Giang Sơn Tươi Đẹp
-
Chương 60: Trước ngày nổi gió
Trong thư phòng của cung Trữ Minh, An Ninh Hề mặc bộ đồ trắng ngồi sau bàn đọc sách, nàng không xử lý chính vụ, mà ngồi nhìn chằm chằm người đang quỳ phía dưới không nói một lời.
Mà người quỳ phía dưới dường như không chịu được ánh mắt của nàng nên động đậy thân thể, "Không biết Nữ hầu triệu kiến Tiêu Dật là vì chuyện gì?"
An Ninh Hề thu mắt, nhìn phong thư từ Đông Việt mới được gửi tới đặt trên bàn, chậm rãi mở miệng: "Bổn cung đột ngột cho mời Tiêu thừa tướng tới là có chuyện quan trọng muốn thương lượng."
Tiêu Dật vội quỳ phục xuống, "Thương lượng thì không dám, Nữ hầu có chuyện xin cứ căn dặn."
An Ninh Hề nhìn ông ta, đưa lá thư trên bàn cho Yến Lạc đứng bên cạnh, "Đưa cho Tiêu thừa tướng xem một chút."
Yến Lạc nhận phong thư, đi tới trước mắt Tiêu Dật đưa cho ông ta.
Tiêu Dật cầm lấy, khi thấy chữ viết quen thuộc của Đông Việt vương liền hoảng hốt, vội vàng mở ra đọc, ngay sau đó ngã ngửa xuống sàn, bàn tay cầm lá thư run rẩy.
An Ninh Hề nhìn vẻ mặt biến đổi của ông ta, khẽ cười, "Tiêu thừa tướng nói bổn cung nên làm gì để ứng phó bây giờ?" Nàng híp mắt, cố ý kéo dài giọng: "Đưa ông trở về Đông Việt mặc cho Đông Việt vương xử trí, hay là giữ ông ở lại, chờ đợi vó ngựa của Đông Việt đến?"
Mặt Tiêu Dật xám như tro tàn, nhìn chằm chằm An Ninh Hề, vội vàng quỳ thẳng lên, luôn miệng cầu xin, "Nữ hầu cứu mạng! Cầu xin Nữ hầu cứu lão phu một mạng..."
An Ninh Hề biết lúc này ông ta đang rất hoảng hốt, trước kia ông ta là người khôn khéo đến thế nào, giờ chỉ luôn miệng lặp đi lặp lại mấy câu cứu mạng. Nàng đứng lên đi đến cạnh ông ta, nhìn chằm chằm thân thể đang run bần bật kia, trong lòng đột nhiên dâng lên chút thương hại. Một người từng rất kiêu ngạo, mà hôm nay vì mạng sống lại hèn mọn quỳ rạp dưới chân nàng.
"Muốn bổn cung không giao ông cho Đông Việt cũng được, Tiêu thừa tướng chỉ cần trung thực trả lời bổn cung vài vấn đề thôi."
Tiêu Dật vừa nghe thấy có thể xoay chuyển được tình thế, vội quỳ rạp người xuống lạy, "Nữ hầu cứ hỏi, Tiêu Dật biết gì đều nói hết, tuyệt không giấu diếm."
An Ninh Hề nhếch khóe miệng cười hài lòng, khẽ nháy mắt với Yến Lạc, Yến Lạc gật đầu, đi tới bàn đọc sách cầm giấy bút, lại bàn tròn ngồi xuống sẵn sàng ghi chép.
An Ninh Hề chậm rãi bước qua lại trước mặt Tiêu Dật, "Tiêu thừa tướng làm quan ở Đông Việt nhiều năm như vậy, gốc rễ sâu rộng, chắc hẳn nắm không ít bí mật của Đông Việt?"
Tiêu Dật sửng sốt, ánh mắt không thể tin nhìn An Ninh Hề, “Nữ hầu muốn... Tiêu Dật phản bội Đông Việt?"
An Ninh Hề cười lạnh, "Không phải Tiêu thừa tướng đã phản bội rồi sao?"
Vẻ mặt của Tiêu Dật cứng đờ, môi mím chặt có điều ánh mắt như có chút do dự.
An Ninh Hề nhìn ra ông ta đang do dự, cũng không sốt ruột, dừng trước mặt ông ta, lạnh nhạt nói: "Nếu Tiêu thừa tướng khiến cho bổn cung cảm thấy không thể dùng được, bổn cung cần gì phải bận tâm đến sự sống chết của Tiêu thừa tướng? Ngày mai bổn cung nên tiễn Tiêu thừa tướng về nước thôi."
Tiêu Dật hoảng hốt, vội vàng ngẩng đầu nhìn nàng, "Nữ hầu cứu mạng, Tiêu Dật sẽ trả lời Nữ hầu."
An Ninh Hề cười cười, đi trở về ngồi xuống sau bàn đọc sách, vừa cân nhắc vừa hỏi ông: "Quân đội Đông Việt hiện giờ do ai nắm giữ?"
Tiêu Dật cung kính trả lời: "Do Tuyên Tử Đô lãnh đạo, Quách tướng quân phân công quản lý, nhưng quyền điều động đều nằm trong tay Đông Việt vương."
An Ninh Hề gật đầu, Yến Lạc ngồi bên kia đã nhanh chóng ghi lại.
"Vậy còn tổ chức tình báo của Đông Việt do ai quản lý?"
Tiêu Dật kinh ngạc nhìn An Ninh Hề, "Sao Nữ hầu lại biết được Đông Việt có tổ chức tình báo?"
An Ninh Hề nhàn nhạt quét mắt nhìn ông ta, "Tiêu thừa tướng chỉ cần trả lời, người hỏi là bổn cung."
Tiêu Dật vội vàng đáp, "Tổ chức tình báo hiện nay đã không còn giống với trước kia nữa. Ngày trước tổ chức tình báo do con gái út của lão phu là Tiêu Như Thanh giúp Đông Việt vương lập ra, sau khi nó rơi xuống vực, tổ chức đó có sự điều chỉnh rất lớn, bây giờ cũng ít phát huy tác dụng, nhưng quyền quản lý vẫn ở trong tay Đông Việt vương."
An Ninh Hề vỡ lẽ, chả trách mấy trận chiến gần đây Đông Việt đều bị thua như thế, thì ra là tổ chức tình báo từng trợ giúp Đông Việt rất nhiều kia đã bị suy giảm thực lực. Nàng vô cùng hài lòng mỉm cười, tiếp tục hỏi Tiêu Dật: "Binh lực của Đông Việt bố trí thế nào?"
Vẻ mặt Tiêu Dật lần nữa lộ vẻ hoảng sợ, ông ta không ngờ An Ninh Hề lại hỏi thẳng như vậy, vấn đề này khiến ông ta cảm thấy có gì đó không ổn, chẳng lẽ Nữ hầu có ý định gì với Đông Việt?
An Ninh Hề thấy ông ta không trả lời cũng không hối thúc, cho đến khi Tiêu Dật phục hồi tinh thần lại, sợ hãi nói: "Nữ hầu tha tội, lão phu đã bị Đông Việt vương thu hồi quyền lực, từ lâu đã không để ý đến chuyện chính sự, có thể giữ được một mạng này là đã được trời xanh phù hộ, nào biết được binh lực Đông Việt bố trí thế nào? Vì vậy vấn đề này lão phu thực sự không trả lời được, mong Nữ hầu thứ tội."
An Ninh Hề nhíu nhíu mày, câu hỏi này quả thật là làm khó Tiêu Dật rồi. Nàng suy nghĩ lại rồi hỏi sang chuyện khác: "Vậy, ông hẳn là biết chuyện trên triều của Đông Việt chứ? Nói hết tất cả hiểu biết của ông về phân hóa quyền lực trong triều thần Đông Việt, và cả các đảng phái nữa."
Tiêu Dật nghe ra được sự lạnh lẽo trong giọng nói của An Ninh Hề, không dám chần chừ, vội nói hết những gì mình biết, bàn tay cầm bút của Yến Lạc không ngừng chuyển động.
An Ninh Hề im lặng nghe, ở những chỗ mấu chốt sẽ so sánh với những tin nàng thám thính được, sau đó ghi nhớ trong đầu.
Đến khi Tiêu Dật nói xong, lúc An Ninh Hề đuổi về hai chân ông ta đã tê rần.
An Ninh Hề dặn Yến Lạc sửa lại những lời Tiêu Dật đã nói, rồi đi ra ngoài điện, gọi Vũ Chi Duệ, "Chuẩn bị một chút, lát nữa bổn cung sẽ tới trại lính."
Vũ Chi Duệ kinh ngạc, "Sao Quân thượng đột nhiên muốn đến trại lính?"
An Ninh Hề vừa đi vào chính điện vừa nói: "Đi xem thực lực quân đội Nam Chiêu hiện giờ thế nào."
An Ninh Hề vào chính điện, chỉ chốc lát sau đã đi ra, trên người đã thay bằng bộ đồ ống hẹp để tiện hoạt động, bên ngoài khoác thêm áo choàng, lệnh Vũ Chi Duệ đi theo. Hai người đi ra phía cửa cung, không ngồi xe mà mỗi người cưỡi một con ngựa, phi thẳng tới trại lính ở ngoại thành Kim Lăng.
Vừa qua giờ ngọ, bầu trời vẫn u ám không chút ánh nắng, gió lạnh hun hút thổi tới, có lẽ sắp có tuyết rơi. người đi lại trên đường phố Kim Lăng không nhiều lắm, An Ninh Hề giữ chặt cổ áo choàng, vung roi quất ngựa, nhanh chóng chạy đi, Vũ Chi Duệ vội vàng tăng tốc đuổi theo.
Đường đi rất thuận lợi, An Ninh Hề lại thúc ngựa phi rất nhanh, cho nên chỉ một lúc sau đã tới được trại lính. Trước đó An Ninh Hề không báo cho bất cứ ai biết nàng tới, cho nên lúc tiến vào quân doanh thì bị cản lại, đành phải lệnh cho Vũ Chi Duệ lấy lệnh bài ra. Binh lính canh cửa vừa nhìn thấy lệnh bài liền hoảng sợ, định đi vào bẩm báo thì bị An Ninh Hề gọi lại, rồi nàng dẫn theo Vũ Chi Duệ âm thầm đi vào bên trong.
Trong doanh trướng không có một binh lính nào, mà từng đợt tiếng hô vẳng lại từ phía thao trường cách đấy không xa. An Ninh Hề hài lòng cười, quay đầu nói với Vũ Chi Duệ: "Xem ra tinh thần của mọi người rất tốt, Hoắc đô đốc quả nhiên là vị tướng tài."
Vũ Chi Duệ luôn miệng đáp vâng.
An Ninh Hề đoán chừng Hoắc Tiêu đang ở thao trường huấn luyện binh lính liền cất bước đi vào trong lều lớn, định ở trong đó chờ y. Phía ngoài màn cửa không có binh lính canh giữ, An Ninh Hề vừa định đi vào, chợt nghe thấy tiếng nói từ bên trong truyền ra: "Tướng lĩnh Tây Hoa thật coi thường người khác, ta thấy Viên Chí và Lật Anh Thiến đều như vậy hết. Quân đội Nam Chiêu chúng ta ngàn dặm xa xôi tới tương trợ, bọn họ từ đầu đến cuối không cho chúng ta cơ hội tác chiến, có chăng chỉ giao cho chúng ta nhiệm vụ yểm trợ, căn bản chính là coi thường Nam Chiêu."
Bước chân An Ninh Hề dừng lại, xoay người ra hiệu cho Vũ Chi Duệ đừng lên tiếng. Nàng đã nhận ra người vừa nói chính là Ngô Trinh.
Ngô Trinh hùng hùng hổ hổ nói xong, mấy phó tướng liền lên tiếng phụ họa, một người trong đó hỏi: "Nghe Ngô phó tướng nói tướng quân Phong Dực kia là công tử Tri Ngọc ở trong hậu cung của Quân thượng ngày trước, chuyện này là thật sao?"
Ngô Trinh lập tức đáp: "Đương nhiên, ta lừa các ngươi làm gì. Ngày đó ta và đô đốc nhìn thấy rất rõ ràng, chiến thần mà mọi người ca tụng chính là công tử Tri Ngọc ăn cơm chùa trong vương cung Nam Chiêu chúng ta, chuyện này tuyệt đối không sai, hơn nữa chính y cũng đã thừa nhận."
Lời này vừa dứt, mọi người ở đó liền xôn xao bàn tán.
Sắc mặt An Ninh Hề trầm xuống, vốn nàng định tới duyệt binh không ngờ lại nghe được những lời này của Ngô Trinh. Ban đầu không chuẩn bị gì mà vội vã dẫn quân tới cửa khẩu Bình Cốc trợ giúp Tây Hoa, nàng đã lường trước được chuyện hai phe tướng lĩnh sẽ có chút không hòa hợp, nhưng chưa từng nghĩ tới Ngô Trinh lại gay gắt như thế. Lúc này Hoắc Tiêu không có ở đây, mấy phó tướng này không để ý đến chính sự, nói những lời ảnh hưởng đến quan hệ đồng minh của hai nước thế này nhất thời khiến nàng cảm thấy không vui.
An Ninh Hề lập tức xoay người, Vũ Chi Duệ nhận ra được nàng đang không vui, không dám khuyên lơn, vội vàng đi theo nàng ra khỏi trại lính.
Sau khi lên ngựa đi được một đoạn đường, An Ninh Hề đột ngột quay đầu nhìn Vũ Chi Duệ, "Vũ thái phó có bao giờ nghĩ tới chuyện vào quân đội tạo dựng sự nghiệp chưa?"
Vũ Chi Duệ ngạc nhiên, "Lời của Quân thượng... thuộc hạ không hiểu."
An Ninh Hề mấp máy môi, "Những lời vừa rồi Vũ thái phó cũng nghe rồi đấy, Ngô Trinh có vẻ rất bất mãn với tướng lĩnh trên dưới Tây Hoa, nếu để tâm lý bất mãn này lan ra toàn bộ đội quân, e rằng sẽ gây bất lợi cho Nam Chiêu."
Vũ Chi Duệ suy nghĩ một chút, "Sao Quân thượng không mạnh tay trị tội hắn?"
An Ninh Hề thở dài, "Đánh chó phải nhìn mặt chủ, Ngô Trinh là thuộc hạ dưới trướng Hoắc Tiêu, bổn cung không thể chỉ vì mấy câu nói bất mãn của hắn mà trừng trị được." Nàng nhìn Vũ Chi Duệ, "Cho nên ta mới hỏi ngài, nếu Vũ thái phó đồng ý, bổn cung sẽ phong ngài làm phó tướng. Dù bổn cung là quân vương nhưng không có lấy một tâm phúc trong quân đội, không biết Vũ thái phó có bằng lòng chịu thiệt không?"
Vũ Chi Duệ vội vàng chắp tay, "Thuộc hạ xin nghe theo sự sắp xếp của Quân thượng, có điều bên cạnh Quân thượng chỉ còn một mình Yến Lạc, thuộc hạ thực sự không yên lòng."
An Ninh Hề không để ý mỉm cười, ánh mắt xa xăm, "Người muốn hại bổn cung đã không còn nữa rồi… Ít nhất là ở bên cạnh không còn."
Vũ Chi Duệ cho rằng nàng nhớ tới trưởng công chúa nên trong lòng khó chịu, cũng không dám nói thêm gì nữa, hai người yên lặng cưỡi ngựa trở về cung.
Lúc về đến cung Trữ Minh, Yến Lạc đã chỉnh sửa lại những tin tức Tiêu Dật cung cấp. An Ninh Hề xem qua rồi gấp lại, định về sau sẽ đưa cho Tây Hoa và Bắc Mạnh xem.
An Ninh Hề dặn Vũ Chi Duệ về chuẩn bị, còn nàng thì nghĩ đến việc sẽ nói chuyện sắp xếp Vũ Chi Duệ vào quân đội trong buổi thiết triều sáng mai, rồi sau đó xử lý chính sự, đến bữa tối, Hồ công công đột nhiên lại báo Cơ thái hậu muốn dùng bữa với nàng.
Từ lúc An Ninh Hề về Nam Chiêu, trừ lần Cơ thái hậu chủ động tới gặp, nàng chưa tới thăm hỏi bà lần nào, vì vậy nghe Hồ công công truyền lời liền lập tức gật đầu.
Lúc đến cung Thiên Thọ, Hồ công công lại dẫn nàng tới thiên điện, An Ninh Hề mới biết thì ra không chỉ có một mình Cơ thái hậu, Lang thái phó và Lang Thanh Dạ cũng ở đây. Hai người thấy An Ninh Hề đến, vội vàng đứng dậy hành lễ, An Ninh Hề khoát tay, ý bảo hai người không cần đa lễ, rồi sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Cơ thái hậu.
Trên mặt bàn tròn lớn bày đầy rượu và thức ăn, An Ninh Hề liếc mắt nhìn Cơ thái hậu, khẽ cười, "Hôm nay mẫu hậu có chuyện gấp gì cần nói sao?"
Cơ thái hậu nhìn nàng khẽ thở dài, "Có thì cũng có, nhưng mà không biết nên nói từ đâu."
An Ninh Hề cũng đoán được ít nhiều, nhất định là chuyện của Trung Chu, nàng nhìn Lang thái phó ngồi phía đối diện, phát hiện tóc ông hình như đã bạc nhiều hơn trước, nhớ đến cái chết của An Tĩnh Hề cách đây không lâu, đoán chắc hẳn là do nguyên nhân này. An Ninh Hề dời tầm mắt nhìn sang Lang Thanh Dạ, mà người kia cũng đang nhìn nàng, thấy nàng nhìn mình Lang Thanh Dạ hơi giật mình, rồi chắp tay với nàng, "Hình như sắc mặt Quân thượng hôm nay không được tốt."
An Ninh Hề nhớ tới chuyện trong trại lính lúc chiều, không nhịn được thở dài, "Xem là như thế đi." Nàng nghĩ đến chuyện của Vũ Chi Duệ, quyết định nói luôn với hai người trước mặt: "Bổn cung định sắp xếp Vũ thái phó vào quân đội, không biết ý của thừa tướng và thái phó như thế nào?"
Lang thái phó nhíu mày, "Chuyện này... Vũ thái phó đang giữ trọng trách bảo vệ Quân thượng, sao có thể nhậm chức trong quân đội được?"
Cơ thái hậu cũng tỏ ý không tán thành.
An Ninh Hề mím môi nhìn Lang Thanh Dạ, thấy y đang cúi thấp đầu trầm tư nên kiên nhẫn chờ đáp án của y. Qua một lúc lâu, rốt cuộc Lang Thanh Dạ cũng ngẩng đầu lên, nhìn An Ninh Hề, chậm rãi nói: "Vi thần lại cảm thấy có thể được."
An Ninh Hề thở phào, chỉ cần thừa tướng y nói được thì trong buổi chầu ngày mai, chuyện này có thể được thông qua dễ dàng.
Lang thái phó định nói gì đó, Lang Thanh Dạ đã nói trước: "Vi thần cả gan hỏi một câu, Quân thượng điều Vũ thái phó vào quân đội là vì muốn bồi dưỡng thế lực quân sự cho mình?" Lang thái phó nghe thấy thế thì không lên tiếng nữa.
An Ninh Hề khen ngợi nhìn Lang Thanh Dạ, "Đúng vậy."
Lang Thanh Dạ gật đầu, "Xem ra Quân thượng đã có tính toán, vậy thì cứ thực hiện thôi."
Cơ thái hậu thấy mấy người đều bàn bạc chuyện chính sự, có chút bất mãn chen vào: "Được rồi, được rồi, hôm nay không nói chính sự nữa, Lang khanh gia và chúng ta vốn là người một nhà, hôm nay không cần khách sáo..."
Lời còn chưa nói hết, Cơ thái hậu liền dừng lại, có chút xấu hổ nhìn hai cha con Lang gia. Trước kia là người một nhà, bởi vì tốt xấu gì cũng là thông gia, nhưng bây giờ An Tĩnh Hề đã không còn nữa... Mặc dù Cơ thái hậu không biết tường tận mọi chuyện, nhưng cảm giác được mình vừa nhắc tới chuyện đau lòng của hai cha con nhà họ Lang không khỏi thấy áy náy.
An Ninh Hề nhìn lướt qua hai cha con Lang gia, thấy vẻ mặt hai người có chút buồn bã, đành mở miệng phá vỡ không khí khó xử này, cầm bình rượu lên rót cho hai người. Ống tay áo vừa được vén lên, Lang Thanh Dạ chợt ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy vết sẹo do lần trước cứu mình để lại trên cánh tay An Ninh Hề, ánh mắt vô cùng phức tạp.
An Ninh Hề không nhận thấy, cười nói với Cơ thái hậu mấy câu, bầu không khí cũng dần vui vẻ trở lại. Có điều An Ninh Hề nói đến chuyện gì cũng đều tránh nhắc tới những từ có liên quan đến Trung Chu hay Lạc Dương, tránh cho mẫu hậu nàng không vui. Bữa tối này có thể dùng câu run lẩy bẩy để hình dung.
Mấy người ăn được một nửa, đột nhiên có người bước nhanh đến, An Ninh Hề quay đầu nhìn thì ra là Yến Lạc nãy giờ đứng phía ngoài canh chừng không đi vào.
Yến Lạc đi tới bên cạnh nàng, cúi người nói nhỏ vào tai nàng mấy câu, An Ninh Hề lập tức biến sắc, đặt đôi đũa trên tay xuống, cáo lỗi với Cơ thái hậu và Lang thái phó rồi dẫn Yến Lạc vội vội vàng vàng rời đi. Đi tới cửa, nàng đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn Lang Thanh Dạ: "Lang thừa tướng cũng đi cùng đi, bổn cung có chuyện quan trọng muốn bàn bạc."
Lang Thanh Dạ đi theo An Ninh Hề ra khỏi cửa điện, định hỏi xem chuyện gì xảy ra nhưng thấy An Ninh Hề sải bước rất nhanh, cũng không dám làm chậm trễ đi theo nàng vào thư phòng của cung Trữ Minh, thấy nàng nhận lấy phong thư Yến Lạc dâng lên, rốt cuộc không nhịn được hỏi nàng: "Quân thượng mới nghe được tin tức gì sao?"
Tầm mắt An Ninh Hề từ lá thư thu hồi lại, giọng nói trầm xuống: "Đông Việt vương gửi thư nói nếu ta không giao Tiêu Dật ra thì sẽ giao chiến với Nam Chiêu." Khóe miệng của nàng đột nhiên cong lên, "Thì ra hắn còn có được sự quyết đoán như vậy, xem ra ta đã xem thường hắn rồi..."
Lang Thanh Dạ kinh ngạc nhìn An Ninh Hề trước mặt, khẽ rùng mình, cảm thấy nàng vô cùng xa lạ, vội rũ mắt không dám nhìn nàng nữa.
Mà người quỳ phía dưới dường như không chịu được ánh mắt của nàng nên động đậy thân thể, "Không biết Nữ hầu triệu kiến Tiêu Dật là vì chuyện gì?"
An Ninh Hề thu mắt, nhìn phong thư từ Đông Việt mới được gửi tới đặt trên bàn, chậm rãi mở miệng: "Bổn cung đột ngột cho mời Tiêu thừa tướng tới là có chuyện quan trọng muốn thương lượng."
Tiêu Dật vội quỳ phục xuống, "Thương lượng thì không dám, Nữ hầu có chuyện xin cứ căn dặn."
An Ninh Hề nhìn ông ta, đưa lá thư trên bàn cho Yến Lạc đứng bên cạnh, "Đưa cho Tiêu thừa tướng xem một chút."
Yến Lạc nhận phong thư, đi tới trước mắt Tiêu Dật đưa cho ông ta.
Tiêu Dật cầm lấy, khi thấy chữ viết quen thuộc của Đông Việt vương liền hoảng hốt, vội vàng mở ra đọc, ngay sau đó ngã ngửa xuống sàn, bàn tay cầm lá thư run rẩy.
An Ninh Hề nhìn vẻ mặt biến đổi của ông ta, khẽ cười, "Tiêu thừa tướng nói bổn cung nên làm gì để ứng phó bây giờ?" Nàng híp mắt, cố ý kéo dài giọng: "Đưa ông trở về Đông Việt mặc cho Đông Việt vương xử trí, hay là giữ ông ở lại, chờ đợi vó ngựa của Đông Việt đến?"
Mặt Tiêu Dật xám như tro tàn, nhìn chằm chằm An Ninh Hề, vội vàng quỳ thẳng lên, luôn miệng cầu xin, "Nữ hầu cứu mạng! Cầu xin Nữ hầu cứu lão phu một mạng..."
An Ninh Hề biết lúc này ông ta đang rất hoảng hốt, trước kia ông ta là người khôn khéo đến thế nào, giờ chỉ luôn miệng lặp đi lặp lại mấy câu cứu mạng. Nàng đứng lên đi đến cạnh ông ta, nhìn chằm chằm thân thể đang run bần bật kia, trong lòng đột nhiên dâng lên chút thương hại. Một người từng rất kiêu ngạo, mà hôm nay vì mạng sống lại hèn mọn quỳ rạp dưới chân nàng.
"Muốn bổn cung không giao ông cho Đông Việt cũng được, Tiêu thừa tướng chỉ cần trung thực trả lời bổn cung vài vấn đề thôi."
Tiêu Dật vừa nghe thấy có thể xoay chuyển được tình thế, vội quỳ rạp người xuống lạy, "Nữ hầu cứ hỏi, Tiêu Dật biết gì đều nói hết, tuyệt không giấu diếm."
An Ninh Hề nhếch khóe miệng cười hài lòng, khẽ nháy mắt với Yến Lạc, Yến Lạc gật đầu, đi tới bàn đọc sách cầm giấy bút, lại bàn tròn ngồi xuống sẵn sàng ghi chép.
An Ninh Hề chậm rãi bước qua lại trước mặt Tiêu Dật, "Tiêu thừa tướng làm quan ở Đông Việt nhiều năm như vậy, gốc rễ sâu rộng, chắc hẳn nắm không ít bí mật của Đông Việt?"
Tiêu Dật sửng sốt, ánh mắt không thể tin nhìn An Ninh Hề, “Nữ hầu muốn... Tiêu Dật phản bội Đông Việt?"
An Ninh Hề cười lạnh, "Không phải Tiêu thừa tướng đã phản bội rồi sao?"
Vẻ mặt của Tiêu Dật cứng đờ, môi mím chặt có điều ánh mắt như có chút do dự.
An Ninh Hề nhìn ra ông ta đang do dự, cũng không sốt ruột, dừng trước mặt ông ta, lạnh nhạt nói: "Nếu Tiêu thừa tướng khiến cho bổn cung cảm thấy không thể dùng được, bổn cung cần gì phải bận tâm đến sự sống chết của Tiêu thừa tướng? Ngày mai bổn cung nên tiễn Tiêu thừa tướng về nước thôi."
Tiêu Dật hoảng hốt, vội vàng ngẩng đầu nhìn nàng, "Nữ hầu cứu mạng, Tiêu Dật sẽ trả lời Nữ hầu."
An Ninh Hề cười cười, đi trở về ngồi xuống sau bàn đọc sách, vừa cân nhắc vừa hỏi ông: "Quân đội Đông Việt hiện giờ do ai nắm giữ?"
Tiêu Dật cung kính trả lời: "Do Tuyên Tử Đô lãnh đạo, Quách tướng quân phân công quản lý, nhưng quyền điều động đều nằm trong tay Đông Việt vương."
An Ninh Hề gật đầu, Yến Lạc ngồi bên kia đã nhanh chóng ghi lại.
"Vậy còn tổ chức tình báo của Đông Việt do ai quản lý?"
Tiêu Dật kinh ngạc nhìn An Ninh Hề, "Sao Nữ hầu lại biết được Đông Việt có tổ chức tình báo?"
An Ninh Hề nhàn nhạt quét mắt nhìn ông ta, "Tiêu thừa tướng chỉ cần trả lời, người hỏi là bổn cung."
Tiêu Dật vội vàng đáp, "Tổ chức tình báo hiện nay đã không còn giống với trước kia nữa. Ngày trước tổ chức tình báo do con gái út của lão phu là Tiêu Như Thanh giúp Đông Việt vương lập ra, sau khi nó rơi xuống vực, tổ chức đó có sự điều chỉnh rất lớn, bây giờ cũng ít phát huy tác dụng, nhưng quyền quản lý vẫn ở trong tay Đông Việt vương."
An Ninh Hề vỡ lẽ, chả trách mấy trận chiến gần đây Đông Việt đều bị thua như thế, thì ra là tổ chức tình báo từng trợ giúp Đông Việt rất nhiều kia đã bị suy giảm thực lực. Nàng vô cùng hài lòng mỉm cười, tiếp tục hỏi Tiêu Dật: "Binh lực của Đông Việt bố trí thế nào?"
Vẻ mặt Tiêu Dật lần nữa lộ vẻ hoảng sợ, ông ta không ngờ An Ninh Hề lại hỏi thẳng như vậy, vấn đề này khiến ông ta cảm thấy có gì đó không ổn, chẳng lẽ Nữ hầu có ý định gì với Đông Việt?
An Ninh Hề thấy ông ta không trả lời cũng không hối thúc, cho đến khi Tiêu Dật phục hồi tinh thần lại, sợ hãi nói: "Nữ hầu tha tội, lão phu đã bị Đông Việt vương thu hồi quyền lực, từ lâu đã không để ý đến chuyện chính sự, có thể giữ được một mạng này là đã được trời xanh phù hộ, nào biết được binh lực Đông Việt bố trí thế nào? Vì vậy vấn đề này lão phu thực sự không trả lời được, mong Nữ hầu thứ tội."
An Ninh Hề nhíu nhíu mày, câu hỏi này quả thật là làm khó Tiêu Dật rồi. Nàng suy nghĩ lại rồi hỏi sang chuyện khác: "Vậy, ông hẳn là biết chuyện trên triều của Đông Việt chứ? Nói hết tất cả hiểu biết của ông về phân hóa quyền lực trong triều thần Đông Việt, và cả các đảng phái nữa."
Tiêu Dật nghe ra được sự lạnh lẽo trong giọng nói của An Ninh Hề, không dám chần chừ, vội nói hết những gì mình biết, bàn tay cầm bút của Yến Lạc không ngừng chuyển động.
An Ninh Hề im lặng nghe, ở những chỗ mấu chốt sẽ so sánh với những tin nàng thám thính được, sau đó ghi nhớ trong đầu.
Đến khi Tiêu Dật nói xong, lúc An Ninh Hề đuổi về hai chân ông ta đã tê rần.
An Ninh Hề dặn Yến Lạc sửa lại những lời Tiêu Dật đã nói, rồi đi ra ngoài điện, gọi Vũ Chi Duệ, "Chuẩn bị một chút, lát nữa bổn cung sẽ tới trại lính."
Vũ Chi Duệ kinh ngạc, "Sao Quân thượng đột nhiên muốn đến trại lính?"
An Ninh Hề vừa đi vào chính điện vừa nói: "Đi xem thực lực quân đội Nam Chiêu hiện giờ thế nào."
An Ninh Hề vào chính điện, chỉ chốc lát sau đã đi ra, trên người đã thay bằng bộ đồ ống hẹp để tiện hoạt động, bên ngoài khoác thêm áo choàng, lệnh Vũ Chi Duệ đi theo. Hai người đi ra phía cửa cung, không ngồi xe mà mỗi người cưỡi một con ngựa, phi thẳng tới trại lính ở ngoại thành Kim Lăng.
Vừa qua giờ ngọ, bầu trời vẫn u ám không chút ánh nắng, gió lạnh hun hút thổi tới, có lẽ sắp có tuyết rơi. người đi lại trên đường phố Kim Lăng không nhiều lắm, An Ninh Hề giữ chặt cổ áo choàng, vung roi quất ngựa, nhanh chóng chạy đi, Vũ Chi Duệ vội vàng tăng tốc đuổi theo.
Đường đi rất thuận lợi, An Ninh Hề lại thúc ngựa phi rất nhanh, cho nên chỉ một lúc sau đã tới được trại lính. Trước đó An Ninh Hề không báo cho bất cứ ai biết nàng tới, cho nên lúc tiến vào quân doanh thì bị cản lại, đành phải lệnh cho Vũ Chi Duệ lấy lệnh bài ra. Binh lính canh cửa vừa nhìn thấy lệnh bài liền hoảng sợ, định đi vào bẩm báo thì bị An Ninh Hề gọi lại, rồi nàng dẫn theo Vũ Chi Duệ âm thầm đi vào bên trong.
Trong doanh trướng không có một binh lính nào, mà từng đợt tiếng hô vẳng lại từ phía thao trường cách đấy không xa. An Ninh Hề hài lòng cười, quay đầu nói với Vũ Chi Duệ: "Xem ra tinh thần của mọi người rất tốt, Hoắc đô đốc quả nhiên là vị tướng tài."
Vũ Chi Duệ luôn miệng đáp vâng.
An Ninh Hề đoán chừng Hoắc Tiêu đang ở thao trường huấn luyện binh lính liền cất bước đi vào trong lều lớn, định ở trong đó chờ y. Phía ngoài màn cửa không có binh lính canh giữ, An Ninh Hề vừa định đi vào, chợt nghe thấy tiếng nói từ bên trong truyền ra: "Tướng lĩnh Tây Hoa thật coi thường người khác, ta thấy Viên Chí và Lật Anh Thiến đều như vậy hết. Quân đội Nam Chiêu chúng ta ngàn dặm xa xôi tới tương trợ, bọn họ từ đầu đến cuối không cho chúng ta cơ hội tác chiến, có chăng chỉ giao cho chúng ta nhiệm vụ yểm trợ, căn bản chính là coi thường Nam Chiêu."
Bước chân An Ninh Hề dừng lại, xoay người ra hiệu cho Vũ Chi Duệ đừng lên tiếng. Nàng đã nhận ra người vừa nói chính là Ngô Trinh.
Ngô Trinh hùng hùng hổ hổ nói xong, mấy phó tướng liền lên tiếng phụ họa, một người trong đó hỏi: "Nghe Ngô phó tướng nói tướng quân Phong Dực kia là công tử Tri Ngọc ở trong hậu cung của Quân thượng ngày trước, chuyện này là thật sao?"
Ngô Trinh lập tức đáp: "Đương nhiên, ta lừa các ngươi làm gì. Ngày đó ta và đô đốc nhìn thấy rất rõ ràng, chiến thần mà mọi người ca tụng chính là công tử Tri Ngọc ăn cơm chùa trong vương cung Nam Chiêu chúng ta, chuyện này tuyệt đối không sai, hơn nữa chính y cũng đã thừa nhận."
Lời này vừa dứt, mọi người ở đó liền xôn xao bàn tán.
Sắc mặt An Ninh Hề trầm xuống, vốn nàng định tới duyệt binh không ngờ lại nghe được những lời này của Ngô Trinh. Ban đầu không chuẩn bị gì mà vội vã dẫn quân tới cửa khẩu Bình Cốc trợ giúp Tây Hoa, nàng đã lường trước được chuyện hai phe tướng lĩnh sẽ có chút không hòa hợp, nhưng chưa từng nghĩ tới Ngô Trinh lại gay gắt như thế. Lúc này Hoắc Tiêu không có ở đây, mấy phó tướng này không để ý đến chính sự, nói những lời ảnh hưởng đến quan hệ đồng minh của hai nước thế này nhất thời khiến nàng cảm thấy không vui.
An Ninh Hề lập tức xoay người, Vũ Chi Duệ nhận ra được nàng đang không vui, không dám khuyên lơn, vội vàng đi theo nàng ra khỏi trại lính.
Sau khi lên ngựa đi được một đoạn đường, An Ninh Hề đột ngột quay đầu nhìn Vũ Chi Duệ, "Vũ thái phó có bao giờ nghĩ tới chuyện vào quân đội tạo dựng sự nghiệp chưa?"
Vũ Chi Duệ ngạc nhiên, "Lời của Quân thượng... thuộc hạ không hiểu."
An Ninh Hề mấp máy môi, "Những lời vừa rồi Vũ thái phó cũng nghe rồi đấy, Ngô Trinh có vẻ rất bất mãn với tướng lĩnh trên dưới Tây Hoa, nếu để tâm lý bất mãn này lan ra toàn bộ đội quân, e rằng sẽ gây bất lợi cho Nam Chiêu."
Vũ Chi Duệ suy nghĩ một chút, "Sao Quân thượng không mạnh tay trị tội hắn?"
An Ninh Hề thở dài, "Đánh chó phải nhìn mặt chủ, Ngô Trinh là thuộc hạ dưới trướng Hoắc Tiêu, bổn cung không thể chỉ vì mấy câu nói bất mãn của hắn mà trừng trị được." Nàng nhìn Vũ Chi Duệ, "Cho nên ta mới hỏi ngài, nếu Vũ thái phó đồng ý, bổn cung sẽ phong ngài làm phó tướng. Dù bổn cung là quân vương nhưng không có lấy một tâm phúc trong quân đội, không biết Vũ thái phó có bằng lòng chịu thiệt không?"
Vũ Chi Duệ vội vàng chắp tay, "Thuộc hạ xin nghe theo sự sắp xếp của Quân thượng, có điều bên cạnh Quân thượng chỉ còn một mình Yến Lạc, thuộc hạ thực sự không yên lòng."
An Ninh Hề không để ý mỉm cười, ánh mắt xa xăm, "Người muốn hại bổn cung đã không còn nữa rồi… Ít nhất là ở bên cạnh không còn."
Vũ Chi Duệ cho rằng nàng nhớ tới trưởng công chúa nên trong lòng khó chịu, cũng không dám nói thêm gì nữa, hai người yên lặng cưỡi ngựa trở về cung.
Lúc về đến cung Trữ Minh, Yến Lạc đã chỉnh sửa lại những tin tức Tiêu Dật cung cấp. An Ninh Hề xem qua rồi gấp lại, định về sau sẽ đưa cho Tây Hoa và Bắc Mạnh xem.
An Ninh Hề dặn Vũ Chi Duệ về chuẩn bị, còn nàng thì nghĩ đến việc sẽ nói chuyện sắp xếp Vũ Chi Duệ vào quân đội trong buổi thiết triều sáng mai, rồi sau đó xử lý chính sự, đến bữa tối, Hồ công công đột nhiên lại báo Cơ thái hậu muốn dùng bữa với nàng.
Từ lúc An Ninh Hề về Nam Chiêu, trừ lần Cơ thái hậu chủ động tới gặp, nàng chưa tới thăm hỏi bà lần nào, vì vậy nghe Hồ công công truyền lời liền lập tức gật đầu.
Lúc đến cung Thiên Thọ, Hồ công công lại dẫn nàng tới thiên điện, An Ninh Hề mới biết thì ra không chỉ có một mình Cơ thái hậu, Lang thái phó và Lang Thanh Dạ cũng ở đây. Hai người thấy An Ninh Hề đến, vội vàng đứng dậy hành lễ, An Ninh Hề khoát tay, ý bảo hai người không cần đa lễ, rồi sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Cơ thái hậu.
Trên mặt bàn tròn lớn bày đầy rượu và thức ăn, An Ninh Hề liếc mắt nhìn Cơ thái hậu, khẽ cười, "Hôm nay mẫu hậu có chuyện gấp gì cần nói sao?"
Cơ thái hậu nhìn nàng khẽ thở dài, "Có thì cũng có, nhưng mà không biết nên nói từ đâu."
An Ninh Hề cũng đoán được ít nhiều, nhất định là chuyện của Trung Chu, nàng nhìn Lang thái phó ngồi phía đối diện, phát hiện tóc ông hình như đã bạc nhiều hơn trước, nhớ đến cái chết của An Tĩnh Hề cách đây không lâu, đoán chắc hẳn là do nguyên nhân này. An Ninh Hề dời tầm mắt nhìn sang Lang Thanh Dạ, mà người kia cũng đang nhìn nàng, thấy nàng nhìn mình Lang Thanh Dạ hơi giật mình, rồi chắp tay với nàng, "Hình như sắc mặt Quân thượng hôm nay không được tốt."
An Ninh Hề nhớ tới chuyện trong trại lính lúc chiều, không nhịn được thở dài, "Xem là như thế đi." Nàng nghĩ đến chuyện của Vũ Chi Duệ, quyết định nói luôn với hai người trước mặt: "Bổn cung định sắp xếp Vũ thái phó vào quân đội, không biết ý của thừa tướng và thái phó như thế nào?"
Lang thái phó nhíu mày, "Chuyện này... Vũ thái phó đang giữ trọng trách bảo vệ Quân thượng, sao có thể nhậm chức trong quân đội được?"
Cơ thái hậu cũng tỏ ý không tán thành.
An Ninh Hề mím môi nhìn Lang Thanh Dạ, thấy y đang cúi thấp đầu trầm tư nên kiên nhẫn chờ đáp án của y. Qua một lúc lâu, rốt cuộc Lang Thanh Dạ cũng ngẩng đầu lên, nhìn An Ninh Hề, chậm rãi nói: "Vi thần lại cảm thấy có thể được."
An Ninh Hề thở phào, chỉ cần thừa tướng y nói được thì trong buổi chầu ngày mai, chuyện này có thể được thông qua dễ dàng.
Lang thái phó định nói gì đó, Lang Thanh Dạ đã nói trước: "Vi thần cả gan hỏi một câu, Quân thượng điều Vũ thái phó vào quân đội là vì muốn bồi dưỡng thế lực quân sự cho mình?" Lang thái phó nghe thấy thế thì không lên tiếng nữa.
An Ninh Hề khen ngợi nhìn Lang Thanh Dạ, "Đúng vậy."
Lang Thanh Dạ gật đầu, "Xem ra Quân thượng đã có tính toán, vậy thì cứ thực hiện thôi."
Cơ thái hậu thấy mấy người đều bàn bạc chuyện chính sự, có chút bất mãn chen vào: "Được rồi, được rồi, hôm nay không nói chính sự nữa, Lang khanh gia và chúng ta vốn là người một nhà, hôm nay không cần khách sáo..."
Lời còn chưa nói hết, Cơ thái hậu liền dừng lại, có chút xấu hổ nhìn hai cha con Lang gia. Trước kia là người một nhà, bởi vì tốt xấu gì cũng là thông gia, nhưng bây giờ An Tĩnh Hề đã không còn nữa... Mặc dù Cơ thái hậu không biết tường tận mọi chuyện, nhưng cảm giác được mình vừa nhắc tới chuyện đau lòng của hai cha con nhà họ Lang không khỏi thấy áy náy.
An Ninh Hề nhìn lướt qua hai cha con Lang gia, thấy vẻ mặt hai người có chút buồn bã, đành mở miệng phá vỡ không khí khó xử này, cầm bình rượu lên rót cho hai người. Ống tay áo vừa được vén lên, Lang Thanh Dạ chợt ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy vết sẹo do lần trước cứu mình để lại trên cánh tay An Ninh Hề, ánh mắt vô cùng phức tạp.
An Ninh Hề không nhận thấy, cười nói với Cơ thái hậu mấy câu, bầu không khí cũng dần vui vẻ trở lại. Có điều An Ninh Hề nói đến chuyện gì cũng đều tránh nhắc tới những từ có liên quan đến Trung Chu hay Lạc Dương, tránh cho mẫu hậu nàng không vui. Bữa tối này có thể dùng câu run lẩy bẩy để hình dung.
Mấy người ăn được một nửa, đột nhiên có người bước nhanh đến, An Ninh Hề quay đầu nhìn thì ra là Yến Lạc nãy giờ đứng phía ngoài canh chừng không đi vào.
Yến Lạc đi tới bên cạnh nàng, cúi người nói nhỏ vào tai nàng mấy câu, An Ninh Hề lập tức biến sắc, đặt đôi đũa trên tay xuống, cáo lỗi với Cơ thái hậu và Lang thái phó rồi dẫn Yến Lạc vội vội vàng vàng rời đi. Đi tới cửa, nàng đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn Lang Thanh Dạ: "Lang thừa tướng cũng đi cùng đi, bổn cung có chuyện quan trọng muốn bàn bạc."
Lang Thanh Dạ đi theo An Ninh Hề ra khỏi cửa điện, định hỏi xem chuyện gì xảy ra nhưng thấy An Ninh Hề sải bước rất nhanh, cũng không dám làm chậm trễ đi theo nàng vào thư phòng của cung Trữ Minh, thấy nàng nhận lấy phong thư Yến Lạc dâng lên, rốt cuộc không nhịn được hỏi nàng: "Quân thượng mới nghe được tin tức gì sao?"
Tầm mắt An Ninh Hề từ lá thư thu hồi lại, giọng nói trầm xuống: "Đông Việt vương gửi thư nói nếu ta không giao Tiêu Dật ra thì sẽ giao chiến với Nam Chiêu." Khóe miệng của nàng đột nhiên cong lên, "Thì ra hắn còn có được sự quyết đoán như vậy, xem ra ta đã xem thường hắn rồi..."
Lang Thanh Dạ kinh ngạc nhìn An Ninh Hề trước mặt, khẽ rùng mình, cảm thấy nàng vô cùng xa lạ, vội rũ mắt không dám nhìn nàng nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook