Giang Sơn Tươi Đẹp
-
Chương 73: Khi chân tướng được làm rõ
Một người mặc áo giáp ngồi trên chiếu cạnh rìa đỉnh núi, ngón tay thon dài gảy dây đàn, ánh mắt nhìn chằm chằm chân núi cho đến khi màu đen trước mắt biến thành màu xanh trắng hắn mới dừng động tác trong tay lại.
Phong Dực ngẩng đầu nhìn ánh sáng trắng phát ra từ phía chân trời, giao đàn cho Tần Hạo, rồi đứng dậy đi về phía sau chỉnh đốn hàng ngũ quân đội Nam Chiêu trước. Ánh mắt hắn nghiêm nghị quét một lượt, sau đó quay đầu nhìn lướt qua chúng phó tướng đang đứng cung kính ở bên cạnh.
“Lật tướng quân, ngươi am hiểu tác chiến ở vùng núi, ngươi và Tần Hạo dẫn ba vạn binh mã xông thẳng xuống chân núi nhiễu loạn quân Trung Chu, hấp dẫn đám quân chủ lực.”
“Viên Chí, ngươi dẫn một vạn binh mã đi vòng sang hướng đối diện, cố ý thể hiện thanh thế lớn mạnh, khiến Mông Đình Chi cho rằng Tây Hoa dẫn theo rất nhiều binh mã chạy tới cứu viện, nhiễu loạn tâm chí bọn chúng.”
“Vũ thái phó, ngươi dẫn hai vạn binh mã đợi ở bên ngoài, không được để một con cá Trung Chu nào lọt lưới chạy trốn. Xin tất cả các chư vị phó tướng còn lại của Nam Chiêu dẫn theo năm ngàn binh mã đi vòng qua từ dãy núi phía sau, ngăn chặn quân Trung Chu từ hậu phương. Nhớ phải cẩn thận.”
Phong Dực liên tiếp ban ra một loạt mệnh lệnh rồi đi tới cạnh con ngựa mình cưỡi cởi thanh kiếm Sương Hoa trên lưng nó xuống, sau đó xoay người nhìn Lật Anh Thiến và Tần Hạo, “Các ngươi mang binh đi xuống trước, sau đó ta sẽ tận dụng thời cơ để xuống theo.”
Lật Anh Thiến và Vũ Chi Duệ đang định hành động thì cùng nhau nhìn về phía sau lưng Phong Dực.
Phong Dực quay người lại nhìn. Yến Lạc lao nhanh từ đỉnh núi nối liền phía sau y tới, quần áo đã bị rách nhiều chỗ, tóc tai xốc xếch, chỉ có khăn che trên mặt vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu.
Trong lòng Phong Dực đầu tiên là vui mừng, chờ thấy chỉ có một mình nàng lại hơi thất vọng.
Yến Lạc đến trước mặt Phong Dực, căn bản không còn kịp nói chuyện liền lập tức quỳ xuống đất, thở gấp nói: “Vương thượng mong thế tử điện hạ ngàn vạn lần không được đi xuống.”
Phong Dực sửng sốt, vội vàng hỏi Yến Lạc: “Hiện tại Ninh Hề thế nào rồi?”
Bầu không khí xung quanh đều rất căng thẳng. Tất cả mọi người đều mong đợi nhìn Yến Lạc.
Yến Lạc hạ mí mắt, vô cùng do dự, “Hồi thế tử điện hạ, Vương thượng người...người...” Nhớ tới lời An Ninh Hề nói, Yến Lạc đành dằn lòng: “Vương thượng đã không còn trên nhân thế nữa rồi.”
Thân thể Phong Dực chấn động, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Yến Lạc. Kiếm trong tay vô ý thức rơi xuống trước mắt cô.
Bốn phía im ắng yên tĩnh. Yến Lạc lặng lẽ giương mắt nhìn về phía Phong Dực, vị chiến thần trước nay luôn bình tĩnh ung dung lúc này như thể bị móc rỗng linh hồn, ánh mắt mờ mịt khổ sở, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
Phong Dực nhớ tới lời An Ninh Hề nói. Nàng nói nàng lại chết một lần nữa. Nhưng khi ấy chính mình nói nàng tuyệt đối sẽ không chết.
Lúc này trong đầu hắn trống rỗng, càng không biết bản thân đang suy nghĩ gì, tất cả cảnh tượng trước mắt đều đã biến thành màu xám tro.
Mỗi người ở đây đều vô cùng chấn động, nhất thời không ai biết nên nói điều gì.
Ban đầu Yến Lạc vốn định kích thích Phong Dực dốc toàn lực tấn công Trung Chu giống như lời Vương thượng, nhưng bây giờ thấy vẻ mặt của Phong Dực trong lòng nàng thật sự không đành lòng. Nàng mấp máy môi nghĩ tới toàn bộ lời nói của An Ninh Hề, cuối cùng cảm thấy không đúng. Chẳng lẽ Vương thượng đã ôm lòng muốn chết cho bằng được?
Nghĩ tới đây, Yến Lạc cả kinh trong lòng, đột nhiên đứng dậy muốn nói rõ ràng với Phong Dực. Thân mình dừng lại, nàng suy nghĩ một chút rồi xờ lên mạng che mặt, trong mắt bỗng dưng chan chứa nước.
Yến Lạc nhìn chằm chằm Phong Dực, chậm gỡ hẳn mạng che mặt ra, quỳ xuống đất, giọng nói run rẩy, “Vô Song tham kiến thế tử điện hạ, vừa rồi là Vô Song lừa điện hạ. Vương thượng lo lắng sự an nguy của ngài cho nên mới muốn nô tỳ nói như vậy. Thật ra Vương thượng vẫn bị vây ở chân núi, không có nguy hiểm gì lớn.”
Phong Dực đột nhiên nghe thấy An Ninh Hề còn sống mới giật mình tỉnh lại từ trong cơn hỗn loạn vừa xong. Y cúi đầu nhìn về phía Yến Lạc, ánh mắt dần dần bình tĩnh trở lại.
Vì sự biến hóa này mà mọi người xung quanh lại khiếp sợ thêm lần nữa. Lật Anh Thiến không nhịn được kinh hô một tiếng: “Thật sự là Khương tiểu thư.”
Phong Dực khom lưng đỡ Yến Lạc dậy, cẩn thận nhìn khuôn mặt của nàng. Vết thương trên mặt đã sớm không thể nhìn ra, còn đẹp hơn cả Vô Song của ba năm trước đây.
“Vô Song, thật sự là cô.”
Yến Lạc gật đầu. Nàng lau nước mắt nói, “Là Vương thượng bảo một mình nô tỳ đi lên trước. Người không muốn điện hạ mạo hiểm, nói chỉ cần người san bằng Trung Chu và Đông Việt, ngày nào đó đoạt được thiên hạ đó chính là báo thù thay cho người rồi. Người còn nói người sẽ vĩnh viễn nhớ ngài.”
Phong Dực thở phào thật sâu một hơi, “Chỉ cần nàng còn sống là tốt rồi...”
Hắn quay đầu nhìn một đám người vẫn còn đang sững sờ đề cao giọng nói, “Còn chờ gì nữa? Cứu người quan trọng hơn!”
Lật Anh Thiến và Tần Hạo nghe vậy vội vàng chọn binh để đi xuống chân núi trước.
Phong Dực đứng tại chỗ đợi chốc lát, dưới chân núi đã nhanh chóng vang lên tiếng chém giết. Hắn nhặt thanh kiếm mới vừa rơi trên đất lên, xoay người định đi thì đột nhiên Yến Lạc gọi hắn lại.
“Điện hạ không biết Vương thượng nơi nào, vẫn nên để Yến Lạc đi tìm với ngài.”
Phong Dực nhìn nàng, “Nhưng cô vừa mới lên, nên nghỉ ngơi cho tốt đi. Huống chi mấy năm qua cô đã chịu nhiều khổ sở, ngàn vạn lần không được mạo hiểm nữa.”
Yến Lạc bước lên một bước ngăn cản y, “Điện hạ đã quên lời cha nô tỳ thường nói ư? Cha nô tỳ đã từng nói làm người phải biết ‘tri ân báo đáp’. Vương thượng có ơn cứu mạng với nô tỳ, nôi tỳ không thể không báo.”
Phong Dực trầm ngâm một lát mới gật đầu, “Vậy được rồi, khinh công của cô tốt, đến lúc đó cẩn thận một chút.”
Yến Lạc vội vàng đồng ý, đi theo y xuống dưới núi.
Mông Đình Chi ở dưới chân núi thật sự ngoài ý muốn đột nhiên gặp phải đợt tấn công mạnh mẽ của Lật Anh Thiến và Tần Hạo. Mà ở phía đỉnh núi đối diện còn xuất hiện đông đảo quân Tây Hoa phất cờ hò reo càng làm cho ông ta kinh hãi. Mông Đình Chi tự nhận mình là người có kinh nghiệm lão luyện khi tác chiến ở vùng núi nhưng không nghĩ rằng Lật Anh Thiến và Tần Hạo cũng không phải thế hệ bình thường. Thật ra thì nếu đổi thành quân Tây Hoa, chắc Lật Anh Thiến và Tần Hạo sẽ càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Ông ta đang bận đối phó với đám người Lật Anh Thiến thì một tên lính vội vàng đến báo: “Tướng quân, đã thấy quân cứu viện của Đông Việt ở mười dặm phía sau.”
Mông Đình Chi nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vội vàng phân phó chuẩn bị thối lui về phía sau để hội hợp với quân đội Đông Việt.
Có thể nói quân Đông Việt tới lúc này là rất đúng lúc. Đây là quần thể núi trùng điệp, tuyến đường quá dài, mấy phó tướng Nam Chiêu dẫn quân còn chưa tới hậu phương thì quân Đông Việt đã đến trước một bước.
Mông Đình Chi để lại một nửa binh lực tiếp tục chống cự với quân Nam Chiêu, nửa còn lại nhanh chóng lui về phía sau hội hợp với Tuyên Tử Đô.
Phong Dực và Yến Lạc vừa tránh binh lính Trung Chu, vừa muốn tìm kiếm nơi An Ninh Hề núp ở chỗ những ngọn núi chẳng khác gì mê cung này thật sự có chút khốn đốn khó khăn.
Hai người đi đến một chỗ đất bằng phẳng thì Yến Lạc đột nhiên vui mừng, thì ra trước mặt là hai con ngựa trắng mà nàng và An Ninh Hề ngày hôm qua cưỡi đang ăn cỏ.
“Điện hạ, ngựa ở gần đây khẳng định Vương hượng cũng ở cách đây không xa.”
Phong Dực gật đầu, “Vậy chúng ta mau đi.”
Yến Lạc vội vàng dẫn đường về phía trước, đi qua một con đường ngắn nhỏ gập ghềnh uốn lượn rốt cuộc cũng phát hiện ra con đường chật hẹp dẫn tới tận đáy núi đã đi vào ngày hôm qua. Ở đó vẫn có rất nhiều binh lính Trung Chu đang tìm kiếm.
Yến Lạc nói với Phong Dực: “Vương thượng đang ở trong một cái động âm u cạnh vách núi cách đây mấy chục bước. Điện hạ đi cứu người, nô tỳ sẽ dụ đám lính kia tới chỗ Lật tuớng quân và Tần tuớng quân.”
Phong Dực suy nghĩ giây lát, “Cũng được. Cô nhất định phải cẩn thận. Khi nhìn thấy Lật tướng quân nhớ nói với cô ấy rằng ngàn vạn lần không được tham chiến, một khi không khống chế được thế cục liền đi lên. Nếu Trung Chu đã dụ quân Nam Chiêu tới đây thì chắc chắn nó sẽ không đơn giản như vậy.”
Yến Lạc gật đầu đầy nghiêm túc sau đó đề khí nhảy ra ngoài, thân hình cực kỳ linh hoạt. Quân Trung Chu nhanh chóng phát hiện ra tung tích của nàng nên nhao nhao kêu đuổi theo hướng nàng chạy.
Phong Dực xách kiếm tìm theo lời Yến Lạc, rất nhanh đã tìm thấy cửa động. Đang định vạch cỏ tranh đi vào thì ngừng lại một chút như thể ‘cận hương tình khiếp’*, hồi lâu sau mới thử gọi dò một tiếng: “Ninh Hề...” (*ý chỉ người xa quê đã lâu năm, không còn biết rõ tình hình quê hương như thế nào, càng về gần tới quê nhà càng không thể bình tĩnh)
Bên trong không có tiếng trả lời lòng Phong Dực hoảng hốt. Bỗng nhiên một đạo giọng nghi ngờ nhẹ nhàng vọng ra, “Phong Dực?”
Trong lòng Phong Dực mừng như điên, vội vàng phẩy cỏ tranh ra đi vào động.
Ánh sáng đột ngột khiến An Ninh Hề vội híp mắt lại, chờ thấy rõ bóng dáng cao lớn ở cửa động thì bất ngờ câu khóe miệng cười khổ, “Chẳng lẽ ta đây đang nằm mơ?” Nàng rũ mắt nhìn chằm chằm cây cung Minh Nguyệt trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve nó, “Cũng tốt. Cuối cùng cũng gặp được ngài trong mộng một lần để nói lời từ biệt cũng tốt.”
Phong Dực bước nhanh đến trước mặt nàng. Người trước mắt ngồi dựa vào vách núi, áo giáp trên người dính bụi đất, tóc tai hơi rối, chỉ có sự bình tĩnh trong mắt là trước sau vẫn như một.
“Ninh Hề, không phải nàng đang nằm mơ đâu! Đây là sự thực, ta đang ở đây.” Phong Dực ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang cầm cung Minh Nguyệt của nàng, giọng điệu trầm thấp.
An Ninh Hề đột nhiên giật mình tỉnh lại, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, “Sao ngài lại đến đây?” Nàng cuống quít đứng dậy, đỡ cánh tay Phong Dực, “Mau mau rời khỏi đây! Nơi này cực nguy hiểm.”
Phong Dực ngăn động tác của nàng lại, “Không sao, Lật Anh Thiến và Tần Hạo đã tấn công xuống. Ta đặc biệt đến đây để cứu nàng.”
An Ninh Hề ngạc nhiên nhìn y, “Sao có thể dễ dàng như vậy? Mông Đình Chi dụ ta xuống, sao có thể đơn giản như vậy?” Nàng đi hai bước trong động rồi đi tới cửa động nhìn thử sau đó đột nhiên xoay người nhìn về phía Phong Dực, “Ngài đã tới vậy chúng ta mau đi thôi, nếu không chỉ sợ sẽ có biến cố.”
Phong Dực gật đầu. Hắn đi tới trước mặt nàng, kéo nàng đi ra ngoài.
An Ninh Hề ngồi ở trong động đã lâu, chân vẫn còn hơi tê nên đi lại hơi chậm chạp. Đường dưới chân núi không dễ đi, hai người đi qua con đường dài và hẹp, đang định đi dọc theo đường cũ lên thì thấy một hàng quân Trung Chu nhanh chóng chạy tới. Phong Dực vội vàng dẫn An Ninh Hề lui về phía sau ẩn ở trong bóng tối quan sát đám binh kia chạy về phía trước. Số lượng gần hơn ngàn người. Gần đó có rất nhiều binh lính Trung Chu, xa xa là tiếng hò hét đánh nhau.
An Ninh Hề mím môi lạnh mắt xem. Nàng đột nhiên hạ thấp giọng nói với Phong Dực: “Cuối cùng ta cũng cảm nhận được chỗ nào không đúng.”
Phong Dực nghiêng đầu nhìn nàng trấn an. Hắn nắm chặt tay nàng nói, “Không sao hết. Đã có ta ở đây.”
An Ninh Hề rũ mắt, im lặng không nói.
Phong Dực xoay người nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy con đường nhỏ bị che khuất mà hôm qua An Ninh Hề đã phát hiện ra ở phía xa. Hắn hỏi An Ninh Hề: “Nàng có thể đi lên từ con đường nhỏ kia không?”
An Ninh Hề bất đắc dĩ lắc đầu, “Ta không biết võ công, sao mà lên được?”
Phong Dực lôi kéo nàng đi qua vách núi bên kia, “Vậy ta mang nàng lên.”
Lúc đến nơi, quan sát tỉ mỉ liền phát hiện ra những nấc thang này không chỉ được đục cực nhỏ mà bên trên còn có rêu xanh nữa. An Ninh Hề thở dài trong lòng: chắc chắn con đường này đã lâu không được dùng đến, chỉ có người có khinh công tốt như Yến Lạc mới có thể đi lên.
“Phong Dực, ngài đi lên một mình đi, bất kể làm gì mang ta theo cũng không thể lên được.”
Phong Dực cười với nàng, “Yên tâm, mặc dù khinh công của ta không hơn Yến Lạc nhưng không đến nỗi kém cỏi đâu.” Hắn đang định ôm hông An Ninh Hề lên thì một giọng nói bất ngờ cắt đứt động tác của hắn.
Yến Lạc nhanh chóng lướt từ đằng xa tới, thở hổn hển nhìn hai người, “Vương thượng, điện hạ việc lớn không hay rồi! Mông Đình Chi đã hội hợp với Tuyên Tử Đô.”
Trong mắt An Ninh Hề bỗng trở nên lạnh lẽo, “Lại là Tuyên Tử Đô!”
Phong Dực hỏi thăm: “Hiện tại Lật tuớng quân và Tần Hạo ra sao rồi?”
Yến Lạc đáp: “Hai vị tướng quân đã dẫn binh đi lên theo phân phó của điện hạ. Nhưng trước đó nô tỳ nhìn thấy có rất nhiều binh lính Trung Chu đi đến lối ra trong lòng núi. Nô tỳ đặc biệt chú ý đến lời đám người đó nói, hình như nói cái gì mà ‘nhánh sông’.”
An Ninh Hề khẽ sửng sốt, trong lòng suy tư tỉ mỉ. Phong Dực biết rõ địa đồ nên đã hiểu ra, “Là Hoàng Hà.”
An Ninh Hề hoàn toàn tỉnh ngộ, kinh ngạc kêu thành tiếng, “Bọn chúng muốn làm ngập đáy núi này?”
Trên đỉnh cao của một rặng núi ở phía sau, Tuyên Tử Đô nhìn lão tuớng quân trước mắt, hơi cau mày đưa ra một nghi vấn đồng dạng: “Mông tuớng quân thật sự tính cho ngập nơi này?”
Mông Đình Chi gật đầu, “Đúng thế.”
Tuyên Tử Đô nhíu chặt chân mày hơn, “Nếu như tại hạ nhớ không lầm thì hình như trong núi còn có gần một nửa binh lực của Trung Chu?”
Mông Đình Chi nhìn hắn, trên mặt lộ vẻ không đành lòng nhưng lại đổi thành cương nghị trong nháy mắt, “Vì bảo vệ quốc gia hy sinh là tất nhiên. Ngươi cũng đã biết nơi này không chỉ có Nữ hầu, ngay Phong Dực cũng đã tới, có thể trừ bỏ hai người bọn chúng chỉ trong một lần, diệt trừ đại hoạn của hai nước chúng ta thì sao có thể bỏ qua cơ hội này được?”
Tuyên Tử Đô thấy ông ta đã quyết định nên không thể làm gì khác hơn là không nói thêm nữa. Vả lại, lời ông ta nói cũng không sai.
Mặc dù phương thức này hết sức tàn nhẫn.
Vào giây phút An Ninh Hề ngộ ra liền lập tức thúc giục Phong Dực đi lên, “Nhân lúc bọn chúng chưa dẫn nước vào ngài mau mau đi đi.”
Phong Dực không nói tiếng nào chỉ kéo nàng muốn cùng đi lên.
An Ninh Hề bất ngờ hất tay y ra, giọng nói bắt đầu cao hơn, “Phong Dực, ngài sẽ bị ta hại chết đó!”
Phong Dực khẽ cau mày, quay đầu nhìn Yến Lạc, “Dẫn nàng đi lên.”
Đây không phải câu trần thuật mà là ra lệnh. Yến Lạc theo bản năng đi tới muốn kéo An Ninh Hề nhưng An Ninh Hề lại tránh tay của nàng. An Ninh Hề nhìn Phong Dực, vẻ mặt nghiêm túc, “Ba người chúng ta đều biết đi từ nơi này lên khó khăn đến mức nào. Hiện tại chỉ có hai người có khả năng đi lên, cho nên đừng lãng phí thời gian nữa.”
Giọng nói của Phong Dực cũng lạnh xuống, “An Ninh Hề, nếu biết không nên chậm trễ sao nàng vẫn còn chần chừ?”
An Ninh Hề cười khổ, “Ta đương nhiên cũng muốn sống, nhưng bây giờ ta chỉ làm liên lụy đến hai người thôi. Bất kỳ ai trong hai người mang theo ta đều sẽ tốn thời gian, người còn lại cũng bỏ lỡ cơ hội chạy thoát.”
Phong Dực đang định nói chuyện thì An Ninh Hề đột nhiên giơ tay lên ngăn y lại, nàng hạ mí mắt cũng không hề nhìn y, rồi nói ra lời lại giá rét lạnh như gió phương bắc, “Phong Dực, thật ra ngài không nên tới cứu ta. Ta vẫn luôn lợi dụng ngài cho nên ta phải giúp ngài giành được thiên hạ chỉ vì giúp bản thân ta báo thù. Ta giúp ngài chỉ bởi vì ngài là người có “Mệnh đế vương’ trong miệng Đồ Di Ca mà thôi...”
Phong Dực sửng sốt, không dám tin nhìn nàng, “Nàng nói cái gì?”
An Ninh Hề chậm rãi giương mắt nhìn y, “Ta nói sở dĩ ta kết minh với ngài, cùng ngài đính hôn đều chẳng liên quan gì tới bản thân ngài cả, chẳng qua là có liên quan đến thân phận đế vương của ngài. Bất quá ta cũng chỉ quan tâm đến người có mệnh đế vương có thể nhất thống thiên hạ, có thể giúp ta báo thù mà thôi. Ta căn bản không quan tâm ai là người có mệnh đế vương, nếu như là người khác ta cũng cũng sẽ giúp y, đính hôn với y.”
Yến Lạc đã hoàn toàn sửng sốt, nhìn một An Ninh như thế này chẳng khác gì người xa lạ.
Phong Dực nhìn An Ninh Hề, màu đen trong mắt như thể những đám mây đen đang vần vũ. Nháy mắt trên mặt hắn thoáng qua rất nhiều vẻ mặt: kinh ngạc đến giận giữ rồi đến mất mác, cuối cùng trở lại bình tĩnh.
Lúc lâu sau, hắn đột nhiên câu khóe miệng nở nụ cười như có như không, “Thì ra nửa đời Phong Dực ta tính kế người khác, không ngờ cũng có một ngày bị tính kế lại.” Hắn nhìn An Ninh Hề chăm chú rồi tiến lên một bước giữ chặt cổ tay nàng, “An Ninh Hề, nàng hãy cẩn thận hỏi lại bản thân mình: chẳng lẽ nàng đối với ta luôn là hư tình giả ý sao?”
An Ninh Hề ngơ ngẩn. Đúng lúc đó Phong Dực đẩy nàng vào lòng Yến Lạc, “Mang nàng đi lên!”
An Ninh Hề kịp phản ứng nhưng Yến Lạc còn nhanh hơn nàng. Nàng lập tức ôm chặt An Ninh Hề, vung cây roi dài trong tay ra rồi bám vào một gờ đá trên vách núi phi người lên trên bậc thang, sau đó lại dùng tay leo lên. Làm như vậy vài lần chiếc roi đã quấn vào một gờ đá khác, vững vãng cố định thân thể của hai người.
Nơi xa đã truyền đến tiếng nước chảy rõ mồn một, ùng ùng giống như tiếng sấm. An Ninh Hề hoảng sợ nhìn Phong Dực ở phía dưới nhưng người kia chỉ rút thanh kiếm Sương Hoa ra, ngước đôi mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào nàng. Mây đen trong mắt đã sớm tiêu tán chỉ còn lại một mảnh trong suốt.
Yến Lạc lại mang nàng lên một đoạn, đã có dấu hiệu cố sức. An Ninh Hề không hề để ý tới những thứ này, nàng chỉ gần như mờ mịt nhìn bóng người càng ngày càng cách xa nàng ở phía dưới, trong mắt dần dần mơ hồ.
Tiếng nước chảy càng gần, rốt cuộc An Ninh Hề kêu thành tiếng: “Yến Lạc, mau, mau mau đi lên!”
Lòng Yến Lạc cũng như lửa đốt, lại ra sức leo lên một đoạn. Chiếc roi trong tay quấn lên một nhánh cây, hai người nhảy lên mấy bậc thang dễ đi, rốt cuộc cũng gần tới đỉnh núi.
An Ninh Hề thấy đoạn dài bậc thang phía dưới trống không, vội vàng gọi Phong Dực: “Ngài mau mau đi lên đi.”
Nhưng vừa dứt lời trong mắt nàng càng lộ ra vẻ kinh hãi hơn, bởi vì nàng đã thấy những con sóng bạc đầu ngập tràn đất trời cách đó không xa. Yến Lạc quay đầu lo lắng gọi một tiếng: “Điện hạ...”
Phong Dực tự biết tốc độ nước sông Hoàng Hà, đã biết thời gian không đủ nhưng hắn thủy chung không hề quay đầu nhìn dòng nước lũ sắp quét đến mà chỉ là nhìn An Ninh Hề. Hắn chợt nở nụ cười, mang theo một tia khổ sở, “Ninh Hề, ta cũng không biết tại sao...”
Giọng nói nhẹ nhàng truyền tới tai An Ninh Hề. Tinh thần An Ninh Hề chấn động, vội vàng quay đầu muốn thúc giục Yến Lạc nhưng vừa mới nói hai chữ thì tiếng nước chảy ầm ầm đã lấn át hết tất cả.
Thân thể Yến Lạc chấn động mạnh, suýt chút nữa đã buông tay đang ôm An Ninh Hề. Trong mắt nàng tràn đầy nước mắt. Nàng nhắm mắt lại không dám nhìn xuống nữa.
Cả người An Ninh Hề rét run, tay chân đều cừng đờ, ngực phập phòng mãnh liệt, rốt cuộc hồi lâu sau mới có can đảm quay đầu nhìn xuống. Phía dưới là một mảnh trắng xóa, Phong Dực đã sớm không còn ở đó.
“Phong Dực...”
Tiếng hét thê lương vang lên nhưng không có tiếng đáp lại.
Phong Dực ngẩng đầu nhìn ánh sáng trắng phát ra từ phía chân trời, giao đàn cho Tần Hạo, rồi đứng dậy đi về phía sau chỉnh đốn hàng ngũ quân đội Nam Chiêu trước. Ánh mắt hắn nghiêm nghị quét một lượt, sau đó quay đầu nhìn lướt qua chúng phó tướng đang đứng cung kính ở bên cạnh.
“Lật tướng quân, ngươi am hiểu tác chiến ở vùng núi, ngươi và Tần Hạo dẫn ba vạn binh mã xông thẳng xuống chân núi nhiễu loạn quân Trung Chu, hấp dẫn đám quân chủ lực.”
“Viên Chí, ngươi dẫn một vạn binh mã đi vòng sang hướng đối diện, cố ý thể hiện thanh thế lớn mạnh, khiến Mông Đình Chi cho rằng Tây Hoa dẫn theo rất nhiều binh mã chạy tới cứu viện, nhiễu loạn tâm chí bọn chúng.”
“Vũ thái phó, ngươi dẫn hai vạn binh mã đợi ở bên ngoài, không được để một con cá Trung Chu nào lọt lưới chạy trốn. Xin tất cả các chư vị phó tướng còn lại của Nam Chiêu dẫn theo năm ngàn binh mã đi vòng qua từ dãy núi phía sau, ngăn chặn quân Trung Chu từ hậu phương. Nhớ phải cẩn thận.”
Phong Dực liên tiếp ban ra một loạt mệnh lệnh rồi đi tới cạnh con ngựa mình cưỡi cởi thanh kiếm Sương Hoa trên lưng nó xuống, sau đó xoay người nhìn Lật Anh Thiến và Tần Hạo, “Các ngươi mang binh đi xuống trước, sau đó ta sẽ tận dụng thời cơ để xuống theo.”
Lật Anh Thiến và Vũ Chi Duệ đang định hành động thì cùng nhau nhìn về phía sau lưng Phong Dực.
Phong Dực quay người lại nhìn. Yến Lạc lao nhanh từ đỉnh núi nối liền phía sau y tới, quần áo đã bị rách nhiều chỗ, tóc tai xốc xếch, chỉ có khăn che trên mặt vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu.
Trong lòng Phong Dực đầu tiên là vui mừng, chờ thấy chỉ có một mình nàng lại hơi thất vọng.
Yến Lạc đến trước mặt Phong Dực, căn bản không còn kịp nói chuyện liền lập tức quỳ xuống đất, thở gấp nói: “Vương thượng mong thế tử điện hạ ngàn vạn lần không được đi xuống.”
Phong Dực sửng sốt, vội vàng hỏi Yến Lạc: “Hiện tại Ninh Hề thế nào rồi?”
Bầu không khí xung quanh đều rất căng thẳng. Tất cả mọi người đều mong đợi nhìn Yến Lạc.
Yến Lạc hạ mí mắt, vô cùng do dự, “Hồi thế tử điện hạ, Vương thượng người...người...” Nhớ tới lời An Ninh Hề nói, Yến Lạc đành dằn lòng: “Vương thượng đã không còn trên nhân thế nữa rồi.”
Thân thể Phong Dực chấn động, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Yến Lạc. Kiếm trong tay vô ý thức rơi xuống trước mắt cô.
Bốn phía im ắng yên tĩnh. Yến Lạc lặng lẽ giương mắt nhìn về phía Phong Dực, vị chiến thần trước nay luôn bình tĩnh ung dung lúc này như thể bị móc rỗng linh hồn, ánh mắt mờ mịt khổ sở, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
Phong Dực nhớ tới lời An Ninh Hề nói. Nàng nói nàng lại chết một lần nữa. Nhưng khi ấy chính mình nói nàng tuyệt đối sẽ không chết.
Lúc này trong đầu hắn trống rỗng, càng không biết bản thân đang suy nghĩ gì, tất cả cảnh tượng trước mắt đều đã biến thành màu xám tro.
Mỗi người ở đây đều vô cùng chấn động, nhất thời không ai biết nên nói điều gì.
Ban đầu Yến Lạc vốn định kích thích Phong Dực dốc toàn lực tấn công Trung Chu giống như lời Vương thượng, nhưng bây giờ thấy vẻ mặt của Phong Dực trong lòng nàng thật sự không đành lòng. Nàng mấp máy môi nghĩ tới toàn bộ lời nói của An Ninh Hề, cuối cùng cảm thấy không đúng. Chẳng lẽ Vương thượng đã ôm lòng muốn chết cho bằng được?
Nghĩ tới đây, Yến Lạc cả kinh trong lòng, đột nhiên đứng dậy muốn nói rõ ràng với Phong Dực. Thân mình dừng lại, nàng suy nghĩ một chút rồi xờ lên mạng che mặt, trong mắt bỗng dưng chan chứa nước.
Yến Lạc nhìn chằm chằm Phong Dực, chậm gỡ hẳn mạng che mặt ra, quỳ xuống đất, giọng nói run rẩy, “Vô Song tham kiến thế tử điện hạ, vừa rồi là Vô Song lừa điện hạ. Vương thượng lo lắng sự an nguy của ngài cho nên mới muốn nô tỳ nói như vậy. Thật ra Vương thượng vẫn bị vây ở chân núi, không có nguy hiểm gì lớn.”
Phong Dực đột nhiên nghe thấy An Ninh Hề còn sống mới giật mình tỉnh lại từ trong cơn hỗn loạn vừa xong. Y cúi đầu nhìn về phía Yến Lạc, ánh mắt dần dần bình tĩnh trở lại.
Vì sự biến hóa này mà mọi người xung quanh lại khiếp sợ thêm lần nữa. Lật Anh Thiến không nhịn được kinh hô một tiếng: “Thật sự là Khương tiểu thư.”
Phong Dực khom lưng đỡ Yến Lạc dậy, cẩn thận nhìn khuôn mặt của nàng. Vết thương trên mặt đã sớm không thể nhìn ra, còn đẹp hơn cả Vô Song của ba năm trước đây.
“Vô Song, thật sự là cô.”
Yến Lạc gật đầu. Nàng lau nước mắt nói, “Là Vương thượng bảo một mình nô tỳ đi lên trước. Người không muốn điện hạ mạo hiểm, nói chỉ cần người san bằng Trung Chu và Đông Việt, ngày nào đó đoạt được thiên hạ đó chính là báo thù thay cho người rồi. Người còn nói người sẽ vĩnh viễn nhớ ngài.”
Phong Dực thở phào thật sâu một hơi, “Chỉ cần nàng còn sống là tốt rồi...”
Hắn quay đầu nhìn một đám người vẫn còn đang sững sờ đề cao giọng nói, “Còn chờ gì nữa? Cứu người quan trọng hơn!”
Lật Anh Thiến và Tần Hạo nghe vậy vội vàng chọn binh để đi xuống chân núi trước.
Phong Dực đứng tại chỗ đợi chốc lát, dưới chân núi đã nhanh chóng vang lên tiếng chém giết. Hắn nhặt thanh kiếm mới vừa rơi trên đất lên, xoay người định đi thì đột nhiên Yến Lạc gọi hắn lại.
“Điện hạ không biết Vương thượng nơi nào, vẫn nên để Yến Lạc đi tìm với ngài.”
Phong Dực nhìn nàng, “Nhưng cô vừa mới lên, nên nghỉ ngơi cho tốt đi. Huống chi mấy năm qua cô đã chịu nhiều khổ sở, ngàn vạn lần không được mạo hiểm nữa.”
Yến Lạc bước lên một bước ngăn cản y, “Điện hạ đã quên lời cha nô tỳ thường nói ư? Cha nô tỳ đã từng nói làm người phải biết ‘tri ân báo đáp’. Vương thượng có ơn cứu mạng với nô tỳ, nôi tỳ không thể không báo.”
Phong Dực trầm ngâm một lát mới gật đầu, “Vậy được rồi, khinh công của cô tốt, đến lúc đó cẩn thận một chút.”
Yến Lạc vội vàng đồng ý, đi theo y xuống dưới núi.
Mông Đình Chi ở dưới chân núi thật sự ngoài ý muốn đột nhiên gặp phải đợt tấn công mạnh mẽ của Lật Anh Thiến và Tần Hạo. Mà ở phía đỉnh núi đối diện còn xuất hiện đông đảo quân Tây Hoa phất cờ hò reo càng làm cho ông ta kinh hãi. Mông Đình Chi tự nhận mình là người có kinh nghiệm lão luyện khi tác chiến ở vùng núi nhưng không nghĩ rằng Lật Anh Thiến và Tần Hạo cũng không phải thế hệ bình thường. Thật ra thì nếu đổi thành quân Tây Hoa, chắc Lật Anh Thiến và Tần Hạo sẽ càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Ông ta đang bận đối phó với đám người Lật Anh Thiến thì một tên lính vội vàng đến báo: “Tướng quân, đã thấy quân cứu viện của Đông Việt ở mười dặm phía sau.”
Mông Đình Chi nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vội vàng phân phó chuẩn bị thối lui về phía sau để hội hợp với quân đội Đông Việt.
Có thể nói quân Đông Việt tới lúc này là rất đúng lúc. Đây là quần thể núi trùng điệp, tuyến đường quá dài, mấy phó tướng Nam Chiêu dẫn quân còn chưa tới hậu phương thì quân Đông Việt đã đến trước một bước.
Mông Đình Chi để lại một nửa binh lực tiếp tục chống cự với quân Nam Chiêu, nửa còn lại nhanh chóng lui về phía sau hội hợp với Tuyên Tử Đô.
Phong Dực và Yến Lạc vừa tránh binh lính Trung Chu, vừa muốn tìm kiếm nơi An Ninh Hề núp ở chỗ những ngọn núi chẳng khác gì mê cung này thật sự có chút khốn đốn khó khăn.
Hai người đi đến một chỗ đất bằng phẳng thì Yến Lạc đột nhiên vui mừng, thì ra trước mặt là hai con ngựa trắng mà nàng và An Ninh Hề ngày hôm qua cưỡi đang ăn cỏ.
“Điện hạ, ngựa ở gần đây khẳng định Vương hượng cũng ở cách đây không xa.”
Phong Dực gật đầu, “Vậy chúng ta mau đi.”
Yến Lạc vội vàng dẫn đường về phía trước, đi qua một con đường ngắn nhỏ gập ghềnh uốn lượn rốt cuộc cũng phát hiện ra con đường chật hẹp dẫn tới tận đáy núi đã đi vào ngày hôm qua. Ở đó vẫn có rất nhiều binh lính Trung Chu đang tìm kiếm.
Yến Lạc nói với Phong Dực: “Vương thượng đang ở trong một cái động âm u cạnh vách núi cách đây mấy chục bước. Điện hạ đi cứu người, nô tỳ sẽ dụ đám lính kia tới chỗ Lật tuớng quân và Tần tuớng quân.”
Phong Dực suy nghĩ giây lát, “Cũng được. Cô nhất định phải cẩn thận. Khi nhìn thấy Lật tướng quân nhớ nói với cô ấy rằng ngàn vạn lần không được tham chiến, một khi không khống chế được thế cục liền đi lên. Nếu Trung Chu đã dụ quân Nam Chiêu tới đây thì chắc chắn nó sẽ không đơn giản như vậy.”
Yến Lạc gật đầu đầy nghiêm túc sau đó đề khí nhảy ra ngoài, thân hình cực kỳ linh hoạt. Quân Trung Chu nhanh chóng phát hiện ra tung tích của nàng nên nhao nhao kêu đuổi theo hướng nàng chạy.
Phong Dực xách kiếm tìm theo lời Yến Lạc, rất nhanh đã tìm thấy cửa động. Đang định vạch cỏ tranh đi vào thì ngừng lại một chút như thể ‘cận hương tình khiếp’*, hồi lâu sau mới thử gọi dò một tiếng: “Ninh Hề...” (*ý chỉ người xa quê đã lâu năm, không còn biết rõ tình hình quê hương như thế nào, càng về gần tới quê nhà càng không thể bình tĩnh)
Bên trong không có tiếng trả lời lòng Phong Dực hoảng hốt. Bỗng nhiên một đạo giọng nghi ngờ nhẹ nhàng vọng ra, “Phong Dực?”
Trong lòng Phong Dực mừng như điên, vội vàng phẩy cỏ tranh ra đi vào động.
Ánh sáng đột ngột khiến An Ninh Hề vội híp mắt lại, chờ thấy rõ bóng dáng cao lớn ở cửa động thì bất ngờ câu khóe miệng cười khổ, “Chẳng lẽ ta đây đang nằm mơ?” Nàng rũ mắt nhìn chằm chằm cây cung Minh Nguyệt trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve nó, “Cũng tốt. Cuối cùng cũng gặp được ngài trong mộng một lần để nói lời từ biệt cũng tốt.”
Phong Dực bước nhanh đến trước mặt nàng. Người trước mắt ngồi dựa vào vách núi, áo giáp trên người dính bụi đất, tóc tai hơi rối, chỉ có sự bình tĩnh trong mắt là trước sau vẫn như một.
“Ninh Hề, không phải nàng đang nằm mơ đâu! Đây là sự thực, ta đang ở đây.” Phong Dực ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang cầm cung Minh Nguyệt của nàng, giọng điệu trầm thấp.
An Ninh Hề đột nhiên giật mình tỉnh lại, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, “Sao ngài lại đến đây?” Nàng cuống quít đứng dậy, đỡ cánh tay Phong Dực, “Mau mau rời khỏi đây! Nơi này cực nguy hiểm.”
Phong Dực ngăn động tác của nàng lại, “Không sao, Lật Anh Thiến và Tần Hạo đã tấn công xuống. Ta đặc biệt đến đây để cứu nàng.”
An Ninh Hề ngạc nhiên nhìn y, “Sao có thể dễ dàng như vậy? Mông Đình Chi dụ ta xuống, sao có thể đơn giản như vậy?” Nàng đi hai bước trong động rồi đi tới cửa động nhìn thử sau đó đột nhiên xoay người nhìn về phía Phong Dực, “Ngài đã tới vậy chúng ta mau đi thôi, nếu không chỉ sợ sẽ có biến cố.”
Phong Dực gật đầu. Hắn đi tới trước mặt nàng, kéo nàng đi ra ngoài.
An Ninh Hề ngồi ở trong động đã lâu, chân vẫn còn hơi tê nên đi lại hơi chậm chạp. Đường dưới chân núi không dễ đi, hai người đi qua con đường dài và hẹp, đang định đi dọc theo đường cũ lên thì thấy một hàng quân Trung Chu nhanh chóng chạy tới. Phong Dực vội vàng dẫn An Ninh Hề lui về phía sau ẩn ở trong bóng tối quan sát đám binh kia chạy về phía trước. Số lượng gần hơn ngàn người. Gần đó có rất nhiều binh lính Trung Chu, xa xa là tiếng hò hét đánh nhau.
An Ninh Hề mím môi lạnh mắt xem. Nàng đột nhiên hạ thấp giọng nói với Phong Dực: “Cuối cùng ta cũng cảm nhận được chỗ nào không đúng.”
Phong Dực nghiêng đầu nhìn nàng trấn an. Hắn nắm chặt tay nàng nói, “Không sao hết. Đã có ta ở đây.”
An Ninh Hề rũ mắt, im lặng không nói.
Phong Dực xoay người nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy con đường nhỏ bị che khuất mà hôm qua An Ninh Hề đã phát hiện ra ở phía xa. Hắn hỏi An Ninh Hề: “Nàng có thể đi lên từ con đường nhỏ kia không?”
An Ninh Hề bất đắc dĩ lắc đầu, “Ta không biết võ công, sao mà lên được?”
Phong Dực lôi kéo nàng đi qua vách núi bên kia, “Vậy ta mang nàng lên.”
Lúc đến nơi, quan sát tỉ mỉ liền phát hiện ra những nấc thang này không chỉ được đục cực nhỏ mà bên trên còn có rêu xanh nữa. An Ninh Hề thở dài trong lòng: chắc chắn con đường này đã lâu không được dùng đến, chỉ có người có khinh công tốt như Yến Lạc mới có thể đi lên.
“Phong Dực, ngài đi lên một mình đi, bất kể làm gì mang ta theo cũng không thể lên được.”
Phong Dực cười với nàng, “Yên tâm, mặc dù khinh công của ta không hơn Yến Lạc nhưng không đến nỗi kém cỏi đâu.” Hắn đang định ôm hông An Ninh Hề lên thì một giọng nói bất ngờ cắt đứt động tác của hắn.
Yến Lạc nhanh chóng lướt từ đằng xa tới, thở hổn hển nhìn hai người, “Vương thượng, điện hạ việc lớn không hay rồi! Mông Đình Chi đã hội hợp với Tuyên Tử Đô.”
Trong mắt An Ninh Hề bỗng trở nên lạnh lẽo, “Lại là Tuyên Tử Đô!”
Phong Dực hỏi thăm: “Hiện tại Lật tuớng quân và Tần Hạo ra sao rồi?”
Yến Lạc đáp: “Hai vị tướng quân đã dẫn binh đi lên theo phân phó của điện hạ. Nhưng trước đó nô tỳ nhìn thấy có rất nhiều binh lính Trung Chu đi đến lối ra trong lòng núi. Nô tỳ đặc biệt chú ý đến lời đám người đó nói, hình như nói cái gì mà ‘nhánh sông’.”
An Ninh Hề khẽ sửng sốt, trong lòng suy tư tỉ mỉ. Phong Dực biết rõ địa đồ nên đã hiểu ra, “Là Hoàng Hà.”
An Ninh Hề hoàn toàn tỉnh ngộ, kinh ngạc kêu thành tiếng, “Bọn chúng muốn làm ngập đáy núi này?”
Trên đỉnh cao của một rặng núi ở phía sau, Tuyên Tử Đô nhìn lão tuớng quân trước mắt, hơi cau mày đưa ra một nghi vấn đồng dạng: “Mông tuớng quân thật sự tính cho ngập nơi này?”
Mông Đình Chi gật đầu, “Đúng thế.”
Tuyên Tử Đô nhíu chặt chân mày hơn, “Nếu như tại hạ nhớ không lầm thì hình như trong núi còn có gần một nửa binh lực của Trung Chu?”
Mông Đình Chi nhìn hắn, trên mặt lộ vẻ không đành lòng nhưng lại đổi thành cương nghị trong nháy mắt, “Vì bảo vệ quốc gia hy sinh là tất nhiên. Ngươi cũng đã biết nơi này không chỉ có Nữ hầu, ngay Phong Dực cũng đã tới, có thể trừ bỏ hai người bọn chúng chỉ trong một lần, diệt trừ đại hoạn của hai nước chúng ta thì sao có thể bỏ qua cơ hội này được?”
Tuyên Tử Đô thấy ông ta đã quyết định nên không thể làm gì khác hơn là không nói thêm nữa. Vả lại, lời ông ta nói cũng không sai.
Mặc dù phương thức này hết sức tàn nhẫn.
Vào giây phút An Ninh Hề ngộ ra liền lập tức thúc giục Phong Dực đi lên, “Nhân lúc bọn chúng chưa dẫn nước vào ngài mau mau đi đi.”
Phong Dực không nói tiếng nào chỉ kéo nàng muốn cùng đi lên.
An Ninh Hề bất ngờ hất tay y ra, giọng nói bắt đầu cao hơn, “Phong Dực, ngài sẽ bị ta hại chết đó!”
Phong Dực khẽ cau mày, quay đầu nhìn Yến Lạc, “Dẫn nàng đi lên.”
Đây không phải câu trần thuật mà là ra lệnh. Yến Lạc theo bản năng đi tới muốn kéo An Ninh Hề nhưng An Ninh Hề lại tránh tay của nàng. An Ninh Hề nhìn Phong Dực, vẻ mặt nghiêm túc, “Ba người chúng ta đều biết đi từ nơi này lên khó khăn đến mức nào. Hiện tại chỉ có hai người có khả năng đi lên, cho nên đừng lãng phí thời gian nữa.”
Giọng nói của Phong Dực cũng lạnh xuống, “An Ninh Hề, nếu biết không nên chậm trễ sao nàng vẫn còn chần chừ?”
An Ninh Hề cười khổ, “Ta đương nhiên cũng muốn sống, nhưng bây giờ ta chỉ làm liên lụy đến hai người thôi. Bất kỳ ai trong hai người mang theo ta đều sẽ tốn thời gian, người còn lại cũng bỏ lỡ cơ hội chạy thoát.”
Phong Dực đang định nói chuyện thì An Ninh Hề đột nhiên giơ tay lên ngăn y lại, nàng hạ mí mắt cũng không hề nhìn y, rồi nói ra lời lại giá rét lạnh như gió phương bắc, “Phong Dực, thật ra ngài không nên tới cứu ta. Ta vẫn luôn lợi dụng ngài cho nên ta phải giúp ngài giành được thiên hạ chỉ vì giúp bản thân ta báo thù. Ta giúp ngài chỉ bởi vì ngài là người có “Mệnh đế vương’ trong miệng Đồ Di Ca mà thôi...”
Phong Dực sửng sốt, không dám tin nhìn nàng, “Nàng nói cái gì?”
An Ninh Hề chậm rãi giương mắt nhìn y, “Ta nói sở dĩ ta kết minh với ngài, cùng ngài đính hôn đều chẳng liên quan gì tới bản thân ngài cả, chẳng qua là có liên quan đến thân phận đế vương của ngài. Bất quá ta cũng chỉ quan tâm đến người có mệnh đế vương có thể nhất thống thiên hạ, có thể giúp ta báo thù mà thôi. Ta căn bản không quan tâm ai là người có mệnh đế vương, nếu như là người khác ta cũng cũng sẽ giúp y, đính hôn với y.”
Yến Lạc đã hoàn toàn sửng sốt, nhìn một An Ninh như thế này chẳng khác gì người xa lạ.
Phong Dực nhìn An Ninh Hề, màu đen trong mắt như thể những đám mây đen đang vần vũ. Nháy mắt trên mặt hắn thoáng qua rất nhiều vẻ mặt: kinh ngạc đến giận giữ rồi đến mất mác, cuối cùng trở lại bình tĩnh.
Lúc lâu sau, hắn đột nhiên câu khóe miệng nở nụ cười như có như không, “Thì ra nửa đời Phong Dực ta tính kế người khác, không ngờ cũng có một ngày bị tính kế lại.” Hắn nhìn An Ninh Hề chăm chú rồi tiến lên một bước giữ chặt cổ tay nàng, “An Ninh Hề, nàng hãy cẩn thận hỏi lại bản thân mình: chẳng lẽ nàng đối với ta luôn là hư tình giả ý sao?”
An Ninh Hề ngơ ngẩn. Đúng lúc đó Phong Dực đẩy nàng vào lòng Yến Lạc, “Mang nàng đi lên!”
An Ninh Hề kịp phản ứng nhưng Yến Lạc còn nhanh hơn nàng. Nàng lập tức ôm chặt An Ninh Hề, vung cây roi dài trong tay ra rồi bám vào một gờ đá trên vách núi phi người lên trên bậc thang, sau đó lại dùng tay leo lên. Làm như vậy vài lần chiếc roi đã quấn vào một gờ đá khác, vững vãng cố định thân thể của hai người.
Nơi xa đã truyền đến tiếng nước chảy rõ mồn một, ùng ùng giống như tiếng sấm. An Ninh Hề hoảng sợ nhìn Phong Dực ở phía dưới nhưng người kia chỉ rút thanh kiếm Sương Hoa ra, ngước đôi mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào nàng. Mây đen trong mắt đã sớm tiêu tán chỉ còn lại một mảnh trong suốt.
Yến Lạc lại mang nàng lên một đoạn, đã có dấu hiệu cố sức. An Ninh Hề không hề để ý tới những thứ này, nàng chỉ gần như mờ mịt nhìn bóng người càng ngày càng cách xa nàng ở phía dưới, trong mắt dần dần mơ hồ.
Tiếng nước chảy càng gần, rốt cuộc An Ninh Hề kêu thành tiếng: “Yến Lạc, mau, mau mau đi lên!”
Lòng Yến Lạc cũng như lửa đốt, lại ra sức leo lên một đoạn. Chiếc roi trong tay quấn lên một nhánh cây, hai người nhảy lên mấy bậc thang dễ đi, rốt cuộc cũng gần tới đỉnh núi.
An Ninh Hề thấy đoạn dài bậc thang phía dưới trống không, vội vàng gọi Phong Dực: “Ngài mau mau đi lên đi.”
Nhưng vừa dứt lời trong mắt nàng càng lộ ra vẻ kinh hãi hơn, bởi vì nàng đã thấy những con sóng bạc đầu ngập tràn đất trời cách đó không xa. Yến Lạc quay đầu lo lắng gọi một tiếng: “Điện hạ...”
Phong Dực tự biết tốc độ nước sông Hoàng Hà, đã biết thời gian không đủ nhưng hắn thủy chung không hề quay đầu nhìn dòng nước lũ sắp quét đến mà chỉ là nhìn An Ninh Hề. Hắn chợt nở nụ cười, mang theo một tia khổ sở, “Ninh Hề, ta cũng không biết tại sao...”
Giọng nói nhẹ nhàng truyền tới tai An Ninh Hề. Tinh thần An Ninh Hề chấn động, vội vàng quay đầu muốn thúc giục Yến Lạc nhưng vừa mới nói hai chữ thì tiếng nước chảy ầm ầm đã lấn át hết tất cả.
Thân thể Yến Lạc chấn động mạnh, suýt chút nữa đã buông tay đang ôm An Ninh Hề. Trong mắt nàng tràn đầy nước mắt. Nàng nhắm mắt lại không dám nhìn xuống nữa.
Cả người An Ninh Hề rét run, tay chân đều cừng đờ, ngực phập phòng mãnh liệt, rốt cuộc hồi lâu sau mới có can đảm quay đầu nhìn xuống. Phía dưới là một mảnh trắng xóa, Phong Dực đã sớm không còn ở đó.
“Phong Dực...”
Tiếng hét thê lương vang lên nhưng không có tiếng đáp lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook