Tiêu Tử Phong và Tuệ Từ cuối cùng cũng đến Hoàng Đô.

Sau khi Tiêu Tử Phong tiến vào Hoàng Đô, hắn đột nhiên cảm thấy một cỗ áp chế mơ hồ, điều này làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.

"Chuyện gì xảy ra? Tại sao lại cảm giác bị thứ gì đó áp chế?”

Ngay khi Tuệ Từ nghe thấy lời này, y liền lên tiếng giải thích.

"Hoàng Đô có một đại trận, tên là Long Hoàng Thiên Áp Trận.

Sẽ có một loại áp chế dành cho những người tu hành, một khi ai đó muốn gây rắc rối ở Hoàng Đô, bị trận pháp này cảm nhận được mà kịch liệt chấn động mãnh liệt, sau đó bị trận pháp này tấn công.

Cho nên, tại Hoàng Đô này, rất nhiều người tu hành vẫn tận lực điệu thấp làm người.”

Tiêu Tử Phong nhíu mày.

"Ồ..."

Hoàng Đô không cho phép người tu hành đánh nhau.

Tuệ Từ lại hỏi: "Tiêu thí chủ, ngươi nói ngươi muốn tìm bằng hữu, vậy bằng hữu của ngươi sống ở đâu?"

Tiêu Tử Phong trầm ngâm đáp: "Triệu phủ lớn nhất Hoàng Đô."

Tuệ Từ cũng đã từng đến Hoàng đô vài lần, mà Triệu phủ lớn nhất ở đây...

Đó không phải là phủ của Thừa Tướng sao?

Hai người tiến vào Hoàng Đô, sự phồn hoa nơi đây cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý của Tiêu Tử Phong.

Trên đường, bọn hắn bất ngờ đi ngang qua một nhóm người.

Tiêu Tử Phong không để ý lắm, nhưng đối phương lại rất ngạc nhiên.

Người đứng đầu không ai khác chính là Tứ hoàng tử Đại Chu, Lý Minh Thụy.

Phải biết Triệu Tuyền Lạc đi vào Hoàng Đô, cũng biết nàng là nữ nhi của thừa tướng.

Tâm trạng hắn ta rất không tốt.

Đặc biệt là trong quá trình đó, nhiệm vụ ám sát của hắn cũng thất bại.

Bây giờ đối phương đã trở về phủ Thừa Tướng, càng không có khả năng công kích đối phương.

Phải biết, đối phương là Thừa Tướng, là trọng thần của triều đình.

Đây là Hoàng Đô, nếu hắn ta dám làm, đừng nói đến phụ hoàng mà các huynh đệ khác nhất định sẽ chú ý, hắn có thể thành công hay không cũng khó nói.

Bên cạnh đối phương còn có một ông lão, không rõ thân phận, nhưng thực lực rất cao.

Hắn ta tân tân khổ khổ bồi dưỡng Cổ Giả ngũ giới lâu như vậy nhưng cuối cùng lại chết.

Cự Bắc thành cũng an toàn, nghĩa là người thợ mộc kia vẫn còn sống.

Không phải là hắn ta không có phái người đi tìm đối phương.

Lần cuối cùng hắn nghe được từ đối phương là tiền thưởng do Chính Nhất Minh ban bố.

Kể từ đó, hơn một tháng nay không có tin tức gì về người thợ mộc nữa.

Mà bây giờ đối phương lại xuất hiện tại Hoàng Đô.

Tại sao ngươi không bắt hắn?

Phải biết sau nhiều lần tìm hiểu, Triệu thừa tướng lại không có bất kỳ dấu hiệu nào.

Triệu thừa tướng không phải từ dòng dõi của mình, mà là từ nhị ca của hắn.

Nếu lá thư đó rơi vào tay Triệu Tuyền Lạc, thì chắc chắn sẽ nằm trong tay nhị ca, mà hắn đã bị nhốt vào trong ngục.

Dù sao cũng suýt chút nữa đã mang đến đại họa ngập đầu cho Đại Chu, phụ thân sẽ không dung thứ cho loại chuyện này.

Nói cách khác, rất có khả năng bức thư này ở trên người thợ mộc.

Hiện tại, đối phương còn bị Chính Nhất Minh truy nã.

Có lẽ hắn không dám đụng đến thừa tướng, nhưng nhân vật nhỏ như tên thợ mộc này thì lại có thể.

Hai người Tiêu Tử Phong vừa đi vừa nói chuyện.

Đột nhiên, một nhóm người ngăn họ lại.

Ánh mắt Tiêu Tử Phong nheo lại, hắn phát hiện mọi chuyện không hề đơn giản.

Đến lúc này, Tuệ Từ mới chủ động đứng ra.

"Tại hạ đến từ Thượng Minh Tự, pháp hiệu Tuệ Từ, không biết vì sao mấy vị muốn chặn đường ta?"

Tiêu Tử Phong liếc nhìn Tuệ Từ, Hoàng Đô không thể tùy tiện động thủ, lời đầu tiên phải so bối cảnh.

Khi đối phương nghe nói đó là một hoà thượng đến từ Thượng Minh Tự, bọn họ cũng không vội động thủ.

Một người trong số đó đứng ra nói: "Người này là yêu nhân Ma giáo bị Chính Nhất Minh truy nã."

Tuệ Từ chắp tay lại: "Thí chủ, nói chuyện gì cũng phải có chứng cứ, người bằng hữu này của ta rất ngay thẳng và hào hiệp, làm sao có thể..."

Tiêu Tử Phong kéo góc quần áo của Tuệ Từ, nhưng lại bị Tuệ Từ hất ra, nói tiếp: "Tiêu thí chủ, không cần lo lắng, đám người này vu khống ngươi nhiều như vậy, ta nhất định sẽ đòi lại công đạo cho ngươi..."

Mà đối phương không phản bác, lấy ra một lệnh truy nã từ trong ngực.

Bức tranh trên đó là Tiêu Tử Phong.

Tuệ Từ cẩn thận kiểm tra hình ảnh trong bức tranh, cũng như chữ ký và con dấu.

Đó là thủ bút của Chính Nhất Minh.

Lệnh treo thưởng này là thật.

Tuệ Từ chỉ muốn trở về bàn bạc với Tiêu Tử Phong, nhưng không biết từ khi nào Tiêu Tử Phong đã chạy được hơn vài chục bước.

Mà người bị Tuệ Từ chặn lại cũng vội vàng đuổi theo.

Tiêu Tử Phong rẽ vào một con hẻm, để ánh mắt đối phương tạm thời không bắt được hắn.

Sau đó hắn lập tức dừng lại, bất động.

“Phát động ‘123 người gỗ’”

Những kẻ truy đuổi này dường như không nhìn thấy hắn và bắt đầu tìm kiếm ở nơi khác.

Lúc này Tuệ Từ cũng vội vàng đuổi theo hắn.

Tiêu Tử Phong lại đột nhiên xuất hiện, túm lấy Tuệ Từ.

Tuệ Từ suýt chút nữa đánh một chưởng tới, nhưng sau khi nhìn rõ đối phương, hắn lập tức dừng lại.

Đồng thời tán thán: “Tiêu thí chủ lợi hại, vậy mà chạy nhanh như thế.”

Tiêu Tử Phong kéo Tuệ Từ chạy ra ngoài.

“Đợi lát nữa chúng ta tách ra chạy, tập hợp ở Triệu phủ, nếu có người hỏi, ngươi nói rằng ngươi không biết ta, chỉ là vừa mới cùng nhau gặp ở cổng thành."

Tuệ Từ chân thành nói rằng: “Tiêu thí chủ có hiểu lầm gì không? Thương Minh Tự, trên giang hồ vẫn còn chút sức nặng, nếu không ta đi giải thích giúp ngươi?

Tiêu Tử Phong cười lạnh một chút.

"Không cần phải giải thích, ngoại trừ việc ta không phải là yêu nhân ma giáo, thì những việc đó, ta đều làm.”

Tuệ Từ có chút sửng sốt, sau đó ánh mắt lại trở nên kiên định.

Y nhớ tới câu trả lời mà Tiêu Tử Phong nói với nữ thí chủ kia.

"Tại sao ngươi lại tàn sát Tam Kiếm phái?"

"Bọn hắn khiến ta cảm thấy buồn nôn hơn cả đám dân làng kia."

Mặc dù phong cách của Tiêu Tử Phong tàn nhẫn hơn, nhưng y biết đối phương căn bản là một người tốt bụng.

Nếu không, hắn đã có thể một mình trốn thoát, chứ không cần phải quay lại cứu bọn họ.

Sau đó, hai người tách ra.

Một khi Tiêu Tử Phong phát hiện mình bị theo dõi, hắn sẽ dừng lại ở một góc và kích hoạt khả năng của mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương