“Long Dương, với võ công của ngươi, nhất định có thể phá vòng vây! Ngươi mang Tử Huyên chạy đi, ta sẽ phát tín hiệu!”

“Ngươi nói bậy gì đó! Ngươi là người của ta, một khi ta còn sống thì tuyệt không cho phép ngươi chết! Ta tới đây là để cứu ngươi, không phải là muốn ngươi đi dâng mạng!”

~oOo~

Nghe lời nói của Long Dương, Dương vương hận đến nghiến răng, không những hận việc Khương Quốc Thái tử thân đang hãm trong địch doanh mà vẫn cứ thản nhiên nói nói cười cười, điều khiến hắn hận hơn chính là tràn đầy trong đáy mắt Lâm Nghiệp Bình đều là thân ảnh của Long Dương.

Sớm biết như vậy, hắn nên nhanh chóng để nam tử này hoàn toàn biến thành người của hắn. Chỉ hận bản thân hắn đã tính toán sai lầm, cứ ngỡ rằng nếu để Lâm Nghiệp Bình tin là mình đã thất thân thì y sẽ không còn si mê Long Dương nữa, hắn sẽ từ từ khuyên bảo y, rồi cuối cùng y cũng sẽ hiểu được…

Dương vương hừ lạnh một tiếng, nộ khí dâng đến cực điểm lại hóa thành một tràng cười, hắn nói, “Trẫm cũng muốn biết Long Dương Thái tử còn có diệu chiêu gì để có thể mang theo tên yêu đạo này an toàn thối lui!”

Hai chữ “yêu đạo” tàn nhẫn đâm vào lòng Lâm Nghiệp Bình, yêu đạo… Yêu đạo Y… Y sẽ hại chết Long Dương

Long dương mặt liền biến sắc, cả giận nói, “Dương vương, ngươi chớ hồ ngôn loạn ngữ!”

Dương vương nhìn Lâm Nghiệp Bình, khóe miệng chợt hiện lên một tia cười lạnh quỷ dị, hắn lãnh đạm nói, “Hồ ngôn loạn ngữ Không hẳn vậy đâu… Thái tử chẳng lẽ chưa từng thưởng thức qua mùi vị của yêu đạo này Quả thật yêu mị kinh người, khó trách Thái tử điện hạ yêu thích không buông tay, y quả xứng đáng là báu vật của nhân gian!”

Lời nói vừa thốt ra, Lâm Nghiệp Bình có cảm giác như ngũ lôi oanh đỉnh, nét mặt Long Dương cũng thay đổi liên tục, lúc trắng lúc xanh, lửa giận đã ngút đến tận trời. Cánh tay hắn mất khống chế ôm chặt Nghiệp Bình, đau đớn nhìn y đang tự cắn lấy môi mình.

“Ngươi! Ngươi đã làm gì Nghiệp Bình” Long Dương hét lớn.

“Long Dương, ngươi chớ có tin hắn! Mấy ngày nay ta vẫn luôn trông giữ Nghiệp Bình, Dương vương căn bản không có…” Tử Huyên vội la lên, nhưng rồi cũng không thể thốt ra hết những lời khó nói này, nàng nhanh chóng nhìn về hướng Nghiệp Bình, “Nghiệp Bình, tại sao huynh không nói lời nào Huynh nói chuyện đi!”

Đột nhiên, nam tử trong lòng Long Dương tâm thần đại loạn, mâu quang y trống rỗng nhìn vào gương mặt giận dữ của hắn, lẩm bẩm nói, “Ta không biết… Ta không biết…”

“Không biết” Dương vương liên tục cười lạnh, “Cũng phải thôi, những ngày bổn vương đem ngươi tới tiền tuyến, ngươi vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, cũng khó trách… Hắc hắc, yêu đạo chính là yêu đạo, cho dù hôn mê bất tỉnh thì cũng biết cách hầu hạ khi nằm dưới thân thể trẫm, lấy lòng trẫm…”

“Không!” Nghiệp Bình hét lên, cả người y phảng phất như đang chìm trong hồ băng lạnh giá, thê lương nói, “Ngươi hồ ngôn! Ta không có! Không có!”

Lâm Nghiệp Bình nhìn thấy Dương vương bộc phát cuồng tiếu, tâm dần dần đã chìm đến vực sâu không đáy, cả người y rét run.

Long Dương cả kinh, hắn gắt gao ôm chặt lấy Nghiệp Bình, gầm nhẹ nói, “Nghiệp Bình, ngươi không được tin hắn! Coi như… Coi như…” Long Dương nhìn sắc mặt trắng bệch của Nghiệp Bình, biết y không thể tiếp tục chịu đựng thêm kích động, chỉ đành cứng rắn đem câu nói kế tiếp nuốt lại vào trong. Hắn xoay người, căm tức nhìn Dương vương, cả giận nói, “Bổn vương nhất định sẽ làm cho ngươi trả giá thật lớn!”

Dương vương kinh ngạc nhìn vào mâu quang như dã thú của Long Dương, rõ ràng Khương Quốc Thái tử đang ở thế hạ phong nhưng vì sao hắn lại cảm thấy thế cuộc hoàn toàn nằm trong tay nam tử ấy

Nghĩ như vậy, trong lòng Dương vương lại dâng lên vạn phần phiền não, hắn không muốn nhiều lời nữa, chỉ lạnh nhạt nói, “Buông Lâm Nghiệp Bình ra! Long Dương, chắc ngươi cũng không muốn để người ngươi yêu cùng người chết đi!”

Long Dương không đáp, hắn ôn nhu mơn trớn tóc mai của Nghiệp Bình, dịu dàng nói, “Ngươi chớ có tin lời hồ ngôn loạn ngữ của hắn, ta sẽ không để cho ngươi chịu bất cứ ủy khuất nào!”

Dương vương bất giác cảm thấy giận dữ, “Thái tử yên tâm, Lâm ái khanh ở chỗ của trẫm sẽ không chịu ủy khuất!”

Long Dương cười lạnh, lớn tiếng nói, “Dương vương, tức giận cũng không phải là một chuyện tốt, sẽ dễ dàng tổn hại đến sức khỏe!”

“Không nhọc Thái tử quan tâm, trẫm rất khỏe mạnh!” Dương vương nói xong, sắc mặt lại đột nhiên biến đổi.

Khóe môi Long Dương lẽ lên một tia tà tiếu, “Dương vương cảm thấy thế nào”

Nét mặt Dương vương không ít lần thay đổi, hắn cả kinh nói, “Ngươi! Ngươi hạ độc”

Nghiệp Bình hoảng sợ nhìn về Long Dương, gương mặt hắn kiên quyết lãnh tĩnh như mặt hồ không lay động. Long Dương đưa tay phải lên, một bình sứ bạch ngọc tức thì rơi xuống đất, vỡ tan thành vô số mảnh vụn, tựa như những cánh hoa điêu linh.

“Phệ Cốt Tán, vô sắc vô vị, chỉ cần ngửi thì cũng đủ đưa độc chạy vào máu, cắn nát xương cốt! Đây chính là thứ Long Dương đã giữ gìn suốt nửa tháng qua, đặc biệt chuẩn bị vì Dương vương! Dương vương có hài lòng hay không”

Dương vương cảm thấy rét lạnh, thì ra lời đồn đãi Long Dương đắm mình trong trụy lạc, không chịu chạy chữa thương thế, nguyên lai lại là nước cờ của hắn. Dương vương bất giác giận dữ quát, “Long Dương! Ngươi cho rằng Phệ Cốt Tán có thể bức bách trẫm đi vào sự chi phối của ngươi sao Ngươi quá xem thường trẫm rồi!”

“Bổn vương làm sao dám xem thường Dương vương bệ hạ” Long dương cực kỳ phẫn nộ nói, “Dương vương bệ hạ thủ đoạn hơn người, Phệ Cốt Tán kia chỉ là quà ra mắt Dương vương. Bổn vương còn phải cảm ơn Dương vương đã thuận thủy thôi châu[1],để cho bổn vương vào được quân doanh. Bổn vương dù sao cũng phải có một ít quà đáp lễ, tương kế tựu kế, vì hồng y đại pháo của Khương Quốc mà vạch rõ mục tiêu, không phải sao”

Dương vương hoảng hốt, đến lúc này hắn mới biết chỉ trong nửa tháng mà Khương quân đã chế tạo thành công hỏa khí bậc nhất trong truyền thuyết – Hồng y đại pháo.

Mà Long Dương căn bản là muốn cùng hắn đồng quy vu tận[2]! Trong lòng Dương vương kinh sợ vô cùng, Phệ Cốt Tán hoành hành khiến cơ thể hắn như bị kim châm muối xát, cuối cùng, hắn gắng gượng hét lên, “Long Dương! Ngươi không muốn sống nữa sao Ngươi làm như vậy, ngay cả Lâm Nghiệp Bình cũng không thể sống được!”

Chợt nghe bên ngoài mấy dặm truyền tới tiếng nổ rung trời, xuyên tận màng nhĩ. Mấy trăm danh tướng cầm trong tay cung tiễn đứng ngoài trướng không khỏi kinh hãi, nhất tề nhìn về thiết giáp trước quân doanh, chỉ thấy ánh lửa ngất trời như Tu La sát phạt, thẳng tắp truyền khắp trăm dặm xung quanh.

“Ngươi… Muốn…” Dương vương liên tục cười lạnh, âm trầm nói, “Trẫm trúng phải mưu kế của ngươi, coi như không bị nổ chết thì sợ rằng cũng khó cầm cự trước độc này. Nhưng có Khương Quốc Thái tử chôn theo, trẫm vô cùng hài lòng. Ngược lại Thái tử ngươi, nếu cam lòng để cho mỹ nhân trong lòng ngươi cùng đi tìm cái chết thì cứ việc phát tín hiệu!”

Long Dương mím chặt môi, hắn siết đạn tín hiệu trong tay, dù thế nào cũng không thể kéo dây.

“Long Dương, với võ công của ngươi, nhất định có thể phá vòng vây! Ngươi mang Tử Huyên chạy đi, ta sẽ phát tín hiệu!” Nghiệp Bình đột nhiên lên tiếng.

Tử Huyên kinh hãi, còn Long Dương thì gầm lên giận dữ, “Ngươi nói bậy gì đó! Ngươi là người của ta, một khi ta còn sống thì tuyệt không cho phép ngươi chết! Ta tới đây là để cứu ngươi, không phải là muốn ngươi đi dâng mạng!”

Lâm Nghiệp Bình đột nhiên hét lớn, “Ta còn có tư cách gì ở lại bên cạnh ngươi Ta đã dơ bẩn rồi, không phải sao” Đôi mắt Lâm Nghiệp Bình mông lung đẫm lệ, y cắn môi nhìn Long Dương, uất hận nói, “Coi như đồng quy vu tận, cũng là ta đi!”

Dương vương không khỏi kinh hãi, chỉ sợ Lâm Nghiệp Bình đã cam tâm chịu chết, như thế thì ngay cả nửa phần cơ hội sống sót hắn cũng không còn. Dương vương vội vàng hét lớn, “Lâm Nghiệp Bình, trẫm cùng ngươi căn bản không có gì cả! Những gì trẫm nói chẳng qua là để chọc giận Long Dương! Nếu trẫm thật sự cưỡng bức ngươi thì lúc ngươi tỉnh lại, trên người há không có lấy nửa điểm dấu vết”

Từng chữ được thốt ra trực thẳng Nghiệp Bình, nhất thời sắc mặt y đỏ ửng, xấu hổ không chịu được.

Chỉ thấy trong mắt Long Dương lóe lên tinh quang, hắn thừa dịp Dương vương hoang mang đã nhanh như tia chớp vụt lên đưa hổ trảo thẳng đến cổ họng Dương vương, Dương vương kinh hãi la lên, “Cung tiễn…”

Đột nhiên, Long Dương phát lực siết chặt yết hầu Dương vương, khiến hắn nói không ra nửa chữ. Long Dương nhìn ra vô số tướng sĩ bên ngoài trướng, phẫn nộ quát, “Tránh ra! Nếu không ta giết tên bạo quân không bằng heo chó này!”

Hoàn

~oOo~

[1] – Thuận thủy thôi châu: mượn nước đẩy thuyền

[2] – Đồng quy vu tận: cùng đến chỗ chết

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương