Giang Lạp (Sống Lại)
-
Chương 39: Dòng nước trời Tây cuối cùng cũng xuôi về Đông (hạ)
Trảm Ngọc vận hết tu vi vào một kiếm này. Kiếm đâm vai trái Quế Thần Tuyết xuyên thẳng qua giáp băng tằm làm huyết nhục văng tung tóe.
Máu tươi khiến ma kiếm lóe lên ánh hồng rực với khí thế kinh thiên động địa.
Biệt Phong Khởi ẩn ở trong bụi cỏ nhìn thấy cảnh này không nhịn được mà lấy làm kinh hãi.
Bởi vì y nhìn thấy con ngươi của Trảm Ngọc đều đã biến thành màu đỏ.
Hồng mâu đỏ đến mức nóng rực, đỏ đến mức chói mắt cùng quyết tuyệt.
Không ai không biết hồng mâu đại biểu cái gì! Thiếu niên này lại đi ngược với ma nhân, điên cuồng thiêu đốt sinh cơ, kích phát tiềm lực, trong thời gian ngắn luyện ma công đến mức cực hạn là vì báo thù Quế Thần Tuyết. Đây căn bản là đồng quy vu tận! Hiện giờ Quế Thần Tuyết đã trúng độc sâu tận xương tủy, sợ là không còn sống được bao lâu nữa!
Quế Thần Tuyết cả đời này cũng chưa từng bị thương nặng như vậy.
Hắn ta đau đến kêu rên một tiếng, đem trường kiếm của Trảm Ngọc cùng huyết nhục rút ra, lảo đảo lui về sau, ầm ầm ngã xuống.
Hắn ta nhanh chóng điểm huyệt mấy chỗ huyệt vị cầm máu nhưng máu nơi vết thương vẫn không ngừng chảy ra, chớp mắt đã biến thành màu tím đen nhanh chóng ăn mòn da thịt hắn.
Trên mặt hắn ta bao trùm một tầng hắc khí, cả người bắt đầu run rẩy giống như bị động kinh.
Người bình thường lúc này e là đã bỏ mạng từ lâu nhưng hắn ta dù gì cũng có tu vi cường hãn nên còn có thể miễn cưỡng tĩnh tọa ổn định khí tức.
Hắn ta nhìn chằm chằm Trảm Ngọc, đáy lòng không khỏi bi ai. Lẽ nào Giang Lạp đã hận hắn tới mức tình nguyện hy sinh Trảm Ngọc cũng nhất định phải lấy mạng của hắn?
Vừa nghĩ như thế, Quế Thần Tuyết càng thêm bi ai! Trong tâm tức giận sục sôi, ý chí của hắn ta trong nháy mắt tan vỡ, khí tức thác loạn, độc trong người vất vả mới áp chế thoáng chốc giống như đã thoát khỏi ràng buộc, khuếch tán ra toàn thân.
Trung cấp Huyền Vương, cả thành Ngân Nhạn không có người nào có thể ngang hàng với hắn nhưng giờ hắn ta lại yếu tới mức không cầm cự nổi ngất đi.
Trảm Ngọc khuỵu người xuống, hộc ra một ngụm máu rồi bắt đầu cười ha hả.
Ba năm qua chưa bao giờ y sung sướng như hôm nay.
Đại thù đã báo, có thể không vui sướng sao!
Y rốt cuộc an tâm đi gặp thiếu gia dưới cửu tuyền rồi.
Sau khi cười to, Trảm Ngọc chỉ cảm thấy trước mắt bắt đầu hỗn loạn cùng đen kịt, hô hấp dần gian nan, ý thức cũng mơ hồ. Y biết ngũ tạng lục phủ đã dính độc nặng tới mức nào, một giây sau tử vong cũng là chuyện thường.
Thế gian này đã không còn cái gì để y lưu luyến.
“Thiếu gia, A Ngọc đến đây.”
Trảm Ngọc đứng dậy, đi về phía vách núi.
“Đứng lại!”
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người như dã thú đột nhiên từ trong bụi cỏ nhảy lên, kéo cánh tay của y.
…
Cộc cộc!
Bước chân vội vàng đi tới trước cửa rồi dừng lại.
Giang Lạp hít một hơi thật sâu rồi mới chậm rãi đẩy cửa phòng ra.
Căn phòng dưới ánh nến loang lổ đập vào mắt.
“Ngươi đến rồi.” Biệt Phong Khởi nghiêng người nhường vị trí, Giang Lạp nhìn theo chỉ thấy trên giường là một thiếu niên sắc mặt trắng bệch, khí tức yếu ớt.
Giang Lạp chầm chậm bước đến. Cánh tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thiếu niên.
Không chỉ có khuôn mặt, gân xanh còn uốn lượn xuống dưới cổ, trải rộng khắp người, từng tấc da thịt của thiếu niên, chẳng khác nào một cái cạm bẫy rắc rối phức tạp mà con nhện dệt thành.
Mỗi một gân xanh là một phần giày vò và khổ sở.
“Vừa nãy ta đã xem qua cho y rồi, khí độc đã xâm nhập ngũ tạng. Ta giúp y tạm thời chế trụ không cho nó khuếch tán, thế nhưng muốn triệt để loại trừ… Còn phải nghĩ biện pháp khác.”
Trảm Ngọc bây giờ là ma nhân người người phải tiêu diệt, y không dám tùy tiện mang Trảm Ngọc ra ngoài tìm đại phu chẩn đoán.
Giang Lạp không nói lời nào, gật gật đầu, chậm rãi ngồi xuống cạnh giường.
Biệt Phong Khởi kể lại: “Trên đường tìm Trảm Ngọc, ta đã gặp phải một nhóm người cũng đang kiếm y, đều là sát thủ cùng tổ chức với người đã ám sát ta lần trước. Đúng rồi, còn gặp Quế Thần Tuyết, hắn ta bị Trảm Ngọc đâm một kiếm rất nghiêm trọng, có thể cứu được hay không thì rất khó nói. Phỏng chừng đội bảo vệ thành sẽ lùng bắt Trảm Ngọc ngay lập tức. Ngươi yên tâm, Quế Thần Tuyết không nhìn thấy ta, tạm thời sẽ không tìm tới chúng ta.”
Giang Lạp cau mày nói: “Không đúng, ngươi báo danh hôm nay giao đấu nhưng chưa dự họp, Chu thái thú có thể sẽ sinh lòng khả nghi.”
Biệt Phong Khởi nắm chặt tay: “Vậy chúng ta lập tức rời đi?”
“Không được, như vậy sẽ chứng tỏ ngươi có tật giật mình.” Giang Lạp lắc đầu đáp, “Trước hết ngươi cho người tìm trong phố xá sầm uất một căn nhà cũ để dễ dàng di chuyển Trảm Ngọc đến đấy. Chúng ta thì vẫn như trước ở lại đây.”
Vừa nãy trong lúc hắn và Chu thái thú xem mấy Huyền Vương giao đấu, hắn rõ ràng nhận ra được Chu thái thú mất tập trung. Hắn dám khẳng định biết nội tình chuyện Lam Yên Tuyệt Ảnh tuyến chỉ có hai người. Chu thái thú chắc chắn biết Quế Thần Tuyết vì chuyện gì mà bỏ đi.
Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, ánh nắng ráng chiều dần tắt, hắn bắt gặp Chu thái thú ở bên ngoài đang nghe thuộc hạ thì thầm hồi báo gì đó rồi đột nhiên vội vã cáo từ rời đi.
Rất hiển nhiên là Chu thái thú giúp Quế Thần Tuyết tới đây thăm dò thái độ của hắn với Lam Yên Tuyệt Ảnh tuyến. Quế Thần Tuyết biết được đêm đó hắn tá túc ở Chu phủ nên đã hoài nghi hắn nhưng hắn ta chỉ nói bóng gió nên có thể thấy Quế Thần Tuyết chỉ mới hoài nghi hắn cùng “Giang Lạp” có liên hệ gì đó mà không phải nghĩ hắn chính là “Giang Lạp”, hắn ta đâu có chứng cứ thuyết phục nào.
Chu thái thú vội vàng rời khỏi ghế trọng tài, hẳn là có liên quan đến Quế Thần Tuyết.
Trảm Ngọc an tĩnh nằm trên giường, phảng phất chỉ như đang ngủ say nhưng Giang Lạp biết Trảm Ngọc bất cứ lúc nào cũng có thể bị khí độc khuếch tán khiến cơ thể đau đớn sau đó giãy giụa trong thống khổ rồi chết đi.
Biệt Phong Khởi đứng ở bên cạnh, tâm trạng nôn nóng không có cách nào bình tĩnh được. Y muốn vuốt đi bế tắc giữa lông mày của Giang Lạp nhưng y không có cách nào chữa khỏi độc trong người Trảm Ngọc.
Đúng rồi! Có một người chắc hẳn có cách!
“Ta đi tìm Bạch thần y! Y nhất định có biện pháp!” Biệt Phong Khởi nói xong, quay người đi ra cửa.
Ngoài cửa, y chạm mặt với Triệu thị vệ trưởng: “Tiểu Triệu, ta đi ra ngoài một chuyến. Ngươi cẩn thận bảo vệ tiểu thư sinh. Nếu Trảm Ngọc tỉnh lại, nhớ để ý vết thương của y biết chưa?”
Triệu thị vệ trưởng vội vã đáp lại: “Vâng! Thuộc hạ chắc chắn sẽ không để bất kì người nào tổn thương công tử!… Nhưng thiếu gia đang bị thương mà, người không xử lý sao?”
Nói rồi liếc nhìn vết thương trên lưng Biệt Phong Khởi.
Biệt Phong Khởi nhìn Giang Lạp trong phòng một chút, hạ thấp giọng cảnh cáo Triệu thị vệ trưởng: “Không được nói cho hắn là ta bị thương.”
Triệu thị vệ trưởng cực kỳ kinh ngạc: Đây không phải phong cách của thiếu gia!
Biệt Phong Khởi lườm hắn một cái: Lão tử đúng là rất thích làm nũng với tiểu thư sinh nhưng làm nũng cũng cần đúng tình huống chứ! Ngươi không thấy tiểu thư sinh đang buồn bực mất tập trung sao!
Hai chủ tớ giao lưu ánh mắt xong rồi mỗi người một ngả, mỗi người ai cũng đều đang bận bịu chuyện của chính mình.
Triệu thị vệ trưởng muốn vào để bảo vệ Giang Lạp, đề phòng Trảm Ngọc nổi điên hại người nhưng bị Giang Lạp đạp ra ngoài.
Giang Lạp kiên trì không chịu để cho người nào quấy rầy, Triệu thị vệ trưởng chỉ có thể lĩnh mệnh rời đi.
Trong phòng giờ chỉ còn hai người Giang Lạp và Trảm Ngọc.
“Được rồi, mọi người đi hết rồi. Ta biết ngươi đã tỉnh, mở mắt ra đi, A Ngọc.” Giang Lạp nói với người đang nằm mê man trên giường.
Trảm Ngọc một giây trước còn ngủ mê man nhưng giây sau đã mở mắt, y ngồi dậy, tay theo thói quen sờ trường kiếm bên cạnh.
Đã quen thuộc với cách sống luôn trong tình trạng căng thẳng để sinh tồn nhưng lần này y không tìm được trường kiếm, thậm chí suy yếu tới mức ngồi dậy cũng không nổi. Y té trên đệm, ngẩng đầu lên, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà chạm tầm mắt với Giang Lạp.
“Thiếu gia…?!” Trảm Ngọc kinh ngạc, vẻ mặt vô cùng quái dị.
Thanh niên trước mắt giống như thư sinh, từ tướng mạo đến cử chỉ, quần áo hay khí chất, ngay cả ánh mắt nhìn y đều giống thiếu gia như đúc!
Là khi thiếu gia trong độ tuổi phong nhã hào hoa nhất…
Hiện tại chắc chắn là buổi tối, là hồn thiếu gia tới nhìn y! Hay nói người trước khi chết sẽ hồi quang phản chiếu, quả nhiên không sai!
Nghĩ tới khả năng này, Trảm Ngọc không có sợ sệt mà y còn cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Y lập tức đỏ cả vành mắt, cuộn mình nhổm dậy, tóm chặt tay Giang Lạp không chịu thả.
“Thiếu gia, người tới đón ta có đúng không? Sao người bây giờ mới tới? A Ngọc chỉ còn một mình sống rất khổ, thiếu gia, sao người lại nhẫn tâm bỏ lại mình ta…”
Giang Lạp nhìn khuôn mặt tiều tụy của y, vẫn giống như hồi nhỏ tựa một chú cún con cọ má lên lòng bàn tay hắn, nhất thời khiến hắn cảm thấy cuống họng chua xót nghẹn ngào, vừa cao hứng vừa khổ sở.
“A Ngọc, xin lỗi.”
Xin lỗi, đã để ngươi chờ lâu như vậy.
Để ngươi trơ mắt nhìn ta chết đi mà không làm được gì.
Một giọt nước mắt rơi xuống mặt Trảm Ngọc, con ngươi của y bỗng dưng co rụt lại.
Nước mắt nóng?
“Ta còn sống, A Ngọc.” Giang Lạp vừa ôn nhu vừa bất đắc dĩ nở nụ cười. Đôi mắt hơi nhiễm nước mắt cong cong khi mỉm cười, bàn tay ấm áp đem mộng đẹp hóa thành hiện thực.
Còn sống?
Bởi vì khiếp sợ cực độ, Trảm Ngọc không biết lấy khí lực ở đâu mà ngồi dậy.
Y cảm nhận được tay thiếu gia có hơi ấm, lúc móng tay đâm vào bàn tay truyền đến cảm giác đau. Đây không phải là mộng nhưng y làm sao dám tin?
Y tận mắt nhìn thiếu gia trút hơi thở cuối cùng, cũng do chính y đậy nắp quan tài lại. Không có ai so với y càng hiểu rõ khoảnh khắc mất đi tín ngưỡng đó, y đã phải trải qua hắc ám tuyệt vọng đến thế nào.
Y làm sao dám ôm hy vọng trước quy luật sống chết được? Chẳng lẽ do y sợ chết, vô liêm sỉ tham sống để tồn tại ở thế giới này khi không còn thiếu gia, vì vậy mới tự lừa mình dối người sao?
Y nhìn chằm chằm Giang Lạp như muốn tìm dấu vết đang cười nhạo y hoặc là vạch trần âm mưu của Quế Thần Tuyết nhưng càng nhìn con mắt của y càng mở lớn, đáy lòng càng thêm kinh hãi.
“Thiếu gia, thật sự đúng là người…!?”
Giang Lạp buông xuống ánh mắt ôn nhu: “Đúng, là ta.”
Không cần ngôn từ kịch liệt, thậm chí cũng không cần bằng chứng khác. Chỉ cần ánh mắt ấm áp của Giang Lạp tựa ba năm trước, khi hắn đã vô số lần nhìn Trảm Ngọc như thế. Năm tháng dài đằng đẵng, không cầu một đời bình yên, đối với Trảm Ngọc mà nói đây là thứ đáng tin nhất mà cả đời y sở cầu.
Trảm Ngọc hạ xuống bất an, tâm lo được lo mất dần dần bình ổn lại.
Y rốt cuộc đã đi qua đoạn đường chua xót, gian nan nhất đời người.
Một giọt nước mắt của Giang Lạp là câu trả lời tốt nhất cho sự thống khổ, cho sự chờ đợi của y.
“Thiếu gia!”
Trảm Ngọc nhào vào lồng ngực Giang Lạp, gào khóc lên.
Giang Lạp nắm chặt bờ vai y, nhẹ nhàng vỗ về.
Hắn biết lần chờ đợi này Trảm Ngọc đã quá lâu. Thiếu niên từng vô lo vô tư giờ sống trong tuyệt vọng, lưng đeo cừu hận, dưới ý chí báo thù mãnh liệt đã trưởng thành rồi. Một người bị địa ngục giày vò, đáy mắt y chỉ còn thù hận cùng lãnh khốc, nhưng cõi lòng chỉ là oan ức và bi thương, lại trở thành ma nhân mà thế nhân hoảng sợ, căm thù.
Trảm Ngọc như thế còn có thể sống an ổn dưới ánh mặt trời lần nữa sao?
“Mọi thứ sẽ tốt hơn, A Ngọc.” Giang Lạp nhẹ nhàng nói.
“Vâng, nhất định sẽ tốt. Chỉ cần thiếu gia trở về, mọi thứ đều sẽ tốt hơn…” Trảm Ngọc nghẹn ngào, tay nắm chặt áo Giang Lạp.
Ngay tại thời khắc này, y biết y chính là người hạnh phúc nhất thế gian. Mỗi người sống trên đời đều có sở cầu riêng, mà y sở cầu chỉ là giây phút này thôi.
Y không muốn hồi tưởng lại ký ức đẫm máu kia, càng không muốn nói cho Giang Lạp về sự tối tăm u ám đó. Bởi vì vô số đêm y bị bóng tối nuốt chửng, bị hắc ám từng đao từng đao khoét vào lòng, bị kéo chìm xuống địa ngục, y không hy vọng Giang Lạp biết trên cõi đời này có một loại đêm đen triệt để bị bóng đêm vây quanh, không có một tia sáng nào, y không muốn Giang Lạp vì y mà khổ sở.
…
Biệt Phong Khởi không tìm được Bạch thần y, bởi vì Bạch thần y đã chạy!
Lại nói kỳ thực Bạch thần y cũng rất phiền muộn. Y đều đã thu thập đồ xong để chuẩn bị vân du tứ hải, đột nhiên bị Chu thái thú cường ép mời tới trị thương cho Quế Thần Tuyết. Y bấm mạch xem thử rồi tâm tình xoắn xuýt đến tột đỉnh, vội lưu lại tờ giấy rồi cáo từ.
Kỳ thật y thật tâm đồng ý cứu vị thần bảo hộ thành Ngân Nhạn thế nhưng tình huống Quế Thần Tuyết này không phải một hai tháng là trị xong, sẽ làm lỡ thời gian y đi du lịch.
Dù sao đã lên kế hoạch hết rồi, y nhất định phải đi. Y chính là Bạch thần y bướng bỉnh như thế. Vì thế buổi tối hôm đó y thừa dịp lúc không có người, triển khai tuyệt thế khi công bốc hơi khỏi thế gian.
Hiện nay không chỉ có Biệt Phong Khởi tìm y, Chu thái thú cũng tức đến nổ phổi phải đóng cửa thành, muốn đào hết đất lên bắt lão trẻ con cố chấp này về.
Biệt Phong Khởi cứ vậy mà bỏ lỡ Bạch thần y.
Lúc đó y thật không nên thả Quế Thần Tuyết đang hôn mê mặc người làm thịt như thế. Nhưng y không xác định được tiểu thư sinh đối với Quế Thần Tuyết là như thế nào, không biết đối phương là quân địch hay là quân mình nên chần chờ bỏ qua thời cơ động thủ tốt nhất. Bằng không chỉ cần việc Giang Lạp bị Quế Thần Tuyết kéo đi ở Hàn Sơn đã đủ cho y lao tới chém mấy đao.
Bây giờ toàn thành giới nghiêm, trong thành thì đại phu có tiếng đều bị Chu thái thú mới tới Chu phủ. Biệt Phong Khởi nhất thời bó tay. Thật đúng là một cục phiền toái siêu bự.
Xem ra chỉ có thể áp chế độc tính trong người Trảm Ngọc trước rồi tìm cơ hội khác.
Biệt Phong Khởi ôm tâm trạng xoắn xuýt về khách điếm, đẩy cửa ra chỉ thấy Trảm Ngọc đã ngủ, Giang Lạp đang khom lưng chỉnh góc chăn cho y. Nhìn thấy Biệt Phong Khởi, Giang Lạp giơ ngón tay lên ra hiệu y im lặng không được đánh thức Trảm Ngọc đang nghỉ ngơi.
Biệt Phong Khởi liên tục bận bịu không có thời gian ngồi xuống:???
Giang Lạp thấy y ngây ngốc, phũ phàng phẩy tay bảo y đi ra ngoài.
Biệt Phong Khởi há miệng, trực tiếp ngu người.
Không phải y thật sự cứu về một tình địch chứ????
Biệt nhị công tử cảm thấy tuyệt vọng. Thế giới này thực sự tràn đầy ác ý với y mà…
Giang Lạp cũng bước ra ngoài, trước khi vào chỉ có một người nhưng giờ đi ra lại phải kéo thêm một vị Biệt Phong Khởi thật lớn.
Biệt Phong Khởi bất đắc dĩ nhưng vẫn thành thật đi theo.
Vào căn phòng cách vách, Giang Lạp trực tiếp đi thẳng vào chủ đề: “Chuyện liên quan tới thân phận của ta, cả chuyện Trảm Ngọc và Quế Thần Tuyết, hẳn ngươi có rất nhiều điều muốn hỏi.”
Biệt Phong Khởi biết Giang Lạp đang muốn thẳng thắn với y.
Máu tươi khiến ma kiếm lóe lên ánh hồng rực với khí thế kinh thiên động địa.
Biệt Phong Khởi ẩn ở trong bụi cỏ nhìn thấy cảnh này không nhịn được mà lấy làm kinh hãi.
Bởi vì y nhìn thấy con ngươi của Trảm Ngọc đều đã biến thành màu đỏ.
Hồng mâu đỏ đến mức nóng rực, đỏ đến mức chói mắt cùng quyết tuyệt.
Không ai không biết hồng mâu đại biểu cái gì! Thiếu niên này lại đi ngược với ma nhân, điên cuồng thiêu đốt sinh cơ, kích phát tiềm lực, trong thời gian ngắn luyện ma công đến mức cực hạn là vì báo thù Quế Thần Tuyết. Đây căn bản là đồng quy vu tận! Hiện giờ Quế Thần Tuyết đã trúng độc sâu tận xương tủy, sợ là không còn sống được bao lâu nữa!
Quế Thần Tuyết cả đời này cũng chưa từng bị thương nặng như vậy.
Hắn ta đau đến kêu rên một tiếng, đem trường kiếm của Trảm Ngọc cùng huyết nhục rút ra, lảo đảo lui về sau, ầm ầm ngã xuống.
Hắn ta nhanh chóng điểm huyệt mấy chỗ huyệt vị cầm máu nhưng máu nơi vết thương vẫn không ngừng chảy ra, chớp mắt đã biến thành màu tím đen nhanh chóng ăn mòn da thịt hắn.
Trên mặt hắn ta bao trùm một tầng hắc khí, cả người bắt đầu run rẩy giống như bị động kinh.
Người bình thường lúc này e là đã bỏ mạng từ lâu nhưng hắn ta dù gì cũng có tu vi cường hãn nên còn có thể miễn cưỡng tĩnh tọa ổn định khí tức.
Hắn ta nhìn chằm chằm Trảm Ngọc, đáy lòng không khỏi bi ai. Lẽ nào Giang Lạp đã hận hắn tới mức tình nguyện hy sinh Trảm Ngọc cũng nhất định phải lấy mạng của hắn?
Vừa nghĩ như thế, Quế Thần Tuyết càng thêm bi ai! Trong tâm tức giận sục sôi, ý chí của hắn ta trong nháy mắt tan vỡ, khí tức thác loạn, độc trong người vất vả mới áp chế thoáng chốc giống như đã thoát khỏi ràng buộc, khuếch tán ra toàn thân.
Trung cấp Huyền Vương, cả thành Ngân Nhạn không có người nào có thể ngang hàng với hắn nhưng giờ hắn ta lại yếu tới mức không cầm cự nổi ngất đi.
Trảm Ngọc khuỵu người xuống, hộc ra một ngụm máu rồi bắt đầu cười ha hả.
Ba năm qua chưa bao giờ y sung sướng như hôm nay.
Đại thù đã báo, có thể không vui sướng sao!
Y rốt cuộc an tâm đi gặp thiếu gia dưới cửu tuyền rồi.
Sau khi cười to, Trảm Ngọc chỉ cảm thấy trước mắt bắt đầu hỗn loạn cùng đen kịt, hô hấp dần gian nan, ý thức cũng mơ hồ. Y biết ngũ tạng lục phủ đã dính độc nặng tới mức nào, một giây sau tử vong cũng là chuyện thường.
Thế gian này đã không còn cái gì để y lưu luyến.
“Thiếu gia, A Ngọc đến đây.”
Trảm Ngọc đứng dậy, đi về phía vách núi.
“Đứng lại!”
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người như dã thú đột nhiên từ trong bụi cỏ nhảy lên, kéo cánh tay của y.
…
Cộc cộc!
Bước chân vội vàng đi tới trước cửa rồi dừng lại.
Giang Lạp hít một hơi thật sâu rồi mới chậm rãi đẩy cửa phòng ra.
Căn phòng dưới ánh nến loang lổ đập vào mắt.
“Ngươi đến rồi.” Biệt Phong Khởi nghiêng người nhường vị trí, Giang Lạp nhìn theo chỉ thấy trên giường là một thiếu niên sắc mặt trắng bệch, khí tức yếu ớt.
Giang Lạp chầm chậm bước đến. Cánh tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thiếu niên.
Không chỉ có khuôn mặt, gân xanh còn uốn lượn xuống dưới cổ, trải rộng khắp người, từng tấc da thịt của thiếu niên, chẳng khác nào một cái cạm bẫy rắc rối phức tạp mà con nhện dệt thành.
Mỗi một gân xanh là một phần giày vò và khổ sở.
“Vừa nãy ta đã xem qua cho y rồi, khí độc đã xâm nhập ngũ tạng. Ta giúp y tạm thời chế trụ không cho nó khuếch tán, thế nhưng muốn triệt để loại trừ… Còn phải nghĩ biện pháp khác.”
Trảm Ngọc bây giờ là ma nhân người người phải tiêu diệt, y không dám tùy tiện mang Trảm Ngọc ra ngoài tìm đại phu chẩn đoán.
Giang Lạp không nói lời nào, gật gật đầu, chậm rãi ngồi xuống cạnh giường.
Biệt Phong Khởi kể lại: “Trên đường tìm Trảm Ngọc, ta đã gặp phải một nhóm người cũng đang kiếm y, đều là sát thủ cùng tổ chức với người đã ám sát ta lần trước. Đúng rồi, còn gặp Quế Thần Tuyết, hắn ta bị Trảm Ngọc đâm một kiếm rất nghiêm trọng, có thể cứu được hay không thì rất khó nói. Phỏng chừng đội bảo vệ thành sẽ lùng bắt Trảm Ngọc ngay lập tức. Ngươi yên tâm, Quế Thần Tuyết không nhìn thấy ta, tạm thời sẽ không tìm tới chúng ta.”
Giang Lạp cau mày nói: “Không đúng, ngươi báo danh hôm nay giao đấu nhưng chưa dự họp, Chu thái thú có thể sẽ sinh lòng khả nghi.”
Biệt Phong Khởi nắm chặt tay: “Vậy chúng ta lập tức rời đi?”
“Không được, như vậy sẽ chứng tỏ ngươi có tật giật mình.” Giang Lạp lắc đầu đáp, “Trước hết ngươi cho người tìm trong phố xá sầm uất một căn nhà cũ để dễ dàng di chuyển Trảm Ngọc đến đấy. Chúng ta thì vẫn như trước ở lại đây.”
Vừa nãy trong lúc hắn và Chu thái thú xem mấy Huyền Vương giao đấu, hắn rõ ràng nhận ra được Chu thái thú mất tập trung. Hắn dám khẳng định biết nội tình chuyện Lam Yên Tuyệt Ảnh tuyến chỉ có hai người. Chu thái thú chắc chắn biết Quế Thần Tuyết vì chuyện gì mà bỏ đi.
Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, ánh nắng ráng chiều dần tắt, hắn bắt gặp Chu thái thú ở bên ngoài đang nghe thuộc hạ thì thầm hồi báo gì đó rồi đột nhiên vội vã cáo từ rời đi.
Rất hiển nhiên là Chu thái thú giúp Quế Thần Tuyết tới đây thăm dò thái độ của hắn với Lam Yên Tuyệt Ảnh tuyến. Quế Thần Tuyết biết được đêm đó hắn tá túc ở Chu phủ nên đã hoài nghi hắn nhưng hắn ta chỉ nói bóng gió nên có thể thấy Quế Thần Tuyết chỉ mới hoài nghi hắn cùng “Giang Lạp” có liên hệ gì đó mà không phải nghĩ hắn chính là “Giang Lạp”, hắn ta đâu có chứng cứ thuyết phục nào.
Chu thái thú vội vàng rời khỏi ghế trọng tài, hẳn là có liên quan đến Quế Thần Tuyết.
Trảm Ngọc an tĩnh nằm trên giường, phảng phất chỉ như đang ngủ say nhưng Giang Lạp biết Trảm Ngọc bất cứ lúc nào cũng có thể bị khí độc khuếch tán khiến cơ thể đau đớn sau đó giãy giụa trong thống khổ rồi chết đi.
Biệt Phong Khởi đứng ở bên cạnh, tâm trạng nôn nóng không có cách nào bình tĩnh được. Y muốn vuốt đi bế tắc giữa lông mày của Giang Lạp nhưng y không có cách nào chữa khỏi độc trong người Trảm Ngọc.
Đúng rồi! Có một người chắc hẳn có cách!
“Ta đi tìm Bạch thần y! Y nhất định có biện pháp!” Biệt Phong Khởi nói xong, quay người đi ra cửa.
Ngoài cửa, y chạm mặt với Triệu thị vệ trưởng: “Tiểu Triệu, ta đi ra ngoài một chuyến. Ngươi cẩn thận bảo vệ tiểu thư sinh. Nếu Trảm Ngọc tỉnh lại, nhớ để ý vết thương của y biết chưa?”
Triệu thị vệ trưởng vội vã đáp lại: “Vâng! Thuộc hạ chắc chắn sẽ không để bất kì người nào tổn thương công tử!… Nhưng thiếu gia đang bị thương mà, người không xử lý sao?”
Nói rồi liếc nhìn vết thương trên lưng Biệt Phong Khởi.
Biệt Phong Khởi nhìn Giang Lạp trong phòng một chút, hạ thấp giọng cảnh cáo Triệu thị vệ trưởng: “Không được nói cho hắn là ta bị thương.”
Triệu thị vệ trưởng cực kỳ kinh ngạc: Đây không phải phong cách của thiếu gia!
Biệt Phong Khởi lườm hắn một cái: Lão tử đúng là rất thích làm nũng với tiểu thư sinh nhưng làm nũng cũng cần đúng tình huống chứ! Ngươi không thấy tiểu thư sinh đang buồn bực mất tập trung sao!
Hai chủ tớ giao lưu ánh mắt xong rồi mỗi người một ngả, mỗi người ai cũng đều đang bận bịu chuyện của chính mình.
Triệu thị vệ trưởng muốn vào để bảo vệ Giang Lạp, đề phòng Trảm Ngọc nổi điên hại người nhưng bị Giang Lạp đạp ra ngoài.
Giang Lạp kiên trì không chịu để cho người nào quấy rầy, Triệu thị vệ trưởng chỉ có thể lĩnh mệnh rời đi.
Trong phòng giờ chỉ còn hai người Giang Lạp và Trảm Ngọc.
“Được rồi, mọi người đi hết rồi. Ta biết ngươi đã tỉnh, mở mắt ra đi, A Ngọc.” Giang Lạp nói với người đang nằm mê man trên giường.
Trảm Ngọc một giây trước còn ngủ mê man nhưng giây sau đã mở mắt, y ngồi dậy, tay theo thói quen sờ trường kiếm bên cạnh.
Đã quen thuộc với cách sống luôn trong tình trạng căng thẳng để sinh tồn nhưng lần này y không tìm được trường kiếm, thậm chí suy yếu tới mức ngồi dậy cũng không nổi. Y té trên đệm, ngẩng đầu lên, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà chạm tầm mắt với Giang Lạp.
“Thiếu gia…?!” Trảm Ngọc kinh ngạc, vẻ mặt vô cùng quái dị.
Thanh niên trước mắt giống như thư sinh, từ tướng mạo đến cử chỉ, quần áo hay khí chất, ngay cả ánh mắt nhìn y đều giống thiếu gia như đúc!
Là khi thiếu gia trong độ tuổi phong nhã hào hoa nhất…
Hiện tại chắc chắn là buổi tối, là hồn thiếu gia tới nhìn y! Hay nói người trước khi chết sẽ hồi quang phản chiếu, quả nhiên không sai!
Nghĩ tới khả năng này, Trảm Ngọc không có sợ sệt mà y còn cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Y lập tức đỏ cả vành mắt, cuộn mình nhổm dậy, tóm chặt tay Giang Lạp không chịu thả.
“Thiếu gia, người tới đón ta có đúng không? Sao người bây giờ mới tới? A Ngọc chỉ còn một mình sống rất khổ, thiếu gia, sao người lại nhẫn tâm bỏ lại mình ta…”
Giang Lạp nhìn khuôn mặt tiều tụy của y, vẫn giống như hồi nhỏ tựa một chú cún con cọ má lên lòng bàn tay hắn, nhất thời khiến hắn cảm thấy cuống họng chua xót nghẹn ngào, vừa cao hứng vừa khổ sở.
“A Ngọc, xin lỗi.”
Xin lỗi, đã để ngươi chờ lâu như vậy.
Để ngươi trơ mắt nhìn ta chết đi mà không làm được gì.
Một giọt nước mắt rơi xuống mặt Trảm Ngọc, con ngươi của y bỗng dưng co rụt lại.
Nước mắt nóng?
“Ta còn sống, A Ngọc.” Giang Lạp vừa ôn nhu vừa bất đắc dĩ nở nụ cười. Đôi mắt hơi nhiễm nước mắt cong cong khi mỉm cười, bàn tay ấm áp đem mộng đẹp hóa thành hiện thực.
Còn sống?
Bởi vì khiếp sợ cực độ, Trảm Ngọc không biết lấy khí lực ở đâu mà ngồi dậy.
Y cảm nhận được tay thiếu gia có hơi ấm, lúc móng tay đâm vào bàn tay truyền đến cảm giác đau. Đây không phải là mộng nhưng y làm sao dám tin?
Y tận mắt nhìn thiếu gia trút hơi thở cuối cùng, cũng do chính y đậy nắp quan tài lại. Không có ai so với y càng hiểu rõ khoảnh khắc mất đi tín ngưỡng đó, y đã phải trải qua hắc ám tuyệt vọng đến thế nào.
Y làm sao dám ôm hy vọng trước quy luật sống chết được? Chẳng lẽ do y sợ chết, vô liêm sỉ tham sống để tồn tại ở thế giới này khi không còn thiếu gia, vì vậy mới tự lừa mình dối người sao?
Y nhìn chằm chằm Giang Lạp như muốn tìm dấu vết đang cười nhạo y hoặc là vạch trần âm mưu của Quế Thần Tuyết nhưng càng nhìn con mắt của y càng mở lớn, đáy lòng càng thêm kinh hãi.
“Thiếu gia, thật sự đúng là người…!?”
Giang Lạp buông xuống ánh mắt ôn nhu: “Đúng, là ta.”
Không cần ngôn từ kịch liệt, thậm chí cũng không cần bằng chứng khác. Chỉ cần ánh mắt ấm áp của Giang Lạp tựa ba năm trước, khi hắn đã vô số lần nhìn Trảm Ngọc như thế. Năm tháng dài đằng đẵng, không cầu một đời bình yên, đối với Trảm Ngọc mà nói đây là thứ đáng tin nhất mà cả đời y sở cầu.
Trảm Ngọc hạ xuống bất an, tâm lo được lo mất dần dần bình ổn lại.
Y rốt cuộc đã đi qua đoạn đường chua xót, gian nan nhất đời người.
Một giọt nước mắt của Giang Lạp là câu trả lời tốt nhất cho sự thống khổ, cho sự chờ đợi của y.
“Thiếu gia!”
Trảm Ngọc nhào vào lồng ngực Giang Lạp, gào khóc lên.
Giang Lạp nắm chặt bờ vai y, nhẹ nhàng vỗ về.
Hắn biết lần chờ đợi này Trảm Ngọc đã quá lâu. Thiếu niên từng vô lo vô tư giờ sống trong tuyệt vọng, lưng đeo cừu hận, dưới ý chí báo thù mãnh liệt đã trưởng thành rồi. Một người bị địa ngục giày vò, đáy mắt y chỉ còn thù hận cùng lãnh khốc, nhưng cõi lòng chỉ là oan ức và bi thương, lại trở thành ma nhân mà thế nhân hoảng sợ, căm thù.
Trảm Ngọc như thế còn có thể sống an ổn dưới ánh mặt trời lần nữa sao?
“Mọi thứ sẽ tốt hơn, A Ngọc.” Giang Lạp nhẹ nhàng nói.
“Vâng, nhất định sẽ tốt. Chỉ cần thiếu gia trở về, mọi thứ đều sẽ tốt hơn…” Trảm Ngọc nghẹn ngào, tay nắm chặt áo Giang Lạp.
Ngay tại thời khắc này, y biết y chính là người hạnh phúc nhất thế gian. Mỗi người sống trên đời đều có sở cầu riêng, mà y sở cầu chỉ là giây phút này thôi.
Y không muốn hồi tưởng lại ký ức đẫm máu kia, càng không muốn nói cho Giang Lạp về sự tối tăm u ám đó. Bởi vì vô số đêm y bị bóng tối nuốt chửng, bị hắc ám từng đao từng đao khoét vào lòng, bị kéo chìm xuống địa ngục, y không hy vọng Giang Lạp biết trên cõi đời này có một loại đêm đen triệt để bị bóng đêm vây quanh, không có một tia sáng nào, y không muốn Giang Lạp vì y mà khổ sở.
…
Biệt Phong Khởi không tìm được Bạch thần y, bởi vì Bạch thần y đã chạy!
Lại nói kỳ thực Bạch thần y cũng rất phiền muộn. Y đều đã thu thập đồ xong để chuẩn bị vân du tứ hải, đột nhiên bị Chu thái thú cường ép mời tới trị thương cho Quế Thần Tuyết. Y bấm mạch xem thử rồi tâm tình xoắn xuýt đến tột đỉnh, vội lưu lại tờ giấy rồi cáo từ.
Kỳ thật y thật tâm đồng ý cứu vị thần bảo hộ thành Ngân Nhạn thế nhưng tình huống Quế Thần Tuyết này không phải một hai tháng là trị xong, sẽ làm lỡ thời gian y đi du lịch.
Dù sao đã lên kế hoạch hết rồi, y nhất định phải đi. Y chính là Bạch thần y bướng bỉnh như thế. Vì thế buổi tối hôm đó y thừa dịp lúc không có người, triển khai tuyệt thế khi công bốc hơi khỏi thế gian.
Hiện nay không chỉ có Biệt Phong Khởi tìm y, Chu thái thú cũng tức đến nổ phổi phải đóng cửa thành, muốn đào hết đất lên bắt lão trẻ con cố chấp này về.
Biệt Phong Khởi cứ vậy mà bỏ lỡ Bạch thần y.
Lúc đó y thật không nên thả Quế Thần Tuyết đang hôn mê mặc người làm thịt như thế. Nhưng y không xác định được tiểu thư sinh đối với Quế Thần Tuyết là như thế nào, không biết đối phương là quân địch hay là quân mình nên chần chờ bỏ qua thời cơ động thủ tốt nhất. Bằng không chỉ cần việc Giang Lạp bị Quế Thần Tuyết kéo đi ở Hàn Sơn đã đủ cho y lao tới chém mấy đao.
Bây giờ toàn thành giới nghiêm, trong thành thì đại phu có tiếng đều bị Chu thái thú mới tới Chu phủ. Biệt Phong Khởi nhất thời bó tay. Thật đúng là một cục phiền toái siêu bự.
Xem ra chỉ có thể áp chế độc tính trong người Trảm Ngọc trước rồi tìm cơ hội khác.
Biệt Phong Khởi ôm tâm trạng xoắn xuýt về khách điếm, đẩy cửa ra chỉ thấy Trảm Ngọc đã ngủ, Giang Lạp đang khom lưng chỉnh góc chăn cho y. Nhìn thấy Biệt Phong Khởi, Giang Lạp giơ ngón tay lên ra hiệu y im lặng không được đánh thức Trảm Ngọc đang nghỉ ngơi.
Biệt Phong Khởi liên tục bận bịu không có thời gian ngồi xuống:???
Giang Lạp thấy y ngây ngốc, phũ phàng phẩy tay bảo y đi ra ngoài.
Biệt Phong Khởi há miệng, trực tiếp ngu người.
Không phải y thật sự cứu về một tình địch chứ????
Biệt nhị công tử cảm thấy tuyệt vọng. Thế giới này thực sự tràn đầy ác ý với y mà…
Giang Lạp cũng bước ra ngoài, trước khi vào chỉ có một người nhưng giờ đi ra lại phải kéo thêm một vị Biệt Phong Khởi thật lớn.
Biệt Phong Khởi bất đắc dĩ nhưng vẫn thành thật đi theo.
Vào căn phòng cách vách, Giang Lạp trực tiếp đi thẳng vào chủ đề: “Chuyện liên quan tới thân phận của ta, cả chuyện Trảm Ngọc và Quế Thần Tuyết, hẳn ngươi có rất nhiều điều muốn hỏi.”
Biệt Phong Khởi biết Giang Lạp đang muốn thẳng thắn với y.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook