Giang Sơn Vi Trọng | Lấy Giang Sơn Làm Trọng
-
Chương 10: Vĩ thanh (khúc hát cuối cùng)
Từ nay về sau, vĩnh bất phân ly!
Núi xanh đắm mình trong sương mù, dòng nước uốn lượn róc rách.
Một thân nam tử trường sam như tuyết đứng trước hai khối bia mộ, nỗi đau xót ngập tràn trong ánh mắt.
Đưa tay miết nhẹ lên một trong hai bia mộ, xúc cảm băng lãnh từ Chỉ Phúc truyền đến tận đáy lòng, trên mộ bia ghi rõ “Lâm Nghiệp Bình chi mộ”.
Nam tử lặng lẽ để xuống một bó hoa Tử Huyên, cẩn thận cắm trên bia mộ, thần sắc hơi biến động.
“Nghiệp Bình…”
Theo tiếng gọi khẽ ấy, thân thể y đã rơi vào vòng ôm ấm áp của ai đó, nam tử run lên nhưng cũng không có đáp ứng, y chỉ lặng lẽ để mặc cho người phía sau ôm lấy mình.
“Có phải ngươi vẫn còn trách ta” Thấy y chẳng đáp lời, nam tử sau lưng không khỏi sốt ruột.
Lâm Nghiệp Bình thở nhẹ, xoay người nhìn nam tử khôi ngô tuấn lãng kia, tay y nhẹ nhàng chạm vào vết đao bên má phải nam tử, ôn nhu nói, “Ta làm sao có thể trách ngươi! Chẳng qua là cảm thấy vô lực… Long Dương, ta chung quy đã phụ Tử Huyên…”
Long Dương nắm lấy tay của y, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay trắng ngần, sau đó đem y kéo vào lòng, ôm thật chặt, thì thầm nói, “Không phải là lỗi của ngươi! Nghiệp Bình, tất cả đều có ta gánh vác thay ngươi, được không”
Nghiệp Bình nhẹ nhàng cười một tiếng, vòng tay ôm chặt thắt lưng của hắn, khẽ nói, “Không còn gì để gánh vác nữa! Quốc thái dân an, ngươi không cô phụ thiên hạ, ta cũng không ly khai ngươi. Tất có mọi việc đã đủ để Nghiệp Bình cảm kích trời xanh rồi…”
Long Dương run lên, hắn ôm lấy y chặt hơn, bắt đầu hồi tưởng lại những gì đã xảy ra.
Hôm đó, Nghiệp Bình quyết tâm muốn chết, Long Dương vì bị tử sĩ ngăn trở, không cách nào tiến lên, tim hắn cũng gần như ngừng đập. Sau cùng, Tử Huyên đã nhanh tay đánh một chưởng vào gáy Nghiệp Bình, khiến y ngất đi.
Long Dương giận dữ, không ngừng cùng Trùng Lâu tranh chấp, cuối cùng, Tử Huyên đã một mình gánh chịu tất cả. Nàng biến thành hình dạng của Nghiệp Bình, thay y bị hỏa thiêu.
Từ đó, cõi đời này đã không còn tồn tại Khương Quốc Quốc sư, cũng chẳng còn Nam Chiếu Thánh nữ.
Thật ra thì, tâm nguyện ngày đó Tử Huyên muốn nói với hắn, không chỉ là chiếu cố tốt Thanh Nhi, hơn nữa, có phải nàng còn muốn hắn phải chiếu cố tốt Nghiệp Bình Chỉ là lời nói chưa kịp buông ra thì đã bị chủ nhân nuốt ngược vào. Long Dương nhìn những cánh hoa Tử Huyên lay động trong gió, không tránh khỏi ngũ vị tạp trần[*], rốt cuộc tâm nàng vẫn hướng về Nghiệp Bình, vĩnh viễn cũng không thể nào khép lại vết thương.
Bất quá, tất cả những điều đó bây giờ đã không còn quan trọng, bởi vì… Nghiệp Bình vẫn còn ở đây, hắn cũng ở đây.
“Long… Long Dương” Nghiệp Bình thấp giọng nói, khí lực Long Dương ôm lấy y bây giờ quá lớn, y đã gần như không thở nổi.
Long Dương ngẩn ra, cuống quýt nới lỏng tay, mắt thấy Nghiệp Bình thở hổn hển, tâm hắn không khỏi đau nhói. Thật ra, cơ thể y vốn chẳng hư nhược như thế, nếu không phải ngày ấy ở Nam Chiếu, vì muốn cứu Tử Huyên mà y đã một mình xông đến pháp trường, cơ hồ bỏ mạng thì… Nếu không khi đó Dương vương làm sao dễ dàng bắt giữ Nghiệp Bình, làm thế nào mà y trốn không khỏi Dương doanh
Mỗi lần nghĩ đến đây, trong lòng Long Dương liền xuất hiện một cỗ đại khí, lại thêm cơn giận dữ như lửa đỏ, có thể xem như sự phẫn nộ của cả đời người, hắn không khỏi bất mãn nói, “Nghiệp Bình, ngươi có phải đã chán ghét Long Dương rồi”
Nghiệp Bình bất đắt dĩ cười một tiếng, “Ngươi lại suy nghĩ lung tung rồi, ta làm sao có thể chán ghét ngươi, ta… Ta…”
Nghiệp Bình chưa nói xong thì trên mặt bỗng nổi lên một tầng hồng nhạt, Long Dương không khỏi lộ ra tiếu ý ranh mãnh, hắn đến gần y, thổi nhẹ vào tai y, thì thầm, “Nghiệp Bình, ngươi làm sao”
“Ngươi!” Nghiệp Bình vô cùng tức giận, y toan phất tay áo rời đi thì lại bị Long Dương ôm chặt vào lòng, “Long Dương…”
Môi mãnh liệt bị cướp lấy, cái gì cũng không thể nói ra.
Nghiệp Bình không khỏi nắm chặt vạt áo Long Dương. Hắn cười một tiếng, càng không chút kiêng kỵ cướp lấy đôi môi mềm mại, đầu lưỡi điên cuồng tìm kiếm bên trong.
Kịch liệt dây dưa, hô hấp hai bên đều rối loạn…
“A a a!!!” Chợt nghe một tiếng thét lanh lảnh chói tai vang lên, làm kinh sợ cả những chú chim nhỏ đang say mê cất cao tiếng hót giữa núi rừng, khiến chúng bổ nhào bay tán loạn.
Một nữ đồng dùng hai tay che lấy mắt, hét lớn, “Con thật không nhìn thấy gì hết a! Bá bá và phụ thân cứ tiếp tục! Tiếp tục!”
Gương mặt Nghiệp Bình đỏ bừng, tràn đầy cỗ nhiệt, Long Dương giận đến cả người phát run, hắn hét lớn, “Thanh Nhi! Con tới đây cho ta! Xem bá bá hảo hảo thu thập con thế nào!”
“A~~~~~ phụ thân, cứu mạng a! Bá bá muốn đánh Thanh Nhi…”
Nghiệp Bình nhàn nhạt cười, mắt thấy một lớn một nhỏ ở giữa núi xanh suối lượn chơi trò truy đuổi nhau, trong lòng y ngập ngàn hạnh phúc.
Xoay người nhìn về bó hoa với tử quang vây quanh, Nghiệp Bình khẽ mỉm cười, nhẹ giọng lẩm bẩm, “Tử Huyên, đa tạ nàng…”
“Phụ thân, nơi này thật là nhiều cá! Người mau tới đi!”
“Nghiệp Bình, mau đến đây! Tối nay chúng ta sẽ có cá ăn!” Long Dương đứng trong nước, một tay nắm lấy con cá, tay con lại vẫy vẫy y, nét mặt vui vẻ, ấm áp như ánh sáng mặt trời!
Nghiệp Bình nhoẻn miệng cười, chậm rãi đi về hướng mạt ảnh dương quang kia.
Từ nay về sau, vĩnh bất phân ly!
Hoàn
~oOo~
[*] – Ngũ vị tạp trần: ngũ vị bao gồm ngọt, chua, cay, đắng, mặn, câu này có nghĩa là trong lòng rối bời.
_Toàn văn hoàn_
Núi xanh đắm mình trong sương mù, dòng nước uốn lượn róc rách.
Một thân nam tử trường sam như tuyết đứng trước hai khối bia mộ, nỗi đau xót ngập tràn trong ánh mắt.
Đưa tay miết nhẹ lên một trong hai bia mộ, xúc cảm băng lãnh từ Chỉ Phúc truyền đến tận đáy lòng, trên mộ bia ghi rõ “Lâm Nghiệp Bình chi mộ”.
Nam tử lặng lẽ để xuống một bó hoa Tử Huyên, cẩn thận cắm trên bia mộ, thần sắc hơi biến động.
“Nghiệp Bình…”
Theo tiếng gọi khẽ ấy, thân thể y đã rơi vào vòng ôm ấm áp của ai đó, nam tử run lên nhưng cũng không có đáp ứng, y chỉ lặng lẽ để mặc cho người phía sau ôm lấy mình.
“Có phải ngươi vẫn còn trách ta” Thấy y chẳng đáp lời, nam tử sau lưng không khỏi sốt ruột.
Lâm Nghiệp Bình thở nhẹ, xoay người nhìn nam tử khôi ngô tuấn lãng kia, tay y nhẹ nhàng chạm vào vết đao bên má phải nam tử, ôn nhu nói, “Ta làm sao có thể trách ngươi! Chẳng qua là cảm thấy vô lực… Long Dương, ta chung quy đã phụ Tử Huyên…”
Long Dương nắm lấy tay của y, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay trắng ngần, sau đó đem y kéo vào lòng, ôm thật chặt, thì thầm nói, “Không phải là lỗi của ngươi! Nghiệp Bình, tất cả đều có ta gánh vác thay ngươi, được không”
Nghiệp Bình nhẹ nhàng cười một tiếng, vòng tay ôm chặt thắt lưng của hắn, khẽ nói, “Không còn gì để gánh vác nữa! Quốc thái dân an, ngươi không cô phụ thiên hạ, ta cũng không ly khai ngươi. Tất có mọi việc đã đủ để Nghiệp Bình cảm kích trời xanh rồi…”
Long Dương run lên, hắn ôm lấy y chặt hơn, bắt đầu hồi tưởng lại những gì đã xảy ra.
Hôm đó, Nghiệp Bình quyết tâm muốn chết, Long Dương vì bị tử sĩ ngăn trở, không cách nào tiến lên, tim hắn cũng gần như ngừng đập. Sau cùng, Tử Huyên đã nhanh tay đánh một chưởng vào gáy Nghiệp Bình, khiến y ngất đi.
Long Dương giận dữ, không ngừng cùng Trùng Lâu tranh chấp, cuối cùng, Tử Huyên đã một mình gánh chịu tất cả. Nàng biến thành hình dạng của Nghiệp Bình, thay y bị hỏa thiêu.
Từ đó, cõi đời này đã không còn tồn tại Khương Quốc Quốc sư, cũng chẳng còn Nam Chiếu Thánh nữ.
Thật ra thì, tâm nguyện ngày đó Tử Huyên muốn nói với hắn, không chỉ là chiếu cố tốt Thanh Nhi, hơn nữa, có phải nàng còn muốn hắn phải chiếu cố tốt Nghiệp Bình Chỉ là lời nói chưa kịp buông ra thì đã bị chủ nhân nuốt ngược vào. Long Dương nhìn những cánh hoa Tử Huyên lay động trong gió, không tránh khỏi ngũ vị tạp trần[*], rốt cuộc tâm nàng vẫn hướng về Nghiệp Bình, vĩnh viễn cũng không thể nào khép lại vết thương.
Bất quá, tất cả những điều đó bây giờ đã không còn quan trọng, bởi vì… Nghiệp Bình vẫn còn ở đây, hắn cũng ở đây.
“Long… Long Dương” Nghiệp Bình thấp giọng nói, khí lực Long Dương ôm lấy y bây giờ quá lớn, y đã gần như không thở nổi.
Long Dương ngẩn ra, cuống quýt nới lỏng tay, mắt thấy Nghiệp Bình thở hổn hển, tâm hắn không khỏi đau nhói. Thật ra, cơ thể y vốn chẳng hư nhược như thế, nếu không phải ngày ấy ở Nam Chiếu, vì muốn cứu Tử Huyên mà y đã một mình xông đến pháp trường, cơ hồ bỏ mạng thì… Nếu không khi đó Dương vương làm sao dễ dàng bắt giữ Nghiệp Bình, làm thế nào mà y trốn không khỏi Dương doanh
Mỗi lần nghĩ đến đây, trong lòng Long Dương liền xuất hiện một cỗ đại khí, lại thêm cơn giận dữ như lửa đỏ, có thể xem như sự phẫn nộ của cả đời người, hắn không khỏi bất mãn nói, “Nghiệp Bình, ngươi có phải đã chán ghét Long Dương rồi”
Nghiệp Bình bất đắt dĩ cười một tiếng, “Ngươi lại suy nghĩ lung tung rồi, ta làm sao có thể chán ghét ngươi, ta… Ta…”
Nghiệp Bình chưa nói xong thì trên mặt bỗng nổi lên một tầng hồng nhạt, Long Dương không khỏi lộ ra tiếu ý ranh mãnh, hắn đến gần y, thổi nhẹ vào tai y, thì thầm, “Nghiệp Bình, ngươi làm sao”
“Ngươi!” Nghiệp Bình vô cùng tức giận, y toan phất tay áo rời đi thì lại bị Long Dương ôm chặt vào lòng, “Long Dương…”
Môi mãnh liệt bị cướp lấy, cái gì cũng không thể nói ra.
Nghiệp Bình không khỏi nắm chặt vạt áo Long Dương. Hắn cười một tiếng, càng không chút kiêng kỵ cướp lấy đôi môi mềm mại, đầu lưỡi điên cuồng tìm kiếm bên trong.
Kịch liệt dây dưa, hô hấp hai bên đều rối loạn…
“A a a!!!” Chợt nghe một tiếng thét lanh lảnh chói tai vang lên, làm kinh sợ cả những chú chim nhỏ đang say mê cất cao tiếng hót giữa núi rừng, khiến chúng bổ nhào bay tán loạn.
Một nữ đồng dùng hai tay che lấy mắt, hét lớn, “Con thật không nhìn thấy gì hết a! Bá bá và phụ thân cứ tiếp tục! Tiếp tục!”
Gương mặt Nghiệp Bình đỏ bừng, tràn đầy cỗ nhiệt, Long Dương giận đến cả người phát run, hắn hét lớn, “Thanh Nhi! Con tới đây cho ta! Xem bá bá hảo hảo thu thập con thế nào!”
“A~~~~~ phụ thân, cứu mạng a! Bá bá muốn đánh Thanh Nhi…”
Nghiệp Bình nhàn nhạt cười, mắt thấy một lớn một nhỏ ở giữa núi xanh suối lượn chơi trò truy đuổi nhau, trong lòng y ngập ngàn hạnh phúc.
Xoay người nhìn về bó hoa với tử quang vây quanh, Nghiệp Bình khẽ mỉm cười, nhẹ giọng lẩm bẩm, “Tử Huyên, đa tạ nàng…”
“Phụ thân, nơi này thật là nhiều cá! Người mau tới đi!”
“Nghiệp Bình, mau đến đây! Tối nay chúng ta sẽ có cá ăn!” Long Dương đứng trong nước, một tay nắm lấy con cá, tay con lại vẫy vẫy y, nét mặt vui vẻ, ấm áp như ánh sáng mặt trời!
Nghiệp Bình nhoẻn miệng cười, chậm rãi đi về hướng mạt ảnh dương quang kia.
Từ nay về sau, vĩnh bất phân ly!
Hoàn
~oOo~
[*] – Ngũ vị tạp trần: ngũ vị bao gồm ngọt, chua, cay, đắng, mặn, câu này có nghĩa là trong lòng rối bời.
_Toàn văn hoàn_
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook