Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành
-
Chương 36: Huyết lệ chi nữ (2)
Nha Huyện – phòng cất giữ tử thi.
Nhược Lam thở dài nhìn xác chết trước mắt. Hạo Nguyệt Chi thật sự rất đẹp, một vẻ đẹp dịu dàng như phong xuân, trầm mặc của thu thủy, mặc dù hiện tại nàng đã chết tuy nhiên điều đó cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ thanh nhã của nàng. Khẽ nhíu mày, Nhược Lam liếc nhìn vết bầm tím trên cổ của Hạo Nguyệt Chi, này là dấu tay không phải sao? Là bị bóp cổ cho tới chết? Hơn nữa độ cứng của cơ thể còn cho thấy Hạo Nguyệt Chi tử vong trong khoảng thời gian canh ba (1)
Nếu như đây là hiện đại Nhược Lam có thể dựa vào dấu vân tay và t*ng trùng còn xót lại trong người nạn nhân để tìm ra hung thủ, bất qua cho dù nó có mở cánh cổng thời gian quay về để làm những xét nghiệm này thì cũng vô ích mà thôi. Người cổ đại tuyệt đối sẽ không tin những gì nó nói. Khẽ nhíu mi, Nhược Lam xoay người bước chân ra ngoài.
Lúc nạy Mộ Dung Phi Tuyết, Nam Phong Dịch Thiên, Mạc Tuyết Phong đều đứng chờ bên ngoài, bọn họ dù sao cũng là nam nhân không thể tùy tiện nhìn thân thể của nữ nhân khác được.
“Thế nào rồi?” Mạc Tuyết Phong cất tiếng hỏi.
“Không có gì đặc biệt cả, chỉ có thể khẳng định nạn nhân chết vào lúc canh ba, là bị nghẹt thở mà chết”. Nhược Lam lắc đầu trả lời.
“Hửm, làm sao mà biết được nàng ta chết vào canh ba hay quá vậy?” Mạc Tuyết Phong nghi ngờ hỏi.
“Ý gì đây a? Không tin muội?” Nhược Lam trợn tròn mắt nhìn hắn.
“Ai nha, muội muội nghĩ nhiều rồi, haha”. Mạc Tuyết Phong toàn thân một trận rét run. Ánh mắt của cửu muội thật là đáng sợ nha!
Nhược Lam thu hồi ánh mắt, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Dung Phi Tuyết chớp chớp vài cái.
Thấy vậy, hắn lập tức nhướng mày nói:
“Theo tin tức báo lại, tối hôm qua ngoại trừ những hạ nhân trong phủ thì chỉ có duy nhất một người đến gần nhị tiểu thư Hạo Nguyệt Chi. Người đó là Trương Bình, phu quân tương lai của nàng. Trương Bình năm nay hai mươi hai tuổi, phụ thân của hắn là Trương Quân, nghệ nhân gốm sứ rất có tiếng, tuy nhiên cách đây hai năm về trước ông ta đột nhiên bị sát hại, cho đến nay vẫn không tìm đc hung thủ”.
“Tình cảm của bọn họ thế nào?” Nhược Lam đưa tay vuốt vuốt cằm, tiếp tục hỏi.
“Rất nồng thắm, tất cả mọi người trong thành đều biết nhị tiểu thư Hạo Nguyệt Chi và Trương Bình là thanh mai trúc mã, tình cảm mãnh liệt không ai có thể chia lìa”.
“Cho gọi hắn đến đây, muội muốn gặp hắn”. Nhược Lam quay sang Nam Phong Dịch Thiên ôn nhu mỉm cười.
“Được rồi, huynh sẽ sai người gọi hắn tới”. Nam Phong Dịch Thiên khẽ xoa
đầu Nhược Lam trầm giọng nói.
Một khắc (2) sau Trương Bình đã quỳ gối ở đại sảnh, cung kính hành lễ:
“Thảo dân Trương Bình tham kiến Vương gia!”
“Miễn lễ! Trương Bình bổn vương có chuyện muốn hỏi ngươi”. Nam Phong Dịch Thiên ngồi ở trên cao, cúi đầu nhìn chằm chằm người quỳ phía dưới, ánh mắt thâm trầm không ngừng đánh giá.
“Vương gia cứ nói, chỉ cần là chuyện mà thảo dân biết, thảo dân nhất định sẽ trả lời”.
“Bổn vương nghe hạ nhân nói, tối hôm qua ngươi đã gặp nhị tiểu thư Hạo Nguyệt Chi?”
Khi nghe Nam Phong Dịch Thiên nhắc đến cái tên Nguyệt Chi, đôi mắt bình thản của Trương Bình chợt lóe lên một tia bi thương, hắn cúi thấp đầu nhỏ giọng trả lời:
“Bẩm Vương gia, đúng là tối hôm qua thảo dân có gặp nàng”.
“Đến khi nào thì rời đi?”
“Thảo dân không nhớ chính xác lắm, nhưng là khoảng canh một (3) thì rời đi.
“Trong khoảng thời gian canh ba, ngươi đã làm gì và ở đâu?”
“Thảo dân lúc đó đang trong phòng dùi mài kinh sử chuẩn bị cho khoa thi sắp tới”.
“Ai có thể làm chứng cho ngươi?” Nam Phong Dịch Thiên mày kiếm khẽ chau nhìn chằm chằm Trương Bình.
“Tiểu Tam! Thư đồng của thảo dân,còn có Lão Tứ, lão phu nhân ở nhà bên cạnh đều có thể làm chứng”.
Nghe vậy, Nam Phong Dịch Thiên theo thói quen đưa tay lên vuốt cằm, sau một hồi trầm tư, hắn thấp giọng nói:
“Được rồi, ngươi lui ra đi”.
“Tạ Vương gia”.
“Mọi người thấy sao?” Sau khi Trương Bình rời đi, Nam Phong Dịch Thiên quay đầu lại nhìn bức bình phong sau lưng nhíu mày hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của hắn, ba người bọn họ từ tấm bình phong bước ra, mỗi người một thần thái khác nhau ngồi xuống bên cạnh Nam Phong Dịch Thiên.
“Ngũ ca, có phải huynh nghi ngờ Trương Bình chính là hung thủ? Lúc nãy khi ở khuê phòng của nhị tiểu thư, đệ không thấy có dấu hiệu của sự vật lộn hay va chạm nào, điều đó cho thấy hung thủ là người mà nạn nhân quen biết, hơn nữa chẳng phải cửu muội cũng đã nói Hạo Nguyệt Chi chết trong khoảng thời gian canh ba hay sao? Một nam nhân có thể vào phòng của nữ nhân vàolúc đó mà lại khiến nàng ta không kêu la hoảng hốt thì chỉ có thể là tình lang. Có khi nào Trương Bình vì quá nhớ mong kiềm lòng không nổi, canh ba đã đột nhập vào khuê phòng của nhị tiểu thư sau đó cưỡng bức nàng? Sau khi hoan ái hắn sợ nàng sẽ tố cáo hắn cho nên mới giết người phi tang?” Mạc Tuyết Phong bắt chước Mạc Tuyết Phong, đưa tay lên vuốt cằm, bày ra một bộ dáng thập phần suy tư.
“Đại ca, ngũ ca, thất ca, các người có tin cái gọi là tướng số không? Vừa nãy muội ở đằng sau quan sát Trương Bình, hắn ngũ qua hài hòa, trán cao rộng rãi, ấn đường sáng, đôi mắt trầm tĩnh tinh anh, hơn nữa tướng đi của hắn rất khoan thai, nhẹ nhàng. Đây là người có tướng làm quan to, tính tình cương trực, nếu khoa thi này hắn quả thật đỗ đạt, chức vị trạng nguyên chắc chắn thuộc về hắn”.
Lời vừa nói ra, ba người còn lại lập tức nhướng mày khó hiểu nhìn Nhược Lam.
Nhìn thấy biểu tình của bọn họ như vậy, Nhược Lam bĩu môi nói tiếp:
“Mọi người hành tẩu trên giang hồ nhiều năm như vậy chắc là đã nghe qua cái tên Âu Dương Lâm?”
“Âu Dương Lâm? Muội muốn nói thần tướng Âu Dương Lâm đã quy ẩn giang hồ mười bảy về trước?” Mạc Tuyết Phong sửng sốt hỏi.
“Ân. Âu Dương Lâm là sư phụ của muội”.
“Nếu Âu Dương Lâm là sư phụ của muội, vậy thì huynh tin những gì muội nói. Huống chi vừa rồi huynh cũng đã quan sát qua Trương Bình, hắn hoàn toàn không có một chút võ công mà Hạo gia lại canh phòng cẩn mật, một người như Trương Bình tuyệt đối không thể lẻn vào Hạo gia lúc canh ba”. Nam Phong Dịch Thiên trầm giọng đáp.
“Nha, ngủ ca a, huynh quả không hổ danh là Thượng Thư Bộ Hình”. Mạc Tuyết Phong vỗ tay tán thưởng.
“Đại ca, huynh có thể hay không cho ngưới tới Kim Hương Lâu…”
“Huynh biết rồi, vị cô nương kia sẽ không có chuyện gì đâu”. Mộ Dung Phi Tuyết cắt ngang câu nói của Nhược Lam, lạnh lùng nói.
Nhược Lam thoáng ngẩng người khi nghe hắn nói vậy, từ lúc nào mà Mộ Dung Phi Tuyết lại hiểu được điều nó nói? Haizz, dù sao Phương Hướng Linh dung mạo hơn người, cho dù nàng có võ công nhưng chưa chắc có thể phòng được thủ đoạn của tên hái hoa tặc làm loạn thành Dương Châu suốt hai tháng qua. Có thủ hạ của Mộ Dung Phi Tuyết âm thầm bảo vệ vẫn là biện pháp tốt nhất.
Chú thích :
(1) Canh ba: 23h – 1h.
(2) Một khắc : 20 phút.
(3) Canh một: 19h-21h
Nhược Lam thở dài nhìn xác chết trước mắt. Hạo Nguyệt Chi thật sự rất đẹp, một vẻ đẹp dịu dàng như phong xuân, trầm mặc của thu thủy, mặc dù hiện tại nàng đã chết tuy nhiên điều đó cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ thanh nhã của nàng. Khẽ nhíu mày, Nhược Lam liếc nhìn vết bầm tím trên cổ của Hạo Nguyệt Chi, này là dấu tay không phải sao? Là bị bóp cổ cho tới chết? Hơn nữa độ cứng của cơ thể còn cho thấy Hạo Nguyệt Chi tử vong trong khoảng thời gian canh ba (1)
Nếu như đây là hiện đại Nhược Lam có thể dựa vào dấu vân tay và t*ng trùng còn xót lại trong người nạn nhân để tìm ra hung thủ, bất qua cho dù nó có mở cánh cổng thời gian quay về để làm những xét nghiệm này thì cũng vô ích mà thôi. Người cổ đại tuyệt đối sẽ không tin những gì nó nói. Khẽ nhíu mi, Nhược Lam xoay người bước chân ra ngoài.
Lúc nạy Mộ Dung Phi Tuyết, Nam Phong Dịch Thiên, Mạc Tuyết Phong đều đứng chờ bên ngoài, bọn họ dù sao cũng là nam nhân không thể tùy tiện nhìn thân thể của nữ nhân khác được.
“Thế nào rồi?” Mạc Tuyết Phong cất tiếng hỏi.
“Không có gì đặc biệt cả, chỉ có thể khẳng định nạn nhân chết vào lúc canh ba, là bị nghẹt thở mà chết”. Nhược Lam lắc đầu trả lời.
“Hửm, làm sao mà biết được nàng ta chết vào canh ba hay quá vậy?” Mạc Tuyết Phong nghi ngờ hỏi.
“Ý gì đây a? Không tin muội?” Nhược Lam trợn tròn mắt nhìn hắn.
“Ai nha, muội muội nghĩ nhiều rồi, haha”. Mạc Tuyết Phong toàn thân một trận rét run. Ánh mắt của cửu muội thật là đáng sợ nha!
Nhược Lam thu hồi ánh mắt, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Dung Phi Tuyết chớp chớp vài cái.
Thấy vậy, hắn lập tức nhướng mày nói:
“Theo tin tức báo lại, tối hôm qua ngoại trừ những hạ nhân trong phủ thì chỉ có duy nhất một người đến gần nhị tiểu thư Hạo Nguyệt Chi. Người đó là Trương Bình, phu quân tương lai của nàng. Trương Bình năm nay hai mươi hai tuổi, phụ thân của hắn là Trương Quân, nghệ nhân gốm sứ rất có tiếng, tuy nhiên cách đây hai năm về trước ông ta đột nhiên bị sát hại, cho đến nay vẫn không tìm đc hung thủ”.
“Tình cảm của bọn họ thế nào?” Nhược Lam đưa tay vuốt vuốt cằm, tiếp tục hỏi.
“Rất nồng thắm, tất cả mọi người trong thành đều biết nhị tiểu thư Hạo Nguyệt Chi và Trương Bình là thanh mai trúc mã, tình cảm mãnh liệt không ai có thể chia lìa”.
“Cho gọi hắn đến đây, muội muốn gặp hắn”. Nhược Lam quay sang Nam Phong Dịch Thiên ôn nhu mỉm cười.
“Được rồi, huynh sẽ sai người gọi hắn tới”. Nam Phong Dịch Thiên khẽ xoa
đầu Nhược Lam trầm giọng nói.
Một khắc (2) sau Trương Bình đã quỳ gối ở đại sảnh, cung kính hành lễ:
“Thảo dân Trương Bình tham kiến Vương gia!”
“Miễn lễ! Trương Bình bổn vương có chuyện muốn hỏi ngươi”. Nam Phong Dịch Thiên ngồi ở trên cao, cúi đầu nhìn chằm chằm người quỳ phía dưới, ánh mắt thâm trầm không ngừng đánh giá.
“Vương gia cứ nói, chỉ cần là chuyện mà thảo dân biết, thảo dân nhất định sẽ trả lời”.
“Bổn vương nghe hạ nhân nói, tối hôm qua ngươi đã gặp nhị tiểu thư Hạo Nguyệt Chi?”
Khi nghe Nam Phong Dịch Thiên nhắc đến cái tên Nguyệt Chi, đôi mắt bình thản của Trương Bình chợt lóe lên một tia bi thương, hắn cúi thấp đầu nhỏ giọng trả lời:
“Bẩm Vương gia, đúng là tối hôm qua thảo dân có gặp nàng”.
“Đến khi nào thì rời đi?”
“Thảo dân không nhớ chính xác lắm, nhưng là khoảng canh một (3) thì rời đi.
“Trong khoảng thời gian canh ba, ngươi đã làm gì và ở đâu?”
“Thảo dân lúc đó đang trong phòng dùi mài kinh sử chuẩn bị cho khoa thi sắp tới”.
“Ai có thể làm chứng cho ngươi?” Nam Phong Dịch Thiên mày kiếm khẽ chau nhìn chằm chằm Trương Bình.
“Tiểu Tam! Thư đồng của thảo dân,còn có Lão Tứ, lão phu nhân ở nhà bên cạnh đều có thể làm chứng”.
Nghe vậy, Nam Phong Dịch Thiên theo thói quen đưa tay lên vuốt cằm, sau một hồi trầm tư, hắn thấp giọng nói:
“Được rồi, ngươi lui ra đi”.
“Tạ Vương gia”.
“Mọi người thấy sao?” Sau khi Trương Bình rời đi, Nam Phong Dịch Thiên quay đầu lại nhìn bức bình phong sau lưng nhíu mày hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của hắn, ba người bọn họ từ tấm bình phong bước ra, mỗi người một thần thái khác nhau ngồi xuống bên cạnh Nam Phong Dịch Thiên.
“Ngũ ca, có phải huynh nghi ngờ Trương Bình chính là hung thủ? Lúc nãy khi ở khuê phòng của nhị tiểu thư, đệ không thấy có dấu hiệu của sự vật lộn hay va chạm nào, điều đó cho thấy hung thủ là người mà nạn nhân quen biết, hơn nữa chẳng phải cửu muội cũng đã nói Hạo Nguyệt Chi chết trong khoảng thời gian canh ba hay sao? Một nam nhân có thể vào phòng của nữ nhân vàolúc đó mà lại khiến nàng ta không kêu la hoảng hốt thì chỉ có thể là tình lang. Có khi nào Trương Bình vì quá nhớ mong kiềm lòng không nổi, canh ba đã đột nhập vào khuê phòng của nhị tiểu thư sau đó cưỡng bức nàng? Sau khi hoan ái hắn sợ nàng sẽ tố cáo hắn cho nên mới giết người phi tang?” Mạc Tuyết Phong bắt chước Mạc Tuyết Phong, đưa tay lên vuốt cằm, bày ra một bộ dáng thập phần suy tư.
“Đại ca, ngũ ca, thất ca, các người có tin cái gọi là tướng số không? Vừa nãy muội ở đằng sau quan sát Trương Bình, hắn ngũ qua hài hòa, trán cao rộng rãi, ấn đường sáng, đôi mắt trầm tĩnh tinh anh, hơn nữa tướng đi của hắn rất khoan thai, nhẹ nhàng. Đây là người có tướng làm quan to, tính tình cương trực, nếu khoa thi này hắn quả thật đỗ đạt, chức vị trạng nguyên chắc chắn thuộc về hắn”.
Lời vừa nói ra, ba người còn lại lập tức nhướng mày khó hiểu nhìn Nhược Lam.
Nhìn thấy biểu tình của bọn họ như vậy, Nhược Lam bĩu môi nói tiếp:
“Mọi người hành tẩu trên giang hồ nhiều năm như vậy chắc là đã nghe qua cái tên Âu Dương Lâm?”
“Âu Dương Lâm? Muội muốn nói thần tướng Âu Dương Lâm đã quy ẩn giang hồ mười bảy về trước?” Mạc Tuyết Phong sửng sốt hỏi.
“Ân. Âu Dương Lâm là sư phụ của muội”.
“Nếu Âu Dương Lâm là sư phụ của muội, vậy thì huynh tin những gì muội nói. Huống chi vừa rồi huynh cũng đã quan sát qua Trương Bình, hắn hoàn toàn không có một chút võ công mà Hạo gia lại canh phòng cẩn mật, một người như Trương Bình tuyệt đối không thể lẻn vào Hạo gia lúc canh ba”. Nam Phong Dịch Thiên trầm giọng đáp.
“Nha, ngủ ca a, huynh quả không hổ danh là Thượng Thư Bộ Hình”. Mạc Tuyết Phong vỗ tay tán thưởng.
“Đại ca, huynh có thể hay không cho ngưới tới Kim Hương Lâu…”
“Huynh biết rồi, vị cô nương kia sẽ không có chuyện gì đâu”. Mộ Dung Phi Tuyết cắt ngang câu nói của Nhược Lam, lạnh lùng nói.
Nhược Lam thoáng ngẩng người khi nghe hắn nói vậy, từ lúc nào mà Mộ Dung Phi Tuyết lại hiểu được điều nó nói? Haizz, dù sao Phương Hướng Linh dung mạo hơn người, cho dù nàng có võ công nhưng chưa chắc có thể phòng được thủ đoạn của tên hái hoa tặc làm loạn thành Dương Châu suốt hai tháng qua. Có thủ hạ của Mộ Dung Phi Tuyết âm thầm bảo vệ vẫn là biện pháp tốt nhất.
Chú thích :
(1) Canh ba: 23h – 1h.
(2) Một khắc : 20 phút.
(3) Canh một: 19h-21h
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook