Giang Nam Lão
-
Chương 1-2: Phần đệm: Lời thề trước tượng Phật (2)
Dịch: CP88
Đêm đó nàng ngủ lại doanh tiếu.
Giữa bầu không gian xơ xác tiêu điều, tiếng la hét thảm thiết chốc lát vang lên rốt cuộc thành công đánh thức nàng. Mang đến đều là thị vệ thân cận, trong lều không có ai, cả người nàng chìm trong bóng đêm, sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Ban đêm không yên lành." Trên vai chợt có tấm da lông mềm mại đắp xuống.
Đại chiến sắp tới, khó tránh khỏi những đêm ồn ào không yên tĩnh, luôn có lính mới không chịu nổi áp lực sinh tử nặng nề mơ thấy ác mộng rồi la hét. Lẽ ra mỗi lần như vậy hắn sẽ đích thân đi xử lý, đến lều bạt của đám binh sĩ, mục đích là dọa cho bọn họ không dám lợi dụng những đêm này trút ân oán cá nhân. Tối nay hắn ở lại đây, bởi vì hắn biết nàng đối với bóng đêm có nỗi sợ hãi vô tận.
Nàng lần mò tìm phương hướng hắn ngồi, muốn nhờ vào trí tưởng tượng của mình đối mặt với hắn: "Ca?"
Trong lều yên tĩnh.
Hơi thở ấm nóng của hắn ở ngay phía trước, rơi xuống rồi quanh quẩn trước cánh môi nàng.
Tiếng bước chân đi lại ngoài doanh trại, tiếng quát tháo dội vào nhau, khiến ảo giác trong đầu nàng ngày càng lớn, tựa như có thể nghe được cả tiếng gió thổi trên ngọn đuốc đỏ đang cháy hừng hực, vô số ngọn đuốc dưới cuồng phong cùng nhau bập bùng, choán kín trước mắt nàng một màu đỏ rực.
Vì sao hắn còn chưa rời đi? Hay đây cũng chỉ là ảo giác của chính nàng?
Nàng không dám động đậy.
Chỉ sợ bản thân động một chút thôi, chờ đợi phía trước sẽ là vạn kiếp bất phục.
"Di mẫu nói huynh lại cự tuyệt tứ hôn?" Nàng không muốn lùi về sau, giả vờ như không phát hiện ra, cảm nhận hơi thở của hắn.
"Sao hả? Muốn có tẩu tẩu rồi?" Hắn rốt cuộc cũng lên tiếng.
"Là huynh cưới, sao lại biến thành muội muốn được?"
"Cưới, cũng phải ở quận Lâm Hải bồi muội."
Trái tim nàng tựa như bị người đâm mạnh.
"Một mình muội lủi thủi quen rồi, sợ bị quản thúc, vẫn là cứ để vậy đi." Nàng rốt cuộc rời ánh mắt khỏi cái bóng của hắn, chuyển tầm mắt sang một cái bóng đen nho nhỏ khác, có lẽ là chiếc ghế.
"Còn chưa nhìn được muội gả đi, huynh cũng sẽ không có nữ nhân nào hết." Cuối cùng hắn nói.
Sau đó bên ngoài có tướng đến gọi, hắn lệnh cho quân y đến bảo vệ nàng, trong quân doanh này cũng chỉ có quân y là thuận tiện ra vào chỗ lều bạt này mà thôi. Sau nửa đêm, nàng vẫn không chờ được ca ca quay lại.
Thẩm Chiêu Chiêu biết ít ngày nữa hắn sẽ phải tham gia cuộc đại chiến Độ Giang, quân vụ nặng nề, liền không chào hỏi gì, chỉ để lại một phong thư khai báo bản thân muốn đến núi Lạc Già giúp hắn cầu phúc, sau đó dẫn theo người rời đi.
Đoàn người ngựa đi qua Sài Tang, trước đây là Thẩm trạch, đoàn người vừa giảm tốc độ thì bị người chặn lại, người kia cười cười nâng một phiến lá sen, bên trên là một miếng đậu phụ tươi mềm. Nàng nhận ra là ông chủ của quầy đậu hủ khi còn bé mình thường chạy đến mua. Liền tung người xuống ngựa, chỉ là vừa mới muốn tìm tiền trên người, một đôi ủng xanh đen đã xuất hiện: "Từ bao giờ mà muội đã phải đích thân làm những chuyện này rồi?"
Tiếng nói phát ra từ nam nhân mặc y phục xanh đứng bên đường, thắt lưng mang đai ngọc, mắt đen như mực, nụ cười còn mang theo ba phần sát khí.
Ánh mắt của đám thị vệ mang theo hoang mang, muốn hành lễ, lại bị hắn dùng ánh mắt ngăn cản.
Hắn vén lên tấm lụa trắng nàng dùng để che mặt, giúp nàng tháo xuống toàn bộ trang sức và trâm cài tóc trên đầu, lại đổi chiếc áo khoác lông chồn tuyết sang một chiếc áo choàng màu trắng bình thường. Từ dáng vẻ cao sang xa xỉ trở về bộ dạng thanh thuần trong sáng, cuối cùng dặn dò thị vệ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, theo đường cũ trở về quận Lâm Hải.
Còn hắn và nàng mỗi người một ngựa, đi về phía Đông, nơi có núi Lạc Già.
Núi tiên Lạc Già, lẳng lặng đơn độc giữa biển lớn, nơi này thờ vị Bồ Tát tên Quan Tự Tại.
Đó là nơi tu hành của Quan Âm đại sĩ, cũng là nơi thánh địa hắn vẫn xin hương về cho nàng. Nghe đã nhiều, nhưng vẫn chưa có duyên được một lần lễ bái.
Đáng tiếc thiên không gặp thời, dọc đường đi gặp liên tiếp mấy ngày mưa lớn.
Ngày thuyền vượt biển, sóng lớn ngập trời, gió cuốn mây trào. Thuyền phu sợ thuyền lật, không thể không vòng lại đưa bọn họ trở về. Hai người lẫn trong đám khách hành hương bình thường, tránh mưa trong một cái lều cỏ bên bờ.
Cùng thuyền với bọn họ bị đưa trở lại có một cặp phu thê trẻ tuổi đến cầu tử(*), còn có một lão bà bà. Nàng thấy cô cháu gái nhỏ trong lòng bà ấy bởi vì ăn mặc đơn bạc mà không ngừng run rẩy, liền lấy chiếc áo choàng ca ca đưa mình cho cô bé.
(*) xin con
Lão bà bà liên tục nói lời cảm tạ, sau đó hỏi hai người họ có phải cũng đến cầu tử hay không.
Ca ca làm như không nghe thấy, nàng đứng bên cạnh thoáng bối rối, không biết rốt cuộc hắn có nghe thấy hay không.
May là đúng lúc có hai vị hòa thượng mặc áo mưa đi vào kịp thời giúp bọn họ giải vây, vị lão hòa thượng đi đầu nhìn thấy Thẩm Sách, liền chắp tay chào: "Thí chủ."
Đây chính là vị phương trượng trên núi Lạc Già, xem ra cũng bị vây trong cơn mưa rào không thể vượt biển.
"Thí chủ vẫn bị tâm ma quấy nhiễu sao?" Vị phương trượng kia mỉm cười nhìn sang, không vạch trần thân phận của hắn.
"Người ở điện Diêm Vương, mấy thứ bận lòng tầm thường đều không đáng nói," hắn đáp, "Có tâm ma trói lấy cũng không phải chuyện xấu."
Phương trượng sau đó lấy lý do đi xem tình hình sóng biển, mời Thẩm Sách ra ngoài lều cỏ. Thẩm Sách và vị phương trượng này cũng coi như có nhiều năm giao tình, không từ chối, một vương một tăng đội mưa đứng bên bờ biển, nhường lại lều tránh mưa này cho bọn họ.
Thẩm Chiêu Chiêu nhìn ra sóng lớn không ngừng cuộn trào, lại nhìn bóng lưng bị nước mưa không ngừng táp lên của hắn, nghĩ đến cái đêm mẫu thân rời đi.
Trước khi rời đi, mẫu thân khéo léo lừa cho nhũ mẫu và ca ca ra ngoài, sau đó kín đáo đưa cho nàng một cái túi thơm, dặn dò nàng, nếu như sau này ca ca Thẩm Sách đối xử với nàng không tốt thì hãy đưa túi thơm này cho di mẫu, đổi lấy sự che chở.
Trong chiếc túi hương này thêu ngày sinh tháng đẻ và dòng họ hương quán cha mẹ thân sinh của ca ca.
Mẫu thân không kịp nói cho nàng biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì, là bởi gia tộc luôn cười nhạo xem thường mẫu thân nhiều năm không có con, hay bởi phụ thân đối với vinh quang của Thẩm gia vẫn ôm theo một tia kỳ vọng mới ôm đứa nhi tử này về. Sau cùng, mẫu thân lo lắng vẫn là an nguy của nữ nhi chính mình dứt ruột đẻ ra, tận tay giao túi thơm cho Thẩm Chiêu Chiêu.
Đây là tấm bùa bảo mệnh mẫu thân để lại cho nàng, cũng là thứ có thể lấy mạng ca ca.
Giả mạo hậu nhân của danh môn đã là tội nặng, đừng nói gì đến tòng quân.
Khi đó tuy nàng vẫn còn rất nhỏ, nhưng vẫn hiểu được vật này sẽ hại ca ca, sau khi an táng cho mẫu thân liền lập tức đốt túi hương đó thành tro bụi.
Thiêu hủy đi chính là lá bùa lấy mệnh hắn, cũng là "khả năng" duy nhất của hai người.
Nàng thậm chí đã từng tưởng tượng đến một ngày nào đó Thẩm Sách bị vị Hoàng đế đa nghi kia ép đến đường cùng tạo phản. Dù nàng nói ra hai người không phải huynh muội thân sinh, Thẩm Sách tin, nhưng tướng sĩ của hắn chắc chắn sẽ không tin. Những binh sĩ vì hắn chiến đấu anh dũng đến giọt máu cuối cùng, chắc chắn sẽ không chấp nhận vị Quận vương họ thề chết đi theo là một kẻ có quan hệ bất chính với chính vị bào muội của mình.
Thẩm lang của Sài Tang có thể là người trong mộng của hết thảy giai nhân trên thế gian.
Duy nhất không thể là của nàng.
Trước khi trời tối, mưa dần nhỏ xuống.
Núi Lạc Già không đón khách hành hương vào ban đêm, mắt thấy mặt trời sắp lặn, những vị khách hành hương này chỉ có thể từ bỏ ý định lên thuyền vượt biển vào ngày hôm nay.
Thẩm Chiêu Chiêu cố ý leo lên một mỏm đá bên bờ, hướng về phía núi Lạc Già cung kính quỳ lạy, thay cho ca ca cầu phúc. Trước khi rời khỏi lều cỏ, nàng và lão bà bà kia nói lời tạm biệt, lão bà bà nhét một sợi dây đỏ vào tay nàng, là vừa rồi rút ra từ trên cổ tay của tôn nữ, lại tranh thủ lúc tránh mưa tết thành một hạt lạc nhỏ.
Lão bà bà ấy không nhận ra Thẩm Sách, lại càng không biết Thẩm Chiêu Chiêu là ai.
Bà chỉ nghĩ rằng đội mưa lớn tìm đến lễ bái Quan Âm đại sĩ, dáng vẻ lại thành kính như thế, ắt là vì cầu tử. Vì thế nên hảo tâm tặng thứ này, xem như là một loại kỳ nguyện và thiện ý. Nàng luống cuống nhận lấy chiếc dây đỏ được tết lại tỉ mỉ, cảm thấy Thẩm Sách hẳn là không nhìn thấy, liền ra vẻ không có gì, cẩn thận cất vào ngực.
Hai người sau khi trời tối tìm được một trấn nhỏ dừng chân.
Thôn trấn nhỏ, chưa từng đón người ngoài thôn nên cũng không có mấy nơi như khách điếm. Thẩm Sách một tay cầm hai dây cương, một tay nắm cổ tay nàng, hai người cứ như vậy lững thững đi trên đường tìm nơi ở, cuối cùng nhìn thấy một chiếc thuyền con đậu bên bờ sông. Thuyền phu thấy Thẩm Chiêu Chiêu không nhìn thấy, liền tốt bụng lưu hai người lại thuyền của mình một đêm. Chỉ là không ngờ Thẩm Sách sau đó hào phóng đưa ra một khối vàng nhỏ, dọa cho thuyền phu kia không dám thất lễ, vội nói gia nhân đưa rượu ngon thức ăn ngon lên, vô cùng tận tâm chiêu đãi hai vị khách quý từ nơi khác đến này.
Đêm đó, thuyền phu tự cảm thấy nhận được món hời lớn từ Thẩm Sách, liền cho thuyền tiếp tục đi, men theo bờ sông bên thôn trấn nhỏ, để hai người họ có thể thưởng ngoạn cảnh sắc bên ngoài.
Một chiếc thuyền nhỏ lững lờ trên mặt nước.
Nàng chống cằm nghe hắn mô tả khung cảnh xung quanh, đi qua mấy cái cầu đá, lại có một cái Phật đường nhỏ, vân vân.
Bỗng nhiên, hương rượu tràn ra bốn phương tám hướng.
Hẳn là hắn vừa mở vò rượu thơm thuyền phu dâng lên. Một chén rượu nóng sưởi ấm đêm trăng lạnh, cũng khiến lòng người trở nên khoan khoái hiếm thấy.
Nàng hơi khom người, vòi vĩnh đòi ca ca cho uống rượu. Trên cánh môi truyền đến man mát, miệng chén đặt bên khóe miệng, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, hắn cũng không hề cảm thấy mất kiên nhẫn với việc chăm sóc nàng.
Nàng mở to mắt nhìn cái bóng đối diện, muốn nói, ca có biết chăng? Mỗi lần nghe tin ca hồi phủ muội sẽ lại cao hứng đến mức mất ngủ cả đêm, muốn nói, vết thương trên mặt này là muội cố ý té ngã, bởi vì không muốn bị gả đi, không muốn nhận tứ hôn gì hết.
Hình như hắn cũng đã nhìn sang nàng: "Có thứ đồ gì tốt hả? Cầm cả một đêm?" Là nói thứ đồ trong tay nàng.
Sau đó sợi dây đỏ bị rút đi, lòng bàn tay trống trơn, tựa như làm mất đi cái gì, cũng tựa bị hắn nhìn thấu tâm tư. Nàng đưa tay ra quơ loạn, muốn đoạt lại: "Muội cũng không biết là thứ gì, nhưng lão bà bà ấy tặng chắc chắn là món đồ quý."
Bóng người của hắn hơi rướn về phía trước, cánh tay hình như vung lên.
Trái tim nàng đột nhiên co lại, nghe được âm thanh của thứ gì đó bị ném xuống nước.
"Vì sao ném nó?" Hốc mắt chua xót, không hiểu sao trong lòng bỗng dâng lên oan ức. Có thể bởi đã uống nhiều rượu, hoặc bởi vật này đối với nàng quá quý giá. Thứ đó chỉ sợ là cả đời này nàng cũng chỉ nhận được một lần, là ước nguyện nàng đã khẩn cầu cho mối nhân duyên của hai người.
Thế nhưng lại không thể nói ra, cuối cùng chẳng thể làm gì khác ngoài cúi đầu, giấu đi mất mát trong đáy mắt.
Mãi đến khi bàn tay bị kéo đến, chiếc dây đỏ được đặt trở về.
Thứ hắn ném vào nước chẳng qua chỉ là một khúc xương cá.
"Nếu muội thích -------" hắn nhàn nhạt dỗ dành, không nói hết câu.
Chỉ cần là thứ muội muội của Thẩm Sách thích, chiếu theo hình dáng của nó, chạm ngọc đúc kim, làm ra một cái tương tự cũng không phải không thể.
"Không cần," nàng vội lắc đầu, "Một phòng treo kín hạt lạc còn ra cái thể thống gì."
Lần này thì đúng không biết phải gặp người thế nào rồi.
Hắn cười, có lẽ cũng say rồi, lại có thể cười vui vẻ đến vậy.
Hai ngày trôi qua, hắn đưa nàng bình an trở lại quận Lâm Hải.
Lúc hắn đi, nàng đi theo cả một đường, đến tận trước cửa lớn Thẩm trạch. Hiện tại là ban ngày, hai người nhìn nhau trong chốc lát, vành mắt nàng đã đỏ lên, nghẹn ngào không nói ra lời.
Khoảnh khắc hắn bước qua cửa lớn Thẩm gia, trái tim nàng bỗng chốc loạn nhịp. Lời từ biệt còn chưa kịp nói, cảm giác chua xót như sóng triều dâng lên trong lòng. Hắn đã hoàn toàn bước ra khỏi bậc cửa, xoay người nhảy lên ngựa, nàng rốt cuộc không kìm được lòng đuổi tới, miệng thốt ra tên hắn: "Thẩm Sách!"
Dưới ánh nắng diễm lệ, hắn nhanh chóng quay đầu, cùng nàng nhìn nhau một hồi lâu.
Người nam nhân đã từng bước qua bao nhiêu biển xương mưa máu vững vàng ngồi trên chiến mã, tự chế giễu bản thân là linh hồn thuộc về điện Diêm Vương, giờ khắc này lại bị đôi mắt đen láy kia nhìn tới mà mất một hồi lâu không thể mở miệng, cuối cùng cũng chỉ miễn cưỡng bật thốt ra được mấy chữ: "Trời sắp tối rồi, mau vào đi."
Sau đó vung roi, thúc ngựa rời đi.
Phía sau, một đội kỵ binh tinh nhuệ xuất hiện, là những người từ quân doanh theo hắn đến núi Lạc Già, lại đến quận Lâm Hải, mấy ngày nay vẫn nghe theo lệnh âm thầm bảo vệ trong tối, chưa từng lộ diện quấy rầy không gian của hai huynh muội họ.
Nửa tháng sau, di mẫu về Thẩm trạch, sau đó triệu nàng vào cung.
Nàng ghi nhớ lời dặn dò của ca ca, cáo bệnh từ chối. Di mẫu không để bụng, chỉ cười nói nàng bị ca ca chiều hư rồi, thánh chỉ há lại có thể cáo ốm không tiếp. Thế nhưng cũng chỉ mắng yêu vài câu, sau đó tuyệt nhiên không nhiều lời nữa. Nàng cũng cứ như vậy cho rằng chuyện này đến đó qua đi.
Không ngờ di mẫu đã có an bài từ sớm, nhân lúc nàng không đề phòng trói chặt rồi giấu vào rương gỗ, mang nàng ra khỏi Thẩm trạch. Di mẫu là người của Thẩm gia, dù Thẩm Sách đã căn dặn từ trước thì ai cũng sẽ không ngờ được một rương hương đốt này lại có thể là bào muội của Quận vương.
Bọn họ rời khỏi quận Lâm Hải, lại có đội quân của Hoàng đế tiếp ứng, Thẩm gia càng không có năng lực đoạt Thẩm Chiêu Chiêu về nữa rồi.
Sau đó nàng bị giam ở Thiên Điện của Đông cung.
Di mẫu than thở khóc lóc, thuyết phục nàng khuyên Thẩm Sách giao binh quyền ra. Hiện tại Hoàng đế đã quyết định xuống tay với Thẩm Sách, di mẫu và biểu ca nhất định phải đứng về phía Hoàng thất mới có thể bảo toàn tính mạng.
Di mẫu nắm chắc trong lòng, nàng chính là điểm yếu chí mạng của Thẩm Sách.
Thế nhưng điều di mẫu không nắm được, chính là muội muội của Thẩm Sách sao có thể để cho kẻ khác dễ dàng khống chế như vậy chứ.
......
Ngoài điện, mưa càng lúc càng lớn.
Lục phủ ngũ tạng đều bị thiêu đốt, cả người giống như có ngọn lửa lớn đang cháy hừng hực.
Đầu ngón tay vẫn cố chấp muốn tìm vết nứt trên sàn nhà, nàng sớm đã quên mất nơi đây là trong cung, đinh ninh bản thân còn đang ở Thẩm trạch tại quận Lâm Hải. Nàng lại lên tiếng hỏi, giọng nói nhu hòa mềm mại: "Ca ca đã về đến...... núi Lạc Già chưa?"
Tiểu cung nữ không quen không biết hầu bên cạnh rốt cuộc bật khóc: "Cô nương, từ Sài Tang tới đây sẽ không đi qua núi Lạc Già. Cô nương nhớ nhầm rồi."
Nàng chậm chạp chớp mắt, dòng lệ từ khóe mắt tràn ra, chảy xuôi.
Một khắc thanh tỉnh cuối cùng vụt tắt, sau đó, lời đã không thể thốt ra khỏi miệng.
Nỗi nhớ nhung duy nhất còn lại cũng bị bóp chết.
Hai ngày sau đó, ý thức của nàng trôi nổi bồng bềnh giữa những đám mây ký ức về núi Lạc Già, hơi thở tiến vào mà không có trở ra.
Trong lòng chỉ nhớ được duy nhất cuộc chiến Độ Giang, nghĩ đến ca ca có bình an trở về phủ hay không.
Thời khắc hấp hối sắp từ giã cõi đời, nàng tựa như nghe được tiếng cửa điện bị đẩy ra, cửa gỗ va chạm vách tường.
Hình như nàng ngửi thấy mùi tàn hương quen thuộc, có giọt nước mang theo nhiệt độ rơi xuống khuôn mặt nàng.
Đó không phải là nước, tất cả đều là máu. Tiểu cung nữ đã sớm bị dọa sợ nằm co quắp trên mặt đất, nhìn chằm chằm nam nhân mang theo một thân đẫm máu cầm kiếm đi vào, trên tay cũng là máu không ngừng nhỏ xuống. Từ khi biết được nàng bị triệu vào cung hắn liền không quản ngày đêm thúc ngựa phi về, cách mấy trăm dặm nghe được tin di mẫu đến Thẩm trạch, biết rằng sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện lớn: "Chiêu Chiêu."
Nàng nỗ lực hít thở, nước mắt không ngừng trào xuống, nước mắt hòa lẫn với máu.
"Ca....."
Nàng cố gắng mở to đôi mắt nặng nề, nước mắt như giọt trân châu từng viên lớn rơi xuống. Nàng nỗ lực muốn nhìn rõ hắn, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ có một cái bóng đen. Ngón tay ở trong lòng bàn tay hắn di chuyển, lại vẽ không ra một chữ hoàn chỉnh.
Thẩm Chiêu Chiêu bất lực buông thõng tay, lại bị hắn bắt lấy, hai bàn tay nhỏ đặt gọn trong lòng bàn tay hắn, siết chặt.
Đôi mắt chỉ có dịu dàng ôn nhu của ngày xưa đã không còn một tia sáng, toàn bộ đều bị hắc ám phủ kín.
"Đi tìm vải đỏ......" Giọng hắn khàn khàn, cắn răng nhả ra từng chữ, trong cổ họng hòa lẫn máu tanh.
Đám tướng sĩ một thân đẫm máu phía sau nhất thời không hiểu hàm ý phía sau câu nói này, luống cuống tay chân đứng đó.
"Đi tìm vải đỏ! Đi!"
Hắn biết nàng muốn cái gì, vẫn luôn biết. Một Thẩm Sách xảo quyệt đa mưu, có thể chinh chiến nơi sa trường từng ấy năm, nhìn thấu vô số những trận pháp quỷ kế của quân địch, thì sao có thể không nhìn ra tâm tư của muội muội mình đây.....
Trước đây trái tim hắn bị nhốt lại, tự trói buộc chính mình. Hiện tại, hắn rốt cuộc đã nhìn thấu.
Mưu nghịch còn có thể, cưới Chiêu Chiêu thì có gì mà không dám?
Muội và ta từ nhỏ đã bơ vơ, trở thành nơi nương tựa của nhau.
Muội muốn ta, vì sao ta không thể cho?
-
Hậu ký
Thẩm Sách, tự Mục Dã. Hậu nhân của danh môn, tư mạo hơn người.
Sinh hoạt khốn khó, cùng với bào muội sống gửi nhà người. Nhờ vào chiến công được phong tước làm Vương, giỏi lấy chiến dưỡng chiến, tính tình thô bạo đa nghi, xảo trá đa mưu. Hoàng thất phía sau kiêng kỵ, giam cầm kỳ muội Chiêu Chiêu, vọng tưởng lấy thân quyến chế trụ.
Thẩm Sách dẫn binh đánh vào Đô thành, kỳ muội nuốt hương tự vẫn. Thẩm Sách nổi cơn thịnh nộ đốt cháy cung thất, giết chết vua, chấn động đất trời.
Sau đó người trong dân gian truyền tai nhau một lời đồn, ngày Hoàng cung bị phá, Thẩm Sách một người một ngựa, ôm trong ngực một nữ tử mặc y phục đỏ rời khỏi. Về sau không rõ tung tích, mảnh đất hai bên bờ nhất thời vô chủ, vùng biên giới phía Nam rơi vào đại loạn.
Đêm đó nàng ngủ lại doanh tiếu.
Giữa bầu không gian xơ xác tiêu điều, tiếng la hét thảm thiết chốc lát vang lên rốt cuộc thành công đánh thức nàng. Mang đến đều là thị vệ thân cận, trong lều không có ai, cả người nàng chìm trong bóng đêm, sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Ban đêm không yên lành." Trên vai chợt có tấm da lông mềm mại đắp xuống.
Đại chiến sắp tới, khó tránh khỏi những đêm ồn ào không yên tĩnh, luôn có lính mới không chịu nổi áp lực sinh tử nặng nề mơ thấy ác mộng rồi la hét. Lẽ ra mỗi lần như vậy hắn sẽ đích thân đi xử lý, đến lều bạt của đám binh sĩ, mục đích là dọa cho bọn họ không dám lợi dụng những đêm này trút ân oán cá nhân. Tối nay hắn ở lại đây, bởi vì hắn biết nàng đối với bóng đêm có nỗi sợ hãi vô tận.
Nàng lần mò tìm phương hướng hắn ngồi, muốn nhờ vào trí tưởng tượng của mình đối mặt với hắn: "Ca?"
Trong lều yên tĩnh.
Hơi thở ấm nóng của hắn ở ngay phía trước, rơi xuống rồi quanh quẩn trước cánh môi nàng.
Tiếng bước chân đi lại ngoài doanh trại, tiếng quát tháo dội vào nhau, khiến ảo giác trong đầu nàng ngày càng lớn, tựa như có thể nghe được cả tiếng gió thổi trên ngọn đuốc đỏ đang cháy hừng hực, vô số ngọn đuốc dưới cuồng phong cùng nhau bập bùng, choán kín trước mắt nàng một màu đỏ rực.
Vì sao hắn còn chưa rời đi? Hay đây cũng chỉ là ảo giác của chính nàng?
Nàng không dám động đậy.
Chỉ sợ bản thân động một chút thôi, chờ đợi phía trước sẽ là vạn kiếp bất phục.
"Di mẫu nói huynh lại cự tuyệt tứ hôn?" Nàng không muốn lùi về sau, giả vờ như không phát hiện ra, cảm nhận hơi thở của hắn.
"Sao hả? Muốn có tẩu tẩu rồi?" Hắn rốt cuộc cũng lên tiếng.
"Là huynh cưới, sao lại biến thành muội muốn được?"
"Cưới, cũng phải ở quận Lâm Hải bồi muội."
Trái tim nàng tựa như bị người đâm mạnh.
"Một mình muội lủi thủi quen rồi, sợ bị quản thúc, vẫn là cứ để vậy đi." Nàng rốt cuộc rời ánh mắt khỏi cái bóng của hắn, chuyển tầm mắt sang một cái bóng đen nho nhỏ khác, có lẽ là chiếc ghế.
"Còn chưa nhìn được muội gả đi, huynh cũng sẽ không có nữ nhân nào hết." Cuối cùng hắn nói.
Sau đó bên ngoài có tướng đến gọi, hắn lệnh cho quân y đến bảo vệ nàng, trong quân doanh này cũng chỉ có quân y là thuận tiện ra vào chỗ lều bạt này mà thôi. Sau nửa đêm, nàng vẫn không chờ được ca ca quay lại.
Thẩm Chiêu Chiêu biết ít ngày nữa hắn sẽ phải tham gia cuộc đại chiến Độ Giang, quân vụ nặng nề, liền không chào hỏi gì, chỉ để lại một phong thư khai báo bản thân muốn đến núi Lạc Già giúp hắn cầu phúc, sau đó dẫn theo người rời đi.
Đoàn người ngựa đi qua Sài Tang, trước đây là Thẩm trạch, đoàn người vừa giảm tốc độ thì bị người chặn lại, người kia cười cười nâng một phiến lá sen, bên trên là một miếng đậu phụ tươi mềm. Nàng nhận ra là ông chủ của quầy đậu hủ khi còn bé mình thường chạy đến mua. Liền tung người xuống ngựa, chỉ là vừa mới muốn tìm tiền trên người, một đôi ủng xanh đen đã xuất hiện: "Từ bao giờ mà muội đã phải đích thân làm những chuyện này rồi?"
Tiếng nói phát ra từ nam nhân mặc y phục xanh đứng bên đường, thắt lưng mang đai ngọc, mắt đen như mực, nụ cười còn mang theo ba phần sát khí.
Ánh mắt của đám thị vệ mang theo hoang mang, muốn hành lễ, lại bị hắn dùng ánh mắt ngăn cản.
Hắn vén lên tấm lụa trắng nàng dùng để che mặt, giúp nàng tháo xuống toàn bộ trang sức và trâm cài tóc trên đầu, lại đổi chiếc áo khoác lông chồn tuyết sang một chiếc áo choàng màu trắng bình thường. Từ dáng vẻ cao sang xa xỉ trở về bộ dạng thanh thuần trong sáng, cuối cùng dặn dò thị vệ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, theo đường cũ trở về quận Lâm Hải.
Còn hắn và nàng mỗi người một ngựa, đi về phía Đông, nơi có núi Lạc Già.
Núi tiên Lạc Già, lẳng lặng đơn độc giữa biển lớn, nơi này thờ vị Bồ Tát tên Quan Tự Tại.
Đó là nơi tu hành của Quan Âm đại sĩ, cũng là nơi thánh địa hắn vẫn xin hương về cho nàng. Nghe đã nhiều, nhưng vẫn chưa có duyên được một lần lễ bái.
Đáng tiếc thiên không gặp thời, dọc đường đi gặp liên tiếp mấy ngày mưa lớn.
Ngày thuyền vượt biển, sóng lớn ngập trời, gió cuốn mây trào. Thuyền phu sợ thuyền lật, không thể không vòng lại đưa bọn họ trở về. Hai người lẫn trong đám khách hành hương bình thường, tránh mưa trong một cái lều cỏ bên bờ.
Cùng thuyền với bọn họ bị đưa trở lại có một cặp phu thê trẻ tuổi đến cầu tử(*), còn có một lão bà bà. Nàng thấy cô cháu gái nhỏ trong lòng bà ấy bởi vì ăn mặc đơn bạc mà không ngừng run rẩy, liền lấy chiếc áo choàng ca ca đưa mình cho cô bé.
(*) xin con
Lão bà bà liên tục nói lời cảm tạ, sau đó hỏi hai người họ có phải cũng đến cầu tử hay không.
Ca ca làm như không nghe thấy, nàng đứng bên cạnh thoáng bối rối, không biết rốt cuộc hắn có nghe thấy hay không.
May là đúng lúc có hai vị hòa thượng mặc áo mưa đi vào kịp thời giúp bọn họ giải vây, vị lão hòa thượng đi đầu nhìn thấy Thẩm Sách, liền chắp tay chào: "Thí chủ."
Đây chính là vị phương trượng trên núi Lạc Già, xem ra cũng bị vây trong cơn mưa rào không thể vượt biển.
"Thí chủ vẫn bị tâm ma quấy nhiễu sao?" Vị phương trượng kia mỉm cười nhìn sang, không vạch trần thân phận của hắn.
"Người ở điện Diêm Vương, mấy thứ bận lòng tầm thường đều không đáng nói," hắn đáp, "Có tâm ma trói lấy cũng không phải chuyện xấu."
Phương trượng sau đó lấy lý do đi xem tình hình sóng biển, mời Thẩm Sách ra ngoài lều cỏ. Thẩm Sách và vị phương trượng này cũng coi như có nhiều năm giao tình, không từ chối, một vương một tăng đội mưa đứng bên bờ biển, nhường lại lều tránh mưa này cho bọn họ.
Thẩm Chiêu Chiêu nhìn ra sóng lớn không ngừng cuộn trào, lại nhìn bóng lưng bị nước mưa không ngừng táp lên của hắn, nghĩ đến cái đêm mẫu thân rời đi.
Trước khi rời đi, mẫu thân khéo léo lừa cho nhũ mẫu và ca ca ra ngoài, sau đó kín đáo đưa cho nàng một cái túi thơm, dặn dò nàng, nếu như sau này ca ca Thẩm Sách đối xử với nàng không tốt thì hãy đưa túi thơm này cho di mẫu, đổi lấy sự che chở.
Trong chiếc túi hương này thêu ngày sinh tháng đẻ và dòng họ hương quán cha mẹ thân sinh của ca ca.
Mẫu thân không kịp nói cho nàng biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì, là bởi gia tộc luôn cười nhạo xem thường mẫu thân nhiều năm không có con, hay bởi phụ thân đối với vinh quang của Thẩm gia vẫn ôm theo một tia kỳ vọng mới ôm đứa nhi tử này về. Sau cùng, mẫu thân lo lắng vẫn là an nguy của nữ nhi chính mình dứt ruột đẻ ra, tận tay giao túi thơm cho Thẩm Chiêu Chiêu.
Đây là tấm bùa bảo mệnh mẫu thân để lại cho nàng, cũng là thứ có thể lấy mạng ca ca.
Giả mạo hậu nhân của danh môn đã là tội nặng, đừng nói gì đến tòng quân.
Khi đó tuy nàng vẫn còn rất nhỏ, nhưng vẫn hiểu được vật này sẽ hại ca ca, sau khi an táng cho mẫu thân liền lập tức đốt túi hương đó thành tro bụi.
Thiêu hủy đi chính là lá bùa lấy mệnh hắn, cũng là "khả năng" duy nhất của hai người.
Nàng thậm chí đã từng tưởng tượng đến một ngày nào đó Thẩm Sách bị vị Hoàng đế đa nghi kia ép đến đường cùng tạo phản. Dù nàng nói ra hai người không phải huynh muội thân sinh, Thẩm Sách tin, nhưng tướng sĩ của hắn chắc chắn sẽ không tin. Những binh sĩ vì hắn chiến đấu anh dũng đến giọt máu cuối cùng, chắc chắn sẽ không chấp nhận vị Quận vương họ thề chết đi theo là một kẻ có quan hệ bất chính với chính vị bào muội của mình.
Thẩm lang của Sài Tang có thể là người trong mộng của hết thảy giai nhân trên thế gian.
Duy nhất không thể là của nàng.
Trước khi trời tối, mưa dần nhỏ xuống.
Núi Lạc Già không đón khách hành hương vào ban đêm, mắt thấy mặt trời sắp lặn, những vị khách hành hương này chỉ có thể từ bỏ ý định lên thuyền vượt biển vào ngày hôm nay.
Thẩm Chiêu Chiêu cố ý leo lên một mỏm đá bên bờ, hướng về phía núi Lạc Già cung kính quỳ lạy, thay cho ca ca cầu phúc. Trước khi rời khỏi lều cỏ, nàng và lão bà bà kia nói lời tạm biệt, lão bà bà nhét một sợi dây đỏ vào tay nàng, là vừa rồi rút ra từ trên cổ tay của tôn nữ, lại tranh thủ lúc tránh mưa tết thành một hạt lạc nhỏ.
Lão bà bà ấy không nhận ra Thẩm Sách, lại càng không biết Thẩm Chiêu Chiêu là ai.
Bà chỉ nghĩ rằng đội mưa lớn tìm đến lễ bái Quan Âm đại sĩ, dáng vẻ lại thành kính như thế, ắt là vì cầu tử. Vì thế nên hảo tâm tặng thứ này, xem như là một loại kỳ nguyện và thiện ý. Nàng luống cuống nhận lấy chiếc dây đỏ được tết lại tỉ mỉ, cảm thấy Thẩm Sách hẳn là không nhìn thấy, liền ra vẻ không có gì, cẩn thận cất vào ngực.
Hai người sau khi trời tối tìm được một trấn nhỏ dừng chân.
Thôn trấn nhỏ, chưa từng đón người ngoài thôn nên cũng không có mấy nơi như khách điếm. Thẩm Sách một tay cầm hai dây cương, một tay nắm cổ tay nàng, hai người cứ như vậy lững thững đi trên đường tìm nơi ở, cuối cùng nhìn thấy một chiếc thuyền con đậu bên bờ sông. Thuyền phu thấy Thẩm Chiêu Chiêu không nhìn thấy, liền tốt bụng lưu hai người lại thuyền của mình một đêm. Chỉ là không ngờ Thẩm Sách sau đó hào phóng đưa ra một khối vàng nhỏ, dọa cho thuyền phu kia không dám thất lễ, vội nói gia nhân đưa rượu ngon thức ăn ngon lên, vô cùng tận tâm chiêu đãi hai vị khách quý từ nơi khác đến này.
Đêm đó, thuyền phu tự cảm thấy nhận được món hời lớn từ Thẩm Sách, liền cho thuyền tiếp tục đi, men theo bờ sông bên thôn trấn nhỏ, để hai người họ có thể thưởng ngoạn cảnh sắc bên ngoài.
Một chiếc thuyền nhỏ lững lờ trên mặt nước.
Nàng chống cằm nghe hắn mô tả khung cảnh xung quanh, đi qua mấy cái cầu đá, lại có một cái Phật đường nhỏ, vân vân.
Bỗng nhiên, hương rượu tràn ra bốn phương tám hướng.
Hẳn là hắn vừa mở vò rượu thơm thuyền phu dâng lên. Một chén rượu nóng sưởi ấm đêm trăng lạnh, cũng khiến lòng người trở nên khoan khoái hiếm thấy.
Nàng hơi khom người, vòi vĩnh đòi ca ca cho uống rượu. Trên cánh môi truyền đến man mát, miệng chén đặt bên khóe miệng, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, hắn cũng không hề cảm thấy mất kiên nhẫn với việc chăm sóc nàng.
Nàng mở to mắt nhìn cái bóng đối diện, muốn nói, ca có biết chăng? Mỗi lần nghe tin ca hồi phủ muội sẽ lại cao hứng đến mức mất ngủ cả đêm, muốn nói, vết thương trên mặt này là muội cố ý té ngã, bởi vì không muốn bị gả đi, không muốn nhận tứ hôn gì hết.
Hình như hắn cũng đã nhìn sang nàng: "Có thứ đồ gì tốt hả? Cầm cả một đêm?" Là nói thứ đồ trong tay nàng.
Sau đó sợi dây đỏ bị rút đi, lòng bàn tay trống trơn, tựa như làm mất đi cái gì, cũng tựa bị hắn nhìn thấu tâm tư. Nàng đưa tay ra quơ loạn, muốn đoạt lại: "Muội cũng không biết là thứ gì, nhưng lão bà bà ấy tặng chắc chắn là món đồ quý."
Bóng người của hắn hơi rướn về phía trước, cánh tay hình như vung lên.
Trái tim nàng đột nhiên co lại, nghe được âm thanh của thứ gì đó bị ném xuống nước.
"Vì sao ném nó?" Hốc mắt chua xót, không hiểu sao trong lòng bỗng dâng lên oan ức. Có thể bởi đã uống nhiều rượu, hoặc bởi vật này đối với nàng quá quý giá. Thứ đó chỉ sợ là cả đời này nàng cũng chỉ nhận được một lần, là ước nguyện nàng đã khẩn cầu cho mối nhân duyên của hai người.
Thế nhưng lại không thể nói ra, cuối cùng chẳng thể làm gì khác ngoài cúi đầu, giấu đi mất mát trong đáy mắt.
Mãi đến khi bàn tay bị kéo đến, chiếc dây đỏ được đặt trở về.
Thứ hắn ném vào nước chẳng qua chỉ là một khúc xương cá.
"Nếu muội thích -------" hắn nhàn nhạt dỗ dành, không nói hết câu.
Chỉ cần là thứ muội muội của Thẩm Sách thích, chiếu theo hình dáng của nó, chạm ngọc đúc kim, làm ra một cái tương tự cũng không phải không thể.
"Không cần," nàng vội lắc đầu, "Một phòng treo kín hạt lạc còn ra cái thể thống gì."
Lần này thì đúng không biết phải gặp người thế nào rồi.
Hắn cười, có lẽ cũng say rồi, lại có thể cười vui vẻ đến vậy.
Hai ngày trôi qua, hắn đưa nàng bình an trở lại quận Lâm Hải.
Lúc hắn đi, nàng đi theo cả một đường, đến tận trước cửa lớn Thẩm trạch. Hiện tại là ban ngày, hai người nhìn nhau trong chốc lát, vành mắt nàng đã đỏ lên, nghẹn ngào không nói ra lời.
Khoảnh khắc hắn bước qua cửa lớn Thẩm gia, trái tim nàng bỗng chốc loạn nhịp. Lời từ biệt còn chưa kịp nói, cảm giác chua xót như sóng triều dâng lên trong lòng. Hắn đã hoàn toàn bước ra khỏi bậc cửa, xoay người nhảy lên ngựa, nàng rốt cuộc không kìm được lòng đuổi tới, miệng thốt ra tên hắn: "Thẩm Sách!"
Dưới ánh nắng diễm lệ, hắn nhanh chóng quay đầu, cùng nàng nhìn nhau một hồi lâu.
Người nam nhân đã từng bước qua bao nhiêu biển xương mưa máu vững vàng ngồi trên chiến mã, tự chế giễu bản thân là linh hồn thuộc về điện Diêm Vương, giờ khắc này lại bị đôi mắt đen láy kia nhìn tới mà mất một hồi lâu không thể mở miệng, cuối cùng cũng chỉ miễn cưỡng bật thốt ra được mấy chữ: "Trời sắp tối rồi, mau vào đi."
Sau đó vung roi, thúc ngựa rời đi.
Phía sau, một đội kỵ binh tinh nhuệ xuất hiện, là những người từ quân doanh theo hắn đến núi Lạc Già, lại đến quận Lâm Hải, mấy ngày nay vẫn nghe theo lệnh âm thầm bảo vệ trong tối, chưa từng lộ diện quấy rầy không gian của hai huynh muội họ.
Nửa tháng sau, di mẫu về Thẩm trạch, sau đó triệu nàng vào cung.
Nàng ghi nhớ lời dặn dò của ca ca, cáo bệnh từ chối. Di mẫu không để bụng, chỉ cười nói nàng bị ca ca chiều hư rồi, thánh chỉ há lại có thể cáo ốm không tiếp. Thế nhưng cũng chỉ mắng yêu vài câu, sau đó tuyệt nhiên không nhiều lời nữa. Nàng cũng cứ như vậy cho rằng chuyện này đến đó qua đi.
Không ngờ di mẫu đã có an bài từ sớm, nhân lúc nàng không đề phòng trói chặt rồi giấu vào rương gỗ, mang nàng ra khỏi Thẩm trạch. Di mẫu là người của Thẩm gia, dù Thẩm Sách đã căn dặn từ trước thì ai cũng sẽ không ngờ được một rương hương đốt này lại có thể là bào muội của Quận vương.
Bọn họ rời khỏi quận Lâm Hải, lại có đội quân của Hoàng đế tiếp ứng, Thẩm gia càng không có năng lực đoạt Thẩm Chiêu Chiêu về nữa rồi.
Sau đó nàng bị giam ở Thiên Điện của Đông cung.
Di mẫu than thở khóc lóc, thuyết phục nàng khuyên Thẩm Sách giao binh quyền ra. Hiện tại Hoàng đế đã quyết định xuống tay với Thẩm Sách, di mẫu và biểu ca nhất định phải đứng về phía Hoàng thất mới có thể bảo toàn tính mạng.
Di mẫu nắm chắc trong lòng, nàng chính là điểm yếu chí mạng của Thẩm Sách.
Thế nhưng điều di mẫu không nắm được, chính là muội muội của Thẩm Sách sao có thể để cho kẻ khác dễ dàng khống chế như vậy chứ.
......
Ngoài điện, mưa càng lúc càng lớn.
Lục phủ ngũ tạng đều bị thiêu đốt, cả người giống như có ngọn lửa lớn đang cháy hừng hực.
Đầu ngón tay vẫn cố chấp muốn tìm vết nứt trên sàn nhà, nàng sớm đã quên mất nơi đây là trong cung, đinh ninh bản thân còn đang ở Thẩm trạch tại quận Lâm Hải. Nàng lại lên tiếng hỏi, giọng nói nhu hòa mềm mại: "Ca ca đã về đến...... núi Lạc Già chưa?"
Tiểu cung nữ không quen không biết hầu bên cạnh rốt cuộc bật khóc: "Cô nương, từ Sài Tang tới đây sẽ không đi qua núi Lạc Già. Cô nương nhớ nhầm rồi."
Nàng chậm chạp chớp mắt, dòng lệ từ khóe mắt tràn ra, chảy xuôi.
Một khắc thanh tỉnh cuối cùng vụt tắt, sau đó, lời đã không thể thốt ra khỏi miệng.
Nỗi nhớ nhung duy nhất còn lại cũng bị bóp chết.
Hai ngày sau đó, ý thức của nàng trôi nổi bồng bềnh giữa những đám mây ký ức về núi Lạc Già, hơi thở tiến vào mà không có trở ra.
Trong lòng chỉ nhớ được duy nhất cuộc chiến Độ Giang, nghĩ đến ca ca có bình an trở về phủ hay không.
Thời khắc hấp hối sắp từ giã cõi đời, nàng tựa như nghe được tiếng cửa điện bị đẩy ra, cửa gỗ va chạm vách tường.
Hình như nàng ngửi thấy mùi tàn hương quen thuộc, có giọt nước mang theo nhiệt độ rơi xuống khuôn mặt nàng.
Đó không phải là nước, tất cả đều là máu. Tiểu cung nữ đã sớm bị dọa sợ nằm co quắp trên mặt đất, nhìn chằm chằm nam nhân mang theo một thân đẫm máu cầm kiếm đi vào, trên tay cũng là máu không ngừng nhỏ xuống. Từ khi biết được nàng bị triệu vào cung hắn liền không quản ngày đêm thúc ngựa phi về, cách mấy trăm dặm nghe được tin di mẫu đến Thẩm trạch, biết rằng sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện lớn: "Chiêu Chiêu."
Nàng nỗ lực hít thở, nước mắt không ngừng trào xuống, nước mắt hòa lẫn với máu.
"Ca....."
Nàng cố gắng mở to đôi mắt nặng nề, nước mắt như giọt trân châu từng viên lớn rơi xuống. Nàng nỗ lực muốn nhìn rõ hắn, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ có một cái bóng đen. Ngón tay ở trong lòng bàn tay hắn di chuyển, lại vẽ không ra một chữ hoàn chỉnh.
Thẩm Chiêu Chiêu bất lực buông thõng tay, lại bị hắn bắt lấy, hai bàn tay nhỏ đặt gọn trong lòng bàn tay hắn, siết chặt.
Đôi mắt chỉ có dịu dàng ôn nhu của ngày xưa đã không còn một tia sáng, toàn bộ đều bị hắc ám phủ kín.
"Đi tìm vải đỏ......" Giọng hắn khàn khàn, cắn răng nhả ra từng chữ, trong cổ họng hòa lẫn máu tanh.
Đám tướng sĩ một thân đẫm máu phía sau nhất thời không hiểu hàm ý phía sau câu nói này, luống cuống tay chân đứng đó.
"Đi tìm vải đỏ! Đi!"
Hắn biết nàng muốn cái gì, vẫn luôn biết. Một Thẩm Sách xảo quyệt đa mưu, có thể chinh chiến nơi sa trường từng ấy năm, nhìn thấu vô số những trận pháp quỷ kế của quân địch, thì sao có thể không nhìn ra tâm tư của muội muội mình đây.....
Trước đây trái tim hắn bị nhốt lại, tự trói buộc chính mình. Hiện tại, hắn rốt cuộc đã nhìn thấu.
Mưu nghịch còn có thể, cưới Chiêu Chiêu thì có gì mà không dám?
Muội và ta từ nhỏ đã bơ vơ, trở thành nơi nương tựa của nhau.
Muội muốn ta, vì sao ta không thể cho?
-
Hậu ký
Thẩm Sách, tự Mục Dã. Hậu nhân của danh môn, tư mạo hơn người.
Sinh hoạt khốn khó, cùng với bào muội sống gửi nhà người. Nhờ vào chiến công được phong tước làm Vương, giỏi lấy chiến dưỡng chiến, tính tình thô bạo đa nghi, xảo trá đa mưu. Hoàng thất phía sau kiêng kỵ, giam cầm kỳ muội Chiêu Chiêu, vọng tưởng lấy thân quyến chế trụ.
Thẩm Sách dẫn binh đánh vào Đô thành, kỳ muội nuốt hương tự vẫn. Thẩm Sách nổi cơn thịnh nộ đốt cháy cung thất, giết chết vua, chấn động đất trời.
Sau đó người trong dân gian truyền tai nhau một lời đồn, ngày Hoàng cung bị phá, Thẩm Sách một người một ngựa, ôm trong ngực một nữ tử mặc y phục đỏ rời khỏi. Về sau không rõ tung tích, mảnh đất hai bên bờ nhất thời vô chủ, vùng biên giới phía Nam rơi vào đại loạn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook