Rất nhanh liền có người tới, đem A Tín cùng mẫu thân hắn đặt lên xe ngựa.

Hiệu quả rất nhanh, triệu chứng bệnh tật trên người hai người đều đã lui xuống, tuy nhiên do mệt nhọc quá lâu cho nên cả hai vẫn đang hôn mê.

Tiêu Tử Phong dưới sự dẫn dắt của Châu mục Tuấn Châu, đi tới địa phương tiếp theo.

Mấy ngày nay bọn họ không quản ngày đêm, ăn ngủ nghỉ đều ở trên xe ngựa.

Người đánh xe ngựa mỗi ngày đều thay đổi.

Cũng may Hà Đức có một chút tu hành, nếu không với cường độ này, sẽ mệt chết hắn.

Dọc theo đường đi hắn ta cũng không dám có bất luận oán hận gì, dù sao Thần nữ còn có Hồ Tứ Tài đều không được nghỉ ngơi tử tế.

Gần đây, Hồ Tứ Tài vẫn lặng lẽ quan sát Thần nữ, ông ta không biết bắt đầu từ khi nào, đã phát hiện ra trên tay Thần nữ xuất hiện hoa văn tơ vàng khó hiểu.

Cùng với số lượng người bệnh tăng lên, hoa văn tơ vàng này dần dần trở nên rõ rệt và kéo dài.

Vốn dĩ chỉ xuất hiện trên cánh tay, nhưng bây giờ ông ta phát hiện nó đã bò đến cổ tay,

Vốn cũng chỉ là thần nữ, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn thấy trên cánh tay có, hiện tại hắn phát hiện trên cổ tay cũng có.

Điều này khiến ông ta có một số phỏng đoán không tốt.

Đến điểm tập kết kế tiếp, nhìn những người ốm đau quấn thân phía dưới, có đám người chết lặng, bàng hoàng, sợ hãi, tử chí.

Tiêu Tử Phong cũng muốn châm chọc thời đại này một chút.

Thật sự là quá hỏng bét, ngay cả người đã sống mười mấy năm ở thời đại này cũng cảm thấy khó chịu khi chứng kiến một mảnh tối tăm trước mặt.

Cũng may hiện tại hắn có năng lực, có thể cứu, nếu không chỉ có thể phát ra lòng thương hại vô biên đối với bọn họ.

Vì thế lại bắt đầu một ngày lặp lại quá trình.

Chuẩn bị mấy vại lớn nước bẩn, đây là Hà Đức đã phân phó quan viên địa phương chuẩn bị trước, để Thần nữ có thể thực hiện bí thuật nào đó.

Đối mặt với đám đông nhốn nháo này, tay cầm gáo nước, Tiêu Tử Phong bắt đầu tiến hành cứu chữa.

Lúc đầu, mọi người cho rằng điều này không có hiệu quả, đợi đến khi người đầu tiên nửa tin nửa ngờ uống nước bẩn này.

Đám người bắt đầu xao động, tất cả mọi người muốn chen về phía trước, đều muốn nhanh chóng uống nước thần.

Có một số lượng lớn quan viên và binh lính xung quanh để duy trì trật tự.

Nếu không sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra.

Mỗi khi cứu chữa xong, những dân chúng này đều sẽ tự động quỳ trên mặt đất, dập đầu cảm tạ Thần nữ.

Vì bọn họ bình thường đi miếu thờ bái thần linh, căn bản sẽ không cứu bọn họ, hiện tại Thần nữ chân thật thật đứng ở trước mặt bọn họ, phát nước thần cứu chữa tánh mạng bọn họ.

Mới đầu Tiêu Tử Phong còn gọi bọn họ đứng lên, nhưng hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng chạy tới địa phương kế tiếp.

Một đường cứu chữa, những người được nàng cứu qua đều bắt đầu quay trở về, thờ phụng vị Thần nữ này.

Sau khi hoàn thành tất cả, hắn cũng có thể lui xuống sân khấu.

Một tháng sau.

Nơi này là điểm kết thúc cuối cùng, đồng thời cũng là nơi nơi có số người đông nhất.

Bởi vì một ít người không tin quan phủ, đến khi phát hiện chuyện Thần nữ là sự thật thì đều chạy đến điểm cuối cùng này, bởi vì nếu đi đến nơi kế tiếp, thời gian và đường xá xa xôi có thể bỏ lỡ Thần nữ, cho nên chỉ có đi đến điểm cuối cùng mới là an toàn nhất.

Vì vậy nơi cuối cùng là nơi có số người nhiều nhất, mà tất cả những người bị nhiễm bệnh mới cũ đều tập trung ở chỗ này.

Trên đường Hồ Tứ Tài đã có vài lần muốn mở miệng hỏi, nhưng vẫn nhẫn nhịn.

Ông ta muốn Thần nữ dừng lại.

Tơ vàng của Thần nữ kéo dài tới cổ, bắt đầu dần dần bò lên mặt.

Thay vì làm tổn thương vẻ đẹp của Thần nữ, những sợi tơ vàng này laiaj càng làm tăng sự thần thánh của hắn.

Làm cho hắn trông giống như một vị thần, tràn ngập thần tính.

Nhưng tất cả mỹ lệ này, trong mắt Hồ Tứ Tài lại là ý nghĩ khác.

Ông ta muốn khuyên Thần nữ dừng lại, nhưng suy nghĩ lại, một mảnh đầu người nhốn nháo với hi vọng tràn ngập trong mặt của bách tính…

Sau khi suy nghĩ thật lâu.

“Nếu không, dừng lại đi......”

Lúc này đây, giữa bách tính và hảo hữu chung chí hướng, ông ta lựa chọn hảo hữu.

Tiêu Tử Phong biết ông ta có ý gì, hắn lắc đầu, vẻ mặt toát ra sự chờ mong, còn có thả lòng càng nhiều hơn là sự mệt mỏi.

Thế giới nội tâm của Tiêu Tử Phong, làm xong tất cả liền nhanh chóng chuồn đi, không cần phải giả nữ nhân nữa.

Mà thế giới nội tâm của Hồ Tứ Tài rất dày vò, những bách tính bị nhiễm dịch bệnh này có người cứu.

Vậy Thần nữ thì sao?

"Muốn về Hương Mộc thôn không?”

Vẫn lắc đầu.

Hồ Tứ Tài hiểu được.

Sau khi bọn họ bước lên cỗ xe ngựa này, đi đến các điểm tập trung cứu người, cũng không rảnh rỗi trò chuyện quá lâu. Một đường đi tới điểm cuối cùng, Châu mục Tuấn Châu cũng lặng lẽ phái người rời đi.

……

Hương Mộc thôn.

Thôn trưởng được thân tín bên cạnh Châu Mục đại nhân truyền tin tức đến.

Ông cũng không dám chần chờ, vội mang theo A Nhạc, đuổi theo bọn họ.

Vẻ mặt nghiêm túc, không nói một lời, chỉ là khóe mắt có một chút ướt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương