Trên núi xanh.

Tuyết lớn tan rã, cây dương liễu cởi bỏ chiếc áo khoác tuyết trắng dày cộp, lá xanh có thể nhìn thấy ánh mặt trời.

Giữa sườn núi, có mấy nhà ốc xá.

Phía trước ngôi nhà có một tấm biển treo giữa hai cái cây.

Trên đó ghi "Đại Lực Thần Quyền Bang".

Bên trong bếp lò, có ba tráng hán cường tráng ôm thùng gỗ ăn ngấu nghiến.

Triệu Đại Lực là chưởng môn của Đại Lực Thần Quyền bang, lão nhân cơ bắp hơn 60 tuổi.

So với thường ngày có chút ăn không ngon miệng, chỉ ăn nửa thùng liền buông thìa xuống.

Nhân khẩu trong môn phái rất thưa thớt, ngoại trừ đôi song bào thai, Đại Lôi, Nhị Lôi từ nhỏ được mình nhặt về.

Còn có một Vương Phú Quý mấy năm trước đây bị mình vất vả lừa dối lên núi.

Mấy ngày trước, ông sai đứa nhỏ kia xuống núi chiêu mộ đệ tử.

Nói thật, cũng không có ôm bao nhiêu kỳ vọng.

Phải xem hắn có thể vận khí hay không, ở bên ngoài nhặt được một đứa bé gì đó.

Trên đời này không ai có thể nói chính xác được.

Bỗng nhiên, mơ hồ nghe được có tiếng nói chuyện, trong đó còn có một giọng nói giống như đồ nhi của mình.

Ông ta nhìn về phía cửa lớn, quả thật là đồ nhi nhà mình, đối phương còn mang theo ba người lên núi.

Nhìn hai người trong đó, tuổi có chút lớn, đoán chừng là trưởng bối của hài tử mặc quần áo đen kia.

Mà lại nhìn thiếu niên mặc một thân hắc y, lưng đeo hộp kiếm, đeo hồ lô.

Long hành hổ bộ, khí vũ hiên ngang, có phong thái tam hùng năm đó của lão phu, vừa nhìn đã biết là một mầm non tu hành.

“Đại Lôi, Nhị Lôi! Sư đệ các ngươi đã trở lại.”

Đại Lôi Nhị Lôi nghe nói như thế, từ trong thùng cơm ngẩng đầu lên.

Phải đi nghênh đón sư đệ của mình.

Nhị Lôi vừa mới đứng dậy, cầm lấy thìa lại cắn một miếng cơm, sau đó đuổi theo bước chân của Đại Lôi.

Mà đoàn người Tiêu Tử Phong cũng đứng lại trước tấm bảng.

Nơi này hình như có chút "mộc mạc".

Vương Phú Quý hô lên: "Các ngươi đứng trước cửa làm gì? Mau vào đi.”

Hai cái cây, treo một tấm biển, cái này gọi là cửa chính?

Trong lúc nhất thời lại có chút mê mang.

Không đi nhầm chứ?

Đây là nghi hoặc trong lòng ba người.

Một lão nhân cao một mét tám, to con như lão tặc đi ra nghênh đón bọn họ.

Lão nhân cười híp mắt, tâm tình rất là sung sướng.

“Đã trở về sao.”

“Hoan nghênh a, hoan nghênh......”

Ông ta nắm lấy tay Tiêu Tử Phong không buông ra, chỉ sợ hắn chạy mất.

“Sư phụ, vị này là bằng hữu của ta, hai vị kia mới là sư đệ ta chiêu mộ.”

Vương Phú Quý thấy sư phụ hiểu lầm cho nên lập tức giải thích.

Nụ cười trên mặt Triệu Đại Lực cứng đờ.

Hai tên này tuổi còn lớn hơn ngươi, làm sao có thể nói thu người ta làm sư đệ của mình chứ?

Lúc đầu ta không dạy ngươi sao? Luyện võ phải bắt đầu từ lúc còn trẻ.

Cho dù trong lòng có ngàn vạn châm chọc, nhưng trên mặt lại không thể biểu hiện ra.

…………

Cổ giả Ám Độc, bịt kín một vết thương bị chém đứt cánh tay, gắt gao nhìn chằm chằm lão nhân trước mặt.

Từ sau khi nữ sát thủ và lão nhân này rời khỏi Cự Bắc Thành, hắn vẫn đi theo bọn họ.

Hôm nay vì muốn thăm dò lai lịch của bọn họ, hắn liền muốn ra tay thử nước. Nhưng thật sự không ngờ, lão già một mực điệu thấp kia lại chém giết hết Thiết Thi mà hắn phái đi.

Lại tìm được chổ ẩn thân của hắn, nếu không phải kịp thời né tránh kịp thì một kiếm vừa rồi không đơn giản là cánh tay của hắn.

“Ngươi là ai?”

Cường giả như vậy tuyệt đối không phải là người vô danh.

Lão Lý xoa xoa thân kiếm: "Ta chính là một lão đại phu bình thường không có gì đặc biệt, nếu muốn xưng danh hào, thì người giang hồ cũng đã từng gọi ta là…Qủy Kiếm.”

“Quỷ Kiếm Lý Mạc Cuồng!”

Ám Độc khiếp sợ nói ra danh hiệu này.

"Không phải ngươi đã chết trong trận chiến đó sao?"

“Lời đồn trên giang hồ ngươi cũng tin? Ta chỉ không đi ra ngoài, nhưng không ngờ lại có người bịa đặt khắp nơi, nói ta chết rồi.”

Lão Lý cười cười. "Ai phái ngươi tới?"

Đột nhiên sương mù màu tím nổ tung.

Ám Độc bỏ chạy về phương xa.

Lão Lý không đuổi theo, mà chỉ vung ra một kiếm.

Kiếm quang màu xanh lướt qua, sương mù màu tím bị chia làm hai, Ám Độc giống như chim chóc chết yểu trên không trung, hóa thành hai nửa rơi xuống.

Triệu Tuyền Lạc chạy tới bên cạnh lão Lý.

“Tiểu nha đầu, đối phương để mắt đến ngươi nha, trực tiếp phái Cổ gải ngũ giới tới giết ngươi.”

Triệu Tuyền Lạc đại khái hiểu rõ đối phương vì sao mà đến, giống như Kim Đao bang ở Bắc thành.

Vì một phong thư kia, chỉ là đáng tiếc, lúc ấy nàng cho rằng phong thư kia là thứ không có giá trị, cho nên trực tiếp đốt đi.

“Đi Hoàng Đô trước.”

“Đúng rồi, nha đầu, nhà người làm gì ở hoàng đô?”

“Cha ta làm Thừa tướng.”

“Khó trách a.”

Lão Lý như có điều suy nghĩ nói.

"Bọn họ tới giết ta, không phải vì cha ta là Thừa tướng, mà là do ta đã làm thịt tên tiểu tặc kia, trên người hắn có phong thư, nhưng ta đã đốt nó rồi, bọn họ đuổi theo là vì phong thư kia."

Triệu Tuyền Lạc thấy lão Lý hiểu lầm cho nên vội giải thích.

“Ngươi không xem nội dung phong thư kia sao.”

Triệu Tuyền Lạc lắc đầu: "Không có.”

Phần lớn thư tín trên người của những tên tiểu tặc thường sẽ là một ít dâm từ diễm ngữ, cho nên nàng theo bản năng cho rằng bức thư kia cũng là loại vật kia.

“Vậy sau này phiền toái của ngươi chỉ sợ cũng không ít nha.”

“Ta biết.”

"Không có việc gì, đoạn đường đến hoàng đô này có ta che chở, không ai có thể bắt ngươi được?”

“Ân...”

“Chỉ là không biết hắn hiện tại thế nào.”

“Ngươi yên tâm, tiểu tử kia thông minh, sẽ không dễ chết như vậy, đi về phía trước, tìm một chỗ nghỉ chân ở trấn bên kia.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương