Giang Nam
Chương 4

Biên tập: Min Ran

Beta: Nhược Lam

Ống trúc vừa mở ra, một tiểu trùng từ sâu trong ống bò ra rồi giương cánh bay đi, chỉ sau nháy mắt, liền biến mất khỏi tầm mắt Nhâm Bằng Phi. Còn gã, đứng thẳng tại chỗ, tim vô thức đập mạnh và loạn nhịp dõi theo hướng tiểu trùng vừa lao đi cực nhanh, mãi đến lúc dã nhân đã tìm được thực vật vô cùng kích động chạy vội tới trước mặt gã.

Lần này thứ dã nhân mang về cho Nhâm Bằng Phi chính là Chu quả mà ngày hôm qua gã đã chủ động yêu cầu muốn ăn, ngoài ra còn có vài đoạn rễ cây khá dài, vừa mềm vừa ngọt. Trên người dã nhân, không biết có bao nhiêu miệng vết thương, một số chỗ vẫn còn cỏ dại lẫn lộn. Thoạt nhìn bộ dạng của y chính là cực kỳ chật vật lại đáng thương, nhưng vẫn trước sau như một cười ngây ngô với Nhâm Bằng Phi.

Nhâm Bằng Phi nhìn đối phương thật lâu, cầm lấy một khối hồng quả bỏ vào trong miệng khẽ cắn một miếng, vị chua ngập tràn khoang miệng, chậm rãi nhai một lát, nhẹ nhàng nuốt xuống. Nhâm Bằng Phi tiếp tục nhìn dã nhân, đột nhiên mỉm cười, không hề có bất cứ sự gượng ép cùng cố ý nào, cũng không có nửa điểm ngụy trang cùng trêu tức, chỉ thuần túy nở một nụ cười.

Dã nhân ngây ngốc nhìn đến ngơ ngẩn, Nhâm Bằng Phi nhớ rõ lần đầu tiên hai người gặp mặt, y cũng có bộ dáng ngây ngốc cùng ngơ ngác ngồi bên bờ sông nhìn gã không chuyển mắt.

Nhâm Bằng Phi hiếm khi ăn uống ngon miệng như vậy, tất thảy thực vật dã nhân mang về gã liền ăn sạch trơn. Sau đó ngồi nhìn bộ dạng ngây ngốc của dã nhân, liếc gã một cái, cúi đầu cắn xé một miếng thịt sấy, lại liếc gã một cái, lần nữa cúi đầu cắn xé miếng thịt cầm trong tay.

Lần này Nhâm Bằng Phi không hề cảm thấy buồn bực, mà là vân đạm phong thanh mặc kệ dã nhân chăm chú nhìn gã. Cho dù đôi mắt chuyên chú trên người gã của y có bao nhiêu lưu luyến cùng si mê.

Sau khi ăn xong, trước khi dã nhân bổ nhào đến trước mặt gã, Nhâm Bằng Phi hạ tầm mắt, nói: “Hôm nay, ta sẽ dạy ngươi nói một thứ khác a.”

Dã nhân nghe ra gã muốn dạy mình nói chuyện, lập tức dừng lại ngồi xếp bằng ngoan ngoãn, trợn to hai mắt, bộ dạng nghiêm túc đó của y thừa tiêu chuẩn để được gọi là một học sinh cầu học nhược khát. Nhâm Bằng Phi cũng có chút kỳ quái, không hiểu vì nguyên nhân gì mà người kia lại thích học nói chuyện như vậy. Phải đến một ngày nào đó thật lâu trong tương lại, đột nhiên tưởng niệm lại chuyện tình lúc này, khi đó hỏi ra mới biết được, y chính là khát vọng có thể cùng gã nói chuyện đến nhường nào.

Nói muốn dạy dã nhân nói cái gì đó, là do Nhâm Bằng Phi đột nhiên quyết định, chờ đến khi y ngồi trước mặt dùng nhãn thần kỳ vọng gắt gao nhìn, gã mới nhận ra bản thân căn bản chưa nghĩ đến muốn dạy người kia nói cái gì.

Phải nói cái gì đây?

Nhâm Bằng Phi nhìn phía mặt nước bằng phẳng như gương ở cách đó không xa, còn có tạp thảo bên bờ lay động theo làn gió. Sau một lúc thất thần, gã mới buồn bã chuyển tầm mắt, dừng ở người đối diện, nói: “Ta sẽ dạy ngươi một câu thơ!” – Cũng chính là câu mà lúc sinh thời, mẫu thân của gã thường xuyên ngâm.

“Đình hoa hương tín thượng thiển, tối ngọc lâu tiên noãn

Mộng giác xuân khâm, Giang Nam y cựu viễn.”1

Nguyên quán của mẫu thân Nhâm Bằng Phi là ở Giang Nam, sau khi gả cho phụ thân gã, đến lúc qua đời bà vẫn chưa có cơ hội trở lại đó. Rời xa quê hương đến nơi đất khách quê người, ngay cả bản thân đã có gia đình, nhưng Giang Nam vẫn là nơi mẫu thân gã không nguôi nhung nhớ.

Ngâm xong, Nhâm Bằng Phi vẫn còn lâm vào trầm tư, đợi đến lúc cảm thấy có gì khác thường ở bàn tay mới cúi đầu nhìn. Lọt vào tầm mắt đúng là tiểu trùng lúc nãy gã thả đi đang bò trên mu bàn tay gã, Nhâm Bằng Phi mới khẽ cử động, tiểu trùng đã cất cánh bay lên lượn vòng trước mặt gã, tựa hồ muốn dẫn gã đi.

Nhâm Bằng Phi trong lòng khẽ chùng xuống, không khỏi nhìn sang bên cạnh, lại phát hiện không biết tự khi nào, dã nhân đã sớm vô thanh vô thức té ngã trên mặt đất. Nhâm Bằng Phi lông mày khẽ nhíu, tiến lại đẩy y vài cái, nhưng người kia vẫn nằm im lìm như cũ. Vội lấy ngón tay đặt trước mũi dã nhân, một lát sau, tâm mới bình tĩnh lại.

Chính là, tại sao bỗng nhiên y lại hôn mê bất tỉnh? Cảm thấy nghi hoặc, Nhâm Bằng Phi mới dần để ý đến trong Cốc bất thường có cơn gió lạ mang theo một mùi hương nào đó.

Tiểu trùng vẫn tiếp tục bay vòng quanh trước mắt Nhâm Bằng Phi, gã do dự một lát, sau đó đứng lên đi theo. Đi đến dưới một vách đá, Nhâm Bằng Phi mới nhìn thấy thang mây thả từ trên đỉnh núi xuống đáy Cốc. Hơn một tháng chờ đợi dưới đáy Cốc, Nhâm Bằng Phi sớm đã có chút khẩn trương, không suy nghĩ nhiều, vịn vào thang mây, từ từ leo lên.

Sơn cốc thật sự rất sâu. Nhâm Bằng Phi không còn nội lực, trèo đến mức tứ chi không còn cảm giác, rốt cuộc cũng lên được tới đỉnh. Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt, chính là Quỷ bà bà một thân hắc y, đứng một chỗ lạnh lùng nhìn gã. Đợi gã dời khỏi miệng vực, ở bên rìa mệt mỏi nằm xuống há miệng thở dốc, Quỷ bà bà mới tiến tới dứt khoát vén tay áo Nhâm Bằng Phi lên, nâng cánh tay gã lên nhìn thật kỹ, lộ ra một nụ cười quỷ dị, sau đó mới đi qua thu hồi lại thang mây.

“Nghỉ ngơi đủ rồi thì đi theo ta!”

Quỷ bà bà nói còn chưa dứt lời, người đã đi được năm sáu bước, Nhâm Bằng Phi hít thêm một hơi thật sâu, cố gắng đứng lên theo sát phía sau lưng bà ta.

“Bà bà, đệ đệ của ta…”

“Ngày mai, ta sẽ ra tay chữa trị cho hắn.”

Nghe bà ta nói như vậy, trái tim liên tục căng thẳng của Nhâm Bằng Phi cuối cùng cũng được thả lỏng một chút.

“Làm phiền bà bà.”

Trong gió, Quỷ bà bà đi ở phía trước tựa hồ lạnh lùng cười một tiếng, nói “Ta sẽ không lập tức cứu khỏi cho hắn, mà là chậm rãi, chậm rãi chữa. Đủ ngày đủ tháng ngươi sinh ra hài tử, dâng lên cho ta, đó mới là ngày đệ đệ của ngươi hoàn toàn bình phục.”

Dưới chân Nhâm Bằng Phi đột nhiên lảo đảo một chút, sau ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Quỷ bà bà đi ở đằng trước. Gã chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ sinh hạ hài tử này, nguyên bản muốn chờ đến khi cổ độc trong người Nhâm Trình Phi được hóa giải, liền lập tức nghĩ ra biện pháp giải quyết hài tử ở trong bụng. Nhưng không ngờ, nói đạo cao một thước ma cao một trượng quả không sai, Quỷ bà bà đã sớm nghĩ đến chuyện đó, cũng an bài hoàn hảo hết thảy.

Hơi cúi xuống nhìn tiểu phúc2 vẫn còn bằng phẳng của chính mình, Nhâm Bằng Phi cười khổ, nếu chuyện gã đường đường là Thành chủ Độ Ách Thành, chân chính là nam tử lại mang sinh hài tử này mà truyền ra, chắc chắn sẽ nhận đủ lời nhạo báng của thiên hạ. Nhân ngôn đáng sợ, đến lúc đó, Độ Ách Thành sẽ chẳng còn chỗ đứng trên giang hồ nữa.

Trái lo phải nghĩ, phiền não đến đau đầu, cuối cùng Nhâm Bằng Phi cam chịu thầm nghĩ: Ngừng, dừng lại thôi… Đi từng bước tính từng bước, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng!

Rốt cục quay trở lại dược phòng của Quỷ bà bà, đợi Nhâm Bằng Phi ngồi xuống an ổn, bà ta liền đưa tay bắt mạch cho gã. Ban đầu khóe môi bất động nhưng theo thời gian có chút nhếch lên, sau khi thu tay lại, bà ta liền cười to: “Không sai, không sai! Đúng là ngươi đã mang thai nửa tháng a!”

Quỷ bà bà cười đến hài lòng, Nhâm Bằng Phi lại cảm thấy khóe mắt liên tục co giật, thật vất vả mới nhẫn nại được nôn nóng trong lòng. Gã thử đưa ra yêu cầu muốn được đi gặp Nhâm Trình Phi một lần, Quỷ bà bà đã xua tay lắc đầu: “Hôm nay ngươi trước tiên nên hảo hảo nghỉ ngơi, mấy ngày nữa hẵng đi xem.”

Nhâm Bằng Phi buông mi mắt nhìn xuống, cố giấu đi sầu lo cùng thất vọng.

Sau đó, Quỷ bà bà cầm một chén dược tới, ý bảo Nhâm Bằng Phi uống, gã yên lặng tiếp nhận, nhưng nhìn vào chén thuốc đen sì vẫn không nhịn được, nhíu mày lại. Quỷ bà bà liếc mắt một cái đã nhìn thấu được suy nghĩ của gã, cong khóe miệng, ác ý cười nói: “Yên tâm mà uống đi, đó là thuốc dưỡng thai.”

Chén trên tay khẽ run, nước thuốc trong đó nhất thời lăn tăn gợn sóng, nhưng người lại không có ý kiến chối từ, bưng chén một hơi uống cạn.

Có lẽ trong thuốc có cho thêm thuốc an thần, uống xong không lâu, Nhâm Bằng Phi đã cảm thấy toàn thân mệt mỏi, vừa ngả đầu đã ngủ say. Cũng không biết bản thân đã ngủ trong bao lâu, cho đến khi trong cơn mê, bên tai thoáng nghe thấy một tiếng thét dài từ phương xa mơ hồ truyền đến. Cũng chẳng biết vì nguyên nhân gì mà trong lòng trầm xuống, buồn ngủ biến mất, mở to mắt ra nhìn, mới nhận ra đêm đã khuya, ánh trăng mờ ảo xuyên qua khe cửa chiếu vào trong phòng. Nhâm Bằng Phi từ trên giường ngồi dậy, nhìn xuyên qua cửa sổ chạm khắc trống không, chỉ trông thấy một thân ảnh nhỏ gầy đứng ở trong sân nhìn về phía trước, là Quỷ bà bà.

Nhâm Bằng Phi xuống giường, đẩy cửa mà ra đi hướng ra khoảng sân trồng đủ loại dược thảo, Quỷ bà bà cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Ngươi cũng nghe được?”

Nhâm Bằng Phi ngừng lại, mới nhẹ giọng trả lời: “Đúng vậy.”

Quỷ bà bà lại trầm mặc không hề mở miệng nói chuyện, tiếp tục đứng yên một chỗ khoảng chừng thêm nửa nén hương nữa. Khi không còn tiếng thét từ đằng xa vọng đến, bà ta mới xoay người lại đi về phía phòng, khi đi qua chỗ Nhâm Bằng Phi, gã nghe thấy Quỷ bà bà lạnh lùng nói một câu: “Tiểu tử kia tỉnh lại thực nhanh, còn tưởng rằng y phải ngủ một giấc hơn ba ngày ba đêm!”

Nhâm Bằng Phi đứng tại chỗ, cho đến khi thân ảnh Quỷ bà bà biến mất trong căn phòng tối đen, gã mới nghiêng người đi một đoạn, nhìn về phía rừng núi tối đen một mảnh.

Ngày thứ hai, đợi đến khi gã uống xong thuốc dưỡng thai do mình mang đến, Quỷ bà bà liền dẫn Nhâm Bằng Phi đến một gian phòng nho nhỏ khác. Gã vừa bước vào, đã trông thấy Nhâm Trình Phi tựa hồ đang ngủ say, nằm bình thản trên giường. Nhâm Bằng Phi lập tức quýnh lên, ba bước cũng chỉ mất có hai bước đã vội chạy tới bên giường, cầm tay đệ đệ, lại lấy tay kiểm tra hơi thở của hắn. Khi phát hiện ra hơi thở của đệ đệ mặc dù yếu ớt nhưng vững vàng, lúc này gã mới thoáng yên tâm, xem ra Quỷ bà bà thực sự đã giữ lời hứa.

Nhâm Bằng Phi quay đầu lại nhìn Quỷ bà bà đứng đằng sau, thấp giọng nói: “Bà bà, Bằng Phi đã tuân thủ lời hứa, chấp nhận hoài thai. Hiện tại, có thể vì Bằng Phi mà giúp đệ đệ ta giải cổ không?”

Quỷ bà bà lạnh lùng liếc gã một cái, chậm rãi xoay người lấy ra một số đồ vật này nọ, đầu tiên lấy ra một viên thuốc bỏ vào nước ấm đợi tan hết, để Nhâm Bằng Phi cho Nhâm Trình Phi uống. Đợi một lúc, lại lấy ra một tiểu đao đen sì, đặt một chậu gỗ bên cạnh giường, nâng tay trái Nhâm Trình Phi lên, lấy đao khía một đường lên bụng ngón tay giữa, để mặc máu đen không ngừng chảy vào trong chậu. Đến khi máu đen chảy chậm lại, liền lấy đao khía sâu thêm, đợi bà ta cắt đủ ba lần, Nhâm Bằng Phi sớm nhịn không được vươn tay cản lại: “Bà bà, người đang làm gì vậy?”

Quỷ bà bà liếc nhìn gã, cười lạnh nói “Làm sao, đau lòng cho đệ đệ ư? Chính là nếu không làm như vậy, lão thân đây cũng không có biện pháp cứu được hắn.”

Nhâm Bằng Phi nghe vậy, lại liếc mắt nhìn đệ đệ sắc mặt tái nhợt, mới chậm rãi thu tay lại. Nhưng lần này, Quỷ bà bà trực tiếp nhét tay Nhâm Trình Phi vào tay gã, bảo: “Chính ngươi động thủ đi, bài trừ bằng hết máu đen trong người đệ đệ ngươi, đến khi nào thấy có thứ gì đó trăng trắng thì lập tức gọi ta.”

Quỷ bà bà thật sự là biết lợi dụng chỗ đau của người khác. Biết rất rõ ràng Nhâm Bằng Phi yêu thương đệ đệ đến mức nào, ngược lại còn muốn gã tự mình động thủ.

Nhưng vì cứu mạng đệ đệ, Nhâm Bằng Phi chỉ do dự một chút, xong vẫn nhất nhất làm theo, mỗi khi máu đen chảy chậm lại, liền lấy tay nắn bóp. Chờ máu đen đem đáy chậu gỗ nhuộm thành một mảnh, động tác trên tay Nhâm Bằng Phi cũng càng có điểm do dự. Rốt cục thấy có một thứ gì đó trăng trắng theo máu đen chảy ra, rơi xuống chậu, trôi nổi trong hắc huyết.

“Bà bà!” – Vừa thấy được thứ này, Nhâm Bằng Phi lập tức quay đầu gọi người.

Quỷ bà bà nguyên bản chính mình ngồi một chỗ không biết đang thu xếp cái gì, vừa nghe thấy tiếng gọi liền đi đến nhìn xuống, sau đó lại xoay người lấy từ trong góc ra một cái nhíp và một cái đĩa nhỏ. Dùng nhíp gắp thứ trăng trắng giống hệt trứng côn trùng lên để cẩn thận vào trong cái đĩa.

“Bà bà, có thể cầm máu không?” – Nhâm Bằng Phi cúi đầu nhìn miệng vết thương trên tay đệ đệ, nhịn không được hỏi.

Tầm mắt Quỷ bà bà đảo một vòng đến chỗ ngăn tủ, cầm lấy một bình, vứt cho Nhâm Bằng Phi: “Dùng cái này cầm máu.”

Nhâm Bằng Phi vội mở bình ra, rắc thuốc bột bên trong lên trên vết thương. Thuốc này vừa mới rắc lên, vết thương vốn bị khắc rất sâu nhanh chóng cầm máu. Thấy máu ngừng chảy, Nhâm Bằng Phi mới an tâm lại, sau đó mới nhìn về phía Quỷ bà bà đang ngồi bên cạnh bàn. Thấy bà ta đang rót một chút thuốc bột vào trong đĩa, Nhâm Bằng Phi nghĩ nghĩ, khẽ hỏi: “Bà bà, đó là cái gì?”

Quỷ bà bà cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Cổ trứng.”

Nhâm Bằng Phi nhất thời không nghe ra: “Cái gì?”

“Chính là trứng của cổ trùng. Nó xuyên qua làn da rồi từ từ đi vào trong thân thể của đệ đệ ngươi. Không ngừng sinh sôi này nở bên trong cơ thể, hình thành một lượng lớn cổ trùng từ tận sâu bên trong thôn tính lục phủ ngũ tạng của hắn. Gặm rỉa cho đến khi thân thể của hắn lồi lõm chẳng khác gì thân lão thụ bị các loại sâu mọt đục khoét. Bề ngoài thoạt nhìn thì không có việc gì, nhưng chỉ cần bóc vỏ cây ra, bên trong chính là thê thảm vô cùng. Kiểu chết này cực kỳ thống khổ, người hạ cổ khẳng định là có thâm thù đại hận gì với đệ đệ của ngươi.”

Quỷ bà bà ngẩng đầu, u lãnh liếc nhìn Nhâm Bằng Phi một cái: “Đệ đệ của ngươi thoạt nhìn bất quá mới có hai mốt hai hai tuổi. Còn trẻ như thế, có thể làm chuyện gì khiến người khác oán hận? Có khi nào, là cừu nhân của ngươi làm ra không?”

Nhâm Bằng Phi không có bất cứ biện giải nào, mà chỉ nhìn khuôn mặt vẫn còn chưa hết nét ngây thơ của đệ đệ, sau một lúc lâu mới nói: “Bà bà, người chắc chắn có thể cứu được đệ ấy, đúng không?”

“Hừ!” – Quỷ bà bà bất dĩ vi nhiên, cười lạnh một tiếng.

Nhâm Bằng Phi xoay người đối mặt với Quỷ bà bà, chậm rãi quỳ xuống, đầu gối nặng nề va chạm xuống nền đất phát ra tiếng, thanh âm buồn bã: “Chỉ cần Quỷ bà bà có thể cứu được Trình Phi, người muốn Bằng Phi làm cái gì, Bằng Phi liền làm cái đó.”

Quỷ bà bà nhìn Nhâm Bằng Phi, khóe môi khẽ cong, cười đến âm lãnh, một hồi không lên tiếng. Đợi đến khi bà ta cúi đầu, cổ trùng trong đĩa đã sớm hóa thành một bãi nước đặc.

Ngày kế tiếp, Quỷ bà bà liền biến Nhâm Bằng Phi thành một gã tạp dịch, bất cứ chuyện gì bẩn hay tốn sức đến toàn bộ giao cho gã làm, căn bản không hề bởi gã đang mang bầu mà có nửa điểm thương tiếc.

Nhâm Bằng Phi từ nhỏ đã không phải lo đến cơm ăn áo mặc, trong nhà còn có nha hoàn tôi tớ thành đàn, đâu chờ đến lượt gã động tay đến. Bất quá, bởi vì từ trước chưa từng làm qua nên chân tay có chút luống cuống, Nhâm Bằng Phi không có nửa điểm chần chờ hoặc là có nửa câu oán hận. Chỉ cần là việc Quỷ bà bà phân phó, gã đều nhất nhất làm theo.

Thấm thoát, đã ở Vạn Ác Cốc hơn một tháng, Nhâm Bằng Phi lo lắng chuyện trong Độ Ách Thành, liền hỏi Quỷ bà bà có thể hay không cho phép gã xuất Cốc một chuyến. Quỷ bà bà lạnh lùng liếc gã một cái, quả quyết nói: “Không được!”

Không phải bà ta sợ Nhâm Bằng Phi một đi không trở lại hoặc là tìm cách giải quyết thai nhi trong bụng, mà là không thích vị đạo của ngoại nhân. Nhâm Bằng Phi cùng đệ đệ của gã có thể đợi ở trong Cốc đã là do Quỷ bà bà phá lệ khai ân, nếu là nam nhân khác tiến vào, sớm thành bón thúc3.

Nhâm Bằng Phi bất đắc dĩ, giảm xuống hỏi xem có thể thỉnh thoảng phiền Ách Cô vào Cốc đưa đồ gửi hộ thư, Quỷ bà bà “Hừ” một tiếng, lưu lại một câu “Tùy ngươi”, liền xoay người rời đi.

Từ đó về sau, Nhâm Bằng Phi phải làm phiền tới Ách Cô giúp gã gửi thư, mà người từ ngoài Cốc cũng nhờ vả Ách Cô mang thư vào cho gã.

Nhâm Bằng Phi tới khi an bài thỏa đáng, gia chi thân tín cùng thuộc hạ năng lực quả không tồi, trong thời gian vừa qua, trong Độ Ách Thành cũng không phát sinh quá nhiều sự kiện. Thuộc hạ cũng chỉ hỏi khi nào thì gã có thể xuất Cốc, Nhâm Bằng Phi ảm đạm cười, chấp bút viết: Một năm sau.

Một tháng sau, trong một buổi hoàng hôn, Nhâm Bằng Phi đang ở trong sơn lâm đốn củi, lại nghe thấy một tiếng thét dài, hoa phá trường không. Là tiếng vang vọng phát ra từ trong sơn cốc, Nhâm Bằng Phi dưới tay vừa trượt, thiếu chút nữa đã đem tay của mình chém đứt, khi ngẩng đầu lên, thanh âm lại không ngừng vang lên.

Khi thanh âm lần thứ ba vang lên, trời cũng đã khuya. Nhâm Bằng Phi bởi vì thân thể không khỏe vẫn ngủ không được, sau khi thanh âm vang lên, rất nhanh liền xoay người ngồi dậy. Lần này cũng không phải chỉ xuất hiện một tiếng, mà là liên tiếp không ngừng mà vang lên, như là ai đó đang gào thét kêu to, thanh âm tuyệt vọng mà phẫn hận. Nhâm Bằng Phi ngồi trong đêm đen, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ước chừng đã qua nửa khắc4, vậy mà thanh âm gào thét đó chỉ có khàn đi mà vẫn không có dấu hiệu dừng lại, từ ngoài cửa sổ chợt xuất hiện một bóng đen, Nhâm Bằng Phi trong lòng rùng mình, vội xuống giường ra khỏi phòng, nhìn chung quanh thì nhận ra bóng đen đó đã biến mất. Nhâm Bằng Phi đứng lặng ngoài phòng một lúc, sau đó nương theo ánh trăng nhàn nhạt dấn thân vào rừng sâu mịt mùng.

Chờ Nhâm Bằng Phi đến được sơn cốc cách đó không xa, thanh âm gào thét đã ngừng lại, thân ảnh khô gầy của Quỷ bà bà đang đưa lưng về phía gã, thuận theo chiều gió mà dốc một thứ gì đó xuống đáy Cốc.

“Cho ngươi nếm độc ách5, xem người làm thế nào để ầm ĩ nữa!”

Khi cái chai trống không, Quỷ bà bà vứt sang một bên, xoay người lại, lạnh lùng liếc Nhâm Bằng Phi một cái, đến gần gã, cười khẩy: “Làm sao, luyến tiếc cho nên đêm hôm khuya khoắt ra đây nhìn một cái?”

Nhâm Bằng Phi lắc đầu: “Ta chỉ là thấy kỳ quái!”

“Nga” – Quỷ bà bà ý vị thâm trường nghiêng đầu nhìn gã: “Ta còn tưởng là người bị thượng thành nghiện, luyến tiếc tình nhân phải chịu đựng đau khổ chứ!”

“Chịu khổ?” – Nhâm Bằng Phi lập tức nhớ đến đáy Cốc khắp nơi đều có kỳ trân dị bảo, còn có phong cảnh rậm rạp xanh tươi, cảm thấy dù có muốn cũng không thể nào chịu cực khổ. Thế nhưng, Quỷ bà bà rất nhanh đã nói một câu khiến gã bất ngờ.

“Hừ, bên dưới Cốc nơi nơi đều là độc vật, ngay cả không khí cũng đầy chất độc, người bình thường mà lọt xuống đó, chắc chắn chuốc lấy cái chết! Độc vật tại Vạn Ác Cốc của ta đều được lấy từ dưới đó lên rồi bồi dưỡng mà thành!” – Dứt lời, bà ta đi một vòng quanh Nhâm Bằng Phi, tiếp tục nói: “Ngươi sở dĩ không có việc gì, là do trước đó ta đã cho ngươi uống thuốc kháng độc, có thể tạm thời chống cự được độc vật ở đáy Cốc!”

Nhâm Bằng Phi sửng sốt, trơ mắt nhìn Quỷ bà bà đi xa, ngay khi thân ảnh bà ta sắp tiêu thất, bỗng dưng hô lớn: “Chính là nó không chết!”

Thân ảnh Quỷ bà bà một nửa đã chìm vào bóng đêm chợt dừng lại, tiếp đó, thanh âm khàn khàn của bà ta theo gió truyền đến: “Đúng vậy a! Ta đem nó bỏ lại đáy Cốc này là muốn nó chết! Chính là nó vẫn còn sống, vẫn còn sống…”

Nhâm Bằng Phi nhìn về phía sơn cốc, nguyệt sắc như sương, giờ phút này gã có thể tưởng tượng dưới đáy Cốc phong cảnh tươi đẹp ra sao, chỉ là khó mà mường tượng được tình cảnh hiện tại của người bên dưới. Đi về phía trước vài bước, dừng tại chỗ mà khi nãy Quỷ bà bà đứng, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy tối đen một mảnh, tiếng thét dài khàn khàn kia không còn vang lên nữa.

Nhâm Bằng Phi nhớ lại quãng thời gian bản thân ở dưới đáy Cốc, đã không ít lần phỏng đoán về thân phận của dã nhân, hoài nghi người kia vì nguyên nhân gì lại nơi đáy Cốc này. Chuyện đó cũng không hẳn là không có nửa điểm đầu mối, năm đó Tề Huyên sau khi hủy đi dung mạo đã biến mất không còn thân ảnh, gần mười lăm năm trôi qua, thế nhân mới dần dần biết đến có một người là Quỷ bà bà.

Vậy trong khoảng thời gian mười lăm năm đó, mọi người nếu ai biết chuyện đều phỏng đoán rằng nàng ta trong thời gian đó đã có thể có cơ duyên tao ngộ với cao nhân hoặc nắm giữ được bí kíp thất truyền nào đó, liên tục tu luyện, đến khi tài thành thì trở thành Quỷ bà bà độc y vô song, võ công bí hiểm.

Nhâm Bằng Phi lúc ấy cũng có suy nghĩ đó, nhưng sau khi cẩn thận ngẫm lại, cộng thêm việc sai người đi điều tra về tên nam tử phụ tình quên ơn kia, kết quả sự tình đã phát triển đến mức người khác khó mà tưởng tượng nổi.

Năm thứ lăm tính từ thời điểm Quỷ bà bà biến mất, tên nam nhân phụ tình bạc nghĩa kia trong một đêm say giấc đã bị một nhân vật thần bí nào đó cắt đi nam căn, đồng thời nhi tử duy nhất cũng biến mất trong màn đêm mịt mùng, từ đó về sau không còn bất cứ tin tức gì. Lúc hài tử bị bắt đi, nó cũng được sáu tuổi.

Bị phế đi chức năng của đấng trượng phụ, lại thêm chuyện đứa con độc nhất bị người ta bắt đi không rõ tăm tích, người như vậy chẳng khác gì lâm vào cảnh tuyệt tử tuyệt tôn. Kẻ đó về sau luôn luôn ở trong tình trạng thê thảm, chuyện tuyệt tự bị người khác tỏ tường, kẻ đó gương mặt tăm tối không ánh sáng gặm nhấm nỗi đau mất con, thê tử bởi vì nóng giận đã gói ghém hành lý bỏ về nhà ngoại, từ đó về sau ân đoạn nghĩa tuyệt; sinh ý của gia đình bởi vậy mà xuống dốc không phanh. Bất quá chỉ sau nửa năm có lẻ, gia sản lụn bại không còn một mảnh, ngay cả nhà cửa do ông bà tổ tiên để lại cũng phải bán đi, còn kẻ phụ tình kia, trong một đêm mùa đông, bởi vì say rượu quá độ mà cắm đầu xuống sông. Lúc được người dân phát hiện, người vì ngâm nước mà đã trở nên trương phồng.

Mẫu thân của hài tử bị mất tích chưa một phút giây từ bỏ việc tìm con, mặc kệ gia sản kiệt quệ, nàng ta vẫn bôn ba trong biển người mù mịt để tìm kiếm tin tức về hài nhi thất lạc, trải qua biết bao gian nan khốn khổ. Thời gian thoáng chốc đã qua hai mươi năm, thế nhưng từng tia hy vọng từ từ bị thay thế bởi tuyệt vọng.

Nếu nói đến tột cùng có ai đó mang mối hận sâu nặng muốn tên nam tử bạc tình phụ nghĩa kia tuyệt tử tuyệt tôn, Nhâm Bằng Phi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Tề Huyên có khả năng lớn nhất. Về chuyện vì sao phải sau lăm năm nàng ta mới xuất hiện trả thù, thì có thể được lý giải là đến lúc đó nàng ta mới có đủ năng lực để báo thù.

Dưới đáy Cốc, diện mạo của dã nhân bị râu tóc dày rậm che giấu, không thể nhìn rõ gương mặt thật, chỉ có thể thông qua tay chân để phán đoán tuổi tác của y. Phỏng chừng cũng hơn hai mươi tuổi, lại thêm việc ru rú dưới đáy Cốc nhiều năm, chưa từng trải qua sương gió hay tiếp xúc với ánh mặt trời, làn da y mới có thể giống với thanh niên, tinh tế nhẵn bóng.

Bất quá tất thảy đều là ngờ vực vô căn cứ của Nhâm Bằng Phi, thế nhưng đêm nay sau khi nghe được câu nói của Quỷ bà bà, gã đã minh bạch suy đoán của bản thân phải đúng đến tám chín phần.

Quỷ bà bà muốn hài tử kia chết, nhưng không tự tay kết liễu, Nhâm Bằng Phi cho rằng dễ có mấy người làm được điều đó. Một khả năng là bên trong con người Quỷ bà bà vẫn còn tồn tại vài phần lương thiện, không thể hạ thủ. Khả năng khác là khi trông thấy hài tử kia, Quỷ bà bà không khỏi nhớ lại Thanh Thanh đáng thương, không đành lòng hạ thủ. Và khả năng cuối cùng chính là hài tử kia khi trưởng thành có dung mạo giống hệt tên nam tử phụ tình, đó chính là cái người ta gọi là yêu càng đậm hận càng sâu…

Không biết phải làm sao, Nhâm Bằng Phi nhíu mày liếc xuống phần bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, gã lại nghĩ: “Nếu thực sự Quỷ bà bà muốn tên phụ tình kia đoạn tử tuyệt tôn, vậy vì nguyên nhân gì lại muốn người khác thay y lưu lại cốt nhục? Không thể! Chẳng lẽ Quỷ bà bà căn bản là không muốn hài tử này sống sót?”

Nghĩ đến đó, Nhâm Bằng Phi một tay đặt lên bụng, ngẩng đầu nhìn bầu trời mịt mùng, lẳng lặng nhắm mắt lại.

Nếu thực sự như vậy, xem như giúp ta bớt lo nghĩ ra biện pháp sau này phải làm gì để xử lý hài tử này!

Bất kể có chuyện gì, Nhâm Bằng Phi ta khi vào chỉ mang có mình Nhâm Trình Phi, thì khi đi ra, cũng chỉ có một mình Trình Phi mà thôi!



Thời gian chầm chậm trôi, thân thể Nhâm Bằng Phi càng lúc càng khó chịu, vốn bình thường, cùng lắm chỉ cảm thấy buồn nôn mệt mỏi. Hiện tại, sớm nào gã cũng vì bản thân nôn thốc nôn tháo mà tỉnh táo lại, cho dù có đói bụng đến đầu choáng mắt hoa, nhưng bất kể là đưa vào miệng thứ gì, lập tức nôm ọe, ngay cả dịch chua trong dạ dày cũng trôi ra bằng sạch.

Không chỉ như vậy, thắt lưng của gã cũng đau đớn lợi hại, mỗi lần làm việc khom lưng xuống, Nhâm Bằng Phi cảm nhận được bản thân không thể đứng lên nổi. Đi được mấy bước, trước mắt lập tức biến thành màu đen, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hiện tại cơ bản cứ đi ba bước lại dừng lại, bám vào đồ vật gì đó mà thở hổn hển.

Quỷ bà bà đem toàn bộ lưu vào đáy mắt, khinh miệt trong đó vì thế mà càng lúc càng đậm, hàng ngày đều bắt Nhâm Bằng Phi đến vườn giống rộng lớn nhổ cỏ, cuốc đất. Khi thấy Nhâm Bằng Phi toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh mềm nhũn ngã xuống đất bùn, thở dốc mong lấy lại sức thì bà ta chậm rãi đến gần, đá đá vào chân gã, ý bảo mau đứng lên làm việc, đừng chậm trễ canh giờ, còn có một đống việc chờ gã đi làm.

“Nhanh đứng lên đi, đừng có lề mề như vậy, việc ngày hôm nay thể nào ngươi cũng làm không xong!”

Nhâm Bằng Phi toàn thân vô lực, nhưng vẫn khẽ cắn môi ngồi dậy, dùng ống tay áo lau đi mồ hôi trên mặt. Hiện tại y phục gã mặc trên người đều do Ách Cô từ bên ngoài mang vào, so với y phục đây quả thực một trời một vực, không thể so sánh, áo ngắn bằng sợ đay thô ráp, rõ ràng là trang phục dành cho nông dân. Thế nhưng so với y phục đã mặc đến rách nát của bản thân, thậm chí còn có mùi, Nhâm Bằng Phi tình nguyện làm nông dân.

Thở hổn hển một hơi, Nhâm Bằng Phi phủi phủi đất bùn bám trên người, đứng lên, thấy Quỷ bà bà xoay người muốn đi, gã hỏi: “Bà bà, ta bị làm sao vậy?” – Chưa từng ăn thịt heo cũng gặp qua heo đi trên đường, kỳ thật Nhâm Bằng Phi đã phần nào đoán được sự tình, nhưng thực tâm không muốn thừa nhận chuyện đó, gã cho rằng lỡ đâu vì nguyên nhân khác thì sao?

Quỷ bà bà dừng cước bộ, nghiêng người liếc gã, đột nhiên quỷ quyệt mỉm cười: “Đó là chuyện bình thường a! Mang thai ai cũng trải qua triệu chứng này thôi, ngươi còn được coi là khỏe mạnh đó! Có những nữ tử, vì tình trạng này mà mất nửa cái mạng, ngày ngày chỉ có thể nằm trên giường uống thuốc cầm hơi!”

Nhâm Bằng Phi một câu cũng không nói, Quỷ bà bà tựa hồ nổi lên hứng thú, quay lại đối diện với gã: “Làm sao? Nhanh như vậy đã chịu không nổi? Đừng quên ngươi là nam nhân, còn chuyện này, bất kể nữ tử nào cũng phải trải qua, lúc hoài thai, quãng thời gian đó phải trải qua bao nhiêu khổ cực so với ngươi hiện tại nhiều gấp trăm lần! Hừ, không chỉ như thế, còn phải chấp nhận chuyện nam nhân của mình ăn nằm với kẻ khác!”

Nhâm Bằng Phi đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt khiến Quỷ bà bà xoay người, đi về phòng: “Đừng cho rằng ta đây sẽ thông cảm cho ngươi! Lũ nam nhân các ngươi chính là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ! Ngươi mau làm việc cho ta!”

Xoay người cầm lấy cái cuốc, kìm nén cơn váng ngất, Nhâm Bằng Phi cắn răng tiếp tục cuốc đất.

Quỷ bà bà nói rất đúng, nếu bản thân không tự nhận thức, căn bản không thể lý giải được chuyện đó lại gian khổ đến vậy. Ngày trước Nhâm Bàng Phi có quan niệm người mang thai chẳng phải chỉ mang trong bụng đứa nhỏ nhiều tháng mà thôi, sau khi sinh ra thì nghĩ vụ hoàn thành, chỉ là gã chưa bao giờ nghĩ đến quãng thời gian mang thai, thân thể của nữ tử bị tổn hại đến mức nào.

Lại nhớ đến Quỷ bà bà năm xưa hoài thai mà phải lặn lội đường xa, trên đường không biết đã phải trải qua những đau khổ gì, sau này lại bị người yêu phản bội, không nghĩ cũng biết cả thể xác và tinh thần bị đả kích nặng nề đến thế nào, chịu bao nhiêu thống khổ?

Bởi vậy bà ta muốn trả thù, không chỉ khiến tên phụ lòng kia đoạn tử tuyệt tôn, mà còn muốn tất cả nam nhân trong thiên hạ phải chịu đựng sự tra tấn này.

Nhâm Bằng Phi trong lòng bàn tay mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, gã đơn giản lau bằng vạt áo. Nhớ lại lời Quỷ bà bà hỏi gã đã từng phụ nữ tử nào chưa, hiện tại cẩn thận ngẫm nghĩ lại, Nhâm Bằng Phi không khỏi hoài niệm đến đôi mắt ba quang liễm diễm, sâu thẳm như thu thủy nhưng không che giấu được quang mang lấp lánh. Hoài Nịnh là danh kỹ, cũng là hồng nhan tri kỷ của gã, nàng là một nữ nhân thông minh, biết gã không muốn phải đeo trên lưng quá nhiều trách nhiệm, chưa từng mở miệng cầu xin gã bất cứ thứ gì. Đó cũng là nguyên nhân tại sao Nhâm Bằng Phi có thể ở cùng nàng một thời gian khá dài.

Cũng đúng thôi, Nhâm Bằng Phi chỉ là một nam nhân bình thường, không phải là thần tiên. Trên lưng đã phải gánh vác Độ Ách Thành do phụ mẫu để lại, còn muốn toàn tâm toàn ý chăm lo cho đệ đệ Nhâm Trình Phi, chừng ấy cũng đã đủ để khiến gã vất vả phiền muộn đến mức nào. Chính bởi vậy, gã mới không muốn bản thân phải gánh quá nhiều trọng trách, thành ra đến tận bây giờ vẫn cô đơn lẻ bóng.

Cho dù Nhâm Bằng Phi từng nghĩ đến chuyện thành thân, cũng theo bản năng muốn tìm một nữ tử môn đăng hộ đối ôn nhu động lòng người, nhưng chưa bao giờ có ý niệm thú thê.

Bởi vậy hiện tại, xem như ta đang bị trừng phạt đích đáng? – Nhâm Bằng Phi lau mồ hôi trong lòng bàn tay, sau đó mở tay ra, trên đó vẫn dính đầy mồ hôi.

Rõ ràng ta cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, vì nguyên nhân gì lại đổ mồ hôi không ngừng?



Nhâm Bằng Phi miễn cưỡng nâng thắt lưng, nhưng mới động một chút, trước mắt nhất thời một mảnh hắc ám, không thể suy nghĩ gì thêm, chỉ có thể ngửa mặt lên trời, té trên mặt đất.

Tuy lời lẽ tuyệt tình, nhưng Quỷ bà bà hiểu rõ thân thể của Nhâm Bằng Phi không hề giống với nữ nhân, trải qua mấy tháng qua, căn bản chẳng khác với người bình thường là mấy, lại thêm phản ứng của gã càng ngày càng mãnh liệt, thể chất cũng càng ngày càng kém. Mỗi ngày bắt mạch cho Nhâm Bằng Phi, bà ta đều cảm nhận được mạch tượng càng lúc càng yếu, cho dù không quan tâm thân thể gã đi nữa, dù sao đây cũng là lần đầu tiên thử nghiệm trên người sống, bà ta vẫn mong muốn hài tử được hạ sinh. Nhưng xem ra với tình hình hiện tại của Nhâm Bằng Phi, có thể hay không sống qua thời gian mang thai đã là một vấn đề.

Nghịch thiên quả nhiên không phải chuyện đơn giản. Cho dù Nhâm Bằng Phi thực sự không thể duy trì được nữa, Quỷ bà bà nhiều nhất cũng chỉ có thể cảm khái cho gã một câu.

Thế mà có lẽ là do Nhâm Bằng Phi căn cơ vững chắc, phối hợp với dược của Quỷ bà bà, gã đã qua được sáu tháng, có khác thì chỉ là thân thể giống như bị móc mất một nửa.

Sau lần đầu tiên ngất xỉu, Nhâm Bằng Phi có thể rõ ràng cảm giác được sự biến hóa của thân thể, cơ bụng tám múi dần dần biến mất, thay vào đó là da thịt mềm mại, từng ngày căng tròn như cái trống. Không biết dược liệu có tác dụng gì, không cần đến hai tháng, thân thể gã giống như một vòng phao trướng. Nếu nằm trên bề mặt nào quá cứng rắn đều cảm thấy thân thể chẳng khác gì bị kim châm, chỉ là gã cứng đầu vẫn khăng khăng nằm trên giường gỗ cứng rắn, nằm vẫn nằm, còn gã thì nghiến răng cắn chặt môi dưới. Nhưng có muốn gã cũng không thể xuống giường, đi được hai bước, khẳng định là té ngã, sau đó sẽ đau đến lăn lộn trên mặt đất, hận không thể lập tức đoạn khí chết đi.

Nhâm Bằng Phi rất nhiều lần cảm thấy bản thân thực sự không thể duy trì thêm được, nhưng Quỷ bà bà trước đó từng nói, nếu gã có bề gì thì đệ đệ Nhâm Trình Phi cũng đừng hòng sống, cho nên gã dám cắn răng tiếp tục chống đỡ. Quỷ bà bà cũng giữ lời hứa, bắt đầu chữa trị, rốt cuộc đã có hiệu quả, đơn giản khai ân châm cứu giúp Nhâm Trịnh Phi suốt mấy tháng mê man tỉnh lại.

Nhâm Bằng Phi vui mừng quá đỗi, suy yếu quỳ gối bên giường của đệ đệ, cẩn thận che đi thân dưới nặng nề, cố gắng cùng Nhậm Trình Phi trò chuyện mặc dù hắn ngoại trừ có thể mở to hai mắt ra, ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy.

Nhâm Trình Phi trải qua sinh tử, dường như nhỏ lại rất nhiều, rưng rưng nói cho huynh trưởng rằng: “Đệ sai rồi! Đệ quá tùy hứng, cho nên mới liên lụy đến ca ca!” – Chỉ cần nhìn qua bộ dáng tiều tụy của gã, ai cũng có thể đoán ra.

Nhâm Bằng Phi một lần lại một lần nói cho đệ đệ rằng gã không sao, không có việc gì. Nhâm Trình Phi quả thực rất suy yếu, tỉnh một lúc rồi lại mê man. Cũng bởi vì đệ đệ đã tỉnh lại, Nhâm Bằng Phi đối với bệnh tình của hắn càng có tin tưởng, càng thêm phối hợp với Quỷ bà bà. Chẳng qua là, với tình trạng hiện tại của bản thân, gã ngoài việc mỗi ngày nằm yên trên giường thành thật uống dược, đau khổ thừa nhận tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần ra, chuyện gì cũng không thể mó tay vào.

Vất vả vô cùng mới sống qua một tháng, mang thai đến tháng thứ bảy, Nhâm Bằng Phi uống xong dược nằm trên giường ngủ, sau đó chân bắt đầu rút gân, gã đau đến đầu đầy mồ hôi. Vô cùng gian nan mới ngừng, lại bị một cơn co rút khác tra tấn, hoàn toàn không còn buồn ngủ, tâm tình phức tạp xoa xoa lên vòng bụng đã tròn căng, ánh mắt có chút mê man nhìn ra ngoài cửa sổ. Đột nhiên, phát hiện ra thân ảnh của Quỷ bà bà chợt lóe, rồi vội vàng tiêu thất.

Tưởng trong Cốc xảy ra chuyện, đợi đến khi Quỷ bà bà mang dược cho gã, Nhâm Bằng Phi nhịn không được, mở miệng hỏi một câu. Bị Quỷ bà bà liếc một lúc lâu, rồi bỗng nhiên nâng cằm gã lên, độc địa bỏ lại một câu: “Trưởng thành như vậy, xem ra ngươi thật là một tai họa!”

Nhâm Bằng Phi hiển nhiên là mạc danh kỳ diệu.

“Bị nhốt dưới đáy Cốc nhiều năm như vậy, chưa từng thấy y trốn ra! Vậy mà sau khi ngươi vào đó, y bắt đầu không an phận, vừa rồi đã leo đến giữa sườn núi! Nếu không do ta phát hiện đúng lúc dùng dược khiến y hôn mê, chỉ sợ hiện tại đã leo khỏi đó!”

Giữa sườn núi!!! – Nhâm Bằng Phi không khỏi tưởng tượng ra độ cao kia, một thân đổ mồ hôi lạnh, hôn mê để bản thân té từ trên đó xuống, không chết thì cũng tiến vào điện Diêm Vương.

Dường như biết gã đang suy nghĩ gì, Quỷ bà bà lại “Hừ” một tiếng: “Có thể chết như vậy, nơi đây sẽ thanh tĩnh đi nhiều!”

Nhâm Bằng Phi cúi đầu, một hơi uống cạn chén dược.

Ngày qua ngày, trong khi Nhâm Bằng Phi nghiến răng nghiến lợi, thống khổ, thường thường mắng chửi lão thiên gia, chỉ mong thời gian khốn khổ này qua nhanh, vậy mà đảo mắt gã sắp đến ngày lâm bồn. Không biết là so sớm thành thói quen hay thân thể đột nhiên có chuyển biến tốt đẹp, đau đớn trên người từng ngày giảm bớt, chỉ là bụng đã lớn đến mức khiến Nhâm Bằng Phi thường xuyên hoài nghi có thể hay không bản thân có ngày đột nhiên vỡ bụng.

Quỷ bà bà bắt mạch cho gã, sau khi tỉ mỉ kiểm tra, nói rằng: “Chính là hai ngày này!”

Nhâm Bằng Phi không hiểu thốt lên: “Cái gì?”

Quỷ bà bà lãnh đạm liếc gã: “Trong mấy ngày này ta sẽ không đi đâu, nếu như ngươi cảm thấy bụng vô cùng đau đớn, kêu một tiếng ta lập tức đến đây!”

Dứt lời, liền đứng dậy ra khỏi phòng, chỉ chốc lát lại đem một đống đồ vật nào đó vào, ở trong phòng nhỏ liên tục đi qua đi lại. Chẳng mấy chốc trên bàn gỗ đã ngay ngắn xếp đầy một đống, đủ loại dược liệu, rồi cả những đao cụ sắc bén gã từng thấy qua, mơ hồ lóe lên hàn quang lạnh buốt.

Nhâm Bằng Phi chuyển tầm mắt về phía bụng mình, một giọt mồ hôi lạnh theo trên trán lướt qua: “Không phải chứ! Ta sắp sinh sao?”

Thân thể nhất thời vô lực, trực tiếp ngã xuống giường.



Đêm đó, Nhâm Bằng Phi cố gắng kìm nén đau đớn muốn la hét xé toạc màn đêm tĩnh mịch.

Thật sự là muốn cái gì trời ban cái đó, ban ngày nghe Quỷ bà bà nói xong, tâm tư của gã chẳng thể bình thường trở lại, nằm trên giường trằn trọc, thường thường cúi đầu ngắm nghía bụng mình, rồi tưởng tượng ra bản thân đến tột cùng sinh ra một thứ gì đó. Ban tối gã cũng không ăn quá nhiều, chỉ được uống hai bát canh thịt cách thủy, vì bảo đảm Nhâm Bằng Phi có thể sinh hạ hài tử, Quỷ bà bà đối với phương diện ăn uống chưa từng bạc đãi gã.

Đến lúc chạng vạng, màn đêm vẫn chưa buông xuống hoàn toàn, bụng Nhâm Bằng Phi đã ẩn ẩn đau, có cảm giác muốn được đi mao xí, trước kia cũng từng có hiện tượng này, chi nên gã không quá lưu tâm, cứ nghĩ nhịn một lát cơn đau sẽ qua. Chẳng ngờ đau đớn không những giản đi, mà còn càng lúc càng gia tăng.

Nín nhịn đến tận nửa đêm, thực sự đã đau đớn không thể chịu đựng nổi, gã cố nén thống khổ mở miệng gọi người. Quỷ bà bà giống như cuồng phong tràn vào phòng, thắp sáng du đăng6, sờ soạng bụng Nhâm Bằng Phi một trận, sau đó thản nhiên nói một câu: “Sắp sinh!”

Nhâm Bằng Phi đau đến quên cả việc Quỷ bà bà vô cùng thống hận chuyện nam nhân đụng chạm vào bà ta, một phen túm chạt bàn tay bà ta, cố hết sức nói: “Bà bà… Đem nó lấy ra đi…”

Quỷ bà bà dùng sức gạt tay gã ra, nếu không phải do Nhâm Bằng Phi sắp sinh, bà ta nhất định sẽ chặt bỏ bàn tay kia. Đứng một bên quan sát Nhâm Bằng Phi đã đau đến toàn thân đầm đìa mồ hôi, sau một lúc lâu bà ta mới hé răng: “Có phải hay không, rất đau?”

Nhâm Bằng Phi nhạy cảm phát hiện được quanh người Quỷ bà bà tràn ngập hàn khí, giờ phút này sinh tử tất cả nằm trong tay bà ta, một chút cũng không dám nói lời vô ích, chỉ hít vào một hơi lãnh khí, nháy nháy mắt mặc cho mồ hôi đọng dưới mi.

Quỷ bà bà khe khẽ chạm lên bụng tròn vo của Nhâm Bằng Phi: “Ta lúc đó ở một mình trong căn phòng rách nát, đau đến chết đi sống lại, chỉ hận không thể lập tức đi tìm chết…”

Nhâm Bằng Phi cũng đau đến chết đi sống lại, thấy Quỷ bà bà vẫn chìm trong hồi ức, không dám lên tiếng quấy nhiễu. Hỉ nộ vô thường cùng thủ đoạn ác độc của bà ta, gã sớm đã chứng kiến qua: “Bằng không ta sao có thể ở lại chỗ này rên rỉ đau đớn nửa sống nửa chết?!”

Cũng may Quỷ bà bà nhanh chóng tỉnh táo lại, lập tức hành động, mang dây thừng ra trói chặt tứ chi của Nhâm Bằng Phi lại.

“Bà bà… Làm cái gì vậy?”

“Ta sợ ngươi như thế này nhịn không được, vùng vẫy!”

Dứt lời, đưa cho gã một khối nhuyễn mộc7, Quỷ bà bà nói: “Cắn đi!” – Nhâm Bằng Phi cúi đầu nhìn một hồi, không nói nhiều, há mồm cắn. Đợi đến khi Quỷ bà bà xoay người cầm lấy tiều đao sắc bén rồi đến gần gã, Nhâm Bằng Phi kinh hãi trừng lớn hai mắt. Quỷ bà bà liếc mắt một cái đã nhìn thấu được sự sợ hãi của gã, từ từ chuyển động tiểu đao cầm trong tay: “Lần này cũng không cần mê dược, muốn đau liền đau đến tận cùng, ngươi nói đúng không?” – Nói xong, liền dùng kéo cắt đi y phục trên người gã, để lộ vòng bụng to trong.

Sau khi xoa một lớp thuốc mỡ lành lạnh lên bụng Nhâm Bằng Phi, Quỷ bà bà tay cầm tiểu đao giơ trước bụng gã. Tiểu đao lóe lên tía sắc bén, Nhâm Bằng Phi hầu như chuyện gì cùng từng thấy qua, chỉ trừ việc mổ bụng, mà nhất là lại áp dụng cho chính bản thân gã, mổ bụng của gã. Vừa thấy Quỷ bà bà giơ tiểu đao lên, thật sự nhịn không được nhắm chặt hai mắt lại… Không dám liếc mắt dù chỉ một lần.

Quá trình đó thực sự không muốn ghi nhớ, Nhâm Bằng Phi không hiểu được bản thân vì sao không hôn mê, cho dù có đau đến đần độn, toàn thân lạnh như băng, gã vẫn nhất thanh nhị sở cảm nhận được Quỷ bà bà cẩn thận mổ bụng gã ra, rồi lấy một thứ gì đó khiến bên trong trống rỗng. Ngay sau đó là một tiếng “Bốp” giòn tan, rồi thanh âm nỉ non của anh nhi8 vang lên. Nghe được thanh âm đó, Nhâm Bằng Phi cả người run rẩy, ý thức nhất thời tán loạn, lập tức hôn mê. Gã dường như có ảo giác khi mơ hồ nghe được giọng nói bi thiết run run của Quỷ bà bà: “Thanh Thanh… Hài tử của ta…”

Lần này Nhâm Bằng Phi quả thực mất nửa cái mạng, mê man suốt năm ngày sáu đêm mới tỉnh lại. Vừa thanh tỉnh, việc đầu tiên gã làm là sờ lên bụng mình, nhưng vẫn giống với thời điểm mang thai bốn tháng, không hoàn toàn xẹp xuống, cùng không biết Quỷ bà bà khâu bằng gì, mà trên bụng gã có một vết sẹo giống hình con rết.

Thân thể suy yếu vô lực, Nhâm Bằng Phi chỉ có thể nằm trên giường, nhưng giờ phút này, bởi vì bản thân còn có thể tỉnh lại, gã không khỏi thở dài một hơi.

Quỷ bà bà đi tới, bắt mạch cho gã, thản nhiên nói: “Ngươi có thể tỉnh lại chứng tỏ mọi chuyện đều thuộc về quá khứ! Tuy nhiên thân thể ngươi hiện tại so với người bình thường yếu hơn nhiều, không thích hợp luyện võ nữa!”

Nhâm Bằng Phi sửng sốt rất lâu.

Quỷ bà bà lại nói: “Ngươi muốn gặp hài tử không? Là một nữ hài!”

Nhâm Bằng Phi trước khi mê man, nghe được Quỷ bà bà gọi một tiếng Thanh Thanh, gã hé miệng thở dốc, thanh âm khàn khàn: “Bà bà, bà bà có thể giải cổ cho đệ đệ của ta rồi chứ?!”

Quỷ bà bà đứng dậy bước đi, khi tới cửa, dừng lại, nói rằng: “Ngươi không muốn đứa bé này, hãy để lại cho ta nuôi, vừa vặn ta muốn thu một truyền nhân!”

Quỷ bà bà không hề bội ước, đến khi Nhâm Bằng Phi có thể đi lại được, Nhâm Trình Phi rốt cục tỉnh lại. Nhâm Bằng Phi ngồi bên giường để đệ đệ tựa lên vai, một lần lại một lần lấy tay chải vuốt mái tóc có chút khô vàng của hắn.

Thân thể mới tốt chút, Nhâm Trình Phi dựa trong lòng huynh trưởng, ánh mắt lại giống ngày trước đảo một vòng quanh căn phòng nhỏ đơn sơ, thỉnh thoảng còn nói: “Ca, huynh có biết lúc ta mở mắt, suýt nữa đã bị hù chết không? Thế gian này sao lại tồn tại một người đáng sợ như vậy, không phải là quỷ chứ?!”

Nhâm Bằng Phi vỗ nhẹ đầu của đệ đê, khẩu khí khẽ nặng: “Không nên nói lung tung, ngươi còn muốn tiếp tục gặp rắc rối, ngủ thêm hai năm nữa không?”

Nhâm Trình Phi đáng yêu lè lưỡi: “Ca, nơi này không thú vị, chúng ta khi nào thì đi?”

“Chờ thân thể ngươi tốt hơn đã!”

“Vô vị a!”

Nhâm Trình Phi nói xong, Nhâm Bằng Phi đang muốn nói điều gì đó, đột nhiên truyền tiếng khóc nỉ non của tiểu hài tử, Nhâm Bằng Phi thân thể chấn động, Nhâm Trình Phi tò mò nhìn xung quanh: “Sao lại có tiếng khóc của hài tử ở đây a?”

Nhâm Bằng Phi khẩu khí có chút lãnh đạm: “Quản nhiều như vậy làm gì, hảo hảo nghỉ ngơi cho khỏe đi!” – Nhâm Bằng Phi bình thường đối đãi với đệ đệ đều dùng hảo ngôn hảo ngữ, chỉ có khi gã thực sự tức giận mới không kiềm chế được mới nói chuyện bằng ngữ khi lạnh lẽo kia. Bởi vậy, Nhâm Trình Phi bị thả lại trên giường, khó hiểu nhìn huynh trưởng, nhất mực ngẫm nghi xem có phải bản thân đã lỡ lời nói sai chuyện gì hay không?

Nhâm Trình Phi mới tỉnh lại không lâu, thân thể suy yếu, lại thêm tiếng khóc ầm ĩ của hài tử, ở trên giường cùng huynh trưởng huyên thuyên một hồi, vẫn chống cự không được mà nặng nề ngủ.

Nhìn đệ đệ ngủ say, Nhâm Bằng Phi nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng có chút bất ổn, do dự một hồi, cúi đầu chỉnh lại chăn cho Nhâm Trình Phi, sau đó đi về phía căn phòng phát ra tiếng khóc. Đi đến trước cánh cửa khép hờ, Nhâm Bằng Phi không hề đi vào, thứ nhất là vì đây là cấm địa mà Quỷ bà bà không cho phép gã lại gần, thứ hai là do nội tâm gã đấu tranh mãnh liệt. Trong đầu Nhâm Bằng Phi vừa ủng hộ ý tưởng đi vào nhìn thoáng hài tử, chí ít cũng nên liếc mắt một cái, lập tức đã có ý niệm khác phản đối: “Chẳng phải ta không muốn có hài tử kia hay sao? Cần gì phải làm điều thừa thãi, cứ đoạn tuyệt dứt khoát thế này chẳng phải sẽ tốt hơn ư?”

Ngay khi Nhâm Bằng Phi chần chờ đứng ngoài cửa, tiếng khóc của hài tử nhỏ dần, thanh âm trấn an của Quỷ bà bà truyền ra: “Thanh Thanh không khóc! Thanh Thanh không khóc Nương ở đây, nương ở đây! Thanh Thanh hài nhi, là tâm can của nương, là bảo bối của nương…”

Nhâm Bằng Phi xoay người rời đi, Quỷ bà bà vừa ôm hài tử dịu dàng dỗ dành vừa liếc mắt nhìn về phía cánh cửa khép hờ một chút. Sau đó bà ta nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử, mới sinh ra thì đỏ hồng nhăn nheo chẳng khác gì hầu tử, nhưng ngay từ lần đầu tiên trông thấy, bà ta đã rung động, cùng một thanh âm khi sinh ra giống nhau như đúc. Bàn tay run rẩy vạch bả vai của hài tử ra, trên đó cũng có một vết bớt nhỏ giống y hệt.

Nhất định là Thanh Thanh không muốn xa nương cho nên đã trờ về tìm nương! Nhất định là vậy!

Đêm đó Quỷ bà bà lệ ngân giàn giụa, rốt cuộc không bao giờ muốn buông tay. Bà ta sớm đã nhận ra Nhâm Bằng Phi không cần hài tử, hiện tại lại đúng ý của bà ta. Lần này ta muốn hảo hảo nuôi nấng Thanh Thanh trưởng thành! Ta sẽ cho con những điều tốt đẹp nhất có trên thế gian này!

Nhìn hài tử nằm yên ổn trong lòng, một giọt lệ từ trong khóe mắt của Quỷ bà bà rơi xuống tụ lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của nữ hài tử.

________________________________

1 Đình hoa hương tín thượng thiển, tối ngọc lâu tiên noãn; Mộng giác xuân khâm, giang nam y cựu viễn: trích trong bài thơ “Thanh thương oán” trong Yến kỷ đạo tác phẩm toàn tập thời Bắc Tống. Tống Từ là một Thể loại văn chương gần giống với Thơ mới ở Việt Nam và Thơ bậc thang của Pháp. Thể loại Từ có nguồn gốc từ rất xa xưa ở Trung Quốc và đến cuối đời Đường thì đã phát triển khá mạnh, sang đến đời Tống thì đã được các Từ Nhân hoàn thiện về Âm Luật và Phát triển rực rỡ. Nói về Văn học TQ thì người ta thường nói ngay rằng có Hán phú, Đường thi, Tống từ, Nguyên khúc. Chỉ tiếc là Ran không tìm được tên tác giả. Bài thơ đầy đủ là:

清商怨 Thanh thương oán

庭花香信尚浅. Đình hoa hương tín thượng thiển.

最玉楼先暖. Tối ngọc lâu tiên noãn.

梦觉春衾, 江南依旧远. Mộng giác xuân khâm, giang nam y cựu viễn.

回纹锦字暗翦. Hồi văn cẩm tự ám tiễn.

漫寄与, 也应归晚. Mạn ký dữ, dã ứng quy vãn.

要问相思, 天涯犹自短. Yếu vấn tương tư, thiên nhai do tự đoản.

2 Tiểu phúc: bụng dưới.

3 Bón thúc: phân bón

4 Khắc: khoảng chừng 15 phút.

5 Độc ách: độc khiến người trúng bị câm.

6 Du đăng: hình minh họa

7 Nhuyễn mộc: gỗ mềm, hay gỗ cây sồi, mềm nhẹ, đàn hồi tốt, cách âm cách nhiệt, cách điện… hiện nay được sử dụng rất nhiều. Mọi người biết rượu vang chứ, bấc trong bình được làm từ loại gỗ này.

8 Anh nhi: trẻ sơ sinh

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương