đã gặp rất nhiều cao nhân trong võ lâm. Còn bản thân chàng từ một kẻ vô danh đã trở thành một võ lâm cao thủ. Tình cảnh ấy, nếu bản thân không trải qua thì cũng khó tưởng tượng nổi ...

Chợt chàng nhớ đến Trương Nhất Bình, ông ta đã mang trọng thương, không biết tại sao có thể đến đỉnh Minh Nguyệt để dự đại hội anh hùng. Nhớ lại cách đối xử của ông ta đối với mình trong đại diện, hình như ông ta đã trở thành một người khác, trong đó chắc chắn có điều gì bí mật ... càng nghĩ càng cảm thấy đáng ngờ, chàng hận không lập tức tìm Trương Nhất Bình hỏi cho rõ ràng, thế là ngồi phắt dậy chạy ra ngoài! Chỉ thấy một vệt nắng chiếu ngược trở lại, trời đã sắp đến hoàng hôn.

Chàng chợt nghĩ lại, nhủ rằng:

“Ngoài hòa thượng trong chùa, chỉ e không biết ông ta đang ở đâu, giờ đây trời đã tối, nếu mình cứ chạy bừa chỉ e khiến cho người ta nghi ngờ”. Ý nghĩ ấy lướt qua, chàng chậm rãi lui vào trong phòng, để nguyên quần áo mà nằm xuống, bất giác đã chìm vào giấc ngủ.

Chàng ngủ rất say, đến khi tỉnh dậy thì đã nửa đêm, căn phòng tối om, đưa tay ra cũng khó thấy năm ngón. Bên tai có tiếng gió vi vút, lại có tiếng mưa tí tách, không biết trời đã đổ mưa từ lúc nào. Phương Triệu Nam ngồi dậy, lấy tay dụi mắt rồi lần mò đi ra phía trước. Chàng nhớ bên cạnh vách tường có cái bàn trà, đến khi tỉnh dậy thì miệng khát khô, thế là chàng đi về phía trước. Chàng vốn rất tinh mắt, chỉ hơi ngừng lại nghĩ thì đã nhận ra mọi vật trong phòng, chàng đưa tay bưng lấy bình trà rót một bát rồi uống cạn.

Vừa uống xong ngụm trà cơn buồn ngủ đã tan biến, đầu óc tỉnh táo hẳn. Chỉ nghe gió giật mưa rơi, bên ngoài hình như gió rất lớn. Chàng đứng yên một hồi, định trở lại giường ngồi tịnh tọa vận công, chợt thấy có một luồng ánh sáng lóe lên, chàng bất giác quay đầu ra ngoài nhìn. Tiếp theo là sấm sét ầm ầm, chàng cảm thấy hình như bên ngoài cửa sổ có thấp thoáng bóng người. Thế là lòng nghi ngờ nổi lên, chàng chậm rãi bước tới, đẩy nhẹ cửa sổ, chợt cảm thấy một luồng gió lạnh phả vào mặt, mang theo từng giọt mưa.

Lại một ánh chớp nổi lên, quả nhiên chàng thấy ở dưới cơn mưa có một thiếu nữ tóc phủ vai đang đứng. Trong mưa gió thế này, các nhà sư Thiếu Lâm canh giữ rất nghiêm ngặt, dù cho có người ngoài đến cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của họ, cho nên người ấy tám phần là Trần Huyền Sương. Một ý nghĩ lướt qua, chàng mặc cho gió mưa áo ào, vẫn tung người vọt một cái ra cửa sổ, mưa như trút nước xuống người, trong khoảnh khắc chàng đã ướt đẫm người.

Chàng tuy đoán thiếu nữ ở dưới mưa ấy tám phần là là Trần Huyền Sương, nhưng cũng không dám lơi lỏng, chàng ngầm vận khí rồi chậm rãi bước tới. Thiếu nữ tóc phủ vai ấy hình như đã nhận ra có người bước về phía mình cho nên chậm rãi quay lại.

Mưa trút nước, cho nên hai người tuy đứng không quá bốn năm thước, nhưng Phương Triệu Nam vẫn không nhìn rõ mặt của đối phương. Chỉ nghe một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:

“Nam ca ca, huynh thức rồi sao?” giọng nói ấy truyền vào trong tai, Phương Triệu Nam lập tức nhận ra đó là ai, chàng vội vàng bước tới:

“Sương sư muội ư? Trong đêm mưa gió thế này mà muội không nghỉ ngơi chạy ra đây là gì?”.

muội không ngủ được, đứng rất lâu ở trước cửa sổ của huynh! Thấy huynh ngủ ngon, không nỡ kêu huynh”. Mấy câu ấy tình ý sâu sắc, còn hơn cả hàng ngàn hàng vạn lời thề.

Phương Triệu Nam mới cảm động, nắm lấy tay áo của nàng nói:

“Đêm mưa lạnh lẽo, đứng ở đây sẽ sinh bệnh, hãy mau vào trong phòng!” rồi chàng nắm tay chàng bước vào trong phòng.

Phương Triệu Nam đã nhảy vọt ra từ cửa sổ, cửa phòng vẫn còn đóng, cho nên vừa đẩy một cái thì cửa không mở mới nhớ lại cửa phòng vẫn còn bị khóa, chàng mỉm cười nói:

“Huynh cũng thật lẩm cẩm! Quên mở cửa phòng, chúng ta hãy trèo cửa sổ vào!” hai người vào đến phòng thì Phương Triệu Nam đóng cửa sổ lại, lấy đá lửa châm đèn lên, trong phòng sáng bừng. Phương Triệu Nam đã ướt đẫm người.

Trần Huyền Sương chợt trang trọng nói:

“Nam ca ca, huynh hãy mau ngồi xuống ghế”. Phương Triệu Nam tuy không biết nàng có dụng ý gì, nhưng thấy nàng nói trịnh trọng như thế cũng ngồi xuống. Trần Huyền Sương hạ giọng:

“Dù muội làm gì, huynh cũng phải ngồi yên!” Phương Triệu Nam hơi trầm ngâm, cười rằng:

“Thôi được!”.

Trần Huyền Sương tựa như rất vui mừng, nhoẻn miệng cười:

“Nếu huynh nhúc nhích muội sẽ giận đấy!” Trần Huyền Sương quay người đi, bước đến bên giường lấy y phục của Phương Triệu Nam ra bước tới bên cạnh chàng ngồi xuống rồi ngẩng đầu lên nói với vẻ không yên tâm:

“Đừng gạt muội”. Rồi giở một chân của Phương Triệu Nam lên, thay chiếc giày ướt cho chàng.

Phương Triệu Nam cảm thấy ái ngại, mặt nóng bừng, nói:

“Chuyện này làm sao dám phiền đến sư muội, hãy để huynh tự làm!” Trần Huyền Sương vừa lau nước trên chân chàng vừa nói:

“Chàng đã hứa ngồi yên”. Phương Triệu Nam nghiêm mặt nói:

“Sương muội đã là một thiếu nữ, ta cũng đã lớn, chúng ta không phải là trẻ con, nắm tay cười đùa cũng đã không nên, làm sao có thể vượt qua lễ giáo nam nữ?” rồi đứng phắt dậy.

Trần Huyền Sương chậm rãi ngẩng đầu:

“Chả lẽ sau này huynh không muốn lấy muội sao?” những lời như thế mà nàng có thể nói ra được, mà bộ mặt thì rất trạng trọng, tựa như nàng đã coi Phương Triệu Nam là trượng phu trong tương lai. Phương Triệu Nam nghe thế thì ngạc nhiên:

“Chuyện lớn cả đời đâu phải là chuyện đùa, không có lệnh của cha mẹ, không có mai mối làm sao quyết định sơ sài được?” Trần Huyền Sương ngẩng mặt suy nghĩ một hồi rồi nói:

“Chao ôi! Từ nhỏ muội không được dạy dỗ, có rất nhiều chuyện không biết, muội nghĩ sau này sẽ là thê tử của huynh, đương nhiên phải hầu hạ cho huynh. Nhưng muội chưa bao giờ làm những chuyện này, sau này sợ làm không tốt, lúc này thấy huynh ướt đẫm, chợt muốn thay y phục cho huynh, chả lẽ muội làm không đúng sao?” những câu này của nàng đầy tình ý và rất chân thành, nghe cũng rất tự nhiên, không hề có ý giả vờ.

Phương Triệu Nam nhủ thầm:

“Mình đã trở thành người nàng tin cậy nhất trên đời. Làm sao có thể trách nàng không hiểu lễ tục, huống chi trong mấy tháng qua, lời nói hành động của mình đối với nàng đã vượt qua lễ giáo, điều đó chả trách nàng nghĩ ngợi lung tung ...” ý nghĩ ấy lướt qua, lòng cảm thấy tội nghiệp, chàng nhẹ vuốt mái tóc đầy nước mưa của nàng rồi nói:

“Trên đời này có rất nhiều lễ tục, nếu không hiểu sẽ đắc tội với người, sau này muội sẽ dần dần biết. Chúng ta tuy là người trong võ lâm, nhưng cũng không nên quá phóng túng. Muội hãy mau về phòng thay quần áo ướt rồi nghỉ ngơi cho sớm nếu không sẽ sinh bệnh, có chuyện gì ngày mai chúng ta hãy nói”. Trần Huyền Sương nghĩ ngợi một hồi rồi nói:

“Ôi! Có lẽ vài năm nữa muội sẽ không ngốc như thế”. Đột nhiên hai tay bưng mặt chạy ra ngoài.

Phương Triệu Nam vội đuổi theo, nhưng nàng đã chạy vào phòng của mình.

Chàng đứng tựa vào cửa, nhìn theo bóng dáng của nàng, trong lòng rối bời, suýt tý nữa đã đuổi theo. Chàng biết những lời vừa rồi đã khiến cho nàng đau lòng, nhưng cuối cùng chàng đã kìm nén xuống được, chàng biết nếu lúc này không thể kìm được lòng mình, chỉ e sau này khó ăn nói với nàng ... chàng không còn lòng dạ nào ngồi vận công điều tức nữa, thế là thay quần áo ướt nằm trên giường, trong đầu rối bời.

Trong lòng chàng dâng lên một ý nghĩ rất kỳ lạ, chàng đối với Mai Giáng Tuyết có thể nói là chẳng có tình ý gì cả, nhưng trong lòng thì cảm thấy chuyện kết thề dưới trăng ở đầm Hàn Thủy đêm ấy đã trở thành xiềng xích khiến chàng không thể nào thoát được. Đó là một cảm giác rất vi diệu, chỉ vì lời thề bất đắc dĩ mà chàng như cảm thấy có một gánh nặng đè lên vai, mỗi khi bên cạnh Trần Huyền Sương, chàng lại thấy gánh nặng ấy như tăng lên, khiến cho chàng bất an ...

Một đêm trôi qua, khi trời vừa sáng thì có tiểu hòa thượng đem thức ăn đến.

Chàng đang có tâm sự trong lòng, quay đầu nhìn tiểu hòa thượng ấy cũng không để ý đến y, ngẩng mặt nhìn lên trần nhà. Tiểu hòa thượng thấy quần áo ướt của Phương Triệu Nam thay ra, thế là tiện tay cầm lấy, nói:

“Để tiểu tăng giặt giũ quần áo cho tiểu thí chủ”. Phương Triệu Nam chỉ ừ một tiếng, cũng không thèm nhìn đến.

Cho đến nửa canh giờ sau chàng chợt nhớ bức Huyết Trì đồ trên người, đến khi tìm bộ quần áo ướt thì đã không thấy nữa, trong lòng lo lắng lắm. lúc này trời đã sáng, Phương Triệu Nam vội vàng chạy ra ngoài đi tìm. Chàng vốn muốn tìm tiểu hòa thượng để đòi lại quần áo ướt, nhưng chàng lại không nhớ bộ dạng của y ra sao, chàng cũng đành đi hỏi dò nhưng cũng chẳng được, đang lúc rối bời, chàng chợt nhủ rằng:

“Sao mình ngốc thế, cứ đến nhà bếp hỏi tiểu hòa thượng nào đã đem thức ăn đến là được”. Ý nghĩ ấy lướt qua, chàng chạy vội xuống nhà bếp.

Khi xuống tới nhà bếp, Phương Triệu Nam chỉ thấy một nhà sư tuổi hơn năm mươi đang rửa bát đũa, ngoài nhà sư ấy trong nhà bếp chẳng có ai nữa, chắc làm bữa sáng xong, nhà sư nấu bếp đã nghỉ ngơi. Phương Triệu Nam chạy đến, ôm quyền làm một lễ hỏi:

“Xin hỏi đại sư phụ!” nhà sư ấy lau tay vào tạp dề rồi chắp tay trước ngực:

“Thí chủ có gì cần hỏi?” Phương Triệu Nam nói:

“Các vị tiểu sư phụ đem thức ăn sáng hôm nay không biết đang ở đâu?” nhà sư ấy cười nói:

“Có mười hai tiểu hòa thượng đưa cơm, không biết thí chủ hỏi ai?” Phương Triệu Nam sững người, nói:

“Là vị tiểu sư phụ đưa cơm ở dãy nhà phía Đông”. Nhà sư già ấy lắc đầu, cười rằng:

“Ở phía Đông có ba dãy nhà, không biết là nơi nào, vả lại họ tự chia nhau đưa cơm, cho nên không ai biết được, thí chủ có chuyện gì?” Phương Triệu Nam lo lắng nói:

“Tôi có một vật đã mất”.

Vị hòa thượng ấy ngạc nhiên, nói:

“Trong chùa canh phòng rất nghiêm cẩn, làm sao có thể mất đồ, mười hai tiểu hòa thượng ấy đều là do phương trượng chủ trì của tệ tự dắt từ chùa tàng kinh lâu Tung Sơn đến đây, chắc chắn không lấy cắp đồ của thí chủ” Phương Triệu Nam nói:

“Không phải đánh cắp, họ đã lấy quần áo của tôi thay ra”. Nhà sư ấy cúi người nói:

“Đã không phải ăn cắp thì đừng lo, nếu họ đã lấy đi thì sẽ đưa đến, chắc là họ đã đưa đi dặt!” Phương Triệu Nam nói:

“Trong quần áo của vãn bối có một vật, nếu y không biết mà cho vào nước thì hỏng bét”. Nhà sư ấy hơi trầm tư, lắc đầu nói:

“Chỉ e đã muộn! Nơi giặt đồ là ở hậu viện của nhà bếp, ở đó có một lối dẫn đến con suối, thí chủ cứ ra hậu viện xem thử có kịp đuổi theo hay không”.

Phương Triệu Nam không nói với nhà sư ấy nữa, thế là rời khỏi nhà bếp, chạy thẳng xuống hậu viện. Chạy qua một lớp cửa tròn, quả nhiên thấy một cái sân sau rộng khoảng ba mẫu, trong sân trồng nhiều hoa cỏ, một con suối từ bên ngoài chảy ngang qua, nước suối chảy róc rách nghe như tiếng hoàn bội. Ở trên cây ven suối có hơn ba chục bộ đồ đang phơi, Phương Triệu Nam vừa nhìn thì đã nhận ra bộ đồ của mình, vội vàng chạy tới.

Từ trong bụi cây có hai tiểu hòa thượng chạy ra chặn đường:

“Thí chủ muốn lấy lại quần áo ư?” hai người này rất thông minh, vừa nhìn thì đã đoán Phương Triệu Nam đến lấy quần áo. Phương Triệu Nam đáp:

“Đúng vậy, trong túi áo của tại hạ có chứa một vật ...” kẻ hòa thượng bên trái không đợi Phương Triệu Nam nói xong thì đã cướp lời:

“Thí chủ hãy yên tâm, hễ có vật để quên ở trong túi áo, chúng tôi đều lấy ra cả, đến khi quần áo giặt xong thì sẽ bỏ lại trong túi, nếu lúc này thí chủ đến lấy thì sẽ khiến cho đồ đạc lộn xộn”. Phương Triệu Nam vội vàng nói:

“Tại hạ chỉ xem mà thôi”. Nói rồi chàng đến chỗ phơi quần áo.

Hai tiểu hòa thượng ấy không cản chàng nữa, chỉ đành đi theo phía sau. Phương Triệu Nam chạy đến chỗ phơi y phục của mình, tìm kiếm một hồi, quả nhiên đã không thấy Huyết Trì đồ nữa, thế là sắc mặt thay đổi. Nhưng chàng là người thông minh, biết rằng dù lo lắng cũng chẳng ích gì, ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ hơn.

Đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy hai nhà sư đang nhìn nhau, trong lòng tựa như đã nghi ngờ. Phương Triệu Nam cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh:

“Tại hạ sợ vật trong túi bị ướt cho nên vội vàng chạy đến đây, không ngờ các vị tiểu sư phụ đã cất giùm, không biết vật đó đang ở đâu?” chàng nói dối rất hợp tình hợp lý khiến cho hai nhà sư ấy không nghi ngờ nữa. Một tiểu hòa thượng chỉ vào căn nhà ở trong lùm cây, cười rằng:

“Chúng tôi đã cất vào trong căn nhà đá ở đó, còn chia người canh giữ, nếu thí chủ muốn lấy vật đã để quên, xin mời hãy vào trong nhà đá xem thử!” Phương Triệu Nam ôm quyền nói:

“Đã làm phiền” rồi chàng quay đầu chạy về phía đấy.

Căn nhà đá đó rộng khoảng ba gian, khi Phương Triệu Nam chạy đến nơi thì trong căn nhà đã có người, chàng nhìn kỹ lại không khỏi giật mình! Té ra người đứng trong căn nhà đá chính là Trương Nhất Bình và Tụ Thủ Tiều Ẩn, bên cạnh hai người có một vị tiểu hòa thượng dang đứng ngây ra, tựa như đã bị điểm huyệt đạo. Phương Triệu Nam định thần lại, ôm quyền vái dài Trương Nhất Bình và Tụ Thủ Tiều Ẩn, chưa kịp lên tiếng thì Trương Nhất Bình đã cướp lời:

“Ngươi đến đây làm gì?” vẻ mặt rất lạnh lùng, tựa như đã trở thành một người khác. Phương Triệu Nam ngạc nhiên, đáp:

“Đệ tử đến tìm một vật, Trương sư bá ...” Trương Nhất Bình cười lạnh, nói tiếp:

“Tìm cái gì?” Phương Triệu Nam cảm thấy lời nói của ông ta đầy địch ý, lại không khỏi sững người ra.

Tụ Thủ Tiều Ẩn đưa tay vỗ lên lưng tiểu hòa thượng một cái, liếc nhìn Phương Triệu Nam rồi thối lui ra sau mấy bước đứng chặn ở cửa. Chợt tiểu hòa thượng ấy thở phì một cái, mở mắt ra hoang mang nhìn bọn họ rồi quay đầu nhìn đống đồ ở trên cái bàn gỗ. Tụ Thủ Tiều Ẩn lạnh lùng nói:

“Ai đã điểm huyệt đạo của ngươi, vật trong căn phòng này có mất thứ gì không?”.

Phương Triệu Nam vốn nghĩ tiểu hòa thượng đã bị một trong hai người điểm huyệt đạo, nhưng nghe Tụ Thủ Tiều Ẩn hỏi như thế mới biết Trương Nhất Bình và ông ta không phải người cùng đường. Tiểu hòa thượng nhìn ba người một hồi lắc đầu:

“Tiểu tăng không thấy mặt mũi của người ấy, đồ đạc trên bàn ...” y nhìn kỹ đống đồ trên bàn rồi nói:

“Hình như mất một tấm bản đồ ...”.

Phương Triệu Nam chợt trở nên căng thẳng, hỏi dấn tới:

“Tiểu hòa thượng có nhớ hình dáng của người ấy không?” tiểu hòa thượng lắc đầu:

“Người ấy đến nhanh như gió, đến khi tiểu tăng phát giác thì huyệt đạo đã bị điểm”.

Tụ Thủ Tiều Ẩn lạnh lùng nói:

“Hãy mau bẩm cáo sư phụ, bảo ông ta mau đến đây”.

Trương Nhất Bình liếc mắt nhìn Phương Triệu Nam:

“Vật sư muội trao cho ngươi, có còn không?”.

Phương Triệu Nam thầm nhủ:

“Chỉ có mấy tháng ngắn ngủi không gặp, Trương sư bá hình như đã thay đổi, Tụ Thủ Tiều Ẩn cũng có ở đây, làm sao có thể cho ông ta biết chuyện Huyết Trì đồ đã bị đánh cắp?” chàng đang có thể khó xử, chợt nghe tiếng bước chân truyền vào trong tai. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Đại Phương thiền sư cùng với Tiêu Dao Tử sánh vai đi đến, sau lưng hai người là bốn vị hộ pháp mặc cà sa màu vàng. Té ra khi Phương Triệu Nam chạy đến hỏi nhà sư già rửa chén, đã có hòa thượng ngầm thông báo cho Đại Phương thiền sư. Cho nên khi Tụ Thủ Tiều Ẩn sai tiểu hòa thượng đi bẩm cáo với Đại Phương thiền sư, tiểu hòa thượng ấy vẫn chưa cất bước thì Đại Phương thiền sư và Tiêu Dao Tử cùng bốn hộ pháp đã chạy đến.

Đại Phương thiền sư nhìn tình hình trong căn phòng rồi nói:

“Các vị không nghỉ ngơi mà đến đây làm gì?” Phương Triệu Nam nói:

“Vãn bối tìm một món đồ để quên trong túi áo”. Đại Phương thiền sư trầm giọng hỏi:

“Có tìm ra chưa?” Phương Triệu Nam chỉ đáp ngắn gọn:

“Chưa”. Đại Phương thiền sư nhướng mày, nói:

“Không biết thí thủ mất cái gì?” Phương Triệu Nam trầm ngâm một hồi rồi nói:

“Hãy để vãn bối nhớ lại rồi nói cho lão tiền bối!”.

Đại Phương thiền sư quả nhiên rộng lượng, quay mặt sang Trương Nhất Bình nó:

“Thí chủ tuy chưa được thư mời của lão nạp nhưng đã xông qua mười ba trạm ngăn cản ở tiền sơn, cũng là khách quý trong chùa chúng tôi”. Trương Nhất Bình cười lạnh, chẳng đáp lời nào. Đại Phương thiền sư hơi ngập ngừng rồi nói:

“Thí chủ cũng tìm vật để quên trong túi ư?” Trương Nhất Bình nói:

“Không phải tại hạ đang tìm di vật của một người bạn đã mất”. Đại Phương thiền sư trầm giọng niệm một tiếng Phật hiệu:

“Không biết vật đó tại sao ở đây?” Trương Nhất Bình lạnh lùng nhìn Phương Triệu Nam rồi nói:

“Vật đó tên đệ tử vong ân bội nghĩa của ông ta nuốt trọn, tại hạ đã từ núi Cửu Cung đuổi đến nơi này”. Ông ta tuy không chỉ rõ họ tên của Phương Triệu Nam, nhưng mọi người đều biết ông ta nói đến chàng, không khỏi nhìn Phương Triệu Nam.

Phương Triệu Nam chợt nổi giận, đang định cãi lại thì đột nhiên nhủ rằng:

“Trương sư bá xưa nay đối xử với mình rất tốt, nhưng lần này lại coi mình như kẻ địch, chắc là có nguyên nhân gì đó, ông ta là bậc trưởng bối, có mắng vài câu cũng chẳng sao “. Thế rồi cố nhìn đi. Đại Phương quay sang nhìn Tụ Thủ Tiều Ẩn rồi nói:

“Sao Sử huynh lại đến đây?” Tụ Thủ Tiều Ẩn chỉ Trương Nhất Bình nói:

“Lão phu đuổi theo kẻ này, nhưng vẫn trễ một bước đến nỗi vị tiểu sư phụ đã bị người ta điểm huyệt đạo”.

Hôm qua ông ta đã được Đại Phương thuyết phục, lập chí làm một chút chuyện tốt cho hậu bối võ lâm, quả nhiên tính cách lạnh lùng kiêu ngạo đã thay đổi không ít.

Đại Phương thiền sư quay đầu lại nhìn bốn hòa thượng hộ pháp mặc cà sa vàng:

“Truyền lệnh xuống, điều tra các trạm canh gác đêm qua có phát hiện người đáng nghi vào núi hay không!” bốn hộ pháp nhận lệnh chắp tay trước ngực rồi nói:

“Kính nhận pháp dụ”. Rồi xoay người bước đi. Đại Phương thiền sư cao giọng nói:

“Cần phải điều tra rõ ràng, dù cho có chút đáng nghi ngờ cũng phải báo lại”. Bốn nhà sư cao giọng nói:

“Đệ tử tuân lệnh!”.

Thế rồi Đại Phương thiền sư quay sang Phương Triệu Nam:

“Nếu đêm qua không có người vào núi, di vật của thí chủ vẫn còn trong chùa, nhưng xin hãy nói vật đó là gì? Lão nạp điều tra sẽ dễ dàng hơn”. Khi ông ta nói, không những mặt mũi trang nghiêm mà ánh mắt sáng quắc, rõ ràng chuyện này đã khiến cho ông ta phải nổi giận.

Phương Triệu Nam thầm nhủ:

“Tình thế này không nói cũng không được, nhưng nói ra thì lại phải dấy lên một trận phong ba”. Trong nhất thời, chàng không biết thế nào mới phải, cho nên chần chừ không quyết định được. Đại Phương thiền sư nhìn Phương Triệu Nam nghiêm túc nói:

“Tiểu thí chủ tuổi tuy còn nhỏ nhưng có lắm trò, nếu vật đã mất là của riêng thí chủ, lão nạp truy tìm ra thì sẽ trả lại cho chủ cũ.

Nhưng nếu vật ấy liên quan đến an nguy của võ lâm đồng đạo, lão nạp sẽ tạm thời giữ lại, lão nạp nói trước như thế để khỏi đến khi đó trách lão nạp không biết đến tình người!” Phương Triệu Nam trầm ngâm một hồi:

“Lão thiền sư đức cao vọng trọng, vãn bối tuy không muốn nhưng cũng không tiện mất lòng lão thiền sư”.

Đại Phương thiền sư tức giận hừ một tiếng, quay sang nhìn Trương Nhất Bình:

“Thí chủ đi lung tung khắp nơi, không biết có ý gì?” Trương Nhất Bình nhíu mày:

“Cửa Phật là nơi thanh tịnh, chả lẽ có chuyện không thể cho người khác biết?” Đại Phương thiền sư nghiêm mặt, trong mắt lộ vẻ giận dữ, nhưng ông ta vẫn có thể nén lại, nghiêm nghị nói:

“Chùa Thiếu Lâm chúng tôi thanh quy nghiêm ngặt, thiên hạ đều biết, nhưng cũng không để cho người khác tự tiện làm loạn ...” ông ta hơi ngừng rồi lại nói tiếp:

“Nếu lão nạp xử lý thí chủ chắc thí chủ sẽ không phục, cho nên lão nạp sẽ đưa ra cho mọi người quyết định!” Tiêu Dao Tử đột nhiên chen vào:

“Chuyện trước mắt là phải tìm lại vật đã mất, theo ý lão hủ, đại sư trước tiên hãy hỏi vật đã mất là gì?”.

Phương Triệu Nam thở dài nhẹ một tiếng, nói:

“Lão tiền bối nhất định phải hỏi ư?” Tiêu Dao Tử nói:

“Nếu không hỏi ra vật đó là gì, làm sao điều tra được?” Phương Triệu Nam ngẩng đầu, chần chừ một lúc rồi chậm rãi nói:

“Nếu các vị tiền bối đã hỏi như thế, vãn bối chỉ đành nói ra, vật đó chính là ...” trong lòng chợt do dự rồi chàng im bặt.

Tụ Thủ Tiều Ẩn nổi giận:

“Rốt cuộc là vật gì, ngươi cứ ấp a ấp úng như thế đâu phải là hành vi võ công đại trượng phu?”.

Phương Triệu Nam nhìn Tụ Thủ Tiều Ẩn rồi lạnh lùng đáp:

“Huyết Trì đồ!”.

Trừ Trương Nhất Bình, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, Tiêu Dao Tử vuốt râu, nói:

“Có thực không?” Phương Triệu Nam nói:

“Không giả tý nào”. Đại Phương thiền sư nói:

“Bức Huyết Trì đồ ấy trên người của thí chủ, tại sao không nói sớm?” Phương Triệu Nam nói:

“Tuy vật này trên người

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương