“Ta tên Triệu Tuyền Lạc.”

“Tiêu Tử Phong.”

Hai bên báo danh tính cho nhau coi như là tự giới thiệu.

“Đưa tay ra đây.”

Tiêu Tử Phong làm theo.

Triệu Tuyền đặt lên cổ tay Tiêu Tử Phong, giống như lão trung y bắt mạch.

Triệu Tuyền Lạc cảm nhận tình trạng thân thể của Tiêu Tử Phong, khí huyết cực kỳ hùng hậu, điều này khiến Triệu Tuyền Lạc khiếp sợ, khí huyết hùng hậu này so với Võ phu bát giới cũng không kém bao nhiêu.

Một người bình thường có khí huyết hùng hậu như thế, trước kia nàng cũng chưa từng nghe nói, coi như là trời sinh có chút thần lực trong người, nhưng trình độ khí huyết hùng hậu cũng chỉ tương đương với Võ phu cửu giới.

Làm sao khoa trương như thế.

Đang cảm nhận kinh mạch, Triệu Tuyền Lạc có chút nhíu mày.

Tám mạch chỉ thông một mạch, tư chất kém cỏi, loại tình huống này cũng không phải không thể tu hành, chỉ là hơi chậm chạp, hơn nữa tu hành cực kỳ khó khăn.

Phương pháp tốt nhất chính là trở thành Võ phu, dùng khí huyết sung mạch, chỉ là thân thể hắn có chút tàn tật, đi con đường Võ phu này…

“Thế nào?”

Tiêu Tử Phong nhìn thấy vẻ mặt Triệu Tuyền Lạc lúc thì kinh ngạc, lúc thì nhíu mày, cho nên không nhịn được hỏi.

"Một tin xấu, một tin tốt."

“Xấu trước.”

“Muốn làm người tu hành, thì cần dựa vào tám mạch vận chuyển nguyên khí, nhưng tám mạch của ngươi có bảy mạch bế tắc, chỉ có một mạch khai thông, sau này tu hành sẽ cực kỳ khó khăn."

“Tin tức tốt thì sao?”

"Tin tức tốt chính là, khí huyết của người cực kỳ hùng hậu, có thể thông qua con đường Võ phu, lấy khí huyết khai mạch, chỉ bất quá hai chân ngươi tàn tật, con đường này cũng không dễ đi..."

Triệu Tuyền Lạc có chút tiếc nuối lắc đầu.

Sau đó Tiêu Tử Phong liền đứng lên trước mặt cô, đúng, chính là trực tiếp đứng lên!

Triệu Tuyền Lạc: ...

“Ngươi không phải tàn tật.”

“Trước kia phải nhưng bây giờ thì không, lúc trước ngã gãy chân cho nên ta chỉ ngồi xe lăn, nhưng về sau chân tốt lên rồi, ta lại cảm thấy ngồi thoải mái, không muốn đứng lên mà thôi.”

Triệu Tuyền Lạc trầm mặc thật lâu, nói: "Ta cảm giác ngươi không thích hợp tu hành.”

“Tư chất kém, tóm lại vẫn có biện pháp, ta tin tưởng mệnh ta do ta không do trời.”

Tiêu Tử Phong còn chưa làm rõ tình huống.

“Ý của ta là ngươi lười như vậy, không thích hợp tu hành.”

“Ách......”

“Ngươi nghe ta ngụy biện...... Không phải......”

“Ngươi nghe ta giải thích, trước kia không phải không có cơ hội sao? Bây giờ có cơ hội, ta nhất định sẽ chăm chỉ.”

Triệu Tuyền Lạc cảm giác bụng mình có chút đau, nếu không phải người trước mặt này cứu mình một mạng, thì nàng thật sự muốn một kiếm đâm chết hắn.

“Trên con đường tu hành tổng cộng có bốn con đường có thể đi Võ phu, kiếm khách, thuật sư, cổ giả.”

“Võ phu luyện thể, khí huyết hùng hậu, lực phá vạn pháp, quyết chí tiến lên.”

“Kiếm khách luyện kiếm, lấy kiếm làm tôn, một kiếm phong hầu, sát lực cường thịnh.”

“Thuật sư xem thiên tượng, Bốc Cát Hung, tu bí pháp, thần quỷ khó lường.”

“Cổ giả luyện cổ luyện thi, dùng độc ngự thú, giết người trong vô hình.”

“Cảnh giới con đường tu hành thống nhất là chín - một giới, chín là bắt đầu, một là đỉnh.”

Triệu Tuyền Lạc giới thiệu cho Tiêu Tử Phong.

“Ta muốn làm kiếm khách.”

Triệu Tuyền Lạc khẽ liếc nhìn Tiêu Tử Phong.

Nếu không phải có khí huyết hùng hậu, thì với tư chất của Tiêu Tử Phong, ngay cả con đường Võ phu cũng không đi được.

“Độc trên người ta là do ngươi giải sao?”

“Đúng vậy!”

“Giải như thế nào?”

Độc mà Triệu Tuyền Lạc trúng đêm qua cũng không phải là mặt hàng đơn giản gì.

Đây là do một Cổ giả thất giới hạ độc, cổ giả độc, phần lớn tự mình chuyên môn điều chế mà thành, đa số đều là độc nhất vô nhị, cực khó giải trừ, thông thường phải dùng thực lực ngang với Cổ giả hạ độc mới có thể mạnh mẽ để bức độc ra.

Mà một người bình thường như Tiếu Tử Phong khẳng định không có loại thực lực này.

“Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan tổ truyền nhà ta.”

Tiêu Tử Phong mặt không đỏ, hơi thở không gấp mà bắt đầu nói bậy bạ.

Dưới yêu cầu mãnh liệt của Tiêu Tử Phong, Triệu Tuyền Lạc chuẩn bị đổi từ quyền pháp, chuyển sang truyền thụ lại kiếm pháp, hiện tại liền dùng giấy bút ghi chép lại cho hắn.

Mặc dù nói phần lớn Võ phu đều là một đám mãng phu chỉ biết dùng nắm đấm đập người, nhưng cũng có một số người biết luyện binh khí.

“Võ phu luyện kiếm và kiếm khách có gì khác nhau sao? Nếu cầm kiếm, thì ta cũng có thể nói mình là kiếm khách.”

“Kiếm khách và võ phu luyện kiếm có khác nhau rất lớn, muốn làm một kiếm khách, đầu tiên phải có một thanh linh kiếm, lấy huyết uẩn kiếm, giấu kiếm trong người.”

Triệu Tuyền Lạc vươn tay ra, một thanh trường kiếm tám mặt từ trong lòng bàn tay nàng chui ra.

Triệu Tuyền Lạc dùng tay nắm lấy, rồi thu kiếm lại.

“Đúng rồi, nếu như ngươi định bắt đầu tu hành, thì ngươi phải chuẩn bị nhiều dược liệu, dùng để điều trị thân thể.”

“Muốn dược liệu gì, ngươi cứ viết ra đi.”

Một hồi sau.

“Dã sơn sâm 50 năm, Linh chi trên 30 năm, hà thủ ô trên 60 năm, ấu hoa Linh Lộc Huyết tầm nửa năm đổ xuống, hắc diệp xà bì 10 năm…”

Mỗi lần Tiêu Tử Phong đọc một cái tên thuốc, thì thanh âm liền cao lên một phần.

“Nháo cái gì, tư chất của ngươi kém, tuổi cũng hơi lớn, đã bỏ lỡ thời gian hoàng kim tu luyện, muốn bước vào con đường tu hành thì ngươi phải chuẩn bị được những loại dược liệu này.”

“Mỗi ngày đều phải luyện, mà sau khi luyện xong sẽ dùng những dược liệu này để ngâm mình, một phần dược liệu chỉ đủ ngươi tu luyện một tháng, dựa theo thiên phú của ngươi, nổ lực mộ chút, hẳn là có thể vượt qua Cửu giới trong vòng mười năm.”

Tiêu Tử Phong cảm giác đau đầu, mặc dù hắn làm thợ mộc có thu hoạch không tệ, miễn cưỡng có thể làm thịt.

Nhưng vấn đề là, những dược liệu này đều có giá đắt đến biến thái, lúc trước chân hắn gãy, đại phu bốc thuốc cho hắn, hắn cũng đã nhìn thấy dã sơn sâm 50 năm.

Về phần giá cả đơn thuốc, lúc đó hắn còn đang suy nghĩ sẽ có ai coi tiền như rác mà mua thứ này? Kết quả hiện tại......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương