Giang Sơn Tươi Đẹp
-
Chương 34: Nghi ngờ kế ‘Vườn không nhà trống
Gió thu xào xạc, bầu không khí trong doanh trại Đông Việt vô cùng nghiêm trang.
Giữa đại trướng, Sở Nghiệp Kỳ một thân khôi giáp màu đen đứng im lìm trước giá gỗ treo bản đồ không nói gì, đám tướng lĩnh phía sau hắn đều cúi đầu nhìn mặt đất, không một ai dám ngẩng mặt lên.
Hồi lâu sau, Sở Nghiệp Kỳ xoay đầu lại, hỏi bằng vẻ mặt tức giận, "Câu hỏi của quả nhân các ngươi không nghe rõ sao? Quả nhân hỏi các ngươi vì sao đã qua một tháng bốn nước kia vẫn sóng yên biển lặng, càng không có dấu hiệu đầu hàng?"
Thấy đám người dưới đều im lặng không nói, Sở Nghiệp Kỳ càng thêm tức giận, hừ mạnh một tiếng. Theo lý mà nói, mấy quốc gia nhỏ như vậy, đừng nói một tháng, chỉ nửa tháng vây hãm là đã thu được kết quả rồi mới phải, nhưng đến hôm nay vẫn chưa có động tĩnh gì, hắn có thể nào không nóng ruột được đây.
Rốt cuộc trong đám tướng lĩnh cũng có người ngẩng đầu lên, chính là Tuyên Tử Đô, ông ngước mắt nhìn Sở Nghiệp Kỳ, do dự nói: "Bẩm Vương thượng, theo thuộc hạ thấy, nhất định là bốn nước này đã nhận được sự viện trợ."
Sở Nghiệp Kỳ hơi nhíu mày, "Ngươi muốn nói là Nam Chiêu?" Bốn nước gần đây có năng lực nhất cũng chỉ có Nam Chiêu thôi.
Hắn đi tới trước bản đồ, cau mày suy tư, hồi lâu sau như chợt phát hiện được chuyện gì đó, cười lạnh, "Không ngờ suy tính của Nữ hầu lại tỉ mỉ đến mức này, đã phát hiện ra lối đi bí mật, có điều nơi này khó đi như thế, nàng ta cần gì vì cứu bốn nước kia mà mạo hiểm như vậy?" Càng về sau, lời nói giống như đang tự lẩm bẩm thì thào.
Tuyên Tử Đô liếc mắt nhìn bản đồ, suy nghĩ, "Có lẽ nàng ta sợ môi hở thì răng lạnh thôi."
Sở Nghiệp Kỳ trầm tư một hồi lâu, lắc đầu nói, "Bốn nước nhỏ này đối với Nam Chiêu không quan trọng tới mức này, dù sao thực lực của Nam Chiêu cũng không coi là yếu, nhưng bây giờ Nữ hầu lại vì bốn nước nhỏ như vậy mà tận tâm tận lực, khiến ta cảm thấy có chút kỳ lạ."
Tuyên Tử Đô không hiểu, "Vương thượng cảm thấy kỳ lạ ở chỗ nào?"
Sở Nghiệp Kỳ híp mắt, "Quả nhân còn nhớ lần trước thiết yến trong cung, nàng ta đã phá rối kế hoạch của quả nhân, sau đó, lúc về nước, thái độ lại không nóng không lạnh, cộng thêm chuyện này... Xâu chuỗi lại, dường như nàng ta có ý đối nghịch với Đông Việt ta vậy."
Tuyên Tử Đô cau mày, "Chẳng lẽ do lần đó thuộc hạ bắn thương Nữ hầu cho nên nàng ta ghi hận trong lòng?"
Sở Nghiệp Kỳ nghĩ nghĩ, "Cũng có thể."
Nói xong câu này, hắn đột nhiên sực tỉnh, khoát tay ao với đám người dưới, "Thôi, không nói chuyện này nữa, việc cấp bách là phải nhanh chóng thâu tóm được bốn nước nhỏ kia. Lần này chúng ta nhắm vào phía Nam đơn giản chỉ vì nơi này giàu có trù phú, sau khi chiếm được bốn nước nhỏ này rồi tương lai mới có thể nghĩ đến chuyện thâu tóm Nam Chiêu." Hắn đi vòng qua bàn, nhìn tướng lĩnh bên dưới, hạ lệnh, "Lệnh cho toàn quân, lập tức tấn công."
Mọi người nghe vậy, lập tức hô vâng.
Rất nhanh sau đó đội quân được tập hợp lại, Sở Nghiệp Kỳ ngồi nghiêm chỉnh trên ngựa nhìn thành trì cũ kỹ trước mặt, trong mắt lộ vẻ khinh thường. Đây là quốc gia gần nhất trong bốn nước nhỏ, chỉ cần dẫn quân tiến vào được nơi này, thì đại quân Đông Việt sẽ dễ dàng một đường tiến thẳng xuống phía Nam, thậm chí có thể tiến vào được địa phận Nam Chiêu.
Tuyên Tử Đô thúc ngựa tới bên cạnh hắn, chắp tay hành lễ, "Vương thượng, khi nào công thành?"
Sở Nghiệp Kỳ nhìn thành trì không một bóng người trước mắt mà lòng thầm cảm thấy vô cùng kinh ngạc, toàn thành không hề có một ai ta thủ thành kháng địch, cũng chẳng có ai ra ra xin hàng, trong lúc nhất thời khiến hắn có chút kiêng dè sợ ném chuột vỡ bình. Nghĩ đến điểm này, hắn bỗng thấy có phần do dự.
Đang lúc trầm tư suy nghĩ thì phía trên cổng thành đột nhiên có động tĩnh.
Sở Nghiệp Kỳ và Tuyên Tử Đô đồng thời đưa mắt nhìn, trông thấy một bóng người dần hiện rõ trên cổng thành, một thân trường sam màu xanh nhạt, tóc búi trâm ngọc, dáng vẻ hiên ngang, phía sau còn có hai tiểu đồng một ôm đàn cổ trong ngực, một còn lại tay cầm quạt lông. Tiếp đó lại có người bê bàn án lên, đặt thêm lư hương, sau khi tiểu đồng phía sau đặt đàn lên bàn, người nọ liền thản nhiên ngồi xuống, bắt đầu thong thả gảy đàn, tiểu đồng còn lại nhẹ nhàng phe phẩy quạt lông quạt cho hắn.
Sở Nghiệp Kỳ kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, hồi lâu mới nói được lên lời: "Đây là... kế ‘Vườn không nhà trống’?"
Vừa dứt lời, cửa thành đột nhiên mở rộng ra, giống như vị cố nhân kia đã từng miêu tả, không có bất kỳ một người nào, một binh lính nào đi ra, chỉ có một ông lão và một bà lão đang quét tước với dáng vẻ thong dong chẳng chút hoang mang.
Nhìn thấy cảnh này, hắn vốn nên nghe theo lời vị cố nhân kia cứ thế xông vào, bởi vì đây chỉ là đang phô trương thanh thế. Nhưng hắn lại do dự, bởi vì Tuyên Tử Đô đột nhiên chỉ người gảy đàn trên cổng thành, kinh ngạc nói với hắn: "Vương thượng, đó chính là tài tử đệ nhất Nam Chiêu, Lang Thanh Dạ."
Lang Thanh Dạ từng tới các nước khác học hỏi, cho nên khó trách bị Tuyên Tử Đô nhận ra, lúc này nghe tên người kia, sự nghi ngờ trong lòng Sở Nghiệp Kỳ càng lúc tăng thêm.
Nếu dựa theo những gì vị cố nhân kia nói thì đây chính là kế ‘Vườn không nhà trống’, lúc này dẫn quân vào thành sẽ không có vấn đề gì, nhưng Lang Thanh Dạ ở đây, vậy cũng có lẽ không hẳn là kế ‘Vườn không nhà trống’, ngược lại rất có thể là một cái bẫy dụ hắn đi vào. Nam Chiêu quả nhiên tới cứu viện bốn nước này.
Mạch suy nghĩ của Sở Nghiệp Kỳ liên tục xoay chuyển, cho đến khi Tuyên Tử Đô ở bên cạnh lần nữa thúc giục, "Vương thượng, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Tầm mắt Sở Nghiệp Kỳ vẫn nhìn chằm chằm tòa thành, giống như vô thức hỏi ngược lại hắn: "Tử Đô, ngươi xác định... Vị cố nhân kia thực sự không còn nữa?"
Tuyên Tử Đô sững sốt, hồi lâu mới nghĩ ra vị cố nhân mà y nhắc tới là ai, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, vội gật đầu, "Dạ! Sao Vương thượng lại hỏi chuyện này?"
Sở Nghiệp Kỳ nghe vậy choàng tỉnh, khẽ lắc đầu, ánh mắt lóe lên, "Tình huống trước mắt này...Thôi, chắc là quả nhân nghĩ nhiều." Sao hắn có thể nghĩ ra do người đó làm chứ? Nếu thực sự là người đó, sao có thể dùng kế sách chỉ có hai người bọn họ biết được, đây chẳng phải đang giấu đầu lòi đuôi sao.
Nhưng hắn làm sao biết được đây chính là dụng ý của An Ninh Hề.
Lúc này, ở cách Nam Chiêu trăm dặm, An Ninh Hề mặc triều phục đứng trên một đài cao gần trăm trượng ở trong cung dõi mắt nhìn ra phía xa, nàng không thể nhìn thấy được chiến trường, nhưng trên môi lại nở rộ ý cười.
Sở Nghiệp Kỳ, ta chính là muốn khiến ngươi do dự không dám quyết, từ đó làm lòng quân dao động.
Nàng nghĩ không sai, đích thực lúc này trong lòng Sở Nghiệp Kỳ đang do dự không dám quyết định. Có đôi khi tình huống càng quen thuộc lại càng khiến người ta khó có thể đưa ra được quyết định, mà tính cách đa nghi của Sở Nghiệp Kỳ cũng là nguyên nhân An Ninh Hề dùng kế ‘Vườn không nhà trống’ này.
Trên chiến trường lúc này vô cùng yên ắng, chỉ có tiếng đàn ngân nga quanh quẩn. Tuyên Tử Đô đưa mắt nhìn tòa thành trước mặt, thở dài: "Lang Thanh Dạ này được ca ngợi là tài tử đệ nhất Nam Chiêu, dĩ nhiên là người vô cùng túc trí đa mưu. Qua chuyện này có thể khẳng định được một điều, Nam Chiêu đúng thật là ra tay trợ giúp bốn nước nhỏ này, có điều binh lực bao nhiêu, chúng ta lại không thể nào biết được."
Sở Nghiệp Kỳ nghe lời này, nhất thời suy nghĩ thông suốt rất nhiều, cũng phải, thiên hạ người tài rất nhiều, kế sách này chưa chắc chỉ có một người biết được, mà nếu đã là do con người nghĩ ra, hiển nhiên cũng có người này người khác.
Do đố, hắn càng thêm khẳng định trong thành có bẫy, nghi ngờ mục đích của kẻ địch là muốn dụ hắn đi vào bên trong, cho nên hắn càng không thể manh động. Tuyên Tử Đô bên cạnh vừa định lên tiếng hỏi, lại thấy trên mặt Sở Nghiệp Kỳ lộ vẻ không cam lòng, sau đó trầm giọng khẽ quát: "Lui binh!"
Chúng tướng đều sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía tòa thành, Lang Thanh Dạ vẫn dung dung tự tại gảy đàn, vẻ mặt thản nhiên say sưa, phảng phất như dưới cổng thành không phải lũ lượt binh sĩ cầm binh khí trong tay chuẩn bị tấn công, mà là hoa cỏ suối trong, ruộng hoang bãi trống vậy.
Các tướng lĩnh lúc này mới chợt hiểu, đối mặt với chiến trận ngàn vạn binh sĩ bao vây trước mặt mà còn có thể an nhàn gảy đàn tìm vui như thế, nhất định là đã có chuẩn bị để đón tiếp. Nghĩ ra như thế, không ai chần chờ thêm nữa tất cả đều nhất nhất nghe theo lệnh lui binh của Sở Nghiệp Kỳ.
Trở lại doanh trại, Sở Nghiệp Kỳ không nói một lời, các tướng lĩnh biết trong lòng hắn không vui, ai cũng tránh xa không dám quấy rầy. Tuyên Tử Đô vốn định nán lại trấn an đôi câu, nhưng ngẫm nghĩ lại rồi thôi, cảm thấy nên để y yên tĩnh một mình thì hơn, vì vậy cũng lui ra ngoài.
Sở Nghiệp Kỳ ngồi ở sau bàn dài với sắc mặt nặng nề, trong lòng như đang có một cảm giác rất khác lạ bùng cháy, cảm giác như bị người ta mang ra đùa giỡn giống hệt với trận chiến ở Trung Chu vậy, lòng hắn lúc này vô cùng căm tức. Bây giờ hắn nên tiếp tục tìm cơ hội tấn công hay nên rút quân về nước đây?
Đang lúc phiền muộn, một bóng người cuống quít chạy vào, chính là Tuyên Tử Đô vừa định vào khuyên nhủ hắn lại thôi. Dáng vẻ ông ta vội vàng, đi vào trong cũng không kịp hành lễ, lập tức bẩm báo, "Vương thượng, Tây Hoa xảy ra chuyện lớn."
Sở Nghiệp Kỳ ngạc nhiên nhìn ông ta, "Tây Hoa? Xảy ra chuyện lớn gì?"
Tuyên Tử Đô đầy vẻ hưng phấn, "Tây Hoa đột nhiên xảy ra nội loạn, nghe nói là thuộc hạ của tướng quân Phong Dực đã qua đời bất mãn với đương kim thế tử Tây Hoa, nên mới dấy binh tạo phản. Vương thượng, chuyện này đối với Đông Việt ta luôn kiêng kỵ thế lực của Tây Hoa mà nói chính là một cơ hội tốt."
Ánh mắt Sở Nghiệp Kỳ sáng rực, "Chuyện này là thật sao?"
Tuyên Tử Đô gật đầu liên tục, "Thuộc hạ vừa mới nhận được tin tức này, vô cùng chính xác. Lúc trước thuộc hạ còn đang hoài nghi vì sao lần này ta xuất quân thâu tóm các nước phụ cận mà Tây Hoa lại không hề gây trở lại, thì ra là bởi vì bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc."
Mặt mày Sở Nghiệp Kỳ đều là ý cười vui vẻ, nhưng ngay sau đó hắn lại nhíu mày, "Dù sao Tây Hoa cũng là nước lớn, binh hùng tướng mạnh, nếu như lúc này chúng ta nóng vội xông mà tấn công, sợ là chưa chiếm được thứ tốt gì ngược lại còn bị cuốn vào thì hỏng bét."
Tuyên Tử Đô gật đầu, "Vương thượng nói rất có lý, có điều các nước khác đều đã có động tĩnh, đến cả Trung Chu cũng lấy danh nghĩa bảo vệ Hoa vương mà dẫn quân xuống rồi, thuộc hạ là sợ Đông Việt ta sẽ chậm một bước."
Sở Nghiệp Kỳ nghe vậy nét mặt lập tức ngưng trọng, hắn thong thả đi vòng quanh trướng một hồi, cuối cùng giống như đã suy nghĩ xong, xoay người gật đầu nói với Tuyên Tử Đô: "Hạ lệnh toàn quân lập tức nhổ trại, tiến thẳng về Trường An."
Giữa đại trướng, Sở Nghiệp Kỳ một thân khôi giáp màu đen đứng im lìm trước giá gỗ treo bản đồ không nói gì, đám tướng lĩnh phía sau hắn đều cúi đầu nhìn mặt đất, không một ai dám ngẩng mặt lên.
Hồi lâu sau, Sở Nghiệp Kỳ xoay đầu lại, hỏi bằng vẻ mặt tức giận, "Câu hỏi của quả nhân các ngươi không nghe rõ sao? Quả nhân hỏi các ngươi vì sao đã qua một tháng bốn nước kia vẫn sóng yên biển lặng, càng không có dấu hiệu đầu hàng?"
Thấy đám người dưới đều im lặng không nói, Sở Nghiệp Kỳ càng thêm tức giận, hừ mạnh một tiếng. Theo lý mà nói, mấy quốc gia nhỏ như vậy, đừng nói một tháng, chỉ nửa tháng vây hãm là đã thu được kết quả rồi mới phải, nhưng đến hôm nay vẫn chưa có động tĩnh gì, hắn có thể nào không nóng ruột được đây.
Rốt cuộc trong đám tướng lĩnh cũng có người ngẩng đầu lên, chính là Tuyên Tử Đô, ông ngước mắt nhìn Sở Nghiệp Kỳ, do dự nói: "Bẩm Vương thượng, theo thuộc hạ thấy, nhất định là bốn nước này đã nhận được sự viện trợ."
Sở Nghiệp Kỳ hơi nhíu mày, "Ngươi muốn nói là Nam Chiêu?" Bốn nước gần đây có năng lực nhất cũng chỉ có Nam Chiêu thôi.
Hắn đi tới trước bản đồ, cau mày suy tư, hồi lâu sau như chợt phát hiện được chuyện gì đó, cười lạnh, "Không ngờ suy tính của Nữ hầu lại tỉ mỉ đến mức này, đã phát hiện ra lối đi bí mật, có điều nơi này khó đi như thế, nàng ta cần gì vì cứu bốn nước kia mà mạo hiểm như vậy?" Càng về sau, lời nói giống như đang tự lẩm bẩm thì thào.
Tuyên Tử Đô liếc mắt nhìn bản đồ, suy nghĩ, "Có lẽ nàng ta sợ môi hở thì răng lạnh thôi."
Sở Nghiệp Kỳ trầm tư một hồi lâu, lắc đầu nói, "Bốn nước nhỏ này đối với Nam Chiêu không quan trọng tới mức này, dù sao thực lực của Nam Chiêu cũng không coi là yếu, nhưng bây giờ Nữ hầu lại vì bốn nước nhỏ như vậy mà tận tâm tận lực, khiến ta cảm thấy có chút kỳ lạ."
Tuyên Tử Đô không hiểu, "Vương thượng cảm thấy kỳ lạ ở chỗ nào?"
Sở Nghiệp Kỳ híp mắt, "Quả nhân còn nhớ lần trước thiết yến trong cung, nàng ta đã phá rối kế hoạch của quả nhân, sau đó, lúc về nước, thái độ lại không nóng không lạnh, cộng thêm chuyện này... Xâu chuỗi lại, dường như nàng ta có ý đối nghịch với Đông Việt ta vậy."
Tuyên Tử Đô cau mày, "Chẳng lẽ do lần đó thuộc hạ bắn thương Nữ hầu cho nên nàng ta ghi hận trong lòng?"
Sở Nghiệp Kỳ nghĩ nghĩ, "Cũng có thể."
Nói xong câu này, hắn đột nhiên sực tỉnh, khoát tay ao với đám người dưới, "Thôi, không nói chuyện này nữa, việc cấp bách là phải nhanh chóng thâu tóm được bốn nước nhỏ kia. Lần này chúng ta nhắm vào phía Nam đơn giản chỉ vì nơi này giàu có trù phú, sau khi chiếm được bốn nước nhỏ này rồi tương lai mới có thể nghĩ đến chuyện thâu tóm Nam Chiêu." Hắn đi vòng qua bàn, nhìn tướng lĩnh bên dưới, hạ lệnh, "Lệnh cho toàn quân, lập tức tấn công."
Mọi người nghe vậy, lập tức hô vâng.
Rất nhanh sau đó đội quân được tập hợp lại, Sở Nghiệp Kỳ ngồi nghiêm chỉnh trên ngựa nhìn thành trì cũ kỹ trước mặt, trong mắt lộ vẻ khinh thường. Đây là quốc gia gần nhất trong bốn nước nhỏ, chỉ cần dẫn quân tiến vào được nơi này, thì đại quân Đông Việt sẽ dễ dàng một đường tiến thẳng xuống phía Nam, thậm chí có thể tiến vào được địa phận Nam Chiêu.
Tuyên Tử Đô thúc ngựa tới bên cạnh hắn, chắp tay hành lễ, "Vương thượng, khi nào công thành?"
Sở Nghiệp Kỳ nhìn thành trì không một bóng người trước mắt mà lòng thầm cảm thấy vô cùng kinh ngạc, toàn thành không hề có một ai ta thủ thành kháng địch, cũng chẳng có ai ra ra xin hàng, trong lúc nhất thời khiến hắn có chút kiêng dè sợ ném chuột vỡ bình. Nghĩ đến điểm này, hắn bỗng thấy có phần do dự.
Đang lúc trầm tư suy nghĩ thì phía trên cổng thành đột nhiên có động tĩnh.
Sở Nghiệp Kỳ và Tuyên Tử Đô đồng thời đưa mắt nhìn, trông thấy một bóng người dần hiện rõ trên cổng thành, một thân trường sam màu xanh nhạt, tóc búi trâm ngọc, dáng vẻ hiên ngang, phía sau còn có hai tiểu đồng một ôm đàn cổ trong ngực, một còn lại tay cầm quạt lông. Tiếp đó lại có người bê bàn án lên, đặt thêm lư hương, sau khi tiểu đồng phía sau đặt đàn lên bàn, người nọ liền thản nhiên ngồi xuống, bắt đầu thong thả gảy đàn, tiểu đồng còn lại nhẹ nhàng phe phẩy quạt lông quạt cho hắn.
Sở Nghiệp Kỳ kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, hồi lâu mới nói được lên lời: "Đây là... kế ‘Vườn không nhà trống’?"
Vừa dứt lời, cửa thành đột nhiên mở rộng ra, giống như vị cố nhân kia đã từng miêu tả, không có bất kỳ một người nào, một binh lính nào đi ra, chỉ có một ông lão và một bà lão đang quét tước với dáng vẻ thong dong chẳng chút hoang mang.
Nhìn thấy cảnh này, hắn vốn nên nghe theo lời vị cố nhân kia cứ thế xông vào, bởi vì đây chỉ là đang phô trương thanh thế. Nhưng hắn lại do dự, bởi vì Tuyên Tử Đô đột nhiên chỉ người gảy đàn trên cổng thành, kinh ngạc nói với hắn: "Vương thượng, đó chính là tài tử đệ nhất Nam Chiêu, Lang Thanh Dạ."
Lang Thanh Dạ từng tới các nước khác học hỏi, cho nên khó trách bị Tuyên Tử Đô nhận ra, lúc này nghe tên người kia, sự nghi ngờ trong lòng Sở Nghiệp Kỳ càng lúc tăng thêm.
Nếu dựa theo những gì vị cố nhân kia nói thì đây chính là kế ‘Vườn không nhà trống’, lúc này dẫn quân vào thành sẽ không có vấn đề gì, nhưng Lang Thanh Dạ ở đây, vậy cũng có lẽ không hẳn là kế ‘Vườn không nhà trống’, ngược lại rất có thể là một cái bẫy dụ hắn đi vào. Nam Chiêu quả nhiên tới cứu viện bốn nước này.
Mạch suy nghĩ của Sở Nghiệp Kỳ liên tục xoay chuyển, cho đến khi Tuyên Tử Đô ở bên cạnh lần nữa thúc giục, "Vương thượng, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Tầm mắt Sở Nghiệp Kỳ vẫn nhìn chằm chằm tòa thành, giống như vô thức hỏi ngược lại hắn: "Tử Đô, ngươi xác định... Vị cố nhân kia thực sự không còn nữa?"
Tuyên Tử Đô sững sốt, hồi lâu mới nghĩ ra vị cố nhân mà y nhắc tới là ai, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, vội gật đầu, "Dạ! Sao Vương thượng lại hỏi chuyện này?"
Sở Nghiệp Kỳ nghe vậy choàng tỉnh, khẽ lắc đầu, ánh mắt lóe lên, "Tình huống trước mắt này...Thôi, chắc là quả nhân nghĩ nhiều." Sao hắn có thể nghĩ ra do người đó làm chứ? Nếu thực sự là người đó, sao có thể dùng kế sách chỉ có hai người bọn họ biết được, đây chẳng phải đang giấu đầu lòi đuôi sao.
Nhưng hắn làm sao biết được đây chính là dụng ý của An Ninh Hề.
Lúc này, ở cách Nam Chiêu trăm dặm, An Ninh Hề mặc triều phục đứng trên một đài cao gần trăm trượng ở trong cung dõi mắt nhìn ra phía xa, nàng không thể nhìn thấy được chiến trường, nhưng trên môi lại nở rộ ý cười.
Sở Nghiệp Kỳ, ta chính là muốn khiến ngươi do dự không dám quyết, từ đó làm lòng quân dao động.
Nàng nghĩ không sai, đích thực lúc này trong lòng Sở Nghiệp Kỳ đang do dự không dám quyết định. Có đôi khi tình huống càng quen thuộc lại càng khiến người ta khó có thể đưa ra được quyết định, mà tính cách đa nghi của Sở Nghiệp Kỳ cũng là nguyên nhân An Ninh Hề dùng kế ‘Vườn không nhà trống’ này.
Trên chiến trường lúc này vô cùng yên ắng, chỉ có tiếng đàn ngân nga quanh quẩn. Tuyên Tử Đô đưa mắt nhìn tòa thành trước mặt, thở dài: "Lang Thanh Dạ này được ca ngợi là tài tử đệ nhất Nam Chiêu, dĩ nhiên là người vô cùng túc trí đa mưu. Qua chuyện này có thể khẳng định được một điều, Nam Chiêu đúng thật là ra tay trợ giúp bốn nước nhỏ này, có điều binh lực bao nhiêu, chúng ta lại không thể nào biết được."
Sở Nghiệp Kỳ nghe lời này, nhất thời suy nghĩ thông suốt rất nhiều, cũng phải, thiên hạ người tài rất nhiều, kế sách này chưa chắc chỉ có một người biết được, mà nếu đã là do con người nghĩ ra, hiển nhiên cũng có người này người khác.
Do đố, hắn càng thêm khẳng định trong thành có bẫy, nghi ngờ mục đích của kẻ địch là muốn dụ hắn đi vào bên trong, cho nên hắn càng không thể manh động. Tuyên Tử Đô bên cạnh vừa định lên tiếng hỏi, lại thấy trên mặt Sở Nghiệp Kỳ lộ vẻ không cam lòng, sau đó trầm giọng khẽ quát: "Lui binh!"
Chúng tướng đều sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía tòa thành, Lang Thanh Dạ vẫn dung dung tự tại gảy đàn, vẻ mặt thản nhiên say sưa, phảng phất như dưới cổng thành không phải lũ lượt binh sĩ cầm binh khí trong tay chuẩn bị tấn công, mà là hoa cỏ suối trong, ruộng hoang bãi trống vậy.
Các tướng lĩnh lúc này mới chợt hiểu, đối mặt với chiến trận ngàn vạn binh sĩ bao vây trước mặt mà còn có thể an nhàn gảy đàn tìm vui như thế, nhất định là đã có chuẩn bị để đón tiếp. Nghĩ ra như thế, không ai chần chờ thêm nữa tất cả đều nhất nhất nghe theo lệnh lui binh của Sở Nghiệp Kỳ.
Trở lại doanh trại, Sở Nghiệp Kỳ không nói một lời, các tướng lĩnh biết trong lòng hắn không vui, ai cũng tránh xa không dám quấy rầy. Tuyên Tử Đô vốn định nán lại trấn an đôi câu, nhưng ngẫm nghĩ lại rồi thôi, cảm thấy nên để y yên tĩnh một mình thì hơn, vì vậy cũng lui ra ngoài.
Sở Nghiệp Kỳ ngồi ở sau bàn dài với sắc mặt nặng nề, trong lòng như đang có một cảm giác rất khác lạ bùng cháy, cảm giác như bị người ta mang ra đùa giỡn giống hệt với trận chiến ở Trung Chu vậy, lòng hắn lúc này vô cùng căm tức. Bây giờ hắn nên tiếp tục tìm cơ hội tấn công hay nên rút quân về nước đây?
Đang lúc phiền muộn, một bóng người cuống quít chạy vào, chính là Tuyên Tử Đô vừa định vào khuyên nhủ hắn lại thôi. Dáng vẻ ông ta vội vàng, đi vào trong cũng không kịp hành lễ, lập tức bẩm báo, "Vương thượng, Tây Hoa xảy ra chuyện lớn."
Sở Nghiệp Kỳ ngạc nhiên nhìn ông ta, "Tây Hoa? Xảy ra chuyện lớn gì?"
Tuyên Tử Đô đầy vẻ hưng phấn, "Tây Hoa đột nhiên xảy ra nội loạn, nghe nói là thuộc hạ của tướng quân Phong Dực đã qua đời bất mãn với đương kim thế tử Tây Hoa, nên mới dấy binh tạo phản. Vương thượng, chuyện này đối với Đông Việt ta luôn kiêng kỵ thế lực của Tây Hoa mà nói chính là một cơ hội tốt."
Ánh mắt Sở Nghiệp Kỳ sáng rực, "Chuyện này là thật sao?"
Tuyên Tử Đô gật đầu liên tục, "Thuộc hạ vừa mới nhận được tin tức này, vô cùng chính xác. Lúc trước thuộc hạ còn đang hoài nghi vì sao lần này ta xuất quân thâu tóm các nước phụ cận mà Tây Hoa lại không hề gây trở lại, thì ra là bởi vì bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc."
Mặt mày Sở Nghiệp Kỳ đều là ý cười vui vẻ, nhưng ngay sau đó hắn lại nhíu mày, "Dù sao Tây Hoa cũng là nước lớn, binh hùng tướng mạnh, nếu như lúc này chúng ta nóng vội xông mà tấn công, sợ là chưa chiếm được thứ tốt gì ngược lại còn bị cuốn vào thì hỏng bét."
Tuyên Tử Đô gật đầu, "Vương thượng nói rất có lý, có điều các nước khác đều đã có động tĩnh, đến cả Trung Chu cũng lấy danh nghĩa bảo vệ Hoa vương mà dẫn quân xuống rồi, thuộc hạ là sợ Đông Việt ta sẽ chậm một bước."
Sở Nghiệp Kỳ nghe vậy nét mặt lập tức ngưng trọng, hắn thong thả đi vòng quanh trướng một hồi, cuối cùng giống như đã suy nghĩ xong, xoay người gật đầu nói với Tuyên Tử Đô: "Hạ lệnh toàn quân lập tức nhổ trại, tiến thẳng về Trường An."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook