Giang Thiên Hoa Lạc (Sơ Bộ)
-
Chương 4: Máu và nước mắt
Rầm!
Máu chảy ra như suối. Trời không mưa nhưng cô lại thấy khuôn mặt mình đẫm nước, vừa tính mở miệng máu đã chảy ra ào ạt. Thì ra, chết lại chỉ đơn giản như thế.
"Ba! Tư nhi muốn đến Hắc Long Giang, xây một ngôi nhà băng ở đó, hè qua đông tới đều được bè bạn với tuyết, được không?"
Không được nữa rồi! Hắn còn nhìn thấy cô không? Nhìn thấy không? Đời này, cô nhất định phải nói cho hắn biết, bước thêm một bước thì đã sao, cùng lắm là chết.
Cô vẫn muốn nói... Thật ra vẫn luôn muốn nói với hắn, cô vốn không cần cái thứ hắn đang kinh sợ kia mà chỉ muốn sống bình thường, vui vẻ bên cạnh hắn thôi. Cô chỉ cần hắn thôi, không cần gì khác. Đời người, nào có mấy ai bạch đầu giai lão cùng tri âm tri kỉ. Cho nên cô không để ý thứ mà thiên hạ đang đồn đại ấy. Tình yêu chân chính, nhất định là phải do thiên hạ tôn sùng hay sao?
Màn đêm giăng lối, đèn đường mờ mờ ảo ảo. Trước cổng ngôi biệt thự quen thuộc ấy chỉ thấy một chiếc xe ô tô đỗ sừng sững, trên mu có vài vệt máu còn chưa khô. Người trên xe run rẩy bước xuống, thất thần nhìn người con gái đang nằm dài trên đường.
Cả người cô co giật liên hồi, vết thương trên đầu rất nặng. Máu từ miệng trào ra như suối, thấm ướt cả bộ đồ cô đang mặc. Mắt cô mở to nhìn bầu trời đầy sao, tay nắm chặt mấy lá thư giờ đã chuyển thành màu đỏ.
Có những chuyện đã rất rõ ràng, lại có những chuyện không thể hiểu nổi, mơ hồ hiện lên trước mắt.
Cô nhớ trước kia Tống Tử Đinh vì quá yêu cooneen đã nhờ cha cậu tabafn chuyện hôn sự với hắn. Khi đó hắn chỉ nói mooyj câu mà khiến cha con cậu ta hoàn toàn mất đi hy vọng.
"Tư nhi còn nhỏ, lễ nghĩa không rõ, phép tắc chưa tỏ, từ nhỏ tính tình đã ương bướng ngạo mạn. Để Tư nhi về làm dâu, chỉ sợ Tống tiên sinh chê cười."
Ý của hắn rất rõ ràng, "Cưới? Tuyệt đối không thể!"
Tại sao? Vạn nhất không đồng ý hôn sự đã đành, đằng này sau khi về nhà còn nhốt cô trong phòng như sợ cô sẽ tìm cách bỏ trốn. Nói thật, cho dù lúc đó hắn có đồng ý, cô cũng không lấy Tống Tử Đinh! Hà cớ gì hắn phải làm như vậy?
Thì ra, tất cả những lời nói, việc làm của hắn khi xưa đều nhằm mục đích che đậy thứ tình cảm đáng khinh bỉ ấy. Thảo nào hắn không đồng ý hôn sự, tức giận bỏ đi, còn ngăn cản cô tìm đến hạnh phúc với Duy Phong. Thì ra là vậy, hắn yêu cô.
Phản đối hôn sự, chính là vì hắn không muốn cô rời xa hắn! Hắn muốn hai người mãi mãi ở bên nhau.
Bỏ đi không nói, chính là vì hắn sợ. Hăn sợ phải đối diện với bản thân mình, sợ phải đối diện với tình yêu kinh tởm của hắn. Hắn còn sợ phải đối diện với cô.
Ngày hắn nhìn thấy cơ thể trần trụi của cô trong nhà tắm, một giây đó trong đầu hắn lại có một suy nghĩ đáng kinh tởm. Hắn nuôi cô từ nhỏ đến lớn, thay đồ giặt giũ cho cô là chuyện thường, huống hồ ngày nào cũng ôm cô xuống bể bơi để tắm. Thế mà bây giờ khi đối diện với cơ thể đang hoàn thiện của cô, hắn lại có ý đồ không lành mạnh.
Máu chảy ra như suối. Trời không mưa nhưng cô lại thấy khuôn mặt mình đẫm nước, vừa tính mở miệng máu đã chảy ra ào ạt. Thì ra, chết lại chỉ đơn giản như thế.
"Ba! Tư nhi muốn đến Hắc Long Giang, xây một ngôi nhà băng ở đó, hè qua đông tới đều được bè bạn với tuyết, được không?"
Không được nữa rồi! Hắn còn nhìn thấy cô không? Nhìn thấy không? Đời này, cô nhất định phải nói cho hắn biết, bước thêm một bước thì đã sao, cùng lắm là chết.
Cô vẫn muốn nói... Thật ra vẫn luôn muốn nói với hắn, cô vốn không cần cái thứ hắn đang kinh sợ kia mà chỉ muốn sống bình thường, vui vẻ bên cạnh hắn thôi. Cô chỉ cần hắn thôi, không cần gì khác. Đời người, nào có mấy ai bạch đầu giai lão cùng tri âm tri kỉ. Cho nên cô không để ý thứ mà thiên hạ đang đồn đại ấy. Tình yêu chân chính, nhất định là phải do thiên hạ tôn sùng hay sao?
Màn đêm giăng lối, đèn đường mờ mờ ảo ảo. Trước cổng ngôi biệt thự quen thuộc ấy chỉ thấy một chiếc xe ô tô đỗ sừng sững, trên mu có vài vệt máu còn chưa khô. Người trên xe run rẩy bước xuống, thất thần nhìn người con gái đang nằm dài trên đường.
Cả người cô co giật liên hồi, vết thương trên đầu rất nặng. Máu từ miệng trào ra như suối, thấm ướt cả bộ đồ cô đang mặc. Mắt cô mở to nhìn bầu trời đầy sao, tay nắm chặt mấy lá thư giờ đã chuyển thành màu đỏ.
Có những chuyện đã rất rõ ràng, lại có những chuyện không thể hiểu nổi, mơ hồ hiện lên trước mắt.
Cô nhớ trước kia Tống Tử Đinh vì quá yêu cooneen đã nhờ cha cậu tabafn chuyện hôn sự với hắn. Khi đó hắn chỉ nói mooyj câu mà khiến cha con cậu ta hoàn toàn mất đi hy vọng.
"Tư nhi còn nhỏ, lễ nghĩa không rõ, phép tắc chưa tỏ, từ nhỏ tính tình đã ương bướng ngạo mạn. Để Tư nhi về làm dâu, chỉ sợ Tống tiên sinh chê cười."
Ý của hắn rất rõ ràng, "Cưới? Tuyệt đối không thể!"
Tại sao? Vạn nhất không đồng ý hôn sự đã đành, đằng này sau khi về nhà còn nhốt cô trong phòng như sợ cô sẽ tìm cách bỏ trốn. Nói thật, cho dù lúc đó hắn có đồng ý, cô cũng không lấy Tống Tử Đinh! Hà cớ gì hắn phải làm như vậy?
Thì ra, tất cả những lời nói, việc làm của hắn khi xưa đều nhằm mục đích che đậy thứ tình cảm đáng khinh bỉ ấy. Thảo nào hắn không đồng ý hôn sự, tức giận bỏ đi, còn ngăn cản cô tìm đến hạnh phúc với Duy Phong. Thì ra là vậy, hắn yêu cô.
Phản đối hôn sự, chính là vì hắn không muốn cô rời xa hắn! Hắn muốn hai người mãi mãi ở bên nhau.
Bỏ đi không nói, chính là vì hắn sợ. Hăn sợ phải đối diện với bản thân mình, sợ phải đối diện với tình yêu kinh tởm của hắn. Hắn còn sợ phải đối diện với cô.
Ngày hắn nhìn thấy cơ thể trần trụi của cô trong nhà tắm, một giây đó trong đầu hắn lại có một suy nghĩ đáng kinh tởm. Hắn nuôi cô từ nhỏ đến lớn, thay đồ giặt giũ cho cô là chuyện thường, huống hồ ngày nào cũng ôm cô xuống bể bơi để tắm. Thế mà bây giờ khi đối diện với cơ thể đang hoàn thiện của cô, hắn lại có ý đồ không lành mạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook