Giang Mộng
-
Chương 3: Tình chúc
5 tuổi, y cùng phụ thân vào cung dự yến tiệc vô tình gặp gỡ Đại hoàng tử lưu manh nhưng vô cùng tuấn tú.
_Cho ngươi nè, tiểu ngốc tử. - Đại hoàng tử cười cười rút trong lồng ngực ra một cây trâm gỗ điêu khắc vô cùng đơn giản
_Ta không phải nữ nhi, ngươi tặng ta cái này làm gì - Tiểu nam hài thở dài nhưng vẫn là nhận trâm, bỏ vào trong ngực áo, ấp ủ.
8 tuổi.
_Hạ Nhi, ta nghe nói võ công của ngươi không tệ?
_Có thể xem là vậy, nhưng ta vẫn còn phải luyện tập nhiều!
_Hay là người trở thành người của ta đi? Ta sẽ không bạc đãi ngươi.
_Trở thành người của ngươi? Ta cần cái gì ngươi cũng đáp ứng sao?
_Phải. Chỉ cần trong khả năng, ta sẽ đáp ứng ngươi.
Dưới tán cây bạch đào trắng xóa, lần thứ hai tương ngộ, hắn thuyết phục y trở thành võ tướng dưới tay hắn, giúp hắn thống lĩnh ba quân. Năm đó hắn 10 tuổi, chỉ cách nhau 3 năm nhưng y đã không còn thấy ở hắn sự phóng khoáng, vô tư ngày nào. Nhìn vào đôi mắt sắc bén y chỉ cảm thấy hắn xa cách, lãnh đạm, cao ngạo, tàn nhẫn. Ngày ấy, hắn và y ngồi ở bàn đá cũ kĩ trong sân, uống rượu hoa đào, bình yên biết mấy, nhàn hạ biết mấy. Ngày ấy là ngày cả đời y không muốn quên nhất, mà thật chất cũng không quên được.
18 tuổi, y trở thành võ tướng đứng đầu triều đình, là thế lực vững chắc chống lưng cho Thái tử. Hắn 21 tuổi, bắt đầu lập vị thiếp đầu tiên, phong cho một nữ nhân ngôi vị "Thái tử phi" mà y hằng ao ước.
_Chúc mừng Thái tử, vi thần mong ngài mãi hạnh phúc. - Y nâng chén rượu uống cạn. Ánh mắt tang thương được y cẩn thận giấu sâu vào đáy lòng. Y là chúc hắn hạnh phúc, cũng không chúc nữ nhân kia hạnh phúc! Tâm tư ghen tuông ích kỉ thoáng chốc làm y tự ghê tởm chính mình. Nhưng y không biết, chuyện đó không thể trách y, những năm tháng dài y chinh chiến, đổ máu nơi sa trường, nhưng thật sự có mấy ai nghĩ đến y?
_Thái tử, ngài từng hứa sẽ không bạc đãi ta, đáp ứng mọi nhu cầu của ta? - Y đột nhiên lên tiếng.
Thái tử cao ngạo nhìn thẳng vào mắt y, tâm tư bất giác nổi lên đề phòng.
_Hahah..Thái tử không cần phải đề phòng ta như vậy, ta chỉ muốn cùng ngài thảo luận một chút về chuyện chính sự thôi.
_Không được, Tướng quân đêm nay ta phải động phòng rồi.
"Động phòng"! Hắn như vậy có thể nói ra hai từ đó ngọt ngào như vậy, êm tai như vậy.
Đêm đó, Hạ tướng quân anh dũng song toàn ngồi tựa vào vách tường, chìm trong bóng tối thao thức tới hừng đông.
...
_Bẩm bệ hạ, chiến trường báo tin về, quân ta chiên đấu anh dũng, đột phá tường thành của địch, đã lấy được thủ cấp của Nguyên Soái Tây Liêu. Quân lính đang trên đường hồi cung! - Thái giám kính cẩn báo tin.
_Tốt! Truyền quân lính vào triều ban thưởng. Ngươi mau chuẩn bị tiệc tẩy trần cho Hạ tướng quân! Đã 2 năm rồi ta chưa gặp y, thật sự thương nhớ! - Hắn giờ đây đã là Hoàng đế cao cao tại thượng, thống trị thiên hạ.
Vừa lúc đó, một tên quân lính bước vào, tay cầm một cái mâm vàng phủ vải đỏ, bên trong nhô lên một khối to tướng. Quỳ xuống, dâng lên
_Bẩm Hoàng thượng,... đây là thủ cấp của....Hạ tướng quân....Hạ tướng quân đã tử chiến trong lúc giao đấu với quân Tây Liêu, bọn chúng đã dùng thủ đoạn hèn hạ để ám toán, chặt đầu tướng quân!
Câm lặng. Hoàng đế phút chốc ngẩn người, lại thoáng cái như nổi điên, lao nhanh xuống chỗ tên lính, vạch xuống mảnh vải đỏ tươi, suyển khí, tim như ngừng đập.
_Giả dối! - Hoàng đế gào thét thê lương.
_Hoàng thượng, Hạ tướng quân có một vật luôn mang bên người, trước khi ra trận đánh nào cũng giao cho hạ thần, dặn dò nếu ngài ấy có chuyện gì thì nhất định phải đưa cho Hoàng thượng. Mấy lần trước ngài ấy bình an đều lấy lại nhưng nay....
- Tên lính thở dài, đưa tay rút ra một cây trâm gỗ......
Thở dài, Hoàng đế ôm lấy mâm vàng, lững thững bước về long ỷ - Truyền lệnh ta, ai có công trong trận chiến này thưởng một ngàn lượng vàn, thiết đãi yến tiệc 2 ngày, cho nghĩ ngơi 1 tháng.
2 tháng sau.
Nam nhân trở về trong khoảng sân ngày trước. Ngồi dưới tán cây bạch đào năm đó, dưới gốc cây bên cạnh bàn đá cũ kĩ là bia mộ xanh mơn mởn vừa mới đắp. Khẽ nhấp một ngụm rượu hoa đào, lại đổ xuống trước bia mộ một nữa còn lại.
_Hạ nhi, rượu năm nay do ta tự ủ, ngươi thấy ngon không? Ta nói ngươi, ta đã bỏ làm Hoàng đế rồi, cũng đã hủy bỏ hậu cung, từ nay, ta là phu quân của ngươi, được không? Ta biết ngươi đồng ý mà. - Nhoẻn miệng cười, nam nhân vuốt ve bia mộ - Từ nay, ta chuyên tâm ở đây cùng ngươi trò chuyện, chuyên tâm ngâm rượu hoa đào cho ngươi uống, chuyên tâm yêu thương ngươi. Ngươi sao không trả lời ta a? Hạ Nhi? Hẳn là ngươi còn giận rồi! Không sao, đều tại ta sai trước, ta chờ ngươi hết giận, dùng cả đời còn lại chờ ngươi!
Trong sân không có một tia nắng nào chiếu vào, bầu trời chiều xuân mà lạnh lẽo, một vài ngọn gió khẽ thoáng qua tán hoa nhìn vào, đều là nhìn thấy một nam nhân cô đơn ngồi đó tự lẩm nhẩm những chuyện nghe qua đều đã là mấy đời người.
- L.Mặc -
_Cho ngươi nè, tiểu ngốc tử. - Đại hoàng tử cười cười rút trong lồng ngực ra một cây trâm gỗ điêu khắc vô cùng đơn giản
_Ta không phải nữ nhi, ngươi tặng ta cái này làm gì - Tiểu nam hài thở dài nhưng vẫn là nhận trâm, bỏ vào trong ngực áo, ấp ủ.
8 tuổi.
_Hạ Nhi, ta nghe nói võ công của ngươi không tệ?
_Có thể xem là vậy, nhưng ta vẫn còn phải luyện tập nhiều!
_Hay là người trở thành người của ta đi? Ta sẽ không bạc đãi ngươi.
_Trở thành người của ngươi? Ta cần cái gì ngươi cũng đáp ứng sao?
_Phải. Chỉ cần trong khả năng, ta sẽ đáp ứng ngươi.
Dưới tán cây bạch đào trắng xóa, lần thứ hai tương ngộ, hắn thuyết phục y trở thành võ tướng dưới tay hắn, giúp hắn thống lĩnh ba quân. Năm đó hắn 10 tuổi, chỉ cách nhau 3 năm nhưng y đã không còn thấy ở hắn sự phóng khoáng, vô tư ngày nào. Nhìn vào đôi mắt sắc bén y chỉ cảm thấy hắn xa cách, lãnh đạm, cao ngạo, tàn nhẫn. Ngày ấy, hắn và y ngồi ở bàn đá cũ kĩ trong sân, uống rượu hoa đào, bình yên biết mấy, nhàn hạ biết mấy. Ngày ấy là ngày cả đời y không muốn quên nhất, mà thật chất cũng không quên được.
18 tuổi, y trở thành võ tướng đứng đầu triều đình, là thế lực vững chắc chống lưng cho Thái tử. Hắn 21 tuổi, bắt đầu lập vị thiếp đầu tiên, phong cho một nữ nhân ngôi vị "Thái tử phi" mà y hằng ao ước.
_Chúc mừng Thái tử, vi thần mong ngài mãi hạnh phúc. - Y nâng chén rượu uống cạn. Ánh mắt tang thương được y cẩn thận giấu sâu vào đáy lòng. Y là chúc hắn hạnh phúc, cũng không chúc nữ nhân kia hạnh phúc! Tâm tư ghen tuông ích kỉ thoáng chốc làm y tự ghê tởm chính mình. Nhưng y không biết, chuyện đó không thể trách y, những năm tháng dài y chinh chiến, đổ máu nơi sa trường, nhưng thật sự có mấy ai nghĩ đến y?
_Thái tử, ngài từng hứa sẽ không bạc đãi ta, đáp ứng mọi nhu cầu của ta? - Y đột nhiên lên tiếng.
Thái tử cao ngạo nhìn thẳng vào mắt y, tâm tư bất giác nổi lên đề phòng.
_Hahah..Thái tử không cần phải đề phòng ta như vậy, ta chỉ muốn cùng ngài thảo luận một chút về chuyện chính sự thôi.
_Không được, Tướng quân đêm nay ta phải động phòng rồi.
"Động phòng"! Hắn như vậy có thể nói ra hai từ đó ngọt ngào như vậy, êm tai như vậy.
Đêm đó, Hạ tướng quân anh dũng song toàn ngồi tựa vào vách tường, chìm trong bóng tối thao thức tới hừng đông.
...
_Bẩm bệ hạ, chiến trường báo tin về, quân ta chiên đấu anh dũng, đột phá tường thành của địch, đã lấy được thủ cấp của Nguyên Soái Tây Liêu. Quân lính đang trên đường hồi cung! - Thái giám kính cẩn báo tin.
_Tốt! Truyền quân lính vào triều ban thưởng. Ngươi mau chuẩn bị tiệc tẩy trần cho Hạ tướng quân! Đã 2 năm rồi ta chưa gặp y, thật sự thương nhớ! - Hắn giờ đây đã là Hoàng đế cao cao tại thượng, thống trị thiên hạ.
Vừa lúc đó, một tên quân lính bước vào, tay cầm một cái mâm vàng phủ vải đỏ, bên trong nhô lên một khối to tướng. Quỳ xuống, dâng lên
_Bẩm Hoàng thượng,... đây là thủ cấp của....Hạ tướng quân....Hạ tướng quân đã tử chiến trong lúc giao đấu với quân Tây Liêu, bọn chúng đã dùng thủ đoạn hèn hạ để ám toán, chặt đầu tướng quân!
Câm lặng. Hoàng đế phút chốc ngẩn người, lại thoáng cái như nổi điên, lao nhanh xuống chỗ tên lính, vạch xuống mảnh vải đỏ tươi, suyển khí, tim như ngừng đập.
_Giả dối! - Hoàng đế gào thét thê lương.
_Hoàng thượng, Hạ tướng quân có một vật luôn mang bên người, trước khi ra trận đánh nào cũng giao cho hạ thần, dặn dò nếu ngài ấy có chuyện gì thì nhất định phải đưa cho Hoàng thượng. Mấy lần trước ngài ấy bình an đều lấy lại nhưng nay....
- Tên lính thở dài, đưa tay rút ra một cây trâm gỗ......
Thở dài, Hoàng đế ôm lấy mâm vàng, lững thững bước về long ỷ - Truyền lệnh ta, ai có công trong trận chiến này thưởng một ngàn lượng vàn, thiết đãi yến tiệc 2 ngày, cho nghĩ ngơi 1 tháng.
2 tháng sau.
Nam nhân trở về trong khoảng sân ngày trước. Ngồi dưới tán cây bạch đào năm đó, dưới gốc cây bên cạnh bàn đá cũ kĩ là bia mộ xanh mơn mởn vừa mới đắp. Khẽ nhấp một ngụm rượu hoa đào, lại đổ xuống trước bia mộ một nữa còn lại.
_Hạ nhi, rượu năm nay do ta tự ủ, ngươi thấy ngon không? Ta nói ngươi, ta đã bỏ làm Hoàng đế rồi, cũng đã hủy bỏ hậu cung, từ nay, ta là phu quân của ngươi, được không? Ta biết ngươi đồng ý mà. - Nhoẻn miệng cười, nam nhân vuốt ve bia mộ - Từ nay, ta chuyên tâm ở đây cùng ngươi trò chuyện, chuyên tâm ngâm rượu hoa đào cho ngươi uống, chuyên tâm yêu thương ngươi. Ngươi sao không trả lời ta a? Hạ Nhi? Hẳn là ngươi còn giận rồi! Không sao, đều tại ta sai trước, ta chờ ngươi hết giận, dùng cả đời còn lại chờ ngươi!
Trong sân không có một tia nắng nào chiếu vào, bầu trời chiều xuân mà lạnh lẽo, một vài ngọn gió khẽ thoáng qua tán hoa nhìn vào, đều là nhìn thấy một nam nhân cô đơn ngồi đó tự lẩm nhẩm những chuyện nghe qua đều đã là mấy đời người.
- L.Mặc -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook